KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI

Chương 31 : Lại Gặp Mặt



Chương 31

====================

Gió đêm thổi dọc theo hành lang gỉ sét của kho hàng cũ, những tấm tôn lật phật va đập nhau tạo thành âm thanh khô khốc. Bên trong, ánh đèn pin từ chiếc điện thoại hắt lên những khung sắt loang lổ bụi, chiếu lên dáng người cao gầy đang đứng nghiêng một bên, khoác lên người chiếc trench coat màu be, giày cao gót đập nhịp đều trên nền xi măng.

Tư Đồ Thanh Nhược đứng đó, gương mặt được trang điểm kỹ càng nhưng vẻ băng lạnh không che giấu được nỗi bực bội đang dâng lên nơi khóe mắt. Cô ta cau mày nhìn người phụ nữ đang từ trong bóng tối bước ra.

Người phụ nữ kia ăn mặc quê mùa, áo bông đã sờn màu, mái tóc xoăn thắt lại sau gáy bằng dây thun cũ kỹ. Gương mặt hơi u ám, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao vừa được mài.

"Diệp Tam Mao. Ai cho bà cái lá gan dám tìm tôi?"

Tư Đồ Thanh Nhược bực dọc lên tiếng. Cô ta rút điếu thuốc từ túi xách, bật lửa châm lửa, làn khói trắng cuộn lên che mờ ánh mắt đầy bối rối, khi mọi thứ dường như không còn nằm trong quyền kiểm soát của cô ta nữa.

"Ở hoàng cung mấy năm liền tưởng chính mình là công chúa sao?"

Diệp Tam Mao cũng không vừa. Bà ta từ trong túi áo khoác cũ lấy ra một bao thuốc lá rẻ tiền móc một điếu, bật lửa rồi rít một hơi sâu. Mùi khói hắc ám lập tức len vào từng khe gió của kho hàng hoang, quyện vào mùi ẩm mốc và kim loại rỉ, tạo thành thứ không khí chỉ cần hít vào một lần cũng khiến người ta thấy nghèn nghẹn ở ngực.

"Cô đừng nói với tôi bản thân diễn đến mức cho rằng là thật đấy chứ?"

Giọng Diệp Tam Mao khàn khàn như được mài từ sỏi đá, vừa lạnh vừa đều.

"Đừng quên mình từ đâu đến, xuất thân ra sao?"

Tư Đồ Thanh Nhược nhíu mày, khóe môi nhếch lên đầy khinh miệt. Cô ta đứng thẳng người, đôi giày cao gót gõ nhịp lên nền đất loang lổ, vang vọng như kim châm vào đêm tối.

"Bà muốn gì? Bao nhiêu tiền? Không cần vòng vo với tôi."

"Sảng khoái."

Diệp Tam Mao vỗ tay tán thưởng, bà ta bước thêm một bước. trong đôi mắt của bà ta chứa đầy sự toan tính lẫn mưu mô.

"2 triệu tệ. Không hơn không kém."

Tư Đồ Thanh Nhược phả ra một luồng khói, cười lạnh

"Bà đi ăn cướp à?"

"Thế cô không có à?"

Diệp Tam Mao nhướng mày, giọng chậm rãi

"Vậy để tôi cho cô biết một bí mật....Diệp Đồng....đã ở Hải Thành...."

Đuôi mắt Tư Đồ Thanh Nhược xẹt qua lãnh ý, cô ta siết chặt nắm tay. Trong tí tắc bàn tay đã giơ lên nhưng rồi lại không dám xuống tay

Diệp Tam Mao cười khẩy

"Sao? Còn định đánh cả mẹ mình cơ đấy?"

Tư Đồ Thanh Nhược khựng lại. Làn khói thuốc còn đang lơ lửng bên môi cô ta, nhưng ánh mắt đã tối sầm, hàng mi dài khẽ run lên như một cơn bão đang cuộn bên trong

"Ai là con của bà. Đừng nhận bừa."

Giọng cô ta khàn đặc, ánh mắt đầy tia chết chóc

"Diệp Đồng mới liên quan đến bà. Không phải tôi."

"Vậy sao?"

Diệp Tam Mao nghiêng đầu, cười khinh miệt

"Con gái ngoan. Con còn cho rằng nhà Tư Đồ hoàn toàn tin tưởng con sao? Đến một ngày nào đó khi sự thật phơi bày, những con tốt thí nhưng chúng ta sẽ bị đám tài phiệt giẫm dưới chân. Chi bằng ngay lúc này, lấy được đồng nào hay đồng ấy...chúng ta cao chạy xa bay."

Sự giao động trong mắt Tư Đồ Thanh Nhược khá lớn.

"Bà nói thế là có ý gì?"

Diệp Tam Mao chậm rãi tiến thêm một bước, đầu ngón chân xỏ đôi giày cũ sượt qua lớp bụi bặm trên nền xi măng, phát ra tiếng soạt nhẹ như gió lùa qua lưỡi dao.

"Tư Đồ Thanh Hoa. Người đàn bà đó, chúng ta không thể đấu lai. Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi sẽ chết. Chi bằng ngay lúc này, ôm một số tiền rời đi."

Tư Đồ Thanh Nhược nhíu mày, sắc mặt biến đổi trong chớp mắt

"Chẳng phải bà còn Diệp Đồng sao? Một khi nhà Tư Đồ nghi ngờ huyết mạch thì chúng ta vẫn còn một con cừu thế mạng là Diệp Đồng. Tôi không tin bọn họ dám làm lại xét nghiệm DNA."

Diệp Tam Mao cười vang vọng, bà ta gằn lên từng chữ

"Cô chấp mê bất ngộ. Thì một khi chết đừng nói người mẹ này vô tâm không cứu."

Bà ta cười khẩy, xoay người đi, để lại sau lưng là bóng tối rung lên bởi làn gió đêm, và một Tư Đồ Thanh Nhược đứng đó, hoàn toàn cô độc trong hoảng loạn đang âm thầm trỗi dậy.

Ánh nắng sáng tinh mơ ở vùng cao len qua kẽ lá, vẽ nên những vệt sáng lấp lánh trên con đường đất uốn lượn dẫn đến ngôi trường nhỏ giữa lưng chừng núi. Con gió nhẹ mang theo mùi đất ẩm và hương cỏ dại quẩn quanh chóp mũi, thiên nhiên mộc mạc tạo nên một bản nhạc êm dịu cho người từ phương xa đến.

Chiếc xe bán tải màu trắng dừng lại trước cổng trường tiểu học Hồng Văn. Biển tên trường cũ kỹ nghiêng nghiêng trên hai cột xi măng nứt nẻ, dòng chữ xanh bạc màu gần như bị mưa nắng gột sạch. Những bức tường loang lổ vết mốc, vài ô cửa gỗ đóng không khít, vách lớp ngăn bằng tôn đã bắt đầu hoen gỉ.

Văn Kỳ bước xuống xe, tay che trán khỏi ánh nắng buổi sớm. Khác hẳn với hình ảnh lạnh lùng thường thấy, hôm nay nàng mặc áo thun trắng đơn giản và quần jean ống rộng, giày thể thao dính chút bụi đường. Trên vai là túi vải vẽ tay, bên trong cẩn thận cất bảng màu, cọ vẽ và vài lon sơn nhỏ.

Bên vị trí tài xế là một nam tử trung niên, gương mặt rám nắng, sống mũi cao và ánh mắt có phần cởi mở của người từng trải. Người này mới vào xưởng làm việc hơn ba tháng, tay nghề vững, tính tình lại hào sảng, nói chuyện luôn pha chút dí dỏm khiến người nghe thoải mái. Văn Kỳ quen miệng gọi ông là Lục thúc.

"Lục thúc, trước tiên thúc tìm hiệu trưởng nói chúng ta đã đến đi."

"Được. Con cứ tham quan một vòng trước đi."

Lục thúc mỉm cười quẩy lên dụng cụ vẽ đi thẳng vào cổng trường.

Văn Kỳ đứng bên cạnh xe, tay vịn hông, ngẩng đầu nhìn những tán cây lớn, lòng lặng lẽ trôi theo nhịp gió vùng cao đang đập vào mặt mát rượi. Dưới chân nàng, đất đỏ bám cả vào gót giày, nhưng nàng chẳng để tâm

"Em làm gì ở đây?"

Bên tai vang lên âm thanh lạnh lẽo như gió thổi từ đỉnh núi hoang, xộc vào gáy khiến sống lưng Văn Kỳ lạnh đi một nhịp. Nàng lập tức xoay người. Trong khoảnh khắc, ánh nắng đầu trưa phản chiếu lên khuôn mặt được trang xinh đẹp của Tư Đồ Thanh Thiển, khiến từng đường nét sắc sảo càng thêm chói mắt.

Văn Kỳ nhíu mày. Nàng tuyệt đối không tin được duyên phận của mình gần đây lại "tốt" đến thế. Đi đến tận vùng cao heo hút này cũng có thể đụng phải người Tư Đồ gia.

"Làm gì là việc của tôi. Tôi không có trách nhiệm trình báo với chị."

Nàng nói, giọng không lớn, nhưng từng chữ lạnh hơn cả gió buốt vùng cao. Tay vẫn giữ nguyên tư thế vịn hông, vẻ mặt chẳng hề bỏ người kia vào mắt. Thậm chí nàng còn có chút muốn lên xe mà quay về Hải Thành.

Tư Đồ Thanh Thiển nheo mắt, gót giày mảnh gõ nhẹ xuống nền đất đá lạo xạo, ánh mắt lướt từ đầu đến chân Văn Kỳ dừng lại nơi đôi giày lấm bụi đỏ.

"Mấy ngày trước có người còn dỏng dạc nói lớn chính mình có trong hộ khẩu Tư Đồ gia. Đây là thái độ nên có của một đứa em khi gặp chị gái sao?"

Văn Kỳ khẽ bật cười, nụ cười không đến mắt. Nàng chống một tay lên nắp cốp xe, xoay người đối diện hoàn toàn với Tư Đồ Thanh Thiển, ánh mắt sắc bén

"Tôi nghĩ Tư Đồ Trạch Thiên có vấn đề về thần kinh là đủ rồi. Thì ra chị cũng không bình thường. Hộ khẩu là giấy tờ thôi."

Văn Kỳ chậm rãi nói tiếp, giọng mỉa mai như thấm dần vào lớp da thịt đối phương.

"Tôi thật sự không hiểu chị lấy tư cách gì để đứng đây nói chuyện với tôi?"

Nàng dứt khoát kéo lên cổ tay áo sơ mi mỏng, một vết sẹo dài nằm dọc theo sóng tay

"Thấy gì không? Nhờ ơn của chị mà tay tôi suýt phế. Ước mơ cũng gãy đôi. Chị còn ở đây kêu tiếng em gái? Không thấy ngượng miệng sao?"

Tư Đồ Thanh Thiển nhìn chằm vào vết sẹo nơi cổ tay Văn Kỳ, ánh mắt khựng lại. Gió vùng cao luồn qua hàng cây, cuốn tung vài sợi tóc xõa trước trán cô. Trong khoảnh khắc, vẻ kiêu ngạo thường ngày của một nữ cường gia đình tài phiệt dường như bị bóc sạch, chỉ còn lại một người chị đang run rẩy trước những lỗi lầm năm xưa.

"...Chị biết."

Giọng cô ta trầm xuống, nhỏ đến mức gần như bị gió nuốt chửng.

"Chị biết... là chị đã sai

Văn Kỳ cười nhạt, nhưng trong mắt lại không chút ấm áp.

"Đủ rồi. Đừng nói lời sáo rỗng với tôi. Chính chị đánh gãy tay tôi, chính chị tống tôi đi ba năm trong cái địa ngục trần gian đó, chính chị khiến tôi sống hai năm như một con chó ở chính ngôi nhà tôi lớn lên....Chị thấy tôi sống tốt hơn liền xuất hiện, lần này muốn đầy đọa tôi thế nào?"

Tư Đồ Thanh Thiển cắn nhẹ môi dưới. Nét mặt cô ta đầy mâu thuẫn, như thể muốn nói gì đó, lại không biết bắt đầu từ đâu. Cô ta đưa tay, khẽ chạm lên thành cốp xe sau lưng Văn Kỳ, ánh mắt chứa đầy nỗi hối hận lẫn bất lực.

"Văn Kỳ....chị..không có ý đó."

Văn Kỳ quay đi, như không muốn nhìn thấy dáng vẻ kia

Tư Đồ Thanh Thiển nhìn bóng lưng ấy, bàn tay siết lại thật chặt.

Lục thúc rất nhanh từ phòng hiệu trưởng trở ra, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên, vừa nhìn thấy Văn Kỳ, ông ta lập tức tươi cười niềm nở

"Xin chào. Tôi họ Lý, là hiệu trưởng của trưởng tiểu học nhỏ này. Rất cảm ơn cô Văn và ông Lục đã lặn lội đường xe đến đây hỗ trợ."

Văn Kỳ đón nhận cái bắt tay cùng nự cười vui vẻ

"Là vấn đề nhỏ, hiệu trưởng Lý không cần khách sáo."

Hiệu trưởng Lý nắm lấy tay Văn Kỳ, bàn tay chai sần của người gắn bó với núi rừng, nhưng ánh mắt lại sáng và chân thành.

"Các cô cậu trẻ thành phố bận rộn thế mà vẫn dành thời gian lên giúp... Chúng tôi thực sự cảm kích."

Lục thúc cười ha hả, vỗ vai ông hiệu trưởng

"Hiệu trưởng. Văn Kỳ của chúng tôi kỹ thuật vẻ rất tốt, lại nhiệt tình vô cùng. Ông không cần quá khách sáo."

Văn Kỳ khẽ nghiêng đầu, nụ cười nhạt nhưng không giấu được ấm áp

"Chỉ là vẽ lại một bảng hiệu thôi, nhưng nếu làm cho lũ trẻ mỗi ngày đến trường đều nhìn thấy mà cảm thấy tự hào... thì đáng để làm lắm."

Hiệu trưởng Lý gật gù, ánh mắt ông dừng nơi tấm bảng gỗ cũ mốc treo tạm bằng dây kẽm ở đầu cổng trường, nứt nẻ và xô lệch vì gió núi.

"Bảng hiệu này là từ năm 2003, do phụ huynh trong bản dựng tạm. Lúc đó, không ai nghĩ trường mình sẽ trụ được đến tận giờ. Nay có người giúp sơn lại... là chuyện lớn với bọn nhỏ lắm."

Văn Kỳ nhìn theo ánh mắt của ông, lòng chợt lặng đi vài phần. Không phải chỉ là một bảng hiệu. Là một nơi để ươm mầm. Nàng quay sang Lục thúc, nhẹ giọng

"Thúc mang ra mấy thùng sơn đi. Mình làm luôn, đừng để trời tối."

Lục thúc gật đầu, quay xe về phía sau mở thùng. Những lon sơn xanh, đỏ, trắng được bày ra bên mé tường đất. Văn Kỳ cúi người, mở nắp sơn, bắt đầu công việc của mình

Trời vùng cao nắng gắt nhưng không gắt gỏng, chỉ dày thêm lớp oi nồng trên lưng áo. Dưới bóng râm nghiêng của cổng trường, Văn Kỳ ngồi xổm trước tấm bảng gỗ cũ. Màu nền đã được sơn lại xong, chỉ còn vài dòng chữ cần tô vẽ cho sắc nét.

"Lục thúc, đưa cháu phần sơn đỏ."

Giọng nàng vang lên không lớn, nhưng dứt khoát. Bàn tay phải vẫn cầm cọ di chuyển từng đường nét dứt khoát, thật không dám nghĩ nàng vẫn có cơ hội có thể vẽ tiếp ước mơ của chính mình.

Rất nhanh, một hộp sơn đỏ được đưa đến bên cạnh. Văn Kỳ không quay đầu, chỉ gật nhẹ.

"Cảm ơn."

Nàng nhúng cọ, tiếp tục những nét vẽ dang dỡ. Tay cầm cọ ổn định, nét chữ to, mềm mại mà cứng cáp, từng đường nét như mang theo một sự tập trung không gì chen vào nổi.

Phía sau nàng, người đưa hộp sơn vẫn đứng lặng. Không phải Lục thúc. Mà là Tư Đồ Thanh Thiển

Cô không nói lời nào, chỉ khom người lấy chiếc khăn lau nhẹ vài vệt bụi quanh viền bảng. Ánh mắt dừng lại nơi bóng lưng gầy nhỏ, ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu lên mái tóc đen mềm, từng sợi tóc của Văn Kỳ như thấm đầy bụi thời gian, nhưng vẫn toát lên khí chất kiên cường không chịu lụi tàn.

Tư Đồ Thanh Thiển khẽ cụp mắt, cô tự hỏi đã bao nhiêu năm rồi chính mình mới có thể đứng nhìn em ấy vẽ như thế này...lâu đến mức cô không còn nhớ lần cuối cùng là khi nào.

Văn Kỳ vặn nắp hộp sơn đỏ, khẽ thở ra một hơi đầy hài lòng. Bảng hiệu đã hoàn thành, nét chữ hiện lên rõ ràng dưới ánh nắng chiều nhạt, mang theo hơi ấm mơ hồ như những hy vọng đầu tiên được chắp vá lại.

Nàng cúi người thu dọn đồ nghề vào thùng sơn, tiện tay với sang chiếc khăn lau viền bảng nhưng vừa chạm vào, nàng khựng lại.

Khăn không phải của Lục thúc.

Là loại khăn lụa cao cấp có thêu hoa chìm, dính chút bụi đất nhưng vẫn mang hương nước xả cao cấp thoang thoảng. Nàng xoay người lại, ánh mắt lập tức chạm vào người đang đứng cách đó chưa tới một mét.

Tư Đồ Thanh Thiển.

Văn Kỳ thoáng sững người, rồi lập tức thu lại biểu cảm. Nàng đứng thẳng dậy, ánh mắt hờ hững, môi mím nhẹ.

"Chị đứng đây làm gì?"

Câu nói không lên giọng, không trách móc, nhưng như mũi tên bắn thẳng về phía người đứng sau.

Tư Đồ Thanh Thiển nhúng vai một cái, vẻ mặt đầy thản nhiên

"Làm phụ tá cho em. Vừa rồi cũng giúp không ít việc. Em không thấy sao?"

Văn Kỳ cười khẩy, cúi người gom hộp màu còn dang dở.

"Chị bị rãnh đúng không? Chạy đến đây phá rối tôi?"

"Rảnh. Chị bị đình chỉ công tác."

Tư Đồ Thanh Thiển đáp gọn, sự thản nhiên của cô khiến động tác thu dọn của Văn Kỳ cũng phải khựng lại

"Nên mới lên đây thư giãn. Kết quả gặp em lại càng thư giãn."

"Đồ thần kinh"

Giọng Văn Kỳ lạnh tanh, tay bóp chặt tuýp màu đến mức biến dạng. Nàng sao lại chưa từng thấy khía cạnh này của nhị tiểu thư Tư Đồ gia

"Đúng vậy. Chị bị thần kinh nên mới dễ bị lừa như vậy."

Tư Đồ Thanh Thiển ngẩng lên, giọng chậm lại một nhịp, thoáng mang theo nét chua xót hiếm hoi.

"Nhưng là....mặt chị cũng rất dày...có thể sửa chửa được lỗi lầm"

Văn Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như sương sớm trên đỉnh núi, quét thẳng vào gương mặt không gợn sóng kia.

"Cho xin...tôi không cần."

Giọng nàng gằn lại, từng chữ như đè nén qua kẽ răng.

"Tôi và các người tốt nhất đừng liên quan đến nhau nữa."

Tư Đồ Thanh Thiển không đáp ngay. Một làn gió lướt qua mái tóc cô, thổi lật nhẹ vạt áo khoác màu ghi nhạt. Đôi mắt kia vẫn nhìn Văn Kỳ, lần này không còn vẻ trêu chọc, mà là thứ ánh nhìn nhẫn nại đến ngột ngạt

"Không sao. Chị có dư thời gian để chứng minh."

Cô nói, giọng trầm xuống.

"Tính kiên nhẫn chị cũng có."

Không khí ngưng đọng trong vài giây. Văn Kỳ bật cười. Cười như gió quất qua khe đá đầy lạnh lẽo, không hề có chút rung động.

"Chị bị điên thật rồi. Tránh đường."

Nàng xoay người, xách thùng sơn lên, lạnh nhạt ném lại một câu

"Tránh."

Chiều muộn, khi ánh nắng đã rút khỏi dãy núi phía xa, hiệu trưởng Lý lại xuất hiện bên khoảng sân trường – nơi Văn Kỳ và Lục thúc vừa dọn dẹp xong vật dụng cuối cùng. Trên gương mặt ông là nụ cười hiền hòa quen thuộc, xen lẫn chút ngại ngùng chân chất của người miền núi.

"Cô Văn, ông Lục, hôm nay hai người vất vả rồi. Tôi biết quán ăn quanh đây chẳng có mấy chỗ ra hồn... nên mạo muội mời hai vị về nhà tôi dùng bữa tối. Cơm nhà thôi, nhưng đảm bảo sạch sẽ, đủ món nóng sốt."

Hiệu trưởng Lý cũng bật cười, vỗ tay lên bụng mình một cái rồi nói tiếp, giọng hạ xuống nửa trêu nửa thật

"À, tôi còn có một vị khách từ thành phố đang ở lại nhà mấy hôm nay. Cũng là người tử tế, có học vấn, tôi nghĩ gặp mặt nhau biết đâu lại có duyên trò chuyện. Lát nữa tôi sẽ giới thiệu cho hai vị."

Văn Kỳ không nói gì, chỉ mỉm cười đáp lại bằng cái gật nhẹ. Nàng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đó là một người thân quen nào đó của hiệu trưởng về thăm, hoặc có thể là cán bộ công tác từ trung tâm huyện.

Chỉ là nàng không ngờ, vị "khách" kia... lại là người mình hoàn toàn không muốn gặp.

Chiếc xe bán tải chở ba người men theo con dốc đất đỏ, qua những mái nhà lợp ngói nâu sẫm nghiêng nghiêng bên sườn núi. Căn nhà nhỏ của hiệu trưởng Lý nằm lọt thỏm giữa vườn chè um tùm, tường trắng, mái xanh, sân lát gạch thô nhưng sạch sẽ.

Vừa dừng xe, Văn Kỳ đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nồng lan ra từ gian bếp phía sau nhà. Mùi thịt xào chua ngọt, hương rau rừng xào tỏi, thoang thoảng cả mùi tiêu và sả cay ấm, tất cả hòa vào nhau, tạo nên thứ hương vị chỉ nơi núi rừng mới có.

"Về rồi đấy à?"

Một giọng phụ nữ sang sảng vang ra từ gian bếp. Ngay sau đó là dáng người đẫy đà, tay áo xắn cao, tay cầm vá vừa bước ra, bà ấy chính là vợ của hiệu trưởng.

"Đây chắc là cô Văn và ông Lục đúng không? Vào, vào mau. Tôi hầm canh gà thuốc bắc từ trưa đến giờ, đừng để nguội mất ngon."

Không đợi khách phản ứng, bà đã xoay người, nhanh nhẹn dọn thêm chén bát, tay không ngừng quăng vào vài câu

"Ở vùng cao chẳng có gì quý, chỉ mong người ở thành phố lên không thấy lạnh bụng là được rồi!"

Không khí ấm cúng và mộc mạc len vào từng ngóc ngách. Văn Kỳ đứng ngẩn ra một lát, rồi khẽ mỉm cười, bước vào gian nhà nhỏ ngập mùi cơm canh gia đình.

Nhưng là bóng người từng bên trong bước ra cũng khiến nhịp bước nàng dừng lại

Tư Đồ Thanh Thiển, chị ta sao lại ở đây nữa?

Văn Kỳ đứng sững lại nơi ngưỡng cửa, nụ cười nhạt trên môi chợt cứng đờ.

"Xin chào. Đây là khách của hiểu trưởng Lý sao?"

Tư Đồ Thanh Thiển trước tiên bước lên một bước, trực tiếp lên tiếng, một câu hỏi đủ để Văn Kỳ cười lạnh trong lòng

"Phải, phải. Giới thiệu một chút. Đây là cô Văn và Lục thúc, người Hải Thành, hai người vừa giúp trường tiểu học sơn sửa lại tấm bảng."

Giọng của hiệu trưởng Lý không hề che giấu sự hào hứng. ông xoay sang tiếp tục nói

"Đây là tiểu Thiển. Là người Hải Thành, khách du lịch đến đây cũng được vài hôm rồi."

Văn Kỳ khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt không rời khỏi Tư Đồ Thanh Thiển dù chỉ nửa giây. Nàng mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy không hề có chút ấm áp nào, chỉ có sự phòng bị và một tia châm chọc mờ nhạt.

"Chào chị."

Lục thúc đứng cạnh thoáng nhìn sang rồi ho khẽ một tiếng, định xua đi bầu không khí lành lạnh vừa tràn vào gian nhà.

Tư Đồ Thanh Thiển không tránh né. Ánh mắt chị ta thản nhiên nhìn Văn Kỳ, thậm chí còn kéo ghế bên bàn mời

"Vậy em là người đã vẽ lại bảng cho trường tiểu học sao. Thật có lòng."

Hiệu trưởng Lý vẫn chưa nhận ra luồng khí ngấm ngầm giữa hai người, ông cười tươi gắp thêm một ít thịt vào đĩa, giọng hào hứng như đang tiếp khách quý

"Đều là người quen ở Hải Thành, hôm nay ngồi chung một bàn, phải gọi là có duyên."

Văn Kỳ không đáp, chỉ chậm rãi tháo túi vải đeo chéo ra, đặt bên cạnh ghế rồi ngồi xuống. Nàng rót cho mình một chén trà nhạt, hương trà quê mộc mạc dâng lên khiến lồng ngực cũng dịu lại đôi phần. Nhưng khi ánh mắt nàng lướt qua Tư Đồ Thanh Thiển đang ngồi đối diện, nụ cười kia lại biến mất như chưa từng tồn tại.

"Phải nói là quá duyên phận ấy chứ."

Lục thúc cười lớn, ông nhìn sang Văn Kỳ bổ sung thêm.

"Ở vùng cao thế này có thể gặp được đồng hương là rất có duyên."

Tư Đồ Thanh Thiển hoàn toàn bỏ ngoài mắt dáng vẻ gượng gạo của Văn Kỳ, cô thản nhiên đưa một chun rượu nhỏ đến trước mặt Lục thúc mà cười nhẹ

"Nếu có duyên như vậy có phải chúng ta nên uống một chút không. Rượu vùng cao rất ấm, ở Hải Thành chúng ta khó có thể uống được."

Nhưng là trước khi Lục thúc đón ly rượu, Văn Kỳ đã lên tiếng chắn ngang.

"Lục thúc còn phải lái xe, không nên uống thì hơn."

"Chúng ta cũng không định về trong đêm mà tiểu Văn, cứ thoải mái một chút."

Văn Kỳ nghẹn cứng ở cuống họng. Nàng mơ hồ cảm thấy một đêm này vô cùng bất an.

Chương trước Chương tiếp
Loading...