KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI
Chương 9 : Vỡ Vụn
Chương 9 : Vỡ Vụn=================Căn phòng chứa củi cũ nằm sâu phía sau hậu viện, ẩm mốc, tối, kín gió, từ lâu không ai bén mảng.Văn Kỳ bị ném vào đó như một món đồ hỏng.Quản gia Trình bước vào sau cùng, cánh cửa sau lưng đóng lại như một lời tuyên án.
Đi theo ông ta là hai người hầu nam, và một cô hầu gái, tay còn cầm cây lau sàn chưa kịp bỏ xuống."Tự tiện ở lại nhà chính. Ngồi cạnh Lão Thái thái như thể... mình vẫn là tam tiểu thư."Ông ta nhếch mép, giọng vừa khinh rẻ vừa chua cay"Cô vẫn chưa tỉnh mộng sao?""Cô nghĩ một đêm quỳ bên chân bà ấy, là có thể quay về làm cháu gái Tư Đồ gia?
Một kẻ giả mạo. Một thứ nhặt ngoài đường mang họ người ta. Nằm mơ?"Văn Kỳ không đáp. Tựa lưng vào vách tường ẩm, đầu hơi cúi. Nàng cả ngày hôm qua chỉ có ngụm nước lọc lót bụng, quỳ xuống một đêm khớp gối của chính nàng đang âm thầm gào thétQuản gia Trình tiến lên. Không báo trước, quất thẳng một roi mây vào vai nàng. Âm thanh xé gió, tiếp theo là tiếng rít đau như xé thịt.Chát.....Một tên hầu trẻ đứng bên cạnh bật cười"Tam tiểu thư đây à? Giờ nhìn như con ăn mày mà còn vọng tưởng?."Cô hầu gái phụ họa, môi đỏ cong lên khinh bỉ"Lúc trước còn ngồi ở vị trí chủ tiệc, giờ lại bò dưới chân người hầu... cũng giỏi nhịn đó chứ?"Quản gia Trình không nói gì thêm. Roi thứ hai, thứ ba, thứ tư... giáng xuống. Không theo nhịp, không cần lý do.Chát...chát...chát...
Chỉ là xả lên người cô gái im lặng kia tùy tiện và không có chủ đích. Đánh loạn xạ như trước mặt không phải cơ thể người mà là khối bột vô tri.Đánh như trút giận. Đánh như muốn phá vỡ lớp bình thản bao bọc quanh nàng.Chát...chát...chát...chátChát...chát...chát...chát...chát"Khóc đi. Kêu đi. Xin đi."Nhưng Văn Kỳ không phát ra một tiếng nào. Đôi vai run nhẹ vì đau, máu đã chảy từ lưng xuống hôngCô hầu gái bĩu môi"Cái loại biết thân biết phận thì đã tự rút lui lâu rồi. Tự mình rơi xuống, lại còn tưởng có người nhớ đến mình... đáng thương thật."Một tên hầu khác phụ họa"Nghe nói từng học mỹ thuật mà? Giờ cầm nổi cọ không? Hay chỉ biết lau dọn nhà vệ sinh."Tiếng cười bật ra, lạnh lẽo, méo mó, rỗng tuếch.Chát...chát...chát...chátChát...chát...chát...chát...chátQuản gia Trình dừng tay. Ông ta nhìn nàng như nhìn một xác rối không chịu rách."Ba ngày. Không nước, không cơm. Cho mày nhớ lại vị trí của mình."Rồi ông quay lưng, kéo theo người hầu, để lại Văn Kỳ nằm sấp trên nền đất lạnh.Mắt nàng nhắm hờ. Môi không còn sắc. Nhưng tim vẫn đập. Ít ra trận đòn này nàng không hối hận khi đã làm vậy ....Buổi sáng ở Tư Đồ gia luôn được bắt đầu bằng bữa điểm tâm trang nghiêm và tĩnh lặng.
Sảnh phụ phía đông, nơi dùng bữa sáng mỗi ngày, được lau dọn sạch sẽ từ sớm. Mùi cháo hạt sen, bánh hấp ngũ sắc, và nước trà ấm lan nhẹ trong không khí.Tư Đồ Hạo ngồi ở vị trí chính giữa bàn lớn. Dáng dấp vẫn như trước đây quy cũ và cứng ngắtTư Đồ Thanh Phong và Uyển Trân Trân ngồi bên tay phảiLão thái thái cùng Tư Đồ Trạch Thiên và Tư Đồ Thanh Thiển ngồi bên tay tráiTư Đồ Thanh Nhược ngồi cạnh Uyển Trân TrânMột bàn ăn gia tộc theo quy cũ, im lặng đến mức cứng ngắt Cô người hầu mang khay cháo đến, vừa định lui ra, thì giọng Lão Thái thái vang lên"Chờ đã."Cả bàn ăn khựng lại một nhịp. Đũa chưa kịp chạm miệng.Lão Thái thái chậm rãi đưa mắt nhìn người hầu bếp đứng cạnh"Mang cho... Văn Kỳ một chén canh sâm. Loãng thôi, dễ tiêu."Giọng bà bình thản, không có gì đặc biệt. Nhưng sự bình thản ấy... lại khiến không khí như bị cắt làm đôi.Uyển Trân Trân hơi sững người, thìa súp trong tay run nhẹ. Từ khi Văn Kỳ trở về thái độ của lão thái thái không đánh chính là mắng, như thế nào hôm nay lại có đãi ngộ này.Tư Đồ Thanh Nhược thoáng ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh lướt qua rồi cúi đầu xuống, môi vẫn giữ nụ cười.Tư Đồ Trạch Thiên cùng Tư Đồ Thanh Thiển âm thầm trao nhau ánh mắt khó hiểu.Một người hầu đứng gần lắp bắp."Dạ... là Văn Kỳ... hôm nay chưa được phân bữa sáng ạ..."Lão Thái thái liếc sang, giọng không cao nhưng đủ lạnh"Ta bảo cho thì cứ cho. Cần ai đồng ý nữa sao?"Người hầu cúi đầu vâng dạ, rồi vội vã lui xuống."Bà nội....đã tha thứ cho Văn Kỳ tỷ sao ạ?"Tư Đồ Thanh Nhược mang theo âm thanh mừng rỡ nhưng thực tế là sự dò xét thái độ của người Tư Đồ gia"Không. Tiện tay cấp cho thôi. Trong lòng bà vị trí của cháu là độc tôn."Giọng bà không đổi, vẫn là cái âm điệu thản nhiên, lười giải thích, nhưng mỗi chữ rơi xuống đều lạnh hơn nước trà đã nguội.Một câu lột sạch sự hồ nghi trong ánh mắt người ngoài, đồng thời xóa sạch mọi rung động còn sót lại trong chính bà.Tư Đồ Hạo không lên tiếng nhưng trong mắt ông có sự không hài lòng, nhưng chính là vẫn im lặng không nói.Nhưng lão thái thái không biết ba ngày sau đó, Văn Kỳ đều không có gì lót bụng nói gì đến chén canh sâm 'tiện tay' của bà.Tiết trời oi nhẹ. Cây cối trong vườn lớn của Tư Đồ gia đổ bóng dài lên thảm cỏ được cắt tỉa gọn gàng. Mọi thứ yên ả như thường lệ.Ngoại trừ... tiếng sủa yếu ớt và tiếng nôn khan lặp lại từ trong chuồng thú cưng.Văn Kỳ đang đi ngang khi nghe thấy. Nàng do dự một chút, rồi bước vào.Con chó trắng– A Tử, thú cưng của Tư Đồ Trạch Thiên, đang nằm quằn quại dưới đất, mắt trợn ngược, bọt mép sùi ra. Một mùi hăng nồng của dịch dạ dày xộc lên, gắt và hỗn loạn.Nó đang hấp hối. Văn Kỳ sững người.A Tử là chú chó cưng duy nhất mà Tư Đồ Trạch Thiên thực sự yêu quý. Anh từng nói rằng nếu có ai làm A Tử bị thương thì người đó sẽ có kết cục thảm hại.Nàng không nghĩ gì thêm. Chỉ vội nhấc nó lên, ôm vào lòng, mặc kệ mùi nôn tanh ngòm bám vào áo. Chân tay nàng run, nhưng bước đi vẫn vội vã, trong lòng chỉ có một ý nghĩ đi tìm người mang A Tử đến trạm thú yNàng chưa đi được nửa vườn thì tiếng giày da vang lên từ xa."Nhược Nhược, anh vừa mua một giống chó mới, em nói xem nếu nó cùng A Tử chung sống sẽ hòa thuận không?Giọng cười ngọt ngào. Giọng nam trầm thấp. Giọng nữ khúc khích.Tư Đồ Trạch Thiên và Tư Đồ Thanh Nhược đúng lúc này xuất hiệnHọ đi qua khúc rẽ hành lang thì chạm măt với Văn Kỳ đang ôm một con chó trắng trong lòng.Văn Kỳ, áo dính đầy vết bẩn, ôm A Tử đang thoi thóp trong tay, đang chạy từ khu chuồng thú ra cổngKhoảnh khắc đó, Tư Đồ Trạch Thiên lập tức sầm mặt, gầm lên"CÔ ĐÃ LÀM GÌ A TỬ?!!"Chưa kịp phản ứng, anh xông lên, giật mạnh con chó khỏi tay Văn Kỳ, rồi đạp thẳng một cú vào bụng cô.ẦM.Văn Kỳ ngã vật xuống nền đá, bụng như bị xé toạc, lưng vốn chưa lành vết roi nay đập thẳng vào mép thềm cứng. Không khí trong phổi như bị rút cạn, nàng đau đến tái cả mặt.Chỉ là mắt mở to, môi tím lại, tay vẫn vô thức vươn về phía con A Tử."Em không làm gì cả....em thấy A Tử...""Im!"Tư Đồ Trạch Thiên không để nàng nói hết. Tay ôm lấy A Tử đang thoi thóp, giọng hắn run lên vì giận dữ và lo sợ.Tư Đồ Thanh Nhược lúc này mới bước tới, ánh mắt hoảng hốt giả tạo"Văn Kỳ tỷ, ngay cả mạng một con chó chị cũng không tha sao?"Giọng mềm như nước, đau lòng như thật.Vài người làm nghe tiếng ồn chạy đến. Không ai dám đỡ Văn Kỳ. Càng không ai dám xen vào sự nộ khí của đại thiếu gia."Mang nó đi! Đưa A Tử đến trạm thú y NGAY!"Tư Đồ Trạch Thiên gào lên với người hầu, rồi quay sang nhìn Văn Kỳ, ánh mắt chỉ còn sát ý."Còn cô quỳ ở đó mà chờ tôi."Cái nắng trên đỉnh đầu, ánh mắt trời chiếu xuống càng làm bóng dáng Văn Kỳ quỳ trên nền sỏi cứng càng thêm tịch mịch.Tư Đồ Trạch Thiên đã đi, nhưng cái câu "quỳ ở đó mà chờ tôi" rơi xuống như một án treo lửng lơ, kéo dài hơn mọi hình phạt chính thức.Văn Kỳ quỳ không nói. Bụng vẫn đau âm ỉ sau cú đá. Khí quản như bị nén lại, khiến mỗi hơi thở chỉ đủ để giữ tỉnh táo. Đầu gối nàng đã rách toạc từ trận roi hôm trước, máu khô chưa bong, giờ lại thêm sỏi như cấn thẳng vào xương.Một vệt máu bắt đầu loang ra từ ống quần, thấm dần xuống nền cứngXung quanh không ai đến gần, nhưng mắt thì luôn có. Người hầu đứng xa xa, giả vờ lau chùi cột đá, xách nước tưới cây, dọn lá khô... nhưng thực chất đều đang liếc nhìn người quỳ giữa sân lớn, chỉ trỏ, thì thầm."Cô ta còn cho rằng mình là em gái bảo bối của đại thiếu gia sao?""Vừa rồi đại thiếu gia còn quan tâm một con chó hơn cô ta."Mười phút trôi qua. Nhưng mỗi giây là một lưỡi dao cắt vào lòng tự tôn.Tiếng giày vang lên. Tư Đồ Trạch Thiên đã quay lại.Anh đi một mình, áo dính lông chó, tay trần, mặt không cảm xúc. Đôi mắt vẫn đỏ lừ vì giận dữ chưa nguôi.Văn Kỳ vẫn quỳ. Không nhìn lênAnh bước tới, đứng ngay trước mặt nàng. Bóng anh đổ xuống người nàng như một bức tường đen kịt."Con chó... sống rồi. Là thức ăn có vấn đề."Giọng nói đều đều, nhưng không hề dịu lại. Tư Đồ Trạch Thiên nhìn nàng từ trên xuống, như thể đang nhìn một kẻ tâm cơ, lòng dạ cầm thú."Tại sao lại hại A Tử? Cô thừa biết tôi rất yêu quý nó?"Văn Kỳ vẫn cúi đầu. Tay nàng bấu vào mép đá, cố giữ thăng bằng vì đầu đang choáng."Em... chỉ muốn cứu nó. Em không hại A Tử."Cuối cùng, vẫn nói ra. Không để biện hộ. Chỉ như một tiếng thở, cho chính lòng mình đỡ tắc nghẹn.Tư Đồ Trạch Thiên cười nhạt."Cô không có tư cách."Rồi, không báo trước, anh cúi xuống, túm tóc nàng giật ngược lên. Cả thân thể đau nhức bị kéo thẳng dậy bằng đầu tóc rối, khiến cổ nàng cong lên, mạch máu nổi gân."Cô không sao? Cô còn cái gì không dám làm?"Bốp...Một cái tát nữa giáng xuống. Không mạnh như cú đá trước, nhưng đủ để mặt nàng ửng đỏ."Mang vào đây."Người làm đi vào, cầm trong tay một cái khay bằng bạc, đặt trên đó là bát cơm trộn thức ăn chó đã ăn dang dở, thậm chí còn thấy rõ dấu vết A Tử đã liếm qua, kèm theo nước mũi và bọt dính bên thành.Mùi tanh nhợt, hôi nồng.Văn Kỳ nhìn thấy, ánh mắt khựng lại.Tư Đồ Trạch Thiên lạnh nhạt lên tiếng."Nếu cô không làm – thì ăn hết thứ này đi. Giống như một con chó. Dùng miệng. Không dùng tay. Chứng minh đi."Anh đưa tay tàn nhẫn mà ấn đầu đứa em mà mình từng sủng trên tay xuống bát cơm chó và thừa biết trong đó có thuốcĐám người làm đứng xa, chết lặng. Văn Kỳ quỳ im. Đầu nàng bị ấn sát đất, mũi gần như chạm vào cơm trộn nát bét với nước dãi và mùi chua nồng từ thức ăn thừa."Hoặc là ăn. Hoặc là tôi khiến cô không thể mở miệng lần nữa."Sự vũ nhục này không cần roi, không cần đánh. Nó là một cái tát vào nhân phẩm, vào quá khứ, vào cái danh 'em gái bảo bối' mà ai đó từng gọi nàng bằng tất cả yêu thương.Một giây...Hai giây...Văn Kỳ không phản kháng. Và rồi không dùng tay cắn một miếng cơm trộn mềm nhũn, mùi tanh trào lên vòm họng. Cổ họng khô khốc khiến mỗi lần nuốt là một nhát dao cào lên thực quản. dạ dày trống rỗng của nàng cực lực phản đối sự bạc đãi của chủ nhân nóĐám người hầu phía sau quay đi. Có kẻ rùng mình. Có kẻ cười khẩy.Và có kẻ lặng lẽ rơi lệ.Nàng ngẩng đầu. Môi dính bẩn, mặt dính đất. Nhưng mắt không hề cúi. Mà là sự tan rã của những mảnh vỡ nàng vẫn cố chấp bám lấy."Tôi làm rồi. Anh muốn gì nữa?"Giọng nàng khản đặc, nhưng từng chữ rơi ra như chì nặng.Tư Đồ Trạch Thiên không trả lời. Anh quay lưng bỏ đi, như kẻ vừa thắng một trận mà lòng không hề nhẹ nhõm. Khớp tay anh siết đến trắng bệt.Văn Kỳ khập khiễng lê từng bước chân nặng nhọc trở về căn phòng nhỏ của mình. Cửa gỗ đóng lại sau lưng nàng một tiếng khẽNàng không bật đèn. Chỉ có ánh sáng nhạt nhòa rọi từ khe cửa sổ, chiếu lên mái tóc ướt bết và đôi bàn tay vẫn còn run sau cơn đói, cơn đau, và... cơn nhục.Chậm rãi, nàng bước đến vòi nước lạnh trong phòng tắm nhỏKhông cởi đồ, không buộc tóc. Ngồi thụp xuống sàn gạch bạc, kéo gối lên ôm chặt, rồi xoay vòi.Nước lạnh xối thẳng xuống đỉnh đầu.Làn nước chảy xuống, rửa trôi vết bẩn, cả mùi hôi, cả mùi tanh của thức ăn chó...Rửa cả những lời nhục mạ, những ánh nhìn cười cợt, và cú đá tưởng như đã gãy nát lồng ngực nàng.Nhưng không rửa được cảm giác...tắt nghẽn trong lòng nàng....Nàng đến tột cùng đã làm sai đều gì?Nàng ôm đầu gối, mặt vùi vào hai cánh tay ướt, không khóc. Nhưng toàn thân run bần bật. Câu hỏi dội trong tim. Không có tiếng đáp.Một cơn co thắt dữ dội quặn lên từ dạ dày. Văn Kỳ nghiêng đầu, ói ra từng ngụm máu đen sẫm. Dính xuống sàn. Loang ra như mực. Mùi tanh nồng khiến nàng choáng váng.Có thể là do cú đá, cũng có thể do thức ăn mà ai đó đã bỏ vào khay cơm của A TửDạ dày như bị bóp nghẹt. Co thắt từng cơn như lưỡi dao chọc từ trong ra. Môi nàng tím tái, toàn thân lạnh ngắt dù nước vẫn xối.Văn Kỳ không đứng dậy. Chỉ ngồi đó.Co người như một đứa trẻ bị vứt bỏ.Nhưng...Mắt nàng mở to. Không nhắm lại và không cho phép mình ngất.Một giọng trong đầu thì thầm: "Vẫn phải sống. Vì Tiểu Bạch vẫn chờ"Văn Kỳ vẫn như ngọn cỏ kiên cường trụ vững trong cơn bão cuộc đời. Nàng tự an ủi vì Tiểu Bạch nàng sẽ vượt qua tất cả....Chiều tà còn vươn nắng, gió thổi nhè nhẹ đi xuyên qua hàng trúc xanh trong viện.Uyển Trân Trân ngồi một mình nơi ghế bành gỗ lim bên hành lang sau. Khuôn mặt trắng tái, tay áp lên trán. Gió thoảng, cuốn tóc bà rối nhẹ.Đầu đau như búa bổ. Tai ù đi. Mắt cũng trở nên mờ ảo, mơ màngBà định gọi người. Nhưng môi khẽ run, âm thanh chưa kịp thoát ra thì cơ thể đã đổ sụp theo thành ghế, nửa mê nửa tỉnh.Cùng lúc đó – Văn Kỳ đi ngang. Nàng ôm chậu nước lau sàn, đầu hơi cúi.
Đôi mắt lướt qua dáng người nằm nghiêng giữa nắng Rất quen thuộc mà cũng rất đau lòng.Uyển Trân Trân. Người phụ nữ từng ôm nàng vào lòng mỗi khi trời lạnh. Người từng gọi nàng là "bảo bối nhỏ"... giờ đây không còn thèm nhìn mặt.Nhưng dáng nằm kia... không đúng.Tay bà buông rũ. Môi mím chặt. Không phải tư thế của người đang nghỉ. Mà giống như... đang chịu đựng một cơn đau.Văn Kỳ khựng bước. Hai tay siết chặt quai chậu, mắt không rời người trên ghế. Trong lòng ngỗn ngang suy nghĩ "Nếu nàng không đến...Lỡ bà ngất đi thật...Mình không giúp, liệu có hối hận cả đời?""Nhưng nếu mình bước đến...Như lần trước với Lão Thái thái...Lỡ đâu lại là tội. Lại là mưu tính. Lại là xúc phạm."Nỗi sợ và lương tri giằng co trong từng nhịp tim.Cuối cùng, nàng đặt chậu nước xuống rồi bước tới.Chậm. Rất chậm. Từng bước chân như giẫm trên dây dao.Nàng quỳ nhẹ một gối xuống, không dám chạm vào bà, chỉ cúi đầu thấp"Phu nhân... người ổn không ạ?"Không có tiếng đáp. Chỉ tiếng gió thổi qua, làm tấm rèm phía sau bay phất phơ.Văn Kỳ ngẩng lên – định đưa tay nhẹ chạm vào cổ tay bà kiểm tra mạch...Nhưng Uyển Trân Trân mở mắt. Sửng sốt. Rồi hoảng sợ."Cô... cô định làm gì?!"Bà đanh giọng vì sợ và giận, vì ảo giác bị xâm hại.Bà đưa tay đẩy mạnh đầu vai người bên cạnh ra một khoảng, Văn Kỳ hoảng sợ. Cả người run lên, vội vàng quỳ xuống đất."Không... không có... tôi không... chỉ thấy phu nhân nằm nghiêng, sợ bà... sợ bà ngất..."Giọng nàng run rẩy như thú nhỏ sợ bị đả thương.Uyển Trân Trân thở gấp. Tay vẫn giữ ngực. Trong mắt bà là hình ảnh một Văn Kỳ quỳ gối, cúi đầu, run như con thú nhỏ.Giống. Rất giống. Với đứa bé đứng trước cửa phòng bà năm đó, đêm nào cũng xin được ngủ chung khi mưa lớn.Tim bà nhói lên. Nhưng lý trí thì gào vào tai bà : "Không phải con ruột. Đã lừa dối. Đã tranh vị trí của Thanh Nhược bao năm."Uyển Trân Trân nghiến răng, nén cơn choáng, quát lớn:"Đi! Trước khi tôi cho người đánh gãy tay cô!"Văn Kỳ không nói nữa. Chỉ cúi đầu thấp hơn. Sau đó, từ từ lùi ra sau, hai tay vẫn chạm đất.Ra đến bên ngoài hiên, nàng mới xoay người đứng lên. Không khóc. Không quay đầu. Chỉ nắm vạt áo, cúi người nhặt lại chậu nước đã tràn.Nàng không khóc nhưng nước mắt vô thanh vô sắc mà rơi xuống.Sau buổi chiều ngột ngạt bên hiên, Uyển Trân Trân trở về phòng.Người hầu đã dọn xong trà nguội. Gió đầu chiều lùa vào cửa sổ, khiến tấm rèm bay nhẹ trong gió. Bà ngồi xuống ghế gỗ, đưa tay tìm chiếc khăn tay quen thuộc trong tay áo.Không thấy. Bà khựng lại. Tay lục lại lần nữa. Rồi mở ngăn kéo tủ. Rồi lật cả gối, cả túi áo khoác.Không thấy.Chiếc khăn ấy là một mảnh lụa nhỏ, màu ngà, viền chỉ tay, bên góc có thêu một chữ "Trân" mảnh xíu. Là kỷ vật cuối cùng mẹ bà để lại, vẫn luôn mang bên mình suốt bao năm.Bà chưa từng làm rơi. Chưa từng để người khác đụng vào.Hôm nay... đột ngột biến mất.Tâm trí Uyển Trân Trân quay trở lại chiều nay.Chính xác hơn, là cái lúc bà choáng váng, nằm gục trên ghế hiên sau.
Và... người duy nhất đến gần mình Là Văn Kỳ.Tay bà siết lại. Ngực như bị thít chặt. Không chỉ vì lo mất đồ. Mà vì cảm giác bị đâm sau lưng bởi người từng gọi mình là "mẹ"."Lại là cô ta...Giả vờ quan tâm để đánh cắp. Vẫn là thói trộm cắp quen tay."
Ánh mắt bà tối sầm lại. Không có nước mắt. Chỉ có một nỗi ghê sợ – với chính cảm xúc từng mềm lòng buổi chiều.Ngay lúc ấy, tiếng giày cao gót vang lên sau lưng. Tư Đồ Thanh Nhược xuất hiện. Nét mặt nhu hòa, tay cầm một hộp thuốc bổ, mỉm cười cất giọng."Mẹ, người khỏe hơn chưa ạ? Nghe nói lúc chiều mẹ có chút chóng mặt..."Uyển Trân Trân không trả lời ngay. Chỉ ngẩng lên, nhìn chằm chằm con gái."Chiếc khăn tay mẹ để trong tay áo... biến mất rồi."Tư Đồ Thanh Nhược khựng lại, rồi hơi cúi đầu cho ý kiến"Có lẽ... rơi ngoài hiên chăng?"Uyển Trân Trân lắc đầu, mắt hằn tia sắc lạnh."Người duy nhất lại gần mẹ lúc ấy... là nó."Thanh Nhược khẽ nghiêng đầu như thế không tin được"Là Văn Kỳ tỷ ... lại gần mẹ?"Uyển Trân Trân im lặng. Sự im lặng nặng như đá.Thanh Nhược từ tốn bước tới, ngồi cạnh bà. Giọng nhẹ hơn, nhưng ẩn chứa sự dẫn dắt"Trước đây...bà nội mất đồ cũng là chị ấy......"Cô ta không nhấn mạnh tên "Văn Kỳ". Nhưng ai cũng biết là ai.Uyển Trân Trân nhắm mắt lại.Bóng dáng con bé năm xưa , chạy lon ton sau lưng bà gọi "mẹ ơi" – hòa lẫn với hình ảnh hiện tại: người hầu thấp kém, lấm lem, vẫn dám quỳ sát mình khi mình bất tỉnh."Nó đã không còn là con mình. Là đồ giả và càng không biết đều."Buổi tối cơm nước vừa xong, Văn Kỳ tầm mắt rất choáng, nàng cơm cũng không ăn sau khi xong việc liền trở về phòng, chỉ muốn tranh thủ nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.Vì nàng biết, thân thế nàng đang kháng cự trong thầm lặng...Nhưng là lưng nàng vừa nằm xuống bên ngoài đã có tiếng gõ cửa cùng chất giọng chanh chua vang lên."Phu nhân gọi cô đến thư phòng. Nhanh đi"Văn Kỳ trong lòng có chút mệt mỏi nhưng vẫn đi đến. Nàng biết không phải phúc thì chính là họa, muốn cũng không tránh được.Căn phòng chính của Uyển Trân Trân lúc này vẫn sáng đèn. Nơi bà ngồi, ngay chính giữa ghế bành phủ gấm, gương mặt lạnh như tượng đá.Bên cạnh, Tư Đồ Thanh Nhược ngồi ở tư thế đoan trang, ánh mắt như hoa đào tháng ba, nhưng trong đáy mắt là dao sắc.Văn Kỳ bước vào. Cúi người thấp. Quỳ xuống."Phu nhân gọi."Giọng nàng nhẹ nhưng có một vệt rạn sâu trong tim.Uyển Trân Trân không nhìn thẳng vào mắt nàng. Tay bà cầm một chiếc hộp gấm rỗng."Chiếc khăn tay màu ngà của tôi, hôm nay không cánh mà bay."Bà dừng lại một chút"Tôi mang theo suốt hai mươi mấy năm. Không rời nửa ngày. Hôm nay, mất.""Và người duy nhất lại gần tôi lúc ấy... là cô."Văn Kỳ vẫn cúi đầu. Lưng thẳng. Nhưng trong lòng đã có sự hốt hoảng mơ hồ"Tôi không lấy."Nàng đáp. Chỉ ba chữ ngắn gọnTư Đồ Thanh Nhược nghiêng đầu"Chị à, chị đừng vội phủ nhận. Lần trước đồ của bà nội... cũng 'không phải chị lấy'. Nhưng sau lại tìm được trong đồ chị."Uyển Trân Trân thở ra một hơi dài. Không tức giận. Nhưng rõ ràng là niềm tin trong lòng đã gãy gập."Cô từng gọi tôi là mẹ."Giọng bà trầm."Vậy mà bây giờ, đến kỷ vật mẹ tôi để lại... cô cũng không tha?"Không khí đặc quánh. Văn Kỳ ngẩng đầu chậm rãi. Ánh mắt nàng dừng trên người từng ôm mình mỗi đêm khi còn bé."Con không lấy."Sau câu nói trong phòng không khí gần như đông cứng.Uyển Trân Trân không ngồi. Bà đứng. Gương mặt không còn nét yêu thương. Chỉ có sự phẫn nộ bị kìm nén và nỗi thất vọng dằn vặt đè chặt lòng ngực bà."Cô không muốn nhận? Không sao. Tôi sẽ khiến cô mở miệng. Như khi còn nhỏ, cô sợ đau – chỉ cần một roi là khóc rống."Bà quay sang quản gia Trình. Không cần diễn đạt dài dòng, chỉ ra hiệu."Đánh cho đến khi chịu nói ra khăn tay của tôi ở đâu. Hoặc chí ích hãy nói một câu xin lỗi vì đã làm sai rồi."Một người hầu nam bước lên. Cầm sẵn roi mây dài, thô, ngâm nước qua đêm. Loại roi này quất một cái là rách da, hai cái là chảy máu, ba cái là xương thịt phải rùng mình.Văn Kỳ không phản ứng.Chát...Nàng chỉ hơi rung vai khi roi đầu tiên đánh xuống sóng lưng. Đôi mắt nàng nhắm hờ, không phải để né, mà để không thấy ánh mắt bà.Người từng là mẹ của nàng, người từng xót khi nàng bị muỗi đốt nhưng giờ đây....Bà không biết rằng thời gian ba năm qua, thứ nàng ăn nhiều nhất không phải cơm, không phải nước uống mà là roi mấy, roi da, bản tử.Chát...Chát....Chát.Roi thứ mười, thứ mười lăm rồi roi thứ hai mươi cứ thế nặng nề rơi vào sóng lưngTừng roi rơi xuống lưng, xuyên qua lớp áo mỏng. Âm thanh sắc như xé gió, quất thẳng vào không khí, xé rách từng mạch tế bào.Máu bắt đầu thấm ra. Mỗi lần người hầu vung tay, hắn lén nhìn về phía phu nhân. như sợ, như chờ ngăn lại.Nhưng Uyển Trân Trân không nói gì. Chỉ đứng nhìn. Mắt lạnh như sương phủ mặt hồ.Bà chờ tiếng van xin. Chờ ánh mắt ngước lên khóc nức. Chờ cô bé năm nào sợ đau, sợ bị bỏ rơi... mở miệng cầu cứu.Nhưng Văn Kỳ không khóc. Không van. Không nói một lời.Sự cứng cỏi này khiến bà hoảng sợ.Chát...Chát....Chát.Roi hai mươi lăm...roi ba mươi...roi thứ ba mươi lămLưng áo chưa rách nhưng máu thấm ra đã có thể nhìn thấy bằng mắt thườngVăn Kỳ sườn mặt phủ đầy mồ hôi lạnh. Trong khoang miệng tràn đầy vị tanh tưởi. Nhưng nàng vẫn tuyệt nhiên không lên tiếngUyển Trân Trân siết chặt tay. Toàn thân bà lạnh buốt."Cô muốn chơi trò im lặng? cô cho rằng tôi không nỡ đánh chết cô sao?"Giọng bà nghẹn, không rõ vì tức hay vì đau.Văn Kỳ vẫn quỳ. Roi vẫn vungChát...Chát....Chát.Roi thứ bốn mươi sáu, bốn mươi bảy...bốn mươi támMột người vú già sợ hãi mà quỳ sụp dưới đất."Phu nhân... nếu đánh nữa, sẽ nguy đến gân. Văn Kỳ từ nhỏ chưa từng chịu đánh như vậy..."Uyển Trân Trân không đáp. Bà nhìn người dưới đất, tóc rối, thở khò khè, nhưng vẫn không chịu buông ra cái điều bà muốn nghe: "Con sai rồi""Mang nó đi. Nhốt lại. Khi nào chịu mở miệng... hãy cho nó ăn."Giọng Uyển Trân Trân cuối cùng cũng dứt khoát. Câu nói rơi xuống, nhẹ tênh, nhưng nặng hơn lưỡi roi.
Đi theo ông ta là hai người hầu nam, và một cô hầu gái, tay còn cầm cây lau sàn chưa kịp bỏ xuống."Tự tiện ở lại nhà chính. Ngồi cạnh Lão Thái thái như thể... mình vẫn là tam tiểu thư."Ông ta nhếch mép, giọng vừa khinh rẻ vừa chua cay"Cô vẫn chưa tỉnh mộng sao?""Cô nghĩ một đêm quỳ bên chân bà ấy, là có thể quay về làm cháu gái Tư Đồ gia?
Một kẻ giả mạo. Một thứ nhặt ngoài đường mang họ người ta. Nằm mơ?"Văn Kỳ không đáp. Tựa lưng vào vách tường ẩm, đầu hơi cúi. Nàng cả ngày hôm qua chỉ có ngụm nước lọc lót bụng, quỳ xuống một đêm khớp gối của chính nàng đang âm thầm gào thétQuản gia Trình tiến lên. Không báo trước, quất thẳng một roi mây vào vai nàng. Âm thanh xé gió, tiếp theo là tiếng rít đau như xé thịt.Chát.....Một tên hầu trẻ đứng bên cạnh bật cười"Tam tiểu thư đây à? Giờ nhìn như con ăn mày mà còn vọng tưởng?."Cô hầu gái phụ họa, môi đỏ cong lên khinh bỉ"Lúc trước còn ngồi ở vị trí chủ tiệc, giờ lại bò dưới chân người hầu... cũng giỏi nhịn đó chứ?"Quản gia Trình không nói gì thêm. Roi thứ hai, thứ ba, thứ tư... giáng xuống. Không theo nhịp, không cần lý do.Chát...chát...chát...
Chỉ là xả lên người cô gái im lặng kia tùy tiện và không có chủ đích. Đánh loạn xạ như trước mặt không phải cơ thể người mà là khối bột vô tri.Đánh như trút giận. Đánh như muốn phá vỡ lớp bình thản bao bọc quanh nàng.Chát...chát...chát...chátChát...chát...chát...chát...chát"Khóc đi. Kêu đi. Xin đi."Nhưng Văn Kỳ không phát ra một tiếng nào. Đôi vai run nhẹ vì đau, máu đã chảy từ lưng xuống hôngCô hầu gái bĩu môi"Cái loại biết thân biết phận thì đã tự rút lui lâu rồi. Tự mình rơi xuống, lại còn tưởng có người nhớ đến mình... đáng thương thật."Một tên hầu khác phụ họa"Nghe nói từng học mỹ thuật mà? Giờ cầm nổi cọ không? Hay chỉ biết lau dọn nhà vệ sinh."Tiếng cười bật ra, lạnh lẽo, méo mó, rỗng tuếch.Chát...chát...chát...chátChát...chát...chát...chát...chátQuản gia Trình dừng tay. Ông ta nhìn nàng như nhìn một xác rối không chịu rách."Ba ngày. Không nước, không cơm. Cho mày nhớ lại vị trí của mình."Rồi ông quay lưng, kéo theo người hầu, để lại Văn Kỳ nằm sấp trên nền đất lạnh.Mắt nàng nhắm hờ. Môi không còn sắc. Nhưng tim vẫn đập. Ít ra trận đòn này nàng không hối hận khi đã làm vậy ....Buổi sáng ở Tư Đồ gia luôn được bắt đầu bằng bữa điểm tâm trang nghiêm và tĩnh lặng.
Sảnh phụ phía đông, nơi dùng bữa sáng mỗi ngày, được lau dọn sạch sẽ từ sớm. Mùi cháo hạt sen, bánh hấp ngũ sắc, và nước trà ấm lan nhẹ trong không khí.Tư Đồ Hạo ngồi ở vị trí chính giữa bàn lớn. Dáng dấp vẫn như trước đây quy cũ và cứng ngắtTư Đồ Thanh Phong và Uyển Trân Trân ngồi bên tay phảiLão thái thái cùng Tư Đồ Trạch Thiên và Tư Đồ Thanh Thiển ngồi bên tay tráiTư Đồ Thanh Nhược ngồi cạnh Uyển Trân TrânMột bàn ăn gia tộc theo quy cũ, im lặng đến mức cứng ngắt Cô người hầu mang khay cháo đến, vừa định lui ra, thì giọng Lão Thái thái vang lên"Chờ đã."Cả bàn ăn khựng lại một nhịp. Đũa chưa kịp chạm miệng.Lão Thái thái chậm rãi đưa mắt nhìn người hầu bếp đứng cạnh"Mang cho... Văn Kỳ một chén canh sâm. Loãng thôi, dễ tiêu."Giọng bà bình thản, không có gì đặc biệt. Nhưng sự bình thản ấy... lại khiến không khí như bị cắt làm đôi.Uyển Trân Trân hơi sững người, thìa súp trong tay run nhẹ. Từ khi Văn Kỳ trở về thái độ của lão thái thái không đánh chính là mắng, như thế nào hôm nay lại có đãi ngộ này.Tư Đồ Thanh Nhược thoáng ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh lướt qua rồi cúi đầu xuống, môi vẫn giữ nụ cười.Tư Đồ Trạch Thiên cùng Tư Đồ Thanh Thiển âm thầm trao nhau ánh mắt khó hiểu.Một người hầu đứng gần lắp bắp."Dạ... là Văn Kỳ... hôm nay chưa được phân bữa sáng ạ..."Lão Thái thái liếc sang, giọng không cao nhưng đủ lạnh"Ta bảo cho thì cứ cho. Cần ai đồng ý nữa sao?"Người hầu cúi đầu vâng dạ, rồi vội vã lui xuống."Bà nội....đã tha thứ cho Văn Kỳ tỷ sao ạ?"Tư Đồ Thanh Nhược mang theo âm thanh mừng rỡ nhưng thực tế là sự dò xét thái độ của người Tư Đồ gia"Không. Tiện tay cấp cho thôi. Trong lòng bà vị trí của cháu là độc tôn."Giọng bà không đổi, vẫn là cái âm điệu thản nhiên, lười giải thích, nhưng mỗi chữ rơi xuống đều lạnh hơn nước trà đã nguội.Một câu lột sạch sự hồ nghi trong ánh mắt người ngoài, đồng thời xóa sạch mọi rung động còn sót lại trong chính bà.Tư Đồ Hạo không lên tiếng nhưng trong mắt ông có sự không hài lòng, nhưng chính là vẫn im lặng không nói.Nhưng lão thái thái không biết ba ngày sau đó, Văn Kỳ đều không có gì lót bụng nói gì đến chén canh sâm 'tiện tay' của bà.Tiết trời oi nhẹ. Cây cối trong vườn lớn của Tư Đồ gia đổ bóng dài lên thảm cỏ được cắt tỉa gọn gàng. Mọi thứ yên ả như thường lệ.Ngoại trừ... tiếng sủa yếu ớt và tiếng nôn khan lặp lại từ trong chuồng thú cưng.Văn Kỳ đang đi ngang khi nghe thấy. Nàng do dự một chút, rồi bước vào.Con chó trắng– A Tử, thú cưng của Tư Đồ Trạch Thiên, đang nằm quằn quại dưới đất, mắt trợn ngược, bọt mép sùi ra. Một mùi hăng nồng của dịch dạ dày xộc lên, gắt và hỗn loạn.Nó đang hấp hối. Văn Kỳ sững người.A Tử là chú chó cưng duy nhất mà Tư Đồ Trạch Thiên thực sự yêu quý. Anh từng nói rằng nếu có ai làm A Tử bị thương thì người đó sẽ có kết cục thảm hại.Nàng không nghĩ gì thêm. Chỉ vội nhấc nó lên, ôm vào lòng, mặc kệ mùi nôn tanh ngòm bám vào áo. Chân tay nàng run, nhưng bước đi vẫn vội vã, trong lòng chỉ có một ý nghĩ đi tìm người mang A Tử đến trạm thú yNàng chưa đi được nửa vườn thì tiếng giày da vang lên từ xa."Nhược Nhược, anh vừa mua một giống chó mới, em nói xem nếu nó cùng A Tử chung sống sẽ hòa thuận không?Giọng cười ngọt ngào. Giọng nam trầm thấp. Giọng nữ khúc khích.Tư Đồ Trạch Thiên và Tư Đồ Thanh Nhược đúng lúc này xuất hiệnHọ đi qua khúc rẽ hành lang thì chạm măt với Văn Kỳ đang ôm một con chó trắng trong lòng.Văn Kỳ, áo dính đầy vết bẩn, ôm A Tử đang thoi thóp trong tay, đang chạy từ khu chuồng thú ra cổngKhoảnh khắc đó, Tư Đồ Trạch Thiên lập tức sầm mặt, gầm lên"CÔ ĐÃ LÀM GÌ A TỬ?!!"Chưa kịp phản ứng, anh xông lên, giật mạnh con chó khỏi tay Văn Kỳ, rồi đạp thẳng một cú vào bụng cô.ẦM.Văn Kỳ ngã vật xuống nền đá, bụng như bị xé toạc, lưng vốn chưa lành vết roi nay đập thẳng vào mép thềm cứng. Không khí trong phổi như bị rút cạn, nàng đau đến tái cả mặt.Chỉ là mắt mở to, môi tím lại, tay vẫn vô thức vươn về phía con A Tử."Em không làm gì cả....em thấy A Tử...""Im!"Tư Đồ Trạch Thiên không để nàng nói hết. Tay ôm lấy A Tử đang thoi thóp, giọng hắn run lên vì giận dữ và lo sợ.Tư Đồ Thanh Nhược lúc này mới bước tới, ánh mắt hoảng hốt giả tạo"Văn Kỳ tỷ, ngay cả mạng một con chó chị cũng không tha sao?"Giọng mềm như nước, đau lòng như thật.Vài người làm nghe tiếng ồn chạy đến. Không ai dám đỡ Văn Kỳ. Càng không ai dám xen vào sự nộ khí của đại thiếu gia."Mang nó đi! Đưa A Tử đến trạm thú y NGAY!"Tư Đồ Trạch Thiên gào lên với người hầu, rồi quay sang nhìn Văn Kỳ, ánh mắt chỉ còn sát ý."Còn cô quỳ ở đó mà chờ tôi."Cái nắng trên đỉnh đầu, ánh mắt trời chiếu xuống càng làm bóng dáng Văn Kỳ quỳ trên nền sỏi cứng càng thêm tịch mịch.Tư Đồ Trạch Thiên đã đi, nhưng cái câu "quỳ ở đó mà chờ tôi" rơi xuống như một án treo lửng lơ, kéo dài hơn mọi hình phạt chính thức.Văn Kỳ quỳ không nói. Bụng vẫn đau âm ỉ sau cú đá. Khí quản như bị nén lại, khiến mỗi hơi thở chỉ đủ để giữ tỉnh táo. Đầu gối nàng đã rách toạc từ trận roi hôm trước, máu khô chưa bong, giờ lại thêm sỏi như cấn thẳng vào xương.Một vệt máu bắt đầu loang ra từ ống quần, thấm dần xuống nền cứngXung quanh không ai đến gần, nhưng mắt thì luôn có. Người hầu đứng xa xa, giả vờ lau chùi cột đá, xách nước tưới cây, dọn lá khô... nhưng thực chất đều đang liếc nhìn người quỳ giữa sân lớn, chỉ trỏ, thì thầm."Cô ta còn cho rằng mình là em gái bảo bối của đại thiếu gia sao?""Vừa rồi đại thiếu gia còn quan tâm một con chó hơn cô ta."Mười phút trôi qua. Nhưng mỗi giây là một lưỡi dao cắt vào lòng tự tôn.Tiếng giày vang lên. Tư Đồ Trạch Thiên đã quay lại.Anh đi một mình, áo dính lông chó, tay trần, mặt không cảm xúc. Đôi mắt vẫn đỏ lừ vì giận dữ chưa nguôi.Văn Kỳ vẫn quỳ. Không nhìn lênAnh bước tới, đứng ngay trước mặt nàng. Bóng anh đổ xuống người nàng như một bức tường đen kịt."Con chó... sống rồi. Là thức ăn có vấn đề."Giọng nói đều đều, nhưng không hề dịu lại. Tư Đồ Trạch Thiên nhìn nàng từ trên xuống, như thể đang nhìn một kẻ tâm cơ, lòng dạ cầm thú."Tại sao lại hại A Tử? Cô thừa biết tôi rất yêu quý nó?"Văn Kỳ vẫn cúi đầu. Tay nàng bấu vào mép đá, cố giữ thăng bằng vì đầu đang choáng."Em... chỉ muốn cứu nó. Em không hại A Tử."Cuối cùng, vẫn nói ra. Không để biện hộ. Chỉ như một tiếng thở, cho chính lòng mình đỡ tắc nghẹn.Tư Đồ Trạch Thiên cười nhạt."Cô không có tư cách."Rồi, không báo trước, anh cúi xuống, túm tóc nàng giật ngược lên. Cả thân thể đau nhức bị kéo thẳng dậy bằng đầu tóc rối, khiến cổ nàng cong lên, mạch máu nổi gân."Cô không sao? Cô còn cái gì không dám làm?"Bốp...Một cái tát nữa giáng xuống. Không mạnh như cú đá trước, nhưng đủ để mặt nàng ửng đỏ."Mang vào đây."Người làm đi vào, cầm trong tay một cái khay bằng bạc, đặt trên đó là bát cơm trộn thức ăn chó đã ăn dang dở, thậm chí còn thấy rõ dấu vết A Tử đã liếm qua, kèm theo nước mũi và bọt dính bên thành.Mùi tanh nhợt, hôi nồng.Văn Kỳ nhìn thấy, ánh mắt khựng lại.Tư Đồ Trạch Thiên lạnh nhạt lên tiếng."Nếu cô không làm – thì ăn hết thứ này đi. Giống như một con chó. Dùng miệng. Không dùng tay. Chứng minh đi."Anh đưa tay tàn nhẫn mà ấn đầu đứa em mà mình từng sủng trên tay xuống bát cơm chó và thừa biết trong đó có thuốcĐám người làm đứng xa, chết lặng. Văn Kỳ quỳ im. Đầu nàng bị ấn sát đất, mũi gần như chạm vào cơm trộn nát bét với nước dãi và mùi chua nồng từ thức ăn thừa."Hoặc là ăn. Hoặc là tôi khiến cô không thể mở miệng lần nữa."Sự vũ nhục này không cần roi, không cần đánh. Nó là một cái tát vào nhân phẩm, vào quá khứ, vào cái danh 'em gái bảo bối' mà ai đó từng gọi nàng bằng tất cả yêu thương.Một giây...Hai giây...Văn Kỳ không phản kháng. Và rồi không dùng tay cắn một miếng cơm trộn mềm nhũn, mùi tanh trào lên vòm họng. Cổ họng khô khốc khiến mỗi lần nuốt là một nhát dao cào lên thực quản. dạ dày trống rỗng của nàng cực lực phản đối sự bạc đãi của chủ nhân nóĐám người hầu phía sau quay đi. Có kẻ rùng mình. Có kẻ cười khẩy.Và có kẻ lặng lẽ rơi lệ.Nàng ngẩng đầu. Môi dính bẩn, mặt dính đất. Nhưng mắt không hề cúi. Mà là sự tan rã của những mảnh vỡ nàng vẫn cố chấp bám lấy."Tôi làm rồi. Anh muốn gì nữa?"Giọng nàng khản đặc, nhưng từng chữ rơi ra như chì nặng.Tư Đồ Trạch Thiên không trả lời. Anh quay lưng bỏ đi, như kẻ vừa thắng một trận mà lòng không hề nhẹ nhõm. Khớp tay anh siết đến trắng bệt.Văn Kỳ khập khiễng lê từng bước chân nặng nhọc trở về căn phòng nhỏ của mình. Cửa gỗ đóng lại sau lưng nàng một tiếng khẽNàng không bật đèn. Chỉ có ánh sáng nhạt nhòa rọi từ khe cửa sổ, chiếu lên mái tóc ướt bết và đôi bàn tay vẫn còn run sau cơn đói, cơn đau, và... cơn nhục.Chậm rãi, nàng bước đến vòi nước lạnh trong phòng tắm nhỏKhông cởi đồ, không buộc tóc. Ngồi thụp xuống sàn gạch bạc, kéo gối lên ôm chặt, rồi xoay vòi.Nước lạnh xối thẳng xuống đỉnh đầu.Làn nước chảy xuống, rửa trôi vết bẩn, cả mùi hôi, cả mùi tanh của thức ăn chó...Rửa cả những lời nhục mạ, những ánh nhìn cười cợt, và cú đá tưởng như đã gãy nát lồng ngực nàng.Nhưng không rửa được cảm giác...tắt nghẽn trong lòng nàng....Nàng đến tột cùng đã làm sai đều gì?Nàng ôm đầu gối, mặt vùi vào hai cánh tay ướt, không khóc. Nhưng toàn thân run bần bật. Câu hỏi dội trong tim. Không có tiếng đáp.Một cơn co thắt dữ dội quặn lên từ dạ dày. Văn Kỳ nghiêng đầu, ói ra từng ngụm máu đen sẫm. Dính xuống sàn. Loang ra như mực. Mùi tanh nồng khiến nàng choáng váng.Có thể là do cú đá, cũng có thể do thức ăn mà ai đó đã bỏ vào khay cơm của A TửDạ dày như bị bóp nghẹt. Co thắt từng cơn như lưỡi dao chọc từ trong ra. Môi nàng tím tái, toàn thân lạnh ngắt dù nước vẫn xối.Văn Kỳ không đứng dậy. Chỉ ngồi đó.Co người như một đứa trẻ bị vứt bỏ.Nhưng...Mắt nàng mở to. Không nhắm lại và không cho phép mình ngất.Một giọng trong đầu thì thầm: "Vẫn phải sống. Vì Tiểu Bạch vẫn chờ"Văn Kỳ vẫn như ngọn cỏ kiên cường trụ vững trong cơn bão cuộc đời. Nàng tự an ủi vì Tiểu Bạch nàng sẽ vượt qua tất cả....Chiều tà còn vươn nắng, gió thổi nhè nhẹ đi xuyên qua hàng trúc xanh trong viện.Uyển Trân Trân ngồi một mình nơi ghế bành gỗ lim bên hành lang sau. Khuôn mặt trắng tái, tay áp lên trán. Gió thoảng, cuốn tóc bà rối nhẹ.Đầu đau như búa bổ. Tai ù đi. Mắt cũng trở nên mờ ảo, mơ màngBà định gọi người. Nhưng môi khẽ run, âm thanh chưa kịp thoát ra thì cơ thể đã đổ sụp theo thành ghế, nửa mê nửa tỉnh.Cùng lúc đó – Văn Kỳ đi ngang. Nàng ôm chậu nước lau sàn, đầu hơi cúi.
Đôi mắt lướt qua dáng người nằm nghiêng giữa nắng Rất quen thuộc mà cũng rất đau lòng.Uyển Trân Trân. Người phụ nữ từng ôm nàng vào lòng mỗi khi trời lạnh. Người từng gọi nàng là "bảo bối nhỏ"... giờ đây không còn thèm nhìn mặt.Nhưng dáng nằm kia... không đúng.Tay bà buông rũ. Môi mím chặt. Không phải tư thế của người đang nghỉ. Mà giống như... đang chịu đựng một cơn đau.Văn Kỳ khựng bước. Hai tay siết chặt quai chậu, mắt không rời người trên ghế. Trong lòng ngỗn ngang suy nghĩ "Nếu nàng không đến...Lỡ bà ngất đi thật...Mình không giúp, liệu có hối hận cả đời?""Nhưng nếu mình bước đến...Như lần trước với Lão Thái thái...Lỡ đâu lại là tội. Lại là mưu tính. Lại là xúc phạm."Nỗi sợ và lương tri giằng co trong từng nhịp tim.Cuối cùng, nàng đặt chậu nước xuống rồi bước tới.Chậm. Rất chậm. Từng bước chân như giẫm trên dây dao.Nàng quỳ nhẹ một gối xuống, không dám chạm vào bà, chỉ cúi đầu thấp"Phu nhân... người ổn không ạ?"Không có tiếng đáp. Chỉ tiếng gió thổi qua, làm tấm rèm phía sau bay phất phơ.Văn Kỳ ngẩng lên – định đưa tay nhẹ chạm vào cổ tay bà kiểm tra mạch...Nhưng Uyển Trân Trân mở mắt. Sửng sốt. Rồi hoảng sợ."Cô... cô định làm gì?!"Bà đanh giọng vì sợ và giận, vì ảo giác bị xâm hại.Bà đưa tay đẩy mạnh đầu vai người bên cạnh ra một khoảng, Văn Kỳ hoảng sợ. Cả người run lên, vội vàng quỳ xuống đất."Không... không có... tôi không... chỉ thấy phu nhân nằm nghiêng, sợ bà... sợ bà ngất..."Giọng nàng run rẩy như thú nhỏ sợ bị đả thương.Uyển Trân Trân thở gấp. Tay vẫn giữ ngực. Trong mắt bà là hình ảnh một Văn Kỳ quỳ gối, cúi đầu, run như con thú nhỏ.Giống. Rất giống. Với đứa bé đứng trước cửa phòng bà năm đó, đêm nào cũng xin được ngủ chung khi mưa lớn.Tim bà nhói lên. Nhưng lý trí thì gào vào tai bà : "Không phải con ruột. Đã lừa dối. Đã tranh vị trí của Thanh Nhược bao năm."Uyển Trân Trân nghiến răng, nén cơn choáng, quát lớn:"Đi! Trước khi tôi cho người đánh gãy tay cô!"Văn Kỳ không nói nữa. Chỉ cúi đầu thấp hơn. Sau đó, từ từ lùi ra sau, hai tay vẫn chạm đất.Ra đến bên ngoài hiên, nàng mới xoay người đứng lên. Không khóc. Không quay đầu. Chỉ nắm vạt áo, cúi người nhặt lại chậu nước đã tràn.Nàng không khóc nhưng nước mắt vô thanh vô sắc mà rơi xuống.Sau buổi chiều ngột ngạt bên hiên, Uyển Trân Trân trở về phòng.Người hầu đã dọn xong trà nguội. Gió đầu chiều lùa vào cửa sổ, khiến tấm rèm bay nhẹ trong gió. Bà ngồi xuống ghế gỗ, đưa tay tìm chiếc khăn tay quen thuộc trong tay áo.Không thấy. Bà khựng lại. Tay lục lại lần nữa. Rồi mở ngăn kéo tủ. Rồi lật cả gối, cả túi áo khoác.Không thấy.Chiếc khăn ấy là một mảnh lụa nhỏ, màu ngà, viền chỉ tay, bên góc có thêu một chữ "Trân" mảnh xíu. Là kỷ vật cuối cùng mẹ bà để lại, vẫn luôn mang bên mình suốt bao năm.Bà chưa từng làm rơi. Chưa từng để người khác đụng vào.Hôm nay... đột ngột biến mất.Tâm trí Uyển Trân Trân quay trở lại chiều nay.Chính xác hơn, là cái lúc bà choáng váng, nằm gục trên ghế hiên sau.
Và... người duy nhất đến gần mình Là Văn Kỳ.Tay bà siết lại. Ngực như bị thít chặt. Không chỉ vì lo mất đồ. Mà vì cảm giác bị đâm sau lưng bởi người từng gọi mình là "mẹ"."Lại là cô ta...Giả vờ quan tâm để đánh cắp. Vẫn là thói trộm cắp quen tay."
Ánh mắt bà tối sầm lại. Không có nước mắt. Chỉ có một nỗi ghê sợ – với chính cảm xúc từng mềm lòng buổi chiều.Ngay lúc ấy, tiếng giày cao gót vang lên sau lưng. Tư Đồ Thanh Nhược xuất hiện. Nét mặt nhu hòa, tay cầm một hộp thuốc bổ, mỉm cười cất giọng."Mẹ, người khỏe hơn chưa ạ? Nghe nói lúc chiều mẹ có chút chóng mặt..."Uyển Trân Trân không trả lời ngay. Chỉ ngẩng lên, nhìn chằm chằm con gái."Chiếc khăn tay mẹ để trong tay áo... biến mất rồi."Tư Đồ Thanh Nhược khựng lại, rồi hơi cúi đầu cho ý kiến"Có lẽ... rơi ngoài hiên chăng?"Uyển Trân Trân lắc đầu, mắt hằn tia sắc lạnh."Người duy nhất lại gần mẹ lúc ấy... là nó."Thanh Nhược khẽ nghiêng đầu như thế không tin được"Là Văn Kỳ tỷ ... lại gần mẹ?"Uyển Trân Trân im lặng. Sự im lặng nặng như đá.Thanh Nhược từ tốn bước tới, ngồi cạnh bà. Giọng nhẹ hơn, nhưng ẩn chứa sự dẫn dắt"Trước đây...bà nội mất đồ cũng là chị ấy......"Cô ta không nhấn mạnh tên "Văn Kỳ". Nhưng ai cũng biết là ai.Uyển Trân Trân nhắm mắt lại.Bóng dáng con bé năm xưa , chạy lon ton sau lưng bà gọi "mẹ ơi" – hòa lẫn với hình ảnh hiện tại: người hầu thấp kém, lấm lem, vẫn dám quỳ sát mình khi mình bất tỉnh."Nó đã không còn là con mình. Là đồ giả và càng không biết đều."Buổi tối cơm nước vừa xong, Văn Kỳ tầm mắt rất choáng, nàng cơm cũng không ăn sau khi xong việc liền trở về phòng, chỉ muốn tranh thủ nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.Vì nàng biết, thân thế nàng đang kháng cự trong thầm lặng...Nhưng là lưng nàng vừa nằm xuống bên ngoài đã có tiếng gõ cửa cùng chất giọng chanh chua vang lên."Phu nhân gọi cô đến thư phòng. Nhanh đi"Văn Kỳ trong lòng có chút mệt mỏi nhưng vẫn đi đến. Nàng biết không phải phúc thì chính là họa, muốn cũng không tránh được.Căn phòng chính của Uyển Trân Trân lúc này vẫn sáng đèn. Nơi bà ngồi, ngay chính giữa ghế bành phủ gấm, gương mặt lạnh như tượng đá.Bên cạnh, Tư Đồ Thanh Nhược ngồi ở tư thế đoan trang, ánh mắt như hoa đào tháng ba, nhưng trong đáy mắt là dao sắc.Văn Kỳ bước vào. Cúi người thấp. Quỳ xuống."Phu nhân gọi."Giọng nàng nhẹ nhưng có một vệt rạn sâu trong tim.Uyển Trân Trân không nhìn thẳng vào mắt nàng. Tay bà cầm một chiếc hộp gấm rỗng."Chiếc khăn tay màu ngà của tôi, hôm nay không cánh mà bay."Bà dừng lại một chút"Tôi mang theo suốt hai mươi mấy năm. Không rời nửa ngày. Hôm nay, mất.""Và người duy nhất lại gần tôi lúc ấy... là cô."Văn Kỳ vẫn cúi đầu. Lưng thẳng. Nhưng trong lòng đã có sự hốt hoảng mơ hồ"Tôi không lấy."Nàng đáp. Chỉ ba chữ ngắn gọnTư Đồ Thanh Nhược nghiêng đầu"Chị à, chị đừng vội phủ nhận. Lần trước đồ của bà nội... cũng 'không phải chị lấy'. Nhưng sau lại tìm được trong đồ chị."Uyển Trân Trân thở ra một hơi dài. Không tức giận. Nhưng rõ ràng là niềm tin trong lòng đã gãy gập."Cô từng gọi tôi là mẹ."Giọng bà trầm."Vậy mà bây giờ, đến kỷ vật mẹ tôi để lại... cô cũng không tha?"Không khí đặc quánh. Văn Kỳ ngẩng đầu chậm rãi. Ánh mắt nàng dừng trên người từng ôm mình mỗi đêm khi còn bé."Con không lấy."Sau câu nói trong phòng không khí gần như đông cứng.Uyển Trân Trân không ngồi. Bà đứng. Gương mặt không còn nét yêu thương. Chỉ có sự phẫn nộ bị kìm nén và nỗi thất vọng dằn vặt đè chặt lòng ngực bà."Cô không muốn nhận? Không sao. Tôi sẽ khiến cô mở miệng. Như khi còn nhỏ, cô sợ đau – chỉ cần một roi là khóc rống."Bà quay sang quản gia Trình. Không cần diễn đạt dài dòng, chỉ ra hiệu."Đánh cho đến khi chịu nói ra khăn tay của tôi ở đâu. Hoặc chí ích hãy nói một câu xin lỗi vì đã làm sai rồi."Một người hầu nam bước lên. Cầm sẵn roi mây dài, thô, ngâm nước qua đêm. Loại roi này quất một cái là rách da, hai cái là chảy máu, ba cái là xương thịt phải rùng mình.Văn Kỳ không phản ứng.Chát...Nàng chỉ hơi rung vai khi roi đầu tiên đánh xuống sóng lưng. Đôi mắt nàng nhắm hờ, không phải để né, mà để không thấy ánh mắt bà.Người từng là mẹ của nàng, người từng xót khi nàng bị muỗi đốt nhưng giờ đây....Bà không biết rằng thời gian ba năm qua, thứ nàng ăn nhiều nhất không phải cơm, không phải nước uống mà là roi mấy, roi da, bản tử.Chát...Chát....Chát.Roi thứ mười, thứ mười lăm rồi roi thứ hai mươi cứ thế nặng nề rơi vào sóng lưngTừng roi rơi xuống lưng, xuyên qua lớp áo mỏng. Âm thanh sắc như xé gió, quất thẳng vào không khí, xé rách từng mạch tế bào.Máu bắt đầu thấm ra. Mỗi lần người hầu vung tay, hắn lén nhìn về phía phu nhân. như sợ, như chờ ngăn lại.Nhưng Uyển Trân Trân không nói gì. Chỉ đứng nhìn. Mắt lạnh như sương phủ mặt hồ.Bà chờ tiếng van xin. Chờ ánh mắt ngước lên khóc nức. Chờ cô bé năm nào sợ đau, sợ bị bỏ rơi... mở miệng cầu cứu.Nhưng Văn Kỳ không khóc. Không van. Không nói một lời.Sự cứng cỏi này khiến bà hoảng sợ.Chát...Chát....Chát.Roi hai mươi lăm...roi ba mươi...roi thứ ba mươi lămLưng áo chưa rách nhưng máu thấm ra đã có thể nhìn thấy bằng mắt thườngVăn Kỳ sườn mặt phủ đầy mồ hôi lạnh. Trong khoang miệng tràn đầy vị tanh tưởi. Nhưng nàng vẫn tuyệt nhiên không lên tiếngUyển Trân Trân siết chặt tay. Toàn thân bà lạnh buốt."Cô muốn chơi trò im lặng? cô cho rằng tôi không nỡ đánh chết cô sao?"Giọng bà nghẹn, không rõ vì tức hay vì đau.Văn Kỳ vẫn quỳ. Roi vẫn vungChát...Chát....Chát.Roi thứ bốn mươi sáu, bốn mươi bảy...bốn mươi támMột người vú già sợ hãi mà quỳ sụp dưới đất."Phu nhân... nếu đánh nữa, sẽ nguy đến gân. Văn Kỳ từ nhỏ chưa từng chịu đánh như vậy..."Uyển Trân Trân không đáp. Bà nhìn người dưới đất, tóc rối, thở khò khè, nhưng vẫn không chịu buông ra cái điều bà muốn nghe: "Con sai rồi""Mang nó đi. Nhốt lại. Khi nào chịu mở miệng... hãy cho nó ăn."Giọng Uyển Trân Trân cuối cùng cũng dứt khoát. Câu nói rơi xuống, nhẹ tênh, nhưng nặng hơn lưỡi roi.