Làm Bộ Gái Thẳng
108. Phiên ngoại 1: Nhớ tràn bờ đê
Du lịch vòng quanh thế giới thì trước mắt không có khả năng, bởi lo chuẩn bị hôn lễ mà công việc của Thi Cảnh Hòa tồn đọng quá nhiều, dù nàng cũng muốn đi chơi lâu hơn nhưng Lục Chi không đồng ý, hai người chỉ ra nước ngoài nửa tháng là về.Vừa về nước ngày hôm sau, Thi Cảnh Hòa đã lại vùi đầu vào công việc, sáng sớm đã ra khỏi nhà, lúc nàng đi thì Lục Chi vẫn còn đang ngủ say.Đi du lịch cũng mệt lắm, mỗi ngày dạo khắp các nơi tham quan, không mệt rã rời mới kỳ lạ.Nhưng công việc chồng chất thật sự quá nhiều, Thi Cảnh Hòa không thể không dậy sớm đi làm, giải quyết càng sớm thì càng nhẹ đầu, cũng may trước đó nàng đã tuyển thêm hai nhân viên, bằng không lượng công việc hiện tại đủ để nàng đổ bệnh. Lục Chi tỉnh dậy đã là xế chiều, khó tin bản thân đã ngủ tận mười ba tiếng, đầu óc mù mờ, ngồi ngẩn một hồi lâu mới hoàn hồn. Cô ăn uống qua loa rồi tính lái xe đến "Buôn bán tình yêu" ngồi chơi, vì cô chưa quen cảm giác mở mắt ra mà không thấy Thi Cảnh Hòa nằm bên cạnh. Nhưng kế hoạch đã bị phá ngang, Thi Cảnh Hòa gọi điện báo Lôi Y sắp tới nhà, dặn Lục Chi nhớ mở cửa. Lôi Y là bạn thân nhất của Thi Cảnh Hòa, gặp Lục Chi lần đầu tiên là ở lễ cưới. Lôi Y sinh một bé trai vào tháng mười năm ngoái, Thi Cảnh Hòa lúc ấy còn đăng ảnh bàn tay nhỏ xíu của em bé lên mạng. Tuy bây giờ mới bảy tháng, tay cũng không lớn bao nhiêu, nhưng vẫn là rất khác so với ảnh chụp trên Weibo.Bé trai nhũ danh là Bảo Bảo, nhìn thấy Lục Chi nó liền nghiêng người nhào tới. Lục Chi đỡ lấy, bật cười: "Gặp có một lần mà vẫn nhớ dì sao?" Lôi Y đóng cửa lại, cười gật đầu: "Mấy đứa nhỏ chắc thích gương mặt của em đó Chi Chi." Còn chọc thêm một câu, "Cảnh Hòa thích nhất." Lục Chi có khuôn mặt dịu dàng dễ mến, trẻ con nhìn thấy là thích ngay. Đi chơi ở nước ngoài cũng vậy, hễ gặp là mấy em nhỏ đều cười vui vẻ với cô, nhưng thấy Thi Cảnh Hòa thì khác, vì mặt nàng sắc nét......rất có tính công kích."Haha." Lục Chi hiểu ý Lôi Y, bởi vì Thi Cảnh Hòa giữ ảnh của cô suốt mấy năm, lúc ấy cả hai còn chưa nói với nhau câu nào, vậy mà nàng vẫn cất giữ như báu vật.Lục Chi bồng Bảo Bảo, hiện giờ tư thế bồng trẻ con của cô đã thuần thục lắm rồi, Bảo Bảo nằm bò trên vai cô, cười "ha ha ha", lộ ra bốn chiếc răng sữa.Lôi Y ngồi xuống sô pha, vươn vai duỗi eo, thở dài: "Chăm em bé thật đúng là quá mệt." Vừa nói xong, Bảo Bảo như là nghe hiểu, ê a vài tiếng, xong lại giơ tay vuốt má Lục Chi rồi cười toe toét. Lục Chi bất đắc dĩ: "Con đừng chỉ biết cười, giỏi thì gọi một tiếng dì Chi Chi đi.""Quá làm khó nó rồi." Lôi Y bật cười, dựa lưng vào sô pha, nhìn Lục Chi vẫn đang đứng bồng em bé, lên tiếng hỏi, "Cảnh Hòa khi nào về?" "Em cũng không biết." Lục Chi lắc lắc đầu, "Chị ấy lại bắt đầu bận việc, chắc tới tối mới về.""Ừm...... Chi Chi, chuyện là...... Dư Mặc hôm nay cũng sẽ tới, em biết chưa?" Lục Chi gật đầu: "Em biết." Dư Mặc và Lôi Y đều đến Vân Thành chơi hai ngày, lúc tới đây Lôi Y chỉ bế Bảo Bảo theo, hành lý để ở khách sạn.Lục Chi dừng một chút, hỏi: "Vậy anh ấy đâu?" "Chắc hai ba phút nữa tới."Lục Chi ngồi xuống sô pha, để Bảo Bảo đứng trên đùi mình, còn cô thì làm mặt xấu trêu chọc, bé con rất phối hợp cười tới chảy cả nước miếng. Đương lúc Lôi Y dùng khăn giấy mềm lau miệng Bảo Bảo, chuông cửa vang lên. Dư Mặc tới rồi, Lục Chi không cần nhìn cũng biết. Dư Mặc cũng tới dự hôn lễ, dù gì Dư Mặc cũng là bạn thân khác giới nhiều năm qua với Thi Cảnh Hòa.Lục Chi có thấy hắn hôm đó, mặc vest lịch lãm, tóc tai chải chuốt, dáng vẻ bảnh bao.Thi Cảnh Hòa sau đó còn trêu chọc cô, nói cô trước kia là "tra nữ", nhưng ánh mắt lại không tệ - Dư Mặc là hot boy nổi tiếng của khoa, nhân khí rất cao.Lục Chi hừ nhẹ: "Nói nghe như nhân khí của em thấp lắm vậy." Thi Cảnh Hòa cười: "Được được, chờ ngày Chi Chi debut làm idol." Lục Chi lườm nàng một cái, biết Thi Cảnh Hòa là đang đùa chuyện Tiêu Chu từng rủ cô gia nhập giới giải trí.*Cách lễ cưới một tháng, Lục Chi lần nữa gặp lại bạn trai đầu tiên của mình. Dư Mặc vào cửa liền chào hỏi: "Lục Chi, lại gặp rồi." Lục Chi mỉm cười nhẹ ừ đáp lại.Lôi Y đóng cửa, vỗ vai Dư Mặc, "Cậu cũng to gan đấy, dám xem nhẹ tôi à."Dư Mặc đầu hàng: "Nào dám nào dám, em đâu dám xem nhẹ Y tỷ." Rồi chuyển mắt nhìn sang Bảo Bảo, "Bảo Bảo a, con càng lớn càng đẹp trai nha, tranh thủ mai mốt lớn đẹp trai hơn chú nha con."Lục Chi: "......" Lôi Y: "......" Lục Chi mím môi, "Sao trước đây không phát hiện anh tự luyến đến vậy?"Dư Mặc nhướng mày, "Trước đây em có để mắt đến anh đâu?" Một câu chặn họng, Lục Chi nghẹn lời.Hắn nói không sai, Lục Chi hồi đó còn vương vấn Khâu Vũ. Dù Dư Mặc đối xử tốt với cô, cô cũng chỉ cảm nhận được chứ chưa từng thực sự chủ động để tâm đến hắn.Dư Mặc hừ một tiếng: "Dù bây giờ nhớ lại không có cảm xúc gì nữa, nhưng mà Lục Chi, em đúng là......" Hắn ngừng vài giây, chọn từ, "Đồ heo ngốc." Lục Chi hơi cúi đầu, nhịn cười thừa nhận: "Rồi rồi rồi, em đúng là như vậy."Lôi Y ngồi một bên ôm Bảo Bảo xem trò vui, cười tủm tỉm: "Bảo Bảo a, mình né chiến trường chút ha." Dư Mặc cũng cười: "May mà có học tỷ thu phục em, không thì chắc em còn "hại" thêm khối người nữa." Có những rung động chỉ là chuyện trong khoảnh khắc. Buông bỏ, cũng vậy.Lục Chi từng nghĩ mình sẽ nhớ nhung cả đời, nhưng về sau lại dứt khoát để Khâu Vũ thành một cái tên thoáng qua cuộc đời.Nhưng Dư Mặc thì hơi khác, dù sao đây cũng là người bạn trai đầu tiên, lại còn chơi thân với Thi Cảnh Hòa suốt bao năm, Khâu Vũ thì....thôi bỏ đi, Thi Cảnh Hòa và Chung Niệm đã cạch mặt lâu rồi.Tưởng hôm nay Thi Cảnh Hòa sẽ về trễ, ai ngờ đúng sáu giờ, nàng đã có mặt ở nhà hàng. Dư Mặc và Lôi Y đến chơi, dù không phải cuối tuần nhưng cả hai đều rảnh, Dư Mặc mới nghỉ việc mấy hôm trước, còn Lôi Y là bà chủ, muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ. Lục Chi phụ trách gọi món, nghĩ đồ ăn dọn ra hết thì Thi Cảnh Hòa mới đến, ai dè đồ ăn chưa kịp ra, Thi Cảnh Hòa đã đến rồi.Thi Cảnh Hòa ngồi xuống bên cạnh Lục Chi, đặt túi xách ra sau lưng, vươn tay chọc chọc Bảo Bảo, rồi nghiêng đầu nhìn cô, vén mấy sợi tóc loà xoà bên má, "Em sao rồi? Tỉnh ngủ chưa?" "...... Tỉnh rồi." Lục Chi gật đầu, hồi chiều tỉnh dậy cô còn nhắn tin cho Thi Cảnh Hòa bảo có khi vẫn chưa tỉnh hẳn đâu.Dư Mặc vỗ bàn: "Tôi thấy hôm nay không dẫn vợ theo đúng là sai lầm! Tôi cũng biết rắc cẩu lương mà, sao phải chịu cảnh bị hai người nhồi nhét thế này?"Thi Cảnh Hòa cười: "Ừ nhỉ, sao cậu không dẫn theo Tiểu Chúc."Tiểu Chúc là vợ Dư Mặc, hôm lễ cưới cũng có đến, còn từng bắt tay Lục Chi, cười nói "Nghe danh đã lâu".Tiểu Chúc quá thản nhiên, cho nên Lục Chi cũng chẳng thấy ngại gì, vì nếu Dư Mặc thật sự chưa buông, phản ứng của Tiểu Chúc hẳn không thể tự nhiên như thế.Dư Mặc xụ mặt, "Cô ấy đi làm." Lôi Y chen vào: "Cậu tự biết đủ đi, chồng chị đây đi công tác ba ngày rồi, chị ở nhà còn không thấy mặt chồng."Mắt Dư Mặc sáng lên: "Vâng đủ rồi đủ rồi, vẫn là Y tỷ thảm hơn."Bảo Bảo hình như nghe hiểu, giơ tay đập đập như muốn "trả thù" cho mẹ.Thi Cảnh Hòa đứng dậy, đi tới bên cạnh Lôi Y, đưa tay ra với Bảo Bảo, "Nào, để mẹ nuôi ôm một cái."Bảo Bảo: "?" Nó quay đầu nhìn Lục Chi, cả người nghiêng về trước, rõ ràng muốn cô bế. Thi Cảnh Hòa nhướng mày, vẫn kiên trì duỗi tay, "Mẹ ôm con qua chỗ dì Chi Chi nha."Chờ ôm được Bảo Bảo đến ngồi xuống bên cạnh Lục Chi, Thi Cảnh Hòa thở dài: "Em sao được mấy đứa nhỏ mê dữ vậy? Mới có bảy tháng mà dính em thế này."Lục Chi ngơ ngác: "Sao em biết." Lôi Y cười: "Cảnh Hòa, hồi chiều tôi nói rồi, chắc là do gương mặt của Chi Chi."Bảo Bảo đã rúc vào ngực Lục Chi, tay nhỏ sờ lên má cô, còn vui vẻ giậm giậm chân."Nhỏ em tôi nít ranh như vậy, lần đầu gặp Chi Chi xong về nhà còn nói em thích chị gái lúc sớm". Trên mặt Thi Cảnh Hòa như có mấy dấu chấm hỏi, "Tôi......? Tôi không còn gì để nói."Đồ ăn vẫn chưa ra, Dư Mặc dùng đũa gõ gõ chén, "Tôi có ý kiến!" Hắn nhìn hai người đối diện, "Học tỷ, hai người nói câu nào cũng là đang khoe người yêu phải không?" Lục Chi cùng Thi Cảnh Hòa đồng thanh: "Có sao."Ngữ khí rất tự nhiên, như thể không tự biết hai người đang ngọt thế nào.Dư Mặc: "Xí——" Lôi Y nhìn con trai mình, "Bảo Bảo ngoan qua đây nào, đừng quấy rầy mẹ nuôi với dì Chi Chi nữa, hai người ấy cả ngày không gặp, nhớ muốn tràn bờ đê luôn rồi, con coi chừng bị nhấn chìm."Bảo Bảo: "?"