KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI

Chương 11 : Tro Tàn Ngày Đông



Chương 11 : Tro Tàn Ngày Đông

==============

Văn Kỳ không được đỡ dậy. Không có ai dìu và không người hầu nào dám bước đến. Chỉ có sợi dây trói trên cổ tay bị tháo ra vội vã, để mặc nàng gục xuống sàn đất lạnh, máu loang thành vệt dưới bụng.

Nàng lê từng bước chân nặng trịch như đang giẫm lên những tàn tích của quá khứ, giẫm lên tình thương mà nàng đang bám víu và vịn vào như một cách để trả ơn dưỡng dục.

Gió lạnh không ngừng thổi bên tai, giống như một lời cười nhạo cho kẻ không biết đều là nàng, khi mãi quanh quẩn trong gia đình của người khác....

Nhưng là chỉ một năm nữa thôi. Nàng sẽ như cơn gió và hoàn toàn biến mất khỏi đây...không để lại một vết tích gì

Trên tay nàng... là một khoảng trống. Chiếc khăn tay mà nàng đang nắm như một hòn lửa đang thiêu đốt từng tế bào trên người nàng.

Nàng đã dùng từng mũi kim chệch choạng để khâu lại bằng bàn tay trái chai sần của mình. Cũng giống như vẫn tình thân rách nát của nàng chỉ xứng đáng vĩnh viễn vùi sâu trong bóng tối.

Nàng buông chiếc khăn tay xuống vị trí Uyển Trân Trân đã ngồi khi nãy.

"Khăn này cho chưa từng muốn trộm... xin trả."

Về đến cái ổ của mình, nàng không cởi giày, càng không bật đèn, dường như đã quá quen thuộc với bóng tối dầy đặc. Nàng đi thẳng vào phòng tắm, nơi nước lạnh vẫn còn nhỏ từng giọt từ vòi sen cũ.

Văn Kỳ đứng trước tấm gương mờ bụi. Nàng đứng rất lâu, gần như là bất động

Rồi nàng cởi bỏ từng lớp áo. Từ áo ngoài, đến lớp lót trong, đến cả chiếc quần mỏng dính máu ở hông. Khi mảnh vải cuối cùng rơi xuống, nàng đứng trần trụi dưới ánh đèn nhỏ yếu ớt, thân thể mảnh khảnh như thân cây gãy.

Và trong gương... không còn một cô gái hai mươi bốn tuổi mà là một tội nhân thời trung cổ.

Lưng đầy sẹo chồng sẹo. Hông tím bầm. Đùi rách da. Ngực lõm nhẹ vì co giật sau cơn roi. Cổ tay bầm tím nơi bị xiết trói. Bụng dưới còn dấu roi mới chồng lên vết sẹo cũ.

Tất cả hoàn toàn tương phản với gương mặt xinh đẹp như gốm sứ của nàng.

Văn Kỳ không khóc, cũng không hoảng. Nàng chỉ lặng lẽ nâng tay lên... ôm lấy chính thân thể mình.

Ôm như ôm một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Nhưng đứa trẻ ấy... chính là nàng. Người cần vỗ về chính là nàng. Người vô tội nhất trong tất cả chính là nàng.

Và cũng chưa có ai đứng ở vị trí của nàng mà nhìn nhận câu chuyện này.

Nước được vặn mạnh, dòng nước lạnh xối thẳng từ đỉnh đầu xuống

Cuốn trôi đi máu tươi cũng cuốn trôi đi những mảnh ký ức mà nàng đang cố gắng bám víu

Nàng ngồi xuống nền. Co người lại. Tựa lưng vào tường lạnh và đôi mắt trở nên trống rỗng, vô hồn.

Trọng lượng của cơ thể nàng mỗi lúc một nặng hơn.

Rồi... mọi thứ mờ dần......Âm thanh nước chảy xa dần....

Cơ thể không còn lạnh nữa mà dần tê đi

Tim đập chậm... rồi mờ hẳn như lằn chỉ mỏng

Trời khuya. Mưa nhỏ lắc rắc như tiếng nấc của một đêm dài chưa muốn kết thúc.

Cả trạch viện đã ngủ yên. Đèn lối mờ đi. Sân sau tối lặng như một khoảng quên lãng.

Cửa phòng nhỏ ở cuối dãy hậu viện khẽ hé ra.

Người đẩy cửa là Tiểu Hân, cô hầu gái trẻ không nổi bật, chưa từng gây chuyện, cũng chẳng bênh vực ai. Từ khi Văn Kỳ trở về, cô chưa từng ức hiếp, cũng không bảo vệ. Chỉ lặng lẽ làm phần việc của mình.

Nhưng hôm nay...Sau khi nghe thì thầm rằng "Cô ta bị đánh đến mức không đứng nổi, vẫn về phòng một mình, giờ không thấy ra." Tiểu Hân thấy lòng mình... vỡ ra một mảnh.

Không vì thương hại. Không vì đạo đức. Chỉ đơn giản là... không chịu nổi nữa.

Bàn tay cô run lên khi đẩy cánh cửa. Bóng tối trong phòng không phát ra âm thanh nào, tiếng nước chảy tí tách vang lên trên nền gạch là thứ duy nhất Tiểu Hân nghe được.

Tiểu Hân chậm rãi bước vào. Chạm tay lên công tắc. Ánh đèn vàng nhạt bật lên và ngay khoảnh khắc đó... cô gần như ngã quỵ.

Giữa nền gạch lạnh là thân thể của Văn Kỳ...nó trần trụi, cuộn tròn như một chiếc lá héo rũ. Mái tóc dính bết máu, da trắng bệch, vết roi đỏ tím khắp lưng và đùi như bản đồ của sự đau đớn. Cả thân người không nhúc nhích. Chỉ có dòng nước lạnh vẫn chảy, loang ra sàn hòa cùng máu, tạo thành mảng đỏ nhạt trên nền gạch bạc

Tiểu Hân bật thốt trong cổ họng. Không phải tiếng gọi mà là tiếng tắc nghẹn

Cô lao đến, quỳ sụp xuống bên Văn Kỳ, tay run rẩy ôm lấy thân thể lạnh ngắt vào lòng.

Làn da cô chạm vào... lạnh như đá. Nhưng... dưới lớp xương gầy, trái tim... vẫn đập.

Chỉ là yếu, rất yếu. Như nhịp gõ từ bên kia cửa sinh tử.

"Văn... Văn Kỳ...Cô còn nghe thấy tôi không? Đừng... đừng chết ở đây..."

Giọng Tiểu Hân vỡ ra, như chưa bao giờ được phép mềm yếu. Ánh mắt cô dán vào gương mặt Văn Kỳ – mắt nhắm, môi tím, lông mi ướt dính vào da.

Rõ ràng là một thiên sứ nhưng vì sao lại bị đày đọa thành cái dạng này.

Tiểu Hân không biết phải làm gì. Cô chỉ biết ôm chặt lấy người này, người từng là tiểu thư, từng được mặc váy lụa, từng được mẹ lau tóc bằng khăn lông.

Giờ...Chỉ còn là một cơ thể loang lổ vết thương, ôm gối mình như một kẻ vô gia cư trong chính ngôi nhà từng gọi là của mình.

Tiểu Hân cảm nhận được một thứ đáng sợ hơn cả sự bất công. Sự im lặng của Văn Kỳ là lựa chọn. Là chấp nhận. Là tự chôn mình.

Tiểu Hân không biết mình lấy đâu ra sức. Chỉ biết khi ôm thân thể Văn Kỳ ra khỏi nền nước lạnh, trái tim cô đập loạn như sợ mình đến trễ một nhịp.

Thân thể ấy nhẹ như giấy ướt. Máu, nước và những mảng tím bầm trộn lại thành một lớp màu xám xanh kỳ dị.

Tóc Văn Kỳ dính từng mảng vào cổ. toàn bộ cơ thể trừ bỏ gương mặt, không một chỗ nào không có dấu vết của việc bị bạo hành thời gian dài.

Giờ cô đã biết vì sao Văn Kỳ một năm nay chỉ mặc quần áo dài tay dù thời tiết có oi bức đến mức nào....thì ra là không muốn người khác nhìn thấy thân thể thương tật này.

Tiểu Hân đặt nàng xuống chiếc giường nhỏ, run rẩy kéo chăn phủ tạm. Rồi đi lấy khăn bông tự mình lau từng chỗ trên cơ thể Văn Kỳ.

"Xin lỗi... tôi lau nhẹ thôi... đừng đau..."

Bàn tay cô run lên khi lau qua vùng bụng bầm đỏ, khi thấm máu ở vai, khi chạm phải dấu roi cũ dọc sống lưng.

"Chúa ơi... cô sống kiểu gì vậy...có phải là ở trại giáo dưỡng kia không?"

Quần áo được thay bằng bộ cũ vải mềm trong tủ góc. Tiểu Hân đi lấy ấm siêu tốc, đổ đầy nước, rồi ngồi cạnh đợi nó sôi từng phút.

Phòng Văn Kỳ không có máy nước nóng. Không ai để ý hoặc là không ai cho phép.

Bên giường, Văn Kỳ bắt đầu mê sảng. Giọng khàn gần như đứt quảng

"Con không lấy... con không lấy văn kiện..."

"Không phải con... con không hại Thanh Nhược..."

"Con không... không cần quay lại làm tiểu thư..."

"Con... chỉ... muốn... báo đáp...công...dưỡng dục...mà thôi.....tin con...có được không?"

Tiểu Hân khựng tay. Mắt mở lớn. Tay cầm khăn dừng trên trán Văn Kỳ.

Trái tim cô siết lại. Không vì thương xót. Mà vì... cô nhận ra, lần đầu tiên, mình đang nghe ai đó nói sự thật... khi không còn đủ tỉnh táo để nói dối.

"Họ... nói con giả tạo...Con không giả... con không diễn...Không... có..."

Nước mắt bắt đầu rơi xuống gối. Không phải từ Văn Kỳ. Mà từ người đang lau trán cho cô.

"Làm....ơn...đừng...đánh...nữa...."

"Mẹ...con...đau...rất đau....."

"Chị...cứu em..có được không...."

"Tiểu Bạch...Tiểu Bạch....đừng sợ...chị...sẽ bảo...vệ em..."

Ấm nước sôi. Tiểu Hân vội pha thuốc hạ sốt, đỡ Văn Kỳ dậy đút từng ngụm. Miệng nàng nứt toác. Mỗi lần uống là máu hòa với nước thuốc.

"Cô không phải kẻ ăn cắp..."

"Tôi tin. Tôi nghe rồi. Cô không cần phải nói trong mơ nữa..."

Tiểu Hân lắp bắp, giọng nức lên.

Bởi ngay khoảnh khắc đó... một thứ gì đó trong lòng cô... nứt nẻ vì một người chịu quá nhiều tổn thương...

Cô không thể tưởng tượng, một người phải lặp đi lặp lại trong mê man rằng mình vô tội...thì khi tỉnh, đã phải im lặng đến mức nào.

Cô không thể tưởng tượng, tại sao lại có người chịu đòn rồi còn cúi đầu nói: "Con sẽ không làm nữa." dù chưa từng làm.

Tiểu Hân ngồi bên cạnh giường, tay không rời khỏi tay Văn Kỳ.

Gió đêm thổi nhẹ. Ngoài sân, đèn tắt dần.

Trong phòng, chỉ còn lại tiếng thở yếu ớt...và đôi mắt ướt nước mắt của Tiểu Hân.

Ba ngày. Bầu trời Hải Thành thay ba lớp mây, một cơn mưa lớn và hai buổi sáng ẩm lạnh.

Người ta lặng lẽ nói về trận đòn trong phòng phạt, về cô gái nằm bất tỉnh, rồi lãng quên như mọi lần khác.

Không ai hỏi: Cô tỉnh chưa? Không ai để tâm: Cô sống không?

Sáng ngày thứ ba, Văn Kỳ tự mở mắt.

Không có tiếng gọi, cũng không ai lay dậy, càng không cần bác sĩ thăm khám. Nàng tự mình ngồi dậy, như người bị đánh thức bởi thói quen chứ không phải sức sống.

Căn phòng mờ tối, ẩm mốc, mùi thuốc sát trùng lẫn máu khô.
Tấm chăn trượt khỏi vai để lộ phần lưng băng kín, vải trắng đã loang đỏ ở mép băng.

Nhưng Văn Kỳ không nhìn. Cũng không nhăn mặt.

Nàng đưa tay kéo lại chăn, rồi chống tay trái xuống giường, nàng lết dậy, khập khiễng bật ấm nước đun sôi

Một chuỗi hành động không lời, không cảm xúc. Như một cỗ máy vừa khởi động lại sau thời gian ngắt mạch.

Tiểu Hân vừa đẩy cửa bước vào, định chào thì khựng lại.

"Cô... tỉnh rồi? Cô có đói—"

Văn Kỳ quay đầu. Ánh mắt không giận cũng không ngạc nhiên khi có người ở trong phòng nhỏ của nàng. Ba ngày qua nàng biết có người chăm sóc nàng, cho nàng uống thuốc, thay thuốc cho nàng

Nàng nghe, hiểu, nhưng không còn ngôn ngữ để phản hồi.

Tiểu Hân lùi lại một bước. lo lắng trong lòng dâng cao. Trạng thái này....giống như....

"Cô... cô có cần gọi bác sĩ không? Tôi đi lấy đồ ăn—"

Văn Kỳ vẫn là im lặng. Nhưng không phải im lặng của tức giận, hay yếu ớt.

Là một sự từ chối. Một cái chặn. Một tường thành vô hình mà mọi âm thanh bên ngoài không thể chạm vào.

Ngày hôm đó, Văn Kỳ không nói một chữ. Không mở miệng. Không nhìn ai quá ba giây.

Chỉ đứng, đi, ăn, rửa chén, làm việc như một cái bóng được lập trình lại.

Tiểu Hân bật khóc trong góc sân. Không phải vì thương. Mà vì sợ.

Cô sợ, người kia đã rời khỏi thế giới chung rồi.

Chỉ còn lại cái xác biết thở mà thôi.

Mây xám quần tụ trên bầu trời, không trút mưa, chỉ làm không khí đặc quánh, khó thở.

Tư Đồ Trạch Thiên bị ngất trong phòng luyện kiếm sau giờ tập thể lực mà không ai hay biết. Văn Kỳ đứng ở sân bên cạnh phơi chăn màn, nàng nhìn thấy dáng vẻ to lớn ấy ngã xuống sàn gỗ.

Nhưng chân nàng lại chần chừ không muốn đến, nhưng nàng hiểu rõ trạng thái này là gì : Tư Đồ Trạch Thiên bị ngất do hạ đường huyết nặng, lại không có ai biết cách sơ cứu đúng.

Nàng nhìn quanh sân tập vẫn không có bóng người, mới chậm rãi đi đến.

Nàng quỳ một gối xuống bên cạnh, tháo nút áo, nghiêng người anh – giữ cổ khỏi gập. dùng cánh tay trái yếu ớt của mình đỡ đầu anh lên gối. Lấy khăn lạnh trong hộp y tế cạnh đó lau trán.

Động tác thuần thục vì trước đây nàng từng làm công việc này.

Sau đó nàng lặng lẽ rời đi, khi bên ngoài hành lang vang lên âm thanh bước chân.

Nàng thu dọn công việc trở lại phòng nhỏ của mình, nàng đứng rất lâu giữa gian phòng trống. Tay vẫn còn dính mồ hôi Trạch Thiên. Bàn tay trái vừa giữ gáy anh khỏi chạm nền đất giờ run lên. Như thể tay ấy vừa chạm vào điều gì đó... không nên.

Rất chậm. Nàng chậm rãi hạ gối quỳ xuống.

Không có ai bắt. càng không ai chứng kiến. Chỉ là... tự mình gập gối trước nền xi măng lạnh, nàng cúi đầu, như tự sám hối với hành động quá phận của mình

Chính Văn Kỳ... là người đang đánh vào tim mình bằng tội lỗi.

Những ngày sau đó, không khí trong Tư Đồ gia im ắng lạ thường. Văn Kỳ cũng chìm trong không gian của riêng mình.

Làm việc quần quật và im lặng tuyệt đối.

Khi đêm xuống, nàng dùng bút chì và giấy vẻ mà Tiểu Hân đã lặng lẽ để lại, tay trái thô cứng chậm rãi nắm bút mà vẽ rời rạc, nét vẻ tưởng chừng như vô nghĩa nhưng thật tế chính là nội tâm đang 'báo động đỏ' của nàng.

Văn Kỳ biết nàng đã mắc bệnh tâm lý. Nhưng nàng cũng biết chính mình chấp nhận căn bệnh này như một phần của sự sống.

Cho đến một buổi tối nàng được người của Tư Đồ Thanh Nhược gọi đến hậu viện khu Nam. Bên trong đang tổ chức tiệc nhỏ, những gương mặt ấy nàng không lạ

Rượu đỏ, bánh lạnh, nhạc jazz không ngừng được phát. Cả nhóm tiểu thư công tử ăn diện vừa đủ để không bị trách, nhưng thừa mỉa mai để gợi chuyện câu chuyện xưa cũ

Văn Kỳ được gọi đến nhưng chỉ đứng đó để đón nhận sự cười nhạo của những người này

"Ôi trời, nhìn kìa. Ai đây? Không nhận ra nổi ấy chứ."

"Đây không phải là tam tiểu thư trước đây sao? kêu ngạo của cô để ở đâu rồi? là kẻ giả mạo mà tưởng mình cốt Phượng Hoàng sao?

"Sao vẫn còn mặt mũi ở lại đây nhỉ?"

Tiếng cười bật ra, nhẹ, giòn. Như ly pha lê rơi xuống sàn gỗ không vỡ chỉ nát trong lòng người.

Tư Đồ Thanh Nhược đạt được mục đích liền mỉm cười nâng ly rượu, gương mặt được trang điểm tinh xảo như muốn che lấp đi sự rắn rết bên trong con người mình.

"Đừng quá lời. Văn Kỳ giờ vẫn... có ích. ..Là một người hầu làm việc rất tốt."

Một câu thả xuống triệt để hạ thấp Văn Kỳ trong Tư Đồ gia.

Một tiểu thư rót rượu, cố ý nghiêng ly, để vài giọt đỏ sẫm rơi xuống váy của mình, cô ta cười cợt lên tiếng

"Ồ, tam tiểu thư, cô quỳ xuống giúp tôi lau một chút nhé. Bằng tay. Đây là thiết kế cao cấp chắc tam tiểu thư biết mà phải không?"

Văn Kỳ không nói gì, nàng quỳ xuống. động tác không nhanh cũng không chậm. Tay nàng nhẹ lau vạt váy đắt tiền kia, mắt nhìn xuống nền đất.

Không ai thấy vẻ mặt thản nhiên của nàng.

Một công tử nâng ly khác, vẻ mặt cợt nhã

"Phục vụ tốt đây. Ta thưởng."

Văn Kỳ nhìn ly rượu mà vành môi khẽ run. Không phải vì nàng sợ mà là vì nàng dị ứng cồn.

Chỉ một ly nhỏ cũng có thể khiến dạ dày nàng như tưới phải nước sôi, co rút như dao đâm.

Sự chần chừ của nàng không qua được đôi mắt của Tư Đồ Thanh Nhược. Cô ta giả vờ cau mày can ngăn

"Đừng ép Văn Kỳ..... ."

Một tiểu thư khác bật cười phụ họa

"Thanh Nhược. Cậu sao vậy? Bọn này đang giúp cậu xả đi cơn giận khi vị trí của mình bị chiếm đống nhiều năm."

Văn Kỳ không nói gì chỉ nâng ly lên. Từng ngụm, từng ngụm.

Mỗi ngụm như lưỡi dao kéo một vết rách bên trong. Nhưng nàng không nhăn mặt.

Chỉ uống đến khi cạn đáy ly.

Trêu đùa với một người chỉ răm rắp làm theo thì không có bao nhiêu hứng thú. Cả bọn qua vài tuần rượu liền chán, một tên thiếu gia trực tiếp vươn chân đá vào người Văn Kỳ và khẽ quát.

"Cút đi. Như một con rối. Chẳng có gì thú vị."

Tư Đồ Thanh Nhược nhìn Văn Kỳ lầm lũi rời đi mà trong mắt tràn đầy thích thú.

"Để xem cô còn chống cự được bao lâu?"

Nàng trở về phòng nhỏ, vẫn trạng thái vô hồn ấy. Nàng không bật đèn, lầm lũi trong bóng tối, trút đi lớp vải vóc trên người.

Nàng dùng bàn tay trái cào mạnh vào da bụng, giống như bên trong có thứ cực kỳ dơ bẩn cần được lôi ra. Nàng cào đến rớm máu, đến ngón tay tím lên, đến khi hơi thở đứt quãng.

Sau đó, nàng chậm rãi đứng dậy như một cái xác được lập trình, đi vào phòng tắm nhỏ. Văn Kỳ đứng dưới vòi sen, để mặc cho dòng nước lạnh lẽo xối vào cơ thể

Nàng thì thầm với chính mình, như kẻ tụng kinh trong nhà ngục: một năm, còn một năm.

Văn Kỳ vẫn ở tư thế nằm bó gối dưới sàn nước lạnh lẽo, tự co lấy thân thể, bao bọc lấy chính mình. Trên đầu nước lạnh vẫn chảy như cơn mưa dai dẳng kéo dài cả kiếp người.

Giữa đêm, cửa phòng nhỏ không ai lui tới được mở ra. Tiểu Hân chậm rãi đi vào, cô dường như đã học được cách quen thuộc với những gì diễn ra bên trong căn phòng này.

Không một động tác thưa. Tiểu Hân hạ người, vòng tay ôm chầm lấy thân thể lạnh lẽo ấy ra ngoài. Vẫn tỉ mỉ thoa thuốc mỡ lên những vết thương chưa lành, bôi kem lên nhưng vết sẹo và ủ ấm cơ thể đáng thương bằng một câu thủ thỉ.

"Văn Kỳ....cô phải sống....phải kiên cường như cỏ dại...dù vùi dập thế nào cũng phải sống."

Khuôn viên phía tây Tư Đồ gia, có một hồ bơi hình bán nguyệt, hiếm ai lui tới vào mùa lạnh, nhưng lại là nơi tuyệt hảo để tạo ra... những tai nạn

Tư Đồ Thanh Nhược hiểu rõ Tư Đồ Thanh Phong vào mỗi buổi sáng sau khi dùng xong trà đạo sẽ đi qua khu vực này.

Sáng hôm đó, mặt nước hồ yên ả như chưa từng dậy sóng. Văn Kỳ được gọi đến từ sớm, khi đến nơi nàng đã thấy Tư Đồ Thanh Nhược đứng đó.

Cô ta trong chiếc váy màu trắng trang nhã, miệng cười nhu thuận lên tiếng

"Văn Kỳ tỷ. Giúp em tỉa những chậu hoa ở đậy."

Văn Kỳ gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Nhưng khi Văn Kỳ còn chưa đi được nửa bước chân, Tư Đồ Thanh Nhược đã cất chất giọng trời sinh mềm mại của mình.

"Xem ra chị đã quen với cuộc sống thấp hèn này."

Văn Kỳ hoàn toàn không cho những lời vô nghĩa này vào đầu. Nàng biết cô gái này một khi tìm nàng sẽ không có gì đơn giản.

Một trò đùa nào đó đã được cô ta tính toán và chờ nàng vào tròng. Nhưng Văn Kỳ không trốn, bởi nàng có trốn cũng chẳng thành.

Xa xa, tiếng bước chân của Tư Đồ Thanh Phong vang lên, cứng rắn, chuẩn mực, từng nhịp dội vào lòng gạch đá.

Tư Đồ Thanh Nhược biết đã đến lúc ra tay, khi khoảng cách còn ba mươi mét, tầm nhìn vừa vặn để thấy được.

Và rồi... Tiếng " Á. Cứu mạng" bật lên cùng lúc với cơ thể Tư Đồ Thanh Nhược ngã nghiêng, rơi xuống mặt nước lạnh buốt.

Ầm...

Bọt nước văng tung tóe. Văn Kỳ đứng chết lặng vì nàng hoàn toàn chưa chạm vào người kia. Nhưng trong mắt người đang vừa rẽ qua bờ tường phía xa...thì cảnh tượng ấy như một cú đẩy rõ ràng.

Tư Đồ Thanh Phong sững người, chạy tới, giọng trầm nghiêm vang lên

"Văn Kỳ, cô vừa làm gì?!"

Văn Kỳ quay đầu lại, áo mỏng thấm ướt vì bọt nước. Ánh mắt không ngập ngừng, không biện minh.

Sự im lặng này chính là thứ mà Tư Đồ Thanh Phong chán ghét nhất. Trong trí nhớ của ông, Tư Đồ Văn Kỳ là một cô gái trong trẻo, khuôn miệng luôn rạng rõ. Nhưng vì sao tám năm qua lại thay đổi thành cái dạng này. Thật khiến người chán ghét.

Tư Đồ Thanh Nhược vờ ho sặc dưới nước, được người hầu chạy đến đỡ lên, gương mặt nhợt nhạt, môi tím tái, nhưng ánh mắt vẫn mang theo vệt chiến thắng âm ỉ

"Con...con..chỉ đến nói với chị....rằng đừng làm gia đình...chúng ta phiền muộn....nhưng chị lại nói...con là kẻ cướp đi tất cả...của chị...."

Lời của Tư Đồ Thanh Nhược nhưng một mồi dẫn khiến không khí nổ tung. Tư Đồ Thanh Phong im lặng mười giây liền lạnh lùng ra lệnh.

"Lôi cô ta xuống hồ. Không cho lên... cho đến khi sắp chết đuối."

Giọng ông không cao. Không giận. Nhưng lạnh như bản án tuyên bởi kẻ mang danh chính đạo.

Hai người hầu chần chừ vì thời tiết đã chuyển đông, nước hồ lạnh giá không gì bằng. Văn Kỳ không chống cự, chỉ để họ kéo mình xuống nước.

Cái lạnh ngập lên cổ, mùi clo trong nước xộc vào phổi và rồi một cú đẩy, nước phủ kín đầu, ánh sáng vỡ tan trong mắt.

Nàng bị dìm. Bị chính người "từng làm ba" ra lệnh. Ông ấy gần như không còn nhớ đến Tư Đồ Thanh Nhược ở vùng ven biển không thể không biết bơi. Nhưng Tư Đồ Văn Kỳ trước đây mà ông cưng nựng thì chưa hề được tập bơi.

Một lần rồi hai lần đến ba lần.

Mỗi lần ngoi lên, không đủ một hơi, đã bị ấn trở lại.

Không ai biết rằng, Văn Kỳ từng bị viêm phổi cấp tính ở trại giáo dưỡng năm thứ hai,
phổi tổn thương nặng đến mức mỗi lần thở sâu vẫn còn đau.

Lần ấy nàng được bác sĩ cảnh báo rằng.

"Không được ngâm nước lạnh. Không được thiếu oxy.
Một lần nữa... có thể không cứu kịp."

Lần thứ tư bị dìm. Cơn đau trong ngực nàng nổ tung như hàng trăm mũi kim đâm vào lồng ngực từ bên trong. Phổi nàng co giật, dịch mũi chảy ngược, thân thể lạnh ngắt như đã tắt máy.

Tay nàng co lại, cào vào nước, nhưng không ai thấy, bởi dưới mặt hồ, không ai nghe được tiếng hét của người đang chết.

Tư Đồ Thanh Phong quay đi, không nhìn thêm. Chỉ nói

"Tám giây nữa. Cho lên. Nhốt nó trong phòng."

Khi Văn Kỳ được kéo lên, mặt trắng bệch, môi tím, máu rỉ ở khóe mũi, cơ thể co giật, toàn thân lạnh như băng, và hơi thở mỏng manh

Không một âm thanh nào phát ra từ cổ họng.

Người hầu hoảng hốt lay lay mạnh

"Lão gia...cô ấy...ngất rồi."

Tư Đồ Thanh Phong sững người, ông đợm chân muốn bước lại nhưng Tư Đồ Thanh Nhược bên cạnh đã giở trò bằng một tràn ho dai dẳng.

"Ba, con khó thở quá."

Và chiêu này luôn hữu hiêu, Tư Đồ Thanh Phong ôm chầm lấy con gái cưng và sải chân rời đi. Hoàn toàn quên mất ý nghĩa vừa lóe lên trong đầu.

Người làm cũng rút đi, Văn Kỳ được nằm bên mép hồ, hơi thở ngắt quãng, tim đập thoi thóp như chiếc đồng hồ cũ chỉ còn một lò xo. Và trong khoảnh khắc đó, chính là lần đầu tiên nàng nghĩ: "Nếu chết... có lẽ sẽ dễ chịu hơn sống."

=================

Tự nhiên thấy mình hơi ác....tui muốn viết chill chill mà

Chương trước Chương tiếp
Loading...