KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI

Chương 10 : Trả Ơn Và Cam Chịu



Chương 10 : Trả Ơn Và Cam Chịu

====================

Đèn phòng đã tắt, ồn ào đã qua đi. Câu chuyện cũng không được truyền đến tay trượng phu. Nhưng Uyển Trân Trân lại không thoải mái.

Không còn tiếng roi vút gió. Không còn hơi thở gấp gáp van xin. Vì đứa nhỏ đó chưa từng lên tiếng, chưa từng than khóc càng không có van xin

Uyển Trân Trân ngồi một mình, lặng lẽ rót một chén trà ấm. Tay bà vẫn run.

Không phải vì tức giận. Mà vì trong mắt, cảnh tượng kia vẫn còn rõ ràng

Đứa nhỏ quỳ thẳng lưng. Tóc xõa che máu loang. Vai co giật mỗi lần roi vụt xuống, nhưng không hét, không rên, không xin.

Kiên cường đến mức chính bà bị dọa sợ.

Bà đứng dậy. Bước ra hành lang. Trời khuya. Gió lùa nhẹ.

Bóng người hầu già đứng lặng trong góc, thấy bà đi ra liền cúi đầu thấp.

"Văn Kỳ... được đưa đến kho sau rồi, phu nhân. Theo lệnh... không cơm nước ba ngày."

Uyển Trân Trân không nói.Chỉ đứng yên. Một lúc rất lâu.

Không ai biết, khi người hầu kéo Văn Kỳ đi, bà đã quay mặt đi... nhưng tai vẫn nghe thấy tiếng lê chân rướm máu.

Gần nửa đêm. Bà trở lại phòng, mở ngăn kéo, lấy ra một viên thuốc an thần quen thuộc.

Bà bấm chuông. Người hầu trực chạy vào.

"Chuẩn bị một bát cháo trắng, bỏ ít muối. Mang đến nhà kho. Đặt trước cửa. Không cần hỏi nó có ăn không."

Người hầu sững người, nhìn bà một thoáng, rồi gật đầu đi.

Văn Kỳ nằm cuộn tròn trong bóng tối nhà kho. Không khí ẩm lạnh, ngực đau, lưng rát.
Bỗng có tiếng gõ nhẹ. Một bát cháo được đặt xuống cửa. Không ai gọi, không ai nói.
Chỉ có hơi ấm tỏa ra từ sứ nung, và mùi thơm nhạt của muối loãng.

Văn Kỳ nhìn bát cháo rất lâu nhưng nàng không chạm.

Chỉ vùi mặt vào cánh tay trái nơi chưa bị roi đánh và lặng lẽ nhắm mắt lại.

Uyển Trân Trân không ngủ được. Viên thuốc an thần nằm chơ vơ trong lòng bàn tay bà đã tan ra nửa viên nhưng mí mắt vẫn không nhắm lại.

Hình ảnh con bé ấy vẫn không chịu biến đi. Quỳ, không khóc, không xin

Chịu roi như không còn là da thịt.

Uyển Trân Trân kéo ra hộc tủ bên cảnh và nắm chặt chiếc khăn tay mà bà cho là đã bị Văn Kỳ lấy đi.

Bà vốn dĩ chưa từng tra xét đã định tội, chưa từng tìm kiếm đã vung roi.

Bà đã đổ oan cho cô. Và bà đã từng nói bà không thương cô nhưng vi sao khi ngọn roi kia quất xuống thân thể kia lại chả khác nào dao lớn đục khoét trong lòng bà.

Tại sao...Tại sao con bé không còn khóc như ngày xưa?

Ngày xưa chỉ cần mình lớn tiếng, nó đã sợ đến co rúm lại.

Có lần té trầy chân, khóc nức trong lòng mẹ cả buổi chiều.

Bây giờ bị đánh đến rách da... vẫn không rên một tiếng.

Là vì nó lì hơn? Hay là... nó không còn thấy đau nữa?

Uyển Trân Trân đứng dậy. Chân bước đến bên cửa sổ, mắt nhìn về dãy nhà kho nơi Văn Kỳ đang bị nhốt.

Bà bấm chuông. Người hầu già đến, cúi đầu.

"Mang bát cháo kia... để lại.Và báo lại nếu... con bé có ăn."

Người hầu định rời đi, nhưng bà bỗng gọi giật lại

"Khoan. Nếu nó không ăn... thì ngày mai nấu cháo loãng hơn. Mềm. Đừng bỏ muối."

Khi người hầu rời đi, Uyển Trân Trân vẫn đứng đó, trước cửa sổ.

Mắt bà ráo hoảnh. Tay đặt lên ngực, nơi có cái gì đó... đang chảy ngược.

Ba năm trong trại giáo dưỡng đó...con đã trải qua những gì?

Và phải rất lâu sau này Uyển Trân Trân mới có được câu trả lời.

Ba ngày với bảy hai giờ đồng hồ chỉ có nước loãng cầm cự lấy sự sống mỏng manh.

Nhưng Uyển Trân Trân không hề biết rằng, dạ dày của Văn Kỳ từ ba năm trước đã quen với việc chịu đói, thậm chí nếu hiện tại mang đi xét nghiệm chỉ sợ đã loét đến không ra hình thù ban đầu.

Do đó, khi âm thanh ổ khóa lạch cạch vang lên, người hầu nhìn rõ sáu bát cháo loãng vẫn nằm ngay ngắn chỉ, thậm chí nước lọc cũng vẫn còn nguyên. Hắn sửng sốt khi nhận ra ở góc tường có một vòi nước máy.

Ý nghĩ này khiến toàn thân hắn lạnh lẽo, rất lâu mới chậm rãi đưa chân đá vào Văn Kỳ, như muốn xác định người này vẫn còn sống.

"Còn sống không?"

Không có âm thanh đáp lại hắn chỉ có thân thể Văn Kỳ khẽ động. Nàng chậm rãi dùng sức lực của chính mình mà chống tay trái xuống nền nhà. Phải trải qua vài phút mới có thể đứng dậy nhưng tầm mắt chỉ là những hình ảnh mờ ảo, không rõ nhân dáng.

Ánh sáng đầu tiên đập vào mắt khiến nàng nheo lại, hàng mi ướt mồ hôi và bụi. Toàn thân đau nhức, đầu nóng như thiêu. Vết roi ở lưng, rách nát va sưng cao , bám bụi và dính vào lớp áo mỏng đã khô máu. Mỗi bước đi là một cái kéo xé toạc sống lưng, nhưng nàng không phát ra tiếng nào.

Về đến căn phòng nhỏ, nàng không bật đèn càng không cởi đi quần áo bẩn, cứ thế đi thẳng vào phòng tắm đơn sơ ấy và vặn van nước.

Dòng nước lạnh lẽo cứ thế trút xuống đầu, như muốn cuốn trôi đi những lớp bụi bám, những vệt máu khô. Nàng ngồi sụp hai gối xuồng sàn gạch, cái trán trơn bóng cứ thế áp vào vách tường đối diện.

Nàng để dòng nước thấm vào tai, vào tóc và từng vết thương chưa từng có dấu hiệu liền sẹo trên người, cuốn trôi đi những vết màu mờ loảng.

Văn Kỳ không khóc, cũng không run lên vì lạnh. Nàng chỉ như thế tựa đầu vào vách tường và thả trôi đi nhận thức của chính mình, với nhịp thở chậm...rất chậm.

Nàng đang sốt, thân nhiệt nóng bỏng, ngực đau, mắt nhìn không rõ nhưng nàng vẫn giữ tư thế ấy cho đến một lúc mới chậm rãi xoay người.

Lưng tựa vào tường gạch lạnh lẽo, hai tay ôm lấy đầu gối và co người nằm xuống sàn nhàn tắm. Bên trên đầu vòi nước vẫn ào ào chảy xuống như cơn mưa không có hồi dứt.

Đêm sâu. Gió rít qua hàng cây cảnh sau hậu viện, mang theo hơi ẩm từ mặt đất chưa kịp khô. Phía sau vườn hoa, nơi ánh đèn hành lang không vươn tới, có một cái bóng đang lặng lẽ chuyển động.

Chiếc bóng nam nhân nhanh nhẹn như một con báo, thuần thục tránh đi các góc máy camera và tiến thẳng đến căn phòng nằm cuối cùng.

Hắn là A Đại, là người được Giản Thanh Khê cài cắm vào Tư Đồ gia để 'nhìn ngó', nhưng chủ tử của hắn cũng đã nói qua phải để Văn Kỳ chủ động tìm hắn tương trợ chứ không được tư ý đi gặp nàng.

Chỉ là mấy ngày nay lòng hắn lo như lửa đốt khi tin cô gái đó lại một lần nữa bị đánh, bị bỏ đói, bị nhốt. Hắn từng nhìn thấy dáng vẻ ấy, gầy như vậy nếu để nàng ta chủ động tìm đến cầu giúp thì chi bằng mua sẵn cổ quan tài làm lễ truy điệu.

Cho nên hắn chủ động báo cáo tình hình với Giản Thanh Khê. Quả nhiên chủ tử hắn chỉ trầm mặc không nói, ít lâu sau liền có người thả vào tay hắn một túi thuốc y tế cùng một phong thư.

Hắn hiểu những đều này là dành cho ai?

Khi tiến đến sát cửa sổ, hắn không nói nhiều nhanh nhẹn quăng nhanh túi đồ vào phòng và biến đi như một cơn gió.

Văn Kỳ nhìn túi đồ nằm trơ trọi mà khẽ cau mày. Ở căn nhà này thì còn có ai quan tâm đến nàng...

Đầu ngón tay nàng chậm rãi kéo chiếc túi đến và mở ra, bên trong là thuốc cùng thức ăn đóng hộp. Nàng nhìn nhãn hiệu trên nước lọc đã có thể đoán được là ai mang đến

Giản Thanh Khê, vì sao phải quan tâm đến nàng?

Dưới cùng có một phong thư. Văn Kỳ chần chừ một lúc mới mở ra. Bên trong không có gì chỉ có một bức ảnh chụp lén. Nhưng hình ảnh lại khiến đồng tử đang vẫn đục của nàng trở nên sắc bén

Là Tiểu Bạch, em ấy vẫn mạnh khỏe và đang sống....

Đầu ngón tay nàng siết chặt mép ảnh. Vừa rồi trong con quẩn trí nàng đã có ý định kết liễu nhân sinh này nhưng hiện tại thì không?

Nàng còn Tiểu Bạch. Tư Đồ Thanh Thiển là người giữ lời, chỉ cần nàng chịu đựng qua hai năm này....nàng sẽ tự do...sẽ không còn là một người trơ tráo, vong ơn phụ nghĩa như cái cách Tư Đồ gia đã gắn lên người nàng tám năm qua.

Khi Tư Đồ Thanh Nhược được tìm về từ tám năm trước nàng đã từng hứa với vong linh, bài vị tổ tiên Tư Đồ gia rằng bản thân không ở lại vì tham hư vinh, mà là vì muốn báo đáp công ơn dưỡng dục.

Vậy thì cứ xem như hai năm này sẽ là khoảng thời gian cuối cùng nàng dùng để báo đáp ân tình của họ.

Thời tiết chuyển lạnh cũng là lúc thân thể Văn Kỳ trở nên yết ớt hơn ngày thường. Nhưng mấy năm này nàng đã sớm quen thuộc với sự khó chịu bên trong cơ thể.

Và nàng cũng biết vào mùa này, bệnh cũ của Tư Đồ lão gia thường tái phát, hen suyễn và tắc nghẽn khí quản ban đêm. Nhưng tối qua, người giúp việc ngủ quên. Không ai nghe được tiếng ho khan khẽ khàng trong đêm, như thứ âm thanh bị kìm nén suốt nhiều năm qua.

Chỉ có Văn Kỳ vẫn đang lúi cúi làm việc là nghe được. Không rõ vì quen tai...Hay vì đã từng hàng đêm dậy đổ thuốc cho ông nội khi còn nhỏ.

Nàng không dám vào phòng chính vì không được phép. Thân thể của nàng không thể hứng thêm nộ khí của ông nội. Nàng chỉ lặng lẽ đi vòng ra sau, vào phòng thuốc nhỏ, nơi nàng từng lén đứng xem người ta phân loại dược liệu.

Lấy đúng loại viên ngậm giảm ho ông hay dùng, sau đó cẩn thận đặt vào hộp gỗ rồi vòng đến cửa sổ thư phòng, nơi sáng mai ông sẽ đọc báo và lặng lẽ đặt xuống.

Sáng hôm sau, Tư Đồ lão gia ho nhẹ, rồi thấy chiếc hộp ở bàn cạnh cửa sổ, ông mở ra và khẽ giật mình.

Không ai biết ông cần thuốc và buổi đêm và ai lại dám vào thư phòng ông vào lúc sáng sớm thế này?

Ông hỏi người hầu, mọi người đều lắc đầu.

Đúng lúc ấy, Tư Đồ Thanh Nhược đi ngang qua và mỉm cười ngọt ngào lên tiếng

"Là con ạ. Tối qua đi ngang phòng thuốc, con sực nhớ bệnh của ông. Không ngờ... vẫn còn nhớ đúng thuốc."

Ông gật đầu, thoáng dịu mắt. Đồng thời nét cười sủng nịnh vô cùng nồng đậm. Đứa cháu này sao có thể hiểu chuyện như vậy, càng nhìn càng thêm yêu thích.

Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như âm thanh rỉ tai của đám người hầu không xông đến.

"Vậy sao? Cô ta còn có cái gan này sao? Trộm cả thuốc?"

Người này nói một câu, kẻ kia thêm một lời, chẳng mấy chốc đã thành ra: Văn Kỳ to gan trộm thuốc của Tư Đồ lão gia.

Tin đến tai ông vào buổi trưa, khi ông đang ngồi đọc báo bên cửa sổ thư phòng. Vừa nghe qua, Tư Đồ lão gia ném mạnh tờ báo xuống bàn. Gương mặt vốn đầy nếp nhăn vì tuổi tác, giờ đây hằn rõ sự giận dữ. Ánh mắt ông sắc lẻm, lạnh buốt như dao.

"Quản gia!"

Ông gọi lớn, giọng khàn đặc nhưng không giấu nổi uy nghiêm

"Lôi con nhỏ vong ơn phụ nghĩa đó ra sân lớn cho ta!"

Không một ai dám ngăn cản. Người hầu trong phủ chỉ biết cúi đầu, kẻ thì tránh mặt, người thì âm thầm dõi theo với ánh mắt nửa thương hại, nửa thỏa mãn.

Trời bắt đầu nắng gắt. Người hầu xôn xao đứng xa xa. Giữa sân, Văn Kỳ bị đẩy ra, tóc rối, người vẫn còn dấu bầm cũ chưa lành.

Trước mặt nàng là Tư Đồ lão gia, Tư Đồ Thanh Nhược đứng bên, sau lưng là quản gia Trình với cây roi mây to gấp đôi thường lệ.

"Cô có gì để nói?"

Ông hỏi, giọng trầm.

Văn Kỳ cúi đầu. Không một tiếng.

"Trộm thuốc sao? Là gia đình hà khắc đến mức không cấp cho cô một viên thuốc sao? Đúng là bàn tay bẩn thỉu, nó giống như cô vậy. Không biết tốt xấu."

Không ai biết: hôm qua chính nàng đã đứng rất lâu trước hộp thuốc, lưỡng lự từng giây, vì biết rằng nếu bị phát hiện sẽ không còn cơ hội thanh minh.

Nhưng nàng vẫn làm. Vì năm xưa, khi bị sặc, chính ông là người dạy nàng ngậm thuốc.

Roi đầu tiên rơi xuống

Chát

Không vào lưng mà vào đùi.

Một nhát thật lực, không nể mặt ai.

"Thứ không biết điều. Một lần nữa trộm đồ của nhà ta, ta cam đoan sẽ chặt đứt bàn tay của cô."

Văn Kỳ vẫn cúi đầu. Cả thân người run lên, nhưng môi mím chặt. Nàng vẫn không một tiếng kêu.

Cả sảnh lớn chỉ nghe âm thanh roi mấy xé gió đánh xuống thân thể hư nhược của Văn Kỳ...

Chát...chát..chát...

Tư Đồ Thanh Nhược nghiêng đầu, nói nhẹ vào tai ông nội, chất giọng nỉ non van nài

"Ông nội có thể đừng đánh Văn Kỳ tỷ không. Chị ấy ở đây đã khổ lắm rồi. Con cảm thấy như mình chiếm vị trí của chị ấy vậy,"

Ông khựng lại. Nhưng không phải để buông tha mà là để căm phẫn hơn.

Chiếm chỗ sao? Đúng là không biết tốt xấu.

"Quỳ ở đây đến tối cho ta. Không ai được cho ăn."

Người hầu rút đi, Tư Đồ Thanh Nhược chỉ đứng ở đó cười đầy thỏa mãn. Nếu không thể ép chết Văn Kỳ trong trại giáo dưỡng thì cô ta sẽ ở đây mà chôn chết nữ nhân này.

Chỉ có như vậy địa vị tam tiểu thư của cô ta mới được vững vàng.

Thân ảnh gầy guộc giữa sân đá nóng. Đầu cúi và tay trái nắm chặt. Một lần nữa, không ai biết... nàng đang run vì đau hay vì kỷ niệm.

Những cơn gió đầu đông trườn qua mặt sân, thổi rối tán cây và đẩy những chiếc lá khô rơi loạn dưới chân người đang quỳ

Văn Kỳ vẫn giữ nguyên tư thế trong nhiều giờ liền. Lưng tê dại. Nhưng nàng không ngẩng đầu.

Đến tối, khi được lệnh "thả về", Văn Kỳ lê bước về phòng như cái xác đã rút ruột.

Nàng không bật đèn cũng không cởi đồ. Chỉ lấy băng cá nhân trong túi mà A Đại từng ném vào, tự quấn vết roi một cách vụng về.

Đêm đó, nang không ngủ cũng không không khóc, chỉ ngồi dựa lưng vào tường, mắt mở trừng nhìn ra bầu trời qua ô cửa nhỏ với tấm ảnh của Tiểu Bạch được nàng nắm chặt trong tay.

Những ngày sau đó, nàng vẫn như chiếc máy ôm thân thể mệt mỏi làm những công việc nặng nhọc, không lên tiếng cũng không phản ứng trước những lời bóng gió thổi bên tai.

Trời càng trở lạnh, khớp chân lão thái thái vô cùng đau nhứt khiến cho tâm tình bà càng thêm cáu gắt.

Ban đêm bà khó ngủ, ngồi lặng bên giường, xoa gối và hơi lớn tiếng

"Đắp ngải mà cũng không biết phải sao nóng cho mềm."

Văn Kỳ nghe được chuyện ấy, nàng không hỏi cũng không nói chỉ lặng lẽ lục tìm trong kho cũ một ít ngải cứu còn sót, tự mình sao khô bằng tay trái trên bếp than cũ, rồi gói lại trong túi vải mềm, đặt dưới bậu cửa sổ phòng bà.

Không để lại lời nhắn và nàng cũng không mong được phát hiện.

Chỉ để... như một lời xin lỗi và cảm ơn cho quá khứ.

"Cháu từng được bà ẵm bế... dù giờ không còn là cháu, thì cũng không thể thấy bà đau mà làm ngơ."

Nhưng sáng hôm sau cả trạch viện liền trở nên rúng động. Lão thái thái phát hiện 'gói thuốc lạ' ở bậu cửa sổ, bà cho là 'yêu pháp' của ai đó.

Người hầu vô tình bóp méo sự việc, nói đó là "gói lá quái lạ" bọc vải đen, không có tên, không rõ ai để.

Lão Thái thái nổi giận, cho rằng có người mưu hại, ý đồ bất chính với bà

Tư Đồ Thanh Nhược không bỏ qua cơ hội mà thổi gió bên tai bà nội

"Ở trong trạch này người hận nhà chúng ta nhất...chỉ có..."

Cô ta cố ý bỏ lửng câu nói nhưng lão thái thái đủ hiểu người mà đang đề cập là ai.

Ánh mắt bà tối sầm như đêm đông

Và một lần nữa Văn Kỳ bị lôi đi đến sảnh chính.

Lão Thái thái ngồi giữa phòng lớn, bàn tay vẫn run nhẹ vì đau khớp nhưng ánh mắt thì lạnh lùng như băng cứng.

Trước mặt là gói ngải cứu đã bị mở toang, bị đặt lên khay bạc như một bằng chứng dơ bẩn.

" Là cô?"

Văn Kỳ im lặng. sự quan tâm của nàng không được chào đón đã đành mà chính nàng còn chuốc thêm thương tổn.

"Muốn dùng thủ đoạn gì đây? Giả nhân giả nghĩa để khiến ta thương hại?"

Ánh mắt bà không còn chút ấm áp trước kia mà lạnh lùng lên tiếng

"Quỳ trong sân sau. Cấm ăn, cấm nước. Đêm nay, không được vào phòng."

Lão thái thái hoàn toàn quên mất một đứa nhỏ từng quỳ xoa gối cho bà năm 12 tuổi, bây giờ vẫn nhớ chính xác loại ngải cứu nào bà hay dùng.

Trời mưa nhẹ. Sân sau lạnh buốt. Một bóng người quỳ thẳng dưới nền trền đen đậm, không có ô, không có áo choàng.

Thân thể nàng run lên, không biết vì mưa, vì lạnh, hay vì trong lòng...Văn Kỳ đã không còn biết làm gì cho đúng nữa.

Một gió đêm gió thổi mạnh, cuốn từng vạt rèm lụa trong phòng Uyển Trân Trân tung lên như sóng vỡ. Bà vừa thay thuốc, đầu đau như búa bổ, hai mắt đỏ ngầu vì mất ngủ. Người hầu lui tới đều dè chừng, chẳng ai dám lên tiếng.

Bà cau mày, định lấy chiếc khăn tay quen thuộc để lau mồ hôi ở thái dương thì khựng lại.

Không thấy. Cả người bà lạnh đi. Người hầu bị gọi đến tra hỏi, ai cũng nói không đụng vào, không thấy gì.

"Lần trước Văn Kỳ....có phải lần này...."

Không khí trong phòng sụp xuống. Câu nói ấy, như ngón tay chọc thẳng vào mạch máu đang căng lên nơi thái dương Uyển Trân Trân.

Bà đứng dậy, bước thẳng ra ngoài, không cho người nào cản.

Thực tế bà không mong nghi ngờ này là đúng. Vì lần trước bà chưa từng điều tra đã chụp tội đứa nhỏ. Lần này bà không muốn phạm sai lầm.

Ánh đèn vàng mờ, cửa sổ khép hờ. Văn Kỳ đang ngồi trên nền gạch, tay trái cẩn thận khâu lại viền mép một tấm vải màu ngà đã cũ. Sợi chỉ vắt ngang ngón tay, máu ở đầu kim dính vào mép vải, mờ nhòe.

Là khăn tay. Là cái khăn mà năm xưa mẹ từng dùng lau nước mắt cho nàng, mỗi khi bị té, bị ngã, bị mắng oan. Giờ bị gió thổi bay từ ghế hậu viện là nàng đã nhặt được, và khâu lại, định sáng mai lặng lẽ đặt lên bàn.

Nhưng chuyện nào đơn giản như nàng nghĩ.

Cạch. Cửa phòng bị đạp bật.

Uyển Trân Trân xông vào, mắt đỏ rực, hơi thở dồn dập, ánh nhìn như dội lại từ ký ức cay nghiệt nhất. như sâu thẩm chính là niêm tin bản thân vừa cùng cố bị đạp nát dưới gót chân

"Cô trộm đồ của tôi?"

Văn Kỳ giật mình, nhưng vẫn ôm khăn vào lòng như phản xạ.

"Không... con chỉ... thấy rơi..."

"Câm mồm!!"

Bàn tay từng nâng nàng dậy trong những giấc mơ ngã quỵ...giờ giáng xuống mặt nàng không một giây ngập ngừng.

Bốp

Văn Kỳ ngã lệch đầu, má sưng đỏ. Đôi mắt không chảy nước, nhưng cả người run lên không phải vì đau... mà vì bên trong vừa rách toạc một đoạn ký ức.

Uyển Trân Trân rút tay về, tim bà co thắt khi bị sự thật về người này vả cho thanh tỉnh, chất giọng bà lạnh như băng:

"Đã trộm cắp còn muốn diễn vai 'đứa con hiếu thảo. Cô nghĩ khâu lại thì ký ức sẽ lành?
Sẽ lại là con gái của Tư Đồ gia sao?"

Bà quay sang người hầu gần đó

"Gọi Quản gia Trình. Dẫn nó xuống. Đánh. Năm mươi roi."

"Không được ngất. Không được lơ. Đánh cho đến khi nó không dám chạm vào bất cứ thứ gì của ta nữa."

Người hầu sững người.

"Phu nhân... cô ấy... không hề...."

"Tôi bảo đánh thì đánh. Hay bà muốn gánh tội thay?"

Căn phòng phạt nằm sâu dưới tầng ngầm của tư trạch, nơi từng dùng để nhốt người hầu phạm lỗi nặng.

Nơi ấy không rộng, không sáng, chỉ có một dãy xiềng gỗ, một cột sắt dựng giữa phòng, và một cái ghế dựa đặt đối diện dành cho "chủ nhân chứng kiến."

Uyển Trân Trân ngồi đó. Không lên tiếng. Tay bà đặt lên tay vịn, móng tay cắm vào gỗ bóng, ánh mắt không rời khỏi người trước mặt.

Văn Kỳ bị kéo đến giữa phòng, hai tay bị giật lên, trói vào đai treo cố định trên xà ngang. Cánh tay gầy trơ, khuất sau lớp áo dài tay

Không ai bắt quỳ lần này. Lần này, là treo lên để đánh. Với một cánh tay phải gần như bị phế của nàng thì tư thế này chính là muốn cái mạng nhỏ của nàng

Quản gia Trình bước vào, mang theo cây roi mây đen bóng dẻo dai, loại dùng để phạt nặng nhất trong nhà Tư Đồ

"Năm mươi roi. Toàn thân. Không được ngất. Nếu ngất đừng trách ta độc ác"

Uyển Trân Trân không gật, không lắc. Bà chỉ nhìn với đôi mắt tối lại như phủ một lớp tro tàn.

Roi đầu tiên vút lên, giáng xuống sống lưng Văn Kỳ.

Chát

Cơ thể nàng co giật một thoáng. Môi cắn vào nhau đến bật máu.

Chát...chát....chát...chát

Roi thứ hai. Roi thứ ba. Thứ tư. Thứ năm.

Mỗi lần roi vung lên, thân thể bị kéo căng kia lại run lên. Máu bắn ra, đỏ loang cả nền xi măng lạnh.

Nhưng nàng không hét. Không xin. Chỉ có trong tiềm thức là ngập ngừng gọi một tiếng "Mẹ."

Uyển Trân Trân vẫn nhìn. Bà nhìn từng roi nhìn đến từng vệt máu, cả những lần co giật của đứa bé mà bà từng ẵm trên tay hai mươi bốn năm trước.

Chát...chát....chát...chát

Chát...chát....chát...chát

Bà không quay đi cũng không bịt tai để che lấp âm thanh rê rợn ấy. Nhưng tim bà đau đến mức mỗi nhịp đập như vỡ ra từng mạch nhỏ.

"Tại sao lại là con? Tại sao hết lần này đến lần khác... là con? Tại sao cứ để mẹ ghét con đến mức này?"

Chát...chát....chát...chát

Chát...chát....chát...chát

Roi thứ hai mươi lăm giáng xuống bả vai . Tiếng rít bật ra từ môi Văn Kỳ như một âm thanh chặn đứng hơi thở.

Một người hầu trẻ đứng bên lặng lẽ cúi đầu, lặng lẽ rơi nước mắt.

Chát.....Roi thứ ba mươi – giáng chéo qua bụng.

Chát....Roi ba mươi lăm – vào đùi.

Chát....Roi bốn mươi – vào lưng trên, nơi gần xương bả vai.

Chát Roi bốn mươi chín. Văn Kỳ ho ra máu. Một vệt máu mỏng chảy dài theo cằm, rơi xuống nền. Chỉ còn một roi cuối cùng.

Quản gia Trình ngẩng lên nhìn Uyển Trân Trân, chờ lệnh. Lần đầu tiên tay cầm roi của ông đã run lên trước thân thể yếu ớt này

Lần đầu tiên, bà do dự. Mắt bà khựng lại nơi bàn tay Văn Kỳ vẫn nắm chặt.

Bà suýt gọi dừng lại nhưng chỉ là .....suýt thôi.

Nhưng rồi chỉ nhắm mắt. Ngón tay buông khỏi tay ghế.

"Đánh đủ."

Chát....Roi thứ năm mươi.

Văn Kỳ không rên. Chỉ khẽ nghiêng đầu... bàn tay trái yếu ớt nắm lấy cái khăn tay, như sợ dính máu làm nó bẩn thêm.

Khi nàng được thả xuống, cả thân thể đổ gục như bao cát rách. Cánh tay vẫn giữ tư thế ôm lấy vật gì đó. Là chiếc khăn... vẫn nguyên vẹn.

Không ai nói gì. Chỉ có Uyển Trân Trân, lặng lẽ quay đi. Áo khoác bà run nhẹ. Không ai biết là gió hay là... bàn tay đang nắm lại bên trong đã chảy máu vì móng bấm vào da.

"Đau đến vậy...Sao con không kêu lấy một tiếng gọi 'mẹ'?"

"Hay... mẹ đã không còn xứng được nghe từ đó nữa rồi?"

==================

Chương trước Chương tiếp
Loading...