KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI

Chương 6 : Chuỗi Ngày Cay Đắng




Chương 6 : Chuỗi Ngày Cay Đắng

===============

Trời vừa rạng sáng, trời đổ mưa lất phất. Sân nhà Tư Đồ phủ một màu xám lạnh, gió se sắt quất qua những hành lang dài.

Văn Kỳ vừa lau xong dãy hành lang gỗ thì nghe tiếng gọi ngọt như rót mật từ phía sau

"Văn Kỳ tỷ, phòng khách hình như vẫn chưa lau đâu. Em thấy bụi dưới chân tủ vẫn còn rõ lắm đấy...chị lau đi...để người lớn thấy lại không hay"

Là giọng của Tư Đồ Thanh Nhược.

Văn Kỳ gật đầu, im lặng xách giẻ lau vào trong. Phòng khách vẫn yên ắng, nàng chuyên tâm dùng tay trái cẩn thận lau từng ngóc ngách của căn phòng cho đến cạnh tủ lớn bên cạnh tường.

Không có mèo hoàng càng không có chó thả rong nhưng lo hoa trên đầu tủ vẫn cứ thể ngã đập xuống.

Văn Kỳ đáy mắt liền tối lại trong tích tắt

Tiếng choang vang lên rợn người.

Lọ hoa đổ xuống nền gạch, vỡ tan tành thành hàng chục mảnh sắc lẻm.

Ngay lập tức, tiếng bước chân dồn dập kéo đến, rồi tiếng kêu thất thanh của Tư Đồ Thanh Nhược

"Cái gì vậy?! Trời ơi... lọ hoa của em...chị sao lại làm thế?"

Cô ta lao đến, quỳ sụp xuống bên đống mảnh vỡ, nước mắt trào ra như thể lòng tan nát

"Đây ... là bà nội tặng em năm đầu tiên em trở về Tư Đồ gia... chị... chị sao lại làm vỡ chúng?"

Lão thái thái chống gậy bước vào, vừa thấy cảnh đó, mặt đã tím tái vì giận dữ.

"Cô ghen tỵ với Nhược Nhược đến mức ngay cả lọ hoa của con bé cũng đập nát ư? Văn Kỳ cô đúng là không bằng cầm thú!"

Tư Đồ Thanh Phong từ bên ngoài trở về nhìn tình huống trước mắt mà lạnh nhạt. Đúng là một đứa không biết thân phận, dạy dỗ nhiều năm như vậy vẫn tính khí tiểu thư muốn hủy hoại những thứ mình không có được.

"Đưa nó ra sân. Phạt tay hai mươi roi. Để nó nhớ rõ thân phận của mình ở cái gia đình này. Lần sau còn động đến con gái ta, ta sẽ không còn nhân từ nữa."

Không ai hỏi Văn Kỳ một lời. Không ai để tâm tay sắc mặt trắng bệch của nang vì đau.

Sân lát đá lạnh ngắt, nước mưa hòa cùng máu loang lổ dưới chân nàng. Cổ tay phải vốn đã gãy từ lâu, mỗi lần quản gia roi vung xuống, xương khớp vang lên tiếng răng rắc rợn người, như thể từng đốt đang vỡ vụn ra từ bên trong.

Nhưng nàng không rên một tiếng, môi mím chặt đến bật máu, ánh mắt chỉ khẽ động khi nhìn thấy bóng Tư Đồ Thanh Nhược đứng sau rèm, che miệng cười nhẹ.

Tiếng roi tiếp tục rít qua không khí, kèm theo tiếng rên rỉ khe khẽ của mưa rơi và xương gãy. Sự đau đớn không chỉ rạch lên da thịt, mà còn khoét vào lòng nàng từng lỗ trống lạnh ngắt.

Giữa sân gió buốt, Văn Kỳ một lần nữa bị ép quỳ gối chịu phạt, như một vật thể thấp kém ai cũng có thể tùy ý đánh mắng.

Từ lang cang lầu ba. Uyển Trân Trân nhìn Văn Kỳ quỳ gối dười sân lạnh, bên cạnh là quản gia Trình không ngừng vung từ roi xuống bàn tay của đứa nhỏ. Bà nhìn đến xuất thần....

Hai mươi năm, bà chưa từng đánh Văn Kỳ dù là một cái. Vậy mà đứa nhỏ này...hiện tại...

Vài ngày trôi qua kể từ trận phạt roi giữa sân, cổ tay Văn Kỳ vẫn chưa thể cử động trọn vẹn. Mỗi lần nâng chổi hay vắt khăn, xương khớp lại nhói lên như bị đâm kim thép vào tận tủy. Nhưng nàng vẫn phải làm, không có lựa chọn

Chiều hôm ấy, trời oi ả ngột ngạt. Tư Đồ Thanh Nhược xuất hiện ở khu bếp ăn cho người làm. Cô ta nhìn quanh một góc liền từ trong túi áo lấy ra một khói bột trắng, chậm rãi hoàn lẫn vào cốc nàng mà Văn Kỳ vẫn luôn sử dụng.

Sau đó liền rời đi, thần không biết quỷ cũng không hay.

Văn Kỳ thấm mệt, nàng đi vào bên trong và không hề phòng bị cứ thế cầm lấy cốc nước của mình lên và uống cạn đến đáy. Nhưng chỉ chưa đầy mười lăm phút sau, dạ dày nàng bắt đầu quặn thắt. Mồ hôi túa ra lạnh ngắt. Tay trái ôm bụng, tay phải yếu ớt bám vào bàn để giữ thăng bằng, nhưng toàn thân cô bắt đầu run lên.

Nàng cố lết về phòng, nhưng mới đi được vài bước đã khuỵu xuống, nôn khan từng đợt.

Một người hầu trẻ chỉ vừa vào làm vài năm đi ngang liền hoảng hốt đỡ lấy

"Văn Kỳ. Cô sao thế?"

Âm thanh hốt hoảng của cô hầu trẻ rất lớn, nhanh chóng thu hút khá nhiều người giúp việc vây xem. Nhưng không một ai có ý định sẽ lên tiếng giúp đỡ.

Tư Đồ Trạch Thiên đi ngang thấy đám đông liền lách người đi đến. Ánh mắt quét đến dáng vẻ của Văn Kỳ liền cảm thấy khó chịu đan xen

"Đừng có bày trò! Bị phạt vài roi mà hôm nay đã giả vờ bệnh để không làm việc rồi sao? Đúng là thứ không biết đều."

"Em...không ..có..."

Văn Kỳ gắng gượng nói, nhưng cơn đau thắt khiến lời lẽ vỡ vụn.

Tư Đồ Trạch Thiên không hề tiếp thu chất giọng thì thào ấy. trong mắt anh ta chính là một kẻ mưu mô, dối trá mà thôi.

"Quỳ ngoài sân đến tối. Nếu không muốn làm người thì đừng mong được đối xử như người"

Mặt trời ngả về tây. Sân đá nóng rực ban ngày giờ chuyển lạnh buốt như ngâm trong gió sương.

Văn Kỳ quỳ giữa sân, tay trái ôm bụng co rút từng đợt, tay phải yếu ớt chống xuống nền đất đầy sạn vụn. Gió thổi vào lưng áo mỏng, dạ dày nàng trống rỗng và bỏng rát. Mỗi lần cử động, mùi mật đắng trào lên cổ họng.

Không ai đoái hoài. Nàng chỉ là một kẻ vô hình, một người không ai còn muốn nhìn đến. Chỉ có sự dày vò dành cho những lỗi lầm mà vốn dĩ không thuộc về nàng.

Có ai từng nghĩ nàng cũng là nạn nhân hay không?

Tối hôm đó, nàng sốt. Không ai đưa thuốc. Không ai hỏi. Chỉ có bóng nàng đổ dài trong góc phòng lạnh như tro tàn và tự mình vượt qua cơn nghịch cảnh.

Nhưng nàng tin tưởng chỉ cần bản thân thu mình lại, sẽ có thể trải qua hai năm này.

Nhưng mọi thứ đều không như nàng nghĩ.

Buổi trưa, ánh mặt trời gắt gao trên đỉnh đầu, Văn Kỳ ở khu vực phơi sấy gấp quần áo thì được gọi lên nhà chính. Trong lòng nàng tràn ngập dự cảm chẳng lành.

Dọc hành lang không thiếu âm thanh thản thốt không ngừng vang lên.

" Chiếc vòng của lão thái thái mất rồi! Vòng ngọc thủy tảo trăm năm tuổi, bà luôn đeo bên tay phải!"

Văn Kỳ biết chiếc vòng đó. Đó là món trang sức mà bà luôn yêu thích, nhưng vì sao bị mất? Và bị mất thì vì sao không điều tra mà lại cho gọi nàng.

Nghĩ đến đây Văn Kỳ liền có đáp án cho chính mình.

Đến phòng khách lớn. Văn Kỳ nhìn thấy Tư Đồ Thanh Nhược nước mắt đầy mặt ôm lấy lão thái thái mà rấm rứt khóc

"Sáng nay cháu vẫn thấy ở trên bàn trang điểm của bà nội....nhưng sao bây giờ chẳng thấy đâu?"

Đáp lại câu hỏi đầy tính gợi ý của Tư Đồ Thanh Nhược chính là thím Lâm, người giúp việc lâu năm cũng chính là người làm việc trực tiếp cho Tư Đồ Thanh Nhược.

Ánh mắt bà ta sắc bén nhìn đến dáng vẻ bạc nhược của Văn Kỳ mà cực kỳ chướng mắt, chất giọng có chút dè dặt lên tiếng.

"Lão phu nhân...có chuyện này ...tôi muốn bẩm báo...."

Lão thái thái bị mất món đồ yêu thích, tâm trạng cực kỳ cáu gắt. Bà quắc mắt hét lớn

"Nói."

Thím Lâm hơi cúi người, ánh mắt thoáng nhìn Văn Kỳ rồi lại cúi thấp xuống hơn:
"Trưa nay... tôi có thấy Văn Kỳ đi ngang phòng lão phu nhân. Lúc đó cửa chưa khóa. Tôi cũng không nghĩ nhiều... nhưng... nhưng giờ thì..."

Lời nói bỏ lửng, nhưng trong bầu không khí đang căng cứng như sợi dây đàn, ai cũng hiểu nó ám chỉ điều gì.

Văn Kỳ vẫn cúi đầu, không ai để ý khóe môi nàng cười đến châm biếm....còn cả chiêu trò bẩn thỉu đến vậy...?

Uyển Trân Trân ngồi trên sofa, bà chính là tuyệt đối không tin tưởng lời của thím Lâm. Trước đây, Văn Kỳ đúng là có ngỗ nghịch nhưng loại chuyện trộm cắp vặt vãnh con bé sẽ không làm....Bà tin là như thế,

Nhưng không. Mười phút sau đó, quản gia Trình đã mang chiếc vòng nguyên viện đặt lên bàn trà.

"Lão thái thái, phu nhân. Vòng được tìm được trong tủ gỗ của Văn Kỳ"

Lão thái thái tức giận đến run rẩy. Bà từ sofa dứng dậy trực tiếp dùng đầu trượng đập lên sườn mặt gầy của Văn Kỳ

Bốp...

Khuôn miệng nàng bị bao bọc bới cái đau rát và tanh tưởi từ trong cuống họng

"Tay chân bẩn thỉu? Còn dàm trộm đồ trong nhà của ta?"

Không ai nhìn nàng lâu quá ba giây. Cũng chẳng ai hỏi nàng có làm hay không. Tội trạng nằm ngay trên cổ tay nàng, chiếc vòng vốn nằm trong hộp đá khóa hai lớp, giờ đây lại yên vị trong tủ nàng như bằng chứng sống sờ sờ.

Uyển Trân Trân vội vàng đứng lên, bà suýt chút đã lên tiếng nói đỡ nhưng khi nhìn đến Tư Đồ Thanh Nhược thì lời muốn nói lại nuốt vào trong.

Văn Kỳ không phải con bà. Công ơn dưỡng dục hai mươi năm của bà dành cho con bé vậy bà con bé đối với gia đình bà toàn những chuyện xấu xa.

"Ngươi có gì để nói?"

Văn Kỳ nén đau cúi thấp đầu. Nàng không đáp lời câu hỏi của Uyển Trân Trân vì nàng hiểu rõ.....lời của nàng...từ tám nay nay bọn họ đã không còn tin tưởng...

Sự im lặng của nàng chỉ khiến lão thái thái càng thêm chướng mắt. Bà lớn giọng quát.

"Đem ra sau viện, trói cột đánh cho ta!"

Tư Đồ Thanh Nhược từ trên sofa vội vàng ngồi dậy, cô ta ghì lấy cánh tay của lão thái thái chất giọng mềm mỏng lên tiếng

"Bà nội bớt giận. Có thể là do Văn Kỳ tỷ nhất thời nghĩ bậy...muốn trả đũa việc chúng ta cho chị ấy làm người hầu trong nhà..."

Lời nói nghe như bênh vực, nhưng lại như vẩy thêm dầu vào lửa. Lão thái thái càng nổi giận hơn, gằn từng chữ

"Nhược Nhược, cháu quá nhân từ rồi. Từ khi cháu vào ngôi nhà này đều xem nó là tỷ tỷ mà đối xử nhưng nó thì sao? Cho rằng bản thân bị cháu cướp đi vị trí, năm lần bảy lượt hãm hại cháu, còn hại cả tập đoàn Viễn Dương... Loại phản phúc như nó nên tống vào tù chứ không phải trại giáo dưỡng kia."

Uyển Trân Trân vẫn chăm chú nhìn dáng vẻ lầm lì của Văn Kỳ mà nén cơn giận.

"Theo lời lão thái thái căn dặn. Mang ra ngoài...trói..đánh.."

Những âm cuối, Uyển Trân Trân cơ hồ cảm thấy lồng ngực bị một thế lực vô hình nào đó bóp nghẹn.

Hai người hầu nữ to béo bước tới, không đợi nàng phản kháng, đã lôi xềnh xệch Văn Kỳ ra sau viện như lôi một bao đồ cũ.

Nàng bị ấn quỳ xuống nền gạch nóng vì nắng, hai tay trói trong tư thế ôm lấy thân cây sần sùi trong viện, dây thừng siết chặt cổ tay yếu ớt khiến xương nàng không ngừng kêu gào thảm thiết

Người hầu từ xa đi đến trên tay là đoạn roi mây được ngâm qua nước muối, độ dẻo dai và sát thương nâng lên vài phần.

Văn Kỳ đóng chặt mắt. Nàng mệt mỏi với thực tại nghiệt ngã này.

Vút...

Roi đầu tiên giáng xuống phần mông đã được che bởi lớp vải quần mỏng. Văn Kỳ khẽ run, nhưng không rên.

Vút...

Roi thứ hai tàn nhẫn quất chéo lên bên hông, đau đến mức nàng nghiêng cả người về một bên.

Người hầu nữ lực lưỡng, mặt không cảm xúc, cứ đúng nhịp mà vung tay.

Tiếng roi vang đều, gằn lên từng đợt, mang theo cảm giác rát bỏng, tê dại rồi tỏa thành từng đợt sóng đau lặng lẽ lan khắp phần lưng dưới. Vải quần đã thấm mồ hôi, bị quất đến mức co lại, in hằn từng vết sưng đỏ tím ngắt.

Vút.....vút....vút....

Vút.....vút....vút....

Văn Kỳ cắn chặt răng, đầu cúi gằm, không kêu một tiếng. Nàng ở trại giáo dưỡng được dạy rằng, khi bị đánh chính là không được kêu la...

Vút.....vút....vút....vút..vút...

Ba mươi roi rồi. Lưng áo dính chặt vào da vì mồ hôi lạnh, phía dưới lớp vải mỏng, từng cú đánh đều để lại một lời buộc tội không cần hỏi đáp.

Tư Đồ Thanh Nhược đứng phía xa, tay cầm tách sứ quý giá, giọng nhỏ nhẹ vang lên như thể nhắc người đánh đừng ngơi tay

"Đừng để người ta nghĩ người hầu nhà Tư Đồ ra tay không dùng sức...đánh đến bốn mươi roi mà vẫn không nghe được tiếng kêu khóc."

Vút.....vút....vút....vút..vút...

Những roi cuối cùng, người hầu cố ý hạ roi ở bắp đùi non, khiến Văn Kỳ đau đến mức quên cả hít thở, nhưng nàng vẫn gồng người, quỳ thẳng. Mông đã không còn cảm giác, mồ hôi trộn với nước mắt chảy ngược theo sống mũi, mặn chát.

Roi cuối cùng giáng xuống như nhát chém chia đôi cơn đau thành hai phần: một nửa ở thân thể, nửa còn lại ở sâu trong lòng.

Đánh xong, người hầu vứt roi vào góc, không một ánh mắt thương hại. Còn nàng, vẫn quỳ bất động. Vải quần ướt sũng, dính chặt vào lớp thịt bầm tím, không phải đánh trên mông trần nhưng cũng đã đau đến tận tủy.

Không ai hỏi nàng có muốn uống nước. Cũng chẳng ai cho nàng một ánh nhìn.

Sau đó, nàng bị kéo lê đến gian phòng kho cũ nằm cuối sân sau. Căn phòng nhỏ chưa đầy bốn mét vuông, ánh sáng duy nhất đến từ một khe hở chật hẹp từ lỗ thông gió sát trần.

Bên trong tối tăm, mùi ẩm mốc quyện với bụi lâu ngày khiến người ta khó thở.

Cửa khóa trái, ổ khóa sắt nặng nề lạnh lẽ đóng lại

Ngày đầu tiên, chỉ có một chai nước lọc đặt ngay trước cửa. Không có cơm, không có ai mở lời. Không khí ngột ngạt, nóng hầm, ruồi nhặng vo ve quanh những bao tải mục nát nơi góc phòng.

Văn Kỳ gục người bên chân tường, thân thể co rúm lại thành hình dáng nhỏ nhất có thể

Mông nàng vẫn đau đến không thể ngồi, chỉ có thể nghiêng người nằm nghiêng, từng cơn buốt như dao cứa khiến nàng nín thở mỗi lần chuyển động. Không có thuốc, không có băng gạc. Bụng rỗng không ngừng trào lên những trận nhói buốt.

Ngày thứ hai, chai nước được thay mới. Cũng đặt trước cửa. Vẫn không một ai nói gì, cũng không hỏi nàng còn sống hay đã chết.

Văn Kỳ không đói nữa. Dạ dày trống rỗng đến mức không còn cảm giác. Thay vào đó là tiếng ù ù trong tai và cảm giác như đang rơi tự do vào một cái hố vô đáy.

Nàng bắt đầu thấy ảo giác. Một giọng nói rất nhỏ, rất xa, văng vẳng bên tai

"Ngươi đã trộm vị trí tam tiểu thư của ta hai mươi năm. Ngươi xứng đáng bị nguyền rủa"

"Con ở lại nhưng phải hòa thuận với Thanh Nhược. Và xem con bé là em gái con....đừng để ba, mẹ phải nhọc lòng vì chuyện này..."

"Đồ phản phúc. Dám trộm cơ mật, ngươi định dìm chết tập đoàn của ta sao?"

Nàng ngẩng đầu lên, căn phòng vẫn im lìm.

Không có ai. Không gì cả. Chỉ là bóng tối đang từ từ lấn sâu vào tâm trí.

Ngày thứ ba, trời đổ mưa.

Mái ngói cũ rỉ nước thành từng giọt lộp độp lên nền đất, mùi ẩm ướt càng thêm nặng. Văn Kỳ co người dưới tấm áo mỏng ướt nhẹp, nước mưa thấm qua mái ngấm xuống sàn, lạnh buốt xương.

Cơn sốt đã bắt đầu từ trưa hôm qua.

Đầu nàng nóng ran, môi khô nứt, hơi thở hắt ra từng đợt yếu ớt. Mỗi lần mở mắt, ánh sáng nhập nhoạng như đang nhảy múa. Nàng vậy mà lại nhớ đến những chuyện xưa cũ....khi mà nàng vẫn cho rằng mình là người hạnh phúc nhất trên đời...là tiểu công chúa của nhà Tư Đồ..

Nàng lẩm bẩm trong miệng, chẳng còn biết mình còn tỉnh hay đã ngủ. Bàn tay gầy gò co rút, móng tay cào vào vết thâm tím bên hông. Không cảm thấy đau nữa. Chỉ thấy trống rỗng.

Ngày thứ tư nàng được thả. Nhưng không ai biết rằng ba ngày qua nàng đã làm cách nào để sống sót.

Buổi đêm thanh vắng, gió lùa nhẹ qua những hàng cây khô cằn bên hiên vắng.

Văn Kỳ ngồi một mình dưới mái hiên cũ của sân vắng, lưng tựa vào bức tường đã loang ố, xi măng nứt thành từng đường mảnh như vết nứt trong lòng người.

Một ngày dài trôi qua trong câm lặng

Nàng làm việc như một cái bóng, dọn dẹp, lau sàn, nấu cơm, giặt giũ

Không lên tiếng, càng không nêu ý kiến khi bản thân bị xử ép. Nàng tựa hồ một chiếc bóng lặng câm đến mức nhạt nhòa.

Khi chẳng còn ai quanh đây, nàng ngồi bệt xuống nền xi măng lạnh ngắt, nhẹ nhàng đưa tay phải lên trước mặt.

Nàng cố điều khiển ngón trỏ. Không nhúc nhích.

Cố lần nữa. Lần nữa.

Mạch máu trên mu bàn tay nổi lên, gân xanh kéo dài đến cổ tay. Nàng dồn hết sức gồng mình, run rẩy, răng cắn vào môi dưới đến bật máu.

Ngón tay chỉ khẽ rung nhẹ... rồi lại bất động.

Từng giọt nước mắt rơi xuống gối tay trái. Không có tiếng nức nở, không có gào khóc. Chỉ có thứ im lặng đến tuyệt vọng của một người đang cố chạm tới điều không thể.

Nàng từng là đứa trẻ cầm bút vẽ từ năm bốn tuổi.

Nàng từng có một thế giới rực rỡ sau mỗi nét chì

Nàng từng tin mình sẽ trở thành một danh

Giờ đây, cây bút cũng chẳng cầm nổi. Nàng nhìn bàn tay mình, rồi nhìn ra khoảng sân mờ tối.

Văn Kỳ chậm rãi khép mắt lại. Giống như đang tiễn đưa một điều gì đó vừa chết đi trong lòng nàng

Không phải là thể xác, mà là ước mơ cùng tương lai và mộng tưởng....

Nàng là đứa tàn phế.

Tầng bảy mươi ba, toà nhà kính cao ngất của tập đoàn Thiên Thành. Phòng chủ tịch thiết kế đơn giản nhưng uy nghi, ánh nắng chiều tràn vào qua lớp kính phản chiếu sắc vàng lạnh lên người phụ nữ đang ngồi sau bàn làm việc rộng lớn.

Giản Thanh Khê ngồi đó trên chiếc ghế mà khối người ao ước. Lưng thẳng, áo sơ mi trắng gọn gàng dưới lớp vest xám tro. Khí chất lạnh như sương sớm, khiến người ta dù chỉ liếc mắt cũng sinh ra khoảng cách.

Trên bàn là từng chồng báo cáo tài chính, kế hoạch nhân sự, bản thảo dự án... được xếp ngay ngắn, từng trang một đều lướt qua dưới đầu ngón tay thon dài của nàng.

Giản Thanh Khê xử lý công việc không nhanh, nhưng ổn định và sắc bén. Bút máy xoay trong tay nàng theo từng trang giấy.

"Bộ phận đầu tư xin trình phương án mở rộng ở phía Đông,"

Trợ lý Tô Vũ đứng phía đối diện, nhẹ giọng trình bày.

"Phân tích lợi nhuận thuần từng giai đoạn, sau đó mới bàn đến nguồn vốn."

Giản Thanh Khê đáp ngắn gọn, không ngẩng đầu.

Tô Vũ gật đầu, lại tiếp tục

"Còn một chuyện bên lề, thư mời từ tập đoàn Viễn Dương, tuần sau tổ chức tiệc kỷ niệm. Giản tổng, theo thông lệ chúng ta vẫn từ chối các sự kiện mang tính xã giao không cần thiết..."

Ngòi bút trong tay Giản Thanh Khê khựng lại.

"Viễn Dương sao?

Giản Thanh Khê ngẩng đầu, giọng nói nhẹ như gió thoảng. Ánh mắt hữu ý rơi vào lịch để bàn. Bạn nhỏ kia có vẻ cũng đã phải ngôi nhà ấy được vài tháng...

"Vâng. Mấy năm gần đây Tư Đồ Thanh Thiển quản lý rất tốt, tập đoàn Viễn Dương phát triển vượt bậc trong ngành. Danh tiếng nhà Tư Đồ khá tốt. Đặc biệt là việc Tư Đồ Thanh Nhược – tam tiểu thư thất lạc được tìm thấy vẫn được khá nhiều người tò mò..."

Một khoảng yên lặng mỏng như sợi tơ giăng trong phòng. Giản Thanh Khê hơi ngẩng đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa kính, nơi bầu trời đang ngả dần về chiều.

Thiên kim thật trở về liền xem thiên kim giả kẻ là đồ quá hạn mà vứt đi sao?

Nhà Tư Đồ cũng thật thực dụng quá di. Tư Đồ Văn Kỳ....chính là nạn nhân đáng thương nhất trong câu chuyện hào môn này.

"Nói với bên tổ chức"

Giản Thanh Khê lên tiếng, giọng vẫn điềm đạm

"Lần này, tôi sẽ đi."

Tô Vũ ngẩng đầu, thoáng bất ngờ. Giản Thanh Khê luôn tránh những nơi ồn ào. Nhưng từ khi từ đi 'nghĩ dưỡng ở trại giáo dưỡng' trở về dường như Giản Thanh Khê rất để mắt đến nhà Tư Đồ

Chính xác là tam tiểu thư đã bị phế kia – Tư Đồ Văn Kỳ

Chương trước Chương tiếp
Loading...