KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI

Chương 22 : Phản Ứng



Chương 22 : Phản Ứng

=================

Ánh sáng đầu ngày xuyên qua lớp rèm mỏng màu xanh nhạt. Văn Kỳ run rẩy vành mi, nàng phải chớp mở vài lần mới có thể nhìn rõ được khung cảnh quanh mình.

Theo quán tính, nàng đưa tay muốn gỡ vật ẩm ướt đang đặt trên trán, nhưng cổ tay lại bị một lực mạnh giữ chặt, không sao rút ra được.

Văn Kỳ cho rằng là Tiểu Bạch, nhưng vài giây qua đi nàng liền bừng tỉnh, đây là tay người trưởng thành

Cảm giác sợ hãi khiến nàng tỉnh táo thêm đôi phần. Vì quá gắng sức, cơn đau từ khớp xương đang điều trị lại nhói lên đến tận óc.

Khi bàn tay bị rút ra, Uyển Trân Trân cũng từ trong mệt mỏi mà tỉnh dậy

Văn Kỳ trợn tròn cả mặt khi biết người đối diện là đại nhân vật nào...tức thì nàng cảm thấy cơn đau đầu kéo đến nhanh chóng.

"Phu nhân? Sao người ở đây? Sao vào được? Tiểu Bạch con bé đâu?"

Uyển Trân Trân nhìn Văn Kỳ vừa tỉnh lại liền tìm kiếm Tiểu Bạch liền hiểu được đứa nhỏ này có vị trí thế nào. Cũng có thể lý giải được Văn Kỳ sau ba năm sống trong địa ngục lại tiếp tục hai năm nữa ở Tư Đồ gia...

Văn Kỳ cố ngồi dậy, nàng tựa lưng vào thành giường, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn người đối diện, như thể đang chờ đợi một câu từ bà

"Con bé được vú Phương đưa đến trường. Còn con hôm nay hãy nghỉ ngơi đi."

Nghe xong, Văn Kỳ khẽ nhíu chặt chân mày. Đầu nàng đau như búa bổ nhưng không phải vị sốt mà là vì sự xuất hiện của người này. Nàng không vòng vo mà trực tiếp hỏi thẳng

"Phu nhân đến đây làm gì?"

"Hôm qua ta gọi điện cho con là Tiểu Bạch bắt máy. Con bé khóc lóc, ta liền đến. Ta.."

"Chậm đã."

Văn Kỳ lên tiếng cắt ngang. Ánh mắt nàng không hề giấu sự ngạc nhiên.

"Người theo dõi tôi."

Uyển Trân Trân không trốn tránh mà trực tiếp gật đầu xác nhận

"Phải."

"Chẳng phải đã nói mọi chuyện chấm dứt sao? Vì cái gì lại theo dõi tôi. Hay là Tư Đồ gia vẫn cảm thấy tôi trả chưa xong món nợ dưỡng dục, trả chưa xong phí thiệt hại cho dự án bị tiết lộ năm đó. Nên lại tiếp tục xáo động cuộc sống của tôi?"

Uyển Trân Trân đứng trước phản ứng của Văn Kỳ cũng không nói gì. Giọng bà trầm xuống một chút, xen lẫn âm thanh nấc nghẹn

"Con không nợ chúng ta. Là chúng ta nợ con."

Lời như gió thoảng nhưng lại nặng tựa ngàn cân

Đầu ngón tay Văn Kỳ run lên, trong một khoảnh khắc rất ngắn nàng thấy quá tim đầy sẹo của mình được xoa dịu.

Nhưng là nàng nhanh chóng phủ đi, thay vào đó là hành động dứt khoát tiễn khách.

"Không. Phu nhân không cần nói những lời trịnh trọng như thế. Con mệnh nhỏ, chẳng gánh nổi 'đại lễ' ấy. Còn nữa, hiện tại con cần đi làm. Mong phu nhân về cho."

Văn Kỳ lạnh lùng quay mặt, không để lộ thêm một tia cảm xúc nào. Ngón tay mảnh khảnh siết lấy mép chăn, từng khớp xương trắng bệch như cố níu lấy chút bình tĩnh còn sót lại.

Nàng không muốn mình mềm lòng. Không phải với những người đẩy nàng vào đia ngục của tuyệt vọng.

Uyển Trân Trân đứng lặng một lúc, trong lòng chua xót khó nói thành lời. Bà biết quá khứ không thể thay đổi, chuyện đã xảy ra không thể cứu vãn. Vết thương trên người Văn Kỳ bà cũng không có khả năng khiến chúng biến đi.

Nhưng vết thương trong tâm có thể chữa lành được không? Câu hỏi này chính bà cũng không thể trả lời.

Ánh mắt bà nhìn đến dáng dấp của Văn Kỳ, lại nhớ đến cổ thân thể chằng chịt thương tích của nàng, đáy lòng bà liền trầm xuống. Mọi địa phương điều có sẹo hà cớ gì chỉ có gương mặt nàng lại sạch sẽ, không tỳ vết.

Uyển Trân Trân sống hơn nửa đời người làm sao không nhìn ra sự tình bên trong. Khớp tay bà khẽ siết lại, chuyện này bà sẽ cho Văn Kỳ một cái công đạo.

"Con nghỉ ngơi đi,"

Bà nói khẽ, giọng trầm như một tiếng thở dài lẫn lộn giữa xấu hổ và thương xót.

Uyển Trân Trân lặng lẽ rời khỏi phòng như một kẻ trộm.

Cánh cửa khép lại sau lưng bà, chia cách giữa hai thế giới: một bên là người phụ nữ từng nuôi dưỡng nhưng cũng gián tiếp hủy hoại một cô gái; bên còn lại là đứa trẻ ngày xưa từng gọi bà là mẹ, nay chỉ còn có thể gọi bà là "phu nhân".

Ra khỏi hành lang ẩm thấp của khu nhà thuê, bước chân bà liền xiêu vẹo, Vú Phương đứng bên cạnh lập tức đưa tay ra đỡ.

"Phu nhân, cẩn thận một chút. Mưa lớn, đường lát gạch này rất dễ trơn"

Uyển Trân Trân không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu. Gió buổi sớm lùa qua cổ áo, lạnh buốt như một lời nhắc nhở về hiện thực khốc liệt. Trong lồng ngực, trái tim bà co thắt từng hồi, quặn đau như thể có ai bóp nghẹt từ bên trong.

Một đứa trẻ không chọn được nơi sinh ra. Một đứa bé sơ sinh yếu ớt năm đó, làm sao có thể tự mình lạc vào chiếc nôi nhà họ Tư Đồ?

Sai lầm không bắt đầu từ nó, nhưng hậu quả... lại là nó gánh hết.

Lúc Thanh Nhược trở về, bà đã mang theo bao áy náy, bao nỗ lực bù đắp, mà không hề nhìn lại: để yêu thương lại một đứa con ruột, bà đã tàn nhẫn đến mức nào với đứa con nuôi từng gọi mình là mẹ.

Bà nghĩ mình làm đúng. Bà nghĩ, Văn Kỳ sẽ hiểu, sẽ tha thứ. Nhưng bà không hiểu được rằng, một đứa trẻ đang có cả gia đình bỗng một ngày phát hiện tất cả những điều thân thuộc nhất, những người thương yêu nhất... đều là mượn tạm từ người khác.

Cha không phải cha ruột. Mẹ không phải mẹ ruột. Anh trai, chị gái cùng ông bà, họ hàng... tất cả đều không còn là "của mình". Một đứa trẻ mười lăm tuổi, bị bứt khỏi thế giới duy nhất mà nó biết, rồi bị ép tin rằng nó không thuộc về nơi ấy.

Văn Kỳ khi đó... đã chịu đựng cú chấn động tâm lý ra sao?

Uyển Trân Trân cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt đến trắng bệch, giọng khàn hẳn đi

"Là ta sai rồi, Vú Phương à... Là ta sai quá rồi..."

Vú Phương thở dài, nhưng không biết nên nói gì. Có những lỗi lầm, dẫu có nhận ra, cũng không thể xóa được hậu quả. Vết thương thể xác đã lên sẹo nhưng vể thương nơi tim Văn Kỳ thì không bao giờ lành hẳn.

Uyển Trân Trân ngẩng đầu, nhìn bầu trời xám nhợt, ánh mắt mờ đi vì hơi nước.

Lần đầu tiên trong đời, bà cảm thấy mình là người mẹ tồi đến thế nào?

Không giữ nổi công bằng, cũng không giữ nổi trái tim một đứa con đã từng yêu bà bằng cả tuổi thơ.

Văn Kỳ ngồi bất động trên giường một lúc lâu. Hơi thở nàng vẫn nặng nề, phần vì dư âm cơn sốt, phần vì đáy lòng đang cuộn lên từng đợt sóng ngầm không tên.

Nàng cầm lấy viên thuốc cảm lạnh trên bàn, bỏ vào miệng mà không kịp uống nước, cổ họng khô rát, cay xè, nhưng nàng không nhíu mày lấy một lần.

Cuộc sống này đã dạy nàng, những thứ khó nuốt nhất, đau nhất... phải nuốt trôi không được để lộ.

Nàng đứng dậy dù có chút loạng choạng nhưng bước chân vẫn chưa từng dừng lại. Nàng lấy quần áo sạch đi vào nhà tắm, khi trút đi từng lớp vải ẩm ướt vì mồ hôi, đứng đối diện với gương nhỏ trước mặt, nàng liền cười lạnh.

Vừa rồi, là vì bà ấy đã thấy thân thể này. Đã thấy chồng chất thương tích như một tấm bản đồ đầy máu trong năm năm qua.

Hối hận sao? Không đâu? Chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi.

Phố Đông buổi sáng đã rộn ràng xe cộ, hơi thở đô thị tấp nập len lỏi qua từng ngõ hẹp. Văn Kỳ kéo cao cổ áo, gió lùa qua lớp sơ mi mỏng khiến nàng khẽ rùng mình, nhưng bước chân vẫn đều đặn hướng về con hẻm cuối phố.

Vừa đặt chân đến cánh cửa gỗ ngả màu, một giọng nữ già dạn vang lên ngay lập tức

"Văn Kỳ tới rồi! Mau vào đây coi, tin vui lớn!"

Bà chủ đứng giữa phòng tay còn đang cầm điện thoại, nét mặt đỏ bừng vì phấn khích. Văn Kỳ còn chưa hiểu chuyện gì thì Lão Tứ từ trong phòng chạy ra, gương mặt mấy ngày này vốn ủ dột nay lại rạng rỡ hiếm thấy.

"Tiểu Kỳ đến vừa kịp lúc. Xưởng mình trúng hơn mười đơn quảng cáo từ một công ty bất động sản mới khai trương, toàn loại bảng tay yêu cầu chi tiết, chất lượng cao!"

Lão Tứ nói mà tay run run như không tin nổi vào mắt mình.

"Lợi nhuận ước tính bằng cả năm trời cộng lại! Đúng là trời không phụ lòng người chăm chỉ!"

Bả chủ lại chen lời, mặt mày sáng bừng

"Là một khách hàng củ giới thiệu. Khi ta gửi bản vẽ tay của cháu qua cho họ xem, họ lập tức đồng ý. Cháu nói xem có phải là thần tài đến rồi không?"

Văn Kỳ hơi sửng sốt nhưng khi nàng nhìn thấy niềm vui trong đôi mắt vợ chồng già thì khóe môi cũng mỉm cười theo. Thì ra khi cố gắng thì kết quả sẽ đến mà thôi.

Khi Tư Đồ Thanh Thiển đạp gãy tay nàng năm năm trước cũng là lúc chị ta trực tiếp giúp nàng có động lực mà luyện vẽ bằng tay trái. Giờ đây nàng có thể tự mình vẽ bằng cả hai tay...chính là một loại may mắn ở trong bất hạnh.

"Mau, mau làm việc thôi. Tháng này doanh thu tốt. Ta sẽ tăng lương cho cháu. Tuyệt đối không bạc đãi công thần như cháu."

Âm thanh cười nói của Lão Tứ gần như vang vọng cả cái xưởng nhỏ

Hiện tại là mùa hè nhưng phòng khách Tư Đồ gia lại phủ một lớp băng dày. Không khí như bị ai đó bóp nghẽn lại, yên ắng đến mức chỉ có âm thanh đing đang của đồng hồ quả lắc treo bên kia tường.

Tính đến thời điểm hiện tại Tư Đồ Thanh Nhược đã về Tư Đồ gia được mười năm và đây là lần đầu tiên cô ta phải quỳ gối dưới sàn gạch, ở giữa phòng khách với người người qua lại.

Và cô ta càng không tin được người ra lệnh lại là người mẹ mà cô ta luôn cho rằng sẽ vô pháp, vô thiên mà sủng mình.

"Là có chuyện gì?"

Tư Đồ Thanh Phong trở về, áo vest còn chưa kịp tháo đã vội vàng ngồi xuống cạnh Uyển Trân Trân. Ánh mắt ông nhìn con gái nhỏ quỳ dưới sàn gạch mà khẽ nhíu mày.

"Sàn nhà cứng, em trước tiên cho con bé lên ngồi rồi nói chuyện. Dù sao cũng là con gái chúng ta."

"Mẹ, thật ra Nhược Nhược làm sai việc gì? Mẹ bắt con bé quỳ cũng gần ba mươi phút rồi. Chuyện gì thì chúng ta ngồi xuống mà giải quyết."

Tư Đồ Trạch Thiên nhìn dáng quỳ có chút xêu vẹo của em gái nhỏ mà trong lòng nôn nóng.

"Chỉ mới ba mươi phút"

Uyển Trân Trân ngắt lời, giọng bà không lớn, nhưng từng chữ như đinh đóng cột, nện xuống giữa căn phòng đang đông người đến nín thở

"So với ba năm, có đáng là gì?"

Tư Đồ Thanh Nhược ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt trắng bệch. Cô ta có thể hiểu được lời này có ý gì, trong lòng không ngừng run lên, não bộ nhảy số cực mạnh cho những lời lấp liếm sắp phải nói ra

Tư Đồ Thanh Phong cau mày sâu hơn

"Em nói ba năm là ý gì?"

"Ý gì thì anh có thể trực tiếp hỏi. Cho người vào đi."

Sau âm thanh của Uyển Trân Trân, hai người đàn ông được bảo an dẫn vào. Trong chớp mắt, Tư Đồ Thanh Nhược cảm thấy bủn rủn tay chân

"Hai người này là ai?"

Lão thái gia trầm mặc lên tiếng.

"Nói đi chứ? Hay để tôi mời cảnh sát đến rồi các người tự khai với họ."

Cái gằn giọng của Uyển Trân Trân khiến cho mọi người nhất thời bị căng thẳng.

Một trong hai gã đàn ông nhất thời không chịu nổi áp lực mà run rẩy cả hai chân, gấp rút lên tiếng trong hoảng hốt cùng bất an

"Tôi nói, tôi nói.. tôi là Đào Chính là giám thị của trại giáo dưỡng số 17"

"Giám thị trái giáo dưỡng thì sao?"

Tư Đồ Thanh Thiển đã từng nhìn thấy tên của người đàn ông này trong tư liệu cô điều tra về Văn Kỳ.

"Chúng...tôi...năm đó...được sự chỉ đạo...của một người...không ngừng...ở trại bức ép, đàn áp....và đánh đập, thậm chí tra tấn Văn Kỳ...."

"Cái gì?"

Lão thái gia sửng sốt hét lớn. Lời này chính là cái tát đánh vào tư liệu mà ông đã kêu người đi tra. Nói như vậy tất cả thông tin trong đó điều là giả. Có người còn lường trước cả việc Tư Đồ gia sẽ đi tra sao?

"Cha, trước tiên xem cái này đi."

Uyển Trân Trân phất tay một cái. Vú Phương nhanh chóng bước lên, tay ôm một tập hồ sơ dày, từng bản sao được cẩn thận chia ra đưa đến tận tay từng người.

Không phải tài liệu thông thường, mà là bản sao gốc. Thứ mà Tư Đồ Thanh Nhược không bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày bị người khác moi ra.

Tư Đồ Thanh Phong vừa lật trang đầu tiên, ánh mắt liền khựng lại. Ngay trước mặt ông là một tấm ảnh trắng đen. Trong đó, một cô gái – chỉ mặc độc chiếc quần mỏng ướt sũng, nửa thân trên không mảnh vải che thân, nằm co rúm trong góc tường loang lổ ẩm mốc.

Thân thể đầy rẫy những vết bầm, vết rách, những lằn roi tím đen chồng chéo như thể ai đó đang vẽ lên da thịt cô bằng sự căm ghét bệnh hoạn.

Dưới chân là một mẩu bánh mốc meo và chén nước đã khô đáy.

Khớp tay Tư Đồ Thanh Phong siết đến nhăn nhúm tờ giầy. Ánh mắt ông không thể tin được vào những gì trước mặt.

Lão thái thái ngồi bên cạnh suýt nữa buông rơi tập hồ sơ, tay run như trúng gió. Dòng ghi chú bên dưới tấm ảnh không khác gì một bản án.

/Ngày 9 tháng 8 – bị lột đồ, xối nước lạnh, ép đứng phơi nắng giữa sân xi măng 4 giờ, da phỏng rộp. Giám thị Đào Chính ký xác nhận: 'Biện pháp nhằm mục đích uốn nắn tâm tính nổi loạn'/

Tư Đồ Trạch Thiên cảm thấy miệng đắng, lưỡi khô cứng khi mà từng dòng chữ lạnh như băng không ngừng hiện hữu

/Bị bắt lột sạch đồ, giam biệt lập 48 giờ. Được phát khẩu phần 1 bữa cháo loãng mỗi ngày trong 2 tháng đầu tiên. Có thời điểm bị cấm nói suốt 30 ngày, ai nghe giọng nói sẽ bị đánh cùng./

Tư Đồ Thanh Thiển đáy mắt phủ sương mỏng. Cô đừng dậy trước mặt hai người đàn ông mà đạp mạnh vào bụng một tên.

"Ai cho các người cái quyền này?"

Tài liệu mà cô đang cầm trên tay ghi đến rõ ràng : Phổi bị tổn thương do nhiễm lạnh kéo dài. Dấu hiệu viêm đường hô hấp nặng. Xương sườn gãy ba đốt, tụ máu nội tạng, mất ngủ mãn tính. Ghi chú: có dấu hiệu rối loạn lo âu, phản ứng sợ tiếng bước chân và bóng tối.

Tất cả điều là từng cái tát điếng người đập vào mặt Tư Đồ Thanh Thiển, đập vào những gì mà cô luôn cho là đúng, vào những tài liệu ngụy tạo mà người khác đưa đến cho cô.

Từng giọt máu đã rơi, từng tiếng thét đã bị chôn trong xi măng, từng đêm giá buốt co rúm vì bị bỏ đói và đánh đập. Tất cả đều được viết ra bằng mực đen, nhưng khắc vào tim bằng máu.

Căn phòng chìm trong im lặng đặc quánh.

Trịnh Lợi sợ hãi quỳ sụp xuống đất, hai tay không ngừng xoa vào nhau làm động tác van xin

"Tôi...tôi bị tiền che mắt....cho nên mới theo lệnh mà làm....nhưng mà ...cô ta cũng ....đã trở ra...khỏe mạnh...còn gì..."

Tư Đồ Trạch Thiên không còn ngồi yên được nước. Anh sải chân dài của mình đến trước Trịnh Lợi mà giáng xuống một cú đấm khiến hắn ta nghiêng đầu sang một bên, răng cũng rơi ra một chiếc.

"Khỏe mạnh? Với cái báo cáo này mà khỏe mạnh sao?"

Tư Đồ Trạch Thiên rống lên, cú đấm chưa đủ, lại kéo cổ áo Trịnh Lợi dựng thẳng lên, ánh mắt như lưỡi dao lướt thẳng vào mặt hắn.

"Con bé bị treo ngược suốt đêm giữa mùa đông, ăn cháo loãng trong hai tháng, xương sườn gãy ba chỗ, nội tạng chảy máu! Mày còn dám nói là khỏe mạnh?!"

"Là ai sai các người làm vậy?"

Lão thái thái chất giọng có chút khàn đục vang lên. Tuy là lời hỏi nhưng có thể cả căn phòng này đều đã biết ai là người đứng sau chỉ thị.

Thật sự quá tàn nhẫn. Là thâm thù đại hận đến cỡ nào mà hành hạ một cô gái trong ba năm dai dẳng....Đáng sợ hơn nữa là còn ngụy tạo cả chứng cứ, hồ sơ giả để phòng hờ khi bị hỏi đến...

"Ba cho rằng còn chỉ lộng quyền trong nhà này, thật không ngờ móng vuốt của con còn vươn ra tận bên ngoài. Con tại sao làm vậy?"

Tư Đồ Thanh Nhược khẽ ngẩng đầu, dáng vẻ bình thản nhưng sắc mặt lại trắng bệch như giấy.

"Con... con không....phải..."

"Con còn bao biện?"

Uyển Trân Trần nhìn đứa con gái mà bà cho là đã có tuổi thơ cơ cực, khi được đón về đoàn tụ lại hiểu chuyện đến đáng thương.

Có lúc bà còn cho rằng bản thân quá dung túng Văn Kỳ, trước đây nên khi giữa hai đứa nhỏ cãi nhau bà luôn luôn bênh vực con ruột Thanh Nhược mà quên mất Văn Kỳ cũng là đứa nhỏ một tay bà nuôi lớn.

"Con không có bao biện..."

Tư Đồ Thanh Nhược rít lên, gào như người đang rơi vào vực thẳm

"Nhưng mọi người có bao giờ hiểu cho con không?"

"Ngay từ nhỏ, con đã không biết cha mẹ mình là ai! Không biết mình từ đâu đến, sống trong trại trẻ mồ côi thì bị ức hiếp, bị gọi là đồ thừa, đồ không ai cần. Trốn ra bên ngoài thì bị bọn buôn người lừa gạt, bắt về làm việc như súc vật..."

Giọng cô ta nghẹn lại, dằn từng chữ, như xé ra từ tận đáy lòng

"Rồi có người đến, bảo rằng con là con ruột của Tư Đồ gia. Con mừng đến phát khóc. Con tưởng từ đó sẽ được sống như người bình thường, được yêu thương, được đối xử như một đứa trẻ đáng giá."

"Nhưng rồi con cũng biết trước khi con trở về cả gia đình đã dồn yêu thương cho một người khác. Mà đáng lý ra chỗ đó phải là của con?"

Cô ta cười khẩy, nụ cười vặn vẹo như đeo mặt nạ.

"Cô ta chê con xuất thân thấp kém sẽ không được yêu thương. Cô ta nói rằng tình thương của cha mẹ sẽ không bao giờ dành cho con. Cô ta hại gia đình chúng ta đến mức suýt chút phá sản, cha mẹ và anh chị chỉ để cô ta vào trại giáo dưỡng, còn không nỡ báo cảnh sát..con thay cha mẹ trút giận thì có gì là sai?"

Một làn sóng yên lặng dội xuống gian phòng. Ánh mắt của mọi người bắt đầu dao động. Có người tin, có người nghi hoặc. thậm chí có người đã cảm thấy...cũng có thể hiểu được việc làm vô nhân tính của Tư Đồ Thanh Nhược.

Uyển Trân Trân không thể tiếp tục nghe được nữa bà quát lớn.

"Con sai còn cố biện hộ. Văn Kỳ nó có làm gì đi nữa thì cũng là đứa trẻ mà gia đình này đã nuôi nấng từ khi lọt lòng. Nó có phạm lỗi đi nữa thì chúng ta cũng chỉ giáo huấn vài câu. Còn con..."

Bà dừng lại một chút, như muốn trấn tĩnh lại cảm xúc ngỗn ngang trong lòng.

"Việc con làm là muốn áp chết nó. Là con ích kỷ, con sợ Văn Kỳ sẽ được yêu thương hơn con. Thanh Nhược, tại sao con lại như vậy?"

Tư Đồ Thanh Nhược bật cười ra tiếng, nước mắt chảy dài trên má

"Con khao khát tình thương từ nhỏ thì việc con muốn được độc sủng có gì sai?"

"Từ khi em về nhà, em muốn thứ gì mà anh, chị không cho em, gia gia, nãi nãi không cho em? Mà em phải làm chuyện tiểu nhân như vậy?"

Tư Đồ Trạch Thiên nhìn em gái mà bất lực. Anh còn nhớ rất rõ, năm đó, vì muốn chiều lòng đứa em gái vừa mới bước vào cửa, chính anh đã làm ngơ khi Văn Kỳ cầm bức vẽ mới hí hửng chạy đến khoe, nhưng vừa thấy ánh mắt thoáng cau lại của Thanh Nhược, anh lại giả vờ bận, gạt tay cô bé qua một bên.

Từ khi nào mà anh bắt đầu im lặng như thế?

Là từ khi trong căn nhà này, mọi ánh mắt dần dịch chuyển về phía Thanh Nhược – đứa trẻ "đáng thương", "thiếu thốn tình cảm", và luôn được nhắc đến với hai từ "cố gắng hòa nhập với gia đình".

"Em muốn được yêu thương đến vậy... thì tại sao không học cách yêu người khác trước?"

Tư Đồ Thanh Nhược nhìn anh, nước mắt tuôn ra nhưng đôi mắt lại sáng rực

"Em không sai. Em chỉ là muốn được chắc chắn. Em muốn được biết rằng, dẫu có một Văn Kỳ hoàn hảo bước vào nhà này, thì tình thương của mọi người cũng không rời khỏi em."

"Hồ đồ."

Lão thái gia gõ mạnh quãi trượng xuống sàn gạch, âm thanh vang lên nặng nề như chính hô hấp của những người mang họ Tư Đồ đang ngồi đây

"Con ép con bé phải sợ hãi, phải tủi nhục, phải biến mất khỏi tầm mắt con... thì con mới yên lòng rằng mình được yêu thương nhiều hơn?"

Ông nhìn thẳng vào Tư Đồ Thanh Nhược, chất giọng lạnh như băng tuyết mùa đông

"Con không cần người khác yêu thương. Con cần người khác chịu thiệt. Con cần Văn Kỳ trải qua thậm chí gáp trăm lần những gì con đã trải qua chỉ vì con bé – vô tình – bị nhầm lẫn – vô tình – được mang về Tư Đồ gia."

Không ai lên tiếng vì chẳng có gì để phản bác lại.

Tư Đồ Thanh Nhược không chối cãi. Cô ta cười khẽ, một nụ cười như rạn vỡ từ đáy cổ họng

"Đúng, con không phủ nhận. Con muốn Văn Kỳ phải biết cảm giác đó. Cảm giác bị ghét bỏ, bị coi thường, bị người khác gọi là 'con súc vật'. Cảm giác không có gì là của mình. Con đã chịu đựng nó... thì tại sao nó không thể?"

Uyển Trân Trân bật khóc, tiếng khóc quanh quẩn trong căn phòng lớn đến lạnh người

"Tại sao con lại có suy nghĩ như vậy. Khi nhận con trở về cả gia đình đều dốc lòng yêu thương con. Không phải là Văn Kỳ không chung sống hòa thuận mà là con không ngừng diễn trò khiến gia đình này đổ vỡ."

Tư Đồ Thanh Phong hít mạnh một hơi như muốn dẹp yên sự rối rắm này.

"A Thịnh, giao hai người này để sở cảnh sát, nói rằng lợi dụng chức quyền có hành vi tra tấn, đánh đập người khác."

A Thịnh khẽ cúi đầu lên tiếng

"Vâng, chủ tịch"

Ánh mắt Tư Đồ Thanh Phong nhìn về phía Tư Đồ Thanh Nhược mà ngập tràn bất đắc dĩ cùng không nỡ. một phần nào đó ông có thể hiểu được tâm lý của đứa con này. Nhưng việc làm như vậy thật sự quá sức tưởng tượng.

"Còn con Nhược Nhược, thời gian tới cấm con rời khỏi phòng nửa bước. Cứ ở đó mà cảnh tỉnh đi."

"Con không phục vì cái gì lại phạt con? Con làm sai cái gì?"

"Vậy để chị đưa em vào lại trại giáo dưỡng giống Văn Kỳ để em cảm thụ việc em đã làm."

Chất giọng lạnh lẽo của Tư Đồ Thanh Thiển vang lên

"Mang tam tiểu thư vào phòng đi. Canh cẩn thận."

Uyển Trân Trân phất tay

Hai người làm nhanh chóng bước lên, cúi đầu xin phép trước khi chạm vào tay Tư Đồ Thanh Nhược. Nhưng cô ta lại vùng vẫy như con thú hoang bị dồn vào góc.

"Đừng động vào tôi! Tôi là con gái của nhà này! Tôi không sai! Tất cả các người đều bị nó lừa! Là nó! Là Văn Kỳ diễn giỏi hơn tôi!"

Giọng cô ta khản đặc, trộn lẫn nước mắt và cơn điên dại.

Buổi tối mùa hè không khí có chút khô. Văn Kỳ vốn chưa từng có ý định lắp điều hòa. Nhưng khi thấy Tiểu Bạch nhiều đêm nằm trong giường nhỏ mà người ướt sủng như tắm thì nàng vẫn bóp bụng mà báo chủ nhà lắp thêm vào, và dĩ nhiên tiền thuê cùng tiền điện sẽ nâng lên một bậc

Văn Kỳ đứng trước bếp, tay cầm muôi đảo nhẹ nồi canh xương hầm củ quả. Tiếng sôi lục bục vang lên đều đặn, quyện cùng mùi thơm ngọt lành của cà rốt, củ cải và hành phi, khiến không gian vốn chật hẹp bỗng trở nên dịu dàng một cách lạ lùng.

Nàng mặc một chiếc áo thun mỏng dài tay cùng quần mỏng màu trắng, dáng dấp của nàng vẫn vậy không tăng cân nhưng cũng không xuống cân.

Rời khỏi Tư Đồ gia, đúng là nàng không phải chịu cảnh vài ngày sẽ bị kéo xuống đánh, vài ngày sẽ bị bỏ đói.

Nhưng là năm năm qua đi, có những thứ đã lưu thành căn bệnh, sức khỏe của nàng so với người hai mươi lăm tuổi bình thường là yếu hơn rất rất nhiều.

Phía ngoài, Tiểu Bạch ngồi xếp bằng trên chiếc sofa cũ kỹ, cuốn bài tập toán mở ra trên đùi. Cô bé nhíu mày, cây bút chì trong tay khựng lại giữa hai con số, rồi lại đưa lên miệng cắn cắn như đang suy nghĩ dữ dội.

"Chị Kỳ ơi, cái này là chia hay nhân vậy?"

Giọng nói non nớt vang lên giữa không gian tĩnh lặng, phá tan sự yên ắng một cách vô cùng dễ chịu.

"Là nhân nhé."

Văn Kỳ trả lời nhẹ nhàng, không cần quay đầu lại.

"Em thử tự đặt phép tính rồi chị kiểm tra."

"Dạ!"

Tiểu Bạch gật đầu cái rụp, rồi cúi xuống tiếp tục hí hoáy. Trên chiếc bàn gỗ thấp, ngoài tập vở và bút thước còn có một ly sữa ấm mà Văn Kỳ pha sẵn. Hơi nước vẫn bốc lên mờ mờ, quyện vào hơi ấm từ nồi canh đang sôi.

Đing đoang...

Tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang không gian yên ả

"Để em mở."

Tiểu Bạch nhanh chóng thả đôi chân nhỏ xuống sàn nhà và đi ra cửa. Cô bé không vội mở mà cất giọng hỏi

"Tiểu Bạch. Là chị đây. Thanh Khê."

Khi âm giọng kia vừa dứt, Tiểu Bạch đã mừng rỡ mà mở cửa, hai mắt cô bé gần như phát sáng lên khi người đối diện hiện ra sau lớp cửa sắt

"Oa...chị Thanh Khê. Chị về rồi sao?"

"Quà cho Tiểu Bạch."

Giản Thanh Khê bên cạnh còn mang theo cả vali nhỏ chứng tỏ nàng từ sân bay một đường về thẳng đây thay vì vào cửa Giản gia, gặp gia gia và mẹ.

Tiểu Bạch vui đến mức suýt nữa nhảy cẫng lên, ôm túi quà mà hí hửng

"Em cảm ơn chị Thanh Khê."

Giản Thanh Khê hoàn toàn rút đi dáng vẻ lạnh lẽo của một tổng tài bên ngoài. Đứng trong căn phòng thuê nhỏ trước mặt là đứa trẻ con, phía xa trong gian biếp là bóng lưng gày nhưng kiên cường hơn cả chiến binh kia, nàng nhịn không được mà vươn tay xoa đầu nấm của Tiểu Bạch mà cười nói.

"Thật nhớ em."

"Em là Tiểu Bạch hay chị Văn Kỳ?"

Khụ..ụ...

Văn Kỳ vừa bước ra nghe được câu nói của Tiểu Bạch mà ho mạnh một trận. Trẻ con bây giờ sao có thể nói những vấn đề này...

Ý cười trong mắt Giản Thanh Khê cực đậm. Nàng lách người kéo theo vali và đi thẳng vào nhà, trước sự ngơ ngác của Văn Kỳ mà lên tiếng

"Là nhớ cả hai, nên là chị quyết định đến đây thuê trọ."

"Hả?"

Cả Văn Kỳ cùng Tiểu Bạch nhất thời thốt lên, đồng thanh đến mức Giản Thanh Khê bật cười thành tiếng.

"Chị bỏ nhà đi bụi sao?"

Tiểu Bạch tròn mắt, túi quà trên tay suýt rơi xuống đất.

Giản Thanh Khê gật đầu rất nghiêm túc, kéo vali vào đặt sát mép tường gần ghế sofa, phủi nhẹ lớp bụi không hề tồn tại rồi xoay người lại, khoanh tay nhìn hai người như thể đây là quyết định lớn trong đời.

"Sai rồi Tiểu Bạch. Không phải bỏ nhà đi bụi. Mà là đi tìm hạnh phúc."

"Hạnh phúc là ai?"

Tiểu Bạch lần nữa ngây ngô hỏi lại. cô nhóc còn xoay sang Văn Kỳ mà thắc mắc

"Cô Hạnh phúc nào đó có ở nhà chúng ta sao?"

Gương mặt Văn Kỳ thoảng đỏ lên, vành tai nàng cũng nóng bừng bừng, liền lên tiếng tránh đi

"Chị cũng biết. Nhưng là chủ trọ không cho thêm người. Chị có thể ở chơi nhưng không thể lưu lại."

"À..việc đó em yên tâm. Chị có nói với chủ nhà rồi, có thể lưu lại thoải mái..."

Văn Kỳ : "............."

"Chị nói khi nào chứ?"

Văn Kỳ tròn mắt hỏi lại.

Giản Thanh Khê gần như đã xem đây là nhà của mình mà thản nhiên kéo vali vào phòng ngủ, vừa sắp xếp quần áo vào tủ gỗ nhỏ vừa lên tiếng

"Vừa nãy. Chị gặp bà ấy dưới nhà và tiện thể gửi thêm nửa năm tiền thuê cùng ít quà vặt cho đám nhỏ. Liền có thể dọn vào nhà em, muốn ở bao lâu cũng được."

Văn Kỳ : "................"

Tiểu Bạch tròn mắt ngạc nhiên lên tiếng

"Cái này mấy người bạn trong lớp của em gọi là bí thuật tán gái...chị Thanh Khê là đang muốn tán tỉnh chị tên Hạnh Phúc sao?"

Giản Thanh Khê đang gấp một chiếc áo thun đơn giản thì khựng lại, suýt nữa phì cười thành tiếng. Nàng quay đầu nhìn Tiểu Bạch bằng ánh mắt vừa buồn cười vừa bất lực

"Em nhỏ tuổi mà hiểu chuyện quá rồi đó nha."

Tiểu Bạch chống cằm, gật đầu như bà cụ non

"Không phải em nói đâu, là mấy bạn trai trong lớp bảo thế. Có bạn còn tặng sữa chua cho bạn gái mà nói là 'mỗi ngày uống một hộp là nhớ tớ'. Em thấy giống giống chị á."

Văn Kỳ nghe đến đó thì đỏ mặt, lập tức quay người rời khỏi trận địa.

Giản Thanh Khê thấy thế liền bật cười khẽ, đi từ phòng ra, tay còn cầm một chiếc khăn gấp dở. Nàng ngồi xuống cạnh Tiểu Bạch, nghiêng đầu

"Tiểu Bạch thật thông minh. Chị thích chị tên Hạnh Phúc đó lâu lắm rồi. Thích đến ngủ cũng phải tưởng tượng đến mặt của chị ấy mới có thể yên giấc."

"Giản Thanh Khê. Chị đừng dạy hư con nít."

Văn Kỳ từng bên kia nói vọng ra.

==================


Chương trước Chương tiếp
Loading...