KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI

Chương 5 : Thân Phận Mới Trong Ngôi Nhà Cũ



Chương 5 : Thân Phận Mới Trong Ngôi Nhà Cũ

=======================

Cánh cổng sắt rít lên một tiếng dài, rỉ sét và khô khốc như tiếng thở sau cùng của một con thú bị nhốt quá lâu trong chuồng. Trời vừa ngả chiều, sắc nắng nhợt nhạt như màu da người bệnh lâu ngày, trườn dài trên nền xi măng mốc rêu của sân trại giáo dưỡng.

Văn Kỳ đứng dưới bóng râm của bức tường cao, tay nắm hờ quai túi, lưng hơi còng như thể sức nặng của ba năm vừa qua vẫn chưa thôi đè nặng trên vai.

Chiếc áo sơ mi dài tay màu xám tro trễ xuống thân hình gầy guộc, cổ áo kéo cao che kín xương quai xanh nhô hẳn lên như lưỡi dao. Tay áo dài đến tận ngón tay út, ống quần chạm gót dù nàng đi giày bệt. Không phải vì thời tiết, cũng chẳng phải vì sở thích......mà là vì sợ người ta thấy.

Sợ ánh mắt soi mói chạm vào những vết sẹo chằng chịt khắp người

Tàn tích của những tháng ngày không có tiếng người, không có ánh sáng, chỉ có tiếng xiềng xích kẽo kẹt và cơn đau từng đêm không báo trước. Chỉ có âm thanh roi mây xé gió đánh đến

Nhưng gương mặt nàng thì khác.

Một gương mặt sạch sẽ đến kỳ lạ, không phấn son, không trang sức. Chỉ là một làn da trắng nhợt gần như trong suốt, đôi mắt sâu ánh hổ phách mờ nhòe dưới vầng mi cong dài, sống mũi cao mềm mại, đôi môi mỏng khô khốc nhưng không mất đi nét thanh tú.

Dù cả thân thể bị thời gian và tăm tối bào mòn từng chút, thì vẻ đẹp nơi gương mặt ấy vẫn khiến người ta phải dừng lại vài giây, như nhìn thấy một mảnh pha lê không tì vết giữa đống tro tàn.

Nữ nhân hai mươi ba tuổi, rời khỏi trại giáo dưỡng sau ba năm bị bức ép, trói buộc, lăng nhục và lãng quên.

Văn Kỳ đứng đó. Như để làm quen với thế giới mà nàng đã không được tiếp xúc trong ba năm qua.

Tay trái xách một chiếc túi vải bạc màu, tay phải cầm tờ giấy xác nhận "hoàn thành quá trình giáo dưỡng" như thể là tấm vé để bước ra khỏi địa ngục.

Trước mặt là khoảng trời xám xịt. Sau lưng là ba năm ròng rã bị tước đoạt tên họ, danh phận, tiếng nói và phần cuối cùng của niềm tin.

Gió lùa qua cổ áo, lạnh đến tận xương. Văn Kỳ cụp mắt xuống, hàng mi động nhẹ như cánh bướm run rẩy trong gió. Nàng không vội bước đi. Cứ đứng đó, như một cành cây khô chưa biết mình còn có thể đâm chồi.

Âm thanh bánh xe va đập với nền xi măng dưới lòng đường vang lên. Ánh mắt nàng đặt trọn vào thân ảnh đang châm rãi bước xuống.

Tư Đồ Thanh Thiển.

Tiếng giày cao gót khẽ vang lên trên nền đất sỏi. Lạnh lùng và xa cách

Tư Đồ Thanh Thiển không đứng quá gần, cách một khoảng vừa đủ để âm thanh giọng nói của cô có thể vang đến, đôi mắt phủ sương như nhìn một vật thể vô tri. Gió lướt qua khe áo, tóc nàng khẽ bay, giọng nói vang lên lạnh đến vô cảm

"Lên xe."

Văn Kỳ đứng yên một giây.

Rồi nàng ngẩng đầu, đôi mắt vẫn là màu hổ phách nhạt ấy, nhưng thứ ẩn sâu bên trong không còn là ánh sáng dịu hiền năm xưa.

Mà là một mảng rỗng. Trống rỗng đến độ khiến người đối diện phải rùng mình.

Nàng nhìn thẳng vào Tư Đồ Thanh Thiển như nhìn một người xa lạ mà không phải người chị cùng nàng lớn lên suốt hai mươi năm.

Không hận, không oán, không cả giận dữ. Chỉ là một cái nhìn từ một người chịu quá nhiều thương tổn.

Rồi giọng nàng vang lên, khàn khàn nhưng rõ ràng từng chữ

"Tiểu Bạch... vẫn còn sống? Và... đang ở trong tay....của cô?"

Tư Đồ Thanh Thiển khựng lại một nhịp.

Chỉ một thoáng thôi, nhưng đủ để khiến lòng bàn tay cô siết chặt. Sự điềm tĩnh được rèn giũa suốt bao năm qua trong phút chốc trở nên hoảng hốt.

Cái nhìn ấy... khiến cô đột nhiên muốn lẩn trốn.

Không phải vì câu hỏi.

Mà vì ánh mắt đó.... quá lạ, quá xa, đến mức giống như Tư Đồ Văn Kỳ đã thật sự chết trong trại giáo dưỡng kia rồi.

Thay vào đó là một khúc gỗ lạnh, câm lặng và không thể chạm tới.

Cô không đáp, chỉ quay người mở cửa xe.

"Muốn gặp nó, thì làm theo lời tôi"

Tư Đồ Thanh Thiển nói, giọng lạnh hơn lúc trước, như muốn xóa đi cái giây phút bản thân vừa chao đảo

"Lên xe."

Văn Kỳ không hỏi thêm. Nàng cúi đầu, lặng lẽ bước lên xe, ngồi sát vào góc như muốn hoà mình vào phần tối nhất.

Chiếc xe lăn bánh, bầu trời ngoài khung cửa vỡ vụn như một tấm kính bám bụi.

Tư Đồ Thanh Thiển cài dây an toàn, quay mặt nhìn thẳng về phía trước, nhưng khóe mắt không tự chủ được lại nghiêng sang bên trái, nơi Văn Kỳ đang ngồi bất động như tượng gỗ.

Ánh sáng chiều tà lướt qua mặt nàng, chiếu lên làn da trắng bệch đến độ gần như trong suốt. Đôi tay giấu dưới tay áo dài, gầy đến mức xương khớp như muốn đâm thủng lớp vải.

Không hiểu vì sao, tim Tư Đồ Thanh Thiển thoáng nảy lên một nhịp hỗn loạn.

Cô cố dằn xuống cảm giác ấy, nhưng vẫn không ngăn được suy nghĩ lướt qua đầu: "Sao lại thành ra thế này?"

Ba năm. Chỉ là ba năm giáo dưỡng, cô từng nghĩ thế. Một hình phạt cần thiết cho kẻ phản bội, một bài học cho kẻ ăn cháo đá bát.

Nhưng... sao lại ra nông nổi này....

Tư Đồ Văn Kỳ của ba năm trước. Cô gái hai mươi tuổi, viên ngọc quý trên tay của rất nhiều người, chỉ vì một sai lầm, đố kỵ không đáng mà đẩy bản thân vào tình huống này...

Còn người đang ngồi bên cạnh bây giờ... là ai?

Một thân thể gầy guộc đến thảm hại, ánh mắt đục mờ, không còn phản ứng – thậm chí không còn căm ghét.

Tư Đồ Thanh Thiển cắn nhẹ môi dưới. Sự bối rối lặng lẽ len vào đáy lòng cô, từng chút, từng chút một gặm nhấm cái cảm giác kiểm soát bấy lâu.

"Chỉ là... trại giáo dưỡng, có thể khiến một người thành ra như vậy sao?"

Ba năm qua cô chưa từng nhìn đến cuộc sống của người này trong trại. Nhưng Tư Đồ Thanh Thiển tin tưởng là người của Tư Đồ gia ai có thể động tay động chân?

Cũng tại trại giáo dưỡng ấy, nhưng là một cánh cổng khác, phía nam, nơi dành cho "các trường hợp đặc biệt", một chiếc xe hạng sang đã đậu đó từ lâu.

Nước sơn đen bóng như tráng gương, phản chiếu ánh chiều tà loang loáng đỏ.

Không lâu sau, cánh cổng mở ra. Tiếng bước chân khẽ vang lên trên nền gạch.

Giản Thanh Khê bước ra từ bên trong, dáng người thon dài thẳng tắp, tóc nâu xỏa nhẹ sau lưng, áo sơ mi trắng được ủi phẳng tươm tất, quần tây sẫm ôm trọn đôi chân mảnh mai.

Ánh mắt nàng quét đến chiếc xe ấy và chậm rãi bước xuống. Tài xế vừa thấy đã vội vàng đẩy cửa bước xuống cung kính và cúi đầu

"Tiểu thư đã về."

"Em ấy thế nào?"

Người tài xế đương nhiên hiểu được chủ tử của mình đang đề cập đến ai, chất giọng cung kính lập tức vang lên

"Văn Kỳ cô ấy đã được Tư Đồ Thanh Thiển đón về."

Khóe môi Giản Thanh Khe khẽ động. Ánh mắt sắc bén sau lớp kính râm cong nhẹ

"Quan sát nhà Tư Đồ. Có động tĩnh gì thì báo cáo với tôi."

"Vâng."

Hoàng hôn đã nhuộm cam cả bầu trời Hải Thành, chiếc xe dừng lại ở trước cửa Tư Đồ gia ở biệt viện Sơn Thiên. Cánh cổng bằng sắt cổ điển màu đen tuyền sừng sững như một vách ngăn thế giới.

Văn Kỳ hơi ngẩng đầu. nàng đã ở nơi này trải qua hai mươi năm nhưng hiện tại nhìn chúng chỉ cảm thấy sóng lưng lạnh toát.

Nàng hiện tại không phải là tam tiểu thư của Tư Đồ gia mà là một đứa con nuôi không hiểu chuyện, gây ra bao nhiêu sóng gió nhưng vẫn được bọn họ cho phép bước vào....nhưng với thân phận khác.

Không danh phận, không quyền lên tiếng, chỉ là một "người từng phạm lỗi" được cho phép bước vào.

Tư Đồ Thanh Thiển không nói gì, chỉ xuống xe trước, cánh cửa tự động mở ra. Cô bước nhanh, gót giày nện xuống nền gạch lát phát ra âm thanh vang lạnh.

Văn Kỳ đi phía sau, bước chân nhẹ như thể không dám tạo tiếng động, hai tay nắm chặt quai túi.

Sảnh chính của Tư Đồ gia vẫn rộng lớn và tĩnh mịch như ký ức, cột đá trắng cao chạm trần, ánh đèn chùm pha lê chiếu xuống nền đá bóng loáng lạnh ngắt.

Người đầu tiên đón họ là quản gia lão Trình, ánh mắt ông ta không thù ghét cũng chẳng thân thiện, chỉ cúi người với Tư Đồ Thanh Thiển rồi xoay đi vào trong.

Ngồi giữa sảnh, Tư Đồ Hạo, vẫn như tượng đá, dáng người nghiêm nghị, đầu tóc bạc trắng cắt gọn, mắt sâu sau cặp kính gọng đồng, luôn ánh lên cái nhìn như thể đang kiểm tra một món hàng.

Bên cạnh là bà nội, bà vẫn quý phái trong bộ sườn xám nhung đen, trang sức giản dị nhưng khí chất quyền uy. Ánh mắt bà dừng lại trên Văn Kỳ một thoáng rồi rời đi, như nhìn một người giúp việc mới.

Tư Đồ Thanh Thiển bước đến, khẽ gật đầu chào rồi nghiêng đầu nói

"Cô ấy sẽ là giúp việc trong nhà chúng ta hai năm."

Không ai lên tiếng. Không một lời hỏi han.

Không một câu chào đón. Càng không có ánh nhìn phản chiếu tình thân mà họ đã từng dành cho Văn Kỳ.

Tư Đồ Trạch Thiên, ngồi ở sô-pha bên phải, lật báo như không thấy ai bước vào. Chỉ duy có ánh mắt sắc bén thoáng liếc Văn Kỳ một cái, rồi tiếp tục lật trang, động tác vô cảm như đang lật qua một đoạn quá khứ mục nát.

Uyển Trân Trân, bà ngồi bên kia sofa, áo lụa dài màu lam nhạt, cầm tách trà sứ men trắng. Bà nhìn Văn Kỳ giống như muốn tìm kiếm dáng dấp năng động của ba năm trước. Nhưng đổi lại chỉ là một cái bóng gầy yếu đứng lặng căm.

Khóe môi bà muốn nói nhưng cuối cùng chỉ lạnh nhạt xoay đi. Dù sao thì đây cũng không phải con gái ruột của bà.

Văn Kỳ không lên tiếng. Nàng chỉ cúi đầu, đôi mắt hạ xuống nền đá, sống lưng gầy cố gắng giữ thẳng, dù biết khi đặt chân vào nơi này cuộc sống so với ba năm kia đều không dễ dàng. Nhưng nàng không có sự lựa chọn, chỉ cần thêm hai năm nữa. Nàng sẽ cùng Tiểu Bạch đi một nơi thật xa, sống một cuộc sống của chính nàng và em ấy.

"Văn Kỳ tỷ..."

Một giọng nói ngọt mềm vang lên, phá tan sự im lặng. Tư Đồ Thanh Nhược nhẹ nhàng bước xuống từ cầu thang. Váy trắng xòe nhẹ, tóc dài cài trâm ngọc, ánh mắt long lanh như ngấn nước, môi cười dịu dàng như trăng đầu tháng.

"Chị về rồi sao? Ba năm rồi chị vất vả quá."

Cô ta bước tới, như muốn nắm lấy tay Văn Kỳ.

"Em nhớ chị lắm, trong lòng vẫn luôn tin chị nhất định sẽ vượt qua..."

Giọng nói ấm áp đến lạ, dịu dàng đến mức khiến người nghe suýt tin vào sự thật trong từng lời.

Văn Kỳ ngẩng đầu. Đôi mắt hổ phách phai màu nhìn thẳng vào đôi mắt giả tạo kia. Sự im lặng ấy khiến nụ cười của Tư Đồ Thanh Nhược hơi khựng lại, nhưng rất nhanh, cô ta khẽ cụp mi, lùi về một bước, đôi môi vẫn cười mềm như tơ.

"Chắc chị còn mệt. Về nghỉ ngơi một lát đi."

Tư Đồ Hạo gõ nhẹ đầu gậy xuống nền đá. Từng tiếng vọng lên như nhịp phách phán xét.

"Đưa nó về dãy phòng phía Tây dành cho người giúp việc. Không có sự cho phép tuyệt đối không được đi lại trong nhà chính. Đừng quên thân phận hiện tại của mình."

Giọng ông trầm thấp, khô khốc như đá lăn, không mang chút cảm xúc.

"Cứ theo ông nội sắp xếp đi."

Tư Đồ Thanh Thiển phất tay cho quản gia Trình sắp xếp.

Quản gia Trình gật đầu, ra hiệu cho Văn Kỳ đi theo. Bóng dáng nàng lọt thỏm giữa không gian lặng ngắt, chỉ còn tiếng bước chân lạc lõng đập vào nền đá lạnh như tiếng vọng của một bản án chưa được xóa.

Dãy phòng phía Tây của Tư Đồ gia nằm sau một hành lang dài uốn lượn, lặng lẽ như bị cắt rời khỏi nhịp sống chính của ngôi nhà. Qua một khúc rẽ, ánh sáng bắt đầu lùi dần, chỉ còn ánh đèn vàng nhạt loang loáng hắt lên tường, tạo cảm giác như đang đi vào nơi đã lâu không ai nhìn đến.

"Đây."

Quản gia Trình dừng lại, mở một cánh cửa gỗ cũ, không lớn hơn căn phòng chứa đồ là bao. Một chiếc giường đơn phủ ga trắng đã cũ, tủ gỗ thấp màu xám tro, và một ô cửa sổ nhỏ nhìn ra vườn sau, nơi hiếm ai bước chân tới.

"Ăn uống sinh hoạt sẽ theo giờ của người làm. Không được tự ý rời khỏi khu vực này nếu không có lệnh."

Giọng ông ta khô khan, mang theo vẻ dửng dưng và xa cách. Tựa như Văn Kỳ là người mới vào làm giúp việc chứ không phải đứa nhỏ anh nhìn từ thời còn quấn tả.

Văn Kỳ không đáp. Chỉ nhẹ gật đầu. Khi cánh cửa khép lại, nàng đứng giữa căn phòng trống, ánh sáng ngoài cửa sổ nhuốm một màu hoàng hôn muộn.

Tư Đồ gia... Nơi nàng từng lớn lên, từng có tuổi thơ tưởng như ấm áp, giờ đã biến thành chiếc lồng son bị phủ đầy rêu đá.

Những người từng gọi nàng là "em gái", "cháu", "con gái"... nay đều xem nàng như người dưng, thậm chí còn không bằng người ngoài.

Ngoài cửa, gió lùa qua tán cây, lá khô xào xạc như những lời xì xào rì rầm của quá khứ.

Nàng nhẹ nhàng mở túi, lấy ra một chiếc khăn tay cũ đã bạc màu, món đồ duy nhất còn giữ được sau ba năm lưu lạc.

Ở một góc nhỏ, hai chữ "Tiểu Bạch" được thêu bằng chỉ xanh nhạt. Đó là mục tiêu. Là lý do nàng đứng đây, chịu nhẫn nhục tất cả.

Vài tiếng gõ cửa vang lên. Một cô giúp việc trẻ thập thò ngoài ngưỡng

"Quản gia nói nếu cô thu dọn xong rồi thì mau chóng làm việc."

Văn Kỳ nhìn người kia vài giây rồi chỉ nhẹ gật đầu

"Tôi ra ngay."

Nàng bước ra, lặng lẽ như một cái bóng.

Ở phòng khách lúc này, Tư Đồ Thanh Nhược đang cười dịu dàng rót trà cho bà nội

"Chị ấy vẫn mạnh mẽ như ngày nào... Đáng tiếc là... vẫn không hiểu thích cháu..."

Uyển Trân Trân nhấp một ngụm trà, ánh mắt thoáng vẻ khó chịu vô hình. Vì cái gì Văn Kỳ không thể cùng Thanh Nhược chung sống hòa thuận.

Tư Đồ Hạo chỉ khẽ hừ lạnh

"Cái loại phản phúc ấy thì làm gì biết suy nghĩ. Đi giáo dưỡng ba năm còn không biết thu liễm lại tính cách. Đúng là bản tính ngông cuồng."

Tư Đồ Trạch Thiên không nói gì nhưng trong lòng như bị gai nhọn cứa qua. Rõ ràng Tư Đồ Văn Kỳ trong trí nhớ của anh chính là một mặt trời nhỏ ấm áp...hiện tại anh suýt chút đã không nhận ra.

Từ lúc đặt chân vào dãy phòng phía Tây dành cho người giúp việc, Văn Kỳ đã hiểu rõ thân phận của mình trong căn biệt viện này không khác gì cái bóng dưới chân kẻ khác.

Nàng được phân làm việc trong bếp và dọn phòng, nhưng bởi cổ tay phải từng bị gãy, sức cầm nắm không còn như trước, động tác lau chùi hay bê đồ thường chậm chạp hơn.

Dù đã cố gắng dùng tay trái để bù lại, nhưng trong mắt những người giúp việc lâu năm, nàng chẳng qua chỉ là một kẻ vô ơn bội nghĩa, có thể tồn tại là nhờ sự lương thiện của Tư Đồ Thanh Nhược

Họ không thèm giấu giếm ánh mắt ghẻ lạnh mỗi khi đi ngang, thậm chí cố tình va vào vai nàng, làm rơi đồ rồi trừng mắt

"Không thấy đường hả? Bộ mày mù à?"

Văn Kỳ không đáp. Nàng quen rồi. Nàng chỉ lặng lẽ cúi xuống nhặt lại chiếc khay đựng chén, bàn tay trái run lên vì áp lực dồn vào. Tay phải vẫn được nàng giấu dưới ống tay dài, nơi có những vết sẹo xấu xí ăn sâu vào da thịt, như một lời nhắc nhở không bao giờ phai.

Chính vì thói quen mặc áo dài tay cả khi trời oi ả, nàng càng bị đám người làm xem là "dị hợm".

Có lần, một người giúp việc già cười xì một tiếng, vừa lau bàn vừa buông giọng mỉa mai

"Bộ trên tay có hình thù quái dị hay gì? Hay là bị bệnh gì ghê tởm lây cho người ta?"

Lời nói đó khiến mấy người xung quanh cười rộ, tiếng cười kéo dài như gai đâm thẳng vào lưng nàng. Nhưng Văn Kỳ chỉ im lặng, không phản bác, không phân bua. Vì nàng biết, bất cứ một phản kháng nào cũng chỉ làm mọi thứ tệ hơn.

Mỗi bữa ăn, cô ngồi ở một góc cuối bếp, dùng chén cơm nguội lạnh đã được chia sau cùng, và dĩ nhiên chỉ có cơm trắng cùng rau đã dập nát

Nàng không ngồi cùng bàn, cũng chẳng ai gọi nàng lại gần.

Dù vậy, Văn Kỳ vẫn ăn, vẫn dọn dẹp, vẫn lau sàn, giặt khăn, nấu nước, thay hoa... từng việc một, lặng lẽ, tỉ mỉ, như một cỗ máy không được phép ngơi nghỉ, không được phép cảm xúc.

Đêm về, nàng tự rửa vết thương ở cổ tay bằng nước muối, chầm chậm bôi thuốc mỡ rẻ tiền lên những chỗ sưng đau do mang vác quá sức. Không ai quan tâm, càng không ai hỏi han.

Văn Kỳ tự nói với chính mình, so với trại giáo dưỡng đã tốt lắm rồi. Không có đòn roi, không có nhục hình càng không có máu đổ.

Chỉ hai năm thôi. Nàng chắc chắn sẽ chịu được.

Bàn tay trái của nàng đã chai sần vì làm việc quá sức, ngón tay thường xuyên sưng đỏ nhưng không ai để tâm. Cổ tay phải vẫn giấu kín dưới lớp vải dài, nhưng càng che càng khiến đám người làm trong nhà thêm dè bỉu. Họ gọi nàng là "quái vật dị dạng" sau lưng, đôi lúc còn công khai ném lại những ánh nhìn dơ bẩn mỗi khi nàng đi qua.

Có ngày, khi đang loay hoay lau bậc cầu thang, Văn Kỳ bất cẩn làm rơi xô nước. Cái trượt tay nhỏ đó lập tức trở thành cái cớ để một chị giúp việc lớn tuổi đá văng cái xô, quát ầm lên như thể nàng vừa đốt nhà.

"Đúng là đồ phế nhân! Tư Đồ gia không thiếu người, chẳng hiểu sao phải giữ lại cái loại ăn cháo đá bát như thế này?"

Mấy người khác thì cười, nửa như thương hại, nửa như khinh rẻ, lướt ngang nàng như lướt qua một vết bẩn.

Văn Kỳ chỉ cúi đầu, tay trái run lên vì lạnh và vì tủi. Nhưng ánh mắt nàng vẫn bình lặng, như thể tất cả chỉ là gió thoảng bên tai. Bởi nàng biết, nước mắt sẽ không làm dịu đi nỗi đau, chỉ làm cho chúng nó cười to hơn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...