KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI

Chương 28 : Về Trong Đêm



Chương 28 : Về Trong Đêm

=================

Ánh đèn trắng lạnh quét xuống làn da tái nhợt. Văn Kỳ ngồi tựa lưng vào giường bệnh, tay trái được quấn tạm băng gạc, vài vết thương rớm máu vẫn chưa kịp cầm hẳn. Mái tóc rối xõa xuống một bên má bầm tím, che lấp phần nào nét cứng rắn nhưng tiều tụy trên khuôn mặt nàng.

Bác sĩ kiểm tra lại kết quả chụp X-quang, giọng điềm đạm nhưng rõ ràng có chút bất bình

"May là không gãy xương. Nhưng phần mô mềm ở vai phải bị chấn thương, có hiện tượng tụ máu. Ngoài ra, lòng bàn tay xây xát nặng, cần vệ sinh và thay băng thường xuyên."

Ông đặt tấm phim X-quang xuống bàn. Không phải bác sĩ chưa từng thấy bệnh nhân bị hành hung, nhưng với người trẻ tuổi này... số lượng tổn thương không tương xứng với một vụ xô xát đơn thuần.

Đa số vết thương đều đã lên sẹo, nhưng có thể chứng minh được là người này bị bạo hành một thời gian dài.

"Cô từng bị ngược đãi trong thời gian dài phải không?"

Ông hỏi thẳng, giọng trầm khàn.

Văn Kỳ không trả lời, chỉ hơi nghiêng đầu sang bên, tránh ánh mắt đang nhìn xoáy vào mình. Mái tóc rủ xuống thêm chút nữa, che khuất cả nửa khuôn mặt lẫn vết tím lan dài dưới gò má.

"Lâu rồi. Là chuyện đã qua. Hiện tại tôi đã ổn. Bác sĩ không cần quan tâm vấn đề ấy."

Có những chuyện không phải bác sĩ muốn quản là có thể quản. Huống hồ gì người phụ nữ đang đứng bên ngoài phòng bệnh kia lại càng là đại nhân vật. Xem ra chỉ là góc khuất của hào môn mà thôi.

"Cô cứ nghỉ ngơi trước. Không có gì thì ngày mai có thể xuất viện."

Văn Kỳ không lên tiếng chỉ khẽ gật đầu thay lời nói. Bác sĩ vừa đi thì Uyển Trân Trân cũng đến, bên cạnh còn có vú Phương.

Tiếng giày cao gót vang lên đều đặn, mỗi bước như giẫm thẳng lên tầng không khí lạnh căm trong phòng bệnh. Uyển Trân Trân đứng trước giường, ánh mắt đảo qua băng gạc trắng nơi cánh tay Văn Kỳ, rồi dừng lại ở khuôn mặt tím bầm và đôi mắt trầm mặc đến cứng đầu.

Bà không nói gì, chỉ đứng lặng, tay khẽ siết chiếc túi xách da bên hông. Vú Phương bên cạnh nhìn Văn Kỳ một lượt, trong lòng thật sự đau lòng. Đứa nhỏ này vì sao lại đến nước này.

"Bác sĩ nói sao?"

Uyển Trân Trân lên tiếng, giọng bình thản nhưng chỉ có bà biết chính mình đang lo lắng như thế nào?

"Không gãy xương. Vài chỗ xây xát."

Văn Kỳ trả lời, giọng khàn khàn không một gợn cảm xúc. Ánh mắt nàng không hề liếc qua người phụ nữ đứng trước mặt, chỉ nhìn chằm chằm ra ô cửa kính phản chiếu ánh đèn trắng nhợt.

Uyển Trân Trân im lặng vài giây, tựa như đang tiêu hóa câu trả lời vô tình ấy. Bà cụp mắt, liếc nhìn hộp thuốc sát trùng đặt đầu giường, rồi lại dời ánh nhìn trở lại gương mặt tái nhợt của con gái này. Bà chính là hạ xuống quyết tâm lớn.

"Vú Phương để thức ăn trên bàn đi. Bà lui ra."

"Vâng. Phu nhân"

Vú Phương lập tức lui xuống. Căn phòng phút chốc chỉ còn hai người. Không ai nói gì.

Vài phút sau, Uyển Trân Trân mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói rất nhẹ nhưng lại không thể che giấu được nỗi mệt mỏi lẫn bất lực bên trong

"Văn Kỳ, rốt cuộc con muốn như thế nào? Phải như thế nào con mới chịu quay về nhà?"

Một lời rơi xuống, lặng lẽ như đá chạm mặt hồ, dấy lên từng vòng sóng lạnh lẽo. Văn Kỳ cười nhạt, khẽ xoay mặt sang bên, giọng khản đặc

"Phu nhân quá lời. Đó không phải nhà của tôi."

Uyển Trân Trân siết chặt ngón tay. Chiếc túi da hàng hiệu khẽ rúm lại dưới lực tay vô thức. Bà mím môi rất lâu, ánh mắt rơi trên dáng vẻ của người đối diện.

"Chúng ta là gia đình. Có gì không thể bỏ qua cho nhau."

Giọng bà không còn giữ được bình tĩnh, trong tiếng hỏi như có thứ gì đó rạn nứt.

Văn Kỳ chậm rãi quay đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt trang điểm kỹ lưỡng của người phụ nữ trước mặt. Nàng cười, nhưng ánh mắt lại lạnh băng đến tê người.

"Gia đình? Phu nhân lời này không dám nhận. Tôi mệnh mỏng, không thể với tới hào môn."

Uyển Trân Trân khựng người, trái tim như bị ai bóp nghẹn. Lời từ chối không mang theo một tia xúc động, chỉ toàn là mũi dao sắc lẻm cắm ngược vào lòng người. Bà cũng không thể trách được sau từng ấy chuyện xảy ra.

"Văn Kỳ... Mẹ xin lỗi."

Văn Kỳ không lên tiếng. nàng ngã người xuống giường đồng thời kéo chăn lên trùm kín cả đầu. uyển Trân Trân bước nhẹ đến bên giường, bà chậm rãi lên tiếng.

"Mẹ biết tiếng xin lỗi không thể xoa dịu tổn thương của con. Nhưng con có từng nghĩ trong hoàn cảnh đó. Mẹ phải làm sao để không tổn thương cả hai đứa không?"

Văn Kỳ dường như bị lời này chọc nguấy vào miệng vết thương chưa lành, nàng mạnh mẽ từ trong chăn ngồi dậy, đáy mắt hằn lên tia đỏ

"Tổn thương? Thế các người có biết tôi thật tế không hề làm chuyện đó không? Tôi căn bản còn chưa từng bước đến văn phòng của ông ta thì làm sao tôi biết đó là văn kiện cơ mật? Các người có từng nghĩ đến chưa?"

"Có. Mọi người đã từng nghĩ và đã từng điều tra. Và cũng từng hoài nghi có người vu hại con. Nhưng thật tế đêm đó, Thanh Nhược ở bên cạnh lão thái gia cả đêm."

"Cái gì?"

Văn Kỳ sửng sờ lên tiếng, giọng khản đặc như thể cổ họng bị thứ gì đó chặn ngang. Ánh mắt nàng trừng lớn nhìn Uyển Trân Trân, toàn thân cứng đờ như hóa đá.

Uyển Trân Trân không trốn tránh, bà chỉ yên lặng gật đầu, từng lời rơi ra như đinh đóng vào lòng.

"Đêm đó, người ở bên lão thái gia... là Thanh Nhược."

Bà dừng một chút, sau đó tiếp tục, giọng trở nên trầm thấp

"Thanh Thiển nghi ngờ có người trộm chuỗi hạt của con nhưng thật tế trên đó không tìm được giấu vân tay của bất kì ai...ngoài trừ con."

"Vô lý. Tôi hoàn toàn không lấy."

Giọng Văn Kỳ run lên vì tức giận, hai bàn tay siết chặt vào tấm chăn mỏng, khớp ngón tay trắng bệch.

"Tôi bán nó thì được cái gì chứ?"

Uyển Trân Trân giọng lặng lại, bà kéo lấy chiếc ghế bên cạnh mà ngồi xuống.

"Văn Kỳ. Việc đưa con vào trại giáo dưỡng là phương án bảo vệ con. Tránh cho gia gia muốn truy cứu đến luật pháp..cho nên...."

"Đủ rồi"

Văn Kỳ xoay đầu nhìn thẳng vào gương mặt người này. Ánh nhìn của nàng lạnh lẽo như lưỡi dao lướt trên cần cổ, sẵn sàng mà hạ thủ.

Từng lời nàng thốt ra đều như lửa táp vào da thịt.

"Bảo vệ tôi bằng cách để họ đánh đập, chà đạp, coi tôi như một con chó đó hả? Cái nơi đó – ngày đầu tiên tôi vào đã bị bắt quỳ trên nền xi măng suốt sáu tiếng chỉ vì không cúi đầu trước 'đàn chị'. Ngày thứ ba bị lột sạch quần áo ném ra ngoài sân rồi luân phiên đánh đập tôi. Và suốt ba năm, không một ai đến thăm, không một ai hỏi tôi sống hay chết."

Giọng nàng nghẹn lại, nhưng ánh mắt không hề rơi lệ.

"Phu nhân. Khái niệm bảo vệ của bà cũng thật hay.."

Uyển Trân Trân siết chặt tay đến mức các đốt ngón trắng bệch, nhưng bà không nói được lời nào. Bà biết... tất cả những gì Văn Kỳ nói đều là thật. Và bà, chính bà đã để mặc đứa con gái sống với mình hai mươi năm rơi vào biển lửa chỉ để thỏa lắp sự ăn năn vì đã lạc mất đứa con ruột năm xưa.

"Phu nhân, tôi từng nghĩ... nếu bà chỉ cần đến nhìn tôi trong cái nơi đó dù chỉ một lần, bà sẽ thấy tôi đã bị nghiền nát như thế nào. Nhưng bà không đến. Không một lần xuất hiện. Năm đầu tiên tôi ở trong đó, trời đầy tuyết và tôi....

Văn Kỳ dừng lại, nước mắt vẫn là không nhịn được mà phủ xuống gò má đang sưng đỏ của nàng. Nỗi đau bị dồn nén suốt ba năm, giờ đây không còn cách nào khác ngoài bật ra thành tiếng.

"Tôi bị lột sạch quần. Chỉ mặc áo mỏng và chịu đánh như một tên tù nhân tày trời. Trước mặt tôi là video trực tiếp gia đình các người đang...tổ chức sinh nhật cho Tư Đồ Thanh Nhược....các người có biết...hôm đó cũng là sinh nhật của tôi không?"

Giọng nàng vỡ ra như thuỷ tinh bị bóp nát trong lòng bàn tay. Trực tiếp cắt nát người đối diện

"Cùng một ngày, cùng một dòng họ, cùng gọi là 'con gái', vậy mà một đứa được mặc váy xinh cắt bánh kem dưới ánh đèn lung linh, còn một đứa bị đánh giữa trời tuyết, không còn tôn nghiêm, không còn nhân phẩm."

Ánh mắt Văn Kỳ giờ đã đỏ ngầu, nhưng không có vẻ yếu đuối. Chỉ là một thứ gì đó đã chết hẳn sau câu nói vừa rồi.

"Từ khi Tư Đồ Thanh Nhược về nhà tôi biết chính mình sẽ không thể nào đòi hỏi như xưa, không thể nào ngang ngược như xưa. Tôi nhu thuận hơn thì các người nói rằng tôi lấy lòng vì sợ bị đuổi đi. Không phải tôi không sống hòa thuận với cô ta mà là cô ta không ngừng tìm cách đuổi tôi đi."

Uyển Trân Trân siết chặt tay. Hốc mắt bà đỏ bừng, lời đến bên miệng cũng không cách nào thốt ra.

"Con còn gì ấm ức cứ nói hết đi. Mẹ sau này sẽ cho con công đạo."

"Tôi chính là không cần. Bà đừng phiền tôi nữa là được."

Văn Kỳ dứt tiếng lập tức xốc chân rời khỏi giường. Nàng thậm chí bước ra cửa cũng không quay đầu lại. Mỗi bước chân giẫm trên nền gạch sáng của bệnh viện như viết kéo cắt đứt đoạn tình thân đầy máu này. Nàng chính là bước qua mùa đông lạnh lẽo nhất cuộc đời mình...

Hành lang bệnh viện về đêm vắng ngắt, chỉ còn ánh đèn huỳnh quang nhàn nhạt soi bóng người cô độc. Khi nàng đẩy cửa chính bệnh viện ra, đồng hồ điện tử bên hông cổng vừa vặn điểm 03:00

Trời chưa sáng. Gió về khuya rét cắt da, mùi thuốc sát trùng nhạt nhòa trong làn sương sớm.

Văn Kỳ siết chặt cổ áo, bước chân trầm nặng. Đôi mắt khô khốc, chẳng còn dư lệ để khóc nữa. Nàng cứ thế cắm cúi bước qua bãi xe vắng người, từng bước như dẫm lên những lời nói vừa rồi, lên cả những năm tháng bị chôn vùi.

Nhưng đúng lúc nàng vừa đi ngang cổng phụ của bệnh viện – nơi chỉ có một trụ đèn vàng yếu ớt hắt xuống tiếng thắng xe đột ngột vang lên phía sau.

Một chiếc Roll-Royce màu đen phanh lại thật gấp, ngay mép vạch trắng.

Cửa sau bật mở. Dưới ánh đèn mờ, một đôi chân dài bước xuống. Người phụ nữ mặc bộ Suit trắng, mái tóc dài xõa nhẹ xuống vai. Nét mặt dù bị che một phần bởi bóng tối, nhưng ánh mắt lại sáng đến mức không thể lẫn đi đâu được.

Giản Thanh Khê....chị ấy trở về khi nào? Rõ ràng nàng không gọi là vì chị ấy đã ở Bắc Thành công tác như thế nào lại bay về ngay trong đêm?

Gió khuya se lạnh thổi ngược về phía cổng phụ, thổi tung mớ tóc lòa xòa trước trán Văn Kỳ. Nhưng thứ khiến nàng rùng mình lại là ánh mắt người đối diện.

Giản Thanh Khê dừng lại cách nàng chưa đến một bước chân. Không nói gì.

Cái im lặng ấy giống như một tầng khí áp, lạnh buốt và ngột ngạt.

Giản Thanh Khê gần như mất kiểm soát. Câu hỏi bật ra khỏi miệng chị như tiếng nổ nghẹn sau cùng của một quả bom đã bị nén quá lâu.

"Vì sao không gọi cho chị?"

Nàng tiến lên một bước, giọng không còn kiềm chế được bình thản.

"Chị tôn trọng quyết định của em. Chị chưa từng yêu cầu em phải làm thế này thế kia. Nhưng vì sao em lại cố chấp như vậy?"

Giọng nàng khàn đặc, khô rát nơi cuống họng, mỗi chữ rơi ra đều như cào vào lớp vỏ phòng bị bọc kín của người trước mặt.

"Chẳng phải chị đã nói rồi sao? Khi chị không ở Hải Thành, em hãy đến Giản gia. Khu trọ em ở phức tạp, chị không yên tâm. Chị đã nói... đừng ở đó nữa..."

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt trừng xuống nàng – không phải vì giận, mà là vì đau.

"Bây giờ thì sao?"

"Vai em bầm, má em sưng, tay em rớm máu, người em run lẩy bẩy đi ra từ bệnh viện lúc ba giờ sáng. Vậy em tính chứng minh điều gì? Rằng em mạnh mẽ hơn chị nghĩ? Hay là em không cần chị?"

Câu cuối cùng nói ra xong, lồng ngực Giản Thanh Khê như bị ai đó bóp nghẹt. Tay nàng rũ xuống bên người, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay mà vẫn không cảm thấy đau. Tất cả mọi tức giận giờ đây hóa thành một nỗi tổn thương âm ỉ, lan ra từng tế bào.

Văn Kỳ không đáp. Đôi mắt nàng đỏ bừng, nhưng cố chấp nhìn đi nơi khác.

"Em không muốn làm phiền chị."

Nàng khẽ nói, giọng khàn, như thể chính mình cũng không tin vào câu trả lời đó.

"Phiền?"

Giản Thanh Khê cười, một tiếng cười lạnh buốt, xót xa đến cực điểm. và nàng đã bị lời này chọc giận

"Em là người yêu chị, em là người chị muốn chăm sóc cả đời. Em cho rằng gọi một cuộc điện thoại khi em gặp nguy hiểm là 'phiền' chị?"

Giản Thanh Khê cuối cùng thở hắt ra, nhẹ đến mức giống như đang đầu hàng.

"Được rồi. Lên xe đi."

Căn penthouse tầng cao nhất của tòa nhà Giản thị chìm trong ánh đèn dịu màu vàng kem. Mọi thứ bên trong đều toát lên vẻ tinh tế, gọn gàng và lạnh lẽo như chính chủ nhân của nó. Nhưng đêm nay, ánh sáng ấy dường như cũng không thể xua đi bầu không khí ngột ngạt đang bao trùm khắp căn hộ.

Văn Kỳ ngồi im trên giường lớn, thân thể rũ xuống như một cánh hoa vừa bị vùi qua trận bão. Tấm chăn lụa trắng được chị giúp việc mang ra từ phòng giặt, nay phủ qua đầu gối nàng như một thứ che chắn mong manh cuối cùng.

Tay nàng khẽ run, không dám động đậy. Không phải vì đau, mà vì người phụ nữ đang ngồi cách đó chỉ vài bước chân – vẫn chưa nói thêm một lời nào kể từ khi đưa nàng về.

Và nàng biết Giản Thanh Khê đang giận. Rất giận.

Giản Thanh Khê đang ngồi ở bàn làm việc gần cửa sổ sát đất, bên ngoài là thành phố đêm sáng đèn nhưng không mang lại chút ấm áp nào.

Chiếc laptop bật sáng một bên, màn hình hiện dở vài email chưa trả lời. Trên bàn còn có mấy tài liệu in giấy. Hợp đồng từ Bắc Thành mang về chưa kịp xử lý. Cốc cà phê đen đã nguội từ lúc nào, nằm im lìm cạnh điện thoại.

Nàng vẫn mặc nguyên bộ suit trắng ban đầu, tay đặt lên bàn nhưng không gõ bàn phím. Ánh mắt không nhìn vào màn hình, cũng không liếc về phía sau, nhưng từng chuyển động rất nhỏ của người trên giường... chưa từng thoát khỏi tầm quan sát của nàng.

Không ai lên tiếng. Loại im lặng này rất đáng sợ.

Văn Kỳ cắn môi, mái tóc xõa rối một bên, tay trái đặt lên đầu gối quấn băng gạc trắng. Mỗi lần muốn nói điều gì đó, cổ họng nàng lại như bị nghẹn lại bởi thứ gì vừa đắng vừa cay.

Cuối cùng nàng hạ xuống quyết tâm đi xuống giường, đặt hai chân trần lên sàn lạnh rồi chậm rãi đứng dậy. Cả người vẫn còn đau, nhưng nàng không muốn mãi im lặng như thế.

"Em làm sao?"

Giản Thanh Khê lên tiếng. Âm thanh mang theo khàn đục của một chuyến công tác dài cùng sự kiện của Văn Kỳ, nàng xác thật rất mệt mỏi.

"Thanh Khê. Em xin lỗi."

Giản Thanh Khê không đáp. Nàng chỉ ngồi đó, đôi mắt vẫn dán vào gương mặt người yêu , người mà khiến nàng vừa lo vừa giận, vừa thương vừa trách.

Một lúc sau, nàng mới cất lời, nhưng không phải là một cái tha thứ dễ dàng:

"Em xin lỗi vì điều gì?"

Văn Kỳ ngẩng lên, ánh mắt như một mặt nước bị gió khuấy động. Nàng cắn môi dưới, khẽ đáp

"Vì em không nói cho chị biết. Vì em đã không đến Giản gia, đã để chị phải về trong đêm."

Giản Thanh Khê mím môi, ánh mắt ánh lên một tia nhói buốt. Nàng ngả lưng ra ghế, giọng dằn xuống nhưng không thể giấu được nỗi đau

"Rồi còn gì nữa?"

Văn Kỳ hít mạnh một hơi nhớ đến đoạn hội thoại giữa nàng và Giản Thanh Khê lần trước ở Giản gia :"Chị cảnh cáo em lần đầu cũng như lần cuối. Nếu em còn để người khác tổn thương em thì chị sẽ không ngại mà chỉnh đốn em. Chị không ngại dùng roi đánh em."

"Em làm sai....em ...chịu phạt..."

Giản Thanh Khê rời khỏi ghế xoay, nàng bước đến trước mặt Văn Kỳ nhìn gò má vẫn còn sưng đỏ của người yêu, tức nhiên sẽ không thể ra tay..nhưng cũng không bỏ qua dễ dàng.

"Đứng úp mặt vào tường đi. Chị đi tắm ra sẽ xem xét nên phạt em thế nào?"

Văn Kỳ ngẩn người, ánh mắt khẽ chớp, môi mím lại thành một đường mảnh. Nàng không hỏi lại, cũng không phản kháng. Chỉ là tay siết nhẹ mép váy ngủ, rồi xoay người, bước về phía bức tường gần đầu giường.

Một bước... rồi hai bước...

Tiếng chân trần đạp lên sàn gỗ lạnh vang rất khẽ trong căn penthouse yên tĩnh. Khi nàng đứng yên, mặt hướng vào bức tường xám lạnh, bóng đèn phía sau kéo bóng hình nàng dài đổ xuống dưới chân.

"Không được dựa vào tường, cũng không được ngồi xuống."

Giọng Giản Thanh Khê vang lên từ phía sau, lạnh nhạt nhưng tuyệt đối không tàn nhẫn.

Văn Kỳ nghe lời, đứng thẳng lưng. Tay nàng buông thõng hai bên người, chân trụ có phần run nhẹ. Tư thế đó... khiến những vết thương chưa lành nơi đầu gối và bả vai âm ỉ nhói lên. Nhưng nàng không lên tiếng.

Nàng hiểu Giản Thanh Khê đang giận, mà đây là cách dịu dàng nhất để có thể trút giận.

Phía sau, Giản Thanh Khê không nói thêm lời nào nữa. Chị cầm lấy bộ đồ ngủ mới rồi đi thẳng vào phòng tắm. Cửa kính mờ khép lại. Tiếng nước bắt đầu vang lên, đều đều và nhấn chìm mọi tiếng thở mỏng manh trong phòng.

Văn Kỳ đứng nguyên như thế...

Đây là hình phạt mà nàng biết mình đáng phải nhận. Không phải vì vết thương trên da thịt, mà là vì khoảng cách mà chính nàng tự tạo ra giữa hai người. Vì những mặc cảm mà nàng chưa từng bỏ xuống, vì phần tình cảm mà nàng vẫn còn dè dặt.

Giản Thanh Khê bước ra, mái tóc dài buông xõa sau vai, chiếc áo ngủ lụa màu trắng phủ hờ lên làn da trắng mịn. Mùi bạc hà thơm nhẹ theo làn hơi nước lan khắp căn phòng.

Nàng đến gần Văn Kỳ. Ánh mắt liếc qua bóng lưng gày mà cố chấp của em ấy, chất giọng trầm thấp chậm rãi cất lên

"Được rồi, quay lại đi."

Giản Thanh Khê nhìn người yêu một lúc. Rồi chậm rãi đưa tay nâng mặt nàng lên, đầu ngón tay nhẹ chạm vào gò má sưng.

"Chị không cho phép chuyện này tái diễn nữa. Từ bây giờ trở về sau. Em còn cố chấp, còn cho rằng bản thân rắn rỏi có thể cam chịu thì chị sẽ không ngại đánh em...là thật đấy."

Văn Kỳ chậm chạp gật đầu.

"Đi ngủ thôi."

Nói rồi Giản Thanh Khê đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ của Văn Kỳ trở lại giường ngủ, nàng cẩn thận đặt xuống như một báu vật vô giá.

"Em không bị phạt phải không?"

Lời của Văn Kỳ khiến khóe môi Giản Thanh Khê cười có chút tà mị

"Phạt kiểu khác."

Câu nói "Phạt kiểu khác" vừa buông xuống, tim Văn Kỳ đập chệch một nhịp. Nàng còn chưa kịp hiểu rõ thì thân thể đã bị kéo vào lồng ngực ấm áp quen thuộc. Giản Thanh Khê cúi đầu, hơi thở phả lên gáy nàng mang theo mùi bạc hà sau tắm, vừa mát lại vừa nóng.

"Chị..."

Giọng nàng mỏng như tơ, vang lên trong chăn ấm nệm dày như một đợt sóng khẽ. Nhưng đáp lại chỉ là tiếng cười khẽ trong cổ họng người kia.

"Lần này chị về, là bị em ép."

Giản Thanh Khê nói chậm rãi, từng từ như nhấn xuống da thịt, nhấn xuống lồng ngực đang run lên khe khẽ của Văn Kỳ.

"Em khiến chị bỏ dở một cuộc đàm phán, khiến chị phải ngồi chuyến bay sớm nhất, khiến chị suốt quãng đường không nghĩ gì khác ngoài việc người yêu mình có còn lành lặn không..."

Giọng nói ngưng lại, ánh mắt tối xuống.

"Em nói xem, hình phạt nhẹ vậy có đủ không?"

Văn Kỳ bấu nhẹ lấy vạt áo ngủ của chị, giọng lí nhí:

"Em sai rồi."

"Ừm."

Giản Thanh Khê cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán nàng, sau đó mới vén chăn cho cả hai cùng nằm xuống. Vòng tay chị ôm trọn lấy Văn Kỳ từ phía sau, cằm tựa nhẹ lên hõm vai nàng.

"Làm sai chịu phạt là trách nhiệm của người lớn đúng không? Huống hồ chi em làm tổn thương tâm lý chị. Khiến chi lo lắng nhiều giờ liền..."

Giản Thanh Khê điều chỉnh tư thế, ánh mắt nửa trêu chọc nửa cảnh cáo. Tay phải chị đặt lên hông Văn Kỳ, rồi bất ngờ nâng nhẹ một góc lớp chăn.

Giản Thanh Khê cẩn thận kéo vạt áo ngủ của Văn Kỳ lên, từng lớp lụa rũ xuống, mượt mà như nước chảy qua lòng bàn tay. Nhưng trái ngược với sự mềm mại ấy, làn da bên dưới khiến tim nàng như bị bóp nghẹt.

Tím bầm. Sưng tấy. Những vết cũ đã mờ, vết mới lại xuất hiện.

Một lúc lâu, Giản Thanh Khê không nói gì, cũng không nhúc nhích. Chị chỉ im lặng, bàn tay đặt hờ trên eo Văn Kỳ, đầu ngón tay như đang phân vân giữa việc run lên vì tức giận hay vì xót xa.

Văn Kỳ cảm nhận được luồng không khí nặng nề phía sau lưng, nàng khẽ quay đầu

"Chị..."

Chưa kịp nói hết câu, một tiếng "bốp" rất nhẹ vang lên — bàn tay trần của Giản Thanh Khê vỗ xuống bờ mông cong của người bên cạnh. Tiếp xúc mềm mại trên da thịt khiến Giản Thanh Khê sinh ra khó chịu. nhưng là nàng biết hiện tại không phải lúc

Một cái đánh môn không mạnh, nhưng dứt khoát.

Giản Thanh Khê nhìn nàng, giọng khàn khàn nhưng cực kỳ rõ ràng

"Là chị đã nói rồi đúng không? Nếu còn để người ta làm tổn thương em, chị sẽ tự mình ra tay."

"Lần sau, Văn Kỳ, nếu em còn không biết bảo vệ bản thân..."

Giản Thanh Khê nghiêng đầu, mắt ánh lên sự cảnh cáo như dao lạnh

"Chị sẽ không chỉ vỗ nhẹ thế này đâu."

Văn Kỳ mím môi, giọng khẽ như tiếng gió tan vào khuya muộn

"Vâng..."

Giản Thanh Khê ôm trọn thân thể thương tích ấy vào lòng, dùng thân nhiệt ấm áp của mình mà sưởi ấm.

"Hình phạt chính là ....để chị ôm như vậy....vào mỗi đêm."

Bên ngoài cửa kính, ánh đèn thành phố xa mờ, còn trong căn phòng cao nhất tầng trời kia - nơi ấm áp nhất không phải là chăn nệm, mà là sự bao dung pha trộn giữa dạy dỗ và yêu thương.

Ánh nắng sớm xuyên qua lớp rèm lụa màu be, rọi lên sàn gỗ mờ bóng trong căn penthouse yên tĩnh. Mùi gỗ trầm và thoang thoảng hương cúc La Mã trong máy khuếch tán khiến buổi sáng trở nên mềm mại như tấm chăn phủ kín cả đêm qua.

Văn Kỳ chậm rãi mở mắt.

Cảm giác đầu tiên là hơi thở ấm nóng đều đặn phả lên gáy. Một cánh tay vắt ngang eo nàng, giữ chặt trong tư thế bảo hộ. Tấm chăn lụa vén lệch một bên, lộ ra phần bờ vai mảnh mai của nàng đang tựa sát vào lồng ngực Giản Thanh Khê.

Căn phòng yên ắng, chỉ nghe tiếng tim đập của ai đó hoà vào từng giây trôi qua rất chậm.

Văn Kỳ khẽ cử động, thì thầm gọi

"Thanh Khê..."

Cánh tay phía sau chỉ siết chặt hơn, kéo nàng sát lại. Thanh âm còn lười biếng hơn cả nắng sáng

"Ngủ thêm đi... hôm nay chị không có lịch..."

Nhưng đúng lúc đó âm thanh đầu quải trượng gõ mạnh xuống nền gỗ vang dội bên ngoài phòng khách.

Rầm...

Chất giọng của Giản Mộ Sinh rầm rầm bên ngoài phòng khách. Chứng tỏ ông đang bị cơn giận quấn chặt đến mức nào.

"Giản Thanh Khê! Cháu trốn khỏi Bắc Thành một đêm, sáng nay khách hàng đã tìm đến tận cửa Giản thị để đập bàn rồi đấy!"

Văn Kỳ ngơ ngác. Giản Thanh Khê thì vẫn nằm yên, nhắm mắt thêm vài giây trước khi khẽ bật cười

"Chị đoán không sai. Không phải báo thức, mà là gia gia. Tìm đến tận đây...ông cũng thật nhanh nhẹn."

Văn Kỳ luống cuống định ngồi dậy nhưng vừa nhúc nhích đã bị giữ lại.

"Không cần. Gia Gia sẽ không xông vào đây đâu."

Giản Thanh Khê nhếch môi, giọng điềm nhiên như thể đó là kịch bản quen thuộc.

Ngoài kia, Giản Mộ Sinh vẫn đang quát vọng vào

"Cháu không nói lý do rời khỏi Bắc Thành! Giờ khách hàng hỏi 'Giám đốc Giản đâu', tất cả phải viện cớ 'có việc gấp về nhà'! Cháu định giải thích sao đây hả? Đó là tập đoàn Phương Lâm, tuy chỉ là dự án nhỏ. Giao hảo hai nhà nhiều năm nay, cháu hành động thiếu suy nghĩ như thế từ khi nào?"

Giản Thanh Khê rốt cuộc cũng mở mắt, xoay người để Văn Kỳ dựa lên ngực mình, giọng khẽ

"Thật ra cũng đáng. Vì em... chị không thấy mình có gì sai."

Văn Kỳ hơi rụt vai lại, lí nhí

"Vì em mà chị bị mắng rồi..."

Giản Thanh Khê lại cúi đầu hôn lên tóc nàng một cái thật nhẹ

"Không sao. Ông ấy mắng xong sẽ tự nấu cháo hạt se rồi về. Em cứ ngủ thêm đi. Gia gia làm sao không biết chị trở về là vì em. Đến đây mắng chính là cho em biết với chị em rất quan trọng. Đừng có xa cách với chị nữa."

Chương trước Chương tiếp
Loading...