KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI
Chương 26 : Trở Lại
Chương 26 : Trở Lại=====================Ánh nắng đầu ngày xuyên qua tấm rèm ren trắng, nhẹ nhàng rọi xuống bộ bàn ăn gỗ lim dài bóng loáng. Căn biệt thự cổ kính của Giản gia khoác lên mình vẻ an yên sau một đêm có chút – biến động.Trên bàn ăn sáng, mùi cháo kê hầm gà tỏa ra thơm phức. Giản Mộ Sinh đặt tờ báo xuống, ánh mắt nghiêng về phía bên tay phải của mình. Giản Đồng thì đã gắp thêm vào bát của Văn Kỳ một quả trứng gà non luộc kỹ, động tác lặng lẽ nhưng chu đáo.Trong lòng hai vị trưởng bối không ngừng tự hỏi chỉ đi dự lễ kết hôn một đêm liền có thể ra hình dạng này sao?Cuối cùng sau khi dùng xong buổi sáng, Giản Mộ Sinh mới đạm nhạt lên tiếng."Tiểu Kỳ nói cho gia gia biết là có chuyện gì xảy ra? Gia gia không tin người của Tư Đồ gia lại lần nữa tổn thương cháu?"Mỗi lần mắt ông lướt qua vết băng trắng mỏng trên trán Văn Kỳ là mỗi lần lòng lại bị cơn giận đốt nóng.Văn Kỳ buông đũa, nàng cười khẽ lắc đầu."Không phải ạ. Là vì cháu có chút tranh chấp với Tư Đồ Thanh Nhược thôi...là cháu không đúng.""Một chút tranh chấp?"Giản Thanh Khê sau khi nhấp một ngụm cà phê liền đặt tách xuống bàn gỗ. Ánh mắt nàng mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn sang cô gái bên cạnh mình"Chị đã xem camera đánh cũng không tệ. Có thể đi thi giải MBA"Văn Kỳ hơi nghẹn sau câu nói này. Giản Đồng khẽ bật cười, lấy khăn giấy đưa cho Văn Kỳ, vừa đỡ lời"Văn Kỳ có thể đánh thắng người của Tư Đồ gia, chứng tỏ cũng không phải dạng dễ bắt nạt đâu. Nhưng mà..." Giọng bà nghiêm lại, ánh mắt rơi vào vết băng nơi trán Văn Kỳ."Đổi lại là sức khỏe tổn hại, vậy thì không đáng chút nào."Giản Mộ Sinh thấp giọng nhắc nhở"Cháu có thể nóng giận, có thể phản kháng, nhưng lần sau nhất định phải cân nhắc hậu quả."Văn Kỳ khẽ gật đầu, giọng mềm pha chút ngượng ngùng khi để trưởng bối phải phiền lòng"Cháu biết rồi ạ. Lần sau...sẽ không như vậy nữa."Giản Đồng nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi nói nhưng mà ý tứ trong đó lại khiến Giản Thanh Khê cùng Giản Mộ Sinh nhất thời sửng sốt"Lần sau, nếu thực sự muốn đánh nhau thì cứ nói với ta một tiếng. Ta cho người dạy con vài chiêu hợp pháp nhưng đau gấp đôi."Giản Mộ Sinh ho nhẹ, mặt hơi nhăn lại nhưng rõ ràng là không giận thật. Thậm chí còn có chút cổ vũ trong đó.Văn Kỳ tươi cười gật đầu nhưng là lời còn chưa đến bên miệng nàng đã bị người bên cạnh chặn lại bằng ánh mắt rất có hàm ý"Em còn có ý định đánh nhau cùng Tư Đồ Thanh Nhược?"Ánh mắt của Giản Thanh Khê không hề gay gắt, nhưng lại mang theo một áp lực vô hình khiến Văn Kỳ rụt vai lại.
Nàng lúng túng cúi đầu, ngón tay lần theo mép khăn ăn như thể đang tìm kiếm chỗ trốn."Không có... không dám nữa..."Giản Đồng khẽ bật cười, ánh mắt đảo sang con gái mình, chậm rãi tiếp lời"Con bé có ý định hay không thì còn tuỳ người bên kia có biết điều không. Nhưng mà mẹ nghĩ... việc trừng trị đám người đó cũng không gì quá đáng"Giản Thanh Khê thu lại ánh mắt, hơi nhướng mày như không đồng tình cũng chẳng phản bác, chỉ thở khẽ một tiếng."Con biết. Nhưng con không muốn em ấy bị thương."Lời vừa dứt, Văn Kỳ suýt nữa nghẹn ngụm cháo trong miệng. Nàng ho khẽ, mặt đỏ bừng, không rõ vì xấu hổ hay vì cắn trúng lưỡi.Giản Mộ Sinh khẽ gõ đũa vào thành bát, ông đã có tuổi không nên chứng kiến đôi trẻ ngọt ngào trước mặt mình. Rất có nguy cơ tăng đường huyết."Được rồi. Sáng nay nghỉ ngơi, trưa Thanh Khê đưa con bé đi kiểm tra lại sức khỏe. Gia gia không yên tâm với vết thương đó. Dù là nhỏ cũng phải xử lý triệt để.""Con đã biết gia gia."Giản Thanh Khê đáp lời, tay đã với lấy khăn giấy lau cho Văn Kỳ chỗ cháo dính bên mép. Động tác mềm mỏng nhưng lại khiến trái tim người được chăm sóc khẽ run lênTrái với khung khí ấm áp và có phần 'sâu răng' của phòng ăn của nhà họ Giản. Tư Đồ gia lại trầm lắng hơn rất nhiều. Có thể nói từ năm tam tiểu thư bước vào cửa đến nay thì đây chính là lần đầu tiên Tư Đồ Thanh Nhược bị phạt quỳ một đêm.Ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn chùm pha lê lạnh lẽo hắt xuống nền đá cẩm thạch sáng loáng, kéo dài bóng lưng vẫn là lễ phục sang trọng nhưng là đang quỳ giữa sảnh lớn. Người hầu người đi qua, kẻ đi lại, không ít ánh mắt nhìn đến đầy hiếu kì. Rốt cuộc là tam tiểu thư ở lễ kết hôn của đại thiếu gia rốt cuộc đã gây ra họa lớn gì.Cả đêm không tắt đèn, cũng không ai mở miệng. Tư Đồ Thanh Nhược vẫn quỳ ở đó, lưng thẳng nhưng toàn thân đã sớm rã rời. Hai đầu gối tê dại, bàn tay đặt lên đùi đã run đến mức không còn kiểm soát.Trên bậc cầu thang tầng hai, tiếng gậy gõ từng nhịp nặng nề vang lên, lạnh lẽo như tiếng trống hành hình. Lão thái gia mặc trường bào xanh đen, chậm rãi bước xuống. Gương mặt già nua hằn sâu nếp nhăn nhưng khí thế vẫn uy nghi không đổi. Ông không nhìn thẳng vào cô cháu gái đang quỳ mà hướng mắt về phía quản gia đứng bên cạnh."Con còn chưa biết lỗi của mình sao?cơn ""Gia gia. Con không sai."Tư Đồ Thanh Nhược gần như xé rách cuống họng mà gào lên. "Là cô ta ganh tỵ với con. Là cô ta ôm hận chuyện cũ nên tìm con trả thù."Cơn giận trong mắt lão thái gia rất sâu. Ông gõ lộc cộc đầu gậy gỗ xuống nền gạch lạnh."Trước đây ta cho rằng con sống mười lăm năm cơ cực nên khi trở về đã dung túng, sủng ái con. Thậm chí đôi lúc còn ngoảnh mặt làm ngơ với những trò bẩn con làm với Văn Kỳ. Nhưng xem ra con càng ngày càng không có phép tắt. Bây giờ mà không dạy dỗ chỉ sợ sao này lại gây họa."Tư Đồ Thanh Nhược ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt hoe đỏ không chịu khuất phục, như con thú non dồn đến đường cùng. Giọng cô ta khản đặc nhưng vẫn mang theo sự ngạo nghễ cố chấp"Gia gia, nếu hôm nay người muốn đổ hết sai lên đầu con chỉ vì một đứa đã chiếm vị trí của con trong suốt mười lăm năm, vậy thì cứ giáng phạt đi! Nhưng đừng bắt con cúi đầu nhận tội khi con không sai!"Lão thái gia híp mắt trầm tĩnh. Đứa cháu này sao lại khác so với trước đây đến vậy? "Còn không nhận tội? Còn không biết lỗi? Đúng là chúng ta quá nuông chiều khiến em cho rằng có thể làm trời làm đất sao?"Phía trên bậc thang vang lên âm thanh bước chân. Tư Đồ Trạch Thiên đáy mắt lạnh lẽo nhìn đứa em mà mấy năm này anh ta vô cùng sủng ái. Nhưng lại ngay lễ cưới của anh ta náo động đến mức khiến cho bộ phận truyền thông cua tập đoàn một đêm làm việc cực lực để mà ngăn chặn tin tức."Anh cả. Là cô ta tấn công em?""Em gái. Rõ ràng người có đầu óc nhìn vào đều biết là em kéo người đi ức hiếp Văn Kỳ. Như thế nào em lại thành Văn Kỳ ức hiếp em?"Tống Vũ Thư vừa vào cửa Tư Đồ gia đáng lý ra cô nàng đối với em chồng có chút hòa nhã. Nhưng ngày hôm qua cô thấy rõ thái độ của Giản Thanh Khê đối với cô bé Văn Kỳ liền có thể minh bạch đôi chút. "Mọi người không tin thì có thể kiểm tra camera...."Tư Đồ Thanh Nhược vừa dứt tiếng bên ngoài liền có âm thanh giày cao gót gõ lên sàn nhà. Sáng sớm Tư Đồ gia đã đón khách mà còn là Giản Thanh Khê."Không cần phải kiểm. Tôi mảng bản ghi camera đến đây."Giản Thanh Khê ánh mắt nhàn nhạt lướt qua sự chật vật của cô gái đang quỳ."Lão thái gia. Người có muốn xem không?"Cả đại sảnh nhất thời yên ắng đến nghẹt thở.Lão thái gia không ngẩng đầu, chỉ khẽ nghiêng ánh mắt về phía quản gia"Chiếu lên màn hình."Chưa đầy một phút sau, màn hình lớn giữa phòng khách bật sáng. Đoạn video được phát, không tua, không chỉnh, không cắt bỏ bất kỳ khung hình nào.Tư Đồ Thanh Nhược không hề có dấu hiệu bị "tấn công trước".Khi đoạn video kết thúc, không gian lặng đến mức nghe rõ cả tiếng gió thổi nhẹ qua khe cửa sổ.Tư Đồ Trạch Thiên khoanh tay, ánh mắt u tối hẳn."Em cũng thật biết nghĩ. Hôm qua là ngày vui của anh. Em còn dám công kích Văn Kỳ. Xem ra là quá nuông chiều mà em quên mất bản thân nên hành xử thế nào cho đúng chuẩn mực rồi. Em đừng quên rằng, trên hộ tịch, Văn Kỳ vẫn là người của Tư Đồ gia."Tư Đồ Thanh Nhược sắc mặt trắng bệch, đôi tay quỳ chống xuống nền gạch lạnh run lên từng chặp. Cô ta quay phắt sang Giản Thanh Khê, gằn từng tiếng"Chị lúc trước tiếp cận tôi là vì con tiện nhân đó?""Sai."Giản Thanh Khê lập tức cắt lời, như sợ Tư Đồ Thanh Nhược sẽ nói tiếp vấn đề ghê gớm nào đó."Tôi không tiếp cận cô. Là cô cho rằng tôi có ý định với cô?"Câu trả lời lạnh băng của Giản Thanh Khê như nhát dao cuối cùng cắt đứt nốt sợi dây mong manh níu giữ lòng tự trọng của Tư Đồ Thanh Nhược. Mặt cô ta cứng đờ, ánh mắt trừng lớn, không rõ là đau đớn, phẫn nộ hay tủi nhục."Tôi...là do tôi tưởng...."Lão thái gia híp mắt nhìn cô cháu gái đang quỳ, ánh nhìn đã không còn chỉ là thất vọng, mà mang theo sự xét xử không lời. Ông chậm rãi xoay gậy, ánh mắt quét qua từng người trong phòng rồi dừng lại trên bóng lưng kiêu ngạo của Giản Thanh Khê."Giản tiểu thư. Văn Kỳ là có thương tích nghiêm trọng không?"Giản Thanh Khê nghiêng người. Nàng hơi mỉm cười, nhưng là nụ cười có chút nhạt"Cô ấy không sao....thương tích ngoài da. Với lại với Văn Kỳ thì những vết thương đó có là gì so với năm năm qua."Câu nói ấy nhẹ tựa lông hồng, nhưng khi rơi xuống không gian yên tĩnh của đại sảnh lại vang lên như tiếng sấm giữa trời quang. Lão thái gia thoáng sững lại, hàng mày trắng khẽ động. Gậy trong tay ông dừng xoay.Tư Đồ Trạch Thiên cụp mắt xuống, cằm siết chặt. Dường như anh cũng chưa từng nghĩ đến, rằng Văn Kỳ đã im lặng chịu đựng nhiều đến vậy, đủ để "thương tích ngoài da" không còn đáng gọi là tổn thương nữa.Tư Đồ Thanh Nhược thì toàn thân chấn động. Cô ta quay phắt sang nhìn Giản Thanh Khê, đôi mắt đỏ rực, trong đáy mắt là thứ gì đó chằng chịt giữa thù hận và tuyệt vọng.Giản Thanh Khê thu ánh nhìn về phía lão thái gia, giọng nàng trầm ổn mà sắc như dao"Lão thái gia. Tôi không đến đây để can dự vào việc dạy dỗ người nhà. Tôi chỉ muốn mang theo bản ghi camera đến để làm rõ đúng sai. Tư Đồ gia là danh môn. Theo như tôi biết thì Tư Đồ gia chỉ nhìn chứng cứ chứ không nhìn người...vậy lần này lão thái gia định trả công đạo cho Văn Kỳ như thế nào?"Những người ở đây đều có thể thấy được thái độ không cho Tư Đồ Thanh Nhược một con đường lui của Giản Thanh Khê."Công đạo đương nhiên sẽ có. Tư Đồ gia dạy dỗ con cháu vẫn luôn nghiêm khắc."Lão thái gia hơi khom lưng, chống gậy thật chặt. Ánh mắt ông quét qua dáng vẻ chật vật của cháu gái mà lên tiếng"Quản gia. Mang gia pháp. Thanh Nhược chịu mười roi."Lời vừa dứt, toàn thân Tư Đồ Thanh Nhược cứng đờ.Quản gia thoáng khựng lại, nhưng rồi vẫn cúi đầu đáp"Vâng, lão thái gia."Chỉ một lát sau, ông ta đã quay lại với một hộp gỗ dài được phủ vải đỏ nhung. Bên trong là cây roi bằng trúc đen, lần gần roi này chính là lấy 'máu' trên người của Văn KỳKhông khí trong sảnh như đông lại. Tư Đồ Thanh Nhược cắn chặt răng, bàn tay siết xuống vạt váy đến run rẩy. Một nửa vì giận, một nửa là sợ hãi."Mười roi?"Giọng cô ta như rít qua kẽ răng"Gia gia, người đánh con chỉ vì một đứa vong ơn phụ nghĩa?"Chát..Lời còn chưa dứt, một tát vang lên dội thẳng vào không khí. Lão thái gia không dùng gậy mà tự tay tát cháu mình.Một bên mặt Tư Đồ Thanh Nhược đỏ rực, cả sảnh im phăng phắc."Cháu dám nói thêm một chữ, hôm nay sẽ không chỉ là mười roi." Ông quát, ánh mắt lần đầu không còn là tiếc nuối hay thất vọng, mà là lạnh lẽo tuyệt đối."Với những chuyện cháu đã làm thì mười roi đã quá nhân nhượng rồi."Tư Đồ Thanh Nhược cúi gập người, hai tay chống xuống nền gạch lạnh, vai run lên từng nhịp. trong lòng cô ta âm thầm thề sẽ có một ngày mang mối hận ngày hôm nay từng chút một mà đòi lại.Roi thứ nhất giáng xuống. Không ai lên tiếng.Chát....Chát...chát..chát...Roi thứ ba quất xuống lưng Tư Đồ Thanh Nhược, để lại một vệt dài rướm máu trên lớp áo lụa mỏng. Cô ta cắn chặt răng, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mai, gục người xuống nền đá lạnh lẽo.Chát...Ngay khi người hầu giơ roi lên lần thứ tư..."Dừng tay."Một giọng nữ trầm ổn vang lên, rõ ràng, lạnh lùng, dội thẳng vào không gian nặng nề trong sảnh chính.Tất cả đều sững lại.Tiếng gậy gõ, tiếng thở dồn, cả ánh mắt của lão thái gia đều dừng tại nơi phát ra âm thanh.Từ cửa lớn, một bóng người phụ nữ chậm rãi bước vào. Bộ âu phục màu đen cắt may chuẩn xác tôn lên khí chất sắc sảo, mái tóc búi gọn để lộ gương mặt đã có dấu vết thời gian nhưng vẫn sắc lạnh đến khó đoán. Đôi giày cao gót giẫm lên nền đá vang từng tiếng, như bước chân của người từng bước quay về và khuấy động dòng nước tưởng chừng yên ả nhiều năm qua.Lão thái gia thoáng giật mình, bàn tay đang chống gậy siết lại. "Thanh Hoa?"Cái tên này ông đã không gọi trong nhiều năm qua. Đứa con lớn với lòng tham không đáy, trong bụng lại đầy rẫy âm mưu đen tối.Sự xuất hiện của Tư Đồ Thanh Hoa ở Tư Đồ gia là đều chưa có ai nghĩ đến. Năm xưa sau khi chức chủ tịch được trao lại cho Tư Đồ Thanh Phong thì trưởng nữ của Tư Đồ gia cũng chính là người phụ nữ này đã bặt vô âm tính rất nhiều năm. Vì cái gì hôm nay lại đột ngột trở về?Tư Đồ Thanh Hoa không trả lời ngay. Bà bước qua ngưỡng cửa, từng bước đi ung dung như đang bước vào nhà mình, như chưa từng có mười năm dài sống biệt xứ không thư từ, không liên lạc.Ánh mắt bà đảo qua sảnh phòng khách — nơi từng viên gạch, từng bức họa, từng món nội thất đều là những gì bà góp phần chọn lựa năm đó, nhưng giờ đây lại xa lạ đến mức đáng ngờ. Bà nhìn lướt qua cháu trai Tư Đồ Trạch Thiên đang đứng yên như tượng, qua cả cô gái đang quỳ rạp trên nền nhà – Tư Đồ Thanh Nhược.Ánh nhìn cuối cùng rơi xuống Giản Thanh Khê.Tư Đồ Thanh Hoa cười rất nhẹ, không chạm đến đáy mắt."Cô cô trở về nhà mình. Chẳng lẽ cần báo trước sao?"Lão thái gia trầm mặc, nhưng ánh mắt vẫn không rời đứa con gái trưởng của mình."Đột ngột trở về còn không phải vì cuộc họp cổ đông sắp đến sao? Con đừng quên bản thân chỉ là một cổ đông nhỏ mà thôi. Con thì có thể ảnh hưởng được gì?"Tư Đồ Thanh Hoa nhướng nhẹ mày, môi bà cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, nhưng giọng nói thì sắc bén như dao mổ."Chỉ là cổ đông nhỏ?"Bà rút từ túi áo vest ra một tệp hồ sơ mỏng, tùy tiện ném lên bàn trà bằng gỗ lim giữa sảnh."Đây là số cổ phần mà con mới gom lại được. Có thể không ảnh hưởng đến đại cục, nhưng để chặn một cuộc bầu lại ghế phó chủ tịch thì cũng không quá khó."Lão thái gia khẽ cau mày. Mặc dù ông vẫn ngồi thẳng lưng đầy quyền uy, nhưng đôi mắt đã thoáng rung động."Từ khi nào con bắt đầu gom cổ phần?""Lúc người nghĩ rằng con đã biến mất hoàn toàn khỏi cục cờ này."Giọng bà không lớn, nhưng mỗi chữ như từng hòn đá nện xuống mặt bàn."Con từng rời đi vì không tranh được, nhưng không có nghĩa là con không quay lại để đòi lại. Cái gì là của con thì trước sau cũng sẽ về tay con."Tư Đồ Trạch Thiên siết chặt tay sau lưng. Ánh mắt anh tối lại, nhưng không nói lời nào. Người phụ nữ này là cô ruột của anh, nhưng lại chưa từng giống người thân.Lão thái gia trầm ngâm vài giây rồi đột ngột đổi đề tài, như muốn kéo lại thế chủ động"Một cơn sóng nhỏ sao có thể ảnh hưởng đến con thuyền""Có nhỏ hưởng hay không sao này người sẽ biết."Toàn bộ phòng khách chẳng còn ai để ý đến dáng vẻ thê thảm của Tư Đồ Thanh Nhược.Ánh nắng dịu buổi chiều muộn hắt qua khung cửa kính của quán cà phê nhỏ nằm nép mình trong con phố yên tĩnh. Nơi đây không có tiếng ồn ào náo nhiệt, chỉ có hương cà phê rang thoảng trong không khí, tiếng thìa khuấy va vào thành cốc và vài giai điệu jazz khe khẽ chảy trôi trong không gian.Văn Kỳ ngồi cạnh cửa sổ, tay ôm ly cacao nóng. Ánh mắt nàng lấp lánh ánh cười thậm chí cơ mặt không hề che giấu sự vui mừng dành cho thành công của người đối diện."Thật tốt. Tôi biết quán cà phê đó. Cậu có thể ở đó làm nhạc công là một chuyện vô cùng tốt. Vừa có thể kiếm tiền và có thể thỏa sức đam mê."Diệp Đồng ngồi đối diện. Cô đối với lời chúc mừng của Văn Kỳ là vô cùng vui vẻ. Cả hai chỉ là 'bèo nước gặp nhau' nhưng thời gian gần đây lại có thể trở thành bạn tốt. Đây chính là đều Diệp Đồng cảm thấy vô cùng may mắn."Tôi cũng đã chuyển đến phòng thuê gần đó. Chi phí có cao hơn một chút nhưng mà lại có thể tiết kiệm được tiền xe."Văn Kỳ gật đầu, ánh mắt cong lên theo nụ cười."Vậy là thuận tiện hơn nhiều"Diệp Đồng chống cằm, nghiêng đầu nhìn Văn Kỳ"Nhưng là lần này tôi hẹn cậu không phải chỉ để nói chuyện này. Chỗ tôi làm đang cần một họa sĩ vẽ Graffiti, không biết xưởng của cậu có thể không?"Văn Kỳ hơi sững người, ngón tay vô thức khẽ miết vành ly nóng. Một thoáng trầm ngâm vụt qua đáy mắt, rồi nàng ngẩng lên nhìn Diệp Đồng."Graffiti?"Giọng nàng không nghi ngờ mà là có chút ngạc nhiênDiệp Đồng gật đầu, ánh mắt sáng lên vì hứng thú."Ừ, quán cà phê muốn cải tạo lại phần tường bên hông. Chủ quán thích những nét vẽ có hồn, mang chút chiều sâu, kiểu như tranh kể chuyện ấy. Tôi thấy tranh cậu treo trong xưởng rất hợp. Mà người ta cũng không yêu cầu nổi tiếng gì đâu, chỉ cần có phong cách riêng và chịu làm là được."Văn Kỳ cụp mắt xuống, yên lặng vài giây như đang tính toán điều gì đó. Nàng không hay vẽ ở nơi công cộng, càng ít để người khác "đặt hàng" theo yêu cầu. Nhưng nếu là Diệp Đồng đề xuất..."Cậu gửi ảnh bức tường đó cho tôi được không?"Nàng khẽ nói, khóe môi nhếch lên một nụ cười mơ hồ"Tôi muốn xem không gian trước, có cảm được thì mới vẽ được."Diệp Đồng cười rạng rỡ, vội vàng lục điện thoại."Được! Tôi biết mà, cậu không giống kiểu người làm cho có."Tiếng chuông gió trên cửa vang khẽ.Văn Kỳ ngẩng đầu theo phản xạ, ánh mắt chạm vào một thân ảnh mà nàng không bao giờ có mong muốn nhìn đến. Nhất là vào thời điểm tâm trạng đang rất tốt như hiện tại.Tư Đồ Thanh Nhược cùng ba cô gái đi phía sau, cũng chính là nhóm người đã có trận náo động ở lễ cưới của Tư Đồ Trạch Thiên. Quán diện tích không lớn, việc nhìn thấy nhau là không khó, huống hồ chi bàn của Tư Đồ Thanh Nhược chỉ cách bàn của Văn Kỳ một lối đi nhỏ và được chắn bằng một vách ngăn bằng gổ mỏngVăn Kỳ hoàn toàn không để người kia lọt vào tầm mắt, nhưng vẻ mặt Diệp Đồng đối diện khiến nàng hơi sững lại. "Cậu làm sao thế?"Diệp Đồng ánh mắt không ngừng run lên. Thậm chí bàn tay đang siết chặt tách sứ đến trắng bệch"Cậu quen nhóm người này?"Vành môi của Diệp Đồng mím chặt lại, ánh mắt cô chứa nộ khí không nhỏ. Văn Kỳ nhìn trạng thái này tức thì liền hốt hoảng"Phùng Thanh Nhược như thế nào lại có dáng vẻ này?""Cậu quen cô ta?"Giọng Văn Kỳ nhỏ lại, xen lẫn hoang mang "Phải. Cô ta cùng tôi ở cô nhi viện. sau này a di của tôi đến đón cũng là đưa cô ta đi chung.."Văn Kỳ suýt nữa làm đổ cả ly cacao nóng trên tay, giọng nói không kiềm được mà bật lên, ánh mắt tràn đầy sửng sốt."Cái gì chứ? Không phải cô ta từ nhỏ đã bị bọn buôn người bán đi, sống trong khu ổ chuột, ngày ngày phải cùng đám côn đồ tranh ăn sao?"Nàng nhớ rất rõ, khi trở về Tư Đồ gia, cô ta đã kể lại "quá khứ bi thảm" của mình, đối phương vẫn là vẻ mặt đầy uất hận và bi ai, tựa như đã từng rơi xuống tận đáy bùn nhơ của nhân gian. Thời điểm đó Văn Kỳ đối với bi kịch của cô gái này là cực kỳ thương xót, vì vậy mới nhẫn nhịn nhiều năm liền. Thế nhưng hiện giờ... tất cả lại bị lật ngược. Điều này chứng tỏ, suy nghĩ của nàng về cô ta chưa bao giờ sai.Diệp Đồng nghe lời của Văn Kỳ thì bật cười cay đắng."Cậu không biết cô ta giỏi nhất là diễn trò đáng thương sao? những năm ở cùng tôi và a di, người không biết còn tưởng cô ta là cháu ruột của a di chứ không phải tôi?"Giọng nói của Diệp Đồng chậm rãi nhưng từng chữ đều như dao cứa."Cậu cho tôi biết ngày tháng năm sinh của cậu được không? Cả bệnh viện mà cậu đã sinh? Cậu có biết không?"Mặc dù khó hiểu với câu hỏi này nhưng Diệp Đồng vẫn đáp"Tôi sinh cùng năm với cậu, là ngày tuyết bắt đầu rơi, 15 tháng 10"Lời Diệp Đồng vừa dứt. Văn Kỳ gần như bị chấn động.
Nàng lúng túng cúi đầu, ngón tay lần theo mép khăn ăn như thể đang tìm kiếm chỗ trốn."Không có... không dám nữa..."Giản Đồng khẽ bật cười, ánh mắt đảo sang con gái mình, chậm rãi tiếp lời"Con bé có ý định hay không thì còn tuỳ người bên kia có biết điều không. Nhưng mà mẹ nghĩ... việc trừng trị đám người đó cũng không gì quá đáng"Giản Thanh Khê thu lại ánh mắt, hơi nhướng mày như không đồng tình cũng chẳng phản bác, chỉ thở khẽ một tiếng."Con biết. Nhưng con không muốn em ấy bị thương."Lời vừa dứt, Văn Kỳ suýt nữa nghẹn ngụm cháo trong miệng. Nàng ho khẽ, mặt đỏ bừng, không rõ vì xấu hổ hay vì cắn trúng lưỡi.Giản Mộ Sinh khẽ gõ đũa vào thành bát, ông đã có tuổi không nên chứng kiến đôi trẻ ngọt ngào trước mặt mình. Rất có nguy cơ tăng đường huyết."Được rồi. Sáng nay nghỉ ngơi, trưa Thanh Khê đưa con bé đi kiểm tra lại sức khỏe. Gia gia không yên tâm với vết thương đó. Dù là nhỏ cũng phải xử lý triệt để.""Con đã biết gia gia."Giản Thanh Khê đáp lời, tay đã với lấy khăn giấy lau cho Văn Kỳ chỗ cháo dính bên mép. Động tác mềm mỏng nhưng lại khiến trái tim người được chăm sóc khẽ run lênTrái với khung khí ấm áp và có phần 'sâu răng' của phòng ăn của nhà họ Giản. Tư Đồ gia lại trầm lắng hơn rất nhiều. Có thể nói từ năm tam tiểu thư bước vào cửa đến nay thì đây chính là lần đầu tiên Tư Đồ Thanh Nhược bị phạt quỳ một đêm.Ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn chùm pha lê lạnh lẽo hắt xuống nền đá cẩm thạch sáng loáng, kéo dài bóng lưng vẫn là lễ phục sang trọng nhưng là đang quỳ giữa sảnh lớn. Người hầu người đi qua, kẻ đi lại, không ít ánh mắt nhìn đến đầy hiếu kì. Rốt cuộc là tam tiểu thư ở lễ kết hôn của đại thiếu gia rốt cuộc đã gây ra họa lớn gì.Cả đêm không tắt đèn, cũng không ai mở miệng. Tư Đồ Thanh Nhược vẫn quỳ ở đó, lưng thẳng nhưng toàn thân đã sớm rã rời. Hai đầu gối tê dại, bàn tay đặt lên đùi đã run đến mức không còn kiểm soát.Trên bậc cầu thang tầng hai, tiếng gậy gõ từng nhịp nặng nề vang lên, lạnh lẽo như tiếng trống hành hình. Lão thái gia mặc trường bào xanh đen, chậm rãi bước xuống. Gương mặt già nua hằn sâu nếp nhăn nhưng khí thế vẫn uy nghi không đổi. Ông không nhìn thẳng vào cô cháu gái đang quỳ mà hướng mắt về phía quản gia đứng bên cạnh."Con còn chưa biết lỗi của mình sao?cơn ""Gia gia. Con không sai."Tư Đồ Thanh Nhược gần như xé rách cuống họng mà gào lên. "Là cô ta ganh tỵ với con. Là cô ta ôm hận chuyện cũ nên tìm con trả thù."Cơn giận trong mắt lão thái gia rất sâu. Ông gõ lộc cộc đầu gậy gỗ xuống nền gạch lạnh."Trước đây ta cho rằng con sống mười lăm năm cơ cực nên khi trở về đã dung túng, sủng ái con. Thậm chí đôi lúc còn ngoảnh mặt làm ngơ với những trò bẩn con làm với Văn Kỳ. Nhưng xem ra con càng ngày càng không có phép tắt. Bây giờ mà không dạy dỗ chỉ sợ sao này lại gây họa."Tư Đồ Thanh Nhược ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt hoe đỏ không chịu khuất phục, như con thú non dồn đến đường cùng. Giọng cô ta khản đặc nhưng vẫn mang theo sự ngạo nghễ cố chấp"Gia gia, nếu hôm nay người muốn đổ hết sai lên đầu con chỉ vì một đứa đã chiếm vị trí của con trong suốt mười lăm năm, vậy thì cứ giáng phạt đi! Nhưng đừng bắt con cúi đầu nhận tội khi con không sai!"Lão thái gia híp mắt trầm tĩnh. Đứa cháu này sao lại khác so với trước đây đến vậy? "Còn không nhận tội? Còn không biết lỗi? Đúng là chúng ta quá nuông chiều khiến em cho rằng có thể làm trời làm đất sao?"Phía trên bậc thang vang lên âm thanh bước chân. Tư Đồ Trạch Thiên đáy mắt lạnh lẽo nhìn đứa em mà mấy năm này anh ta vô cùng sủng ái. Nhưng lại ngay lễ cưới của anh ta náo động đến mức khiến cho bộ phận truyền thông cua tập đoàn một đêm làm việc cực lực để mà ngăn chặn tin tức."Anh cả. Là cô ta tấn công em?""Em gái. Rõ ràng người có đầu óc nhìn vào đều biết là em kéo người đi ức hiếp Văn Kỳ. Như thế nào em lại thành Văn Kỳ ức hiếp em?"Tống Vũ Thư vừa vào cửa Tư Đồ gia đáng lý ra cô nàng đối với em chồng có chút hòa nhã. Nhưng ngày hôm qua cô thấy rõ thái độ của Giản Thanh Khê đối với cô bé Văn Kỳ liền có thể minh bạch đôi chút. "Mọi người không tin thì có thể kiểm tra camera...."Tư Đồ Thanh Nhược vừa dứt tiếng bên ngoài liền có âm thanh giày cao gót gõ lên sàn nhà. Sáng sớm Tư Đồ gia đã đón khách mà còn là Giản Thanh Khê."Không cần phải kiểm. Tôi mảng bản ghi camera đến đây."Giản Thanh Khê ánh mắt nhàn nhạt lướt qua sự chật vật của cô gái đang quỳ."Lão thái gia. Người có muốn xem không?"Cả đại sảnh nhất thời yên ắng đến nghẹt thở.Lão thái gia không ngẩng đầu, chỉ khẽ nghiêng ánh mắt về phía quản gia"Chiếu lên màn hình."Chưa đầy một phút sau, màn hình lớn giữa phòng khách bật sáng. Đoạn video được phát, không tua, không chỉnh, không cắt bỏ bất kỳ khung hình nào.Tư Đồ Thanh Nhược không hề có dấu hiệu bị "tấn công trước".Khi đoạn video kết thúc, không gian lặng đến mức nghe rõ cả tiếng gió thổi nhẹ qua khe cửa sổ.Tư Đồ Trạch Thiên khoanh tay, ánh mắt u tối hẳn."Em cũng thật biết nghĩ. Hôm qua là ngày vui của anh. Em còn dám công kích Văn Kỳ. Xem ra là quá nuông chiều mà em quên mất bản thân nên hành xử thế nào cho đúng chuẩn mực rồi. Em đừng quên rằng, trên hộ tịch, Văn Kỳ vẫn là người của Tư Đồ gia."Tư Đồ Thanh Nhược sắc mặt trắng bệch, đôi tay quỳ chống xuống nền gạch lạnh run lên từng chặp. Cô ta quay phắt sang Giản Thanh Khê, gằn từng tiếng"Chị lúc trước tiếp cận tôi là vì con tiện nhân đó?""Sai."Giản Thanh Khê lập tức cắt lời, như sợ Tư Đồ Thanh Nhược sẽ nói tiếp vấn đề ghê gớm nào đó."Tôi không tiếp cận cô. Là cô cho rằng tôi có ý định với cô?"Câu trả lời lạnh băng của Giản Thanh Khê như nhát dao cuối cùng cắt đứt nốt sợi dây mong manh níu giữ lòng tự trọng của Tư Đồ Thanh Nhược. Mặt cô ta cứng đờ, ánh mắt trừng lớn, không rõ là đau đớn, phẫn nộ hay tủi nhục."Tôi...là do tôi tưởng...."Lão thái gia híp mắt nhìn cô cháu gái đang quỳ, ánh nhìn đã không còn chỉ là thất vọng, mà mang theo sự xét xử không lời. Ông chậm rãi xoay gậy, ánh mắt quét qua từng người trong phòng rồi dừng lại trên bóng lưng kiêu ngạo của Giản Thanh Khê."Giản tiểu thư. Văn Kỳ là có thương tích nghiêm trọng không?"Giản Thanh Khê nghiêng người. Nàng hơi mỉm cười, nhưng là nụ cười có chút nhạt"Cô ấy không sao....thương tích ngoài da. Với lại với Văn Kỳ thì những vết thương đó có là gì so với năm năm qua."Câu nói ấy nhẹ tựa lông hồng, nhưng khi rơi xuống không gian yên tĩnh của đại sảnh lại vang lên như tiếng sấm giữa trời quang. Lão thái gia thoáng sững lại, hàng mày trắng khẽ động. Gậy trong tay ông dừng xoay.Tư Đồ Trạch Thiên cụp mắt xuống, cằm siết chặt. Dường như anh cũng chưa từng nghĩ đến, rằng Văn Kỳ đã im lặng chịu đựng nhiều đến vậy, đủ để "thương tích ngoài da" không còn đáng gọi là tổn thương nữa.Tư Đồ Thanh Nhược thì toàn thân chấn động. Cô ta quay phắt sang nhìn Giản Thanh Khê, đôi mắt đỏ rực, trong đáy mắt là thứ gì đó chằng chịt giữa thù hận và tuyệt vọng.Giản Thanh Khê thu ánh nhìn về phía lão thái gia, giọng nàng trầm ổn mà sắc như dao"Lão thái gia. Tôi không đến đây để can dự vào việc dạy dỗ người nhà. Tôi chỉ muốn mang theo bản ghi camera đến để làm rõ đúng sai. Tư Đồ gia là danh môn. Theo như tôi biết thì Tư Đồ gia chỉ nhìn chứng cứ chứ không nhìn người...vậy lần này lão thái gia định trả công đạo cho Văn Kỳ như thế nào?"Những người ở đây đều có thể thấy được thái độ không cho Tư Đồ Thanh Nhược một con đường lui của Giản Thanh Khê."Công đạo đương nhiên sẽ có. Tư Đồ gia dạy dỗ con cháu vẫn luôn nghiêm khắc."Lão thái gia hơi khom lưng, chống gậy thật chặt. Ánh mắt ông quét qua dáng vẻ chật vật của cháu gái mà lên tiếng"Quản gia. Mang gia pháp. Thanh Nhược chịu mười roi."Lời vừa dứt, toàn thân Tư Đồ Thanh Nhược cứng đờ.Quản gia thoáng khựng lại, nhưng rồi vẫn cúi đầu đáp"Vâng, lão thái gia."Chỉ một lát sau, ông ta đã quay lại với một hộp gỗ dài được phủ vải đỏ nhung. Bên trong là cây roi bằng trúc đen, lần gần roi này chính là lấy 'máu' trên người của Văn KỳKhông khí trong sảnh như đông lại. Tư Đồ Thanh Nhược cắn chặt răng, bàn tay siết xuống vạt váy đến run rẩy. Một nửa vì giận, một nửa là sợ hãi."Mười roi?"Giọng cô ta như rít qua kẽ răng"Gia gia, người đánh con chỉ vì một đứa vong ơn phụ nghĩa?"Chát..Lời còn chưa dứt, một tát vang lên dội thẳng vào không khí. Lão thái gia không dùng gậy mà tự tay tát cháu mình.Một bên mặt Tư Đồ Thanh Nhược đỏ rực, cả sảnh im phăng phắc."Cháu dám nói thêm một chữ, hôm nay sẽ không chỉ là mười roi." Ông quát, ánh mắt lần đầu không còn là tiếc nuối hay thất vọng, mà là lạnh lẽo tuyệt đối."Với những chuyện cháu đã làm thì mười roi đã quá nhân nhượng rồi."Tư Đồ Thanh Nhược cúi gập người, hai tay chống xuống nền gạch lạnh, vai run lên từng nhịp. trong lòng cô ta âm thầm thề sẽ có một ngày mang mối hận ngày hôm nay từng chút một mà đòi lại.Roi thứ nhất giáng xuống. Không ai lên tiếng.Chát....Chát...chát..chát...Roi thứ ba quất xuống lưng Tư Đồ Thanh Nhược, để lại một vệt dài rướm máu trên lớp áo lụa mỏng. Cô ta cắn chặt răng, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mai, gục người xuống nền đá lạnh lẽo.Chát...Ngay khi người hầu giơ roi lên lần thứ tư..."Dừng tay."Một giọng nữ trầm ổn vang lên, rõ ràng, lạnh lùng, dội thẳng vào không gian nặng nề trong sảnh chính.Tất cả đều sững lại.Tiếng gậy gõ, tiếng thở dồn, cả ánh mắt của lão thái gia đều dừng tại nơi phát ra âm thanh.Từ cửa lớn, một bóng người phụ nữ chậm rãi bước vào. Bộ âu phục màu đen cắt may chuẩn xác tôn lên khí chất sắc sảo, mái tóc búi gọn để lộ gương mặt đã có dấu vết thời gian nhưng vẫn sắc lạnh đến khó đoán. Đôi giày cao gót giẫm lên nền đá vang từng tiếng, như bước chân của người từng bước quay về và khuấy động dòng nước tưởng chừng yên ả nhiều năm qua.Lão thái gia thoáng giật mình, bàn tay đang chống gậy siết lại. "Thanh Hoa?"Cái tên này ông đã không gọi trong nhiều năm qua. Đứa con lớn với lòng tham không đáy, trong bụng lại đầy rẫy âm mưu đen tối.Sự xuất hiện của Tư Đồ Thanh Hoa ở Tư Đồ gia là đều chưa có ai nghĩ đến. Năm xưa sau khi chức chủ tịch được trao lại cho Tư Đồ Thanh Phong thì trưởng nữ của Tư Đồ gia cũng chính là người phụ nữ này đã bặt vô âm tính rất nhiều năm. Vì cái gì hôm nay lại đột ngột trở về?Tư Đồ Thanh Hoa không trả lời ngay. Bà bước qua ngưỡng cửa, từng bước đi ung dung như đang bước vào nhà mình, như chưa từng có mười năm dài sống biệt xứ không thư từ, không liên lạc.Ánh mắt bà đảo qua sảnh phòng khách — nơi từng viên gạch, từng bức họa, từng món nội thất đều là những gì bà góp phần chọn lựa năm đó, nhưng giờ đây lại xa lạ đến mức đáng ngờ. Bà nhìn lướt qua cháu trai Tư Đồ Trạch Thiên đang đứng yên như tượng, qua cả cô gái đang quỳ rạp trên nền nhà – Tư Đồ Thanh Nhược.Ánh nhìn cuối cùng rơi xuống Giản Thanh Khê.Tư Đồ Thanh Hoa cười rất nhẹ, không chạm đến đáy mắt."Cô cô trở về nhà mình. Chẳng lẽ cần báo trước sao?"Lão thái gia trầm mặc, nhưng ánh mắt vẫn không rời đứa con gái trưởng của mình."Đột ngột trở về còn không phải vì cuộc họp cổ đông sắp đến sao? Con đừng quên bản thân chỉ là một cổ đông nhỏ mà thôi. Con thì có thể ảnh hưởng được gì?"Tư Đồ Thanh Hoa nhướng nhẹ mày, môi bà cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, nhưng giọng nói thì sắc bén như dao mổ."Chỉ là cổ đông nhỏ?"Bà rút từ túi áo vest ra một tệp hồ sơ mỏng, tùy tiện ném lên bàn trà bằng gỗ lim giữa sảnh."Đây là số cổ phần mà con mới gom lại được. Có thể không ảnh hưởng đến đại cục, nhưng để chặn một cuộc bầu lại ghế phó chủ tịch thì cũng không quá khó."Lão thái gia khẽ cau mày. Mặc dù ông vẫn ngồi thẳng lưng đầy quyền uy, nhưng đôi mắt đã thoáng rung động."Từ khi nào con bắt đầu gom cổ phần?""Lúc người nghĩ rằng con đã biến mất hoàn toàn khỏi cục cờ này."Giọng bà không lớn, nhưng mỗi chữ như từng hòn đá nện xuống mặt bàn."Con từng rời đi vì không tranh được, nhưng không có nghĩa là con không quay lại để đòi lại. Cái gì là của con thì trước sau cũng sẽ về tay con."Tư Đồ Trạch Thiên siết chặt tay sau lưng. Ánh mắt anh tối lại, nhưng không nói lời nào. Người phụ nữ này là cô ruột của anh, nhưng lại chưa từng giống người thân.Lão thái gia trầm ngâm vài giây rồi đột ngột đổi đề tài, như muốn kéo lại thế chủ động"Một cơn sóng nhỏ sao có thể ảnh hưởng đến con thuyền""Có nhỏ hưởng hay không sao này người sẽ biết."Toàn bộ phòng khách chẳng còn ai để ý đến dáng vẻ thê thảm của Tư Đồ Thanh Nhược.Ánh nắng dịu buổi chiều muộn hắt qua khung cửa kính của quán cà phê nhỏ nằm nép mình trong con phố yên tĩnh. Nơi đây không có tiếng ồn ào náo nhiệt, chỉ có hương cà phê rang thoảng trong không khí, tiếng thìa khuấy va vào thành cốc và vài giai điệu jazz khe khẽ chảy trôi trong không gian.Văn Kỳ ngồi cạnh cửa sổ, tay ôm ly cacao nóng. Ánh mắt nàng lấp lánh ánh cười thậm chí cơ mặt không hề che giấu sự vui mừng dành cho thành công của người đối diện."Thật tốt. Tôi biết quán cà phê đó. Cậu có thể ở đó làm nhạc công là một chuyện vô cùng tốt. Vừa có thể kiếm tiền và có thể thỏa sức đam mê."Diệp Đồng ngồi đối diện. Cô đối với lời chúc mừng của Văn Kỳ là vô cùng vui vẻ. Cả hai chỉ là 'bèo nước gặp nhau' nhưng thời gian gần đây lại có thể trở thành bạn tốt. Đây chính là đều Diệp Đồng cảm thấy vô cùng may mắn."Tôi cũng đã chuyển đến phòng thuê gần đó. Chi phí có cao hơn một chút nhưng mà lại có thể tiết kiệm được tiền xe."Văn Kỳ gật đầu, ánh mắt cong lên theo nụ cười."Vậy là thuận tiện hơn nhiều"Diệp Đồng chống cằm, nghiêng đầu nhìn Văn Kỳ"Nhưng là lần này tôi hẹn cậu không phải chỉ để nói chuyện này. Chỗ tôi làm đang cần một họa sĩ vẽ Graffiti, không biết xưởng của cậu có thể không?"Văn Kỳ hơi sững người, ngón tay vô thức khẽ miết vành ly nóng. Một thoáng trầm ngâm vụt qua đáy mắt, rồi nàng ngẩng lên nhìn Diệp Đồng."Graffiti?"Giọng nàng không nghi ngờ mà là có chút ngạc nhiênDiệp Đồng gật đầu, ánh mắt sáng lên vì hứng thú."Ừ, quán cà phê muốn cải tạo lại phần tường bên hông. Chủ quán thích những nét vẽ có hồn, mang chút chiều sâu, kiểu như tranh kể chuyện ấy. Tôi thấy tranh cậu treo trong xưởng rất hợp. Mà người ta cũng không yêu cầu nổi tiếng gì đâu, chỉ cần có phong cách riêng và chịu làm là được."Văn Kỳ cụp mắt xuống, yên lặng vài giây như đang tính toán điều gì đó. Nàng không hay vẽ ở nơi công cộng, càng ít để người khác "đặt hàng" theo yêu cầu. Nhưng nếu là Diệp Đồng đề xuất..."Cậu gửi ảnh bức tường đó cho tôi được không?"Nàng khẽ nói, khóe môi nhếch lên một nụ cười mơ hồ"Tôi muốn xem không gian trước, có cảm được thì mới vẽ được."Diệp Đồng cười rạng rỡ, vội vàng lục điện thoại."Được! Tôi biết mà, cậu không giống kiểu người làm cho có."Tiếng chuông gió trên cửa vang khẽ.Văn Kỳ ngẩng đầu theo phản xạ, ánh mắt chạm vào một thân ảnh mà nàng không bao giờ có mong muốn nhìn đến. Nhất là vào thời điểm tâm trạng đang rất tốt như hiện tại.Tư Đồ Thanh Nhược cùng ba cô gái đi phía sau, cũng chính là nhóm người đã có trận náo động ở lễ cưới của Tư Đồ Trạch Thiên. Quán diện tích không lớn, việc nhìn thấy nhau là không khó, huống hồ chi bàn của Tư Đồ Thanh Nhược chỉ cách bàn của Văn Kỳ một lối đi nhỏ và được chắn bằng một vách ngăn bằng gổ mỏngVăn Kỳ hoàn toàn không để người kia lọt vào tầm mắt, nhưng vẻ mặt Diệp Đồng đối diện khiến nàng hơi sững lại. "Cậu làm sao thế?"Diệp Đồng ánh mắt không ngừng run lên. Thậm chí bàn tay đang siết chặt tách sứ đến trắng bệch"Cậu quen nhóm người này?"Vành môi của Diệp Đồng mím chặt lại, ánh mắt cô chứa nộ khí không nhỏ. Văn Kỳ nhìn trạng thái này tức thì liền hốt hoảng"Phùng Thanh Nhược như thế nào lại có dáng vẻ này?""Cậu quen cô ta?"Giọng Văn Kỳ nhỏ lại, xen lẫn hoang mang "Phải. Cô ta cùng tôi ở cô nhi viện. sau này a di của tôi đến đón cũng là đưa cô ta đi chung.."Văn Kỳ suýt nữa làm đổ cả ly cacao nóng trên tay, giọng nói không kiềm được mà bật lên, ánh mắt tràn đầy sửng sốt."Cái gì chứ? Không phải cô ta từ nhỏ đã bị bọn buôn người bán đi, sống trong khu ổ chuột, ngày ngày phải cùng đám côn đồ tranh ăn sao?"Nàng nhớ rất rõ, khi trở về Tư Đồ gia, cô ta đã kể lại "quá khứ bi thảm" của mình, đối phương vẫn là vẻ mặt đầy uất hận và bi ai, tựa như đã từng rơi xuống tận đáy bùn nhơ của nhân gian. Thời điểm đó Văn Kỳ đối với bi kịch của cô gái này là cực kỳ thương xót, vì vậy mới nhẫn nhịn nhiều năm liền. Thế nhưng hiện giờ... tất cả lại bị lật ngược. Điều này chứng tỏ, suy nghĩ của nàng về cô ta chưa bao giờ sai.Diệp Đồng nghe lời của Văn Kỳ thì bật cười cay đắng."Cậu không biết cô ta giỏi nhất là diễn trò đáng thương sao? những năm ở cùng tôi và a di, người không biết còn tưởng cô ta là cháu ruột của a di chứ không phải tôi?"Giọng nói của Diệp Đồng chậm rãi nhưng từng chữ đều như dao cứa."Cậu cho tôi biết ngày tháng năm sinh của cậu được không? Cả bệnh viện mà cậu đã sinh? Cậu có biết không?"Mặc dù khó hiểu với câu hỏi này nhưng Diệp Đồng vẫn đáp"Tôi sinh cùng năm với cậu, là ngày tuyết bắt đầu rơi, 15 tháng 10"Lời Diệp Đồng vừa dứt. Văn Kỳ gần như bị chấn động.