KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI

Chương 8 : Lời Hứa Không Thanh




Chương 8 : Lời Hứa Không Thanh

===================

Sau sự kiện ồn ào lần trước, Văn Kỳ đã thu mình nay càng thu mình hơn. Nàng gần như trở thành một chiếc bóng nhưng lại được lập trình như một cái máy.

Buổi sáng của nàng bắt đầu không phải bằng thức ăn nóng ấm hay sữa đậu dinh dưỡng mà là hàng dài công việc xếp hàng chờ nàng.

Từ quét sân đến giặt giũ rồi dọn dẹp chuồng chó, sau đó lau rửa từng bậc thềm phủ đầy đất bụi. Việc nào cũng nặng tay, việc nào cũng bẩn thỉu. Lâu dần, những vết chai sạn hằn rõ nơi lòng bàn tay mỏng manh, nhưng chưa bao giờ nàng kêu đau.

Và chưa bao giờ nàng để mắt đến.

Không ai nhắc đến tên nàng trong bữa cơm dành cho người hầu. Cũng chẳng ai đếm số bát đũa khi phần ăn được mang ra.

Văn Kỳ luôn nhận phần cuối cùng và dĩ nhiên nếu còn thức ăn thì nàng sẽ được ăn.

Một chén cơm nhão nguội lạnh, vài miếng rau luộc héo, thậm chí nhiều hôm chỉ có nước canh vơi đáy.

Và có những hôm chẳng có gì vào bụng.

Lúc đầu, dạ dày nàng vẫn phản ứng. Cơn đau thắt từng cơn như lưỡi dao ngoáy trong bụng, khiến môi tái đi, mồ hôi vã ra dù giữa tiết trời đông. Nhưng dần dà, cơn đau cũng bị nàng mặc kệ.

Như mọi thứ khác. Nàng học cách không quan tâm thì sẽ không đói.

Một lần, khi đang làm việc ở sân sau, Văn Kỳ bất ngờ khuỵu xuống. Cả người đổ gục như một bao rơm bị ném xuống nền xi măng lạnh.

Một người hầu đi ngang, liếc mắt qua rồi tiếp tục bước

"Lại tiếp tục giả đò. Còn cho rằng bản thân là tam tiểu thư được sủng ái trước đây sao?"

Họ thầm thì, chẳng ai dừng lại nhìn xem nàng như thế nào?

Văn Kỳ cố lết dậy. Máu từ môi chảy xuống, dính vào vạt áo. Cơn buồn nôn dâng trào nhưng nàng không nuốt, cũng không ói. Chỉ nghiêng đầu để máu rơi xuống sàn, như một hành động đã lặp đi lặp lại đến mức thuần thục.

Như một nỗi đau đã ăn sâu vào trong xương tủy, thời thời khắt khắt mà đục khoét tâm hồn mục rỗng của nàng.

Đêm đến, nàng được phát một bát canh loãng váng đầy dầu mỡ, chỉ nhìn đã khiến dạ dày nàng sôi sục nhưng nàng biết không nuốt xuống thì chiếc bụng chỉ toàn là mật dịch xanh. Nàng cắn răng nuốt xuống sau đó thu doạn bàn ăn của mười mấy người và rửa cho đến khuya muộn mới trở về phòng.

Khi lưng nàng hạ xuống chiếc giường nhỏ, nàng co mình lại theo hình chữ C, tay ôm bụng, tự vỗ về cơn đau để ru mình vào giấc ngủ...

Khi màn đêm buông xuống, toàn bộ trạch viện Tư Đồ gia như khoát lên mình chiếc áo lung linh nhiều màu sắc.

Toàn bộ khu biệt phủ được trang hoàng lộng lẫy: đèn pha lê nhập khẩu từ Ý tỏa ánh sáng dịu vàng khắp hành lang đá trắng; thảm nhung đỏ trải dài từ cổng lớn đến tận bậc tam cấp; từng bụi hoa lan hồ điệp xếp theo hình biểu tượng gia tộc đầy tinh xảo và đầy kiêu hãnh.

Tiệc kỷ niệm của Tư Đồ gia luôn hào nhoáng và long trọng như thế. Một dịp mà ai trong giới thương lưu cũng xem là "không thể vắng mặt", bởi chỉ riêng tấm thiệp mạ vàng mực khắc nổi đã là một lời khẳng định đẳng cấp.

Khách quý khắp nơi đổ về. Xe sang nối đuôi nhau thành hàng dài trước cổng lớn, từ Rolls-Royce, Bentley đến Maybach đều có mặt.

Những quý bà quý cô bước xuống như thể bước ra từ trang bìa tạp chí: váy dạ hội lả lướt, trang sức kim cương lấp lánh phản chiếu ánh đèn, môi cười nhẹ như gió thoảng nhưng chẳng ai đoán được nụ cười ấy có bao nhiêu thật tâm.

Nam giới thì chỉnh tề trong tuxedo đen cổ điển, mỗi bước đi đều toát ra vẻ lịch thiệp được rèn giũa qua nhiều thế hệ.

Tiếng nhạc giao hưởng vang lên từ dàn nhạc sống phía vườn sau, bản hòa tấu mang âm hưởng cổ điển châu Âu, đẩy không khí thêm phần xa hoa, quyền quý.

Dưới ánh đèn pha lê, mọi người cười nói, nâng ly, trao nhau những câu chúc tụng ngọt ngào và những cái bắt tay vừa phải, chuẩn xác.

Có người thật tâm kính nể. Có người ngấm ngầm dò xét.

Cũng có người đến đây để tìm kiếm những mối quan hệ có thể giúp ích cho mình.

Tiệc đang vào hồi cao trào, khi tiếng cười nói, ly rượu va chạm, và những lời xã giao trở nên dày đặc như sương mù trên mặt hồ mạ vàng của giới thượng lưu, thì cánh cửa lớn một lần nữa được đẩy ra.

Không phải thêm một chính khách già, không phải thiên kim nổi danh trong, cũng chẳng phải thương nhân có mặt trên mọi trang bìa tạp chí tài chính.

Mà là một người phụ nữ trẻ còn chưa đến ba mươi nhưng khí chất lại cực kỳ lạnh lẽo.

Dáng người mảnh khảnh trong bộ lễ phục tối màu, đường may tinh tế khoe trọn vóc người cân xứng. Ngũ quan lại càng thêm tinh xảo nhưng phản phất sự sắc bén của thanh gươm, khiến người khác e dè mà tiếp xúc.

Mỗi bước chân nàng đi qua, tiếng nói chuyện khẽ chùng xuống. Những ánh mắt xoay về phía cửa. Rồi một tiếng xì xào vang lên

"Giản... Giản Thanh Khê?"

Ánh mắt mọi người thoáng ngạc nhiên, rồi nhanh chóng chuyển thành dò xét, ngờ vực, cuối cùng là không tin được.

Nhà họ Giản – một trong tứ đại thế tộc tại Hải Thành – từ lâu vẫn luôn giữ mình ngoài những mối quan hệ xã giao phức tạp.

Người nhà họ Giản không bao giờ tham dự tiệc tùng phô trương, càng không xuất hiện tại những dịp mang tính gia tộc như lễ kỷ niệm của Tư Đồ gia.

Nói chi đến sự xuất hiện của người thừa kế duy nhất của Giản Thanh Khê – đích nữ duy nhất của nhà họ Giản

Tư Đồ Thanh Phong nhanh chóng bước đến đón tiếp, trong mắt vẫn không tin được sẽ mời đến được người của Giản gia.

"Giản tiểu thư, thật nể mặt."

Giản Thanh Khê không vội trả lời nhưng ánh mắt khẽ lướt qua dáng dấp cô gái đang câu vào cánh tay của Uyển Trân Trân mà cười nhạt

"Tiệc của Tư Đồ gia tôi đương nhiên nể mặt."

Thu lại ánh mắt đánh giá của mình. Giản Thanh Khê đưa tay đáp lại cái bắt tay của Tư Đồ Thanh Phong.

"Vị tiểu thư xinh đẹp đứng cạnh phu nhân là....?"

Uyển Trân Trân không nghĩ Tư Đồ Thanh Nhược sẽ được hỏi đến nên dáng vẻ có chút sủng nịnh lên tiếng.

"Thời gian trước Giản tiểu thư không có trong nước nên không rõ. Đây là tam tiểu thư của nhà chúng tôi – Tư Đồ Thanh Nhược."

Lời của Uyển Trân Trân vừa dứt, Giản Thanh Khê liền ra vẻ ngạc nhiên hỏi lại

"Tôi nhớ trước đây tam tiểu thư nhà Tư Đồ là một cô gái khác mà. Sinh viên của trường mỹ thuật Hải Thành...có vẽ tên là Tư Đồ...Văn Kỳ...?"

Lời nói rơi xuống nhẹ nhàng như làn gió thoảng, nhưng từng âm tiết lại như mũi kim nhọn, đâm xuyên qua bầu không khí lộng lẫy kia.

Không gian xung quanh thoáng chững lại một nhịp.

Có người cụng ly chệch tay. Có ánh mắt liếc nhìn nhau chớp nhoáng.

Có suy nghĩ vang dội trong não bộ từng người : " Phải rồi. Tư Đồ Thanh Nhược được tìm thấy vậy tam tiểu thư bị nhầm lẫn trước đây dâu? Tư Đồ gia chưa từng đề cập đến cô gái này trong mấy năm gần đây."

Phùng Thanh Nhược khẽ siết chặt khớp tay. Trong lòng thực hoảng hốt nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên đáp trả bằng chất giọng trời sinh mềm mại của mình.

"Giản tiểu thư nhận thức Văn Kỳ tỷ sao?"

Giản Thanh Khê đối với cô gái trước mặt khẽ cười, nụ cười như một cái tát đánh ngược vào mặt Tư Đồ Thanh Nhược.

"Không nhận thức."

Uyển Trân Trân cơ hồ cảm thấy địch ý trong mắt Giản Thanh Khê đối với con gái nhỏ của bàn rất lớn. Nhưng đây chả phải lần đầu Giản Thanh Khê lộ diện sao?

"Chỉ là trước đây từng gặp một lần ở phòng tranh. Khi ấy ấn tượng rất tốt. Lần này về nước chính là đặc biệt muốn gặp."

Một câu của Giản Thanh Khê đầy đủ lý do và đầy đủ trọng lượng khiến người của Tư Đồ gia trầm mặc.

Giản Thanh Khê đến không phải vì nể mặt bọn họ mà là vì Tư Đồ Văn Kỳ

Tay cầm ly rượu của Tư Đồ Thanh Thiển tức thì run lên.

Cô sau lại quên mất Văn Kỳ là sinh viên mỹ thuật.

Từng được tuyên dương ở hội đồng chấm khóa. Từng đứng trước tranh của mình và nở nụ cười đầy tự hào. Em ấy tin tưởng vào một ngày tác phẩm của mình sẽ được triển lãm ở nơi danh giá nhất.

Và bức tranh hôm đó..nó như của trẻ lên ba tập vẽ....chuyện này. Sao có thể?

Một khoảng sân như phân chia hai thế giới. Bên kia sảnh chính tiệc tùng xa hoa, bên đây hậu viện với không gian tĩnh mịch, tách biệt hoàn toàn.

Văn Kỳ tựa lưng vào gốc cây lớn sần sùi, ánh mắt ngước lên bầu trời đêm, một bầu trời cao, đầy sao, nhưng chẳng có ánh sáng nào lọt vào đáy mắt nàng.

Nàng chậm rãi nâng cánh tay phải lên.

Cổ tay từng lành lặn, từng uyển chuyển đưa cọ trên giấy tuyên thành, giờ chỉ còn lại sự lặng lẽ và dửng dưng của một khớp xương không chịu nghe lời.

Khóe môi Văn Kỳ cong lên, một nụ cười mỏng như tơ nhện đọng sương, yếu ớt đến mức như chính nàng cũng đang cười nhạo bản thân.
Cười cho một "tam tiểu thư" từng được nâng niu. Giờ đây chỉ là phận người hầu chịu đủ tủi và nhục.

Cười cho một "sinh viên mỹ thuật" từng được kỳ vọng. Giờ đây chỉ là một kẻ tàn tật không có khả năng co duỗi các khớp ngón tay.

Một cơn gió khẽ lướt qua. Mang theo tiếng bước chân... rất nhẹ, rất vững.

Văn Kỳ không xoay đầu.

Người kia chậm rãi đi đến trước mặt nàng và thản nhiên ngồi xuống.

"Chúng ta gặp lại rồi. Bạn nhỏ kiên cường, nhớ tôi không?"

Tầm mắt Văn Kỳ thủy chung đặt lên người đối diện. Người này xuất hiện như một vị vua ở trại giáo dưỡng, hiện tại lại ở đây trong dàn khách mời của Tư Đồ gia...

Suy nghĩ qua vài giây, Văn Kỳ liền chậm rãi lên tiếng.

"Họ Giản mà cô nói là Giản gia ở Hải Thành. Giản gia tiểu thư?"

Giản Thanh Khê mỉm cười không đáp. Nàng đưa tay phủ lên mái tóc có chút rối của Văn Kỳ mà lên tiếng

"Đúng vậy. Nên em có muốn tôi giúp em rời khỏi đi không?"

Sự giao động trong mắt Văn Kỳ lập tức xuất hiện nhưng là rất nhanh nàng đã dùng lý trí phủ đi.

"Cảm ơn. Không cần thiết. Chỉ cần tôi ở đây hai năm, Tư Đồ Thanh Thiển sẽ mang tiểu Bạch trả cho tôi. Khi đó tôi sẽ có thể sống cuộc sống của riêng mình."

Giản Thanh Khê không rút tay lại ngay. Bàn tay nàng vẫn khẽ đặt lên mái tóc hơi rối của Văn Kỳ, động tác dịu dàng đến mức khiến người ta tưởng nhầm là xót thương

Nhưng không. Trong ánh mắt Giản Thanh Khê không có thương hại. Chỉ có tôn trọng. Và một sự chú ý sắc bén, không cách nào giấu được.

"Được. Vậy tôi đợi em hai năm nữa. Nhưng phải nhớ đừng quá ủy khuất chính mình."

Lời của Giản Thanh Khê luôn ít nhưng lại mang tầng lớp ý nghĩa khác nhau. Văn Kỳ không muốn nghĩ và càng không muốn hiểu. Nàng và Giản Thanh Khê không thân thiết. Người này không có lý do gì để giúp nàng.

"Còn có.."

Giản Thanh Khê dừng lại một nhịp, ánh mắt nàng trầm tĩnh soáy sâu vào tiêu cự người đối diện

"Không chịu nổi liền bảo vệ gác cổng tên A Đại. Người ấy sẽ giúp em tìm tôi. Nhớ kỹ."

Văn Kỳ thoáng ngẩng đầu, ánh mắt khẽ cau lại nhưng rất nhanh nàng lại dùng sự trống rỗng để đối diện.

"Cô vì sao lại giúp tôi?"

Khóe môi Giản Thanh Khê cười nhẹ, bàn tay nàng quét qua sườn mặt xanh xao của Văn Kỳ mà cau nhẹ chân mày.

"Đợi hai năm kết thúc. Tôi sẽ nói cho em lý do. Có được không?"

Câu nói nhẹ đến mức gần như không có sức ép. Nhưng trong đó có một loại cam kết không thể gạt bỏ.

Văn Kỳ vẫn thủy chung im lặng chỉ có tầm mắt khẽ cụp xuống thay cho câu trả lời.

Buổi đêm, toàn bộ Tư Đồ gia chìm trong im lặng. Ánh đèn chùm pha lê trong sảnh chính chỉ còn để lại một dải sáng mờ, hắt xuống nền đá lạnh bóng.

Lão Thái thái ngồi một mình trên chiếc sofa lớn trong phòng khách. Bà khoác áo choàng lụa, tay đặt lên đầu gối đang đau âm ỉ vì bệnh xương khớp tái phát.Bà không muốn quấy nhiễu giấc ngủ của lão chồng nên âm thầm xuống sảnh ngồi.

Đồng hồ treo tường vang lên một tiếng "tích".

Bà khẽ nhíu mày, xoay đầu nhìn sang. 1 giờ 12 phút sáng.

Sát giờ Tý. Giấc ngủ vẫn không chịu đến. Cơn đau nhức quét từ đầu gối xuống bàn chân như ai lấy dùi đục gõ vào khớp.

Bà khẽ thở ra, chậm rãi đứng dậy, chống gậy bước đến gần cửa sổ nhìn ra sân sau – nơi từng là khu vườn riêng của mình.

Ánh đèn vàng rọi xuống thềm đá lát hoa văn cổ, và rồi bà nhìn thấy...

Một bóng người nhỏ bé đang quỳ gối nhặt từng mảnh gỗ vụn, chậu cây đổ nghiêng, dây thừng cuộn rối. Tất cả được thu dọn chậm rãi, tỉ mỉ, như thể đó là một nghi thức chứ không phải việc lao động nặng nhọc.

Văn Kỳ.

Tóc nàng xõa một bên, mặt bị che bởi bóng cây, chỉ thấy rõ chiếc áo mỏng dính mồ hôi và vết sưng đỏ nơi cổ tay vừa hé ra dưới ánh đèn cột.

Lão Thái thái thoáng nhíu mày.

"Cái con bé ấy... chưa đi ngủ sao?"

Một giây... rồi hai giây...

Ánh mắt già nua của bà dừng lại lâu hơn dự tính. Không phải vì Văn Kỳ còn thức, mà vì cái bóng lưng ấy... quen thuộc đến lạ.

Ngày xưa, Văn Kỳ từng là đứa cháu nội bà yêu nhất. Con bé có mắt biết cười, vẻ ngoài xinh đẹp, có chút tùy tiện nhưng sống có quy củ, ăn uống đúng giờ, ngủ đúng giờ, chưa từng thức đến 1 giờ sáng như thế này.

"Bà nội ơi, buổi tối không nên ăn quá no đâu ạ, để cháu nấu canh thanh đạm nha."

"Bà mà không chịu ngủ sớm, sau này cháu cũng không cho bà uống sâm nữa!"

Những câu nói non nớt năm nào thoáng vụt qua trong đầu bà, nhanh, rất nhanh, như một làn khói trắng vừa lướt qua rồi tan vào bóng đêm.

Đáy lòng bà... khẽ xẹt qua một cơn đau. Không phải vì đầu gối.

Mà là vì... có một thứ gì đó như áy náy. Như nhói lên. Như... thương tiếc.

Nhưng chưa kịp để thứ cảm xúc đó nảy nở, bà đã nhắm mắt lại, lạnh lùng xoay người, quay lưng với khung cửa kính rộng lớn.

Tất cả là lỗi của nó. Là nó tự đẩy bản thân đến bước đường này.
Là do nó không giữ được thân phận. Không biết điều. Không biết cam phận.

Bà nghĩ thế. Rồi chậm rãi ngồi xuống lại ghế, tay vân vê mép chăn lụa, không cho bản thân nhìn ra cửa lần thứ hai.

Ngoài sân, Văn Kỳ vẫn tiếp tục nhặt từng viên sỏi rơi, từng cọng lá rụng.

Bàn tay trái sưng đỏ vì làm quá nhiều việc, lòng bàn tay phải lại bị đánh đến tím thẩm bởi mười roi trúc của quản gia Trình khi mà buổi chiều nàng làm việc chậm trễ.

Cơn đau đầu gối không có dấu hiệu thuyên giảm, Lão Thái thái vẫn ngồi trên chiếc ghế bành ở sảnh chính. Bà không ngủ được, cũng không muốn gọi ai. Ánh đèn trong sảnh chính vẫn còn sáng, hắt lên màu vàng nhạt trải khắp thảm.

Văn Kỳ cúi đầu bước qua, nàng thấy ánh đèn còn sáng, tưởng quản gia quên tắt nên theo phản xạ quay lại. Đôi dép đế mềm khiến bước chân không gây tiếng, mãi đến khi tiến vào gần, nàng mới bất chợt thấy người đang ngồi trên ghế chính.

Lão Thái thái.

Văn Kỳ khựng lại. Ánh mắt có phần hoảng hốt, nàng luôn ghi nhớ chính mình không có tư cách bước lên nhà chính nếu không được gọi

Nàng bước lùi lại bản năng, định quay đầu rút lui.

Nhưng

"Đứng lại."

Giọng Lão Thái thái vang lên, không to nhưng đủ để cắt ngang ý định lặng lẽ rời đi của Văn Kỳ.

Văn Kỳ dừng chân. Lưng vẫn hơi cúi, hai tay đặt sát bên hông. Lão Thái thái nhìn người này, ánh mắt lạnh nhạt. Nhưng đáy mắt, có gì đó lay động... rất nhỏ.

Bà cất lời, như thể là một mệnh lệnh cũ kỹ

"Lại đây. Quỳ xuống, xoa đầu gối cho ta."

Văn Kỳ thoáng ngẩng đầu, như không tin vào tai mình. Nhưng rất nhanh, nàng cụp mắt, chậm rãi bước đến, rồi quỳ xuống bên chân Lão Thái thái.

Tấm thảm dưới đầu gối mềm, nhưng lạnh như sàn đá. Tay trái của nàng nâng lên, chậm chạp đặt lên đầu gối bà.

Những ngón tay trắng xanh, lạnh lẽo, dính chút bùn đất chưa rửa sạch hẳn, bắt đầu xoa theo vòng tròn nhỏ. Từng động tác chậm rãi, cẩn thận, không quá mạnh cũng không quá nhẹ, vừa đủ để luồng ấm áp len qua lớp da già nua.

Lão Thái thái híp mắt lại, ngả đầu ra sau. Một lát sau, khi đã quen với nhịp xoa bóp êm ái, bà bất giác liếc xuống. Liền nhìn thấy người này chỉ dùng một tay để xoa bóp.

Tay phải rũ xuống bên đùi, che lấp dưới vạt áo tay dài, bầm tím sưng lên, nơi cổ tay vẫn hằn vết roi đỏ thẫm như bị chặt ngang mạch máu.

Bà khẽ nhíu mày :"Không dùng tay phải? Còn ra vẻ yếu ớt, giả vờ đau đến mức không nhấc nổi cánh tay à?"

Trong lòng bà xẹt qua một tia không hài lòng, pha lẫn khinh bỉ.

Bà luôn không ưa những kẻ "có chút đau là làm ra bộ đáng thương" – đặc biệt khi đó là người từng sống trong lụa là, từng được chiều chuộng như công chúa, nhưng lại không giữ được phận mình.

"Giả vờ làm gì. Mới bị mấy roi mà đã không nhấc nổi tay sao?"

Giọng bà không lớn, không gay gắt. Chỉ là một câu bâng quơ đầy gai nhọn, giống như vô tình nhặt một cành khô rồi quăng trúng vết thương hở miệng.

Văn Kỳ không trả lời. Chỉ khẽ cúi đầu thấp hơn, tay trái vẫn tiếp tục xoa bóp theo đúng nhịp cũ, kiên nhẫn, êm dịu, không một tiếng thở dài.

Nàng không thể nói với bà rằng tay của mình đã phế. Bà sẽ như lúc xưa khi nàng bị té đau mà ân cần băng bó không?

Chắc chắn là không đi.

Cơn đau đầu gối âm ỉ rút dần, Lão Thái thái nhắm mắt lại, tựa người vào lưng ghế. Hơi thở bà đều đặn, sâu dần theo nhịp ấm áp từ bàn tay Văn Kỳ đang xoa đều tại khớp chân phải.

Đến lúc nào đó, không rõ là phút thứ bao nhiêu hay giờ thứ mấy, Lão Thái thái... ngủ thiếp đi.

Văn Kỳ vẫn quỳ.

Tay trái nàng tiếp tục xoa bóp – chậm, nhẹ, đều đặn. Không quá mạnh để gây giật mình, cũng không quá nhẹ để mất tác dụng. Nàng nhớ rõ từng huyệt đạo trên chân bà, nhớ vị trí đau thường tái phát, nhớ thói quen bà hơi cau mày khi lực mạnh tay.

Dù tay phải đau đến mức tê buốt vì rũ xuống lâu, dù đầu gối quỳ lâu đến mức bắt đầu nhói từng cơn... nàng vẫn không cử động.

Bởi nàng biết, nếu dừng lại, Lão Thái thái sẽ đau lại mà tỉnh giấc.

Những đều nàng đang làm không phải để mưu cầu sự thương xót từ bà mà là vì đều nàng phải làm.

Khi xưa bà từng xoa đầu nàng, cho nàng uống thuốc mỗi khi sốt, ôm nàng vào lòng mà gọi "cháu gái bảo bối"... thì giờ đây, dù thân phận không còn, nàng vẫn muốn giữ lại phần người từng ấm áp ấy.

Đêm trôi. Kim đồng hồ chuyển từ số 1 sang số 2.Rồi 3. Rồi 4.

Ánh đèn mờ dần, như không dám quấy rầy hai người, một già ngủ yên, một trẻ âm thầm chịu đựng.

Bên ngoài trời bắt đầu hửng sớm. Những cơn gió đầu ngày lướt qua hành lang dài, lạnh hơn đêm.

Văn Kỳ hơi cúi đầu hơn, môi khẽ run, tay vẫn xoa. Quỳ lâu đến mức cả hai đầu gối nàng... đã rớm máu. Nhưng nàng vẫn như cũ gặm nhắm cơn đau vào lòng.

Trời vừa sáng, ánh mặt trời mờ ảo len qua tán lá mà trải dài ở sảnh chính phòng khách.

Lão Thái thái vẫn ngủ. Gương mặt đã không còn cau lại vì đau, trông bình thản như một bức tượng cổ ngồi yên trong ánh rạng đông.

Văn Kỳ vẫn quỳ. Đầu hơi gục xuống, tay trái rũ bên đầu gối bà, hơi thở mỏng đến mức gần như không nghe thấy.

Đôi chân tê dại, đầu gối sưng đỏ, hai tay lạnh buốt.

Chỉ đến khi cánh cửa lớn bật mở, một bước chân vội vã vang lên, nàng mới ngẩng đầu rất khẽ, rất chậm.

Quản gia Trình sững người, đứng chết lặng trong khung cửa chưa đóng.

Ánh mắt quét nhanh qua cảnh tượng trước mặt: Một kẻ "người hầu" đang ngồi bên cạnh Lão Thái thái như thể còn là cháu gái trong nhà.

Sự sửng sốt không cần giấu giếm. Nhưng chỉ kéo dài một thoáng.

Khuôn mặt ông ta nhanh chóng trở lại sự nghiêm khắc và vô cảm thường lệ, như một chiếc mặt nạ cũ kỹ đã đeo suốt đời.

Ông ta bước nhanh đến. Bàn tay to vươn ra, túm chặt lấy miệng Văn Kỳ, kéo mạnh.

Nàng không kêu. Chỉ đôi mắt mở to trong thoáng giật mình, rồi cụp xuống khi biết chính mình đã 'quá phận' khi dám lưu lại nhà chính khi không có sự cho phép hay kêu gọi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...