KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI
Chương 7 : Xé Rách
Chương 7 : Xé Rách================Hải Thành nhiều ngày này nắng nóng cao độ. Văn Kỳ vừa rửa xong một chồng bát đũa của mười mấy người, đáng lý ra phải vài ba người phụ nàng. Nhưng mấy tháng nay, nàng vẫn luôn làm công việc của ba, bốn người cộng lạiTiết trời oi bức nhưng Văn Kỳ vẫn như củ mặc quần áo dài tay phủ lấy toàn bộ thân thể, thậm chí cổ áo nàng cũng dùng loại áo cổ cao nhất có thể. Nàng dùng tay trái thuần thục đổ đi chậu nước dơ bẩn, tay phải của nàng hoàn toàn mất đi khả năng cầm nắm.Và nàng đã chấp nhận đều đó nhưng một sự thật không thể thay đổi. Nhưng trời sinh nàng ý chí hơn người, nàng đã luyện vẽ bằng tay trái, dù nét vẻ vẫn còn rời rạc, nhưng có những thứ thiên phú thì dù nghiệt ngã thế nào vẫn có thể tìm được đường mà tỏa sáng. Khi nàng trở về cái phòng nhỏ của mình thì một tiếng xé toạt khiến nàng chấn kinh.Văn Kỳ lập tức chạy vào và chân nàng gần như chôn dưới nền nhà. Bức tranh nàng dành hai tuần vẽ bằng tay trái đã bị xé làm đôi, hai mảnh rời rạc nằm rải dưới đất, bên cạnh là đôi hài trẻ con còn không ngừng dẫm lên công sức của nàng...Đứa trẻ này là Tiểu Thiên, con trai út của Uyển Lam – em gái của Uyển Trân Trân – cũng tức là người trước đây Văn Kỳ gọi là a di. Tiểu Thiên đang đứng giữa căn phòng, tay cầm kéo, miệng cười toe toét giống như vừa trải qua một chuyện cực kỳ thú vị."Vẽ xấu quá trời. Tiểu Thiên chỉ cắt bỏ thôi. Xấu quá giữ làm gì?"Thằng bé nói, mặt vẫn hồn nhiên, nó không hề biết rằng mình vừa cắt đứt một mầm sống nhỏ nhoi mà Văn Kỳ vừa tự mình thắp sáng.Văn Kỳ đứng chết lặng. Trong mấy giây đó, tay phải của nàng lần đầu tiên run lên dữ dội như muốn cầm kéo giành lại, nhưng chính là vô dụng. Nàng bước đến hơi cúi người xuống dùng tay trái run rẩy chạm vào mảnh giấy bị xé..Nàng không hề đẩy nhưng Tiểu Thiên lại tự ngã dưới sàn. Nàng đã không còn tâm trí để quan tâm một đứa nhỏ thì có được tâm cơ gì....Ngay lúc ấy, Uyển Lam cùng hai người giúp việc bước vào, Tiểu Thiên giật mình, gào lên"Chị ấy đẩy con! Chị ấy giật kéo làm tay con đau! Chị ấy muốn đánh con!! Mẹ, con sợ"Thằng bé vừa nói vừa ngồi bệt xuống sàn, tay xoa xoa cánh tay, ánh mắt lấp lánh nước nhưng hoàn toàn không có giọt lệ nào thật.Uyển Lam bước tới, giáng cho Văn Kỳ một cái tát.Chát...."Còn đám đánh con trai ta? Còn tưởng mình là viên ngọc quý trên tay chị gái ta sao?"Văn Kỳ không né, chỉ nghiêng đầu, mắt nhìn xuống đôi giày của thằng bé đang giẫm lên mảnh tranh mà nàng kỳ công vẽ trong thời gian dài....Nàng dùng tay trái nhẹ nhàng nhặt lấy từng mảnh tranh đã nhòe nước màu, gấp lại như thể đó vẫn là một kiệt tác còn nguyên vẹn.Tiểu Thiên nấp sau lưng mẹ, vẫn không quên mím môi giả vờ mếu."Mẹ, chị ấy dọa con, chị ấy... nhìn con ghê lắm...""Còn chưa chịu xin lỗi à?"Uyển Lam nhìn nàng như nhìn một kẻ thấp hèn vừa không biết đều lại có lòng dạ thâm độc"Đứa nhỏ mới bảy tuổi cũng phải sợ cô...uổng công thằng bé vừa đến đã muốn đi tìm cô"Nàng không nói gì. Lưng thẳng, mắt khô, tay trái ôm lấy tranh rách, bước từng bước ra khỏi căn phòng.Chưa đầy mười lăm phút sau nàng đã bị gọi lên sảnh chính. Văn Kỳ buông việc làm dang dở trong tay mà im lặng đi theo quản gia Trình.Phòng khách nhà họ Tư Đồ rực sáng ánh đèn, nhưng với Văn Kỳ nơi này ngày càng lạnh lẽo. Sự ấm áp trong tâm trí nàng đã sớm không còn rõ hình dáng...nó như nhắc nhở nàng rằng tám năm đủ để xóa bỏ tình cảm của họ dành cho nàng một cách triệt để nhất.Uyển Lam ngồi ở sofa bên trái, ôm Tiểu Thiên vào lòng. Đứa bé nức nở như bị đánh gãy tay gãy chân, dù chỉ xoa xoa một vết đỏ như muỗi cắn trên cánh tay."Đúng là lòng dạ hiểm độc. Ngay cả một đứa nhỏ như vậy cũng có thể xuống tay xô ngã."Uyển Trân Trân cảm thấy rất phiền lòng khi những chuyện như thế này không biết khi nào mới chấm dứt. Bà đánh ánh mắt sang Tư Đồ Thanh Thiển, người vừa trở về từ chuyến công tác vài tháng mà lên tiếng"Người là con lưu lại đây. Con nói xem nên xử lý thế nào?"Tư Đồ Thanh Thiển ánh mắt không nhìn đến Văn Kỳ nhưng âm giọng lại cực kỳ lạnh lẽo."Ra tay với một đứa trẻ, xem ra trong trại giáo dưỡng dạy cô không được tốt lắm."Văn Kỳ vẫn thủy chung im lặng. Nàng đối với những gương mặt này đã không còn hi vọng. Giải thích ai sẽ tin nàng? Chỉ chuốc thêm đau đớn cho thân thể mà thôi, vì họ cho rằng nàng ngụy miệng, quanh co chối tội."Còn không biết hối lỗi à?"Uyển Lam chỉ thẳng vào nàng, giọng cao vút như vỡ ra từng tầng cay độc"Dập đầu xin lỗi con tôi ngay lập tức."Một tiếng gằn vang lên sau lưng nàng"Càng ngày càng không có phép tắc."Tư Đồ Trạch Thiên từ bên ngoài đi vào, nghe câu được cậu mất nhưng với những gì đã diễn ra mấy tháng này anh đối với Văn Kỳ là cực kỳ chướng mắt. Anh ta thẳng chân đạp thẳng vào khớp gối của Văn Kỳ từng phía sau, khiến nàng mất trọng tâm mà ngã sụp xuốngBịch...Đầu gối nàng đập xuống nền gạch cứng lạnh, phát ra tiếng vang buốt đến sống lưng.Tiểu Thiên co người lại một chút, nhưng vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt như đang xem một trò đùa thú vị.Đuôi mắt Tư Đồ Thanh Thiển khẽ nhếch lên một đoạn.Văn Kỳ vẫn không mở miệng. Chỉ cúi đầu, bàn tay trái siết chặt vạt áo đã cũ bạc màu, ánh mắt nhìn xuống nền nhà.Căn phòng rơi vào im lặng. Có thể nghe rõ âm thanh tích tắt của đồng hồ cổ điển bên kia tường.Ngay lúc này còn không lên tiếng thì phải đợi đến khi nào. Phùng Thanh Nhược mềm mại cất giọng"Cũng không phải chuyện gì to tát. Chúng ta hay là bỏ qua đi. Ngày mai là sinh nhật của con. A di có thể xem đó là một món quà mà tặng con không. Đừng truy cứu nữa. Tha cho Văn Kỳ tỷ được không?"Tư Đồ Thanh Nhược cùng Văn Kỳ sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, còn cùng một bệnh viện, mới có cớ sự nhẫm lẫn suốt mười mấy năm qua. Ngay mai sinh nhật Phùng Thanh Nhược nhưng cũng là sinh nhật của Văn Kỳ...Nhưng làm gì có ai quan tâm đến nữa....ngay cả bản thân nàng cũng đã sớm quên đi.Tư Đồ Thanh Nhược vừa dứt lời, phòng khách rơi vào trầm lặng.Ai cũng cho rằng tam tiểu thư đây là lòng dạ Bồ Tát nhưng Văn Kỳ hiểu rõ cô gái này chính là muốn đánh nát những mãnh vụn tình thân mà nàng vẫn còn nắm giữ trong lòng.Uyển Lam cười nhạt một tiếng, ánh mắt quét về phía cô cháu gái ruột của mình"Nhược Nhược con đối với người ta kêu tiếng tỷ tỷ, người ta nào xem con là tỷ tỷ mà con thay người ta cầu tình. Tha? Tha cho loại người có thể ra tay với một đứa trẻ sao? Lỡ như hôm nay thằng bé té gãy tay gãy chân thì ai chịu trách nhiệm? Nó còn chưa đầy bảy tuổi..."Rồi bà quay sang nhìn Văn Kỳ vẫn quỳ im không nhúc nhích trên nền đá cẩm thạch."Cô không lên tiếng, là tự thừa nhận mình sai. Nếu còn chút lương tâm thì nên xin lỗi Tiểu Thiên ngay bây giờ."Một thoáng im lặng.Văn Kỳ nâng mắt, cái nhìn nhạt như tàn tro quét qua khuôn mặt những người từng được gọi là thân thích, máu mủ. Đôi môi khô nứt khẽ mấp máy nhưng lại không phát ra bất kỳ thanh âm nào. Nàng vẫn quỳ thẳng lưng, tay trái đặt lên đầu gối, tay phải vẫn buông thỏng bên hôngTư Đồ Trạch Thiên chán ghét quát lên"Không nói à? Để ta dạy cô cách mở miệng!"Anh ta giơ chân, toan đá tiếp thì đột nhiên một âm thanh khẽ vang lên giữa căn phòng đang im ắng"Tôi không xin lỗi."Giọng Văn Kỳ nhẹ như gió thoảng qua khe cửa nhưng rõ ràng từng chữ, từng chữ một.Tư Đồ Trạch Thiên sững lại.Uyển Lam nghiến răng lên tiếng"Cô còn dám...""Tôi không xin lỗi."Văn Kỳ ngắt lời bà, mắt nàng dừng lại ở đứa trẻ đang nấp sau váy mẹ, môi vẫn mím lại để không bật cười."Vì tôi không làm gì sai cả."Giọng nàng bình tĩnh lạ thường, không van xin, không yếu đuối, cũng không phản kháng hung hăng, chỉ như đang nói một sự thật mà chẳng ai buồn nghe.Uyển Trân Trân chau mày. Mấy tháng qua đây là lần đầu tiên bà thấy Văn Kỳ lên tiếng phản ứng"Văn Kỳ, con càng ngày càng không biết điều. Một tiếng xin lỗi sẽ dẹp yên mọi chuyện.""Phu nhân."Một tiếng này khiến thân thể Uyển Trân Trân chấn động. Bà không hề biết bàn tay của mình đang không ngừng run lên"Tôi không sai. Tôi không xin lỗi."Căn phòng lặng đi. Thậm chí tiếng tích tắc của đồng hồ cũng như bị nuốt vào hư không."Muốn đánh muốn mắng thì cứ việc. Còn lời xin lỗi thì không bao giờ."Bốp...Âm thanh chát chúa vang lên khiến mọi người như đang lạc trong mộng mà tức thời tỉnh dậy.Không ai kịp nhìn thấy khoảnh khắc Tư Đồ Thanh Thiển rời khỏi ghế, chỉ thấy thân hình cao gầy đã sừng sững trước mặt Văn Kỳ, bàn tay vừa tát xong vẫn còn vương lại giữa không trung.Gương mặt Văn Kỳ nghiêng hẳn sang một bên. Một vệt đỏ ửng nhanh chóng loang ra nơi má trái, khoé môi cũng rớm máu. Nhưng nàng không nhúc nhích. Không né tránh. Cũng không giơ tay lên che mặt.Tư Đồ Thanh Thiển cúi xuống, giọng nói lạnh như băng tuyết"Bây giờ thì sao? Có xin lỗi không?"Đôi mắt Văn Kỳ chậm rãi quay lại, ánh nhìn dừng lại trên gương mặt người từng được gọi là tỷ tỷ kia. Người mà nàng vẫn luôn quấn lấy thời điểm tám năm trước và cũng là người đã trực tiếp đạp gãy xương đốt tay nàng.Không căm hận. Không bất phục. Cũng không run sợ. Chỉ là một sự yên lặng đến ghê người, như thể bên trong nàng đã không còn gì để mất.Và rồi, một lần nữa, giọng nói ấy lại vang lên, khẽ đến nỗi như gió lướt qua, nhưng từng chữ đều mang theo gai thép"Tôi đã nói rồi. Tôi không sai. Tôi không xin lỗi. Hay là nhị tiểu thư lại định cho đi trại giáo dưỡng thêm vài năm nữa?"Không khí trong phòng đặc quánh lại.Sau cái tát, Văn Kỳ vẫn không nhúc nhích, câu nói kia như một mồi lửa ném vào thùng thuốc súng.Tiểu Thiên giật nảy người, vô thức nép chặt hơn vào sau váy mẹ. Uyển Lam gằn giọng"Con nhỏ này thật sự điên rồi...""Quản gia Trình. Mang gia pháp đến đây."Tư Đồ Thanh Thiển đáy mắt phủ đầy sương lạnh nhìn gương mặt bị đánh đến ửng đỏ của Văn Kỳ mà không mảy mayQuản gia Trình nghe lệnh liền rời đi. Chỉ chưa đến một phút sau, ông ta đã quay lại, trên tay là một chiếc hộp gỗ chạm hình rồng, bên trong lót nhung đen, cẩn thận đặt một cây roi mây dài và nặng, được gọi là "gia pháp". Thứ công cụ từng khiến không ít kẻ trong Tư Đồ gia phải quỳ gối cầu xin tha mạng.Không khí trong phòng như đông lại.Tiểu Thiên hoảng hốt nhìn cây roi, bật khóc nấc lên.Tư Đồ Thanh Thiển duỗi tay, nhận lấy cây roi từ tay quản gia, từng động tác thanh nhã đến mức có thể khiến người ta lầm tưởng nàng đang cầm một món đồ trang sức quý giá, chứ không phải hung khí sẽ rạch da nứt thịt người khác."Tôi đã cho cô cơ hội. Một câu xin lỗi thôi cũng không thể nói ra sao. Vậy thì học cách nói bằng thân thể mình đi. Xem ra đi trại giáo dưỡng ba năm thứ học được là ngạo khí sao?"Bốp...Roi mậy nặng nề vụt mạnh lên sóng lưng Văn Kỳ, âm thanh rê rợn vang lênNàng khẽ run, vai trái giật lên theo phản xạ, nhưng không kêu, không khóc, cũng không né tránh. Chỉ có tầm mắt là hơi cúi xuống để giấu đi mất mát cùng tổn thương vào nơi sâu thẩm nhất.Tư Đồ Thanh Thiển vung tay lần thứ hai. Lần thứ ba. Bốp....bốp....Tiếng roi đánh xuống da thịt hòa cùng tiếng khóc hãi hùng của đứa trẻ, tiếng thở gấp của người đứng xem, và sự im lặng đến tê dại của nạn nhân.Áo mỏng hoàn toàn không che lấp được lằn roi dầy cộm đang hiện lên rõ ràng...Uyển Trân Trân nhìn không nổi liền lên tiếng ngăn lại"Đủ rồi. Quản gia Trình mang Văn Kỳ ra ngoài phạt ba mươi roi. Chuyện này đến đây là xong."Tư Đồ Thanh Thiển không lập tức buông tay.Cây roi mây vẫn nằm trong tay cô, khựng giữa không trung. Đôi mắt phủ đầy sương mù lúc này chuyển thành vực sâu thăm thẳm, lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng dáng gầy yếu đang quỳ rạp phía dướiCô sao lại không biết một Tư Đồ Văn Kỳ bị xước da cũng đã khóc la trước đây lại có sức chịu đựng kinh khủng đến vậy. Roi mây quất bằng cả sức lực của cô vẫn không làm người này hé răng nửa lời."Mẹ thấy đủ. Nhưng con thì chưa? Người này là con lưu lại, việc dạy dỗ con phải tận tâm."Giọng cô nhẹ tênh, không cao không thấp, nhưng mỗi một chữ như có gai nhọn cào vào màng nhĩ, đau rát đến buốt óc. "Mẹ không thấy xương cốt Văn Kỳ đã cứng hơn rồi sao? Đánh đến như vậy còn không biết sợ mà."Roi mây lại được vung lên.Bốp....Lần này đánh xéo từ vai phải xuống hông trái, chồng lên từng tầng lớp vết thương cũVăn Kỳ vẫn không nói gì, không rên rỉ lấy một tiếng, chỉ cắn chặt răng, máu trào ra từ khóe môi.Nàng chính là đau đến tận xương. Uyển Trân Trân nhíu mày, nghiêng đầu đi, giọng gắt lên"Thanh Thiển! Con muốn đánh chết người sao? Dù sao nó cũng từng là em gái con."Quản gia Trình do dự một chút, thấy tiểu thư vẫn không ngừng tay liền bước tới, thấp giọng"Nhị tiểu thư, muốn giáo huấn hãy để tôi.."Lúc này, Tư Đồ Thanh Thiển mới chậm rãi thả lỏng cổ tay, buông cây roi rơi xuống đất. Mũi roi đập vào nền đá phát ra tiếng "keng" lạnh lẽo như đinh đóng."Đưa cô ta đi. Đánh xong, quỳ đủ ba giờ mới được thả. Cấm ăn cơm trong hai ngày."Văn Kỳ bị kéo ra như một bao tải cũ nát. Đám người hầu lặng lẽ quỳ gối đặt nàng nằm sấp xuống nền sân lạnh toát, hai tay bị trói quặt ra sau lưng bằng một sợi dây bố thô ráp, quần bị kéo xuống tới đầu gối, để lộ làn da trắng đến dọa người, không khó để nhìn thấy những tàn tích cũ.Nhưng không một ai quan tâm cùng để ý. Văn Kỳ tròng mắt vẫn đục một màu u ám.Quản gia Trình đích thân cầm roi mây. Không ai dám hó hé."Lệnh phu nhân đã truyền. Ba mươi roi. Không được thiếu."Bốp...bốp...bốp...bốp...bốp....Tiếng đầu tiên như sấm dội. Cả người Văn Kỳ giật lên, từng bó cơ co rút. Nhưng vẫn không rên.Bốp...bốp...bốp...bốp...bốp....Từng roi một rơi xuống nơi mỏng manh và nhạy cảm nhất của một cô gái đang tuổi lớn. Mỗi lần roi vung, lại là một lần máu bắn lên, thấm vào nền gạch loang lổ, chồng chất lên những vết sưng tím chưa kịp phai từ những trận đòn trước.Bốp...bốp...bốp...bốp...bốp....Đến roi thứ mười lăm, da thịt nơi ấy đã nứt toạc, đỏ rực và sưng tấy như bị lửa thiêu. Văn Kỳ vẫn không bật tiếng khóc, chỉ có hơi thở dốc khẽ run, lưng áo dính đầy mồ hôi lạnh và máu.Đám người hầu rùng mình quay mặt đi. Có người lén lau nước mắt, nhưng không ai dám mở miệng.Bốp...bốp...bốp...bốp...bốp....Roi hai mươi mốt. Roi hai mươi tám. Roi ba mươi.Mỗi roi đều nặng như đóng đinh, như muốn dìm nàng xuống tận đáy tủi nhục của con người.Kết thúc, Văn Kỳ bất tỉnh, thân thể loang lổ máu, vết roi cắt da rách thịt, xưng tím đến mức không còn phân biệt đâu là thịt, đâu là máu.Quản gia Trình ném cây roi xuống đất, phất tay"Mang về phòng. Cấm ăn hai ngày. Không có lệnh, không ai được tới gần."Hai người hầu khiêng nàng lên, thô bạo kéo lên lớp vải quần thô ráp, máu vẫn nhỏ tong tong dọc hành lang. Cánh cửa phòng cũ kỹ "rầm" một tiếng đóng sập lại. Bên trong không đèn, không thuốc, không cơm nước, chỉ còn lại mùi tanh của máu, sự tê dại của thịt rách da bong, và tiếng gió lạnh rít qua khe cửa như đang cười nhạo một kẻ đã chọn sai nơi để sinh thành.Phòng ngủ tầng ba ánh đèn vàng dịu, nhưng chẳng đủ xua nổi sắc lạnh trong mắt Tư Đồ Thanh Thiển.Cô vừa thay áo xong, ngồi xuống trước bàn trang điểm. Bàn tay vẫn còn vương chút run rẩy. Không phải vì mệt, mà vì cảm giác bất an mơ hồ cứ lặng lẽ gặm nhấm tâm trí từ lúc cầm roi lên.Từ khi nào Văn Kỳ mà cô biết lại có thể chai sạn đến như vậy?Một người khi mà chỉ trầy xước nhẹ cũng đã nháo một trận, thế mà hiện tại lại có thể chịu đánh đến mức không phát ra một âm thanh.Tựa hồ một khối gỗ vô tri vô giác.Bàn tay Tư Đồ Thanh Thiển không ngừng run lên. Cô không quản hiện tại đã là giờ phút nào mà dùng điện thoại quay vào số trợ lý cá nhânRất nhanh đầu dây bên kia đã có người lên tiếng"Tôi muốn trong vòng một tiếng mang toàn bộ tư liệu trong ba năm ở trại giáo dưỡng của Văn Kỳ. Rành mạch và chi tiết."Tư Đồ Thanh Thiển dựa lưng vào ghế, khẽ khép mắt lại, hàng mi cong khẽ run lên. Trong đầu cô là hình ảnh Văn Kỳ bị đánh, máu chảy, thịt rách, nhưng lặng thinh như một hòn đá lạnh, không có bất kỳ phản ứng nào thuộc về con người.Rốt cuộc ba năm qua đã xảy ra chuyện gì?Bốn mươi lăm phút sau điện thoại của Tư Đồ Thanh Thiển liền đổ chuông, cô lạnh lùng bắt máy"Nói đi"[Phó tổng, tôi đã điều tra. Ba năm qua, Văn Kỳ ở trại giáo dưỡng ba năm... sống khá tốt. Không có ghi nhận bị bạo hành hay tổn thương tinh thần gì đáng kể.]"Tốt"Trong vô thức Tư Đồ Thanh Thiển bật hỏi lại. Tốt mà có thể trở nên chai sạn đến thế?[Vâng. Thậm chí theo lời kể của một vài nhân viên và hồ sơ nội bộ, cô ta còn được xem là... khó quản, từng nhiều lần dùng bạo lực với bạn cùng trại, có xu hướng gây hấn, hống hách, và tự nhận mình là tiểu thư Tư Đồ gia nên được 'miễn phạt'. Có hồ sơ viết cô ta từng đánh bạn phải nhập viện]Tư Đồ Thanh Thiển cau mày, ánh mắt thoáng trầm xuống."Ảo tưởng thân phận?"[Vâng. Các tài liệu đều xác nhận việc Văn Kỳ nhiều lần vẫn nhận bản thân là tam tiểu thư của Tư Đồ gia, thái độ rất trịch thượng.]Điện thoại cúp. Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh.Tư Đồ Thanh Thiển nhíu mày, đứng dậy, chậm rãi bước đến cửa sổ. Gió khuya thổi tấm rèm ren mỏng manh bay phất phơ. Bầu trời đầy mây xám, chẳng có lấy một ngôi sao.Cô suýt chút nữa đã cho rằng ba năm qua cô gái kia chịu nhiều oan uổn.....