KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI

Chương 3 :Giản Thanh Khê



Chương 3 : Giản Thanh Khê

================

Ở địa phương mà so với nhà giam thành phố còn đáng sợ hơn vạn lần này, thời gian không còn được đo bằng ngày hay đêm. Mà bằng những trận đánh, những lần trừng phạt, những tiếng la thất thanh trong bóng tối.

Buổi sáng bắt đầu với không khí ẩm ướt. Mặt trời ban trưa thì nắng đến như thêu như đốt. Đêm xuống lại lạnh tựa hầm băng.

Một năm đã qua. Thế giới bên ngoài đã sớm quên đi một người tên Tư Đồ Văn Kỳ. hiện tại chỉ có một người được được 'giáo dưỡng' mang mã số 8715. Từng vết sẹo lồi lõm như bản đồ của một nơi không ai muốn trở về.

Một năm đủ để mái tóc dài bị cắt sát không biết bao nhiêu lần, đủ để móng tay bong ra rồi mọc lại, đủ để ánh mắt từng có phản ứng trở nên trống rỗng như đáy ly cạn khô.

Giờ đây, nàng không còn cảm thấy đói, không còn biết đau.

Chỉ làm theo. Cúi đầu. Nghe lệnh. Dọn rác. Lau sàn. Bò lết khi bị đánh. Không kêu. Không khóc. Không nhìn ai trong mắt.

Người ta gọi nàng là con búp bê không biết phản kháng. Không phải vì nàng đẹp.

Mà vì dù có đập, có đổ chất bẩn lên đầu, có buộc đứng giữa nắng hay trói dưới mưa... nàng cũng không phản ứng.

Nụ cười, giận dữ, tủi nhục. Tất cả đều đã bị bóc ra từng lớp, như lột da sống một sinh vật. Chỉ còn lớp vỏ mục rỗng bên trong.

Một buổi chiều thứ năm, bầu trời xám xịt nhưng không mưa. Không khi u ám nhưng chuẩn bị làm một đám tang cho kẻ xấu số đáng thương nào đó.

Từng tổ bị tập hợp theo hàng lối, ngồi xổm dọc quanh sân chính. Ở giữa, một chiếc ghế trói dựng sẵn từ trưa, bốn chân sắt bám chặt nền đất bằng vít bê tông.

Phía trên gắn thêm một tấm bảng trắng bằng mica, đề dòng chữ : /GIÁO DỤC CÔNG KHAI: ĐỐI TƯỢNG 8715/

Văn Kỳ bị lôi ra khi trống điểm hồi thứ hai.

Tóc bết lại thành từng mảng, chiếc áo cũ rách vai và lưng, đôi dép nhựa lỏng ra từng quai.

Cổ tay nàng bị trói giật ra sau bằng dây gai, những vết trầy chằng chịt vẫn còn rớm máu. Một giám thị dùng đầu gậy đẩy mạnh vai, buộc nàng quỳ gối xuống nền xi măng, rồi nắm tóc kéo ngược đầu lên như lôi một món hàng.

"Tất cả nhìn cho rõ. Đây là một đứa ăn cháo đá bát, phụ công ơn dưỡng dục của bố mẹ nuôi. Lòng lang dạ sói, cầm thú không bằng."

Một tấm bảng gỗ được treo lên cổ nàng. Trên nền sơn đỏ, dòng chữ trắng nổi bật từng nét

/Không Thể Dạy Dỗ/

Giám thị rút từ thùng nhựa ra một cây gậy mây được ngâm muối, còn dính nước.

"Vì tội không tiến bộ sau một năm giáo dục, vì lười lao động, vì làm ô uế nơi ở... hôm nay, nó sẽ bị đưa ra xử lý công khai. 30 roi và 10 phút bêu danh."

Văn Kỳ bị xốc dậy, tay vẫn trói, rồi bị buộc chặt vào ghế. Khi giám thị giật phăng áo nàng xuống, phần lưng trần hiện ra trắng bệch giữa sân, ai đó trong đám học viên huýt sáo.

"Ê, con này da trắng phết nhỉ."

"Gớm. Lưng đầy sẹo như thế sau này ra ngoài cũng thành phế nhân."

"Nó không đau sao?"

Tiếng cười lan khắp sân. Ai đó ném cái vỏ đồ ăn lên, trúng vào ngực Văn Kỳ. Giám thị không ngăn. Ngược lại, còn bật cườ

"Loại người phản phúc chính là kết cục như thế này!."

Roi đầu tiên quất xuống – một đường mảnh và dài, rách da từ bả vai trái kéo xuống ngang thắt lưng.

Chát....

Văn Kỳ không rên, không giật mình, chỉ khẽ nghiêng mặt sang bên. Bên má trái là một vết bầm cũ chưa tan. Khóe môi rớm máu.

Ánh mắt nàng trống rỗng, tựa hồ chủ nhân của nó đã quá quen thuộc với cơn đau này.

Roi thứ hai. ..Chát

Roi thứ ba....chát...

Mỗi roi đều để lại vết hằn đỏ tấy, dần loang máu.

Đến roi thứ tám, giám thị dừng lại, đổi người. Là một người cũng vì lý do nào đó mà gia đình chối bỏ rồi mang vào đây.

Cô ta nhổ xuống đất, cười nhạt

"Nhà Tư Đồ sao? Thật khéo ta đối với nhà Tư Đồ chính là vô cùng chướng mắt."

Cả sân vỗ tay. Roi thứ chín rít lên như xé gió.

Chát

Ở phút thứ tám của màn bêu danh, giám thị bắt từng người trong tổ của Văn Kỳ bước lên, đứng trước mặt nàng, chỉ thẳng vào mặt và đọc một "tội trạng".

Tội có thật, tội bịa, tội dựng lên. Không ai phản kháng. Chống lệnh là bị phạt.
Mỗi câu nói như một viên đá chọi thẳng vào mặt nàng.

Một cô gái mới mười sáu tuổi bật khóc sau khi đọc câu buộc tội bịa đặt.
Văn Kỳ nhìn cô, chậm rãi lắc đầu. Cái lắc đầu nhẹ như bụi, nhưng khiến cô gái nghẹn lại, không thể quay đi ngay.

Ở giây cuối cùng, một giám thị cầm điện thoại lên chụp.

Văn Kỳ không hề biết tất cả những tấm ảnh này đều được gửi đến một địa chỉ mà chủ sở hữu của email ấy chính là Phùng Thanh Nhược.

Lưng Văn Kỳ rướm máu, mắt nàng rỗng hoác như giếng cạn. Gió nổi lên. Không ai thấy nàng run, vì cơ thể đã tê dại.

Nhưng ý chí nàng vẫn còn. Nàng biết thế giới bên ngoài không ai cần nàng nhưng nàng vẫn còn Tiểu Bạch – cô nhóc được nàng bảo trợ nhiều năm qua vẫn ở viện mồ côi ấy.

Và đặc biệt – vẫn an toàn.

Trái ngược vói không khí đầy mùi máu tanh của trại giáo dưỡng chính là từng chùm ánh sáng đẹp đẻ cùng không gian sang trọng của Tư Đồ gia.

Một năm qua, cái tên "Tư Đồ Văn Kỳ" không còn được ai nhắc tới, nhưng sự hiện diện của nàng vẫn như vết nhơ không thể tẩy sạch trong lòng những người ở đây.

Ai cũng biết trải qua ba năm trong trại giáo dưỡng. Tam tiểu thư trước đây sẽ phải ở lại chính ngôi nhà này với thân phận kẻ hầu người hạ.

Và thực tế Phùng Thanh Nhược đã hoàn toàn ngồi vững chải ở vị trí tam tiểu thư nhà Tư Đồ.

'Kẻ chém chỗ' đến hai mươi năm là Tư Đồ Văn Kỳ thì chỉ còn là một tội nhân mà thôi.

"Thiển. Anh nghe nói dự án ở Bắc Mỹ em đã ký kết xong. Thật giỏi."

Tư Đồ Trạch Thiên buông xuống tách trà nhìn em gái cực kỳ tán thưởng. Một năm trước vì cơ mật bị bán đi mà tập đoàn Viễn Dương suýt chút lao đao, thật may Tư Đồ Thanh Thiển hoàn toàn nói được làm được, vựt dậy lấy giá cổ phiếu. Từng bước ổn định thị trường.

Thân làm anh trai nhưng lại cực kỳ ngưỡng mộ em gái.

"Đúng đấy. Chị Thanh Thiển thật cừ. Sau này em đến tập đoàn chắc chắn sẽ làm cánh tay đắc lực cho chị?"

Phùng Thanh Nhược ngồi bên cạnh, dung mạo tinh xảo, chất giọng mềm mại như kẹo ngọt không ngừng réo lên.

"Nhược Nhược. Con định đến tập đoàn sao?"

Uyển Trân Trân nhìn con gái nhỏ bằng loại ánh mắt trìu mến. Từ khi nhận lại đứa con này bà đã rất ưng ý, con bé hiểu chuyện lại ngoan ngoãn. Ngay từ nhỏ đã ở khu ổ chuột dành ăn cùng một đám người thế mà không hề bị vấy bẩn nhân cách

Từ khi về Tư Đồ gia mọi cử xử với người trên kẻ dưới đều nhất mực lễ độ.

Bà vốn cho rằng Thanh Nhược và Văn Kỳ sẽ chung sống hòa thuận, Kết quả 'con nuôi' mà bà vẫn luôn xem như con ruột kia lại năm lần bảy lược gây nên sóng to gió lớn.

Nhưng sao hôm nay bà lại nghĩ đến cái đứa lòng lang dạ sói ấy.

Bất tri bất giác bà nhìn đến khung cảnh ngoài cửa sổ.

Tuyết rơi rồi. Văn Kỳ thể chất rất kém khi mùa đông về. Ở trại giáo dưỡng sẽ trụ nổi không?

Nhưng là bà đã nghỉ nhiều rồi. Trại giáo dưỡng chỉ là nơi dạy dỗ lại những người ngỗ ngược không phải địa ngục trần gian, Làm sao có thể không chịu được. Bà chính là nghĩ nhiều rồi.

Ngoài trời tuyết rơi trắng xóa, gió lạnh như một chiếc roi lớn quất mạnh vào thân thể người.

Một thân người nhỏ bé bị trói chặt vào cột sắt giữa sân, áo mỏng đã sớm rách nát, máu từ vết thương trên lưng nhỏ xuống mặt tuyết, tan ra thành từng mảng đỏ lạnh đến ghê người.

Như những đóa bỉ ngạn đẹp đẻ nợ rộ trong đêm.

Nàng không còn là thiên kim cao quý, không còn là viên minh châu được Tư Đồ gia nâng niu. Chỉ còn là tội nhân – kẻ bị mọi người khinh ghét, bị hành hạ, bị chà đạp dưới danh nghĩa "cải tạo".

Đòn roi của buổi chiều vẫn còn in dấu, phần lưng rách toạc đến tận xương, máu đông lại từng mảng đen. Hơi thở của nàng mỏng như sợi tơ, phập phồng nơi lồng ngực tím tái.

Mỗi lần hít vào, đều như mượn tạm một giọt sinh khí cuối cùng.

Xung quanh là tiếng cười đùa xa xa của lũ quản giáo, tiếng giày dẫm lên tuyết, tiếng kim loại va nhau lạnh buốt.

Không ai quan tâm đến một thân người bị trói giữa sân suốt sáu tiếng đồng hồ dưới cái rét cắt da.

Gió đêm lạnh hơn cả ban ngày. Tuyết không còn rơi từng bông mà chuyển sang táp vào mặt như từng nhát roi.

Văn Kỳ đã ngất đi hai lần. Ý thức của nàng như trôi nổi giữa khoảng mịt mùng, nửa muốn buông tay, nửa còn níu giữ.

Nhưng cơ thể quá yếu. Lần này, có lẽ...nàng không trụ nổi...

Bỗng nhiên có tiếng bước chân rất khẽ dẫm lên tuyết. Nhẹ, vững vàng, như thể người đến chẳng hề sợ giá lạnh. Một tiếng soạt vang lên, âm thanh của vải dù được mở ra.

Văn Kỳ mơ hồ cảm nhận được có thứ gì đó ấm áp áp sát người mình. Một chiếc túi giữ nhiệt, còn âm ấm, được lót sát vào lưng nàng. Ngay sau đó, một chiếc áo dày, có mùi rất nhạt của gỗ tuyết tùng, được phủ lên vai nàng, quấn cả cơ thể gầy rộc vào trong.

Bàn tay kia, rất nhanh, rất gọn, không vội vàng, cũng chẳng run rẩy. Giống như người đến vốn đã quen với việc đối mặt với bạo lực và lạnh lẽo, nhưng chưa bao giờ để bản thân bị vấy bẩn bởi nó.

Một luồng sáng bạc tràn qua khe mây, rọi xuống mặt người đó.

Là một nữ nhân. Người ấy khoảng chừng qua hai mươi, mái tóc dài cột cao, làn da trắng ngần phản chiếu ánh trăng. Khuôn mặt xinh đẹp đến mức tĩnh lặng: sắc sảo, tinh tế, lạnh nhạt mà không vô tình.

Không giống người ở trại giáo dưỡng, chẳng một chút bụi, chẳng vương lấy một nét bạo tàn nào.

Nàng cúi xuống, tay nhẹ nhàng kiểm tra hơi thở nơi sống mũi của Văn Kỳ.

Rồi, rất khẽ, nàng nói

"Đừng bỏ cuộc. Vì em bỏ cuộc chỉ khiến người đẩy em vào đẩy hả hê mà thôi. Tin tôi đi. Em có thể kéo được hơi trở ra ngoài. Cục diện sẽ thay đổi."

Văn Kỳ nhắm nghiền mắt chỉ có vành mi là không ngừng run rẩy. Giống như âm thanh đáp lời cho người đang ngồi ủ ấm nàng trong đêm tuyết lạnh giá này.

Hai ngày sau, tuyết vẫn chưa ngừng rơi. Nhưng sự bình lặng giả tạo của trại giáo dưỡng bị một biến cố lớn phá vỡ.

Một trưởng quản cấp cao phát hiện phòng thuốc bị đột nhập. Hơn ba mươi viên thuốc hướng thần liều cao cùng một lượng morphine bị mất sạch.

Cùng lúc đó, một cô gái bị phát hiện hôn mê trong nhà vệ sinh, bọt mép trào ra, mạch đập loạn. Mùi hóa chất nồng nặc trong không khí, chiếc lọ thuốc vỡ vụn nằm sát mép tường.

Chỉ trong vòng mười phút, cả trại giáo dưỡng hỗn loạn như thể có chiến tranh.

Bọn quản giáo bắt đầu rà soát từng người, nhưng không có gì rõ ràng. Không có dấu vết lục lọi. Không camera nào hoạt động đêm qua. Mọi thứ như có kẻ cố tình đạo diễn.

Và rồi, chẳng hiểu vì sao, cái mã số 8751 bị nêu ra đầu tiên.

"Có người tố cáo mày là kẻ lấy thuốc."

Gã đàn ông ánh mắt như hổ đói nhìn chọc vào thân thể nhỏ gây trước mặt

"Ta biết loại như mày, im lặng thì im, nhưng một khi hành động thì toàn chuyện khiến người khác chết không kịp ngáp."

Văn Kỳ chưa kịp mở miệng, đã bị một cú đánh giáng thẳng vào bụng.
Nàng quỵ gối, máu trong miệng tanh ngắt.

Phòng giam số ba – Khu kỷ luật nội bộ.

Một căn phòng kín, không camera, không nhân chứng.
Nơi mà khi bước vào, người ta không được xem là người nữa.

Trưởng trại đích thân có mặt. Một người đàn bà sắc bén, đôi mắt đục như sắt gỉ.
Không điều tra. Không thẩm vấn. Không chứng cứ.

"Một kẻ chiếm đống vị trí của người khác hai mươi năm bị vứt bỏ còn không biết thân phận. Đến đây làm loạn."

Bà ta cười lạnh rồi gật đầu. Ngay lập tức, hai quản giáo bước tới, nắm lấy áo Văn Kỳ xé toạc, ném xuống đất như giẻ rách.

"Lột sạch. Đánh năm mươi roi cảnh cáo."

Tiếng roi da xé gió mà rít lên.

Từng cú đánh rạch trên lưng nàng, nơi vết thương cũ chưa lành còn rỉ máu. Da thịt như nứt toạc. Lạnh, đau, và nhục.

Vút....vút...vút....

Văn Kỳ không kêu. Không rên. Không một tiếng van xin.

Ánh mắt nàng nhìn trân trối lên trần nhà loang lổ như người đã chết.

Vút...vút...vút....

Chỉ có duy nhất một ý nghĩ, lặng lẽ trồi lên giữa cơn mê man

"Là ai? Là ai dựng nên chuyện này?"

"Ngươi thật độc ác... đến mức không cho nàng đường sống nào cả."

Thân thể tràn ngập thương tích, mỗi cú quất roi là xé rách một tầng da thịt, máu tươi từng giọt nhỏ xuống nền xi măng lạnh lẽo..

Thân thể nữ nhân hai mươi hai tuổi cứ thể trần trụi phơi bày trước một đám người, cứ thế hứng chịu từng ngọn roi xé rách linh hồn....

Vút....vút...vút...

Khu D – Phòng biệt lập số 01

Nơi này không giống trại giáo dưỡng chút nào. Sàn lát gỗ, tường trắng, cửa kính dày cách âm, ánh đèn vàng dịu trải nhẹ lên bàn đọc sách bằng sơn mài. Trên giá sách là những tựa sách kinh tế, luật, triết học và y học xếp ngay ngắn theo thói quen ưa trật tự của chủ nhân.

Trong căn phòng ấy, một nữ nhân đang ngồi lặng yên bên cửa sổ. Gương mặt nàng xinh đẹp tinh tế, từng đường nét như được khắc từ ánh trăng. Lạnh, thanh cao và thoát tục đến nỗi khiến người ta không dám đến gần.

Đôi mắt nàng nhìn về phía dãy nhà giam cách một bức tường cao, nơi ấy tuyết vẫn đang rơi trắng xóa.

Một người phụ nữ mặc đồng phục xanh xám bước vào, cúi người khẽ nói

"Chuyện ở khu B vừa xảy ra. Người bị kéo đi... là Tư Đồ Văn Kỳ."

Im lặng. Không có một âm thanh nào trong vài giây sau đó.

Chỉ có ngón tay nữ nhân đang ngồi hơi siết lại trên trang sách đang mở dang dở. Đường khớp ngón trắng bệch.

"Cô ấy không phản kháng. Nhưng bị đánh nặng."

"Trưởng trại lệnh lột sạch y phục. Năm mươi roi."

Lần này, đôi mắt nữ nhân khẽ chớp. Không một cái chau mày. Không một lời phản đối. Chỉ có ánh nhìn dội ngược ra ngoài cửa kính, rơi vào màn tuyết lạnh.

"Bao nhiêu người đứng nhìn. Không ai nói giúp cô ấy..."

Người báo tin hạ thấp giọng, gần như bất bình thay.

Nàng vẫn không đáp. Chỉ khẽ tựa cằm vào tay, mắt không rời ánh tuyết trắng.
Giọng nói cất lên, nhỏ như gió đêm

"Cô ấy chỉ còn một năm."

"Chỉ cần chịu đựng thêm một năm... là có thể ra khỏi nơi này."

Một năm.

Như thể tất cả nỗi đau, nhục nhã, và máu trên da thịt kia, chỉ cần một năm nữa là có thể rửa sạch.

Nhưng chính trong ánh mắt lạnh kia... lại thoáng lên một tia thương xót mơ hồ, qua hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng

"Điều tra một chút về cô ấy trước đây. Vì sao lại phải đến tình cảnh này. Và điều tra xem nhà Tư Đồ mấy năm gần đây ở Hải Thành có vẻ đã có chút lộng quyền."

" Vâng. Đại tiểu thư."

Người phụ nữ lập tức cúi người rời đi.

Giản Thanh Khê, cái tên này ở trại giáo dưỡng số 17 là không ai dám gọi thẳng.Họ chỉ thì thầm: "Cô Giản."

Như cách người ta gọi kẻ có quyền quyết định sống chết người khác mà không cần hỏi lý do.

Năm nay hai mươi lăm tuổi. Là cháu gái duy nhất của lão gia Giản Mộ Sinh – người nắm quyền sinh sát ở Hải Thành, một tay phủ chụp cả hắc đạo lẫn bạch đạo.

Nghe nói từ mười lăm tuổi, Giản Thanh Khê đã có người của mình trong giới chính trị, bước vào thương trường ba năm sau đó thì thu mua và dìm chết năm công ty đối thủ chỉ trong mười hai ngày.

Một năm trước, nàng đắc tội ông ngoại mình cũng chính là Giản Mộ Sinh bị đày đến trại giáo dưỡng này như một trò trừng phạt "dạy dỗ lại".

Nhưng ai cũng biết đó chỉ là trên danh nghĩa.

Ở nơi này, nàng sống như vua chúa.

Phòng riêng cao cấp như khách sạn năm sao. Sách thật. Điện thoại riêng mạng internet phủ sóng 24/14. Mỗi ngày ba bữa theo tiêu chuẩn bệnh viện quốc tế.

Người phục vụ nàng được chọn kỹ từ các học viên xếp hạng ưu tú nhất, vừa phải vâng lời tuyệt đối, vừa không được phép dòm ngó hay hỏi han nhiều lời.

Mỗi khi nàng bước qua sân tập, quản giáo đều cúi chào như gặp cấp trên.
Mỗi khi nàng đưa mắt nhìn về phía ai, người đó tự biết cúi đầu rời đi.

Không ai dám đụng vào một cọng tóc của Giản Thanh Khê.

Người từng thử, đã bị "chuyển trại" sau một đêm, không kịp để lại bất kỳ lời trăn trối nào.

Nhưng chính một người như vậy... vào ngày đầu tiên đến trại, đã đến bên một cô gái đang bị xích chân, thân thể đẫm máu lạnh cóng, lặng lẽ mang cho nàng một chai nước lọc.

Một năm sau đó, vào đêm tuyết rơi lại mang đến cho nàng một chiếc áo khoát và ở cạnh cô gái nhỏ một đêm dưới trời đầy tuyết.

Bên kia bờ tường, năm mươi roi da đã dứt.

Một thân người như xác rối bị ném sang góc tường, máu vẫn đang rỉ ra từ miệng vết thương trên vai và đùi. Môi bầm lại, thâm đen vì lạnh.

Gió vẫn rít ngoài song sắt. Tuyết rơi dày và Trắng. Đến mức giống như muốn chôn vùi cả người lẫn oan khuất vào một màu lặng câm không gì nói nổi.

Từng vết roi trên da thịt nàng, từng giọt máu nhỏ xuống tuyết, từng cú ngã gục, từng lần bị lột sạch... đều trở thành chứng cứ.

Không phải để kêu oan.

Mà là để trả lại công ơn dưỡng dục hai mươi năm của Tư Đồ gia.

Từ đây về sau Văn Kỳ có thể không thẹn với lòng mà trả lời

Nàng không nợ Tư Đồ gia bất cứ đều gì.

Ơn dưỡng dục là máu, là thịt trên người nàng đã bị họ hai năm qua lột xuống không ít.

Tay của nàng là Tư Đồ Thanh Thiển đạp gãy đốt xương tay, thiêu rụi ước mơ họa sĩ của nàng.

Mỗi một lằn roi, mỗi một vết sẹo đều là người được Tư Đồ gia 'căn dặn chăm sóc' nàng.

Tự tôn của nàng đều đã được lột xuống giống như quần áo của nàng ở địa phương này vậy. Không còn một mảnh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...