KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI

Chương 25 :Náo Động



Chương 25 : Náo Động

===============

Sảnh tiệc kết hôn hôm ấy nằm tại tầng cao nhất của khách sạn sáu sao của Hải Thành, nơi vốn chỉ mở cửa phục vụ cho sự kiện cấp quốc gia hoặc giới tài phiệt cấp cao.

Toàn bộ sảnh lớn được thiết kế theo kiến trúc phương Tây cổ điển pha trộn nét Á Đông tinh xảo. Trần nhà cao vút với dãy đèn chùm pha lê Baccarat nhập khẩu, phản chiếu ánh sáng xuống hàng trăm bàn tiệc phủ lụa trắng tinh, trang trí bằng hoa mẫu đơn đỏ – loài hoa tượng trưng cho phú quý và tình yêu viên mãn.

Một tấm thảm đỏ thêu tay kéo dài từ cửa chính vào tận sâu khu vực lễ đài, hai bên là hàng cột đá cẩm thạch được quấn bằng dải lụa mỏng cùng đèn nến lung linh như trong cổ tích.

Khách mời đều là các nhân vật có máu mặt trong giới chính trị, tài chính, y học và nghệ thuật – mỗi người đều ăn vận trang trọng, nói cười vừa phải. Trong không khí mùi nước hoa cao cấp hòa quyện với hương thơm nhẹ từ hoa tươi nhập khẩu, tất cả như đang diễn ra một vở kịch đỉnh cao của giới thượng lưu.

Hai bên là màn hình LED cỡ lớn đang chiếu những hình ảnh được cắt ghép công phu: khoảnh khắc cười nói của cô dâu chú rể, cảnh hậu trường chuẩn bị, đoạn phỏng vấn nhẹ nhàng của hai nhân vật chính. Nhạc nền được chọn là một bản giao hưởng chậm, nền nã nhưng đầy khí chất – đúng tinh thần một liên hôn mang tính chiến lược giữa hai gia tộc quyền lực bậc nhất.

Các phóng viên được phép tác nghiệp chỉ đứng ở khu vực ngoài cùng, sau hàng rào bảo vệ nghiêm ngặt, mỗi hành động đều có trật tự như một buổi lễ ngoại giao.

Ngay thời khắc bản nhạc chuyển đoạn cao trào, cánh cửa lớn ở đầu thảm đỏ bất ngờ mở ra.

Tất cả ánh mắt trong đại sảnh đồng loạt dời đi, theo bản năng bị hút chặt về phía hai bóng người đang bước vào.

Ánh sáng từ đèn trần pha lê cao cấp dường như cũng ngưng lại một thoáng.

Giản Thanh Khê xuất hiện, dáng người cao gầy, ngũ quan cương nghị mà yêu kiều. Nàng mặc lễ phục dạ hội màu trắng bạc, đuôi váy xòe nhẹ chạm đất, chất liệu satin cao cấp khẽ rung theo mỗi bước chân.

Nhưng sự chú ý lại va vào người đi bên cạnh người của Giản gia nhiều hơn.

Khoảnh khắc Văn Kỳ xuất hiện, toàn bộ âm thanh dường như biến mất. Chỉ còn nhịp tim của mỗi người đang dồn lên tai mình.

Nàng mặc một bộ lễ phục trắng thuần được may đo tinh xảo, chất liệu lụa mờ phối ren dày nhẹ nhàng bao phủ thân thể gầy. Phần cổ áo cao, tay dài, tà váy buông thẳng, nhưng không hề làm nàng trông gượng ép, ngược lại, tôn lên khí chất thanh nhã đến rung động lòng người.

Làn da nàng vẫn mang cảm giác của người bệnh lâu năm, nhưng không yếu ớt. Từng bước chân nhẹ tênh mà vững vàng. Mái tóc dài được búi đơn giản, chỉ còn vài lọn rơi xuống hai bên má, để lộ ngũ quan tinh xảo như bức tượng điêu khắc cổ điển.

Một tiếng xì xào đầu tiên vang lên, như khơi gợi sóng ngầm

"Đó chẳng phải là tam tiểu thư trước đây của Tư Đồ gia sao?"

"Chẳng phải cô ấy đã rời khỏi Tư Đồ gia rồi sao?"

"Lần trước tôi còn thấy cô ta làm nhân viên rửa bát ở một quán ăn nhỏ. Nhưng thế nào hôm nay lại bay lên cành cao rồi. Bên cạnh còn là người thừa kế duy nhất của Giản gia."

Sự hiện lộng lẫy và kinh diễm như vậy việc gây chú ý là tránh không khỏi. Tư Đồ gia nhìn cô gái đang bước đến mà chấn động.

Không một ai dám tin chắc Văn Kỳ sẽ xuất hiện, càng không một ai dám nghĩ nàng sẽ xuất hiện bên cạnh Giản Thanh Khê.

Xuất phát từ phép lịch sự càng là những ân tình khó nói, Văn Kỳ bước chân chậm rãi tiến đến vị trí bàn tiệc của Tư Đồ gia, nàng khẽ cúi đầu, chất giọng không quá thân thiết nhưng càng không thiếu lễ độ vang lên.

"Đại thiếu gia, chúng anh tân hôn hảo hợp."

Tư Đồ Trạch Thiên không lập tức đáp lời.

Anh nhìn chằm chằm vào người em gái từng cùng mình lớn lên, từng cùng nhau trốn học, từng cùng nhau chơi rượt bắt...mà giờ đây tất cả đều chôn chặt ở quá khứ.

Mắt anh hơi đỏ, nhưng cuối cùng chỉ khẽ thở dài trong lòng mà lên tiếng

"Cảm ơn em...Văn Kỳ."

Uyển Trân Trân nhìn nàng lời muốn nói đến bên miệng liền dừng lại, thay vào đó là một câu mang tính chất xã giao

"Con cùng Giản tiểu thư có quen biết sao?"

Giản Thanh Khê không vội trả lời ngay. Nàng chậm rãi quay đầu nhìn Văn Kỳ, tay vẫn nhẹ nhàng nắm tay cô gái ấy. Đôi mắt ánh lên sự dịu dàng nhưng lời nói lại không hề mềm mỏn

"Không sai. Lần trước đến xem họa cổ chỉ là cái cớ. Vãn bối đến, là vì Văn Kỳ."

Ánh mắt nàng lướt qua từng người ở bàn tiệc, không kiêu ngạo, không khiêu khích, chỉ là bình tĩnh nói ra sự thật mà ai cũng ngạc nhiên

"Chính là yêu thích Văn Kỳ... nên tìm đến. Giúp đỡ cô ấy"

Một câu, khiến sảnh tiệc như rơi vào tĩnh lặng. Vài giây sau đó liền vang lên âm thanh xì xào bàn tán...

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

"Không phải chị đến vì muốn cùng em tìm hiểu sao?"

Một câu này của Tư Đồ Thanh Nhược khiến không khí trở nên ngưng trọng. Giản Thanh Khê vẫn chưa kịp lên tiếng thì bên cạnh, Văn Kỳ đã nghiêng đầu khẽ cười, nhưng là một nụ cười rất mỏng, rất lạnh.

"Tam tiểu thư có hiều làm gì không?"

Chất giọng Văn Kỳ rất nhẹ nhưng khóe môi lại cong lên mang theo chút khiêu khích.

"Thanh Khê cùng tôi đã quen nhau bốn năm. Sao có thể cùng tìm hiểu cùng tiểu thư?"

Đuôi chân mày của Tư Đồ Thanh Thiển khẽ động. Lời này có ý gì?

"Bốn năm? Văn Kỳ tỷ. Năm đó chị còn ở trại giáo dưỡng sao có thể quen được Giản tiểu thư. Có bịa chuyện cũng phải hợp lý một chút."

Đám đông trở nên nhốn nháo hơn một chút, âm thanh xì xâm cũng không thiếu.

"Trại giáo dưỡng. Nói như vậy năm đó Tư Đồ gia thật sự mang con gái bị nhầm lẫn mà họ nuôi dưỡng hai mươi năm vào trại giáo dưỡng sao? Có cần tuyệt tình thế không?"

"Đúng vậy. Chỗ đó đâu phải người sống?"

"Thanh Nhược. Chú ý lời nói của cháu. Hôm nay là ngày vui của anh trai."

Lão thái gia thấp giọng lên tiếng. Ánh mắt ông quét qua Văn Kỳ không còn hận ý ngút trời những cũng chỉ là tia ái náy rất mỏng

"Nếu đã đến thì ngồi xuống đi. Dù sao cũng là người một nhà."

Trước câu nói của lão thái gia Văn Kỳ khẽ cười lên tiếng.

"Không phải. Chúng ta không phải người một nhà. Chúng ta chỉ là đã từng mà thôi. Lão thái gia không cần khách sáo. Tôi đến đây, không phải vì Tư Đồ gia."

Giản Thanh Khê cùng Văn Kỳ đã là một loại ăn ý từ trong xương. Không để không khí thêm gượng gạo, cũng như ảnh hưởng đến ngày vui của bản tốt. Giản Thanh Khê liền cúi đầu xin lui

"Tôi cùng Vũ Thư có quan hệ tốt. Gia gia hai nhà cũng thân thiết. Hôm nay Văn Kỳ theo tôi nên cô ấy là khách của Vũ Thư. Xin phép."

Giữa buổi tiệc, Văn Kỳ nhẹ nhàng xin phép rời bàn đi vệ sinh. Nàng vốn không muốn đứng giữa đám đông quá lâu, cũng chẳng quen với loại xa hoa hào nhoáng này. Mỗi bước đi của nàng đều nhẹ nhàng, dường như chẳng để lại âm thanh.

Nhưng chính bóng dáng ấy, lại lọt vào mắt của Tư Đồ Thanh Nhược.

Nàng ta khẽ nhếch môi, đặt ly rượu xuống bàn, quay sang nhóm bạn thân – đều là tiểu thư các nhà quyền quý

"Đi đâu đó một lát. Gặp người cũ, cũng nên 'thăm hỏi' một chút."

Lối hành lang dẫn đến nhà vệ sinh nữ bị ai đó kín đáo chặn lại. Hai nhân viên phục vụ nhìn nhau, chẳng ai dám hỏi. Sau lưng họ, có một người đàn ông mặc vest đen đi tới, khẽ lắc đầu ra hiệu, khiến cả hai lập tức lui xuống.

Bên trong, Văn Kỳ vừa rửa tay xong, ngước mắt nhìn gương. Ánh sáng phản chiếu khuôn mặt nàng, đẹp lạnh như một khối băng chạm khắc. Nhưng trong gương, một bóng người khác chậm rãi hiện lên phía sau.

"Tôi thật tò mò không biết chị gái của mình dùng phương thức hạ tiện nào để có thể được Giản tiêu thư chú ý?"

Tư Đồ Thanh Nhược xuất hiện cùng ba cô gái khác, ăn mặc lộng lẫy, trang điểm tỉ mỉ, nhưng trong ánh mắt lại toàn khinh miệt và độc ý.

Văn Kỳ xoay người lại, không nói. Không phải vì nàng sợ Tư Đồ Thanh Nhược mà là nàng không muốn ngày vui của Tư Đồ Trạch Thiên bị ảnh hưởng.

"Loại người như chị, từng ngồi trong trại giáo dưỡng, làm đủ thứ nhục nhã... giờ lại đi cùng Giản Thanh Khê? Mặt chị dày thật đấy. Sao nào tiếc nuối cảm giác là người của giới thượng lưu sao?"

Một cô gái đứng bên chen vào, giọng khinh thường:

"Không biết Giản tiểu thư có biết chị từng trộm cắp tư liệu rồi bị tống vào trại giáo dưỡng không? Chiếm vị trí của Thanh Nhược mười lăm năm, chị còn không biết xấu hổ đấy à?"

Văn Kỳ vẫn không phản ứng. Tay nàng chậm rãi kéo khăn giấy, lau khô từng ngón tay như thể ngoài cửa có gió lùa vào, chẳng liên quan gì đến lời lẽ bên tai.

Chính thái độ ấy khiến Tư Đồ Thanh Nhược bỗng siết chặt tay. Nàng ta bước tới, gằn giọng

"Đừng tưởng Giản Thanh Khê sẽ luôn bảo vệ được chị. Tôi nói cho chị biết, chị không xứng với Giản gia. Không xứng để bước vào cái sảnh tiệc này!"

Ánh mắt Văn Kỳ cuối cùng cũng chậm rãi nâng lên, lạnh đến mức khiến người ta rùng mình.

"Vậy sao? Nhưng tiếc là hôm nay, tôi đã bước vào. Và còn là vô cùng hiên ngang."

Giọng Văn Kỳ vang lên rành rọt, từng chữ như lưỡi dao cắt vào không khí ngột ngạt bên trong nhà vệ sinh.

Nàng nghiêng đầu nhìn Tư Đồ Thanh Nhược, ánh mắt trong suốt nhưng sắc bén như lưỡi gươm mỏng

"Phùng Thanh Nhược, cốt khí là thứ sinh ra đã có. Còn gia đình của tôi — cả danh dự, vị trí, tài sản mà cô đang vay mượn, sớm muộn gì cũng sẽ phải trả lại. Từng thứ một. đừng đắc ý vội."

Một cái tát giáng thẳng vào má Văn Kỳ.

Không khí như nổ tung trong giây lát.

Tư Đồ Thanh Nhược trừng mắt, bàn tay vẫn còn giữ tư thế vừa hạ xuống. Cơn tức giận bùng phát, mất hết lý trí.

"Cô nói điên cái gì? Tôi là tam tiểu thư cô mới là đồ giả mạo không biết xấu hổ."

Văn Kỳ không tránh, cũng không lùi. Một vệt máu nơi khóe môi nàng chậm rãi hiện ra, nhưng ánh mắt nàng không hề run rẩy. nếu thật sự đánh nhau nàng thậm chí có chút 'tự tin' là có thể đánh thắng cô nàng này.

"Tức giận như vậy là bị nói trúng tim đen sao?"

Tư Đồ Thanh Nhược gào lên, lao tới túm lấy tóc Văn Kỳ.

Những cô gái đi theo vội giữ cửa. Không ai dám can, không ai dám hét. Mọi thứ diễn ra trong khoảng không bị ngăn cách, nơi quyền lực và thù hận chạm nhau.

Văn Kỳ không yếu đuối như trước. Nàng lập tức phản kháng. Cánh tay nàng vung lên đẩy bật Thanh Nhược vào bồn rửa, vai va mạnh vào cạnh đá, phát ra tiếng va chạm nặng nề.

"Thật ra phải cảm ơn cô. Nhờ cô mà da thịt tôi cũng được luyện đến dày hơn mấy phần."

Trong khoảnh khắc Tư Đồ Thanh Nhược bị đẩy va mạnh vào bồn rửa, đám bạn đi cùng cô ta đồng loạt lao lên.

"Con tiện này, mày nghĩ mày là ai mà dám phản kháng."

Một bàn tay túm lấy tóc Văn Kỳ kéo giật về phía sau, một người khác giơ tay định tát, một chiếc gót nhọn quét ngang vào chân nàng khiến cả người nàng lảo đảo.

Văn Kỳ không la hét, nàng cắn răng chịu đựng, tay giơ lên chắn lấy đầu, một chân phản xạ đá về sau làm người phía sau ngã dúi.

Không gian chật hẹp nhà vệ sinh trở thành một cuộc hỗn chiến bẩn thỉu và dữ dội.

"Đánh cho tôi."

Tư Đồ Thanh Nhược gào lên, đôi mắt đỏ hoe vì tức giận. Váy nàng xộc xệch, son môi đã nhòe nhưng vẫn hung hăng nhào vào.

Văn Kỳ bị ghì xuống, lưng va vào thành lavabo, máu trào ra từ trán nơi vừa bị đập vào vòi nước. Váy trắng dính những vệt bẩn và rách ở tay áo. Nhưng nàng không chịu khuất phục.

"Cô quên rằng chính mình đã từng bảo người của trại giáo dưỡng chiếu cố tôi ra sao à? cô nghĩ với đám tiêu thư yếu ớt các người có thể làm gì được tôi?"

Một cú đấm chuẩn xác của nàng trúng vào bụng cô gái cao nhất trong nhóm, người này ngã gập xuống sàn kêu la. Một cú hất tay khác đẩy Tư Đồ Thanh Nhược văng khỏi người nàng.

Nhưng sức người có hạn. Bốn người đánh một, lại trong không gian kín, Văn Kỳ nhanh chóng bị đẩy vào thế bị thương — gối bị đá, tay rướm máu, lưng sượt vào cạnh sắc làm rách da. Hơi thở nàng trở nên gấp, trán đã tét một đường dài, rớm màu

Một tiếng "bốp" cực mạnh vang lên, ai đó đã dùng túi xách đánh vào đầu nàng. Khóa kéo bằng sắt cào rách cả thái dương, khiến tầm mắt nàng trong tíc tắc trở nên tối sầm

Cả người Văn Kỳ khuỵu xuống, hai tay chống sàn run rẩy. Nhưng ánh mắt nàng vẫn ngẩng lên nhìn thẳng vào Tư Đồ Thanh Nhược. Khóe môi vươn chút màu càng nổi bật trên làn da trắng như sứ của nàng.

"Phùng Thanh Nhược, ngoài trừ trò bẩn thỉu ra cô còn làm được gì?."

Tư Đồ Thanh Nhược như bị chọc điên, giày cao gót đạp thẳng vào ngực Văn Kỳ, tiếng đế giày nện lên nền đá nghe rợn người.

"Tao sẽ khiến mày phải quỳ xuống xin tha như chó dưới chân tao, Văn Kỳ!"

Một cô gái khác đã tháo trâm cài tóc nhọn hoắt, cào mạnh vào vai nàng, xé rách cả lớp ren mỏng, để lộ những vết sẹo chằng chịt cũ mới đan xen. Máu bắt đầu chảy thành dòng từ bả vai và trán.

Văn Kỳ nghiến chặt răng, trong khoảnh khắc, nàng như biến thành một con thú bị dồn đến đường cùng.

Nàng bật người, húc mạnh đầu vào cằm của một kẻ đang giữ tóc mình, rồi trườn người tránh khỏi cú đá của Thanh Nhược, vung chân quét ngang khiến hai cô bạn văng ngã, va vào tường thét lên.

"Quỳ sao? Để tôi xem cô hay tôi là người phải quỳ xuống?"

Tư Đồ Thanh Nhược lao đến như điên, tát liên tục vào mặt Văn Kỳ, móng tay sắc nhọn để lại bốn vệt máu dài bên má nàng. Nhưng nàng lại nắm được tay Thanh Nhược, xoay người bẻ ngược cổ tay cô ta, khiến đối phương rú lên trong đau đớn.

Âm thanh sái khớp vang lên răng rắc...

Đám bạn phía sau xông tới, một cô dùng chai nước thủy tinh đập mạnh, nhưng Văn Kỳ ngửa người né, chai vỡ tan, thủy tinh bắn tung tóe.

Tay nàng nhuộm đầy máu, mảnh thủy tinh cứa vào lòng bàn tay nhưng nàng không để tâm.

"Bẩn thỉu.."

Không khí trong phòng vệ sinh lúc này hệt như một chuồng sư tử điên loạn.

Tư Đồ Thanh Nhược, tóc tai rối bù, son phấn trôi gần hết, ánh mắt đỏ ngầu, hét lên trong tức tối

"Ngày hôm nay tao sẽ giết mày."

Ngay khi một cô gái khác vung chân đá về phía bụng Văn Kỳ, cửa phòng vệ sinh bất ngờ bị đá văng ra—rầm một tiếng nổ chát chúa

Giản Thanh Khê xuất hiện. Ánh mắt như bão giông.

Đằng sau là Tư Đồ Thanh Thiển cùng Uyển Trân Trân và Tư Đồ Thanh Phong

"Dừng tay ngay lập tức!"

Văn Kỳ đứng trong vũng máu loang dưới chân, toàn thân thương tích, tóc rối, váy rách, nhưng ánh mắt chưa từng cúi xuống. thậm chí còn nhuốm màu phẫn uất tích tụ nhiều năm.

Giản Thanh Khê bước qua từng mảnh thủy tinh, cởi áo khoác phủ quanh người nàng, ôm nàng siết chặt, ánh mắt gằn từng chữ

"Còn ra cái thể thống gì? Hôm nay là ngày vui của anh trai cô? Cô làm loạn như vậy là chê Tư Đồ gia chưa đủ mất mặt sao?"

Tư Đồ Thanh Nhược thu lại nộ khí, cô ta ngay lập tức câu lấy cánh tay của Tư Đồ Thanh Phong mà khóc đến tê tâm phế liệt

"Ba, người làm chủ cho con. Văn Kỳ vừa thấy con liền như chó điên mà không ngừng lao vào cấu xé...các bạn con đều bị chị ấy đánh."

Cô ta cố ý nói thật lớn, như muốn kéo sự chú ý và làm người khác động lòng. Nhưng lần này, không ai lên tiếng bênh vực

Tư Đồ Thanh Phong cau chặt chân mày, chất giọng trầm đến đáng sợ vang lên

"Văn Kỳ tấn công con?"

"Đúng vậy. Chị ấy vừa gặp liền trách móc con chuyện trước đây. Còn đã lên tiếng xin lỗi nhưng chị ấy cố ý tấn công con. Còn nói mục đích chính là quấy rối tiệc cưới của anh trai..cha người phải cho con công đạo.."

"Công đạo? Cô cũng thật biết diễn?"

Văn Kỳ nhếch mép cười lớn. Bước chân nàng bước qua khỏi mảnh thủy tinh rơi vãi mà sừng sững như ngọn núi đứng trước Tư Đồ Thanh Nhược. Không một ai nhìn kịp Văn Kỳ đã vươn tay từ lúc nào cho đến khi âm thanh vang lên bên tai

Bốp...

"Tôi không ngại hợp thức hóa lời cô nói. Tôi đang tấn công cô đấy."

Âm thanh vang dội đến mức cả không gian toilet chật hẹp càng trở nên bí bách

Tư Đồ Thanh Nhược nghiêng hẳn cả mặt vào cánh tay Tư Dồ Thanh Phong.

Uyển Trân Trân khẽ mở to mắt nhìn dáng dấp hiện tại của Văn Kỳ. Sâu trong lòng là cảm giác yên tâm kỳ lạ. Con bé đã không còn là tấm vải rách ai cũng có thể tùy tiện giẫm đạp

Tư Đồ Thanh Thiển thậm chí còn không hề che giấu nụ cười nửa miệng quen thuộc trên môi. Cô đừng bên ngoài, hơi tựa lưng vào cửa quan sát chứ không lên tiếng. Với thái độ hiện tại của ba, mẹ cô biết họ đang có suy nghĩ gì

Tư Đồ Thanh Nhược cũng đã đến lúc nên thu liễm lại khí thế.

Mà người sửng sốt nhất chính là Tư Đồ Thanh Nhược. Cô ta tròng mắt trợn to gần như không tin được tình hướng này sẽ diễn ra

"Cô....cô ...dám đánh tôi...."

"Chả phải cô nói tôi tấn công cô sao? Việc gì tôi không dám đánh?"

Ngay cả Giản Thanh Khê cũng không dám nghĩ Văn Kỳ sẽ ra tay ngay lúc này. Nàng lập tức bước đến đưa tay vòng qua chiếc eo nhỏ mà giữ chặt, chất giọng có chút nghiêm khắc vang lên

"Đủ rồi. Em bị thương, sức khỏe cũng không tốt. Tranh chấp làm gì. Chị đưa em về."

Văn Kỳ khẽ nghiêng đầu như muốn nói gì đó nhưng là đối diện nàng là ánh mắt mang theo ý tứ cảnh cáo mà lần đầu tiên nàng nhìn thấy ở Giản Thanh Khê. Dù vẫn còn 'máu chiến' nhưng cũng biết dừng đúng lúc mà lên tiếng

"Được."

Giản Thanh Khê nhìn nhìn một chút thảm trạng của người bên cạnh, nàng không nói hai lời vòng tay và bế Văn Kỳ lên tay, động tác nhanh nhẹn và dứt khoát

Khi đi ngang qua Uyển Trân Trân bà liền lên tiếng

"Giản tiểu thư. Cảm phiền chăm sóc con bé thật tốt."

Văn Kỳ giật mình. Nàng quay đi, tránh ánh mắt ấy như tránh một vết dao từng khứa vào tim.

Không phải vì ghét. Mà vì sợ.

Sợ mình một lần nữa mềm lòng. Sợ bản thân lại nuôi hy vọng.

Trên xe, Văn Kỳ không nói gì. Mắt nàng khép hờ, gò má phồng lên vì sưng, vết máu khô nơi trán vương đầy bên tóc mai, váy trắng giờ nhuốm đủ vết bẩn, chỗ rách chỗ nhăn. Đến cả giày cũng mất một chiếc từ khi nào.

Giản Thanh Khê không nói lời dư thừa. Nàng lái xe nhanh, gương mặt lạnh băng, lòng bàn tay nắm vô-lăng đến trắng bệch. Mỗi lần ánh mắt lướt qua gương chiếu hậu thấy Văn Kỳ rướm máu là lòng như bị siết chặt từng lớp.

Đến cổng bệnh viện, nàng nhấc Văn Kỳ ra khỏi ghế như một bảo vật vỡ nát. Dù Văn Kỳ phản kháng yếu ớt:

"Em tự đi được..."

Nhưng Giản Thanh Khê không dừng bước, chỉ lạnh giọng mang theo nghiêm khắc mà lần đầu tiên Văn Kỳ được nhìn thấy

"Yên lặng. Chị đang giận."

Văn Kỳ nhanh chóng được đưa vào phòng kiểm tra. Mắt cá chân trật khớp nhẹ, trán cần khâu ba mũi, gối sưng, mấy vết bầm tím trên bụng và tay, cùng vài vết xước do bị kéo lê trong nhà vệ sinh.

Khi y tá sát trùng, Văn Kỳ nén đau, cắn môi. Không dám kêu la, nàng nhớ đến lời của Giản Thanh Khê vừa rồi mà cảm thấy có chút bất an

Giản Thanh Khê ngồi bên cạnh, mặc dù điều hòa vẫn đang chạy nhưng với Giản tiểu thư thì chả khác nào ngồi trên đống lửa. Ánh mắt nàng chuyên chú nhìn theo động tác của y tá.

"Đau quá thì cấu vào tay chị. Không được làm đau chính mình."

Văn Kỳ đang mím môi, đầu ngón tay siết chặt lấy mép ga giường. Nghe vậy, nàng ngẩng đầu, ánh mắt hơi run rẩy. Không phải vì vết thương, mà vì câu nói đó. Một câu nói chẳng hoa mỹ, chẳng dịu dàng, nhưng lại khiến lòng nàng như vừa được ai phủ lên một lớp băng mát giữa vết bỏng.

Y tá nhấc băng gạc lên để khâu vết thương trên trán. Kim đâm vào da thịt khiến toàn bộ xương sống Văn Kỳ như giật nhẹ. Môi nàng tái đi, hơi thở cứng lại.

Giản Thanh Khê không chờ nàng lên tiếng. Bàn tay nàng đưa ra, không hỏi han, cũng không ép buộc. Chỉ là lặng lẽ đặt bên cạnh, lòng bàn tay ngửa lên, sẵn sàng đón nhận bất kỳ đau đớn nào nàng muốn trút xuống.

Văn Kỳ nhìn bàn tay đó. Một nhịp. Hai nhịp.

Cuối cùng, nàng nhẹ nhàng đặt tay mình lên. Lúc mũi kim đi vào lần hai, nàng vô thức siết chặt.

Giản Thanh Khê không nhăn mặt, không động đậy, chỉ để mặc đầu ngón tay Văn Kỳ để lại vết hằn trên da mình.

Bác sĩ nam chỉnh lại gọng kính, sau khi kiểm tra tổng thể lần cuối và xác nhận lại kết quả chụp chiếu.

"May là chỉ là trật nhẹ mắt cá chân, vài vết bầm sâu và vết rách trên trán. Không tổn thương nội tạng, cũng không có chấn động não. Không cần nhập viện, chỉ cần theo dõi vài ngày là ổn."

Giản Thanh Khê lúc này mới thở ra, nhưng là thở ra trong sự lạnh nhạt mà người ngoài không ai hiểu nổi. Nàng gật đầu cảm ơn, sau đó kéo áo khoác lại cho Văn Kỳ, nhẹ nhàng giúp nàng đứng dậy khỏi giường khám.

Khi đến gần cửa, như nhớ ra điều gì, nàng khựng lại, rồi nghiêng đầu nhìn bác sĩ, giọng nói mang theo vẻ bình thản đến mức đáng sợ

"Bác sĩ, với những vết thương như vậy... nếu là bị phạt đòn thì chắc cũng không sao đúng không?"

Câu nói rơi xuống khiến cả căn phòng yên lặng trong một giây.

Bác sĩ chớp mắt, tưởng mình nghe nhầm.

Văn Kỳ quay phắt sang, trợn mắt nhìn Giản Thanh Khê, gương mặt trắng xanh vì đau giờ còn bị dọa đến không còn chút máu.

"Chị....chị đừng có đùa kiểu đó..."

Giản Thanh Khê quay lại, nhướn mày, khóe môi cong lên một nụ cười vừa tà vừa đe dọa

"Ai nói chị đùa?"

Văn Kỳ : "............."

Và như để mình chứng cho sự "Ai nói chị đùa" kia thì Giản Thanh Khê trực tiếp xoay tay lái về hướng biệt thự tư nhân ở gần sông Trường Giang. Văn Kỳ nhiều lần muốn lên tiếng hỏi nhưng là nàng thật sự bị áp bức của người bên cạnh dọa sợ.

Chỉ có thể yên lặng ma cúi đầu...

Chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự họ Giản. Một tòa nhà cổ mang phong cách châu Âu pha trộn nét Á Đông, mái ngói rêu phong, tường gạch xám bạc đầy sang trọng, bên trong là những hành lang lát gỗ và vườn cây yên tĩnh.

Giản Thanh Khê không để Văn Kỳ xuống xe.

Nàng trực tiếp bước xuống trước, mở cửa ghế phụ, cúi người bế bổng Văn Kỳ lên như thể người trong tay là một món đồ thủy tinh dễ vỡ, rồi ôm thẳng vào nhà mà không hề báo trước.

Cửa gỗ khép hờ bị đẩy ra.

Tiếng giày gót vang vọng giữa nền đá cổ, như đang xé toạc sự yên tĩnh vốn có của nơi này.

Giản Đồng đang ngồi nhâm trà trong phòng khách, vừa ngẩng đầu liền sững sờ.

"Đây là chuyện gì? Tiểu Kỳ làm sao thế?"

"Lát con giải thích. Con dâu mẹ không ngoan, cần được dạy dỗ."

Giọng Giản Thanh Khê dứt khoát và lạnh tanh, không cho phép cắt ngang.

Giản Mộ Sinh ngồi bên kia ghế bành đọc sách cũng bị câu nói của cháu gái dọa một trận.

"Này...cháu đừng quá đáng. Tiểu Kỳ là bảo bối của ông. Con bé chịu ủy khuất ông lấy cây đánh cháu đấy."

Nhưng là không có âm thanh đáp lại.

Chỉ có tiếng bước chân của Giản Thanh Khê mỗi lúc một xa, vang vọng dọc hành lang gỗ dài dẫn lên tầng hai.

Cánh cửa gỗ phòng ngủ nàng bật mở.

Nàng nhẹ nhàng đặt Văn Kỳ xuống giường, rồi đi lấy khăn ấm, thuốc sát trùng và áo ngủ mềm sạch sẽ đã được chuẩn bị sẵn, như thể nàng đã lường trước chuyện này từ lâu.

Văn Kỳ run giọng

"Chị...có gì...chúng ta từ từ nói..."

Khóe môi Giản Thanh Khê cười khẽ. Nàng khụy người xuống nền gỗ, ánh mắt xoáy thẳng vào người đối diện

"Em cũng biết sợ à?"

Văn Kỳ rơi vào lúng túng. Nàng cũng biết vừa rồi chính mình hành động quá khích, nếu không có người đến vào lúc đó thì cả nàng lẫn đám người của Tư Đồ Thanh Nhược cũng là lưỡng bại câu thương.

Nghĩ như vậy, Văn Kỳ lựa lời mà cùng Giản Thanh Khê nói chuyện

"Em không phải sợ đòn. Nhưng em không có lý do gì để bị chỉnh đốn cả. Em là người bị hại..."

Giản Thanh Khê bật cười thành tiếng. Nàng trực tiếp ngồi xuống sàn nhỏ, thấp giọng cất lời.

"Vậy nếu chị nói được em sai ở đâu thì em có cam tâm chịu phạt không?"

Văn Kỳ hơi sững lại, trong khoảnh khắc không biết nên gật hay lắc. Ánh mắt nàng đối diện đôi đồng tử đen sâu ấy, như rơi vào một cái bẫy vừa ngọt ngào vừa khiến người ta không thở nổi.

"Chị nói thử đi."

Giản Thanh Khê chống cằm lên tay, như đang giảng một đạo lý xa xưa

"Đúng là em bị tấn công, đúng là em bị khích tướng nhưng trong vô vàn cách xử lý vì sao không chọn cách khôn ngoan hơn?"

Giọng nàng trầm xuống, từng chữ như gõ vào lòng ngực Văn Kỳ.

"Em có thể gọi cho chị. Chỉ cần nhấm phím 1 đã có thể gọi cho chị...việc gì phải cùng loại người đó rước thương tích vào thân."

Văn Kỳ nuốt xuống một ngụm nước bọt. Nàng không thể phản biện, vì xác thực lúc đó nàng chính là muốn chỉnh đốn Tư Đồ Thanh Nhược.

"Còn có, em có nghĩ chị sẽ cảm thấy thế nào khi thấy em trong tình trạng đó không? Chí ích em muốn trút giận cũng nên nói với chị một tiếng. Chị cho người xử lý dùm em. Chị không muốn em bị thương vì điều không đáng....chị đau lòng."

Văn Kỳ im lặng. Lồng ngực nàng phập phồng như thể đang cố đè nén điều gì.

Giản Thanh Khê đưa ngón tay lạnh chạm khẽ lên vết thương nơi trán Văn Kỳ, ánh mắt thoáng dịu lại nhưng vẫn không buông tha

"Như vậy đã tính là làm việc không suy nghĩ, hành động lỗ mãn mà kết quả càng không được gì ngoài một thân thương tích."

Văn Kỳ cúi đầu, bờ mi dài khẽ run, hàng lông mày chau lại. Nàng cắn môi thật sâu, đến nỗi chỗ thịt mềm gần như bật máu.

Nàng không thể phản bác.

Không phải vì không có lý lẽ, mà vì những gì Giản Thanh Khê vừa nói từng chữ, từng câu đều là thật.

Giọng nàng khàn khàn, nhỏ đến mức như thể chỉ thốt ra cho một mình người đối diện nghe thấy

"Em xin lỗi..."

Giản Thanh Khê vẫn không nhúc nhích. Vẻ mặt nàng không giận dữ, nhưng cũng không dịu dàng. Chỉ có sự im lặng dài như một đòn trừng phạt vô hình.

Cuối cùng, Giản Thanh Khê nghiêng đầu, khẽ thở ra một hơi. Nàng ngồi thẳng lại, từ trong ngăn kéo lấy ra một thanh thước gỗ dài chừng nửa cẳng tay, đặt nhẹ lên đùi mình.

"Cho nên phạt em là đúng hay sai? Em có cam tâm hay không?"

Văn Kỳ cúi gầm cả mặt, vành tai đỏ như máu. Nàng không phải chưa từng ăn roi, nhiều nữa là khác nhưng là ở trong tình huống này thì chính làn lần đầu tiên

"Em...có...nhưng mà..."

"Không nhưng. Mười roi."

Giản Thanh Khê xoáy ánh mắt trầm tĩnh gần như không cho người khác biện hộ hay từ chối.

"Sấp người xuống giường. Với chị yêu thương và trừng phạt khi phạm lỗi là song song. Em tự thấy mình sai thì không có quyền nêu ý kiến."

Văn Kỳ cắn môi thật mạnh, ngón tay siết chặt mép chăn mềm dưới thân, như thể đang đấu tranh nội tâm kịch liệt. Cuối cùng nàng khẽ xoay người mà ngã sấp xuống giường, ga gối mang mùi thơm phản phất nhưng không thể khiến nàng thả lỏng tâm tình....

Giản Thanh Khê đứng dậy, ánh mắt vẫn luôn dán vào bóng lưng ấy. Nàng không mang theo nộ khí, chỉ là sự lắng cùng tức giận khi người của nàng lại hành động lỗ mãn mà thôi.

Tay cầm thước của Giản Thanh Khê khẽ run lên. Vào thời điểm vun roi nàng vẫn có chút chần như nghĩ đến tình cảnh vừa rồi liền hạ xuống quyết tâm

Chát...

Tiếng roi đầu tiên không mạnh, nhưng đánh trúng vào đúng chỗ mềm yếu nhất. Văn Kỳ siết chặt khớp tay. Người ta nói da thịt chịu nhiều sẽ thành quen nhưng là từ khi rời khỏi Tư Đồ gia gần một năm nay, nàng chưa từng niếm trải cảm giác đau buốt này.

Chát...chát..chát...

Roi thứ hai nối theo roi thứ ba rồi thứ tư và vẫn không có âm thanh nào phát ra từ người đang chịu đánh, chỉ có khớp tay khẽ siết lại

Chát...

Đến roi thứ năm, Giản Thanh Khê đưa tay chạm vào lưng áo ẩm ướt mồ hôi của Văn Kỳ, chất giọng nàng không cao nhưng lại ẩn chứa sự quan tâm tuyệt đối.

"Chị không phải giám thị trong trại. Chị không xem em là bao cát để ra tay. Chị càng không xem em là cừu nhân để hành hạ. Do đó...chị muốn em không kèm nén, đau cứ khóc, đau cứ la.."

Văn Kỳ vẫn không nói gì, qua một lúc nàng mới cất giọng...

"Em..quen rồi..."

Tiếng này chả khác roi da quất vào lòng Giản Thanh Khê. Tay cầm thước của nàng tức thì nới lỏng.

"Không được quen..."

Văn Kỳ cho là sẽ còn năm roi nữa nhưng là qua hồi lâu vẫn không có động tĩnh, nàng khẽ nghiêng đầu liền chạm phải ánh mắt mang chút ẩm ướt của Giản Thanh Khê. Nàng liên rơi vào lúng túng, lập tức đứng bật dậy, hậu quả liền khiến cổ chân đau nhứt đến tận óc.

"A..."

Giản Thanh Khê gần như bật người theo bản năng khi thấy Văn Kỳ sấp ngã. Nàng trong tích tắc, đã ôm lấy Văn Kỳ vào lòng, tay siết nhẹ vòng eo gầy của người trong lòng.

"Vừa bảo em không hành động lỗ mãn, giây sao em liên làm?"

"Vì em không muốn thấy chị khóc. Em xin lỗi."

Giản Thanh Khê không nói gì thêm, nàng đưa tay nâng lấy chiếc cằm nhỏ và chậm rãi phủ xuống cánh môi nhợt nhạt của Văn Kỳ. Nhẹ nhàng và trân trọng. Không có phản kháng chỉ có dịu dàng đón nhận.

Chương trước Chương tiếp
Loading...