KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI
Chương 4 : Gặp Mặt
Chương 4 : Gặp Mặt=================Trên đời này có một số người nếu không phải truy cùng đuổi tận chính là nhổ cả ngọn lẫn gốc rễ.Phùng Thanh Nhược chính là hạng người như thế.Mấy năm này cô ta ở Tư Đồ gia có thể nói là muốn gì được đó. Tư Đồ lão gia cùng Tư Đồ phu nhân hoàn toàn xem cô là cháu gái bảo bối mà trân quý trên tay.Tư Đồ Thanh Phong cùng Uyển Trân Trân thì xuất phát từ tự trách khi để Phùng Thanh Nhược lưu lạc chịu uất ức bên ngoài hơn hai mươi năm. Cái gì có thể bù đắp liền bù đắp, cái gì có thể dung túng liền dung túng.Tư Đồ Trạch Thiên thời gian đầu đối với sự cố nhầm lẫn của bệnh viện năm xưa mà vô cùng oán niệm. Nhưng theo thời gian lâu dần anh ta đối với Phùng Thanh Nhược đã có cảm tình. Hoàn toàn quên đi bản thân trước đây từng yêu thương Tư Đồ Văn Kỳ như thế nào.Tư Đồ Thanh Thiển vẫn duy trì sự lạnh lẽo nhưng ánh mắt cô đối với em gái đã có phần thay đổi. Có thể nói trên dưới Tư Đồ gia hoàn toàn không còn nhớ đến một người tên Tư Đồ Văn Kỳ.Nhưng là kỳ hạn ba năm ra trại giáo dưỡng sắp đến. Phùng Thanh Nhược vẫn nhớ lần đó Tư Đồ Thanh Thiển đã nói, một khi cô gái đó ra ngoài sẽ đón về Tư Đồ gia làm người hầu kẻ hạPhùng Thanh Nhược chính là không muốn đều này xảy ra. Cô ta cần đi trước một bước.Bầu trời chuyển xám, gió thổi qua hành lang từng trận âm thanh xào xạc của cây cối.Bên trong phòng làm việc của giám thị phụ trách trại giáo dưỡng vang lên âm thanh nữ nhân mềm mại."Tôi không cần các anh phải làm gì quá phức tạp. Chỉ cần khiến cô ta sống không bằng chết."Phùng Thanh Nhược đứng đó với bộ đồ cao cấp khoác ngoài như muốn che đậy thứ âm mưu thối rữa đang bốc mùi từ sâu bên trong.Hai người đàn ông ngồi đối diện. Một là Đào Chính, quản giáo phụ trách, người kia là Trịnh Lợi, giám sát nội vụ, cả hai đều lặng im vài giây. Sau đó, Trịnh Lợi chậm rãi gật đầu, khóe môi nhếch lên."Chỉ cần cô có thành ý, người trong trại... không ai sống nổi với 'sự quan tâm đặc biệt' từ tôi."Phùng Thanh Nhược đặt một phong bì dày cộp lên bàn, nhẹ như gió nhưng nặng như đá tảng"Năm cuối cùng. Tôi muốn nó nhớ suốt đời. Hoặc tốt nhất – không thể sống nổi để nhớ. Nhưng cứ sống không bằng chết. Lưu ý là tôi không muốn có một vết tích nào trên mặt cô ta. Tôi muốn gương mặt của cô ta phải lành lặn, hoàn hảo như ba năm trước."Ánh đèn trong phòng lóe lên một nhịp rồi tắt ngúm. Phùng Thanh Nhược chính đề phòng Tư Đồ Thanh Thiển thật sự mang cô ta trở về nhà. Vạn nhất chuyện cô làm với Tư Đồ Văn Kỳ ba năm qua sẽ bị bóc ra.Nhưng giữa cô con gái ruột vừa được tìm thấy và đứa con nuôi ngỗ ngược thì người nhà Tư Đồ sẽ tin lời của ai?Một buổi sáng âm u. Khi tiếng còi tập trung vang lên lúc 5 giờ 15, Văn Kỳ vừa dậy khỏi giường thì bị gọi tên ngay giữa sân"8751 lên phòng xử lý, ngay lập tức!"Quản giáo Đào Chính đứng chờ ở cầu thang, ánh mắt hằn học như đã sẵn sàng để trút cơn giận lên bất kỳ kẻ nào dám nhìn thẳng. Văn Kỳ im lặng đi theo, bước chân trầm đều như thể đã quá quen với kiểu gọi tên bất thường vào đầu ngày. Phòng xử lý nằm ở tầng hai khu hành chính, tường sơn xám, không cửa sổ, không quạt máy, mùi ẩm mốc trộn với thuốc lá khiến cổ họng người ta khó chịu. Trên bàn, có một chiếc túi ni-lông trong suốt, bên trong là một con dao rọc giấy đã cũ, lưỡi gỉ một phần."Giải thích đi."Đào Chính đập tay xuống bàn, giọng trầm đục như sẵn sàng xuống tay bất cứ lúc nào."Thứ này tìm thấy trong tủ cá nhân của mày. Còn gì để chối?"Văn Kỳ chỉ nhìn, đôi mắt không chớp. Nàng không nói. Không phải vì không biết nói gì, mà là vì quá rõ, có nói cũng không ai tin.Nàng bị ghi vào sổ đen với tội danh "tàng trữ vật sắc nhọn – mức 2 – nguy cơ cao". Hình phạt đi kèm là bốn ngày cắt suất ăn chiều, hai ngày tước quyền ra sân và một buổi phạt quỳ gối giữa sân xi măng từ 2 giờ trưa đến 5 giờ chiều ngay dưới nắng. Ngày hôm ấy, nhiệt độ ngoài trời là 38 độ.Giữa sân lớn, Văn Kỳ quỳ trên nền gạch nóng rực, đầu cúi thấp, lưng áo dính mồ hôi, bắp chân tê rần. Quản giáo không nhìn nàng, chỉ ra lệnh với lính gác"Không cho ngã. Ngã là phạt tiếp."Nàng không được phép ngẩng mặt, không được lau mồ hôi, không được nhúc nhích. Một tiếng, rồi hai tiếng. Đến giờ thứ ba, cổ chân nàng bắt đầu co giật, trán rịn máu vì vết xước nhỏ do va vào cạnh gạch. Có kẻ đi ngang cười khẩy, vài đứa mới tới thì thầm"Nghe nói nó được đặc biệt đối đãi. Chả biết đắc tội ai?"Sau buổi quỳ phạt, nàng được cho phép về phòng tắm. Nhưng khi vừa bước vào khu vệ sinh, đèn lập tức tắt phụt. Ai đó đã đứng đợi trong bóng tối. Một gáo nước bẩn xối thẳng từ trên đầu, thứ nước cống đặc mùi rong rêu và nhà tắm cũ trộn lẫn. Có tiếng cười khẽ, rồi cửa sập lại. Không ai thấy. Không ai cứu.Lúc nàng quay lại phòng, chăn gối đã bị ném xuống cuối giường. Giường cũng bị ai đó xối nước bẩn.Nhưng nàng vẫn im lặng. Chỉ lặng lẽ lau người bằng chiếc khăn ướt cuối cùng còn lại, rồi trở về giường, ngồi gập gối như mọi ngày.Chưa ai trong trại biết, đó chỉ là điểm khởi đầu. Vì còn tới chín tháng nữa nàng mới kết thúc ba năm mà Tư Đồ Thanh Thiển chỉ đinh. Và tất cả đã được chuẩn bị kỹ lưỡng để khiến Văn Kỳ phải gục ngã. Không thể đứng dậy. Không thể làm người.Những ngày sau đó, Văn Kỳ đều cơ hồ cảm thấy bất an đeo bám nhưng nàng không rõ đó là gì. Cho đến một chiều thứ sáu nàng liền có đáp án cho thắc mắc của mình.Người giám thị tên Trịnh Lợi trực tiếp nắm đầu nàng lôi ra từ trong hàng ngũ. Ông ta nói cũng không nói dùng chân đá mạnh vào ổ bụng khiến nàng ngã vật ra dưới sàn xi măng nhám nhúa.Một cú đạp này thật sự muốn đạp thủng lục phủ ngũ tạng của nàng.Nàng hiểu đây chỉ là khởi đầu của bọn họ. Đau đớn thật sự vẫn con đang chờ nàng ở phía trước. Nhưng là bằng ý chí sắt đá, nàng tự nói với chính mình phải sống. Vì Tiểu Bạch vẫn đang chờ nàng.Trên đời này nàng đã không còn người thân thì Tiểu Bạch là điểm sáng duy nhất của nàng. Là sợi chỉ kéo dài nhân sinh của nàng.Sau cái nháy mắt của Trịnh Lợi đã có hai giám thị khác xông vào xốc nẩy thân thể như lá rụng của Văn KỳHai tay nàng bị cố đinh qua đầu bằng dây thừng thô ráp. Cả người bị ép nằm sát xuống nền đất bẩn thỉu. Một tên giám thị thủ đoạn tàn bạo đem quần ngoài cùng quần lót của nàng lột phăng xuống, bàn tay hắn nhanh nhẹn nắm mạnh lớp vải áo mỏng manh trên lưng mà xé toạt, khóa áo ngực cũng thô bạo kéo đứtToàn bộ phần thân sau chằng chịt thương tích của nàng cứ thế phơi bày trước hàng trăm cặp mắt.Một cây gậy gỗ đặc dài gần một mét được đưa đến tay giám thị trực tiếp phụ trách hình phạt. Mặt gậy vuông cạnh, đầu cắt vát nhọn nhẹ, chuyên dùng đánh vào thịt."Nâng mông nó lên."Trịnh Lợi quát lớn.Một tên nhanh chóng bước đến, bàn tay thô bạo nắm lấy chiếc hông gầy của Văn Kỳ mà nhấc lên một khoảng, tay còn lại nhét vào một tấm vải dày. Với tư thế thế phần mông trần hoàn toàn nằm trong tầm đánh của Trịnh LợiBa năm qua, không phải chưa thấy cảnh tưởng này. Nhưng hôm nay một đám người cơ hồ cảm thấy khác biệt, dường như tàn khốc hơn, dường như muốn dồn chết một người hơn.Cả sân im lặng.Gậy thứ nhất quật thẳng vào mông trầnBốp...Da thịt bị đánh lõm xuống sau lại trồi lên, in hằn một vết đỏ nhanh chóng chuyển sang đậm dần. Văn Kỳ không hét. Nàng giật nảy người lên như con cá hấp hối.Gậy thứ hai, thứ ba, thứ tư... nện lên cùng một chỗ.Bốp...bốp....bốp....Bờ mông vốn dĩ có tàn tích roi vọt nghiễm nhiên bị phủ đỏ bầm một mảng lớn, cương cứng lênBốp...bốp...bốp.... Gậy chuyển qua lưng. Mỗi cú đánh đều nặng như búa bổ, không để lại vết cắt nhưng tụ máu lan rộng, da tím bầm, rồi chuyển đen.Bốp...bốp...bốp.... bốp bốp...Đến gậy thứ mười hai, nàng bắt đầu thở không ra hơi. Miệng bật máu, nôn ra dịch mật.Một tiếng cười khinh bạc vang lên – là của Trịnh Lợi."Mày cho rằng mày có thể sống trở ra khỏi đây sao? Mày đắc tội nhà Tư Đồ thì con đường chỉ có một mà thôi."Trịnh Lợi siết chặt gậy gỗ trong tay. Ánh mắt hắn rét lạnh quét đến cẳng chân khẳng khiu của Văn Kỳ mà mạnh mẽ vung xuống bắp chân nàng hai đạo roi xé gió.Bốp....bốp...Gậy gỗ vừa rút đi, trên làn da liền hiện rõ hai vết tím đậm chói mắt trên hằng hà sa số vết thương cũVăn Kỳ cơ hồ cảm thấy thân thể hư thoát....nàng có thể đã đến cực hạn...."Mày khoan hãy chết. Để ta nói cho nghe một chuyện đã"Hắn rút một tờ biên bản gập làm tư, mở ra, giơ cao."Trẻ mồ côi tên Bạch Dương. Tử vong do đuối nước trong bồn chứa phía sau nhà giặt. Không ai cứu. Không ai bị truy trách nhiệm.""Kết luận chính thức: Chết vì quá nghịch. Không thể liên lạc cũng người bảo trợ."Đồng tử Văn Kỳ co rút mạnh mẽ. Ý chí vốn dĩ đã muốn buông xuống lại mạnh mẽ trổi dậy. Nàng điên cuồng muốn thoát khỏi sự khống chế này. Nàng run rẩy không phải vì lạnh mà là vì lòng người.Tư Đồ Thanh Thiển.....cuối cùng cũng không buông tha cho một đứa nhỏ vô tội.Nàng hét. Không thành tiếng. Chỉ là họng bật máu, như có thứ gì đó trong tim đã nổ tung, trào lên miệng.Gậy tiếp tục nện.Xuống đùi, xuống bắp chân. Mỗi cú đánh làm nàng co như thể bị điện giật, nhưng không có ai dừng lại.Bốp...bốp...bốp.... bốp bốp...Bốp...bốp...bốp.... bốp bốp...Bầu trời đổ mưa to hơn. Nhưng không ai bỏ đi.Trịnh Lợi bước tới gần, cúi người xuống thì thầm bên tai nàng, giọng nhẹ như gió:"Con nhóc đó chết vì mày. Mày là đồ sao chổi. Chạm vào ai, người đó cũng mục ruỗng."Văn Kỳ im lặng. Máu từ tai chảy ra.Không rõ vì chấn thương hay vì... trái tim nàng đã vỡ theo đúng nghĩa đen.Tiếng gậy vẫn còn dội lên từng hồi, vang vọng giữa sân xi măng lạnh lẽo như không bao giờ dứt. Mùi máu tanh và mồ hôi hòa quyện, quấn lấy từng kẽ tường, từng ngóc ngách của trại giáo dưỡng rùng rợn này.Bỗng, một bóng người lao vút qua lối cửa chính, tiếng dép sột soạt vang lên mạnh mẽ trên nền xi măng, gây nên một thứ âm thanh sắc nhọn, dồn dập như hồi chuông báo động.Người phụ nữ mặc đồng phục giám thị màu xám sẫm, áo sơ mi cài lên đến cúc áo trên cùng, tóc đen dài buộc gọn, chạy như đang tham gia giật giải thưởng lớn, ánh nhìn mang theo cả một cơn bão dữ dội chưa thể thốt thành lời.Cô lao thẳng vào sân, phóng đến ngay bên cạnh dáng vẻ đang vung gậy của Trịnh Lợi."Giám thị Lý. Cô làm sao?"Trịnh Lợi cáu gắt ra mặt mà lên tiếng.Lý Đồng hít sâu một hơi, thở dốc, rồi dùng giọng sắc lạnh nhưng đầy uy lực, khiến không ai dám cắt lời "Giản Thanh Khê... đang đến."Cả sân chợt ngừng tiếng gậy, sự kiện này như một cơn địa chấn, lan tỏa trong không gian ngột ngạt.Thông báo vừa dứt người đã xuất hiện.Giản Thanh Khê đi đến không vội vàng nhưng mỗi bước chân lại cực kỳ uy lực, tựa hồ như búa lớn đánh xuống những người có mặt ở đây. Ánh mắt nàng nhìn đến thân thể rách rưới bê bếch máu của Văn Kỳ nằm đó mà tức thì tối lại. Con ngươi chuyển động đến bên cạnh kẻ đang cầm gậy là Trịnh Lợi mà cười như không cười."Muốn đánh chết người sao? Từ khi nào trại giáo dưỡng lại thành nơi hành xử như thế này?""Giản tiểu thư...ý của cô...tôi không hiểu..cho lắm..""Bạn nhỏ này là bạn của ta. Đánh đến như vậy là muốn cùng ta đối đầu sao?"Trịnh Lợi sợ đến khiếp đảm hai chân tức thì muốn khụy xuống. Hắn phải bám vào người bên cạnh để đứng vững...bằng không chỉ sợ dã quỳ sụp."Tôi...tôi...không biết....Giản tiểu thư...giơ cao...đánh khẽ..."Giản Thanh Khê cười như không cười ánh mắt ném về phía Trịnh Lợi"Là chủ ý của ai?"Trịnh Lợi sợ đến xanh mặt, hai gối đã không trụ nổi mà quỳ sụp xuống."Tư Đồ....tiểu thư......"Mi mắt Giản Thanh Khê lóe lên ánh nhìn chết chóc. Nàng khẽ khom người đưa tay vén loạn tóc rối loạn đang ôm sát gương mặt phủ đầy mồ hôi lạnh của Văn Kỳ."Còn tàn nhẫn hơn hắc bang bọn ta. Cởi trói."Giám thị nhìn nhau ái ngại nhưng chỉ một giây liền cun cút như chó huấn luyện mà vội vàng tháo dây thừng khỏi khớp tay Văn KỳGiản Thanh Khê cẩn thận ôm Văn Kỳ trong lòng, một đường rời đi mà không ai dám ngăn cản.Ánh đèn chùm pha lê rực rỡ treo cao, phản chiếu những tia sáng lung linh xuống mặt sàn cẩm thạch trắng. Trong đại sảnh của biệt thự Tư Đồ ở Hải Thành, tiếng ly vang chạm nhau cùng những tràng cười lịch thiệp hoà quyện, tựa như một vở kịch sang trọng được dàn dựng hoàn hảo./Tiệc mừng công– bước ngoặt chiến lược của tập đoàn Viễn Dương/Biển bảng được đặt trang trọng ở lối vào. Người đến dự đều là nhân vật có tiếng: thương nhân, chính khách, truyền thông, thậm chí có cả đại diện một vài gia tộc lớn khác.Phùng Thanh Nhược đứng giữa đám đông, mái tóc dài rủ nhẹ, bộ váy lụa màu ngà khẽ lay theo từng bước đi. Cô mỉm cười vừa đủ, ánh mắt ngoan hiền, đúng chuẩn hình tượng một vị thiên kim danh giá, đang dần được đưa ra ánh sáng.Không lâu sau, tiếng chuông thủy tinh nhẹ vang lên. Mọi người tập trung lại, ánh mắt đổ về phía bậc tam cấp nơi Tư Đồ Thanh Phong bước ra cùng Uyển Trân Trân"Hôm nay"Tư Đồ Thanh Phong cất giọng. Dáng vẻ lịch thiệp của một vị chủ tịch lẫy lừng của thương giới "Chúng tôi không chỉ muốn chia sẻ niềm vui với dự án vừa triển khai, mà còn công bố một điều quan trọng với gia tộc Tư Đồ. Phùng Thanh Nhược sẽ là tam tiểu thư danh chính ngôn thuận. Từ ngày hôm nay con bé sẽ là Tư Đồ Thanh Nhược."Âm thanh xì xào vang lên khe khẽ như một ai đó trong đám đông đã húng hắng ho nhẹ, kéo theo sau là một tràn âm thanh vỗ tay liên hồi. Trong đám người hầu có người đã sớm tranh thủ lấy lòng Phùng Thanh Nhược từ mấy năm trước. Nhưng cũng có người từ nhỏ nhìn Tư Đồ Văn Kỳ lớn lên thay cho nàng mà đau xót....Tất cả mọi chuyện đều không do nàng quyết định....nhưng hậu quả lại buộc nàng gánh lấy.Trong góc sâu của đại sảnh – nơi ánh đèn pha lê không chiếu tới đủ rõ, Tư Đồ Thanh Thiển ngồi lặng lẽ, như một bóng hình cắt rời khỏi phồn hoa rực rỡ.Trước mặt cô, ly rượu vang đã nhạt vị. Chiếc bàn tròn phủ khăn trắng tinh, trang trí hoa lan trắng và bạc, thể hiện được sự tinh tế và sang trọng của buổi tiệc.Nhưng Tư Đồ Thanh Thiển vẫn duy trì nét mặt lạnh lẽo. Cô không cười, cũng không hòa nhập với đám đông.Chỉ có ánh mắt chậm rãi trượt qua bức tường ánh sáng, rồi rơi vào một khoảng không vô định giữa đám đông đang hò reo.Giống như cô đang nhìn xuyên qua hiện tại, tìm lại một vết rạn nào đó đã khép miệng từ lâu trong quá khứ.Ngày trước cũng có những buổi tiệc như thế này. Ánh đèn vẫn rực, người vẫn đông, rượu vẫn sóng sánh trong ly bạc, nhưng có một điều đã khác đi mãi mãi.Khi ấy, vẫn có một cô nhóc nhỏ xinh xắn, tóc cột lệch, váy xòe ngắn ngủn, đôi mắt to lúc nào cũng ươn ướt vì bị ai đó trêu chọc.Cô bé ấy hay níu lấy tay áo Tư Đồ Thanh Thiển, trốn sau lưng cô trong những buổi tiệc lớn, rồi ngước lên hỏi bằng giọng thì thầm"Chị ơi, nhiều người quá... Văn Kỳ sợ."Văn Kỳ - Cái tên như một làn khói mỏng thoảng qua tâm trí cô.Một "tam tiểu thư" được công bố với tất cả vinh quang – nhưng vinh quang không thuộc về nó.Hai mươi năm, chiếm trọn vị trí vốn nên là của Phùng Thanh Nhược. Hai mươi năm, sống dưới danh nghĩa huyết thống mà chưa từng có giọt máu Tư Đồ nào trong người.Khi sự thật vỡ lỡ, người đó vẫn chọn ở lại nhưng không phải chung sống hòa thuận mà làm cho sóng to gió lớn. Tư Đồ Thanh Thiển không dám tin đó lại là đứa em gái đáng yêu của mình...Thanh Thiển hơi nghiêng ly rượu, chất lỏng đỏ thẫm chao qua mặt kính như máu đông lạnh. Cô tự nói như lời thì thầm của chính mình."Thời hạn ba năm ở trại giáo dưỡng thật sự hi vọng em có thể học được cách chung sống hòa thuận"Gió lùa qua hành lang dài vắng, thốc vào từng khe cửa, mang theo mùi máu tanh và ẩm mốc của xi măng chưa khô hẳn. Trên tay Giản Thanh Khê là một thân thể mềm nhũn, bê bết máu, nhẹ đến kỳ lạ như thể không còn chút sức sống nào sót lại.Văn Kỳ không biết mình đã được đưa đi bao xa. Mỗi nhịp bước của Giản Thanh Khê như đẩy nàng vào mê loạn sâu hơn. Cả người nàng run lên từng đợt, không rõ vì đau đớn hay là vì sợ hãi.Cảnh cửa khép lại, là một phòng y tế với thiết bị tối tân và hiện đại. Giản Thanh Khê đặt người trong lòng xuống chiếc giường trắng một cách đầy cẩn trọng, cẩn thận lấy khăn sạch lau qua vết máu loang lổ. Từng động tác đều rất nhẹ, rất chậm, như thể sợ chạm vào sẽ khiến đối phương tan biến.Đến khi Giản Thanh Khê đưa tay định sát trùng một vết thương trên bắp đùi thì Văn Kỳ bỗng giật mạnh, co rúm người lại, miệng bật ra một tiếng nấc nghẹn như tiếng kêu của con thú bị dồn vào đường cùng."Đ...au....."Giản Thanh Khê dừng lại, ánh mắt dịu đi, bàn tay lùi về, chỉ ngồi im bên mép giường, không nói gì.Vài phút sau đó, Văn Kỳ lại run lên. Nàng chôn mặt vào cánh tay mình, cuộn tròn người, cố lẩn vào góc giường như muốn biến mất. Bờ môi khô bật máu, nhưng vẫn lặp đi lặp lại trong hơi thở đứt quãng "Tiểu Bạch chết rồi... chết rồi... là vì tôi... là vì tôi..."Giản Thanh Khê nhìn cô gái trước mặt, thân thể nhỏ bé như sắp nát vụn, giọng nói khản đặc vang lên trong không khí mịt mờ như tiếng vỡ của một linh hồn. Ánh mắt nàng trầm xuống. Không rõ vì đâu nhưng lại cực kỳ đau lòng. Cảm giác muốn che chở dâng lên như thủy triều vỡ sóng"Không phải..em không có lỗi."Giản Thanh Khê nhẹ giọng, bàn tay muốn đưa đến vỗ về nhưng chỉ có thể dừng ở không trung. Nàng sợ chạm vào khối pha lê này sẽ vỡ nát"Tôi sẽ giúp em điều tra...có được không?"Lời đề nghị của Giản Thanh Khê vừa dứt, Văn Kỳ bỗng ngẩng đầu lên. Ánh mắt nàng trống rỗng như giếng cạn, chẳng phản chiếu nổi thứ gì ngoài một lớp tro tàn phủ kín"Điều tra? Điều tra cái gì? Tư Đồ Thanh Thiển đã cảnh cáo tôi. Chỉ cần tôi ngoan ngoãn ở đây sẽ không đụng đến Tiểu Bạch. Nhưng kết quả thì sao?"Âm giọng của Văn Kỳ khô và đứt đoạn như nhành cây bị bẻ gãy trong đêm đông"Tôi sống như một con thú hoang ở đây vẫn chưa vừa mắt chị ta sao? tại sao vậy? Đó chỉ là một đứa nhỏ vô tội. Tại sao phải giết nó?"Giản Thanh Khê khom người, giọng thấp xuống, gần như thủ thỉ"Em bình tĩnh. Tôi cam đoan, đứa nhỏ vẫn chưa chết."Một câu này như đá lạnh thả xuống giếng khô, âm thanh vang lên lanh lảnh."Đứa trẻ ấy ở trong tay Tư Đồ Thanh Thiển. Chưa chết."