KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI
Chương 24 : Thân Thuộc
Chương 24 : Thân Thuộc================Người ta nói ngôn ngữ vẫn luôn là lưỡi dao vô tình có sức sát thương cực đại.Diệp Đồng cứng người trước câu nói của a di, cô đứng đó như một người đã bị điểm chết mấy huyệt đạo. Cô vẫn luôn biết a di không yêu thương cô, càng chưa từng tình nguyện đón cô từ trại trẻ mồ côi. Hai mươi năm qua đều là chuỗi ngày sống trong đòn roi, mắng nhiếc cùng nước mắt. Diệp Đồng chưa từng có một khoảng khắc được thấy ánh sáng của hi vọng. Cho đến năm hai sơ nhị, cô được người tốt bụng tặng cho một cây đàn cũ, và cô cũng xem cây đàn như người bạn duy nhất của mình.Cây đàn là người bạn duy nhất, là góc bình yên duy nhất – là điều duy nhất khiến cô có thêm niềm tin vào cuộc sống mù mịch của mình.Và giờ đây, khi a di đe dọa sẽ phá hủy nó nếu cô không "quay đầu", không trở về để tiếp tục cái gọi là "trách nhiệm báo đáp". Sự thật a di chưa từng xem cô là một phần ruột thịt, nó khiến lòng ngực Diệp Đồng không ngừng đập mạnh."Con khốn kia, tao hỏi lại lần nữa mày có lấy lão Lý hay không?"Âm thanh chua ngoa của người đàn bà rất lớn, một nhóm người cũng ồ át đi đến."Bà bị điếc sao? Cô ấy không lấy? Bà có phải là a di không vậy? Vì tiền mà bán luôn cả cháu mình?"Văn Kỳ đanh giọng. Khi nàng còn là tam tiểu thư của Tư Đồ gia, khi nàng còn là tiểu bá vương của giới tiểu thư Hải Thành thì không ai không biết tính cách của nàng như thế nào.Mấy năm nay, biến cố trùng trùng kéo đến gần như bào mòn một phần gai nhọn trong người nàng. Nhưng không có nghĩa là hoàn toàn đổi đi cốt cách của nàng.Giản Thanh Khê khóe miệng khẽ nhếch lên một chút. Nàng lùi về sau một bước nắm lấy tay Tiểu Bạch"Tao bán ai thì liên quan gì đến mày?""Sao trên đời này lại có loại a di như bà chứ? Xem cháu mình là công cụ trục lợi. Bà ham tiền như thế sao không đi lấy ông già đó đi."Người đàn bà bị một cô gái trẻ mắng là chuyện hết sức nhục nhã, huống hồ chi còn là vì đồ sao chổi như Diệp Đồng càng là không thể nhịn được cơn giận. Bà ta vun tay nhưng là Văn Kỳ đã nhanh chân lách đi, khiến bà ta chới với mà suýt chút ngã xuống đất."Cô ấy rõ ràng còn rất trẻ lại để cho mấy người ép gã cho một ông già? Có còn lý lẽ không?"Văn Kỳ không hiểu vì lý do gì nhưng khi nàng bước chân vào câu chuyện này nàng cảm thấy vô cùng khó chịu. Nàng cùng Diệp Đồng chỉ mới gặp mặt còn chưa đến một giờ đồng hồ nhưng lại có sự gắn kết về mặc nổi đau một cách kỳ lạChính cả Giản Thanh Khê khi thấy hành động hiện tại của Văn Kỳ cũng không thông tuệ.Người đàn bà càng thêm tức giận mà rống to"Con ranh chết tiệt. Chuyện liên quan gì đến mày mà mày xía vào?"Lời chưa dứt, bà ta lại lần nữa xông về phía Diệp Đồng, bàn tay nắm chặt như muốn túm tóc, như muốn lôi cô về như lôi một con vật ngoan cố. Nhưng lần này không phải Văn Kỳ chắn trước.Lời chưa dứt, bà ta lại lần nữa xông về phía Diệp Đồng, bàn tay nắm chặt như muốn túm tóc, như muốn lôi cô về như lôi một con vật ngoan cố. Nhưng là lần này Diệp Đồng lại túm chặt tay bà ta không buông."A di, con không lấy ông ta. Ơn dưỡng dục con ghi nhớ, con sẽ đến thành phố làm việc và cố gắng báo đáp a di..."Người phụ nữ như vừa nghe được câu chuyện hài hước mà bật cười sảng khoái, đám đông đang hóng hớt cũng không ngoại lên mà cười vang"Các người nghe gì không? Cô ta bảo báo đáp tôi kìa?""Đủ rồi. bà bảo bán người chứ gì? Bao nhiêu. Tôi mua."Giản Thanh Khê nhìn lưng áo mỏng của Văn Kỳ đã thấm ướt mồ hôi liền lên tiếng. nàng không muốn Văn Kỳ vì quá chú tâm vào chuyện này mà xảy ra xung đột không đáng."Một trăm ngàn tệ. Đưa một trăm ngàn ta liền bán nó cho cô."Người phụ nữ nhếch mép cười khinh, thật tế bà ta chỉ nhận sính lễ của lão Lý ba mươi ngàn tệ. Nếu có thể khiến đám ngu ngốc này trả số tiền lớn mua đi cái thứ sao chổi kia thì thật tốt."Được."Giản Thanh Khê không nói nhiêu. Nàng lấy di động từ trong túi áo khoác ra mà đưa đến trước mặt người phụ nữ"Đưa mã QR đây."Sửng sốt trong mắt người phụ nữ rất lớn.Diệp Dồng muốn nói gì đó nhưng là Văn Kỳ đã nắm lấy cổ tay cô gái này mà lắc nhẹ đầu"Không cần lo lắng"Người phụ nữ còn chưa kịp nói gì, Giản Thanh Khê đã nhập số tiền vào ứng dụng thanh toán, không chớp mắt mà bấm xác nhận.Ting..Âm thanh giao dịch hoàn tất vang lên giữa không khí nặng nề. Một trăm ngàn tệ vừa được chuyển đi trong tích tắc.Người phụ nữ nhìn màn hình di động mà như không tin nổi vào mắt mình. Bà ta giật lấy, nhìn đi nhìn lại mấy lần rồi bật cười ha hả:"Được! Được lắm! Bắt được vàng rồi!"Bà quay sang Diệp Đồng, giọng ra lệnh đầy mỉa mai:"Từ giờ mày không còn quan hệ gì với tao. Đi đi! Cút theo tụi nó đi luôn đi!"Văn Kỳ không nhìn bà ta nữa. Nàng quay sang nhẹ nhàng nói"Đi lấy thứ cậu cần đi."Diệp Đồng đứng sững mất vài giây, rồi như chợt tỉnh, quay đầu chạy vào trong căn nhà cấp bốn lụp xụp bên mé hẻm. Tiếng dép lẹp xẹp vang lên cùng tiếng va đập đồ vật. Chỉ chưa đầy một phút sau, cô chạy trở ra, trong tay ôm chặt một chiếc đàn guitar cũ kỹ, màu gỗ đã xước, dây đàn sét gỉ vài chỗ, lớp bụi mỏng phủ quanh thành gỗ.Văn Kỳ thoáng mỉm cười đưa tay nắm lấy tay Diệp Đồng."Đi thôi. Tôi đưa cậu đến Hải Thành."Cứ thế Diệp Đông theo những người xa lạ rời đi giữa những ánh nhìn sững sờ và lời bàn tán không ngớt:"Cái gì vậy trời... thật sự mua nó hả?""Cái con bé đó, số nó đúng là kỳ quái...""Người ta có tiền mà lại đi mua một đứa như vậy?""Chắc nó may mắn thôi... không thì là diễn trò gì đó...""Diễn trò cái gì....người đàn đó có thể chưa nhận tiền mà thả người sao?Trở lại Hải Thành cũng đã lúc hoàng hôn. Diệp Đồng ngồi ở băng ghế sau, ôm chặt cây đàn cũ. Đôi tay cô vẫn run nhẹ, có lẽ vì dư âm của cú rẽ ngoặt lớn nhất cuộc đời vừa rồi.Văn Kỳ và Giản Thanh Khê không hỏi nhiều. Cả hai chỉ im lặng, cho cô không gian để thở.Khi xe dừng lại ở một trạm tàu gần trung tâm thành phố, cả ba xuống xe. Diệp Đồng cúi đầu thật sâu, suýt nữa chạm trán vào mặt đất."Cảm ơn... cảm ơn hai người rất nhiều. Nếu không có hai người...có lẽ ..tôi"Giọng cô khản đặc, có lẽ do đã khóc quá nhiều hoặc vì cổ họng bị kìm nén quá lâu.Văn Kỳ bước đến, đặt một tay nhẹ lên vai Diệp Đồng."Không sao. Chúng tôi không làm gì to tát cả. Chỉ là giúp đúng lúc. Nhưng cô ở đây không quen biết ai...có thật sự xoay sở được không?"Diệp Đồng khẽ mỉm cười chắc chắn."Tôi có thể. Tôi có hai tay, tôi có sức khỏe sao không thể tồn tại được."Trong nhất thời, Văn Kỳ thấy được hình ảnh của chính mình cách đây không lâu khi mang theo Tiểu Bạch rời khỏi Tư Đồ gia...Lần đó nàng nhận được túi nhỏ ở chỗ A Đại, nhận được sự giúp đỡ từ Giản Thanh Khê, hiện tại đã đến lúc nàng nên giúp đỡ người trước mặt này. Văn Kỳ lấy trong túi áo khoát mỏng của mình một sấp tiền được xếp gọn, không nhiều cũng chẳng ít."Ở đây có năm ngàn tệ. Xem như tôi cho cậu mượn."Diệp Đồng tròn mắt, định lắc đầu, nhưng Văn Kỳ đã nói trước"Tôi không cho cậu đâu. Tôi chỉ cho cậu vay. Trước đây không lâu tôi cũng giống như cậu, không có một xu dính túi và không biết bắt đầu từ đâu cả. Tôi nhận được sự giúp đỡ thì không việc gì tôi không giúp đỡ cậu hiện tại cả."Văn Kỳ dừng lại một lúc, nàng trực tiếp nắm lòng bàn tay của Diệp Đồng mà để tiền vào, vành môi của nàng khẽ cong lên"Thật ra tôi không biết vì sao nhưng vừa gặp cậu tôi cảm thấy rất thân thuộc...có thể là đồng cảm đi."Diệp Đồng cầm lấy, hai tay run run như đang chạm vào thứ thiêng liêng nhất đời mình. Nước mắt cô lần nữa chảy xuống, lặng lẽ."Tôi...tôi không biết nói gì....tôi có thể ôm cô một cái không..."Văn Kỳ hơi ngẩn ra, nhưng rồi nàng khẽ gật đầu.Diệp Đồng không nói thêm lời nào. Cô bước lên một bước, cẩn thận không để cây đàn va vào người đối diện, rồi nhẹ nhàng ôm lấy Văn Kỳ.Trong thoáng chốc, Văn Kỳ cảm nhận được lồng ngực chính mình đập đến dồn dập...vì cái gì gặp cô gái này nàng lại có trạng thái rối loạn như thế?Giản Thanh Khê là người có tính chiếm hữu cực đại. Nhưng hiện tại nàng không định phá hỏng bầu không khí này.Ở một khía cạnh nào đó thì hoàn cảnh hai người này thật giống nhau...còn có...góc nghiêng có chút tương tự...thì phải...Sau một lúc, Diệp Đồng buông tay, gương mặt đã ướt đẫm nước mắt nhưng môi lại khẽ nở một nụ cười dịu dàng hiếm thấy."Khi tôi có công việc, và thu xếp được chỗ ở. Tôi sẽ liên lạc với cậu được không."Văn Kỳ gật đầu, khóe môi cong lên, ánh mắt dịu lại"Được. Tôi không đổi số đâu, cứ gửi tin nhắn bất cứ khi nào cậu muốn."Diệp Đồng lại cúi đầu một lần nữa, lần này không quá sâu nhưng đầy chân thành."Cảm ơn... thật lòng cảm ơn."Văn Kỳ không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn theo dáng lưng nhỏ bé đang khuất dần giữa đám đông nhộn nhịp. Chiếc balô sờn vai, cây đàn cũ kỹ và từng bước chân đang giẫm lên quá khứ tồi tệ mà bước đến tương lai, chưa biết tốt xấu nhưng chắc chắn sẽ tự do.Giản Thanh Khê đến bên cạnh, khẽ liếc nhìn Văn Kỳ. nàng đưa tay ôm lấy bờ vai gầy của người bên cạnh mà lên tiếng"Em đang thấy cô ấy giống em sao?"Văn Kỳ không trả lời thành tiếng chỉ khẽ gật đầu. Cho đến khi bóng dáng ấy khuất sau dãy cao ốc nàng mới đáp lời."Thanh Khê, cô ấy ở sau ót có một vết bớt hình tròn nhỏ...người ta nói những người có vết bớt như thế đa số sẽ có tiền duyên từ kiếp trước..."Giản Thanh Khê khẽ nhăn mày. Lời này là ý gì? "Nhìn xem, em cũng có vết bớt...là rất có duyên..."Mi mắt Giản Thanh Khê khẽ trợn to khi mà Văn Kỳ đưa tay kéo ra một góc cổ áo, lấp ló trên làn da mịn màng là một vết bớt hình tròn...Chuyện này hình như có chút kì quái.Những ngày gần đây, trên dưới Tư Đồ gia đều trong trạng thái tất bật. Hôn sự của đại thiếu gia và tiểu thư của nhà họ Tống đã cận kề. Toàn bộ trạch viện như được khoát lớp áo mới, đèn đỏ được giăng khắp nơi, từng sợi dây đỏ làm rực lên không khí hỉ sự của gia tộc.Người giúp việc chạy ngược xuôi, các bà quản sự thì liên tục ra vào phòng chính để báo cáo tiến độ. Dưới mái hiên cổ kính rợp bóng tùng xanh, từng chậu mẫu đơn đỏ thẫm được đưa đến, sắp xếp theo thế phong thủy. Những món đồ sính lễ mạ vàng, ngọc quý được chuẩn bị công phu, bày biện chỉnh tề trong phòng khách phụ, nơi khách quý sẽ được dẫn đến chiêm ngưỡng như một cách ngầm khẳng định uy thế của Tư Đồ gia.Phòng khách chính mọi người xoay quanh sofa hình chữ U lớn sau khi đã dùng qua cơm tối."Vậy là nhà chúng ta sắp có thêm thành viên mới."Lão thái gia nhấp một ngụm trà thượng hượng. Hai tay ông chống lên đầu quãi trượng, ánh mắt không giấu sự vui vẻ."Nếu có thể trong năm có thêm tin vui lớn thì nhà chúng ta càng thêm rộn ràng."Tư Đồ Thanh Phong nhìn con trai lớn mà cười cười. Dù sao thì ông cũng muốn có một đứa nhỏ chập chững gọi mình là ông nội."Phải đấy. Mẹ cũng muốn được nghe tiếng bà nội."Uyển Trân Trân tiếp lời của chồng mình. Nhìn con trai đã yên bề gia thất, bà đã phần nào yên tâm.Ánh mắt bà chuyển qua Tư Đồ Thanh Thiển vẫn ngồi an tĩnh ở một góc sofa với dáng vẻ không hề mặn nhạt với cuộc nói chuyện này mà khẽ cau mày."Thiển nhi. Mọi người đang nói chuyện con vẫn xem Ipad sao? Công việc bận đến thế à?"Tư Đồ Thanh Thiển được điểm mặt chỉ tên, không tránh khỏi hơi giật mình. Nhưng cô không vội tắt đi màn hình, trái lại chậm rãi vươn tay, đẩy chiếc Ipad ra giữa bàn kính, màn hình vẫn sáng rõ Giọng cô nhẹ, nhưng như mắc lại nơi cổ họng, mỗi chữ như có gai nhọn"Không phải công việc... Gần đây có một xưởng quảng cáo nhỏ, chuyên vẽ banner cho các công ty, cửa hàng. Mọi người nhìn xem..."Ngón tay cô lướt qua màn hình, hình ảnh hiện lên là một bức tranh tĩnh vật quảng cáo tiệm trà, đường nét mềm mại như thêu, màu sắc hòa quyện như ánh nắng ban chiều đẹp đến nao lòng."...Nét vẽ tay của người thợ này rất đẹp, hình ảnh lại mượt mà sống động..."Cô dừng lại một nhịp, cổ họng nghẹn lại như có thứ gì đè nén bên trong, rồi gượng cười"...Con chỉ là... không nghĩ nó được vẽ bằng tay trái thôi."Cả căn phòng bỗng chùng xuống trong một thoáng rất ngắn, một khoảng lặng mơ hồ nhưng sắc bén. Ai nấy đều hiểu ẩn ý sau câu nói đó.Bởi người vẽ những bức tranh ấy... là Văn KỳTư Đồ Trạch Thiên là người đầu tiên cầm lên Ipad, ánh mắt anh nhìn qua từng bảng quảng cáo mà thoáng động. Tận sâu trong lòng là cảm giác tự hào xen lẫn bức rức cùng hối hận không tên."Đúng là Văn Kỳ. Thiên phú hội họa rất tốt."Sự cảm thán của Tư Đồ Trạch Thiên đã khiến phòng khách yên ắng lại càng yên ắng hơnChuỗi tràng hạt trong tay lão thái thái bỗng dưng dừng lại. Tiếng va chạm nhẹ của các hạt trầm cũng im bặt theo. Ánh mắt bà lặng lẽ nhìn về phía Tư Đồ Trạch Thiên "Bảo con bé ngày vui của anh trai cũng nên đến dự. Dù sao thì .....nó vẫn chưa bị xóa khỏi hộ tịch của Tư Đồ gia chúng ta."Lời này như hòn đá khuấy động cả mặt hồ. Uyển Trân Trân lập tức quay sang Tư Đồ Thanh Nhược người thời gian này trở nên cực kỳ kiệm lời."Con vẫn nên gặp Văn Kỳ và nói tiếng xin lỗi. Chuyện vừa rồi chính là con lẫn chúng ta điều nợ con bé. ...."Bà dừng lại một chút và ánh mắt cũng kiên định hơn vài phần."Trong lòng của ba, mẹ và mọi người thì Văn Kỳ vẫn là một thành viên trong gia đình. Hi vọng con hiểu và sẽ hòa thuận với con bé."Thân thể Tư Đồ Thanh Nhược khẽ run lên. Vẻ ngoài cô ta nhu thuận vâng lời nhưng thực tế là đang âm mưu tính toán"Chỉ sợ chúng ta muốn nhưng con bé không muốn."Một câu của Tư Đồ Thanh Phong khiến những người khác lặng đi.Phải...bọn họ lấy gì đảm bảo Văn Kỳ sẽ trở lại với bọn họ....ai cũng biết ngạo khí đứa trẻ ấy rất lớn...năm năm bị bào mòn ...một khi quay đi chính là không trở lại.Đêm xuống, không khí có chút lạnh.Văn Kỳ ngồi cạnh cửa sổ, ánh trăng bên ngoài xuyên qua lớp rem mỏng đang tung bay nhè nhẹ. Tóc nàng được cột hờ sau gáy, vài lọn lại lòa xòa phủ xuống hai bên má, gương mặt tỉnh lặng như mặt hồ cuối thu.Tay phải nàng linh hoạt chuyển động. Đầu bút lông khẽ lướt trên nền giấy lụa ngà mỏng, từng đường vẽ tinh tế như thấm cả hơi thở, cả máu thịt vào tranh.Nàng đang vẽ một bức họa chủ đề hỉ sự, lồng đèn đỏ, liễn mừng, hoa cưới, phúc thọ song toàn. Tất cả đều đẹp. Đẹp đến mức khiến lòng nàng ngột ngạt.Trước đây, khi ôm ấp ước mơ làm họa sĩ nàng đã từng nói với Tư Đồ Trạch Thiên, sau này khi anh trai kết hôn nàng sẽ vẽ một bức tranh thật đẹp, độc nhất vô nhị để làm quà cướiKhi ấy, nàng vẫn còn nhớ Tư Đồ Trạch Thiên đã cười đến vui sướng như thế nào....Hiện tại, sự thật lại nhám nhúa bấy nhiêu. Văn Kỳ khẽ bật cười trong cổ họng, nhưng không có tiếng. Chỉ có ánh mắt nàng, thẳm sâu như mặt nước lạnh giữa đêm, phản chiếu một bóng hình chẳng ai còn muốn nhìn lại.Với Tư Đồ gia thì huyết thống rất quan trọng.Nhìn cách họ xử lý Tư Đồ Thanh Nhược khi việc xấu xa cô ta làm bị phơi bày đã có thể hiểu được....Nhìn cái cách năm xưa họ làm với nàng, nhìn cái cách hai năm qua họ đối với nàng....Văn Kỳ cười khẽ thật sâu. Ánh mắt nàng nhìn đến thiệp mời đỏ rực bên kia bàn mà tiện tay bắt lấy, sau đó không chút do dự mà xé thành hai mảnh...Tiếng giấy bị xé vang lên trong đêm như tiếng xương khớp gãy rạn – ngắn gọn, dứt khoát.Một đường xé, chia làm hai nửa. Giống như cách nàng cắt đứt toàn bộ dây dưa với cái nơi gọi là "gia đình" ấy.Ngoài cửa sổ, gió vẫn lạnh.Điện thoại rung lên một hồi. Âm thanh nhỏ nhưng vẫn đủ để kéo Văn Kỳ từ cõi suy nghĩ trở về thực tại.Nàng khẽ nghiêng đầu nhìn sang. Trên màn hình là một tin nhắn từ Giản Thanh Khê.Nàng duỗi tay, ngón tay có phần lạnh vì gió đêm chạm vào mặt kính. [Chị ở bên ngoài xưởng vẻ của em. Chị đã mang Tiểu Bạch sang chỗ mẹ và gia gia. Em có thể về được chưa.]Văn Kỳ đơn giản soạn tin trả lời rồi đứng lên rời khỏi vị trí ngồi. Trước khi tắt đèn rời khỏi xưởng ánh mắt nàng vẫn dừng lại ở bức tranh một vài giấy rồi dứt khoát xoay lưng đi.Ra ngoài đường lớn Văn Kỳ nhanh chóng nhìn thấy xe của Giản Thanh Khê, bóng nàng như trải dài trên nền xi măng dưới chânKhi nàng di chuyển qua, người trong xe cũng rất nhanh mở cửa mà đi xuống. Dáng dấp của Giản Thanh Khê rất tốt, ngũ quan cũng vô cùng tốt. Nàng chỉ cần đứng yên một chỗ cũng đã có không ít ánh mắt người đi đường nhìn đến.Nhưng là trong mắt Giản Thanh Khê chỉ có một ánh nhìn dành cho dáng người đang tiến đến mà thôi, tuyệt đối không thê nhìn thêm một ai khác."Hôm nay lại muộn hơn hôm qua ba mươi phút. Em định cống hiến hết thời gian cho xưởng vẻ sao?"Văn Kỳ dừng lại, khẽ ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia bối rối nhưng rồi vụt tắt.
Không phải nàng không biết Giản Thanh Khê lo lắng điều gì, chỉ là... thời gian năm năm qua không đụng vào tranh vẽ...nàng có chút háo thắng nhỏ nhoi trong lòng.Giản Thanh Khê tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách giữa cả hai, ánh mắt dịu lại một chút nhưng giọng vẫn kiên quyết"Tay phải của em chỉ vừa mới hồi phục. Bác sĩ đã căn dặn phải nghỉ ngơi, không được vận động quá sức. Em lại xem như gió thoảng mây bay, cứ tiếp tục vẽ từ trưa đến đêm như vậy... Em không thấy chị lo đến mức tóc sắp bạc rồi sao?"Văn Kỳ khẽ mím môi, nàng hơi cụp mắt khi mà lời của Giản Thanh Khê nàng không thể phản bác.Giản Thanh Khê thở nhẹ, rồi đổi giọng mềm đi rất nhiều."Chị nghiêm túc đề nghị em nên chuyển chỗ thuê nhà. Em thường xuyên làm về muộn như vậy, em để Tiểu Bạch ở nhà một mình em không sợ sao. Lỡ nhân có bất trắc gì..."Giản Thanh Khê bỏ lửng câu nói mà thân thể Văn Kỳ cũng khẽ run lên một trận. Lúc này nàng mới phát hiện, chiếc xe phía sau không có người. Giản Thanh Khê như nhìn ra nghi hoặc của nàng liền nói:"Chị đã đưa Tiểu Bạch sang Giản gia. Mẹ chị rất vui, còn bảo Tiểu Bạch ngủ lại mấy hôm để bầu bạn. Có vẻ hai người 'thông đồng' từ trước."Văn Kỳ thở dài nhẹ một hơi, ánh mắt mang theo ánh cười bình yên"Chị thật biết lợi dụng mẹ mình."Giản Thanh Khê nhướng mày, cười nhàn nhạt nhưng trong mắt vẫn ánh lên chút kiêu ngạo mềm mỏng"Không sai. Dù sao cũng là vì em thôi."Giản Thanh Khê đưa tay mở cửa xe, nghiêng người"Lên xe đi. Về nhà trước đã."Chiếc xe chậm rãi lăn bánh. Văn Kỳ ánh mắt nhìn thấy thiệp mời màu đỏ nằm ở hộc xe liền biết từ địa phương nào gửi đến. Giản Thanh Khê vừa nắm vô lăng xoay tay lái vừa lên tiếng."Hôn lễ của Tư Đồ Trạch Thiên nhưng chị đến với tư cách của bên phía Vũ Thư."Một tia bất ngờ hiện rõ trong mắt Văn Kỳ, nàng quay sang nhìn Giản Thanh Khê, giọng nói không giấu được hoài nghi "Vũ Thư? Chị quen cô ấy sao?"Giản Thanh Khê không nhìn sang, ánh mắt vẫn đặt nơi kính chắn gió, nhưng khóe môi hơi cong lên thành một nét cứng ngắt. nàng vẫn nhớ sự kiện Văn Kỳ bị ngạt nước ở Tư Đồ gia, vẫn nhớ những lời Tống Đan Linh đã nói "Bác sĩ lần trước khám bệnh cho em ở Tư Đồ gia chính là em gái của Vũ Thư. Còn có chị và Vũ Thư trước đây học cùng cao trung. Quan hệ hai nhà Giản – Tống không tệ."Nàng hơi dừng lại nhưng chưa lại khoảng trống cho Văn Kỳ thích nghi về sự trùng hợp của số phận."Trái đất đúng là hình tròn. Lần trước em cùng Tư Đồ Thanh Nhược xảy ra tranh chấp ở quán cà phê có gặp với cô ấy..lúc đó thái độ em có chút không tốt."Giản Thanh Khê bật cười thích thú, nàng thật muốn biết thái độ không tốt là như thế nào"Vậy sao? Nhưng là chị muốn cùng em đến hôn lễ với chị. Lễ phục chị đã chuẩn bị, em có thể suy nghĩ và cho chị biết quyết định của em. Chị muốn đưa em ra khỏi bóng tối của quá khứ."Trong xe im lặng một lát. Giản Thanh Khê không ép và Văn Kỳ cũng không vội đáp ứng lời vừa rồi.Chỉ còn tiếng máy điều hòa thổi nhè nhẹ và ánh mắt Giản Thanh Khê dừng lại trên khuôn mặt nghiêng nghiêng của Văn Kỳ, nơi ánh đèn vàng từ trụ điện bên ngoài lướt qua, phản chiếu những đường nét vừa cứng cỏi vừa yếu mềm.Trong một khoảng khắc xe dừng lại trước trụ đèn giao thông chuyển đỏ. Giản Thanh Khê chậm rãi đưa tay phủ lên bàn tay gầy của người bên cạnh."Đừng suy nghĩ quá mà căng thẳng. Chỉ là một buổi tiệc mà thôi."Văn Kỳ không đáp lời ngay. Nàng chỉ khẽ gật đầu, môi cong lên một nụ cười nhạt như gió thoảng. Nhẹ đến mức không rõ là chấp nhận, hay chỉ là một cách lịch sự để khép lại chủ đề quá khứ.Nhưng ngay sau đó, nàng bất chợt mở miệng, đổi chủ đề"Em cần một bộ lễ phục."Giản Thanh Khê nghiêng mặt nhìn nàng, ánh mắt ẩn giấu ý cười. Giống như đã đoán trước được sự thay đổi này, nàng không hỏi lại, chỉ khẽ gật đầu, nụ cười nơi khóe môi mềm đi mấy phần."Chị đưa em đến đó."Trước ngày cưới một ngày, Tư Đồ gia từ sáng sớm đã tấp nập người vào kẻ ra. Đèn lồng đỏ, liễn mừng, ruy băng, vải lụa được treo dọc theo hành lang dài, gió khẽ lùa qua cũng làm vang lên những tiếng xào xạc hân hoan.Giữa khung cảnh rộn ràng ấy, cổng lớn Tư Đồ gia bỗng tiếp nhận một bưu phẩm được gửi đích danh đến đại thiếu gia– Tư Đồ Trạch Thiên.Quản gia đích thân mang vào, cung kính đưa tận tay anh."Đại thiếu gia, đây là bưu phẩm không có người gửi chỉ đề người nhận là cậu."Tư Đồ Trạch Thiên đang cùng Tư Đồ Thanh Phong bàn về trình tự lễ rước dâu, vừa nghe quản gia nói liền hơi cau mày, nhận lấy.Anh mở hộp.Một khung tranh gỗ trầm hiện ra, tỏa mùi hương dịu thanh đặc trưng của gỗ quý. Trên khung không có bất kỳ chữ ký hay tên gọi nào, chỉ có một bức tranh nằm gọn bên trong, được ép kính cẩn thận.Là một bức tranh chủ đề hỉ sự.Màu sắc sống động, đường nét mềm mại, tinh tế. Lồng đèn đỏ, hoa cưới, liễn mừng, tất cả đều rực rỡ nhưng không lòe loẹt. Trong vẻ đẹp ấy có một chiều sâu lặng lẽ, tựa như nỗi chúc phúc đến từ xa xôi.Ánh mắt Tư Đồ Trạch Thiên càng lúc càng sững lại. Khi anh nhìn đến góc dưới bên phải của bức tranh, nơi có một dòng chữ nhỏ như ghi chú"Chúc hai người trăm năm hảo hợp, như ý tương phùng."Chỉ là một hàng chữ nhỏ. Nhưng nét bút kia... anh vừa nhìn đã nhận ra.Là nét bút của Văn Kỳ.Là thói quen khi đứa nhỏ này viết: dấu chấm kéo nhẹ xuống một chút, chữ "phúc" viết không đầy, chữ "tương" hay khẽ cong lên như cười. Anh vốn tưởng mình đã quên đi những chi tiết nhỏ này, cuối cùng vẫn là nhớ đến như in.Tư Đồ Trạch Thiên đứng bất động.Tư Đồ Thanh Phong bàn tay siết lại thật chăt.Một bức tranh gửi đến chính là câu trả lời của Văn Kỳ về sự hiện diện của nàng trong lễ cưới của người 'từng là' anh trai của mình.Trong suy nghĩ của những người nhà Tư Đồ, thì việc làm của Tư Đồ Thanh Nhược có thể tha thứ, có thể hiểu. nhưng họ chưa từng nghĩ đến chính bản thân họ đã có những phân biệt đối xử như thế nào khi nhận lại con gái ruột.Trong tất cả câu chuyện ai cũng nghĩ mình là nạn nhân.
Không phải nàng không biết Giản Thanh Khê lo lắng điều gì, chỉ là... thời gian năm năm qua không đụng vào tranh vẽ...nàng có chút háo thắng nhỏ nhoi trong lòng.Giản Thanh Khê tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách giữa cả hai, ánh mắt dịu lại một chút nhưng giọng vẫn kiên quyết"Tay phải của em chỉ vừa mới hồi phục. Bác sĩ đã căn dặn phải nghỉ ngơi, không được vận động quá sức. Em lại xem như gió thoảng mây bay, cứ tiếp tục vẽ từ trưa đến đêm như vậy... Em không thấy chị lo đến mức tóc sắp bạc rồi sao?"Văn Kỳ khẽ mím môi, nàng hơi cụp mắt khi mà lời của Giản Thanh Khê nàng không thể phản bác.Giản Thanh Khê thở nhẹ, rồi đổi giọng mềm đi rất nhiều."Chị nghiêm túc đề nghị em nên chuyển chỗ thuê nhà. Em thường xuyên làm về muộn như vậy, em để Tiểu Bạch ở nhà một mình em không sợ sao. Lỡ nhân có bất trắc gì..."Giản Thanh Khê bỏ lửng câu nói mà thân thể Văn Kỳ cũng khẽ run lên một trận. Lúc này nàng mới phát hiện, chiếc xe phía sau không có người. Giản Thanh Khê như nhìn ra nghi hoặc của nàng liền nói:"Chị đã đưa Tiểu Bạch sang Giản gia. Mẹ chị rất vui, còn bảo Tiểu Bạch ngủ lại mấy hôm để bầu bạn. Có vẻ hai người 'thông đồng' từ trước."Văn Kỳ thở dài nhẹ một hơi, ánh mắt mang theo ánh cười bình yên"Chị thật biết lợi dụng mẹ mình."Giản Thanh Khê nhướng mày, cười nhàn nhạt nhưng trong mắt vẫn ánh lên chút kiêu ngạo mềm mỏng"Không sai. Dù sao cũng là vì em thôi."Giản Thanh Khê đưa tay mở cửa xe, nghiêng người"Lên xe đi. Về nhà trước đã."Chiếc xe chậm rãi lăn bánh. Văn Kỳ ánh mắt nhìn thấy thiệp mời màu đỏ nằm ở hộc xe liền biết từ địa phương nào gửi đến. Giản Thanh Khê vừa nắm vô lăng xoay tay lái vừa lên tiếng."Hôn lễ của Tư Đồ Trạch Thiên nhưng chị đến với tư cách của bên phía Vũ Thư."Một tia bất ngờ hiện rõ trong mắt Văn Kỳ, nàng quay sang nhìn Giản Thanh Khê, giọng nói không giấu được hoài nghi "Vũ Thư? Chị quen cô ấy sao?"Giản Thanh Khê không nhìn sang, ánh mắt vẫn đặt nơi kính chắn gió, nhưng khóe môi hơi cong lên thành một nét cứng ngắt. nàng vẫn nhớ sự kiện Văn Kỳ bị ngạt nước ở Tư Đồ gia, vẫn nhớ những lời Tống Đan Linh đã nói "Bác sĩ lần trước khám bệnh cho em ở Tư Đồ gia chính là em gái của Vũ Thư. Còn có chị và Vũ Thư trước đây học cùng cao trung. Quan hệ hai nhà Giản – Tống không tệ."Nàng hơi dừng lại nhưng chưa lại khoảng trống cho Văn Kỳ thích nghi về sự trùng hợp của số phận."Trái đất đúng là hình tròn. Lần trước em cùng Tư Đồ Thanh Nhược xảy ra tranh chấp ở quán cà phê có gặp với cô ấy..lúc đó thái độ em có chút không tốt."Giản Thanh Khê bật cười thích thú, nàng thật muốn biết thái độ không tốt là như thế nào"Vậy sao? Nhưng là chị muốn cùng em đến hôn lễ với chị. Lễ phục chị đã chuẩn bị, em có thể suy nghĩ và cho chị biết quyết định của em. Chị muốn đưa em ra khỏi bóng tối của quá khứ."Trong xe im lặng một lát. Giản Thanh Khê không ép và Văn Kỳ cũng không vội đáp ứng lời vừa rồi.Chỉ còn tiếng máy điều hòa thổi nhè nhẹ và ánh mắt Giản Thanh Khê dừng lại trên khuôn mặt nghiêng nghiêng của Văn Kỳ, nơi ánh đèn vàng từ trụ điện bên ngoài lướt qua, phản chiếu những đường nét vừa cứng cỏi vừa yếu mềm.Trong một khoảng khắc xe dừng lại trước trụ đèn giao thông chuyển đỏ. Giản Thanh Khê chậm rãi đưa tay phủ lên bàn tay gầy của người bên cạnh."Đừng suy nghĩ quá mà căng thẳng. Chỉ là một buổi tiệc mà thôi."Văn Kỳ không đáp lời ngay. Nàng chỉ khẽ gật đầu, môi cong lên một nụ cười nhạt như gió thoảng. Nhẹ đến mức không rõ là chấp nhận, hay chỉ là một cách lịch sự để khép lại chủ đề quá khứ.Nhưng ngay sau đó, nàng bất chợt mở miệng, đổi chủ đề"Em cần một bộ lễ phục."Giản Thanh Khê nghiêng mặt nhìn nàng, ánh mắt ẩn giấu ý cười. Giống như đã đoán trước được sự thay đổi này, nàng không hỏi lại, chỉ khẽ gật đầu, nụ cười nơi khóe môi mềm đi mấy phần."Chị đưa em đến đó."Trước ngày cưới một ngày, Tư Đồ gia từ sáng sớm đã tấp nập người vào kẻ ra. Đèn lồng đỏ, liễn mừng, ruy băng, vải lụa được treo dọc theo hành lang dài, gió khẽ lùa qua cũng làm vang lên những tiếng xào xạc hân hoan.Giữa khung cảnh rộn ràng ấy, cổng lớn Tư Đồ gia bỗng tiếp nhận một bưu phẩm được gửi đích danh đến đại thiếu gia– Tư Đồ Trạch Thiên.Quản gia đích thân mang vào, cung kính đưa tận tay anh."Đại thiếu gia, đây là bưu phẩm không có người gửi chỉ đề người nhận là cậu."Tư Đồ Trạch Thiên đang cùng Tư Đồ Thanh Phong bàn về trình tự lễ rước dâu, vừa nghe quản gia nói liền hơi cau mày, nhận lấy.Anh mở hộp.Một khung tranh gỗ trầm hiện ra, tỏa mùi hương dịu thanh đặc trưng của gỗ quý. Trên khung không có bất kỳ chữ ký hay tên gọi nào, chỉ có một bức tranh nằm gọn bên trong, được ép kính cẩn thận.Là một bức tranh chủ đề hỉ sự.Màu sắc sống động, đường nét mềm mại, tinh tế. Lồng đèn đỏ, hoa cưới, liễn mừng, tất cả đều rực rỡ nhưng không lòe loẹt. Trong vẻ đẹp ấy có một chiều sâu lặng lẽ, tựa như nỗi chúc phúc đến từ xa xôi.Ánh mắt Tư Đồ Trạch Thiên càng lúc càng sững lại. Khi anh nhìn đến góc dưới bên phải của bức tranh, nơi có một dòng chữ nhỏ như ghi chú"Chúc hai người trăm năm hảo hợp, như ý tương phùng."Chỉ là một hàng chữ nhỏ. Nhưng nét bút kia... anh vừa nhìn đã nhận ra.Là nét bút của Văn Kỳ.Là thói quen khi đứa nhỏ này viết: dấu chấm kéo nhẹ xuống một chút, chữ "phúc" viết không đầy, chữ "tương" hay khẽ cong lên như cười. Anh vốn tưởng mình đã quên đi những chi tiết nhỏ này, cuối cùng vẫn là nhớ đến như in.Tư Đồ Trạch Thiên đứng bất động.Tư Đồ Thanh Phong bàn tay siết lại thật chăt.Một bức tranh gửi đến chính là câu trả lời của Văn Kỳ về sự hiện diện của nàng trong lễ cưới của người 'từng là' anh trai của mình.Trong suy nghĩ của những người nhà Tư Đồ, thì việc làm của Tư Đồ Thanh Nhược có thể tha thứ, có thể hiểu. nhưng họ chưa từng nghĩ đến chính bản thân họ đã có những phân biệt đối xử như thế nào khi nhận lại con gái ruột.Trong tất cả câu chuyện ai cũng nghĩ mình là nạn nhân.