KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI

Chương 30 : Tên Trong Hộ Khẩu



Chương 30 : Tên Trong Hộ Khẩu

=====================

Quán bar nhỏ nằm khuất trong dãy phố thương mại sầm uất. Khác với những quán bar khác, nơi này không có âm nhạc xập xình, không có khói thuốc trộn lẫn với nước hoa nồng đậm. Nơi này như cố tình tách khỏi sự ồn ào của thành phố, nằm yên tĩnh ở một góc nhỏ trong dãy chung cư cũ.

Nhưng điểm thu hút ở đây chính là thối thiết kế vẽ tay của lão bản. Từng mảng tường theo phong cách đại dương được người họa sĩ tỉ mỉ trau chuốt trên từng nét vẽ, bố cục sắp xếp tinh tế cùng cách vẻ 3D hiện đại.

Sẽ không ngoa khi nói bước vào quán như chính mình đang đi giữa lòng đại dương.

Ở góc tường trái, một nàng tiên cá u uẩn ngồi trên tảng đá giữa mưa giông; ở mảng giữa là một con cá voi đơn độc bơi giữa lòng biển thẳm, thân thể nhuốm gam xanh thẫm chạm gần sắc đêm; rồi một hải đăng mờ nhòe trong sương mặn, ánh sáng le lói như lời kêu cứu bị lãng quên.

Sân khấu nhỏ ở cuối phòng, không có rào chắn, chỉ là một bục gỗ mộc thấp kê bên dưới chùm đèn dây thả lơ lửng như ánh sao.

Một nhóm bạn trẻ đang chơi nhạc acoustic—tiếng guitar mộc, giọng hát không trau chuốt đầy kỹ thuật, nhưng lại là tổng thể khiến người khác không thể rời mắt được.

Ở góc khuất bên trái sân khấu, có một chiếc bàn nhỏ nằm lọt thỏm sau tấm rèm treo hờ bên tường vẽ cảnh đá ngầm và rong biển. Bàn chỉ đủ chỗ cho hai người, nhưng lại là nơi có tầm nhìn hoàn hảo hướng thẳng lên bục biểu diễn.

Giản Thanh Khê nâng ly rượu nhẹ lên môi mà khẽ nhấp. Ánh mắt nàng không hề rời khỏi người bên cạnh một giây nào. Sau khi sắp xếp lại ngôn từ trong lòng, nàng bình tĩnh lên tiếng

"Nếu như hướng suy nghĩ của em là đúng thì chuyện này có chút mơ hồ rồi bảo bối."

Dừng một chút khoảng vài giây, đầu ngón tay Giản Thanh Khê lướt nhẹ trên mặt bàn gỗ, sau lại gõ xuống vài âm lộc cộc

"Em cho rằng Diệp Đồng mới là tiểu thư thật sự của Tư Đồ gia."

Văn Kỳ không vội lên tiếng, như thể chính nàng cũng cảm thấy bàng hoàng với lối suy nghĩ này của mình. Nhưng nàng tin tưởng cốt cách Phùng Thanh Nhược tuyệt đối không thể mang huyết thống của Tư Đồ gia.

Còn có nói cô ta thật sự là tiểu thư chính thống thì việc gì phải trăm phương ngàn kế đẩy nàng rời khỏi Tư Đồ gia vào năm đó. Chỉ có một lý do, cô ta chột dạ mà thôi.

"Em không chắc. Nhưng không loại trừ khả năng này."

Giản Thanh Khê đưa tay áp nhẹ lên hai má gầy của người yêu, ngón cái khẽ vuốt qua làn da lạnh mỏng. Giọng nàng thấp nhưng rõ ràng, vừa trách móc vừa dịu dàng

"Đừng có lo lắng quá. Chị điều tra giúp em là được."

Tiếng vỗ tay vang lên đều đều, âm thanh acoustic đã dứt. Thay vào đó là những giai điệu không lời du dương. Từ trên sân khấu nhỏ, Diệp Đồng mang theo guitar đi thẳng xuống vị trí của hai người bạn duy nhất của mình.

"Xin lỗi đã để hai người đợi."

Diệp Đồng lên tiếng căt ngang suy nghĩ điên rồ của hai người. Trong mắt Diệp Đồng mang theo loại vui vẻ, tận hưởng khi có thể sống đúng với lý tưởng của chính mình.

"Không lâu. Em chơi nhạc rất hay. Lần tới cty chị có tổ chức buổi nhạc ở CLB, em và các bạn trong ban nhạc của em có hứng thú tham gia hay không?"

Giản Thanh Khê mỉm cười lên tiếng.

Diệp Đồng gần như không mất một giây suy nghĩ mà vội vàng đáp ứng, nụ cười của cô càng thêm tươi tắn như ánh dương đầu ngày.

"Thật sao? Giản tổng, chị nói là thật?"

Không để Giản Thanh Khê lên tiếng, Văn Kỳ đã mỉm cười đáp lời

"Thật sao không. Cậu và ban nhạc của cậu chơi nhạc tốt như vậy, sao lại không thể mời."

Trước câu nói của Văn Kỳ, Giản Thanh Khê gật đầu chắc chắn

"Đún vậy. Hoạt động từ thiện này chị còn tổ chức một cuộc thi vẽ. Em cũng có thể tham gia đó bảo bối."

Văn Kỳ hơi nhíu mài ra vẻ suy nghĩ, sau lại có chút liếm lỉnh lên tiếng

"Tuy em chưa phải họa sĩ nổi tiếng, nhưng muốn mời em tham gia vẽ tranh cho hoạt động thì cái giá...cũng phải cao một chút."

Giản Thanh Khê đưa tay búng nhẹ vào trán người bên cạnh, ánh mắt đầy yêu thương mà lên tiếng

"Tất cả của chị đều là của em mà bảo bối."

"Hai người...."

Diệp Đồng lên tiếng cắt ngang

"Tôi vẫn độc thân. Đừng phát cơm ở đây có được không?"

Cô chống tay lên cằm, ánh mắt đầy vẻ khó chịu hóm hỉnh, nhưng nụ cười vẫn còn vương nơi khóe môi.

Nhưng đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá tan khoảnh khắc tưởng như trọn vẹn. Âm thanh không lớn, nhưng trong không gian du dương hiện tại thì hồi chuông tựa hồ một điềm báo bất an đang kéo đến

Diệp Đồng cúi nhìn màn hình sáng lên. Trên đó hiện rõ dòng chữ: A Di

Nét cười trên gương mặt cô khựng lại trong thoáng chốc. Biểu tình này không thể qua mắt hai người bên cạnh. Văn Kỳ lập tức lên tiếng

"Sao vậy?"

Diệp Đồng đưa màn hình đang không ngừng nhấp nháy sang người bên cạnh, chất giọng khó hiểu vang lên

"Mình đã gửi sinh hoạt phí rồi, không lý nào a di lại gọi đến. Mình cảm thấy có chút bất an."

"Đừng sợ. Cứ bắt máy xem bà ta nói gì."

Trước ánh nhìn chắc chắn của Giản Thanh Khê, Diệp Đồng đưa tay trượt màn hình.

Nhưng là khi vừa áp điện thoại vào lỗ tai đã bị chất giọng chanh chua kia bắn thẳng vào, chả khác nào súng được lắp đạn từ trước chỉ chực chờ con mồi xuất hiện là bóp còi.

[Con khốn. Mày định không về đây luôn sao? Mày là thứ vô ơn. Tao nuôi nấng mày, cho mày ăn học, giờ mày đủ lông cánh liền bỏ tao ở cái xó này. Mày cút về đây cho tao. Ngay lập tức.]

Không để Diệp Đồng lên tiếng, điện thoại trong tay cô đã bị Văn Kỳ cướp lấy.

"Bà kêu Diệp Đồng về là định mang cậu ấy bán cho ông lão tám mươi tuổi nào nữa? Trên đời này sao lại có một a di như bà? Không biết xấu hổ còn mở miệng nói chính mình nuôi dưỡng, là bà nuôi dưỡng cậu ấy hay cậu ấy nuôi dưỡng bà bao nhiêu năm qua."

Sự kích động trong lời nó của Văn Kỳ là rất rõ ràng, hai người còn lại đều nhất quán nhìn nhau vì sao lại có thái độ cứng rắn đến vậy?

[Mày là con nào? Tao tìm Diệp Đồng]

"Tôi là bà cô nãi nãi của bà đấy. Nói đi, là bà cần bao nhiêu tiền?"

Giản Thanh Khê trong vô thức mà nuốt xuống một ngụm nước bọt. Bảo bối của nàng, dữ như vậy, tương lai sau này có phải nàng làm sai cũng sẽ bị bảo bối mắng đến thế này không?

[Mày láo. Tao sẽ đến tìm chúng mày, cứ chờ xem]

Cuộc gọi kết thúc bằng tiếng ngắt máy đầy phẫn nộ. Văn Kỳ ném điện thoại lại xuống bàn, nàng ôm tay trước ngực, mặt hơi nhếch lên có chút tự hào về công phu mắng người của mình

"Với người như bà ấy, cậu không thể mềm mỏng."

Diệp Đồng có chút bất đắc dĩ mà cười như mếu

"Nhưng là cậu mắng bà ấy như vậy...có phải hơi....quá lời không?"

"Đương nhiên không."

Văn Kỳ lập tức cắt ngang. Nàng không hiểu vì sao nhưng mỗi khi tiếp xúc cùng Diệp Đồng, nàng luôn có cảm giác chính mình phải che chở cho cậu ấy, như là bản năng của một người làm chị...

Hoảng hốt với suy nghĩ của chính mình. Văn Kỳ vội vàng nâng ly nước ép lên uống một ngụm để trấn tĩnh

Chuyện này sao có thể?

Trung tâm thương mại, tầng bốn mươi của khu phức hợp nổi tiếng nhất Hải Thành, dù là ngày thường hay cuối tuần đều vô cùng náo nhiệt.

Tiếng giày cao gót vang lên đều đều, Tư Đồ Thanh Nhược vào như thể đang đi trên sàn catwalk. Trên người cô là đủ mọi món hàng hiệu đắt đỏ: váy Dior bó sát, áo khoác tweed Chanel, túi xách Hermes đỏ chói, cổ tay lấp lánh những vòng tay và nhẫn từ các thương hiệu trang sức xa xỉ.

Mỗi bước châ của Tư Đồ Thanh Nhược đều kéo theo ánh mắt của người qua đường. có người thấy hào nhoáng nhưng cũng có người thấy kệch cỡm và khoe mẽ.

Nhưng là có một đều mà Tư Đồ Thanh Nhược dù cố che lấp thế nào cũng không được, chính là khí chất. Trên người cô ta hoàn toàn không có cái khí chất của một tiểu thư nhà hào môn. Những việc làm hiện tại của cô ta chỉ là đang cố gắng mặc một chiếc áo quá khổ mà thôi.

Cô ta ngẩng đầu cao, đảo mắt nhìn quanh như muốn khẳng định sự hiện diện của bản thân. Những nhân viên boutique mỉm cười chào đón, nhưng ánh mắt sau lớp mascara chỉ toàn vẻ khách sáo.

Tư Đồ Thanh Nhược vừa bước vào cửa hàng đã chỉ một lượt, liên tục vào hàng loạt món đồ không buồn nhìn giá. Dù sao thì với tiểu thư Tư Đồ gia thì mấy món đồ này có là bao

"Gói cho tôi cái này, cái kia, à... cái đó nữa."

Mọi thứ có lẽ sẽ trôi qua trong thinh lặng nếu không vì một tiếng động nhỏ. Khi Tư Đồ Thanh Nhược quay gót, cô vô tình vướng vào cây lau nhà còn ướt ở góc lối đi. Dưới gót giày trơn trượt, cô chao đảo suýt ngã, chiếc túi Hermès va nhẹ vào kệ hàng làm lật đổ một lọ nước hoa.

"Chết tiệt. Bà bị mù à?"

Tiếng quát của Tư Đồ Thanh Nhược vang lên như tát vào không khí.

Người nhân viên dọn vệ sinh – một phụ nữ tầm tuổi trung niên vội vàng cúi đầu xin lỗi, tay run run cầm cây lau

"Xin lỗi. Tôi xin lỗi...tôi thật không cố ý."

"Xin lỗi? Bà không có mắt đúng không? Mắt để trưng à? Bẩn đồ của tôi rồi sao?"

Cô ta rít lên, ánh mắt lạnh tanh.

"Một người như bà cũng xứng làm việc ở đây sao? Gọi quản lý ra cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy bà thêm lần nào nữa!"

Không khí trong tiệm lập tức đông cứng. Nhân viên bán hàng lúng túng đứng giữa, vài khách khác dừng lại theo dõi.

Ồn ào như vậy thu hút sự chú ý của Văn Kỳ, nàng vốn là không muốn xen vào nhưng chất giọng trịch thượng của Tư Đồ Thanh Nhược khiến nàng không thể bỏ ngoài tai

"Tiểu thư, tôi xin cô. Làm ơn đừng đuổi việc tôi. Tôi còn con nhỏ bị bệnh phải chăm sóc. Làm ơn"

Người phụ nữ gần như bỏ qua cả lòng tự trọng mà quỳ sụp dưới đất. Hai tay không ngừng váy lạy Tư Đồ Thanh Nhược, giọng nói nghẹn ngào đến mức khiến không ít người xung quanh nhíu mày thương cảm.

"Con nhỏ bị bệnh thì đi cầu xin bệnh viện, không phải đến đây cản đường người khác. Bà làm bẩn váy tôi, hại tôi suýt ngã, không bồi thường cho tôi còn ở đây khóc lóc, kể lể hoàn cảnh? Hay bà nghĩ khóc lóc vài câu là có thể đổi lấy thứ gọi là lòng thương hại? Tôi đây không phải nhà từ thiện."

Chất giọng kênh kiệu vang lên giữa không gian xa hoa như tiếng gươm mảnh chém vào gương, xé rách hình ảnh thượng lưu mà Tư Đồ Thanh Nhược đang khoác trên người.

Từ trong đám đông Văn Kỳ tách người đi đến, nàng nhìn thái độ hống hách của Tư Đồ Thanh Nhược. Nàng nhìn dáng vẻ chật vật của người phụ nữ trung niên đang quỳ dưới đất, rồi lại liếc qua ánh mắt ngạo nghễ của Tư Đồ Thanh Nhược. Khóe môi nàng khẽ mím, một hơi thở nặng nề phả ra từ sống mũi.

"Cô, trước tiên đứng dậy đã. Không phải hạ mình như vậy."

Sau đó, nàng mới quay đầu, ánh mắt dừng thẳng trên gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của Tư Đồ Thanh Nhược, giọng nói lạnh đi vài phần

"Đây là giáo dưỡng của một tiểu thư tài phiệt sao? Tư Đồ Thanh Nhược cô không sợ hành động của mình khiến nhà Tư Đồ mất mặt sao?"

Câu nói vang lên giữa không khí đang đóng băng, như một cú tát không tiếng động thẳng vào mặt Tư Đồ Thanh Nhược.

Tư Đồ Thanh Nhược cứng mặt, hai tay siết lại thành nắm đấm. Gương mặt cô ta trắng bệch rồi đỏ bừng trong khoảnh khắc. Chết tiệt. Con khốn này sao lại ở đây?

"Liên quan gì đến cô?"

"Liên quan sao?

Văn Kỳ cười lạnh, cuộn giấy vẻ trắng trong tay tức thì thành hung khí lúc nào không hay. Nàng dơ lên cô và không hề kiêng nể mà đập vào vai của Tư Đồ Thanh Nhược. Một hành động khiến mọi thứ trở nên nổ tung

Bốp...

Tiếng va đập rõ ràng vang lên giữa không gian im bặt. Cuộn giấy đập thẳng vào vai Tư Đồ Thanh Nhược khiến cô ta chao người một bước, hoàn toàn mất mặt trước đám đông.

"Tôi đánh cô đấy. Vậy đã đủ 'liên quan' chưa?"

Một câu nói thản nhiên như thể trời đất đang yên bình. Nhưng toàn bộ cửa hàng đã như nổ tung trong tiếng xì xào, ánh đèn flash và những ánh nhìn không thể tin nổi.

Văn Kỳ hờ hững xoay người, khẽ gật đầu với người phụ nữ trung niên đang ngơ ngác vì bất ngờ:

"Cô cứ đi làm việc đi ạ. Ở đây cháu xử lý được."

Tư Đồ Thanh Nhược cứng đờ trong giây lát, nhưng cơn giận dữ nhanh chóng thiêu rụi chút lý trí cuối cùng còn sót lại.

Cô ta hét lên, giày cao gót dẫm mạnh xuống sàn, như một con công phát điên

"Con khốn. Dám đánh tao?"

Không chút do dự, cô ta lao thẳng về phía Văn Kỳ, móng tay sơn đỏ như vuốt chim giương cao trong không khí.

Nhưng khi bàn tay còn chưa kịp vươn tới mặt đối phương, cổ tay cô ta đã bị bắt gọn trong không trung.

Một giây. Chỉ đúng một giây

Văn Kỳ nghiêng đầu né đòn, tay trái nắm chặt cổ tay Tư Đồ Thanh Nhược, tay phải ấn nhẹ vào bả vai đối phương, toàn bộ động tác gọn gàng như nước chảy mây trôi. Giọng Văn Kỳ vang lên sát bên tai, không lớn, nhưng lạnh buốt

"Cô lần trước hình như bị tôi đánh chưa đủ đúng không?"

"Á!"

Tư Đồ Thanh Nhược kêu lên đau đớn, thân người bị bẻ quặt, lảo đảo mất thăng bằng. Văn Kỳ chỉ dùng sức vừa đủ, không làm cô ta ngã sấp xuống, nhưng đủ khiến cả người bị khóa chặt, không cách nào động đậy.

"Ở nơi công cộng mà cũng muốn giở trò tay chân? Tôi không ngại giúp cô rèn lại phép tắc đâu."

Mặt Tư Đồ Thanh Nhược đỏ bừng vì xấu hổ, cô ta đảo mắt nhìn quanh như tìm kiếm người giúp đỡ. Rất nhanh đã có người xuất hiện, cô ta gào lên như thú dữ.

"Anh, em bị tấn công."

Tư Đồ Trạch Thiên nhìn hỗn chiến trước mắt mà đứng ngẩn ra, khuất mắt một chút liền có chuyện

"Chuyện gì thế này? Văn Kỳ trước tiên bỏ tay ra."

Giọng Tư Đồ Trạch Thiên không lớn, càng không phải kiểu quát mắng. Anh ta thậm chí còn có chút ánh cười trong mắt, ai lại không vui khi thấy 'đứa em ngỗ nghịch' năm nào đã trở lại, không còn dáng vẻ quỵ lụy phát chán kia nữa.

"Được. Tôi bỏ ra."

Văn Kỳ buông tay, Tư Đồ Thanh Nhược mất đà mà ngã vật ra sàn nhà, muốn bao nhiêu mất mặt đều có đủ. Cô ta vội vàng từ dưới đất bò vây, câu lấy cánh tay của Tư Đồ Trạch Thiên mà lên giọng chất vấn.

"Anh. Là Văn Kỳ, cô ấy tấn công em."

Tư Đồ Trạch Thiên cúi đầu nhìn em gái đang gào khóc, ánh mắt không giấu được vẻ chán nản. Anh ta đưa tay rút chiếc khăn tay trong túi vest, nhẹ nhàng phủi vài vệt bụi vô hình trên tay áo, sau đó mới nghiêng người liếc sang Văn Kỳ, người vẫn đang đứng thản nhiên giữa tâm điểm.

"Em tấn công Thanh Nhược sao?"

Anh nhếch môi hỏi nhẹ, dù sao thì Văn Kỳ muốn tấn công Thanh Nhược cũng phải có nguyên nhân

"Phải. Anh không thấy sao? Đánh rất đã tay."

Văn Kỳ nửa điểm sợ hãi đều không có. Nàng càng không quên bỏ xuống một câu

"Nhưng tôi không tự tiện đánh chó. Trừ khi nó nhảy xổng ra cắn người."

Không khí thoáng chốc đông cứng. Câu "tôi không tự tiện đánh chó" như một lưỡi dao bén lạnh, cắt đôi cả đám đông đứng xem lẫn người trong cuộc.

Tư Đồ Thanh Nhược tái mặt.

"Cô....cô..dám....cô dám?"

"Tại sao không"

Văn Kỳ cắt lời, giọng nhẹ như gió thoảng

"Với thái độ của cô nếu không có Tư Đồ gia chống lưng, tôi nghĩ người muốn đánh cô sẽ lắp đầy quảng trường kinh đô."

Tư Đồ Trạch Thiên nheo mắt. Một thoáng, ánh nhìn nơi đáy mắt anh ta xẹt qua thứ gì đó lạ lẫm. Phải. Mấy năm qua là nhà của bọn họ dung túng em gái, ở sau lưng 'quét dọn' không biết bao nhiêu chuyện....

Tư Đồ Thanh Nhược nghiến răng, hai tay siết chặt chiếc túi Hermès trong lòng. Ánh mắt cô ta đảo quanh, bắt gặp những chiếc điện thoại vẫn chưa hạ xuống của đám người đứng xem

"Thì sao. tôi được Tư Đồ gia chống lưng thì sao? cô không có nên cô ganh tỵ sao? cô đừng quên những chuyện tồi tệ mà cô đã làm với người nhà Tư Đồ - đã làm với ân nhân đã cưu mang cô suốt hai mươi năm"

Văn Kỳ bật cười khẽ, như thể vừa nghe được một câu chuyện nực cười đến tội nghiệp. Nàng bước chậm một bước về phía trước, bóng dáng thẳng lưng và ánh mắt không mảy may gợn sóng

"Ân nhân?"

Giọng nàng nhấn nhá, mềm mại nhưng như lưỡi dao nhỏ cắt từng lớp da mỏng trên vẻ đạo mạo của Tư Đồ Thanh Nhược.

"Cô không nói suýt nữa tôi quên rằng hộ khẩu của tôi vẫn ở Tư Đồ gia thì phải. Theo lý thì tôi vẫn là chị của cô đấy. Cô xấc láo như vậy, chỉnh đốn một chút chắc không quá phận đâu nhỉ?"

Giọng Văn Kỳ không cao, nhưng mỗi chữ như tạt nước lạnh vào mặt Tư Đồ Thanh Nhược giữa chốn đông người. Cô ta tím tái cả mặt, không phải vì đau, mà vì nhục.

"Cô..."

"Làm loạn đủ chưa? Đang là tình huống gì mà ở đây gây rối?"

Tư Đồ Trạch Thiên cuối cùng cũng mở miệng, lần này là một tiếng gắt nhỏ. Anh ta hiếm khi quát, nhưng thái độ hôm nay như chặn ngang họng Tư Đồ Thanh Nhược, khiến cô ta chết đứng tại chỗ.

Ánh mắt anh ta nhìn em gái, lần đầu tiên hoàn toàn không còn sự bao dung.

"Ra xe trước. Ngay."

Tư Đồ Thanh Nhược cắn môi đến bật máu, nhưng không dám trái lời. Cô ta quay phắt đi, giày cao gót gõ xuống nền đá vang lên như tiếng trốn chạy.

Văn Kỳ lơ đãng liếc quanh, khẽ cười. Nàng quay sang người phụ nữ dọn vệ sinh vẫn đang lúng túng chưa chịu rời đi.

"Không sao rồi. Cô đi làm việc của mình đi. Ở đây có camera, nếu bị khiếu nại cô cứ nói quản lý xem camerra sẽ rõ."

Người phụ nữ vội vã xua tay, mắt rưng rưng

"Thành thật cảm ơn cô."

Văn Kỳ khẽ nghiêng đầu. Ánh mắt nàng lấp lánh

"Không cần cảm ơn cháu. Cô đi làm việc đi"

Nói rồi, nàng xoay người bước đi. Tư Đồ Trạch Thiên lặng lẽ nhìn theo bóng lưng ấy, ánh mắt sâu như đáy hồ cổ xưa bị gió thổi gợn. Đến trước cửa thang máy, Văn Kỳ mới xoay người lại, không hề kiên nhẫn mà lên tiếng

"Anh theo tôi làm gì?"

Tư Đồ Trạch Thiên đưa hai tay vào túi quần, ánh mắt mang theo ánh cười hiếm hoi mà trả lời

"Anh không đi theo em. Đi là lối đi chung."

Thang máy "ting" một tiếng, cửa mở ra, ánh đèn trắng dịu tràn xuống nền đá bóng loáng

Văn Kỳ bước vào trước, tay khoanh trước ngực, không nhìn anh ta. Cánh cửa chưa kịp khép lại, Tư Đồ Trạch Thiên đã chậm rãi bước theo sau. Khoang thang máy không rộng, chỉ đủ cho hai người đứng mà không va vào nhau. Không khí trở nên lặng ngắt.

"Anh đã cho người điều tra tài liệu năm đó của bệnh viện. Hơi khó tin nhưng anh nghĩ em đang nghĩ giống anh. Có phải không?"

Văn Kỳ không phản ứng ngay. Nàng chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua con số đang nhảy trên bảng điều khiển thang máy, như thể chuyện anh ta vừa nói chẳng liên quan gì đến mình. Một lúc sau, nàng mới cất giọng, nhẹ nhưng lạnh

"Tôi không có não, không biết suy nghĩ. Anh nghĩ gì không liên quan đến tôi."

Tư Đồ Trạch Thiên khẽ nhếch môi, ánh mắt mang theo tia sáng nhàn nhạt. Anh ta mỉm cười lên tiếng.

"Vừa rồi có người nói là hộ khẩu vẫn ở Tư Đồ gia. Hình như nó đồng nghĩa với việc vẫn là em gái của anh."

Văn Kỳ quay đầu sang, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt anh ta. Nụ cười của nàng cực kỳ lạnh lẽo

"Anh bị thần kinh à? Em gái? Tôi không có phước lớn như vậy."

Tư Đồ Trạch Thiên không giận. Ngược lại, khóe môi anh ta còn cong thêm một chút, giống như đang nhìn thấy điều gì đó... quen thuộc.

"Cũng có chút không tỉnh táo mới có can đảm nói lời như thế với em. Bình thường....làm sao có mặt mũi...lên tiếng."

Câu nói này khiến cho Văn Kỳ sửng sốt. Nàng bất giác nhìn chằm vào Tư Đồ Trạch Thiên, suýt chút đã bị nhu tình trong mắt anh ta làm cho lung lay.

Tỉnh táo lại Văn Kỳ. Những người Tư Đồ gia khiến bản thân thảm hại thế nào, mày quên rồi sao?

"Vậy à? Anh không có mặt mũi, còn tôi thì chẳng có gì để mất."

Rồi nàng cúi đầu, vuốt lại nếp áo như muốn xóa đi sự lay động vừa rồi, giọng nói cất lên lần nữa đã khôi phục vẻ vô cảm quen thuộc

"Anh có thể tỉnh táo. Có thể tử tế. Nhưng đừng dùng nó với tôi. Món nợ năm đó, không phải một ánh mắt hay một câu nói nhẹ nhàng là xóa được."

"Tình thân...của các người....tôi đời này...không cần."

Dứt lời, nàng không đợi thang máy dừng, đã bấm mở cửa tầng gần nhất và bước ra.

Tư Đồ Trạch Thiên vẫn đứng lại trong khoang thang máy, bàn tay đã siết chặt từ lúc nào, ánh mắt mang theo một thứ gì đó vừa là tiếc nuối, vừa là... cảnh báo cho chính mình.

Trạm xe buýt buổi trưa không đông. Ánh nắng tháng bảy gay gắt đến độ khiến những vệt bóng râm cũng trở nên mỏng manh như sợi chỉ. Văn Kỳ ngồi trên chiếc ghế sắt cũ kỹ, lưng hơi tựa vào tấm bảng quảng cáo đã phai màu. Mái tóc dài rũ xuống vai, chỉ là ngồi yên không động nhưng khí chất từ nàng thoát ra vẫn là thứ khiến người khác phải quay đầu nhìn lại.

Cổ tay phải âm ỉ nhức. Lúc kìm Tư Đồ Thanh Nhược lại, nàng đã dùng quá nhiều lực, lực bật ra từ phản xạ bản năng chứ không phải tính toán. Cơn đau không dữ dội, nhưng đều đều như tiếng tích tắc nhức nhối ở một tầng sâu hơn, cơn đau đánh thẳng vào những mãnh xương gãy vụn năm xưa.

Văn Kỳ đưa tay trái nắm lấy cổ tay phải, xoa nhẹ vài vòng như xoa dịu chính mình. Đầu ngón tay vô thức lần theo một vết sẹo mảnh đã nhạt màu, ẩn giữa lớp da tái nhợt. Nó chạy từ gần gốc ngón cái đến sát cổ tay – tàn tích từ một ca phẫu thuật chỉnh khớp ấy.

Nàng nhìn tập trung đến mức không để ý một chiếc xe sang trọng từ hầm xe trung tâm thương mại chạy lên, đảo một vòng rồi dừng bên kia đường. Tư Đồ Trạch Thiên bước xuống, tay mang theo một túi y tế màu xanh biển, bước chân của nam nhân 'hoàng kim' ấy đều đều chậm rãi, len qua dòng xe cộ đông đúc mà đến thẳng vị trí Văn Kỳ đang ngồi.

Ánh sáng phía trước mặt bị bóng dáng to lớn che khuất. Văn Kỳ theo bản năng mà ngẩng đầu, giây trước là ngạc nhiên giây sau liền khó hiểu.

"Có việc gì?"

Tư Đồ Trạch Thiên không bỏ vẻ khó chịu của người này vào mắt. Anh thản nhiên ngồi xuống phần ghế trống bên cạnh và lên tiếng

"Đưa tay đây. Anh thoa thuốc."

Anh lấy từ túi y tế một chai xịt giảm đau và ít cao dán.

Văn Kỳ không hề kiêng nể mà bật cười mỉa mai

"Anh diễn trò gì đấy? tôi không cần tình thương của anh."

Tư Đồ Trạch Thiên không tranh luận. anh đưa tay bắt lấy cổ tay của Văn Kỳ mà kéo về phía mình. Dưới sự chống đối của người này, anh chỉ gia tăng thêm chút lực và không quên dùng câu nói vừa rồi của Văn Kỳ mà bồi đáp lại

"Hộ khẩu của em vẫn ở Tư Đồ gia. Chăm sóc em gái là nghĩa vụ của anh trai."

"Anh bị thần kinh à?"

Văn Kỳ định rút về theo phản xạ, nhưng động tác lại bị ngón tay thon dài của anh ta giữ trọn. Vết sưng đỏ lộ rõ dưới ánh sáng, gân xương mảnh dẻ căng lên một cách bất thường. Miệng nàng mắng nhỏ nhưng lại không thể lớn tiếng quát tháo.

Tư Đồ Trạch Thiên không nói nữa. Anh ta xịt thuốc, rồi dùng khăn gạc khẽ ấn nhẹ, động tác vừa dứt khoát vừa dịu dàng.
Dịu dàng đến mức khiến lòng người khó chịu.

Văn Kỳ nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, giọng nàng lạnh lẽo

"Tư Đồ đại thiếu gia. Đây là trò chơi mới gì? Vừa đấm vừa xoa sao? Hay anh cho rằng tôi khao khát tình thương đến mức chỉ một cái vẩy tay liền co chân mà chạy đến. Cốc nước đã đổ, ly cũng đã bể, anh nghĩ có thể có kết cục khác sao?"

Tư Đồ Trạch Thiên không đáp lại ngay. Anh không ngẩng đầu, chỉ chăm chú dán cao dán vào vùng da đã được xịt thuốc. Một cử động đơn giản nhưng khiến Văn Kỳ cảm thấy cả người như bị ép đứng giữa hai đầu dây thừng, một bên là quá khứ, một bên là thứ tình thân méo mó mà nàng căm ghét.

Một lát sau, anh ta mới cất giọng, không lớn, cũng chẳng mềm mại

"Đánh người chạy đi không ai đánh người chạy lại cả. Huống hồ chi em hận anh, anh không trách. Nhưng là anh có nhiệm vụ bảo vệ em. Anh đã sai lầm một lần, tuyệt đối không có lần thứ hai."

Văn Kỳ bật cười khẽ

"Anh thần kinh thật sự có vấn đề rồi. Tránh xa tôi ra một chút."

Tiếng còi xe vang lên từ con phố phía sau, rất nhanh xe buýt màu xanh đã xuất hiện trong tầm mắt. Văn Kỳ không nói thêm một lời mà trực tiếp đứng dậy.

"Muộn rồi."

Nói rồi nàng đứng dậy, không ngoái đầu. Chiếc xe buýt vừa trờ tới, cửa mở ra như một lối thoát. Văn Kỳ bước lên xe, bóng lưng gầy mà cứng cỏi, như cái cách một người đã học cách tự xoa thuốc cho vết thương chính mình suốt nhiều năm trời.

=============

Tui đã trở lại rồi đây...

Chương trước Chương tiếp
Loading...