KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI

Chương 23 : Muốn Bù Đắp



Chương 23 : Muốn Bù Đắp

==================

Đêm buông xuống thật nhẹ, như một tấm chăn mỏng phủ lên mọi ồn ào.

Văn Kỳ dỗ cho Tiểu Bạch ngủ yên, phủ lại chăn, tắt đèn, rồi mới rón rén quay về phòng nhỏ của mình.

Bước ngang qua phòng khách, ánh mắt nàng khẽ lướt qua chiếc sofa. Giản Thanh Khê nằm đó, dáng người cao gầy, đôi chân dài vắt lên nhau. Nhìn qua thì có cảm giác chồng chèo nhưng lại thoải mái đến lạ.

Ánh đèn vàng đổ bóng lên gò má thanh tú, dịu đi phần nào khí chất lạnh lùng ngày thường. Văn Kỳ khựng lại vài giây, cuối cùng như miễn cưỡng lên tiếng

"Nơi đó không thoải mái đâu. Chị vào phòng ngủ đi."

Tưởng rằng người kia đã ngủ sâu, không ngờ chưa đến mười giây sau, một làn gió mỏng manh không báo trước, lướt qua mặt nàng và đổ xuống chiếc giường nhỏ trong căn phòng

Văn Kỳ : "............"

Nhịn không được, khóe môi nàng cong nhẹ như hòa cùng ánh trăng bên ngoài khung cửa.

Nhưng là rất nhanh nàng minh bạch một vấn đề. Chiếc giường đó khá nhỏ, chỉ đủ một người nằm, miễn cưỡng thì hai người có thể nhét được....nhưng là như vậy thì nàng sẽ cùng Giản Thanh Khê ngủ chung giường...

Chỉ với ý nghĩ này đã khiến mặt nàng đỏ bừng bừng.

Do dự một lúc, nàng mới nhẹ nhàng bước vào, như thể mỗi bước đều đang giẫm lên đám mây mỏng.

Giản Thanh Khê nằm sát tường chỉ đưa lưng về phía cửa. Văn Kỳ có chút lúng túng nên dứt khoát đi ngược trở lại sofa bên ngoài và ngồi xuống. Bóng nàng vừa khuất khỏi cửa, Giản Thanh Khê cũng trở mình mà xuống giường

"Sao không ngủ?"

Chất giọng Giản Thanh Khê ấm áp như suối chảy qua. Văn Kỳ hơi nghiêng đầu đáp

"Em...em không ngủ được..."

"Nói dối."

Giản Thanh Khê chậm rãi sải những bước chân dài đi đến. Nàng không ngồi lên sofa mà trực tiếp ngồi xuống khoảng trống giữa sofa và bàn trà, đối diện với ánh mắt lẩn trốn của người này mà mềm mại cất giọng.

"Thật ra chị muốn đợi em cảm nhận được tình cảm của chị, nhưng mà chị cũng sợ em mãi không nhận ra thì..... chị biết phải làm sao?"

Giọng nói khẽ vang lên, không lớn, nhưng mỗi chữ như chạm thẳng vào lồng ngực Văn Kỳ

Văn Kỳ khẽ siết chặt tay. Ánh đền trần màu vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt Giản Thanh Khê một tầng sáng mờ, khiến đường nét nàng càng trở nên dịu dàng lạ thường.

Nàng không vội trả lời, vì chính nàng cũng không rõ những xao động trong lòng mình là nên định nghĩa thế nào

"Nhưng mà chị phát hiện em thật ra....vẫn không tin tưởng rằng chị thích em từ rất lâu rồi, đúng không?"

Đến lúc này Văn Kỳ mới nhìn sâu vào mắt của người đối diện, nàng chậm rãi gật đầu.

"Văn Kỳ, việc chị nói chị ấn tượng với em ở triển lãm là thật. Nhưng sau đó chị vẫn gặp em thêm một lần nữa mà em không biết."

"Khi nào?"

Văn Kỳ lên tiếng cùng với ánh mắt tò mò.

"Khi em đứng dưới văn phòng của tập đoàn Viễn Dương và bị Phùng Thanh Nhược xô ngã trong ngày mưa tháng bảy. Em có nhớ không?"

Giọng nói Giản Thanh Khê đều đều như một chiếc máy phát đang phát đoạn nhạc xưa cũ, nhuốm màu thời gian.

Văn Kỳ ngẩn ra vài giây. Hình ảnh mưa trắng xóa hôm đó, mái tóc dính bết nước, đầu gối đau nhói vì va xuống nền gạch lạnh... tất cả bỗng dưng ùa về như một đoạn phim cũ bị tua ngược.

"Em nhớ..."

Nàng thì thầm, hàng mi khẽ run.

Giản Thanh Khê nhìn nàng, ánh mắt không còn lạnh nhạt như ngày thường, mà ẩn giấu một điều gì đó rất mềm, rất sâu.

"Khi đó chỉ chính đứng cách em một bức vách và nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại của em và cô ta."

Thân thể Văn Kỳ khẽ run lên khi ký ức năm đó dội về trong đầu nàng như quả bom nổ chậm

"Em có biết câu em nói hôm đó đến giờ chị vẫn không quên – Tôi ở lại Tư Đồ gia không phải để giành lợi ích với cô, tôi muốn báo đáp công dưỡng dục của ba, mẹ, muốn báo hiếu ông bà, muốn làm đứa em gái ngoan của anh trai, chị gái...còn cô tôi không chấp"

"Em không biết lúc đó em ngầu thế nào đâu.."

Giản Thanh Khê dừng lại một chút. Nàng khẽ vươn tay phủ lên bàn tay gày với những ngón tay thon dài của Văn Kỳ.

"Sau đó chị về dùng thế lực của nhà họ Giản và điều tra toàn bộ Tư Đồ gia của em. Kết quả mới biết được chuyện thật buồn cười..."

Giọng nàng nhẹ nhàng như một lưỡi dao đang chậm rãi tách mở một phần của sự thật.

"Còn có kết quả gì?"

Văn Kỳ nheo mắt nghi ngại. Nàng có một đoạn thời gian hoài nghi kết quả giám định DNA năm xưa đã bị giả, nhưng nàng cũng tự phủ định đi suy nghĩ này.

Tư Đồ Thanh Phong sẽ không hồ đồ đến mức tìm một người không đủ tin cậy để làm giám định.

"Năm đó, trong bệnh viện Dân Sinh có đến ba đứa trẻ cùng chào đời trong cùng một khung giờ."

"Cái gì?"

Văn Kỳ sửng sốt trừng to cả mắt. Điều này nàng chưa từng nghĩ đến.

Giản Thanh Khê vẫn nhìn nàng, ánh mắt không rời khỏi gương mặt dần biến sắc kia.

"Chị đã đều tra. Sau khi Phùng Thanh Nhược được Tư Đồ gia đón về thì thông tin đứa trẻ kia cũng biến mất. Đến giờ vẫn không có tung tích."

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, bóng đêm gần như muốn nuốt chửng tất cả. Chuyện này dường như không còn đơn giản như ban đầu.

"Thông tin của cha mẹ thì sao?"

"Ba sản phụ đó ngoài trừ phu nhân của Tư Đồ gia ra thì hai người còn lại đều là tầng lớp bình thường. Một đều thú vị là sau khi sinh cũng biến mất, chỉ để lại hai đúa trẻ."

Giản Thanh Khê chậm lại một nhịp như dằn xé cũng như suy tính

"Cho đến giờ chị vẫn không điều tra thêm được gì. Chị có thể khẳng định Phùng Thanh Nhược không phải là người điều khiển ván cờ này."

Văn Kỳ lặng người đi trong khoảnh khắc này...

"Và quan trọng...Phùng Thanh Nhược và đứa trẻ kia là lớn lên cùng một cô nhi viện."

Thông tin này thật sự khiến Văn Kỳ choáng váng.

Cùng lúc đó, cách nửa vòng trái đất. Trên tầng cao nhất của tòa tháp kính giữa lòng New York, ánh đèn thành phố như những tinh thể lạnh lẽo rải rác phía dưới chân trời. Trong căn phòng chỉ có một nguồn sáng duy nhất: ánh đèn vàng nhạt hắt ra từ chiếc đèn bàn cổ kính đặt nơi góc tường.

Người phụ nữ ấy ngồi lặng im trên ghế da màu đen, thân hình mảnh mai được bao phủ bởi chiếc áo choàng dài màu than chì. Khuôn mặt bà khuất sau màn khói thuốc mỏng, chỉ còn ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao đang dán chặt vào tấm bảng lớn trước mặt.

Tấm bảng ấy chi chít ảnh và ghi chú. Ở giữa là sơ đồ gia tộc của Tư Đồ gia – những dòng nối dày đặc, tên người, mốc thời gian, mảnh giấy note nhỏ đính kèm.

Ngay trên bức ảnh của Tư Đồ Thanh Nhược, một dấu X đỏ tươi đã được vạch chéo như lưỡi dao cắt qua mặt. Phía góc dưới, ảnh Văn Kỳ bị khoanh tròn bởi mực đen, từng nét như được vẽ bằng tay, chậm rãi, lạnh lẽo và đầy chủ ý.

Bà ta chậm rãi xoay lưng lại, từng cử động đều toát lên một vẻ điềm tĩnh đến rợn người. Ánh trăng ngoài khung kính phản chiếu nửa gương mặt lạnh lẽo, đường nét sắc sảo như được tạc khắc từ đá cẩm thạch.

Nhưng nếu nhìn kỹ, nơi đường xương gò má và ánh nhìn sâu thẳm kia... lại thấp thoáng vài phần quen thuộc .... một thứ nét đặc trưng chỉ có ở dòng máu Tư Đồ.

Không sai.

Người phụ nữ đó chính là Tư Đồ Thanh Hoa – chị gái ruột của Tư Đồ Thanh Phong

Năm xưa, ai cũng nghĩ bà sẽ là người kế nhiệm gia tộc, là nữ nhân hiếm hoi đủ bản lĩnh để kiểm soát đám đàn ông đầy dã tâm trong Tư Đồ gia. Một thời, quyền lực đã nằm trong tay bà, bàn cờ cũng do bà sắp đặt.

Nhưng phút cuối, thế cờ lật ngược. Vị trí đứng đầu rơi vào tay người em trai tưởng chừng vô hại năm nào - Tư Đồ Thanh Phong.

Từ ngày ấy, Tư Đồ Thanh Hoa biến mất không dấu vết, tựa như đã bị dòng chảy tàn khốc của quyền lực cuốn trôi. Nhưng không ai biết, bà chưa từng thực sự rời đi.

Nhiều năm qua, bà vẫn dõi theo, vẫn câm lặng mà cài từng quân cờ vào đúng vị trí. Không phải để giành lại danh vọng, mà để kết thúc.

Một kết thúc không phải cho quyền lực... mà cho món nợ máu và sự phản bội năm xưa.

Hải Thành bước vào đợt nắng nóng gay gắt. Không khí đặc quánh, như thể cả thành phố đang bị nung chảy trong một cái lồng thủy tinh khổng lồ.

Sau mấy ngày bị giam lỏng Tư Đồ Thanh Nhược cũng được thả ra. Nhưng thay vì mang câu chuyện xử lý đến gốc rễ thì Tư Đồ gia lại chọn phương thức yên bình hơn tất cả.

Tin tức bị dập tắt triệt để, người làm trong nhà càng không có ai dám nhắc đến ồn ào này.

Cách xử lý của Tư Đồ Thanh Phong có thể thấy được huyết thống, dòng máu rất quan trọng.

Năm xưa, khi Văn Kỳ lâm vào cảnh này, thái độ của Tư Đồ Thanh Phong chính là chỉ hận không đủ nhẫn tâm để giết nàng

Hiện tại, việc làm của Tư Đồ Thanh Nhược lại được bao biện thành - ảnh hưởng tâm lý tuổi thơ.

Thật sự rất nực cười.

Và chuyện càng nực cười hơn chính là một buổi trưa đang làm việc ở xưởng vẽ, Văn Kỳ được Lão Tứ gọi ra ngoài.

"Sao vậy? Chú tìm con có chuyện gì?"

"Ây ya. Không phải chú tìm mà là ông chủ này tìm cháu."

Văn Kỳ hơi nhíu mày xoay lưng liền đụng phải A Thịnh – người luôn đi bên cạnh Tư Đồ Thanh Phong

"Cô Văn Kỳ. Lão gia đang ở bên kia quán cà phê. Mời cô sang một chuyến."

Văn Kỳ đứng yên vài giây, đôi mắt cụp xuống che giấu cảm xúc, rồi chậm rãi gỡ găng tay dính màu nước. Không nói thêm lời nào, nàng bước về phía quán cà phê nhỏ đối diện, nơi lồng kính phản chiếu ánh nắng như sắp bốc cháy.

Cửa kính khép hờ, bên trong là một thế giới hoàn toàn khác, điều hòa mát lạnh, mùi cà phê Arabica thoang thoảng, và người đàn ông ngồi nơi góc khuất nhất.

Tư Đồ Thanh Phong ngồi đó với bộ vest màu nhạt không chút nếp gấp, vẫn là dáng vẻ đĩnh đạc và quyền uy của người đứng đầu tập đoàn Viễn Dương. Ánh nhìn đầu tiên khi ông nhìn thấy Văn Kỳ chính là lẫn trốn

Phải, ông lẫn trốn. Vì mỗi đêm ông đều bị ám ảnh bởi những tấm ảnh ghi lại hình ảnh một cô gái với thân thể chằng chịt thương tích. Khi đến đây ông đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ nói gì, làm gì.

Nhưng khi đối diện với đứa nhỏ này, ngôn ngữ đều hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là ánh mắt tự trách cùng bàn tay có chút run lên vì xúc động trong lòng.

"Con ngồi đi."

Giọng ông khá trầm và thấp vang lên như tiếng gõ đều đều của bộ phách âm nào đó.

Văn Kỳ không lập tức phản ứng. Nàng đứng đó, ánh sáng từ ô cửa sổ lớn quét qua gương mặt khiến biểu cảm càng thêm khó dò.

Một lúc sau, như thể chỉ vì lịch sự, nàng kéo ghế ngồi xuống, giữ một khoảng cách vừa đủ để người đối diện cảm thấy xa lạ.

Không ai nói gì. Âm thanh duy nhất là tiếng máy lạnh rì rì và tiếng muỗng khuấy cà phê từ bàn bên cạnh. Tư Đồ Thanh Phong mở miệng trước

"Chuyện của con ở trại giáo dưỡng ta thay mặt Thanh Nhược xin lỗi con. Con bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện, tuổi thơ lại trải qua nhiều biến động nên tâm lý có chút không ổn định."

Văn Kỳ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt không hề dao động.

"Vậy sao. Hình như tôi và cô ta cùng tuổi. Cô ta không hiểu chuyện vậy tôi cũng có thể không hiểu chuyện không?"

Tư Đồ Thanh Phong siết tay trên đầu gối. Ông suýt chút đã bị dáng vẻ ẩn nhẫn hai năm qua của đứa nhỏ này đánh lừa. Lời nói sắc bén này mới là bảo bối trên tay ông năm xưa

Chỉ tiếc bảo bối đã bị vỡ nát từ rất lâu.

"Văn Kỳ. Chuyện đã qua rồi, con cần gì phải nói như vậy?"

"Qua rồi?"

Nàng ngắt lời, ánh mắt vẫn tĩnh lặng nhưng giọng nói bắt đầu nổi sóng

"Tư Đồ lão gia là con gái đến mức người khác ganh tỵ. Gây chuyện nhỏ thì chính là nên nhường nhịn em. Gây chuyện lớn chính là con bé còn nhỏ chưa hiểu chuyển. Thế xin hỏi Tư Đồ lão gia, nếu như tôi chết ở trong trại giáo dưỡng năm đó thì có phải ông sẽ ở mộ của tôi và nói – do con bé có vấn đề tâm lý không?"

Tư Đồ Thanh Phong khẽ xoay đầu tránh đi ánh mắt người đối diện, cổ họng đắng ngắt.

Ông từng đàm phán với hàng trăm đối tác khó nhằn, đấu trí trong thương trường mấy chục năm. Nhưng lúc này, trước cô gái từng là máu mủ của mình, ông lại không tìm được một từ nào đủ đúng.

"Được rồi. Tôi cũng tự lượng sức chẳng thể làm gì tam tiểu thư Tư Đồ gia ấy. Nên là có thể cho tôi biết ông đến đây tìm tôi để làm gì? Hàn huyên tâm sự thì tôi không có gì đê nói với ông cả."

Tư Đồ Thanh Phong ngẩng đầu. Trong ánh mắt ông lướt qua một tia phức tạp, nhưng rất nhanh, nó được thay bằng sự điềm tĩnh và trầm giọng vốn có.

"Ta muốn bù đắp cho con."

Văn Kỳ không hề kiêng dè mà bật cười thành tiếng.

"Người đang đùa có phải không? Bù đắp? Người định bù đắp thế nào?"

Nàng khẽ nghiêng đầu như để kèm chế cảm xúc của chính mình, sau mới đều giọng mà lên tiếng.Nhưng mỗi câu, mỗi chữ lại như đinh đống vào nhân tâm của người đối diện.

"Trên người tôi có ba vết bỏng, một ký tự bằng sắt nung, hai vết chém dài đến mạn sườn, một căn bệnh phỗi mãn tính, dạ dày bị xuất huyết và hàng trăm, hàng ngàn trận roi mà tôi phải chịu...Bù đắp? Xin hỏi Tư Đồ lão gia định bù đắp thế nào?"

Tư Đồ Thanh Phong khựng lại. Lồng ngực ông như bị một tảng đá đè nặng. tiếng thở dài đã không thể kèm trong cuống họng mà bật ra như một quy luật của tự nhiên, khi mà con người ta đã không còn biết nên nói gì, làm gì.

"Ta xin lỗi. Ta nên có trách nhiệm với con. Ta..."

"Không cần."

Văn Kỳ lên tiếng cắt ngang. Nàng dường như không muốn kéo dài cuộc trò chuyện này mà chốt hạ bằng một câu lạnh như băng.

"Tôi không cần ai chịu trách nhiệm cho những chuyện đã xảy ra, và hậu quả đã là tàn tích trên người tôi. Tôi chỉ cần mỗi người một cuộc sống. Tư Đồ lão gia. Xin phép."

Nàng đẩy ghế đứng dậy, từ trong túi quần lấy ra vài tờ bạc màu đỏ và để xuống bàn cạnh tách cà phê, sau đó liền xoay lưng đi.

Tư Đồ Thanh Phong nhìn chằm vào bóng lưng ấy rời khỏi tầm mắt mà khẽ thở dài. Ông muốn nói thêm điều gì đó, nhưng đôi môi chỉ mím chặt, tất cả ngôn từ đều hóa thành câm lặng.

Tách cà phê trước mặt vẫn còn bốc khói, nhưng lòng người thì đã lạnh tự thuở nào.

Tư Đồ Thanh Phong cầm lấy mấy tờ tiền Văn Kỳ để lại, đầu ngón tay run run.

Cửa quán cà phê vang lên tiếng chuông leng keng khi Văn Kỳ rời đi, nhưng trong chiếc xe đậu cách đó một đoạn, người phụ nữ đã ngồi chờ từ lâu

Trong ánh nắng khúc xạ thành vệt dài, gương mặt Tư Đồ Thanh Hoa hiện lên mơ hồ như một bóng ma. Bà ta cầm chiếc ống nhòm nhỏ, ánh mắt như được phủ bởi một lớp tro lạnh xám xịt.

"Đúng là đứa trẻ mệnh khổ."

Bà ta nhẩm lại cái tên, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý.

"Nhưng mà địa ngục bây giờ mới là lúc bắt đầu."

Tư Đồ Thanh Hoa chậm rãi đặt chiếc ống nhòm xuống ghế da, rút ra một tập tài liệu được đóng kín. Bìa ngoài không ghi tên, nhưng bên trong là hàng chục bức ảnh được in ra từ camera hành lang – chụp Văn Kỳ đi làm, đi chợ, về nhà – từng bước từng bước đều bị theo dõi.

"Muốn trách thì trách cô không vô phúc mà thôi."

Trời xanh ngắt, mây trắng như gối bông trôi lững lờ trên nền trời Hải Thành đầu hè. Ngoại ô cách thành phố gần một giờ lái xe, có một bãi cỏ dài và hồ nước nhỏ phản chiếu nắng như dát bạc.

Nắng không còn gắt như mấy ngày trước. Gió lùa qua cánh đồng cỏ dài, xô nghiêng những bông hoa dại vàng nhạt.

Trên một khoảnh cỏ rộng gần bờ hồ, một tấm thảm caro được trải ra, bên trên là mấy hộp cơm giữ nhiệt, vài cuốn truyện tranh và một cô bé đang xoay vòng với chiếc váy có thắt nơ sau lưng.

"Chị ơi nhìn nè, em xoay như công chúa trong phim hoạt hình luôn!"

Tiểu Bạch hét lên, mái tóc xoăn nhẹ bung ra sau mỗi vòng quay. Văn Kỳ đưa tay che nắng, khẽ mỉm cười

"Xoay nữa là hóa thành chong chóng luôn đó."

"Chong chóng cũng đẹp mà!"

Tiểu Bạch chống nạnh, nghiêm túc phản bác

"Con sẽ là chong chóng công chúa!"

Giản Thanh Khê bật cười trong khi mở nắp một hộp cháo gạo mềm, mùi hương nhè nhẹ của củ sen, táo tàu và một chút nấm khô thoang thoảng. Nàng cẩn thận múc vào bát sứ nhỏ rồi đặt trước mặt Văn Kỳ

"Cháo hầm từ sáng, không nêm gì cay mặn đâu. Mẹ còn lọc luôn nước ép lê, không đá, không đường. Và căn dặn chị phải trông em ăn sạch, uống sạch, nếu không phải sẽ cho chị quỳ trên đá."

Văn Kỳ liếc cô một cái, rồi nhìn vào phần ăn của mình, giống y như được bác sĩ dinh dưỡng soạn riêng mà cười khẽ

"Mẹ chị không nỡ để chị quỳ đâu."

Giản Thanh Khê hơi nhíu mài nhưng biểu hiện trên mặt lại pha trạng thái hài hước

"Không nở. Em không biết ở Giản gia – không nở - chính là không có trong từ điển không?"

Nàng chậm lại một nhịp mà nâng nhẹ tông giọng

"Còn có, mẹ chị yêu quý em như vậy. Không chăm sóc tốt cho em thì chị sẽ bị mắng rất nghiêm trọng. Mấy ngày này mẹ vẫn luôn hỏi khi nào thì cùng em đến cục dân chính để đăng ký kết hôn."

Văn Kỳ giật nhẹ khóe môi, ánh nắng chiếu nghiêng qua hàng cây khiến lông mi nàng đổ bóng lên gò má, trông như không cười mà thực ra đã cười. Nàng không trả lời ngay, chỉ chậm rãi cúi đầu, xúc một thìa cháo, ăn vào một cách ngoan ngoãn lạ thường.

Thời gian gần đây, nàng đã quen với việc Giản Thanh Khê sẽ tùy thời điểm mà đề cập đến vấn đề này. Một cách tự nhiên, không gượng ép, không khoa trương, nhưng cũng không hề giấu giếm.

Còn có... chị ấy sẽ tuôn ra một tràng các loại lý lẽ — nào là tình cảm có thể vun đắp, nào là hôn nhân cần xuất phát từ sự chân thành, nào là "mẹ chị đã chọn em, em không thể từ hôn với mẹ chị".

Mỗi câu nói, mỗi lần quan tâm tưởng chừng nhẹ tênh ấy lại từng chút một khắc lên thành ký ức của nàng.

Dù là sắt đá cũng phải mềm vì những hành động chăm sóc của chị ấy, sự bảo vệ trong thầm lặng...

Và cả việc chị ấy muốn chen chân nhưng lại sợ tổn thương lòng tự trọng của nàng.

"Em có gì tốt mà chị thích em lâu đến vậy?"

Giản Thanh Khê nghiêm túc xếp bằng dưới đất, nàng chân thành nhìn vào mắt của Văn Kỳ mà nói

"Em rất tốt. Và chị muốn chăm sóc em, yêu thương em...quan trọng hơn chị muốn làm gia đình của em. Văn Kỳ, đây không phải thương hại mà là trân trọng."

Gió thổi qua tán cây như hòa vào âm thanh trầm bổng của Giản Thanh Khê.

Văn Kỳ cụp mắt. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim nàng giống như bề mặt hồ nước tĩnh lặng bị một viên sỏi nhỏ rơi xuống, không phải xao động mạnh mẽ, mà là những gợn sóng kéo dài không dứt.

"Ba năm em ở trại giáo dưỡng. Chị không phải không muốn giúp mà là chị không dám. Chị sợ bản thân mình quá vội vàng sẽ khiến em nghĩ chị thương hại em. Lần đó, nếu không phải tình thế nguy cấp ....chị cũng sẽ là một con rùa đen rụt cổ mà ở yên sau yên."

"Em hiểu."

Giọng Văn Kỳ rất nhẹ. Ánh mắt nàng dường như sáng hơn một chút.

"Em muốn ăn trái cây, chị đưa cho em..."

Giản Thanh Khê bật cười thoải mái....vì với nàng đây chính là cái gật đầu của Văn Kỳ

"Tuân lệnh. Sao này với chị, lời em nói là – thánh lệnh – không phản kháng, càng không hỏi nguyên nhân. Chị Giản Thanh Khê, tuyệt đối trung thành."

Nói rồi, nàng còn phồng má làm động tác chào kiểu quân đội, tay đặt lên trán, sống lưng thẳng tắp, giọng điệu còn nghiêm trọng đến mức suýt khiến Văn Kỳ bật cười thành tiếng.

"Chị làm gì....không sợ Tiểu Bạch cười sao?"

Văn Kỳ nghiêng đầu, khóe môi cong cong nhưng ánh mắt lại mềm đến lạ.

Phía xa, Tiểu Bạch đang ngồi trên tấm thảm picnic, tay ôm một quả táo, đôi mắt tròn xoe nhìn về phía hai người, bất ngờ hô to

"Chị Thanh Khê diễn giống như chú bộ đội! Nhưng mà em thấy... giống hoạt hình hơn!"

Giản Thanh Khê lập tức giả đò ngã vật ra thảm cỏ, mà kêu nhỏ

"Tiểu Bạch..lời nói sát thương cao quá."

Tiểu Bạch cười khanh khách, còn Văn Kỳ thì khẽ lắc đầu, nụ cười vẫn còn vương nơi đuôi mắt.

Sự bình yên trải dài dường như vô tận trong khoảnh khắc bình dị này.

Tiếng gió xào xạc trong tán cây bỗng bị xé toạc bởi tiếng bước chân loạng choạng, hỗn loạn.

Một cô gái trong bộ đồ rộng thùng thình, gương mặt tái nhợt và bẩn thỉu, mái tóc rối tung, khuôn mặt lấm lem vết máu khô, từ xa đang cắm đầu chạy thục mạng.

Chân trầy xước, người như muốn đổ gục nhưng vẫn cố gắng lao về phía trước bằng tất cả sức lực còn lại. Hơi thở cô dồn dập, ánh mắt hoảng loạn như thú bị dồn vào đường cùng.

Phía sau, ba bốn gã đàn ông lực lưỡng bám sát, tiếng hô hoán, tiếng chửi rủa xen lẫn tiếng cành cây bị đạp gãy vang lên rầm rập.

Văn Kỳ chưa kịp phản ứng thì đã thấy cô gái ấy như phát điên mà lao thẳng tới, đôi mắt hoảng loạn đỏ hoe. Khi thấy Tiểu Bạch đang đứng gần giỏ trái cây, cô ta không do dự nhào tới, ôm chặt lấy đứa nhỏ như bấu víu lấy cọng cỏ cuối cùng giữa cơn lũ.

"Đừng lại gần! Tôi có con tin đấy! Đừng lại gần!!"

Giọng cô ta khản đặc, vang lên như tiếng kêu cứu hòa lẫn tuyệt vọng. Tiểu Bạch trợn tròn mắt, chưa kịp khóc thì đã bị ghì chặt trong vòng tay run rẩy.

Không khí bình yên phút chốc vỡ nát như một mặt gương bị quăng xuống đất

Văn Kỳ lập tức đứng bật dậy, sắc mặt tái đi trong tích tắc, cơ thể căng ra như dây đàn.

Giản Thanh Khê từ dưới thảm cỏ bật dậy, nàng theo bản năng mà kéo Văn Kỳ ra sau mình. Ánh mắt quét đến cô gái kia mà quan sát tình hình.

"Buông con bé ra. Cô muốn gì?"

Chất giọng Giản Thanh Khê trầm đục đến mức Văn Kỳ trong vô thức phải siết chặt ống tay áo người bên cạnh. Đây là dáng dấp của cháu gái Giản Mộ Sinh – người đứng đầu giới hắc đạo ở Hải Thành.

"Làm ơn cứu tôi...khỏi đám người đó...làm ơn..."

Văn Kỳ cau chặt chân mày. Tầm mắt nàng quét đến đám nam nhân vừa hồng hộc chạy đến. Một gã đứng giữa hàng quát lớn, đầu gậy gỗ không ngừng chĩa vào mặt cô gái.

"Con mẹ nó mày còn dám chạy. Có tin tao chặt đứt cái tay mày không?"

"Tôi không cần biết các người ân oán gì. Thả con bé ra ngay lập tức. Tôi không có thói quen nhẹ nhàng với phụ nữ."

Cô gái ôm chặt Tiểu Bạch hơn, nước mắt giàn giụa trên gương mặt tàn tạ, giọng nói đã lạc cả đi

"Làm ơn giúp tôi....bọn họ ép tôi....cho một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi....tôi...tôi trốn khỏi...đó......tôi ...tôi..."

Giản Thanh Khê và Văn Kỳ nhất thời xoay mắt nhìn nhau. Văn Kỳ khẽ bước lên một bước chất giọng không cao nhưng có trọng lượng nhất định.

"Là các anh ép hôn? Thời đại nào rồi còn có chuyện vô lý này?"

Một trong số những gạ đàn ông đang hầm hổ đứng lập tức nhổ xuống đất một ngụm nước bọt, chất giọng gầm lên như hổ dữ, gã quát

"Liên quan gì tới mày. Khôn hồn thì câm miệng và biến đi. Không đừng trách bọn anh ra tay tàn bạo."

Giản Thanh Khê cười nhạt, nàng bước đến một bước càng không quên trao cho Văn Kỳ cái nhìn trấn an.

"Nhắm mắt lại. Chị không muốn mắt em bị vấy bẩn."

Nói xong câu ấy, không hề báo trước, Giản Thanh Khê bước tới, nhấc chân đạp thẳng vào đầu gối của gã vừa nói. Tiếng "rắc" khô khốc vang lên khiến tên đó khuỵu xuống như một bao tải rách, mặt mũi tím ngắt vì đau đớn.

Tên thứ hai gầm lên lao tới, nhưng chưa kịp chạm tới mép áo thì đã bị một cú xoay người cùng cùi chỏ của Giản Thanh Khê đánh trúng yết hầu. Gã ngã vật ra đất, co giật như cá mắc cạn.

Tên thứ ba vung tay đánh thẳng vào mặt Giản Thanh Khê, nhưng nàng cúi người né tránh, thuận đà tung chân đá vào hạ bộ hắn ta. Tiếng kêu rú lên vang vọng khắp bãi cỏ.

Nàng không ra tay tàn độc, nhưng từng cú đánh đều là điểm chí mạng, nhanh gọn, dứt khoát. Cũng không làm mất mặt của Giản Mộ Sinh.

Trong khi đó, Văn Kỳ bước nhanh về phía cô gái đang ôm chặt Tiểu Bạch. Nàng khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên vai người kia và nói bằng giọng dịu đi một cách kỳ lạ giữa khung cảnh hỗn loạn

"Đưa con bé cho tôi. Cô không cần phải sợ nữa."

Cô gái do dự, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vững chãi, dịu dàng nhưng tuyệt đối không dao động của Văn Kỳ, đôi tay run rẩy mới dần buông lỏng. Văn Kỳ đón lấy Tiểu Bạch, bế con bé ôm vào lòng như thể mọi nguy hiểm đều đã bị gạt ra sau lưng.

Tiếng đấm, tiếng thét, tiếng gãy đổ nhỏ dần khi những kẻ truy đuổi rơi rụng như những chiếc lá rụng cuối mùa thu. Một phút sau, cả bãi cỏ im lặng trở lại — chỉ còn tiếng gió và nhịp thở hỗn loạn.

Giản Thanh Khê phủi tay, quay người bước lại, dáng vẻ không có lấy một vết xước, mái tóc còn gọn gàng đến kỳ lạ. Ánh mắt cô quét qua Văn Kỳ, Tiểu Bạch và cô gái lạ mặt, rồi dịu đi hẳn

"Như thế nào, tay chân chị lanh lẹ không? Ra tay ngầu không Tiểu Bạch?"

Văn Kỳ phì cười mà Tiêu Bạch liền trực tiếp nhảy cẩng lên vỗ liên tiếp vài tràn pháo tay

"Chị Thanh Khê thật giỏi. Em cũng muốn học giỏi võ như vậy...."

"Không thành vấn đề. Mang em đến chỗ gia gia ba ngày em sẽ từ bỏ việc học võ ngay."

Tiểu Bạch có chút ngơ ngác không hiểu lời của Giản Thanh Khê nhưng Văn Kỳ thì có, nàng kín đáo nhướng một bên chân mày mà lên tiếng

"Chị đừng hù trẻ con."

Nói xong nàng nhìn cô gái chật vật bên cạnh mà cất giọng

"Bọn chúng đi rồi. Cô nhà ở đâu?"

Cô gái quỳ sụp cả người dưới nền cỏ, nước mắt ào ào như đê vỡ.

"Đa tạ giúp đỡ. Tôi là Diệp Đồng là người của thôn Thanh Thành bên kia....nhưng tôi không thể về?"

Văn Kỳ cùng Giản Thanh Khê nhìn nhau đầy ý tứ. Bọn họ đều có thể hiểu lời này là ý gì?

Vào thời điểm Giản Thanh Khê muốn lên tiếng thì âm thanh quát mắng lần nữa lên vang lên phía xa xa

"Diệp Đồng mày còn không cút về tao sẽ đập nát cây đàn của mày."

Tiếng quát từ xa vang lên, dữ dội như một đòn roi quất thẳng vào ký ức của người con gái đang quỳ rạp trên nền cỏ. Diệp Đồng toàn thân run lên bần bật, hai tay siết chặt lấy nhau, môi cắn đến bật máu mà không hề hay biết.

Nhưng là cô không thể ở đây trốn tránh. Chiếc đàn ấy là thứ duy nhất bầu bạn với cô trong những đêm tối u ám. Và người phụ nữ đang quát tháo kia không xa lạ, là a di của cô....

Văn Kỳ nhìn Diệp Đồng từ dưới đất giang nan đứng dậy mà trong tích tắt đưa tay ra đỡ...trong một khoảng khắc nhỏ, nàng cảm thấy giữa nàng và Diệp Đồng có một sự gắn kết đến khó hiểu.

"Cảm....cảm ơn..."

"Người đó là ai?"

Giản Thanh Khê cau chặt chân mày. Nàng không phải kiểu người quản chuyện người khác nhưng nhìn tình trạng cô gái này thì bỏ đi cũng không nỡ.

Nhưng là nàng còn chưa mở miệng Văn Kỳ đã lên tiếng

"Chúng ta tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên. Đi giúp cô ấy một chút có được không?"

Và dĩ nhiên Giản Thanh Khê sẽ không từ chối. Nàng nhẹ nhàng gật đầu

Tiếng quát ấy mỗi lúc một rõ hơn, mang theo mùi của định kiến và quyền uy giả tạo. Một người phụ nữ trung niên đang đứng chắn ngay giữa đường, tay cầm chiếc gậy tre, ánh mắt hung dữ không khác gì một tay cai ngục. Bên cạnh bà ta còn hai người đàn ông dáng vẻ cục súc, tay lăm lăm gậy gộc.

"Diệp Đồng. Tao nói cho mày biết sính lễ của lão Lý tao đã nhận. Mày không lấy thì ói tiền ra mà đền. Bằng không người ta thưa thì mày đi mà ngồi tù."

Diệp Đồng giật mình, bản năng muốn nép sau lưng người khác. Nhưng khi quay đầu, cô chỉ thấy Văn Kỳ lặng lẽ nhìn mình, bàn tay nắm nhẹ cổ tay cô, rất ấm, rất dịu.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng trụ lại

Giản Thanh Khê thì thong thả bước lên, giọng nàng vang lên không cao nhưng đủ rõ ràng, từng chữ như đánh vào màng tai đối phương.

"Cô ấy không lấy. Sính lễ là bà lấy thì tự đi mà trả."

Người phụ nữ trung niên sững lại vài giây, rồi gần như lập tức gào lên, gương mặt đỏ bừng như muốn nổ tung

"Mày là ai mà dám xía vào chuyện nhà tao? Con này là cháu tao, tao nuôi từ nhỏ, tao gả cho ai là quyền của tao!"

Giản Thanh Khê không buồn nhướng mày, khóe môi hơi nhếch tạo thành một nụ cười nhàn nhạt đầy ngạo nghễ

"Tôi là ai không đến lượt bà hỏi. Nuôi cháu sao? Tôi lại thấy bà nuôi một công cụ hái ra tiền thì phải?"

Một trong hai gã đàn ông bên cạnh lập tức giơ gậy chỉ thẳng về phía cô, gầm lên như chó điên bị chọc tức

"Đừng tưởng là đàn bà mà tụi tao không dám ra tay!"

Văn Kỳ lập tức kéo Diệp Đồng lùi về sau mấy bước. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt nàng dừng lại trên người Giản Thanh Khê, không có hoảng loạn mà là sự yên tâm đã hình thành sâu trong máu.

Giản Thanh Khê hất tóc ra sau vai, động tác nhẹ nhàng đến đáng sợ.

"Đến đây để ta giãn gân giãn cốt."

Lời còn chưa dứt, thân hình nàng đã như bóng mây lướt tới. Một cú đá xoay người gọn gàng nhắm thẳng vào tay cầm gậy của tên đàn ông đầu tiên. "Rắc" Một âm thanh chói tai vang lên, gậy tre gãy đôi, hắn thì ôm tay rú lên đau đớn ngã sấp mặt.

Tên thứ hai hoảng loạn vung gậy về phía nàng, nhưng Giản Thanh Khê không lùi, cũng không né. Nàng bắt gọn cây gậy bằng tay không, đầu gậy còn chưa kịp rút về thì nàng đã thuận tay quật ngược nó xuống mặt đất. Tên đàn ông trợn trắng mắt, ngã vật ra nền

Không khí rơi vào một khoảng lặng kỳ dị. Người phụ nữ trung niên mặt tái mét, môi run cầm cập, chỉ dám lùi lại từng bước. Sợ hãi là thế nhưng chất giọng chua ngoa vẫn không thay đổi

"Mày phản rồi. Tại sao lúc đó tao không đánh chết mày cho rãnh nợ."

=====================

Cốt truyện sẽ khiến bạn bị xoay như chong chóng cho mà xem.

Chương trước Chương tiếp
Loading...