KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI
Chương 27 : Gây Sự
Chương 27 : Gây Sự================="Trùng hợp vậy sao?"Giọng Diệp Đồng thấp xuống một nhịp, ánh mắt không giấu được hoài nghi. Cô khẽ nghiêng người về phía trước, vươn tay nắm lấy mu bàn tay đang đặt hờ trên mặt bàn gỗ của Văn Kỳ.Lòng bàn tay lạnh toát, nhưng lại run nhẹ một cách khó nhận ra."Cậu làm sao vậy? cậu quen biết Phùng Thanh Nhược?"Văn Kỳ mím môi, đáy mắt dao động không thôi. Nàng cúi đầu nhìn bàn tay đang được Diệp Đồng nắm chặt, mãi một lúc sau mới nhẹ giọng lên tiếng, như thể đang cố gắng sắp xếp lại những mảnh rời rạc đang dần hình thành trong câu chuyện này."Cô ta được Tư Đồ gia tìm thấy vào năm mười lăm tuổi. Theo lời cô ta kể và những gì Tư Đồ gia điều tra được thì không hề có đoạn thời gia cô ta sống cùng a di của cậu."Giọng nói không lớn, nhưng mỗi chữ như rơi xuống lòng Diệp Đồng một tiếng vang lạnh buốt. Cô trợn mắt, vẻ mặt gần như không thể tin nổi."Vô lý. Khi a di tôi đến đón thì cũng đã mang theo cô ta, dù rằng lúc đó trong nhà còn sợ không nuôi nổi tôi?"Văn Kỳ không đáp. Nàng chỉ lặng im nhìn vào ly cacao đã nguội lạnh, như thể qua lớp chất lỏng nâu nhạt kia có thể nhìn thấu được một quá khứ mà mình đã từng thương xót đến đau lòng.Một lát sau, nàng khẽ lắc đầu."Tư Đồ gia không thể tra ra thông tin giả được. Chỉ có thể nói là ngoài Phùng Thanh Nhược vẫn còn một người khác nữa...mục đích là gì?"Diệp Đồng cứng người, ánh mắt thoáng qua một tia hoảng hốt."Cậu nói gì thế Văn Kỳ?"Không khí đột ngột đặc quánh lại như có ai đó bóp nghẹt. Văn Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi khóa vào gương mặt đối diện."Không có gì đâu."Văn Kỳ khuấy nhẹ tách cà phê. Không gian liền rơi vào trầm lặng.Buổi tối, gió ngoài ban công thổi nhẹ. Bàn ăn đơn giản trong căn nhà thuê nhỏ, hai món và một canh. Văn Kỳ múc cho Tiểu Bạch thêm một muỗng canh, nhẹ giọng nhắc"Ăn thêm chút nữa rồi nghỉ ngơi. Mắt em đỏ cả lên rồi kìa. Đừng cố quá sức kẻo ngã bệnh đấy."Tiểu Bạch gật đầu, cố nuốt miếng cơm nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi. Bên cạnh đó, trên bàn học nhỏ kê sát tường, sách vở vẫn đang mở, nhưng cây bút thì đã đặt xuống từ lâu.Ngay lúc ấy, từ căn hộ sát vách, tiếng cãi vã đột ngột vang lên như xé toạc không khí"Anh im đi! Tôi đã chịu đựng đủ rồi!""Cô còn mặt mũi nói thế với tôi à? Cô tưởng tôi không biết cô lén đem tiền về cho mẹ cô chắc?!"Âm thanh giằng co, đồ vật va chạm và tiếng khóc trẻ con vang lên lẫn lộn trong một bản hòa âm hỗn độn của khổ đau.Tiểu Bạch giật mình, bàn tay nhỏ siết chặt đôi đũa. Cô bé quay sang Văn Kỳ, cố giữ bình tĩnh nhưng khóe môi đã mím lại đầy lo lắng."Chị ơi... họ lại cãi nhau nữa rồi. Là lần thứ tám trong tuần này."Văn Kỳ đặt chén cơm xuống, khẽ thở dài. Nàng đứng dậy, đi đến khép cửa ban công lại, cho không gian bên trong tách biệt với bên ngoài."Không sao. Ăn đi, chút nữa chị bật nhạc nhỏ cho em học nhé?"Tiểu Bạch lập tức gật đầu. Giống như hai người họ đã sớm quen với âm thầm ồn ào của khu này.Ánh đèn hành lang vàng nhạt hắt xuống những bậc thang cũ kỹ phủ bụi. Văn Kỳ xách túi rác đen, lặng lẽ bước xuống lầu, mỗi bước chân đều nhẹ tênh. Hơi rác và mùi nhựa hôi nồng từ khu đổ rác dưới chân cầu thang khiến người ta cau mày, nhưng nàng đã quá quen. Quăng túi rác vào thùng, nàng quay người trở lại. Mọi thứ vẫn bình thường... cho đến khi nàng đến tầng haiTiếng cười nói ồn ào lẫn mùi rượu nồng xộc thẳng vào mũi.Bốn người đàn ông ngồi tụ lại ở góc, trên một tấm bạt trải tạm. Thùng bia vơi phân nửa, vỏ hạt dưa vương vãi dưới nền gạch. Trong đám ấy, một gã mặc áo ba lỗ, xăm trổ lấm lem, vừa thấy Văn Kỳ bước lên liền huýt sáo dài một tiếng."Ồ, khuya thế này còn ra ngoài à em gái?"Văn Kỳ cụp mắt, giữ im lặng, bước nghiêng người định lách qua.Một kẻ khác ngả người ra sau, chặn thẳng đường đi bằng một chân gác lên bậc thang."Đi đâu vội vậy? Ngồi lại uống ly bia với bọn anh cho vui, trời nóng thế này ai mà ngủ được."Tiếng cười khinh khích, ánh mắt trêu chọc, thậm chí có kẻ còn cố tình để lon bia lăn lóc chắn ngang lối đi.Văn Kỳ khựng lại. Bàn tay siết chặt quai túi vải bên hông. Nàng ngẩng đầu lên. Đôi mắt ấy, dù tĩnh lặng, lại như một mũi dao lạnh lẽo xuyên thẳng vào không khí bẩn thỉu quanh đây."Tránh ra."Giọng nói không lớn, nhưng rõ ràng, từng chữ như chém xuống sàn gạch. Một thoáng im lặng trôi qua, rồi lại là tiếng cười giễu cợt vang lên."Dữ vậy à? Em gái này chắc ở một mình nhỉ?"Gã áo ba lỗ vươn tay định kéo nàng lại, nhưng ngay giây kế tiếp, bàn tay ấy bị đập thẳng bằng cạnh túi vải nàng đang cầm.Một tiếng "bốp" giòn tan vang lên giữa đêm khuya. Không mạnh đến mức gãy xương, nhưng đủ để khiến không khí đặc quánh lại một cách bất ngờ.Gã áo ba lỗ hứng trọn cú đánh, mặt biến sắc trong khoảnh khắc, rồi không kịp giữ mặt mũi trước đám bạn nên giận dữ gầm lên, lao về phía nàng."Con chó điên! Mày dám đánh tao?!"Văn Kỳ xoay người tránh, nhưng động tác vẫn chậm hơn thân hình to lớn của đối phương. Một cú tát vang dội giáng thẳng lên má nàng. Âm thanh sắc lạnh dội vang trong không gian hẹp, khiến ba gã đàn ông còn lại cũng khựng lại vài giây vì bất ngờ.Cả người nàng loạng choạng.Đôi giày vải trượt trên nền gạch bụi, thân thể nhỏ gầy đập mạnh xuống nền xi măng sần sùi. Cổ tay phải chống xuống theo phản xạ, nhưng không tránh được lực va chạm quá lớn. Da thịt mỏng manh lập tức bị bào tróc, máu thấm qua lòng bàn tay loang đỏ một mảng.Gò má bên phải tê rát, ran lên từng cơn, thậm chí không cần chạm cũng có thể cảm nhận được nơi đó đang sưng đỏ.Gã đàn ông chưa kịp tiếp tục thì ánh mắt Văn Kỳ đã ngẩng lên.Ánh mắt nàng lạnh lẽo đến đáng sợ.Gã rụt tay lại, có chút chột dạ, rồi lại cố tỏ ra hung hăng để lấp liếm."Khôn hồn thì biết điều chút, đừng có tưởng đẹp mặt mà lên giọng!"Văn Kỳ chống tay xuống nền xi măng lạnh buốt, chậm rãi ngồi dậy. Má nàng sưng đỏ, tóc xõa rối vương máu khô. Bàn tay phải vẫn đang chảy máu, vết rách nơi lòng bàn tay loang đỏ lên từng đường gân xanh nhạt."Là các anh gây sự với tôi. Tôi tự vệ chống trả, thì có gì không đúng?"Giọng nàng khàn nhưng rõ ràng, cất lên giữa bầu không khí ngột ngạt.Gã đàn ông vừa tát nàng gằn giọng"Cái loại như cô, tưởng đánh nhau với đàn ông là oai à? Muốn náo loạn thì tôi cho náo luôn!"Gã lao đến, định túm cổ áo nàng lần nữa, nhưng Văn Kỳ không lùi. Nàng nghiêng vai tránh, cánh tay còn lại giơ lên phản kháng theo bản năng, một cú đánh bằng khuỷu tay trượt ngang qua cằm gã. Không mạnh, nhưng đủ khiến hắn mất mặt trước bạn bè."Con điên! Để tao dạy mày lễ độ!"Gã gào lên, hoàn toàn mất kiểm soát.Tiếng la hét vang vọng cả hành lang khu chung cư cũ kỹ. Một vài cửa sổ bật mở, ánh đèn vàng hắt xuống. Những bóng người bắt đầu tụ tập quanh chân cầu thang, ai nấy đều mang ánh mắt tò mò, nhưng tuyệt nhiên không ai bước tới.Một bà lão lắc đầu, đứng sau lan can tầng hai lẩm bẩm"Con gái con đứa, giờ hổ báo quá...""Cũng chẳng biết ai đúng ai sai, nhưng gây sự giờ này... phiền chết đi được."Một người khác nói nhỏ, rồi đóng cửa sổ lại.Văn Kỳ đứng dậy, vai khẽ run nhưng sống lưng thẳng tắp. Nàng cắn nhẹ môi dưới, vị tanh ngắt dâng lên khoang miệng."Là các người gây chuyện với tôi, tấn công tôi trước.""Dừng tay!"Tiếng quát không phải từ người dân, mà là của một cảnh sát khu vực vừa bước nhanh vào từ đầu cầu thang bên dưới. Phía sau còn có hai người khác đi theo sát, ánh đèn xanh đỏ của xe tuần tra quét qua góc đường tối khiến những người đang bu quanh lùi lại vài bước.Cảnh sát nhìn qua hiện trường, ánh mắt nghiêm khắc quét qua Văn Kỳ với má sưng đỏ và bàn tay rớm máu, cùng gã đàn ông đang cầm chai bia, mặt mũi bừng bừng lửa giận."Mang cả hai về sở làm rõ!"Một viên cảnh sát ra lệnh."Cái gì?! Tôi là người bị hại, tôi bị hắn đánh!"Văn Kỳ gần như hét lên, giọng khản đặc vì phẫn nộ."Đánh nhau nơi công cộng, bất kể lý do."Người cảnh sát nói lạnh lùng. "Về đồn khai báo."Gã đàn ông thì cười hô hố"Được thôi! Có người đi cùng thì càng vui!"Khi tay bị còng lại, Văn Kỳ nghiến răng. Không ai ở đây lên tiếng vì cô. Không một ai.Giữa lúc ấy, một tiếng gọi non nớt xé toạc bầu không khí."Chị. Là có chuyện gì thế?"Tiểu Bạch. Không biết đã từ lúc nào, cô nhóc chen được qua đám đông, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ in hình siêu nhân, chân trần, tay nắm chặt quyển vở bài tập. Đôi mắt đen lay láy tràn ngập kinh hoảng."Đứa bé này là gì của cô?"Một cảnh sát giữ tay bé lại. Ánh mắt không kiên nhẫn nhìn chằm vào Văn Kỳ"Em gái tôi!"Văn Kỳ cố nghiêng đầu hét lên, dù cổ bị ghì lại.Tiểu Bạch vùng ra, ôm chặt lấy tay áo Văn Kỳ, giọng run run"Đừng bắt chị ấy... đừng... chị là người tốt... là người tốt mà..."Cảnh sát trao đổi ánh mắt, nhưng vẫn giữ nguyên quyết định"Chúng tôi chỉ làm theo quy trình. Đứa nhỏ không được đi theo.""Văn Kỳ!"Một giọng nữ vang lên từ phía xa, là bà chủ nhà trọ đang chạy đến, thở hổn hển."Tôi... tôi sẽ đưa cô bé về, đừng lo."Văn Kỳ chỉ kịp gật nhẹ đầu, rồi bị đưa đi.Chiếc đồng hồ quả lắc cổ điển vẫn đều đặn phát ra tiếng tích tắc trong không gian yên tĩnh như mặt hồ. Trên bàn trà, tách trà Ô Long bốc khói nhẹ nhưng chủ nhân lại không có tâm trạng thưởng thức.Uyển Trân Trân đang xem lại hồ sơ cổ đông thì tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Trợ lý riêng vội vã bước vào, sắc mặt rõ ràng có điều khác thường."Phu nhân, xảy ra chuyện rồi..."Uyển Trân Trân ngẩng đầu, đôi mày nhíu lại, trực giác lập tức cảnh giác."Là có chuyện gì?""Là... là Văn Kỳ. Cô ấy... vừa bị đưa vào đồn cảnh sát vì có xung đột với một nhóm người dưới khu nhà trọ. Theo thông tin ban đầu là vì xô xát với vài người đàn ông đang nhậu nhẹt ngoài đường, có người báo cảnh sát nên cả hai bên đều bị áp giải."Âm thanh trong phòng như đông cứng trong một nhịp.Uyển Trân Trân đứng bật dậy, tách trà trên tay suýt chút nữa đổ xuống nền gạch hoa cương. Đôi mắt bà mở lớn, không thể tin vào những gì vừa nghe được."Cái gì? Đánh nhau? Còn là với nam nhân?!"Trợ lý gật đầu, giọng hạ thấp "Vâng... đã xác nhận. Hiện đang bị giữ lại để làm rõ sự việc."Uyển Trân Trân gần như lùi một bước, sống lưng khựng lại bên thành ghế. Bà đưa tay đỡ trán, trái tim rối loạn vì cơn sốc bất ngờ này. Rất lâu sau mới cất lời, giọng khàn khàn"Con bé đó... Trước kia đúng là có tính khí nóng nảy, nhưng từ khi xảy ra chuyện tôi còn chưa từng thấy nó to tiếng với ai, lại càng không chủ động gây chuyện. Lần này còn đánh nhau, xem ra Văn Kỳ trước đây...quay trở lại rồi."Ánh mắt mơ hồ như đang nhớ về hình ảnh thiếu nữ năm nào, một tiểu bá vương ngạo mạn."Gọi luật sư."Bà bỗng trầm giọng, thu lại hết cảm xúc trên gương mặt."Tôi muốn biết rõ ràng nguyên nhân, đối tượng, nhân chứng. Ở Hải Thành không có chút tiếng nói chỉ sợ bước vào sở cảnh sát sẽ bị nhai luôn cả xương."Sở cảnh sát Hải Thành, phòng xử lý tạm thời – 22h:50Không khí trong phòng đặc sệt mùi thuốc lá cũ và ẩm mốc. Đèn huỳnh quang treo trên trần phát ra ánh sáng trắng nhợt khiến mọi thứ trở nên thêm u ám. Phòng thẩm vấn nhỏ, tiếng gõ bàn đều đều như muốn đục thủng thần kinh người đối diện.Gã đàn ông ngồi vắt chân bên kia bàn, bộ dạng bệ vệ, mặt mũi không hề có vết trầy xước, thậm chí còn cười khẩy khi thấy Văn Kỳ bị giữ lại thêm để "làm rõ".Một viên cảnh sát trung niên, ánh mắt đầy thiếu thiện chí, ném bản ghi chép lên mặt bàn."Bên bị hại khai bị tấn công bất ngờ, thân thể bị tổn thương do xô xát. Cô Văn, dù cô có bị xây xát, nhưng anh ta không hề ra tay trước. Đây là đánh người, biết không?"Văn Kỳ nhìn chằm chằm vào tên đàn ông. Hắn không hề trầy da, chỉ áo sơ mi có vài vết nước đổ vào lúc nhậu bị hất, thế mà lại ngồi đó nhận là "bị hại", còn đòi bồi thường hai mươi nghìn tệ.Trong khi nàng thì sao? Gò má trái vẫn còn đau rát, lòng bàn tay dính máu đã được rửa sơ qua nước lạnh nhưng vẫn nhức buốt.Nàng cắn răng, lên tiếng"Các người không thấy mặt hắn không hề có thương tích nào sao? Là hắn tát tôi trước, tôi chỉ chắn tay.""Không có nhân chứng"Viên cảnh sát không hề che giấu nụ cười khẩy trên mặt.Gã đàn ông lập tức chen vào"Cô ta nổi điên, còn chửi cả đám chúng tôi."Tiếng cười mỉa mai của hắn hòa lẫn vào không khí ngột ngạt. Văn Kỳ nắm tay đến mức móng tay gần như ghim vào thịt. Lòng bàn tay vừa xây xát lại rỉ máu thêm, nhưng nàng vẫn giữ ánh mắt thẳng tắp."Anh ta không bị thương, tôi bị tát. Nếu các người gọi đó là đánh nhau, thì công bằng ở đâu?Viên cảnh sát không buồn đáp. Chỉ lạnh lùng nói"Không bồi thường, không có người bảo lãnh, vậy cô chờ quyết định tạm giam hành chính đi."Ngực Văn Kỳ phập phồng vì tức giận bị đè nén. Nàng không sợ phải chịu ấm ức, nhưng Tiểu Bạch đang ở nhà, bất an và sợ hãi... còn đám người này thì bẻ cong cả lẽ phải.Cảnh sát rời đi, trong phòng chỉ còn nàng, ánh đèn trắng và bóng dáng lạnh lẽo của một thứ gọi là pháp luật bị bẻ cong.Tiếng cửa mở bật ra mạnh đến mức làm khung kính trên cao rung lên một tiếng "keng" lạnh buốt.Viên cảnh sát vừa nãy bước vào lại, tay cầm theo một tập hồ sơ dày cộp, mặt hầm hầm như thể đang đối mặt với một tội phạm nguy hiểm. Không nói không rằng, hắn vung thẳng tay, đập sấp hồ sơ ấy xuống đầu Văn Kỳ."Ngẩng đầu lên mà nhìn!"Giọng gã rít qua kẽ răng, cay độc và hằn học.Cổ nàng khựng lại vì lực va đập, nhưng Văn Kỳ không rên một tiếng. Mái tóc dài xõa xuống, che đi nửa khuôn mặt đang tái nhợt vì giận, vì nhục, và vì đau.Gã cảnh sát hừ lạnh, ngón tay gõ mạnh vào bìa hồ sơ in rõ tên nàng"Người từng ở trại giáo dưỡng, giờ còn dám đánh người giữa phố, không phải thành phần nguy hại xã hội thì là gì? Còn ở đó ngụy miệng là tự vệ."Hắn cúi sát xuống, hơi thở nặng mùi cà phê trộn thuốc lá phả thẳng vào mặt Văn Kỳ."Mấy đứa từng bước ra từ trại đó, tao gặp không ít. Càng giả vờ ngoan hiền thì càng thối nát bên trong. Mày ngứa da ngứa thịt thì mới gây rối hả?"Trong phòng thẩm vấn, ánh đèn huỳnh quang trên trần nhấp nháy vài lần rồi ổn định, ánh sáng trắng xanh chiếu xuống gương mặt không biểu cảm của Văn Kỳ. Môi nàng khô khốc, khóe miệng vẫn còn vết đỏ từ cú tát lúc trước. Không khí ngột ngạt và mùi gỉ sắt từ thanh côn gậy của viên cảnh sát dường như trộn lẫn trong hơi thở lạnh lẽo.Gã cảnh sát quay trở lại lần nữa, tay lười nhác vác theo cây dùi cui cao su. Hắn không ngồi xuống mà đứng phía sau lưng Văn Kỳ, ánh mắt nhìn xuống từ trên cao, như đang đánh giá một thứ rác rưởi."Hừ... bị chính người nhà đưa vào trại giáo dưỡng, tưởng mày là loại tốt đẹp gì?"Giọng gã nhếch nhác đầy mỉa mai."Chó còn không đuổi cùng giết tận, vậy mà người nhà mày lại đẩy mày đi như thế, thì phải xem lại bản chất rồi."Hắn bước vòng sang trước mặt nàng, cười lạnh, tay nắm chặt cây dùi cui cao su gõ gõ xuống mặt bàn sắt lạnh."Mà cũng đúng thôi, loại như mày – từ bé đã không biết điều, lớn lên lại càng chẳng khác gì ngòi nổ. Còn ra tay đánh người, là bản tính cũ phát tác, chứ gì nữa?"Văn Kỳ siết chặt tay, ánh mắt vẫn điềm tĩnh, nhưng mạch máu trên cổ tay nổi rõ."Không phản bác à? Hay mày nghĩ chỉ cần giữ im lặng là được xem như không tội?"Gã gằn giọng, rồi bất thình lình vung gậy đánh thẳng xuống vai Văn Kỳ.Rầm...Một tiếng nặng trịch, thân thể nàng khẽ run, vai trái lệch hẳn một bên, va mạnh vào thành ghế sắt khiến âm thanh vang vọng khắp phòng. Văn Kỳ cắn chặt răng, không bật ra một tiếng rên, máu từ vết thương trên lòng bàn tay dính chặt vào ống tay áo nhăn nhúm.Gã cảnh sát rít một hơi thuốc, rồi ném điếu còn đang cháy dở xuống sàn, giẫm lên như đạp một thứ rác rưởi. Ánh mắt hắn dán vào Văn Kỳ như thể đang nhìn một kẻ tái phạm hèn hạ nhất."Loại như mày mà cũng đòi nói đạo lý? Ra ngoài làm loạn, đánh người, bị bắt rồi còn ngậm miệng như tượng. Ở đây là sở cảnh sát, không phải chỗ mày chơi trò thánh thiện đâu!"Bốp...Cây dùi cui cao su lại quật xuống lần nữa, lần này trúng ngay bắp tay phải, tiếng va chạm nghe khô khốc rợn người. Văn Kỳ co người lại theo phản xạ, nhưng không kịp tránh. cú đánh kế tiếp đã giáng thẳng lên đùi.Bốp....Bốp...Hai cú liên tiếp, như thể gã đang phát tiết cơn giận cá nhân. Mỗi lần đánh xong, hắn lại chửi một câu, miệng lèm bèm đầy thù ghét"Con mẹ nó, cái loại mất dạy như mày không đập cho què thì lại tưởng thiên hạ này dễ sống!""Mày tưởng tao chưa từng thấy mấy đứa như mày à? Từng vào trại giáo dưỡng là dính phốt cả đời. Mày ở ngoài được ngày nào là may ngày đó!""Mày còn nhỏ lắm à? Nhìn cái mặt trắng trắng kia thì tưởng ngoan hiền hả? Đồ đạo đức giả!"Văn Kỳ cắn chặt răng, vết thương nơi lòng bàn tay khi nãy vỡ miệng, máu chảy xuống thành ghế, nhuộm ướt lớp vải sẫm màu. Thế nhưng nàng vẫn không hé miệng, chỉ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào viên cảnh sát.Gã cảnh sát chợt khựng lại một giây, cảm thấy ánh mắt kia giống như đang phản chiếu chính sự dơ bẩn trong lòng hắn, khiến hắn bất giác nổi giận hơn.Hắn nghiến răng, tay vung dùi cui lên cao."Để xem mày cứng đầu được bao lâu nữa!"Cánh cửa phòng thẩm vấn đóng sập lại, để lại trong không gian một tiếng vọng khô khốc. Gã cảnh sát đã đi, chỉ còn tiếng bước chân xa dần và mùi mồ hôi trộn lẫn mùi máu nhàn nhạt trong không khí.Văn Kỳ khẽ nhúc nhích. Một cử động rất nhỏ thôi cũng kéo theo từng cơn đau nhói.Bả vai bên trái tê rần, cánh tay phải rướm máu, lòng bàn tay tróc da, xước một mảng lớn. Đùi trái sưng tím.Nàng không khóc, cũng không kêu rên. Chỉ lặng lẽ co người lại, tựa đầu vào mép bàn sắt thô ráp, hơi thở đứt quãng nhưng vẫn đều đặn.Ít phút sau gã cảnh sát đã trở lại và cầm theo biên bản làm việc. Hắn đập mạnh cây dùi cui lên mặt bàn, rồi vung tay lấy ra một tập hồ sơ mỏng cùng một tờ biên bản ghi lời khai được gõ sẵn."Đọc đi! Đọc kỹ từng chữ! Mày đánh người, có người làm chứng, có vết tích, có báo án. Mày mà còn không ký thì tao giữ mày ở đây vài ngày cho biết mùi!"Văn Kỳ không động đậy, đôi mắt nàng dừng lại ở dòng chữ in đậm phía trên cùng của tờ biên bản: "Biên bản xác nhận hành vi cố ý gây thương tích – người bị hại: Lý Minh Phát."Văn Kỳ cười khẽ. Nụ cười của nàng không thành tiếng, nhưng lạnh hơn cả sắt thép dưới trời đông. Gã cảnh sát nheo mắt lại, cơn giận dâng trào không gì kiềm giữ."Cười cái gì? Mày nghĩ không ký là ngon à? Ở đây không có ai bênh mày, cũng không có camera chứng minh mày bị đánh trước! Tự mày lao vào gây chuyện, giờ còn bảo bản thân bị hại. Nực cười"Hắn đập tay lên bàn, hồ sơ bay xộc xệch."Ký. Nếu không ký... tao có cách để mày tự nguyện bôi cả dấu vân tay vào đó.""Hoặc gọi người đến bảo lãnh! Có ai không?"Hắn ngừng một chút, rồi cười nhạt"Hay là... bị cả nhà bỏ rơi rồi? Không ai đến đón đúng không?"Văn Kỳ vẫn không động. Chỉ có hơi thở nàng, càng lúc càng dồn nén.Giản Thanh Khê đã đến Bắc Thành công tác. Nàng không thể làm phiền chị ấy. gọi cho Giản phu nhân càng không thể.Những tiếng ồn trong phòng thẩm vấn vang vọng như những nhát búa gõ xuống đinh. Tờ biên bản bị đẩy sát về phía nàng, chiếc bút lăn đến ngay trước đầu ngón tay dính máu.Gã cảnh sát cuối cùng vẫn không kìm được, lại vung dùi cui, đánh mạnh vào bên vai nàng, gần như muốn bẻ gãy sự im lặng bằng bạo lực"Tôi nói lại lần nữa, ký, hoặc ở đây ăn cơm giam vài ngày, chờ lệnh truy tố! Mày không phải lần đầu vào đây!"Cánh cửa phòng thẩm vấn bất ngờ bị đẩy mạnh.Âm thanh kim loại va chạm dội lên rõ ràng, khiến Văn Kỳ trong khoảnh khắc ngẩng đầu, đôi mắt vẫn còn đọng lại ánh đỏ ngầu và hoang mang.Uyển Trân Trân xuất hiện với khí thế áp đảo. Ngay phía sau bà là một người đàn ông trung niên đeo kính viền bạc, dáng người gầy gò, áo vest phẳng phiu không nhiễm chút bụi, ánh mắt lạnh lẽo dưới cặp kính phản chiếu ánh đèn sáng trắng. Là Hứa Du – luật sư hình sự nổi tiếng nhất Hải Thành.Uyển Trân Trân bước tới chỉ dừng lại cách bàn chưa đầy một bước chân. Ánh mắt quét qua Văn Kỳ chỉ trong thoáng chốc đã dừng lại ở những vết bầm sưng tím và vết máu khô lem luốc trên cổ tay cô.Đôi mắt bà lập tức tối sầm lại. Những hình ảnh đen trắng ám ảnh bà trong tập hồ sơ ở trại giáo dưỡng lập tức hiện lên trong đầu. Khớp tay bà siết chặt. âm thanh như băng lạnh quét qua."Hứa luật sư."Hứa Du khẽ gật đầu, đưa ra tập hồ sơ và giấy ủy quyền đã được chuẩn bị đầy đủ từ trước, ánh mắt sắc bén quét thẳng về phía camera trên cao."Tôi yêu cầu được tiếp cận đầy đủ hồ sơ vụ việc, bản ghi hình trong phòng thẩm vấn và toàn bộ tài liệu liên quan đến quá trình điều tra. Đồng thời, tôi sẽ tiến hành nộp đơn khiếu nại vì có dấu hiệu vi phạm nghiêm trọng quyền con người và hành vi bạo hành trong quá trình thẩm vấn. Nếu không hợp tác, tôi sẽ gửi kiến nghị trực tiếp lên Viện kiểm sát nhân dân thành phố."Lúc này, ánh mắt Văn Kỳ vẫn đang dán chặt vào Uyển Trân Trân. Nàng không biết mình nên nói gì, cũng không biết vì sao trái tim vừa cứng rắn như sắt vụn khi nãy lại bất ngờ run lên từng nhịp.Uyển Trân Trân không nói gì với cô. Bà chỉ quay đầu, trầm giọng"Đưa con bé đến bệnh viện kiểm tra thương tích. Mọi việc ở đây, tôi sẽ xử lý."Văn Kỳ hơi nghiêng đầu, mái tóc rối xõa xuống che khuất nửa bên mặt đã bầm tím, giọng nàng khàn đặc nhưng rõ ràng:"Không cần."Uyển Trân Trân đang định quay sang dặn dò luật sư thì sững lại. Bà khẽ nhíu mày, ánh mắt lập tức chuyển thẳng về phía Văn Kỳ. Bà không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng. Đáy mắt lóe lên tia giận dữ nhưng rất nhanh đã được chủ nhân của nó giấu xuống."Không được nháo. Mau theo ta về.""Tôi không cần ai bảo lãnh."Văn Kỳ tiếp tục, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo như băng giá"Tôi không phải kẻ đánh người. Nhưng nếu đã bị vu là như vậy, tôi có thể ở lại đây vài ngày.... không chết được. dù sao cũng đã có kinh nghiệm ba năm..."Lời nói lạnh lẽo cùng trạng thái thà chết cũng không muốn nhận sự giúp đỡ của Văn Kỳ khiến Uyển Trân Trân hốt hoảng. Bà hít mạnh một hơi thấp giọng lên tiếng."Theo mẹ về.""Mẹ sao?"Viên cảnh sát sợ đến run rẩy hai chân. Người mà vừa rồi hắn lạm dụng chức quyền mà đánh đập lại là tiểu thư giới hào môn sao?"Không phải."Văn Kỳ dứt khoát lên tiếng. Nàng gượng đau đứng dậy, nhìn viên cảnh sát mà thấp giọng"Tôi không có người bảo lãnh. Càng không có tiền để bồi thường. Biên bản này tôi ký là được."Uyển Trân Trân như bị một cái tát không tiếng. Bà đứng im, đôi môi mím chặt. Mãi đến khi luật sư bên cạnh khẽ ho một tiếng, bà mới giật mình nhận ra cả phòng đang im phăng phắc.Văn Kỳ lặng lẽ cúi đầu, cầm lấy cây bút bi màu đen được đặt sẵn trên mặt bàn. Tay nàng run nhẹ nhưng vẫn dứt khoát viết xuống. Nét chữ nghiêng ngả, nhưng từng nét từng gạch như khắc vào da thịt.Viên cảnh sát nhìn thấy tờ biên bản có chữ ký thì cười nhạt, ánh mắt khinh thường chưa kịp rút lại thì đã bị một cái liếc lạnh tanh của luật sư Hứa Du làm cứng họng. Nhưng hắn vẫn thực thi đúng chức trách, đưa tay khóa còng lên cổ tay Văn Kỳ rồi ra hiệu."Giam hành chính bảy ngày."Tiếng còng sắt khẽ vang lên, lạnh buốt và nặng nề.Văn Kỳ đứng dậy. Mỗi bước đi đều khập khiễng, bởi vết thương nơi bắp chân và lòng bàn tay vẫn chưa kịp đông máu. Nhưng nàng không hề nhíu mày, không kêu đau, chỉ bước chậm rãi như một linh hồn vừa thoát xác, tiến qua cánh cửa phòng thẩm vấn.Nàng lướt qua Uyển Trân Trân như thể chỉ là một người dưng. Không một ánh nhìn, không một lời chào. Cũng không có bất kỳ cảm xúc nào dư thừa trên gương mặt. Chỉ có sự trống rỗng.Uyển Trân Trân đứng sững lại, bàn tay đã đưa ra nửa chừng lại lặng lẽ rơi xuống. Bà thấy rõ Văn Kỳ đi khập khiễng, thấy rõ nơi khoé môi con bé còn vết rướm máu, và tay áo thì sẫm màu ẩm ướt. Nhưng bà không thể bước đến, càng không thể ngăn lại.Không phải bà không muốn. Là bà không còn quyền. Phải rồi... đứa nhỏ đó, từ lâu đã không còn là con của bà. Nhưng rồi bên tai bà vang lên lời thì thầm của trợ lý"Phu nhân. Cô ấy vẫn nằm trong hộ tịch của Tư Đồ gia."Thân thể Uyển Trân Trân khẽ cứng lại. Phải rồi. huyết thống có thể không phải nhưng ở một nơi như thế này thì thứ duy nhất có giá trị là hộ tịch của Tư Đồ Văn Kỳ."Đứng lại. Không đên phiên con bảo không cần bảo lãnh. Người của Tư Đồ gia cũng có người dám bắt sao? Luật sư Hứa làm việc đi."