KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI
Chương 21 : Hình Ảnh Biết Nói
Chương 21 : Hình Ảnh Biết Nói===============Trưa hôm sau, trời hửng nắng nhẹ. Văn Kỳ đi bộ đến xưởng nhỏ nằm sâu trong một con hẻm ở phố Đông, giữa những dãy nhà cũ kỹ loang lổ vết thời gian. Tấm biển gỗ mộc mạc treo trước cổng sắt đã phai màu, ghi bốn chữ đơn giản: Xưởng Vẽ Tinh Tâm.Vừa đẩy cửa bước vào, mùi sơn dầu và gỗ mục lẫn trong không khí khiến nàng khẽ nhíu mày nhưng không thấy khó chịu. Bên trong xưởng rộng hơn tưởng tượng, bừa bộn nhưng ấm cúng. Góc này là chồng bảng hiệu chưa hoàn thiện, góc kia là giá màu và cọ vẽ chen chúc. Một vài bản phác thảo treo tạm trên dây kẽm, nét vẽ thô sơ nhưng có hồn.Ông chú hôm qua đang lom khom chùi cọ, vừa thấy Văn Kỳ liền vội vàng đặt đồ xuống mà bước tới, cười rạng rỡ như gặp được cứu tinh."Cháu đến thật rồi! Ta cứ sợ cháu đổi ý.""Cháu đã hứa thì sẽ đến."Văn Kỳ khẽ đáp, đôi mắt đen đảo qua từng ngóc ngách trong xưởng, vừa quen thuộc vừa xa lạ.Ông chú chỉ tay về chiếc bàn lớn gần cửa sổ, nơi ánh nắng rọi vào đủ để nhìn rõ từng gam màu trên bảng pha."Nếu cháu không ngại thì bắt đầu từ hôm nay luôn nhé? Tạm thời chưa nhiều việc, nhưng nếu làm tốt, về sau chắc chắn không để cháu thiệt."Văn Kỳ gật đầu, đặt túi xuống, mang tạp dề vào người. Dưới ánh nắng hanh vàng, bàn tay trái từng khiến ba gã đàn ông phải tâm phục khẩu phục lại một lần nữa đặt lên mặt gỗ, bắt đầu một chương mới bình dị nhưng không kém phần kiên định trong cuộc đời nàng.Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên giữa không gian im lặng chỉ có tiếng bút cọ khẽ quệt trên mặt gỗ. Văn Kỳ thoáng giật mình, vội lau tay vào tà tạp dề rồi lục trong túi lấy điện thoại ra.Trên màn hình hiện dòng chữ "Lão sư Trường Tiểu học Nhân Hòa". Tim nàng bất giác đập mạnh một nhịp.[Chào cô Văn, tôi là lão sư chủ nhiệm của Tiểu Bạch.. Có thể phiền cô đến trường một chuyến được không? Tiểu Bạch cùng bạn vừa xảy ra xô xát nhỏ, đều chỉ bị trầy nhẹ, nhưng theo quy định thì người giám hộ cần có mặt để trao đổi]Trong giây lát, Văn Kỳ cảm giác máu trong người chững lại. Trầy nhẹ? Nhưng chỉ hai chữ đó thôi cũng khiến lòng nàng nóng ran."Vâng, tôi đến ngay"Nàng đáp nhanh, giọng run nhẹ không kìm được.Cúp máy, nàng quay sang ông chú, đôi mắt vẫn còn chút hoảng loạn chưa kịp che giấu."Cháu xin lỗi, cháu... cháu cần đến trường học. Em cháu gặp chút chuyện."Ông chú gật đầu, vỗ nhẹ lên vai nàng"Đi đi, có gì tính sau. Cần giúp đỡ gì thì nhớ gọi cho ta,"Không kịp tháo tạp dề, Văn Kỳ chỉ kịp cởi vội đôi găng tay, nhét lại điện thoại vào túi, rồi lao nhanh ra khỏi cửa xưởng. Nắng trưa đã hắt lên cao, kéo dài cái bóng nhỏ của nàng trên mặt ngõ.Trường Tiểu học Nhân Hòa nằm cách xưởng không xa, nhưng con đường hôm nay như dài gấp đôi. Văn Kỳ bước vội qua cổng trường, lòng rối như tơ vò. Nàng được dẫn vào phòng giáo viên tầng một, nơi đã có ba người ngồi sẵn.Lão sư chủ nhiệm là một phụ nữ ngoài ba mươi, tóc buộc cao, khuôn mặt trang điểm nhẹ, nụ cười mang vẻ xã giao nhiều hơn chân thành. Cô ta đứng dậy chào, nhưng ánh mắt đã liếc qua đôi vợ chồng bên kia như tìm kiếm sự đồng thuận trước.Người đàn ông mặc vest, tóc chải bóng bẩy, ngồi thẳng lưng với vẻ mặt lạnh tanh. Bên cạnh là người vợ, váy hàng hiệu, móng tay đỏ chót đặt hờ lên túi xách da đắt tiền, ánh mắt sắc lẹm lia về phía Văn Kỳ như đang soi xét từng lớp vải rẻ tiền nàng đang khoác trên người."Cô là Văn Kỳ... phụ huynh bé Bạch Dương"Lão sư hỏi, vẫn giữ giọng trung lập nhưng hơi lạnh."Vâng, tôi là người giám hộ của bé" Văn Kỳ nhẹ gật đầu, giọng đều, không hạ thấp cũng chẳng cố nhún nhường.Người phụ nữ bên kia lập tức hắng giọng, chen ngang"Tôi không hiểu kiểu giáo dục của mấy người thế nào mà lại để con nít ra tay trước như vậy. Tay con trai tôi bị trầy, khóc suốt cả tiết học! Một đứa trẻ mà đã thích gây sự, sau này lớn lên thì còn ra sao?"Lão sư liền đỡ lời, như sợ đôi vợ chồng kia không hài lòng"Bé Bạch Dương tuy là học sinh mới nhưng tính cách khá bướng. Sáng nay, theo lời các bạn kể lại, là bé ấy chủ động giành đồ chơi trước. Bé Minh Duy chỉ phản ứng lại thôi."Văn Kỳ siết chặt ngón tay, móng tay bấu nhẹ vào lòng bàn tay đến trắng bệch. Nàng nhìn thẳng vào lão sư, đôi mắt đen ánh lên vẻ kiên quyết dù trong lòng vẫn còn cuộn trào lo lắng."Lão sư có tận mắt thấy Tiểu Bạch ra tay trước không?"Lão sư hơi khựng lại, rồi lảng sang"Thì... các bạn cùng lớp nói vậy. Cũng không nên làm to chuyện, trẻ con mà...""Không nên làm to chuyện? Vậy mà lão sư vừa rồi gần như khẳng định lỗi là do Tiểu Bạch."Văn Kỳ cười nhạt, rồi quay sang phía đôi vợ chồng"Tôi xin lỗi vì hai bé có xô xát, nhưng tôi sẽ không để em tôi phải nhận sai khi nó không sai."Người đàn ông chau mày, định nói gì đó, nhưng Văn Kỳ đã đứng dậy"Trước khi có kết luận, tôi muốn xem lại camera lớp học."Không khí trong phòng lập tức trùng xuống. Lão sư thoáng ngập ngừng. Người phụ nữ đanh giọng"Không cần phiền phức vậy đâu! Nhìn cô cũng chẳng khá giả gì, bồi thường ít thuốc men rồi gật đầu xin lỗi là được. Tôi sẽ chẳng làm to chuyện."Người phụ nữ nhếch môi, giọng khinh bạc lẫn bực dọc, ánh mắt như lưỡi dao lướt qua dáng vẻ bình dân của Văn KỳVăn Kỳ hít mạnh một hơi. Nàng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn người phụ nữ choa ngoa này. "Bồi thường? Còn chưa biết ai sai chị ở đây dùng từ bồi thường với tôi?"Giọng nàng trầm, không to, nhưng rõ ràng đến nỗi cả căn phòng lặng hẳn."Còn có hai người và cả lão sư đây không có quyền quyết định chuyện này. Tôi cần camera và toàn bộ sự việc. Yêu cầu này có quá đáng không lão sư?"Lời lẽ của Văn Kỳ rất có trọng lượng, không giống một người dễ ức hiếp.Lão sư thoáng lúng túng còn người đàn ông thì cau mày như nhắc nhở sự quá khích của vợ mình. Nhưng là không kịpNgười phụ nữ kia đã mất kiểm soát, đỏ mặt tía tai, tức tối đứng bật dậy."Cô tưởng mình là ai mà có quyền to tiếng ở đây?"Bàn tay bà ta vung lên. Văn Kỳ theo bản năng đưa tay phải ra chụp lấy cổ tay đối phương. Một cái nắm thật chặt, dứt khoát, ngăn lại cú tát vừa hình thành. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, nàng chợt nhíu chặt mày, cả người khẽ run.Chỉ một cái gắng sức giữ lấy bàn tay kia thôi, một trận đau rát đã cuộn trào lên từ sâu gân cốt.Mồ hôi lạnh túa ra, lướt qua trán, theo thái dương nhỏ xuống cổ.Nhưng Văn Kỳ không buông. Dù lòng bàn tay đang run lên bần bật, nàng vẫn siết lấy cổ tay người phụ nữ kia bằng chút lực ít ỏi còn lại."Bà đánh tôi, tôi có thể kiện bà tội cố ý gây thương tích. Lão sư bao che chính là cố tình lạm dụng chức quyền để che đậy sự thật."Bà ta giật tay lại, nhưng không được.Văn Kỳ dù mồ hôi đẫm trán, sắc mặt tái nhợt, vẫn không buông. Ánh mắt nàng trầm xuống, giọng nói tuy khàn đi vì đau đớn nhưng vẫn rành rọt từng chữ"Đừng tưởng có tiền là có thể làm nhục người khác. Tôi nghèo, đúng. Nhưng tôi không hèn. Tôi bảo vệ em tôi, cũng như chị đang bảo vệ con mình. Chỉ khác là tôi không vu oan giá họa, không đánh người, càng không ỷ quyền mà chèn ép."Người phụ nữ kia sững lại, như bị tát vào mặt bằng lời lẽ sắc như dao.Người đàn ông bên cạnh cũng đứng bật dậy, vội vàng kéo vợ mình lùi lại, giọng trầm thấp xen chút khó chịu. Vì ông ta biết, cô gái trẻ này không dễ bị ức hiếp"Cô ấy nói đúng, em quá lời rồi."Không khí trong phòng giáo viên như đông lại. Lão sư há miệng, muốn nói gì đó nhưng không tìm ra lời lấp liếm nào phù hợp nữa.Văn Kỳ buông tay, bàn tay phải khẽ co giật, đau đến mức nàng phải đặt ra sau lưng để che đi vết run."Trẻ con có xảy ra xô xát cũng là thường tình. Chúng ta người lớn giải quyết đơn giản là được."Sự nhúng nhường của người đàn ông vang lên, trầm tĩnh, đầy tính dàn xếp cũng là lời kết cho một chuyện mà ông ta không còn muốn dây dưa.
Văn Kỳ hiểu ngay. Với những người như họ, thể diện mới là thứ quan trọng nhất."Được. Tôi cũng không làm to chuyện"Nàng nói, ánh mắt quét qua lão sư một lần cuối, không giận dữ nhưng lạnh như nước hồ mùa đông."Nhưng lão sư cảm phiền làm thủ tục. Tôi sẽ chuyển trường cho Tiểu Bạch."Nàng dừng lại, giọng chậm rãi hơn, nhưng từng chữ vẫn như gõ xuống bàn."Một ngôi trường như vậy... có thể giáo dục được trẻ em sao?"Câu hỏi không cần ai trả lời. Căn phòng yên lặng, đến tiếng kim rơi cũng nghe được.Vừa bước ra khỏi khu hành chính, ánh nắng hắt nghiêng qua tán cây bàng trước sân trường. Trên băng ghế đá cạnh sân chơi, Tiểu Bạch ngồi co gối, balô ôm trước ngực, ánh mắt cụp xuống, đỏ hoe.Văn Kỳ tiến lại gần, không nói gì. Tiểu Bạch ngẩng lên, vừa nhìn thấy nàng, liền lí nhí"Em không giành đồ chơi trước... Em chỉ giữ lại con khủng long thôi..."Văn Kỳ cúi xuống, đưa tay phải lên xoa đầu em. Động tác rất nhẹ, nhưng cơn đau khiến khóe môi nàng khẽ run, sắc mặt thoáng tái."Chị biết."Nàng nói, giọng dịu xuống như nước mưa sau trận bão."Chị tin em."Tiểu Bạch khóe mắt ầng ật nước nhưng nụ cười lại nở rộng trên môi."Ngoan, không khóc. Chị dẫn em đi ăn kem."Cổng trường tiểu học Nhân Hòa dần khuất lại sau lưng. Văn Kỳ và Tiểu Bạch sóng bước bên nhau, tay nắm tay thật chặt."Chị sẽ tìm một ngôi trường khác."Văn Kỳ nói, giọng rất khẽ"Chị muốn Tiểu Bạch có được sự giáo dục tốt nhất."Tiểu Bạch gật nhẹ, không nói, chỉ nắm tay nàng chặt hơn. Hai người cứ thế lặng lẽ đi trên vỉa hè nắng nhạt, như một mảnh ghép lạc lõng giữa thành phố ồn ào.Đột nhiên, tiếng động cơ trầm thấp vang lên bên cạnh. Một chiếc xe sang màu đen dừng sát lề đường, bóng loáng đến mức phản chiếu cả bầu trời mỏng mây. Cửa sau mở ra, một đôi giày cao gót tinh tế chạm xuống mặt đất lát đá.Uyển Trân Trân từ trên xe bước xuống, váy dài màu thiên thanh, kính râm che đi một phần khuôn mặt. Nhưng là khí chất của gia đình tài phiệt thì không lẫn vào đâu được. Văn Kỳ thoáng cau mày nhìn Uyển Trân Trân đang tiến đến. Tay nàng trong vô thức nắm chặt tay Tiểu Bạch, bước chân cũng lùi về sau một bước."Con làm gì ở đây vào giờ này?"Uyển Trân Trân cất tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo tầng lớp ý vị.Văn Kỳ không vội lên tiếng. Khu vực này không phải nơi để giới hào môn như phu nhân Tư Đồ gia lui tới, càng không tình cờ đến mức nàng vừa đặt chân ra đã gặp.Đây còn không phải cố ý muốn tìm nàng. Nhưng vì sao? Đừng nói là vì lần trước nàng cùng Tư Đồ Thanh Nhược xảy ra cự cãi ở quán cà phê đi."Con có việc đi trước. Phu nhân đi thong thả."Văn Kỳ khẽ cúi đầu và Tiểu Bạch cũng làm theo, nhưng là chân nàng còn đi chưa được hai bước đã bị chất giọng phía sau kéo lại"Ta có chuyện muốn nói với con. Lên xe."Thân thể Văn Kỳ thoáng động. Nàng không quay đầu chỉ buông lại câu nói rồi cất bước."Thật ngại. Con không có gì để nói với người."Tay Uyển Trân Trân khẽ co lại. Bà không dồn ép nhưng trong đáy mắt nhìn bóng lưng gầy yếu kia mà cực kỳ dao động."Con không nghĩ cho con cũng nên nghĩ cho đứa bé đang theo con. Môi trường chỗ con đang ở lộn xộn như vậy, đứa nhỏ có thể phát triển tốt sao?"Văn Kỳ dừng bước. Nàng hít sâu một hơi để trấn tĩnh và tiếp tục bước như những lời vừa rồi hoàn toàn không nghe thấy.Uyển Trân Trân nhìn bóng lưng ấy mà thở mạnh. Đứa nhỏ này khi cần mềm yếu sẽ khiến người khác phát chán, nhưng đến khi cứng đầu lại khiến người khác không biết nên làm sao.Buổi tối, ánh đèn vàng mờ dịu hắt xuống căn phòng nhỏ, Văn Kỳ ngồi một mình trên sofa đơn, Tiểu Bạch đã ngủ say trong phòng trong, hơi thở đều đều. Nàng chống cằm nhìn cuốn sổ chi tiêu đang đặt trên đùi và màn hình điện thoại đang mở úng dụng máy tính.Nàng cẩn trọng rà soát lại từng con sốXưởng quảng cáo nàng chỉ vừa vào làm, và tình hình kinh doanh của xưởng cũng không quá tốt, lương được bốn ngàn tệKhoản tiền mà Giản Thanh Khê đưa vẫn còn nguyên viện năm mươi ngàn tệ trong thẻ mà nàng chưa từng đụng đến, xem nó như một khoản dự phòng cần thiếtỞ Hải Thành mà nói thì việc mang theo một đứa trẻ với độ tuổi ăn học mà chỉ có bốn ngàn tệ bao gồm các chi phí là vô cùng khốn đốn.Ánh mắt Văn Kỳ dừng lại nơi tờ rơi học phí của ngôi trường tư thục trong khu. Học phí cao gần gấp đôi trường công, nhưng an ninh tốt, giáo viên chuyên môn, và quan trọng nhất là môi trường ấm áp, bao dung.Tiểu Bạch cần điều đóNàng hít mạnh một hơi như đưa ra quyết định. Nàng dùng điện thoại để lại thông tin đăng ký cho nhà trường và lên cuộc hẹn vào sáng mai. Khi nàng vừa kết thúc quá trình đăng ký thì điện thoại cũng đổ lên một hồi chuông, nàng nhìn dãy số lạ mà thoáng ngẩn ra. Thông tin của nàng đâu có mấy ai biết được"Alo."[Tiểu Kỳ. Ta là mẹ của Thanh Khê. Dạo này sức khỏe con thế nào rồi?]Đầu dây bên kia vang lên âm thanh ấp áp, giống như suối nhỏ chảy qua nội tâm Văn Kỳ. Nàng vô thức hơi tựa lưng vào thành sofa mà mỉm cười lên tiếng"Con chào bác. Con vẫn ổn ạ"[Ổn sao? cái con bé này cứ thích cậy mạnh thôi]Giọng bà có trách cứ như quan trọng là sự quan tâm chân thành[Ngày mai ta bảo đầu bếp trong nhà chuẩn bị một số món mang đến cho con. Tất cả là dựa theo thực đơn của bác sĩ để chăm bẳm cơ thể nhỏ của con. Đừng có mà không nhận. Khi nào Thanh Khê về nước thì ghé qua dùng cơm]Một câu nói đơn giản, nhưng khiến cổ họng Văn Kỳ nghẹn lại. Nhiều năm rồi, nàng chưa từng nghe một người lớn nào dùng giọng điệu dịu dàng ấy với mình, dùng sự quan tâm ấy với nàng."Vâng ạ. Con cảm ơn bác."[Ơn nghĩa gì. Gia gia trong nhà rất thích con, ta cũng thích con, còn có Thanh Khê nhà ta tương tư con gần tám năm trời. Con nói xem có phải nhân duyên rất kỳ diệu không?]Văn Kỳ thoáng đỏ mặt. Nàng vẫn là muốn hỏi rốt cuộc năm đó nàng đã làm gì để Giản Thanh Khê ấn tượng sâu sắc đến vậy.Buổi chiều Hải Thành đổ mưa như trút nước. Mây đen cuộn kín bầu trời, sấm sét vang rền như dội thẳng vào lòng người. Trong xưởng quảng cáo nhỏ ở cuối khu phố Đông, mấy chiếc đèn tuýp nhấp nháy lay lắt như sắp tắt đến nơi.Văn Kỳ vừa làm xong bản chỉnh sửa cuối cho một bảng quảng cáo thì nghe âm thanh càm ràm xen lẫn lo lắng của bà chủ"Tiểu Kỳ, con nói xem có phải lão già nhà ta bị điên không. Bảo là không cần thuê người, tiết kiệm chi phí. Nhưng trời thế này..."Lòng Văn Kỳ thoáng trầm xuống. Lão Tứ năm nay gần năm mươi, lại mang chứng thấp khớp và đau lưng kinh niên. Dưới cơn mưa như xé trời này mà còn leo trèo gắn bảng, hậu quả thật không dám nghĩ."Hay để con đi qua đó xem sao."Nàng dứt lời liền chỉ kịp khoác đại áo khoác gió rồi chạy ra ngoài. Gió quất vào mặt đau rát, mưa hắt từng đợt như muốn xé toạc tấm thân gầy. Nhưng nàng vẫn bước qua những con phố ngập nước, đến được điểm thi công.Cảnh tượng đập vào mắt khiến tim nàng thắt lại. Lão Tứ đang gò lưng trên khung sắt dựng bảng, nước mưa đổ xuống như thác, chiếc áo khoác mỏng ướt đẫm dính chặt vào người ông."Lão Tứ! Xuống đi!"Văn Kỳ hét lên, tiếng gió và mưa nuốt trọn phần nửa câu.Lão Tứ vừa thấy nàng, giật mình ho khan vài tiếng"Sao cô tới đây? Về đi, ướt hết rồi còn gì!"Văn Kỳ không đợi ông phân trần, đã nhanh chóng trèo lên hỗ trợ, cả người run lên vì lạnh."Tôi phụ chú. Một mình chú thì khi nào mới xong? Không khéo lại nhập viện vì kiệt sức nữa."Lời này là nói cho lão Tứ nhưng là sự cậy mạnh của nàng. Với thân thể yếu ớt đó của nàng thì việc ở độ cao năm mét làm việc ngoài trời trong cơn mưa như trút nước suốt sáu giờ đồng hồ chính là thách thức giới hạn chịu đựng của thân thế.Văn Kỳ toàn thân ướt sũng, mái tóc nhỏ nước không ngừng, từng bước chân như nặng trĩu khi trở về căn hộ nhỏ. Vừa mở cửa, nàng không còn sức để thay quần áo hay lau tóc, chỉ ngã vật xuống giường sofaCơn sốt đến âm ỉ như ngọn lửa âm thầm bùng lên từ bên trong, nàng mê mang đến mức khi Tiểu Bạch được người của trường đưa về nhà nàng cũng không hay biết...Trong giấc mơ mờ mịt, nàng nghe thấy tiếng Tiểu Bạch gọi mình"Chị...chị, sao chị nóng quá.."Ngoài trời cơn mưa vẫn chưa dứt, Văn Kỳ vẫn năm co ro trên sofa nhỏ, quần áo ướt sủng, môi tím lại và thân thể không ngừng run lên, hơi thở nóng ran, trán đẫm mồ hôi.Tiểu Bạch cũng không thay đồng phục ở trường. Cô bé hết chạy vào nhà tắm vắt khăn nóng lau mình cho Văn Kỳ. Cô bé muốn giúp Văn Kỳ thay quần áo nhưng lại lúng túng không làm được."Chi..chị...ơi...."Bỗng điện thoại trong túi xách Văn Kỳ đổ chuông lớn. Tiểu Bạch giật mình tìm kiếm. Màn hình hiển thị một dãy số lạ, nhấp nháy trong ánh sáng mờ. cô bé không nghĩ nhiều lập tức bắt máy"Alo..huhu...alo...ai vậy?"Đầu dây bên kia thoáng im lặng vì không nghĩ người nhấc máy là một đứa trẻ. Nhưng qua hai giây cũng lên tiếng, là một giọng nữ trung niên[Là ta. Con là Tiểu Bạch? Văn Kỳ đâu?]Tiểu Bạch như tìm được sợi rơm cứu mạng mà gào lên trong nước mắt"Cứu...cứu chị ấy...chị ấy sốt cao....nóng...nóng rất nóng....còn ho ra...máu nữa...."Như quả địa lội thả xuống. Giọng người phụ nữ tràn ngập ý tứ lo lắng cùng hoảng loạn.[Đừng khóc. Tiểu Bạch ngoan. Con ở cạnh Văn Kỳ. Bà lập tức đến.]Âm thanh tút tút vang lên trong điện thoai. Tiểu Bạch nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Văn Kỳ mà nức nở.Rất nhanh bên ngoài căn nhà thuê nhỏ vang lên âm thanh gõ cửa dồn dậpTiểu Bạch khựng lại. Cô bé không dám mở, chỉ lặng lẽ bước ra gần cửa, giọng run run"Ai vậy ạ?"Ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc, vừa lãnh đạm vừa có chút không chắc chắn"Là bà. Bà là mẹ của Văn Kỳ. Tiểu Bạch mở cửa cho bà."Tay Tiểu Bạch cứng lại. Cô bé do dự rồi vẫn mở khóa.Ánh đèn hành lang rọi vào, người phụ nữ trước mặt vẫn là dáng vẻ quý phái ấy, áo khoác lông dài, nhưng trong đáy mắt lại có vẻ gì đó như vừa giấu một cơn run nhẹ.Uyển Trân Trân hít mạnh một hơi nhìn không gian sống của đứa nhỏ mà cõi lòng như bị xé rách. Sao phải đầy bản thân đến mức này?Ánh mắt bà nhanh chóng chạm phải thân ảnh đang co ro trên ghế sofa nhỏ kia. Giày cao gót dưới chân nhanh hơn vài nhịp, so với lần gặp mấy ngày trước ở trường học Tiểu Bạch thì đứa nhỏ này đã gầy thêm một phầnSườn mặt trắng gần như trong suốt, môi mỏng nhợt nhạt, mồ hôi lại không ngừng rịn ra nơi thái dương.Uyển Trân Trân vội vàng khụy người xuống, bà đưa tay chạm vào làn da trơn bóng của Văn Kỳ mà thoảng rụt lại, thật nóng."Vú Phương, đỡ con bé vào phòng. Mang dụng cụ y tế đến đây."Rất nhanh vú Phương từ bên ngoài bước vào sau khi trân an Tiểu Bạch vài câu đơn giản. Văn Kỳ bị sốt cao, nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt khẽ mở ra trong mông lung. Bên tai nàng vang lên tiếng nói loáng thoáng quen thuộc mà nàng từng ao ước nghe được trong hàng trăm trận đòn thừa sống thiếu chết những năm qua..."Cẩn thận... con bé gầy quá rồi..."Câu nói đó khiến mi mắt nàng khẽ run, khóe môi khô nứt khẽ cử động, nhưng lại không thể thốt nên lời.Văn Kỳ sốt cao, mồ hôi thấm ướt cả lớp áo mỏng trên người. Đêm lạnh, hơi thở nàng mỏng manh như sắp hòa vào bóng tối. Uyển Trân Trân ngồi bên, ánh mắt lo lắng nhìn con gái đang run rẩy co ro, ánh đèn ấm cũng không thể che giấu sắc đỏ ửng bất thường nơi gò má và trán nàng."Người ướt sũng rồi. Vú Phương, thay quần áo sạch cho con bé."Giọng bà khàn khàn, vội vã.Vú Phương gật đầu, vội mang bộ đồ ngủ mới đến. Bà là người hầu đã già, đã từng thay tã cho Văn Kỳ khi nàng còn bé, đôi tay thành thục và cẩn trọng."Phu nhân, người cũng lại giúp tôi một tay, con bé yếu quá, không tự ngồi dậy được."Uyển Trân Trân gật nhẹ, luồn tay ra sau lưng con gái, chậm rãi đỡ nàng ngồi dậy. Lớp áo ướt lạnh dính vào da được kéo lên từng chút, từng chút...Soạt.Ngay khoảnh khắc vú Phương kéo được áo qua vai Văn Kỳ, động tác của bà khựng lại.Bộp...Bộ đồ sạch rơi xuống sàn.Uyển Trân Trân cũng chết sững. Bàn tay đang đỡ cổ con gái khẽ run. Trước mắt bà, không còn là một thân thể phụ nữ 25 tuổi, mà là một bức bản đồ đau thương, đầy những vết tích găm sâu vào da thịt lẫn tim gan.Từ vai xuống lưng là những vết roi cũ mới chồng lên nhau, sậm màu, ngoằn ngoèo như rắn độc siết quanh thân thể.Ở mạn sườn, một mảng da xám đục như cháy sém, nhăn nhúm cứng ngắc.Trên cánh tay, dưới đầu gối, thắt lưng – không nơi nào là lành lặn.Cổ tay là dấu tròn mờ của dây gai siết, thâm tím rạn nứt quanh cổ chân.Ngay bụng dưới, sát xương chậu, là một vết rạn như từng bị đá liên tục vào cùng một chỗ.Và rồi, đôi mắt Uyển Trân Trân đông cứng trước thứ cuối cùngDãy số 8751 – hằn trên làn da ngay dưới xương sườn trái, như thể bị khắc bằng sắt nung.Cả không gian nghẹn lại.Vú Phương run run đưa tay che miệng, mắt đỏ hoe.Uyển Trân Trân chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay bà chạm nhẹ vào một vết sẹo kéo dài từ bả vai xuống lưng con gái.Thô ráp. Lồi lên. Lạnh ngắt.Như một nhát chém xuyên qua thời gian, cắt bà làm đôi.Bà rụt tay lại theo phản xạ. Nhưng rồi... không kìm được, lại lần nữa chạm vào.Một vết bỏng chai cứng. Một vết tím bầm mới chưa tan. Một vết rạn sâu tận đáy da thịt.Mỗi lần chạm, là một cú tát giáng vào tim bà."Sao lại thành như vậy..."Bà thì thào, đầu gối mềm nhũn như muốn sụp xuống."Con gái tôi... con tôi... đã sống thế này bao lâu rồi...?"Ngay lúc ấy, Văn Kỳ khẽ động đậy, đôi môi khô mấp máy. Nàng sốt cao, mê sảng."Đừng... đừng đánh mà...""...em không có trộm... thật mà...""Mẹ... cứu con... được không...""...mẹ ơi... đau... đau lắm..."Từng chữ... rơi ra khỏi miệng nàng như lưỡi dao chậm rãi lóc thịt.Uyển Trân Trân chết lặng. Trong trí nhớ bà, con bé từng trắng trẻo, thơm mùi sữa. Mỗi khi té, bà đều vội vàng ôm lấy, hôn nhẹ vào đầu gối.Vậy mà giờ đây, con gái bà... lại trở thành thế này. Một sinh thể rách nát sống sót từ địa ngục.Bà nghẹn giọng, bàn tay run như người sắp ngã quỵ. Rồi bất giác, Văn Kỳ... co người lại, gạt tay bà ra bằng phản xạ vô thức, miệng thì thầm"Đừng đụng vào tôi... tôi sẽ không kêu nữa... xin đừng đánh mà..."Uyển Trân Trân như bị búa bổ. Cô gái gầy gò trước mặt bà... sợ cả vòng tay của mẹ ruột."Trời ơi... mẹ xin lỗi... Tiểu Kỳ... là mẹ hại con rồi..."Tiếng nức nở nghẹn lại nơi cổ họng. Nước mắt bà rơi từng giọt, không kịp lau.Những câu từng nói lạnh lẽo năm nào "Con không phải con tôi", "Đưa vào trại giáo dưỡng ba năm", giờ như từng nhát dao đang róc lại chính trái tim bà.Tiểu Bạch đứng nép trong góc phòng, bàn tay nhỏ siết chặt, mắt mở to kinh hoàng.Cô bé chưa từng thấy Văn Kỳ... như thế này. Như một chứng tích sống của sự giày vò.
Chả trách... chị ấy chỉ mặc đồ dài tay. Chả trách... chị ấy lại ốm yếu đến vậy...nhưng cũng kiên cường đến vậyVú Phương quỳ xuống nhặt bộ đồ rơi, nghẹn ngào nói khẽ"Phu nhân... cô ấy... làm sao sống qua từng ấy năm được ạ..."Uyển Trân Trân ngồi cạnh giường, khăn ấm trong tay đã nguội, nhưng nàng vẫn đều đặn lau mồ hôi trên trán con gái. Văn Kỳ mê man thi thoảng lại rên khẽ, như thể từng hơi thở đều mang theo một cơn đau thấu xương.Điện thoại trên bàn rung lên một tiếng khẽ. Là người của bà gửi tư liệu từ trại giáo dưỡng đến. Dòng tiêu đề đơn giản: Số hiệu 8751 – Hồ sơ đầy đủ.Tay bà run lên một chút. Uyển Trân Trân cầm máy, mở tài liệu, từng trang, từng dòng, từng câu chữ lạnh tanh như được khắc bằng lưỡi dao lên cốt tủy.Từng tấm ảnh hiện lên.Tấm đầu tiên, một cô gái gầy quỳ giữa sân xi măng, trời mùa đông, mặt đất phủ sương và băng mỏng. Quần áo mỏng rách, đôi chân trần gập lại dưới thân, hai bàn tay cột sau lưng. Phía trước là một bát cơm thiu đổ dưới đất.Chú thích bên dưới: Hình phạt ngày 43 - Quỳ 6 tiếng không ngẩng đầu, không được phép dùng tay ăn. Chống lệnh lần ba sẽ bị đánh 50 roi mây vào mông trần.Tấm tiếp theo, góc chụp từ trên cao, 8751 đang bò bốn chân như chó giữa sân, bên cạnh là giáo viên cầm roi chỉ đạo. Mắt cô bé bị bịt, miệng ngậm một cái nút nhựa. Cổ đeo vòng sắt nối vào dây xích.Chú thích : Bài học phục tùng - Hành vi không chịu gọi giáo viên là 'chủ nhiệm', bắt thực hiện bài huấn luyện nhận thức thân phận. 8751 không phát tiếng kêu suốt ba giờ đồng hồ.Tấm thứ ba, cảnh bên trong nhà bếp, cô bé số hiệu 8751 bị bắt ngồi xổm giữa hai thùng rác. Một người mặc đồng phục nhân viên bếp đang cầm gáo múc canh thừa từ chậu rửa, đổ thẳng vào chiếc bát nhựa đỏ trước mặt. 8751 run rẩy, ánh mắt trống rỗng, không dám nhìn lên.Ghi chú phía dưới lạnh lùng: Trừng phạt vì ăn lén. Phạt 2 ngày không ăn, sau đó cho ăn lại bằng cơm thừa, thức ăn hỏng. Nhân viên được yêu cầu đứng giám sát ép hoàn thành toàn bộ khẩu phần.Uyển Trân Trân siết chặt điện thoại, móng tay cắm vào da. Từng chữ, từng hình ảnh như muốn lột hết từng lớp da trên người bà – chứ không phải con gái bà – người đã sống qua tất cả.Kéo xuống dưới cùng, là video.Trong video mờ, ánh sáng yếu, 8751 đang quỳ trên sàn lát đá, trần nhà thấp, xung quanh là bốn bức tường khép kín. Bên cạnh là một chậu nước lạnh đặt dưới quạt công suất lớn, liên tục bật thốc vào mặt. Cô bé quỳ suốt, lưng rướn đến thẳng tắp, nhưng đầu cúi sát, trán chạm gạch. Một tiếng roi vút lên, cắm thẳng vào vai phải, không hét, không rên.Một giọng nói vang lên trong video, đều đặn như máy"Quy tắc số tám: Ai không chịu nhận lỗi sẽ học cách im lặng đến tận xương."Lại một roi nữa. Da thịt văng ra từng mảnh nhỏ.Uyển Trân Trân không chịu nổi nữa. Bà tắt video, ôm đầu gục xuống mép giường. Những giọt nước mắt đổ xuống đôi chân gầy của Văn Kỳ – đôi chân từng bị bắt quỳ đến nứt máu, từng phải bò như thú vật chỉ để sống sót.Một cô gái hai mươi tuổi, bị chính gia đình mình đẩy vào địa phương ấy. Bị đào tạo như súc vật. Bị ép đói, ép quỳ, bị bẻ gãy từng chút nhân phẩm.Giờ bà đã biết vì sau lần đó ở Tư Đồ gia, con bé chịu đánh đến chai lì không phải biểu hiện của chống cự...mà đã quen sống trong đòn roi, và được dạy cách im lặng như tượng đá.Uyển Trân Trân ngước lên nhìn Văn Kỳ. Mí mắt cô bé khẽ giật – như bị cơn ác mộng nào đó kéo ngược về quá khứ. Và rồi một tiếng thì thầm rơi ra từ miệng cô, rất nhỏ, rất mỏng như hơi thở."Cứu ...con...được không....con sẽ ngoan...con không gây...hấn với cô ta...con không hề ngỗ ngược....có ai có thể ....tin con không?"Căn phòng nhỏ chỉ còn tiếng khóc ngất quảng vang lên xen lẫn âm thanh thở phì phò của người sốt caoBên ngoài phòng khách. Vú Phương lặng lẽ lau nước mắt và giúp Tiểu Bạch ngủ.
Văn Kỳ hiểu ngay. Với những người như họ, thể diện mới là thứ quan trọng nhất."Được. Tôi cũng không làm to chuyện"Nàng nói, ánh mắt quét qua lão sư một lần cuối, không giận dữ nhưng lạnh như nước hồ mùa đông."Nhưng lão sư cảm phiền làm thủ tục. Tôi sẽ chuyển trường cho Tiểu Bạch."Nàng dừng lại, giọng chậm rãi hơn, nhưng từng chữ vẫn như gõ xuống bàn."Một ngôi trường như vậy... có thể giáo dục được trẻ em sao?"Câu hỏi không cần ai trả lời. Căn phòng yên lặng, đến tiếng kim rơi cũng nghe được.Vừa bước ra khỏi khu hành chính, ánh nắng hắt nghiêng qua tán cây bàng trước sân trường. Trên băng ghế đá cạnh sân chơi, Tiểu Bạch ngồi co gối, balô ôm trước ngực, ánh mắt cụp xuống, đỏ hoe.Văn Kỳ tiến lại gần, không nói gì. Tiểu Bạch ngẩng lên, vừa nhìn thấy nàng, liền lí nhí"Em không giành đồ chơi trước... Em chỉ giữ lại con khủng long thôi..."Văn Kỳ cúi xuống, đưa tay phải lên xoa đầu em. Động tác rất nhẹ, nhưng cơn đau khiến khóe môi nàng khẽ run, sắc mặt thoáng tái."Chị biết."Nàng nói, giọng dịu xuống như nước mưa sau trận bão."Chị tin em."Tiểu Bạch khóe mắt ầng ật nước nhưng nụ cười lại nở rộng trên môi."Ngoan, không khóc. Chị dẫn em đi ăn kem."Cổng trường tiểu học Nhân Hòa dần khuất lại sau lưng. Văn Kỳ và Tiểu Bạch sóng bước bên nhau, tay nắm tay thật chặt."Chị sẽ tìm một ngôi trường khác."Văn Kỳ nói, giọng rất khẽ"Chị muốn Tiểu Bạch có được sự giáo dục tốt nhất."Tiểu Bạch gật nhẹ, không nói, chỉ nắm tay nàng chặt hơn. Hai người cứ thế lặng lẽ đi trên vỉa hè nắng nhạt, như một mảnh ghép lạc lõng giữa thành phố ồn ào.Đột nhiên, tiếng động cơ trầm thấp vang lên bên cạnh. Một chiếc xe sang màu đen dừng sát lề đường, bóng loáng đến mức phản chiếu cả bầu trời mỏng mây. Cửa sau mở ra, một đôi giày cao gót tinh tế chạm xuống mặt đất lát đá.Uyển Trân Trân từ trên xe bước xuống, váy dài màu thiên thanh, kính râm che đi một phần khuôn mặt. Nhưng là khí chất của gia đình tài phiệt thì không lẫn vào đâu được. Văn Kỳ thoáng cau mày nhìn Uyển Trân Trân đang tiến đến. Tay nàng trong vô thức nắm chặt tay Tiểu Bạch, bước chân cũng lùi về sau một bước."Con làm gì ở đây vào giờ này?"Uyển Trân Trân cất tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo tầng lớp ý vị.Văn Kỳ không vội lên tiếng. Khu vực này không phải nơi để giới hào môn như phu nhân Tư Đồ gia lui tới, càng không tình cờ đến mức nàng vừa đặt chân ra đã gặp.Đây còn không phải cố ý muốn tìm nàng. Nhưng vì sao? Đừng nói là vì lần trước nàng cùng Tư Đồ Thanh Nhược xảy ra cự cãi ở quán cà phê đi."Con có việc đi trước. Phu nhân đi thong thả."Văn Kỳ khẽ cúi đầu và Tiểu Bạch cũng làm theo, nhưng là chân nàng còn đi chưa được hai bước đã bị chất giọng phía sau kéo lại"Ta có chuyện muốn nói với con. Lên xe."Thân thể Văn Kỳ thoáng động. Nàng không quay đầu chỉ buông lại câu nói rồi cất bước."Thật ngại. Con không có gì để nói với người."Tay Uyển Trân Trân khẽ co lại. Bà không dồn ép nhưng trong đáy mắt nhìn bóng lưng gầy yếu kia mà cực kỳ dao động."Con không nghĩ cho con cũng nên nghĩ cho đứa bé đang theo con. Môi trường chỗ con đang ở lộn xộn như vậy, đứa nhỏ có thể phát triển tốt sao?"Văn Kỳ dừng bước. Nàng hít sâu một hơi để trấn tĩnh và tiếp tục bước như những lời vừa rồi hoàn toàn không nghe thấy.Uyển Trân Trân nhìn bóng lưng ấy mà thở mạnh. Đứa nhỏ này khi cần mềm yếu sẽ khiến người khác phát chán, nhưng đến khi cứng đầu lại khiến người khác không biết nên làm sao.Buổi tối, ánh đèn vàng mờ dịu hắt xuống căn phòng nhỏ, Văn Kỳ ngồi một mình trên sofa đơn, Tiểu Bạch đã ngủ say trong phòng trong, hơi thở đều đều. Nàng chống cằm nhìn cuốn sổ chi tiêu đang đặt trên đùi và màn hình điện thoại đang mở úng dụng máy tính.Nàng cẩn trọng rà soát lại từng con sốXưởng quảng cáo nàng chỉ vừa vào làm, và tình hình kinh doanh của xưởng cũng không quá tốt, lương được bốn ngàn tệKhoản tiền mà Giản Thanh Khê đưa vẫn còn nguyên viện năm mươi ngàn tệ trong thẻ mà nàng chưa từng đụng đến, xem nó như một khoản dự phòng cần thiếtỞ Hải Thành mà nói thì việc mang theo một đứa trẻ với độ tuổi ăn học mà chỉ có bốn ngàn tệ bao gồm các chi phí là vô cùng khốn đốn.Ánh mắt Văn Kỳ dừng lại nơi tờ rơi học phí của ngôi trường tư thục trong khu. Học phí cao gần gấp đôi trường công, nhưng an ninh tốt, giáo viên chuyên môn, và quan trọng nhất là môi trường ấm áp, bao dung.Tiểu Bạch cần điều đóNàng hít mạnh một hơi như đưa ra quyết định. Nàng dùng điện thoại để lại thông tin đăng ký cho nhà trường và lên cuộc hẹn vào sáng mai. Khi nàng vừa kết thúc quá trình đăng ký thì điện thoại cũng đổ lên một hồi chuông, nàng nhìn dãy số lạ mà thoáng ngẩn ra. Thông tin của nàng đâu có mấy ai biết được"Alo."[Tiểu Kỳ. Ta là mẹ của Thanh Khê. Dạo này sức khỏe con thế nào rồi?]Đầu dây bên kia vang lên âm thanh ấp áp, giống như suối nhỏ chảy qua nội tâm Văn Kỳ. Nàng vô thức hơi tựa lưng vào thành sofa mà mỉm cười lên tiếng"Con chào bác. Con vẫn ổn ạ"[Ổn sao? cái con bé này cứ thích cậy mạnh thôi]Giọng bà có trách cứ như quan trọng là sự quan tâm chân thành[Ngày mai ta bảo đầu bếp trong nhà chuẩn bị một số món mang đến cho con. Tất cả là dựa theo thực đơn của bác sĩ để chăm bẳm cơ thể nhỏ của con. Đừng có mà không nhận. Khi nào Thanh Khê về nước thì ghé qua dùng cơm]Một câu nói đơn giản, nhưng khiến cổ họng Văn Kỳ nghẹn lại. Nhiều năm rồi, nàng chưa từng nghe một người lớn nào dùng giọng điệu dịu dàng ấy với mình, dùng sự quan tâm ấy với nàng."Vâng ạ. Con cảm ơn bác."[Ơn nghĩa gì. Gia gia trong nhà rất thích con, ta cũng thích con, còn có Thanh Khê nhà ta tương tư con gần tám năm trời. Con nói xem có phải nhân duyên rất kỳ diệu không?]Văn Kỳ thoáng đỏ mặt. Nàng vẫn là muốn hỏi rốt cuộc năm đó nàng đã làm gì để Giản Thanh Khê ấn tượng sâu sắc đến vậy.Buổi chiều Hải Thành đổ mưa như trút nước. Mây đen cuộn kín bầu trời, sấm sét vang rền như dội thẳng vào lòng người. Trong xưởng quảng cáo nhỏ ở cuối khu phố Đông, mấy chiếc đèn tuýp nhấp nháy lay lắt như sắp tắt đến nơi.Văn Kỳ vừa làm xong bản chỉnh sửa cuối cho một bảng quảng cáo thì nghe âm thanh càm ràm xen lẫn lo lắng của bà chủ"Tiểu Kỳ, con nói xem có phải lão già nhà ta bị điên không. Bảo là không cần thuê người, tiết kiệm chi phí. Nhưng trời thế này..."Lòng Văn Kỳ thoáng trầm xuống. Lão Tứ năm nay gần năm mươi, lại mang chứng thấp khớp và đau lưng kinh niên. Dưới cơn mưa như xé trời này mà còn leo trèo gắn bảng, hậu quả thật không dám nghĩ."Hay để con đi qua đó xem sao."Nàng dứt lời liền chỉ kịp khoác đại áo khoác gió rồi chạy ra ngoài. Gió quất vào mặt đau rát, mưa hắt từng đợt như muốn xé toạc tấm thân gầy. Nhưng nàng vẫn bước qua những con phố ngập nước, đến được điểm thi công.Cảnh tượng đập vào mắt khiến tim nàng thắt lại. Lão Tứ đang gò lưng trên khung sắt dựng bảng, nước mưa đổ xuống như thác, chiếc áo khoác mỏng ướt đẫm dính chặt vào người ông."Lão Tứ! Xuống đi!"Văn Kỳ hét lên, tiếng gió và mưa nuốt trọn phần nửa câu.Lão Tứ vừa thấy nàng, giật mình ho khan vài tiếng"Sao cô tới đây? Về đi, ướt hết rồi còn gì!"Văn Kỳ không đợi ông phân trần, đã nhanh chóng trèo lên hỗ trợ, cả người run lên vì lạnh."Tôi phụ chú. Một mình chú thì khi nào mới xong? Không khéo lại nhập viện vì kiệt sức nữa."Lời này là nói cho lão Tứ nhưng là sự cậy mạnh của nàng. Với thân thể yếu ớt đó của nàng thì việc ở độ cao năm mét làm việc ngoài trời trong cơn mưa như trút nước suốt sáu giờ đồng hồ chính là thách thức giới hạn chịu đựng của thân thế.Văn Kỳ toàn thân ướt sũng, mái tóc nhỏ nước không ngừng, từng bước chân như nặng trĩu khi trở về căn hộ nhỏ. Vừa mở cửa, nàng không còn sức để thay quần áo hay lau tóc, chỉ ngã vật xuống giường sofaCơn sốt đến âm ỉ như ngọn lửa âm thầm bùng lên từ bên trong, nàng mê mang đến mức khi Tiểu Bạch được người của trường đưa về nhà nàng cũng không hay biết...Trong giấc mơ mờ mịt, nàng nghe thấy tiếng Tiểu Bạch gọi mình"Chị...chị, sao chị nóng quá.."Ngoài trời cơn mưa vẫn chưa dứt, Văn Kỳ vẫn năm co ro trên sofa nhỏ, quần áo ướt sủng, môi tím lại và thân thể không ngừng run lên, hơi thở nóng ran, trán đẫm mồ hôi.Tiểu Bạch cũng không thay đồng phục ở trường. Cô bé hết chạy vào nhà tắm vắt khăn nóng lau mình cho Văn Kỳ. Cô bé muốn giúp Văn Kỳ thay quần áo nhưng lại lúng túng không làm được."Chi..chị...ơi...."Bỗng điện thoại trong túi xách Văn Kỳ đổ chuông lớn. Tiểu Bạch giật mình tìm kiếm. Màn hình hiển thị một dãy số lạ, nhấp nháy trong ánh sáng mờ. cô bé không nghĩ nhiều lập tức bắt máy"Alo..huhu...alo...ai vậy?"Đầu dây bên kia thoáng im lặng vì không nghĩ người nhấc máy là một đứa trẻ. Nhưng qua hai giây cũng lên tiếng, là một giọng nữ trung niên[Là ta. Con là Tiểu Bạch? Văn Kỳ đâu?]Tiểu Bạch như tìm được sợi rơm cứu mạng mà gào lên trong nước mắt"Cứu...cứu chị ấy...chị ấy sốt cao....nóng...nóng rất nóng....còn ho ra...máu nữa...."Như quả địa lội thả xuống. Giọng người phụ nữ tràn ngập ý tứ lo lắng cùng hoảng loạn.[Đừng khóc. Tiểu Bạch ngoan. Con ở cạnh Văn Kỳ. Bà lập tức đến.]Âm thanh tút tút vang lên trong điện thoai. Tiểu Bạch nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Văn Kỳ mà nức nở.Rất nhanh bên ngoài căn nhà thuê nhỏ vang lên âm thanh gõ cửa dồn dậpTiểu Bạch khựng lại. Cô bé không dám mở, chỉ lặng lẽ bước ra gần cửa, giọng run run"Ai vậy ạ?"Ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc, vừa lãnh đạm vừa có chút không chắc chắn"Là bà. Bà là mẹ của Văn Kỳ. Tiểu Bạch mở cửa cho bà."Tay Tiểu Bạch cứng lại. Cô bé do dự rồi vẫn mở khóa.Ánh đèn hành lang rọi vào, người phụ nữ trước mặt vẫn là dáng vẻ quý phái ấy, áo khoác lông dài, nhưng trong đáy mắt lại có vẻ gì đó như vừa giấu một cơn run nhẹ.Uyển Trân Trân hít mạnh một hơi nhìn không gian sống của đứa nhỏ mà cõi lòng như bị xé rách. Sao phải đầy bản thân đến mức này?Ánh mắt bà nhanh chóng chạm phải thân ảnh đang co ro trên ghế sofa nhỏ kia. Giày cao gót dưới chân nhanh hơn vài nhịp, so với lần gặp mấy ngày trước ở trường học Tiểu Bạch thì đứa nhỏ này đã gầy thêm một phầnSườn mặt trắng gần như trong suốt, môi mỏng nhợt nhạt, mồ hôi lại không ngừng rịn ra nơi thái dương.Uyển Trân Trân vội vàng khụy người xuống, bà đưa tay chạm vào làn da trơn bóng của Văn Kỳ mà thoảng rụt lại, thật nóng."Vú Phương, đỡ con bé vào phòng. Mang dụng cụ y tế đến đây."Rất nhanh vú Phương từ bên ngoài bước vào sau khi trân an Tiểu Bạch vài câu đơn giản. Văn Kỳ bị sốt cao, nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt khẽ mở ra trong mông lung. Bên tai nàng vang lên tiếng nói loáng thoáng quen thuộc mà nàng từng ao ước nghe được trong hàng trăm trận đòn thừa sống thiếu chết những năm qua..."Cẩn thận... con bé gầy quá rồi..."Câu nói đó khiến mi mắt nàng khẽ run, khóe môi khô nứt khẽ cử động, nhưng lại không thể thốt nên lời.Văn Kỳ sốt cao, mồ hôi thấm ướt cả lớp áo mỏng trên người. Đêm lạnh, hơi thở nàng mỏng manh như sắp hòa vào bóng tối. Uyển Trân Trân ngồi bên, ánh mắt lo lắng nhìn con gái đang run rẩy co ro, ánh đèn ấm cũng không thể che giấu sắc đỏ ửng bất thường nơi gò má và trán nàng."Người ướt sũng rồi. Vú Phương, thay quần áo sạch cho con bé."Giọng bà khàn khàn, vội vã.Vú Phương gật đầu, vội mang bộ đồ ngủ mới đến. Bà là người hầu đã già, đã từng thay tã cho Văn Kỳ khi nàng còn bé, đôi tay thành thục và cẩn trọng."Phu nhân, người cũng lại giúp tôi một tay, con bé yếu quá, không tự ngồi dậy được."Uyển Trân Trân gật nhẹ, luồn tay ra sau lưng con gái, chậm rãi đỡ nàng ngồi dậy. Lớp áo ướt lạnh dính vào da được kéo lên từng chút, từng chút...Soạt.Ngay khoảnh khắc vú Phương kéo được áo qua vai Văn Kỳ, động tác của bà khựng lại.Bộp...Bộ đồ sạch rơi xuống sàn.Uyển Trân Trân cũng chết sững. Bàn tay đang đỡ cổ con gái khẽ run. Trước mắt bà, không còn là một thân thể phụ nữ 25 tuổi, mà là một bức bản đồ đau thương, đầy những vết tích găm sâu vào da thịt lẫn tim gan.Từ vai xuống lưng là những vết roi cũ mới chồng lên nhau, sậm màu, ngoằn ngoèo như rắn độc siết quanh thân thể.Ở mạn sườn, một mảng da xám đục như cháy sém, nhăn nhúm cứng ngắc.Trên cánh tay, dưới đầu gối, thắt lưng – không nơi nào là lành lặn.Cổ tay là dấu tròn mờ của dây gai siết, thâm tím rạn nứt quanh cổ chân.Ngay bụng dưới, sát xương chậu, là một vết rạn như từng bị đá liên tục vào cùng một chỗ.Và rồi, đôi mắt Uyển Trân Trân đông cứng trước thứ cuối cùngDãy số 8751 – hằn trên làn da ngay dưới xương sườn trái, như thể bị khắc bằng sắt nung.Cả không gian nghẹn lại.Vú Phương run run đưa tay che miệng, mắt đỏ hoe.Uyển Trân Trân chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay bà chạm nhẹ vào một vết sẹo kéo dài từ bả vai xuống lưng con gái.Thô ráp. Lồi lên. Lạnh ngắt.Như một nhát chém xuyên qua thời gian, cắt bà làm đôi.Bà rụt tay lại theo phản xạ. Nhưng rồi... không kìm được, lại lần nữa chạm vào.Một vết bỏng chai cứng. Một vết tím bầm mới chưa tan. Một vết rạn sâu tận đáy da thịt.Mỗi lần chạm, là một cú tát giáng vào tim bà."Sao lại thành như vậy..."Bà thì thào, đầu gối mềm nhũn như muốn sụp xuống."Con gái tôi... con tôi... đã sống thế này bao lâu rồi...?"Ngay lúc ấy, Văn Kỳ khẽ động đậy, đôi môi khô mấp máy. Nàng sốt cao, mê sảng."Đừng... đừng đánh mà...""...em không có trộm... thật mà...""Mẹ... cứu con... được không...""...mẹ ơi... đau... đau lắm..."Từng chữ... rơi ra khỏi miệng nàng như lưỡi dao chậm rãi lóc thịt.Uyển Trân Trân chết lặng. Trong trí nhớ bà, con bé từng trắng trẻo, thơm mùi sữa. Mỗi khi té, bà đều vội vàng ôm lấy, hôn nhẹ vào đầu gối.Vậy mà giờ đây, con gái bà... lại trở thành thế này. Một sinh thể rách nát sống sót từ địa ngục.Bà nghẹn giọng, bàn tay run như người sắp ngã quỵ. Rồi bất giác, Văn Kỳ... co người lại, gạt tay bà ra bằng phản xạ vô thức, miệng thì thầm"Đừng đụng vào tôi... tôi sẽ không kêu nữa... xin đừng đánh mà..."Uyển Trân Trân như bị búa bổ. Cô gái gầy gò trước mặt bà... sợ cả vòng tay của mẹ ruột."Trời ơi... mẹ xin lỗi... Tiểu Kỳ... là mẹ hại con rồi..."Tiếng nức nở nghẹn lại nơi cổ họng. Nước mắt bà rơi từng giọt, không kịp lau.Những câu từng nói lạnh lẽo năm nào "Con không phải con tôi", "Đưa vào trại giáo dưỡng ba năm", giờ như từng nhát dao đang róc lại chính trái tim bà.Tiểu Bạch đứng nép trong góc phòng, bàn tay nhỏ siết chặt, mắt mở to kinh hoàng.Cô bé chưa từng thấy Văn Kỳ... như thế này. Như một chứng tích sống của sự giày vò.
Chả trách... chị ấy chỉ mặc đồ dài tay. Chả trách... chị ấy lại ốm yếu đến vậy...nhưng cũng kiên cường đến vậyVú Phương quỳ xuống nhặt bộ đồ rơi, nghẹn ngào nói khẽ"Phu nhân... cô ấy... làm sao sống qua từng ấy năm được ạ..."Uyển Trân Trân ngồi cạnh giường, khăn ấm trong tay đã nguội, nhưng nàng vẫn đều đặn lau mồ hôi trên trán con gái. Văn Kỳ mê man thi thoảng lại rên khẽ, như thể từng hơi thở đều mang theo một cơn đau thấu xương.Điện thoại trên bàn rung lên một tiếng khẽ. Là người của bà gửi tư liệu từ trại giáo dưỡng đến. Dòng tiêu đề đơn giản: Số hiệu 8751 – Hồ sơ đầy đủ.Tay bà run lên một chút. Uyển Trân Trân cầm máy, mở tài liệu, từng trang, từng dòng, từng câu chữ lạnh tanh như được khắc bằng lưỡi dao lên cốt tủy.Từng tấm ảnh hiện lên.Tấm đầu tiên, một cô gái gầy quỳ giữa sân xi măng, trời mùa đông, mặt đất phủ sương và băng mỏng. Quần áo mỏng rách, đôi chân trần gập lại dưới thân, hai bàn tay cột sau lưng. Phía trước là một bát cơm thiu đổ dưới đất.Chú thích bên dưới: Hình phạt ngày 43 - Quỳ 6 tiếng không ngẩng đầu, không được phép dùng tay ăn. Chống lệnh lần ba sẽ bị đánh 50 roi mây vào mông trần.Tấm tiếp theo, góc chụp từ trên cao, 8751 đang bò bốn chân như chó giữa sân, bên cạnh là giáo viên cầm roi chỉ đạo. Mắt cô bé bị bịt, miệng ngậm một cái nút nhựa. Cổ đeo vòng sắt nối vào dây xích.Chú thích : Bài học phục tùng - Hành vi không chịu gọi giáo viên là 'chủ nhiệm', bắt thực hiện bài huấn luyện nhận thức thân phận. 8751 không phát tiếng kêu suốt ba giờ đồng hồ.Tấm thứ ba, cảnh bên trong nhà bếp, cô bé số hiệu 8751 bị bắt ngồi xổm giữa hai thùng rác. Một người mặc đồng phục nhân viên bếp đang cầm gáo múc canh thừa từ chậu rửa, đổ thẳng vào chiếc bát nhựa đỏ trước mặt. 8751 run rẩy, ánh mắt trống rỗng, không dám nhìn lên.Ghi chú phía dưới lạnh lùng: Trừng phạt vì ăn lén. Phạt 2 ngày không ăn, sau đó cho ăn lại bằng cơm thừa, thức ăn hỏng. Nhân viên được yêu cầu đứng giám sát ép hoàn thành toàn bộ khẩu phần.Uyển Trân Trân siết chặt điện thoại, móng tay cắm vào da. Từng chữ, từng hình ảnh như muốn lột hết từng lớp da trên người bà – chứ không phải con gái bà – người đã sống qua tất cả.Kéo xuống dưới cùng, là video.Trong video mờ, ánh sáng yếu, 8751 đang quỳ trên sàn lát đá, trần nhà thấp, xung quanh là bốn bức tường khép kín. Bên cạnh là một chậu nước lạnh đặt dưới quạt công suất lớn, liên tục bật thốc vào mặt. Cô bé quỳ suốt, lưng rướn đến thẳng tắp, nhưng đầu cúi sát, trán chạm gạch. Một tiếng roi vút lên, cắm thẳng vào vai phải, không hét, không rên.Một giọng nói vang lên trong video, đều đặn như máy"Quy tắc số tám: Ai không chịu nhận lỗi sẽ học cách im lặng đến tận xương."Lại một roi nữa. Da thịt văng ra từng mảnh nhỏ.Uyển Trân Trân không chịu nổi nữa. Bà tắt video, ôm đầu gục xuống mép giường. Những giọt nước mắt đổ xuống đôi chân gầy của Văn Kỳ – đôi chân từng bị bắt quỳ đến nứt máu, từng phải bò như thú vật chỉ để sống sót.Một cô gái hai mươi tuổi, bị chính gia đình mình đẩy vào địa phương ấy. Bị đào tạo như súc vật. Bị ép đói, ép quỳ, bị bẻ gãy từng chút nhân phẩm.Giờ bà đã biết vì sau lần đó ở Tư Đồ gia, con bé chịu đánh đến chai lì không phải biểu hiện của chống cự...mà đã quen sống trong đòn roi, và được dạy cách im lặng như tượng đá.Uyển Trân Trân ngước lên nhìn Văn Kỳ. Mí mắt cô bé khẽ giật – như bị cơn ác mộng nào đó kéo ngược về quá khứ. Và rồi một tiếng thì thầm rơi ra từ miệng cô, rất nhỏ, rất mỏng như hơi thở."Cứu ...con...được không....con sẽ ngoan...con không gây...hấn với cô ta...con không hề ngỗ ngược....có ai có thể ....tin con không?"Căn phòng nhỏ chỉ còn tiếng khóc ngất quảng vang lên xen lẫn âm thanh thở phì phò của người sốt caoBên ngoài phòng khách. Vú Phương lặng lẽ lau nước mắt và giúp Tiểu Bạch ngủ.