KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI

Chương 20 : Ngạo Khí Bị Giấu Kín



Chương 20 : Ngạo Khí Bị Giấu Kín

================

Cổng trại giáo dưỡng sơn màu xám đã bạc màu hiện ra trước mắt. Một hàng chữ trắng treo trên bảng sắt - Trung tâm Giáo Dưỡng Số 17 - Nơi kẻ không còn tư cách làm người bắt đầu lại từ đầu

Chiếc xe dừng lại, bà bước xuống trong ánh nắng gắt, váy áo tinh tươm lập tức trở nên chỏi lọi giữa khung cảnh đơn sơ. Gió hè mang theo mùi ẩm mục từ những bức tường loang lổ, mùi thuốc sát trùng cũ kỹ và tiếng hét vọng từ sân tập phía trong.

Uyển Trân Trân siết chặt túi xách. Mỗi bước chân tiến về phía phòng giám thị đều trở nên nặng nề như thể bà đang tự dẫm lên quá khứ mình chôn giấu.

Trong phòng tiếp dân, một cảnh tượng hỗn tạp đang chờ sẵn.

Một người phụ nữ gầy gò, tóc rối, quần áo đơn sơ đang đứng giữa phòng, gân cổ la lớn

"Con tôi nó chỉ mới mười tám! Là phạm tội gì mà mấy người đánh đến gãy cả thước? Hả? Có phải còn muốn đánh chết nó không?"

Giám thị là một người đàn ông trung niên mặc đồng phục xanh, mặt lạnh như sắt, ông ta đập mạnh hồ sơ lên bàn mà quát lớn

"Chị có biết nó gây chuyện gì không? Trốn lao động, gây mất đoàn kết. Chỉ đánh vài roi chị đã xót thì đừng mang con đến đây cho chúng tôi giáo dục."

Người phụ nữ gần như phát điên

"Vài roi mà lằn đỏ như thế mấy ngày còn không tan. Nó chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi.!"

Giám thị quát lớn, không giữ ý tứ

"Ở đây còn có đứa bị đánh gần chết mà cha mẹ nó chưa từng bén mảng tới một lần! Con chị bị vài roi đã la ầm lên, coi lại mình đi!"

Uyển Trân Trân đứng lặng bên cửa, toàn thân lạnh buốt dù trời đang nóng hầm hập.

"Bị đánh đến gần chết..."

Tim bà đột nhiên chùng xuống. Tay siết chặt quai túi, móng tay gần như in vết lên da.

Giọng bà khẽ vang, nhưng đủ rõ

"Xin hỏi... Trong ba năm qua, có phải từng có một cô bé tên Văn Kỳ, bị giam ở đây?"

Giám thị liếc nhìn bà, ánh mắt thoáng vẻ không muốn tiếp xúc nhưng vẫn lên tiếng.

"Ở đây không có tên chỉ có số hiệu. Con bà số hiệu bao nhiêu?"

Uyển Trân Trân cứng người. Số hiệu? Từ khi Văn Kỳ bước vào đây, bà chưa từng để mắt đến làm sao biết số hiệu con bé là gì?

Bà cố giữ giọng bình tĩnh, ngữ khí bình thản. nhưng chỉ bà biết chính mình đang run rẩy như thế nào

"Tôi không biết số hiệu."

Giám thị liếc nhìn bà thêm một lần, rồi phẫy tay lên tiếng

"Chúng tôi chỉ quản lý số hiệu."

Uyển Trân Trân cũng không nấn ná thêm, lặng lẽ rời khỏi căn phòng ngột ngạt.

Hành lang dài trải xi măng mốc rêu. Gió thổi từ cuối dãy mang theo tiếng bước chân, tiếng kim loại va vào nhau lạch cạch và tiếng người con gái cười khẽ phía sau một cánh cửa khép hờ.

Uyển Trân Trân bước chậm lại.

"Từ ngày con nhỏ 8751 đó ra trại đến giờ đã hai năm. Chưa thấy nhân vật nào được – đặc biệt chiếu cố - như nó cả."

"Đúng vậy."

Một giọng nữ khác nhanh chóng hưởng ứng. Cô ta nâng cao tông giọng như thể đang kể lại một truyền thuyết sống động, đầy thích thú:

"Nó có thể trở ra sau ba năm chịu hành xác như thế ta không biết nó là người hay là xác sống nữa."

"Ta mà là nó ra ngoài cũng chẳng dám gặp em. Bị đánh như thế ta cam đoan dưới lớp vải chỉ là cổ thân thể nhìn là phát lạnh"

"Nhưng mà cũng lạ. Giám thị chưa từng ra tay với mặt cô ta nha. Nghĩ lại cũng phải, ai mà không thương hoa tiếc ngọc. Trong khi cô ta còn đẹp như vậy..."

Uyển Trân Trân lặng người. trong đầu bà liền nhớ đền thân ảnh đứa nhỏ dù là mùa đông hay mùa hạ đều chỉ mặc quần áo dài tay, gương mặt xinh đẹp lúc nào cũng xanh xao như người ốm nặng

Văn Kỳ.

Một tiếng "rầm" khe khẽ vang lên trong lòng bà, như thể cánh cửa nào đó vốn bị chèn kín đã nứt ra.

Hơi thở bà dồn dập. Tay run lên khi nắm lấy quai túi.

Người mà bọn họn đang nói đến có phải là Văn Kỳ không?

8751?

Ba năm trời, không người lui tới, không lời hỏi han, hoàn toàn bỏ mặc sống chết của nó.....chả trách khi trở ra lại một dạng như thế?

Gió hè tạt qua khe cửa, mang theo mùi ẩm mốc và hơi nóng bỏng rát từ bức tường trại giáo dưỡng. Một nơi dành cho những người "không còn tư cách làm người".

Nhưng là năm đó, mục đích Thanh Thiển để con bé vào đây chính là muốn Văn Kỳ có thời gian mà chấp nhận sự có mặt của Thanh Nhược, có thời gian mà thu liễm tính cách 'bá vương' của mình....

Nhưng...mọi chuyện dường như không phải như ý niệm ban đầu.

Một cơn gió lướt qua khiến váy bà khẽ lay động. Uyển Trân Trân không bước tiếp ngay.

8751. Một dãy số vô tri, vô cảm, là danh xưng duy nhất dành cho người 'từng là' con gái cưng của bà.

Ba năm, bà từng nghĩ thời gian sẽ khiến đứa trẻ đó học cách ngoan ngoãn hơn. Bà từng nghĩ... đó là cách tốt nhất để giữ gìn một gia đình.

Nhưng bà chưa từng hỏi: Đứa trẻ đó đã phải sống như thế nào?

Ra đến cổng trại, trời vẫn nắng gắt như thiêu. Nhưng bà lại thấy lạnh. Lạnh từ trong ngực, lan ra tận đầu ngón tay.

Tài xế thấy bà trở ra liền lập tức xuống xe cung kính chờ lệnh.

"Lần trước lão thai gai điều tra tư liệu của Văn Kỳ là số hiệu bao nhiêu?"

Người tế xế ngẩn ra một chút như để trích lục ký ức đột ngột bị hỏi đến. sau đó ông liền thấp giọng lên tiếng

"Là 8765 thưa phu nhân."

"8765 sao?"

Bà lặp lại, như muốn tự mình xác thực. Mắt cụp xuống. Gió quét qua khiến mái tóc bà bay nhẹ về một bên, che đi phần biểu cảm trên gương mặt.

Tài xế lập tức gật đầu, dù trong lòng có thắc mắc.

"Vào trong mang tài liệu của người mang số hiệu 8751 về cho ta. Kín đáo và giữ kẻ."

Tài xế giật mình. Hơi chần chừ trong một giây, nhưng rồi lập tức cúi đầu vâng lệnh.

Uyển Trân Trân không nói thêm gì. Bà ngước nhìn lên tấm bảng đã rỉ sét của Trung tâm Giáo Dưỡng, hàng chữ trắng loang lổ như nhắc nhở - Nơi kẻ không còn tư cách làm người bắt đầu lại từ đầu.

Văn Kỳ... 8751...

Sáng sớm, ánh nắng đầu ngày đã vươn trên ban công nhỏ của căn phòng thuê nằm tại tầng ba. Văn Kỳ từ tối qua đã có chút mất ngủ, nàng đối với ngày hôm nay đặc biệt chú ý.

Ngày mà Tiểu Bạch chính thức bước vào lớp một tiểu học, dù có chút muộn, nhưng nàng tin với tư chất của Tiểu Bạch sẽ rất nhanh có thể vượt lớp.

Tiếng chuông trường tiểu học vang lên từng hồi ngắn, gợi cảm giác vừa háo hức vừa lạ lẫm. Tiểu Bạch đeo chiếc cặp màu hồng phấn lớn hơn cả lưng nhỏ của mình, tay nắm chặt tay Văn Kỳ.

Bé ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ căng thẳng và ngập ngừng

"Chị...em có chút sợ..."

Văn Kỳ khẽ cười, quỳ xuống buộc lại dây giày cho cô nhóc, tay khẽ vuốt mái tóc mềm như mây của bé

"Không phải sợ nhé. Đi học sẽ có nhiều bạn, có lão sư...và có kiến thứ nữa. Tiểu Bạch không được sợ."

Tiểu Bạch phụng phịu, ánh mắt long lanh như sắp khóc.

Văn Kỳ chậm rãi nói tiếp, giọng dỗ dành

"Nghe lời cô giáo, không được gây ồn, không được chạy lung tung. Nếu bạn nào nói chuyện trước, em cũng không được nói theo. Ăn cơm phải nhớ nhai kỹ, nuốt chậm. Tan học sẽ có chị đến đón sớm, không cần lo."

"Thật không?"

"Thật. Trông chị không đáng tin đến thế sao?."

Tiểu Bạch vẫn chưa yên tâm. Bé giơ ngón út lên, vẻ rất nghiêm túc

"Vậy móc ngoéo."

Văn Kỳ mỉm cười, giơ tay móc nhẹ ngón út với cô bé. Một lời hứa nhỏ, nhưng trong thế giới đơn sơ của trẻ con, lại là thứ vững chắc hơn cả giấy tờ công chứng.

Chuông vào lớp vang lên.

Tiểu Bạch bịn rịn mãi mới chịu bước vào cổng trường. Trước khi khuất sau hàng rào, bé còn quay đầu lại, vẫy tay thật mạnh:

"Chị, em sẽ ngoan! Tối về chúng ta ăn mì nha

Văn Kỳ đứng ở đó, cười khẽ, đưa tay vẫy lại. Ánh mắt cô lặng lẽ dõi theo bóng lưng bé nhỏ ấy đến khi hoàn toàn biến mất giữa sân trường đông đúc.

Vừa về đến xưởng tranh, Hứa lão bản đã đưa đến cho Văn Kỳ một ống trụ dài đựng tranh lụa. Còn không quên căn dặn

"Nhớ đưa cẩn thận đến tay khách hàng. Đừng để cong mép tranh. Khách hàng này nghe nói là tiểu thư giàu có, tính cách có chút quái dị. Cô tốt nhất đừng phật lòng cô ta. Có biết không?"

Văn Kỳ lập tức nhận lấy ống tranh và nhanh chóng rời đi. Điểm giao tranh là một quán cà phê kiểu Châu Âu nằm trên trục chính của phố Nam Kinh

Khi xuống xe Văn Kỳ nhanh chóng đi đến thang máy và bấm lên tầng bốn mươi. Nàng cẩn thận xem lại thông tin nhận hàng, khi ra khỏi thang máy liền gọi cho người nhận tranh. Qua hai lần gọi người bên kia mới nhấc máy

[Alo, ai đấy?]

"Xin lỗi. tôi là người giao tranh cho xưởng vẽ Hứa Lâm. Cô có phải là Mạc tiểu thư không?"

[Phải. Cô đến thì vào cửa hàng đi. Bàn số 4]

Văn Kỳ nhanh chóng ngắt máy và theo sự chỉ dẫn của nhân viên mà đến vị trí được chỉ định.

Chỉ là nàng không ngờ, trong nhóm tiểu thư ngồi đây còn có Tư Đồ Thanh Nhược.

Cô ta ngồi đó với váy hàng thiết kế độc quyền. Tay cầm ly vang đỏ, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người Văn Kỳ như nhìn thấy thù hận đã lâu.

"Xin hỏi ai là Mạc tiểu thư. Tôi đến giao tranh lụa."

Sau câu hỏi của Văn Kỳ, nữ nhân bên cạn Tư Đồ Thanh Nhược nhanh chóng lên tiếng

"Là tôi. Cô cứ để đó đi. Khi rãnh tôi sẽ kiểm tra."

Văn Kỳ cúi đầu đặt ống tranh lên bàn, nàng hoàn toàn không bỏ lại lời dư thừa liền xoay lưng đi. Nhưng Tư Đồ Thanh Nhược nào bỏ qua giây phút hiếm hoi này, liền cất giọng châm biếm

"Mạc Tích, cậu cũng thật gan. Dám để tam tiêu thư cũ của Tư Đồ gia giao tranh cho cậu?"

Mạc Tích hơi sững người, người đi cùng còn lại là Lăng Lam cũng thoáng ngạc nhiên.

Chuyện Tư Đồ năm gia năm đó nhầm con cũng không phải lạ lẫm gì. Nhưng không ai lại nghĩ một người từng là con gái của thế tộc lại có thể lâm vào cảnh đi giao tranh.

Văn Kỳ dừng bước. nàng quay đầu nhìn vào dáng vẻ của Tư Đồ Thanh Nhược mà lạnh giọng

"Tôi là tam tiểu thư cũ hay không cũ nó đâu ảnh hưởng gì đến cô. Và còn có tôi không mang họ Tư Đồ. Nên không cần khích bát tôi. Nó chỉ khiến cô trông lố bịch mà thôi."

Giữa không gian tinh tế ngập hương cà phê đắt tiền, giọng nàng rơi xuống như một đường mực đen trên nền lụa trắng, sắc nét đến mức khiến người ta khó thở.

Tư Đồ Thanh Nhược hơi nhướn mày, dường như không ngờ Văn Kỳ lại phản ứng nhanh và sắc đến vậy. Nhưng cô ta vẫn bật cười, nhẹ như gió thoảng

"Đúng là người xưa có câu giúp vật vật trở ơn, giúp người người trả oán. Tư Đồ gia cưu mang cô bao nhiêu năm, thoắt một cái liền đạp đổ ơn dưỡng dục. Trôm cắp tài liệu khiến nhà tôi lao đao một trận. Đi giáo dưỡng mấy năm về lại còn không biết cúi mình."

Văn Kỳ tiến lên một bước. nàng nhìn liếc mắt nhìn cà phê đang ở trên bàn mà cười nhạt.

"Cô biết người ở trại giáo dưỡng là kiểu người như nào không?"

Và nàng không hề cho Tư Đồ Thanh Nhược có cơ hội đáp lời. Ly cà phê đen đậm đã được nàng nâng lên từ lúc nào, và không chần chờ đổ thẳng vào váy áo đắc tiền của cô ta

"Là như này...cô muốn kiện thì cứ kiện. Tôi chờ."

Chất lỏng nóng hổi dội thẳng lên lớp vải cao cấp, thấm qua từng sợi chỉ tinh xảo mà rơi lách tách xuống nền gỗ.

Không gian phút chốc lặng như tờ. Âm thanh ai đó đánh rơi muỗng sắt trên nền gỗ vang lên lạch cạch

Tư Đồ Thanh Nhược trừng lớn mắt, cả người như đông cứng. Cô ta không nghĩ Văn Kỳ sẽ thực sự dám làm như thế.

Chiếc váy haute couture đặt may từ Paris, tay cầm ly rượu đỏ, mái tóc uốn sóng vừa chạm vai, tất cả vừa hoàn hảo như bức tranh sống động... cho đến khi một ly cà phê đổ ụp xuống như giội vào danh dự Tư Đồ Thanh Nhược

Tiếng ly chạm bàn nhẹ đến mức như tiếng chấm câu cuối cùng cho một hồi kịch.

Văn Kỳ vẫn bình thản, không hề lùi lại nửa bước.

"Cô nói tôi ăn cháo đá bát?"

Nàng nghiêng đầu, giọng khẽ khàng nhưng mỗi câu thốt ra đều là tên cắm thẳng vào hồng tâm, không lệch một li

"Mười lăm tuổi cô trở về Tư Đồ gia với kết quả xét nghiệm DNA cùng một lời làm chứng của ý tá năm xưa."

"Mười sáu tuổi, cô đóng vai tiểu thư bị người khác khinh khi, ức hiếp, mười bảy tuổi đã ở bóng tối giương nanh múa vuốt."

"Mười tám tuổi, liền đạp lên danh dự người khác mà tìm tiếng thơm."

"Mười chín tuổi, cô ở tiệc sinh thần của lão thái thái mà vu khống người khác bức cô rời đi."

"Hai mươi tuổi, cô trộm cắp tư liệu giả danh cho người khác....nhữn chuyện sau đó có cần tôi nói thêm không?""

Những lời của Văn Kỳ đều bức cho Tư Đồ Thanh Nhược trong phút chốc trở nên chật vật, cô ta luống cuống đứng phắt dậy mà vung tay, ý định muốn tát nhưng là bàn tay đã bị nắm lại trên không trung.

Văng Kỳ xoay đầu nhìn nữ nhân vừa xuất hiện, một chút cũng không quen biết. nhưng Tư Đồ Thanh Nhược thì có

"Chị...chị dâu..."

"Chị dâu?"

Văn Kỳ khàn giọng hỏi lại. Nàng nhìn người vừa đến, khóe môi liền cười lạnh.

"Chị là vợ sắp cưới của Tư Đồ Trạch Thiên?"

Tống Vũ Thư lập tức buông tay Tư Đồ Thanh Nhược, cô đối mặt với Văn Kỳ mà càng thêm thắc mắc. Cô bé này cốt khí thật sự rất cường đại.

"Phải. Kêu cả tên lẫn họ của anh trai như vậy là không phải phép."

"Cho xin. Tôi không phải em gái của anh ta, càng không có nhu cầu để nghe chị lên lớp. Nếu chị có lòng thì nhốt chặt em chồng của mình lại, đừng để cô ta chạy loạn. Gây hại cho người khác."

Tống Vũ Thư không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn Văn Kỳ như muốn đánh giá lại.

Cô gái trước mặt không trang điểm, áo sơ mi trắng bạc màu gọn gàng, dáng vẻ giản dị, nhưng đôi mắt kia lại sắc đến mức khiến người ta không thể xem nhẹ.

Cô t chậm rãi bước đến gần Văn Kỳ, giọng vẫn bình tĩnh nhưng đã thấp hơn một chút

"Em như vậy là gây rối. Nhược Nhược có thể sẽ yêu cầu bồi thường."

Văn Kỳ nghe vậy thì chỉ cười lạnh, như nghe một lời giáo huấn sáo rỗng từ trên cao.

"Cà phê là do tôi trả tiền, còn rắc rối là do cô ta gieo. Nếu muốn tránh phiền, thì ngay từ đầu nên học cách tôn trọng người khác. Còn có một tách cà phê cũng không bôi đen được cô ta."

Tống Vũ Thư nhíu mày, dường như bị phản ứng này làm cho bất ngờ.

Văn Kỳ không đợi cô ta nói thêm, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương

"Còn có, tôi không phải em gái chị, không phải em chồng chị, nên là không cần giáo huấn tôi cách cư xử. Tôi cư xử rất chừng mực, nhúng nhường như thứ nhận lại chẳng là gì."

Ánh nhìn hai người giao nhau, như hai mũi kiếm dánh nhau trên đỉnh đầu.

Mạc Tích và Lăng Lam đứng bên đều nín thở, không ai ngờ một cuộc giao tranh đơn thuần lại dẫn đến thế cục giằng co đến thế này.

Tư Đồ Thanh Nhược tuyệt đối không ngờ Văn Kỳ lại có thể cứng miệng đến vậy?

Sau cùng, Văn Kỳ khẽ nghiêng đầu, bước thẳng về phía cửa đến bàn cà phê và đặt xuống một tờ bạc lẽ

"Phí giặt đồ. Còn muốn kiện thì cứ kiện. Tôi chờ cô."

Tống Vũ Thư nhìn theo bóng lưng của Văn Kỳ khuất đi mà đầy suy ngẫm.

Và một trận làm theo cảm xúc đã đổi lại lời quát thẳng mặt của Hứa lão bản khi Văn Kỳ về đến xưởng tranh. Tiếng quát như sấm nổ ra giữa đêm vắng.

"Cô bị điên à? Có biết Mạc tiểu thư là ai không? Là khách lớn, là người chống lưng cho nửa cái thị trường tranh cao cấp đấy! Cô đổ cà phê vào người bạn cô ấy ngay trước mặt người ta? Cô muốn xưởng tôi chết à?!"

Ông ta vừa nói vừa vung tay ném tập hồ sơ xuống bàn, mấy tờ giấy bay tán loạn trên nền đất. Cả xưởng vẽ im bặt, những người thợ đang pha màu hay căng khung tranh đều lén nhìn về phía Văn Kỳ.

Văn Kỳ không nói một lời. Nàng đứng thẳng lưng, đôi mắt đen nhánh như một mặt hồ sâu không gợn, tiếp nhận tất cả lời mắng như một bức tượng đá.

Hứa lão bản thở hắt ra một hơi dài, chán nản phẩy tay

"Thôi, cô nghỉ luôn đi. Tôi không gánh nổi cái tai họa như cô."

Không nói thêm một câu thừa thãi nào, Văn Kỳ gật nhẹ đầu, cử chỉ lạnh nhạt đến mức khiến người khác không dám bước đến an ủi.

Nàng tháo thẻ nhân viên, để lại trên bàn, rồi xoay người rời khỏi xưởng.

Nắng chiều đổ dài trên vỉa hè, in bóng một cô gái gầy gò, lưng áo đã thấm ướt mồ hôi, nhưng bước chân vẫn không một lần ngoái lại.

Khi ngồi trên trạm chờ xe buýt, điện thoại trong túi đổ dồn một hồi chuông. Văn Kỳ có chút uể oải mà lấy ra. Người gọi là Giản Thanh Khê, nàng nhanh chóng xốc lại tâm tình của người thất nghiệp mà nhấc điện thoại

"Em nghe đây."

[Sao đấy? Giọng như mèo con vậy? Em có vấn đề gì sao?]

Âm thanh của Giản Thanh Khê từ đầu dây bên kia truyền đến, ấm áp như làn gió đầu xuân. Văn Kỳ siết nhẹ ngón tay, đáy mắt khẽ rung nhưng giọng nói vẫn giữ nhịp đều đều

"Em vẫn rất ổn làm gì có vấn đề. Chị nhìn em trông yếu ớt đến thế sao?"

[Phải không? Nhớ lần trước chị nói không? Gia gia chị rất thích em, mẹ chị cũng rất quý em., còn có chị cũng nói nhiều lần rồi, chị thích em. Nên là em đừng để người yêu thương em phải lo lắng biết chưa. Gặp chuyện phải nói với chị biết không?]

Văn Kỳ ngồi thẳng lưng hơn một chút, mắt nhìn chằm chằm vào xe cộ thưa thớt bên ngoài. Gương mặt có chút đỏ lên. Người ta nói Giản tiểu thư mặt lạnh hơn băng nhưng sao nàng không thấy vậy.

"Em nhớ rồi. Em không để chị lo đâu."

[Vậy thì tốt. Chị đang ở sân bay, chuẩn bị đi công tác nước ngoài khoảng hai tuần. Có thể không gọi thường xuyên được, nhưng nếu có chuyện gì—chuyện gì cũng được—em phải nhắn cho chị. Được không?]

"Vâng. Em biết rồi. Chị đi công tác cẩn thận, giữ gìn sức khỏe."

Đầu dây bên kia trầm mặc vài giây. Sau đó, Giản Thanh Khê khẽ nói, giọng chậm rãi như lời dặn dò trước khi chia xa

[Nếu Hải Thành quá lạnh, nếu những người ở đó khiến em thấy tổn thương... thì cứ về Giản gia. Nhà chị luôn có chỗ cho em.]

Mắt Văn Kỳ khẽ đỏ lên. Nàng ngửa mặt nhìn trời, buổi chiều sắp tắt, ánh nắng vắt nghiêng xuyên qua kẽ lá, soi lên gương mặt cố tỏ ra bình thản của nàng một vệt sáng mỏng manh. Nàng nói, rất nhẹ

"Cảm ơn chị."

Điện thoại ngắt. Văn Kỳ ngồi yên rất lâu. Gió buổi chiều lạnh se se, còn trạm xe thì mãi vẫn chưa có chuyến nào dừng lại. Văn Kỳ kéo nhẹ cổ áo, ánh mắt vẫn rơi vào khoảng không phía trước như đang theo đuổi một suy nghĩ xa xăm.

Xe buýt vẫn chưa tới. Cũng chẳng ai bên cạnh.

Ngay lúc nàng định cúi đầu mở điện thoại ra xem giờ, thì từ phía bên kia đường vang lên tiếng cãi vã hỗn loạn.

"Ông già, ông nhìn cho kỹ đi, hàng lỗi như vậy làm sao chúng tôi có thể nhận?"

"Đừng tưởng già là ai cũng thương."

"Một là ông làm lại, hai là bồi thường hợp đồng."

Văn Kỳ nhíu mày nhìn bên kia đườn. Một người đàn ông dáng trung bình đang không ngừng phân bua với hai, ba thanh niên. Dưới chân họ còn có một bảng quảng cão vẽ tay.

Văn Kỳ không phải người thích xen vào chuyện người khác. Từng có quãng thời gian dài nàng học cách nhẫn nhịn, học cách giả vờ như không nhìn thấy để sống sót. Nhưng khi nhìn thấy một người già co ro giữa những kẻ trẻ khỏe hung hăng, nơi đáy lòng nàng vẫn không cách nào bình tĩnh được.

Nàng đứng dậy, không nhanh không chậm băng qua đường.

"Chú à làm sao vậy?"

Giọng nàng không lớn, nhưng từng chữ đều rõ ràng, không chút nao núng.

Ba thanh niên kia sững lại một chút. Người đứng giữa nheo mắt nhìn nàng từ đầu tới chân, cười nhạt

"Ơ, ai đây? Gái xinh giờ cũng rảnh việc đến thế cơ à?"

Văn Kỳ không để tâm. Nàng bước thêm một bước, chắn hẳn trước mặt ông lão.

"Dù sao ông ấy cũng đáng tuổi cha, chú các người nói chuyện không thể đàng hoàng chút sao?"

"Đàng hoàng? Tôi còn chưa động tay động chân đó mỹ nhân"

Một người gằng giọng. Anh ta chỉ tay vào bảng quảng cáo bên dưới chân mà gầm mạnh

"Cô nhìn đi. Xưởng của ông ta quỵ lụy chúng tôi đặt hàng. Hứa hẹn sẽ là bảng quảng cáo đẹp, lộng lẫy, như nhìn xem. Nét vẽ như vậy ai có thể dựng ở cửa hàng? Chơi tôi sao?"

Văn Kỳ cúi đầu liếc qua tấm bảng dưới chân họ. Quả thực, đó không phải là một tác phẩm hoàn hảo. Nét vẽ đơn sơ, màu sắc phai nhạt, từng chi tiết như đều mang chút run rẩy của người vẽ ra nó. Nhưng... nó không tệ đến mức bị giày xéo như rác rưởi dưới chân người khác.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đen sâu thẳm, bình thản đáp

"Thứ các anh đặt, là 'hàng đẹp giá rẻ', không phải tranh triển lãm nghệ thuật. Muốn lộng lẫy, sao không chi thêm tiền thuê thiết kế chuyên nghiệp?"

Người đàn ông đứng giữa bị chặn họng trong chốc lát. Hai người bên cạnh cũng thoáng lúng túng, liếc nhìn nhau.

Văn Kỳ không cho họ cơ hội đáp trả, ánh mắt nàng lạnh đi một tấc

"Trong quan điểm của anh như thế nào là đẹp? Nếu tôi sửa lại hoàn hảo hơn thì anh sẽ bỏ qua vấn đề này không?

Người đàn ông khẽ sững người trong đôi phút. Hắn liếc nhìn tấm bảng dưới chân liền lạnh giọng

"Cô nghĩ cô là ai mà đưa điều kiện với tôi? Tôi không chấp phụ nữ, mau cút đi."

Văn Kỳ không để tâm. Nàng xoay nhẹ cổ tay, cẩn thận vuốt thẳng góc tấm bảng đã bị quệt rách, ánh mắt rơi trên đường nét vẽ tay thô mộc ấy mà nhẹ giọng

"Tôi không là ai cả. Nhưng tôi biết vẽ."

Ba chữ đó thốt ra không hề kiêu ngạo, mà đơn giản như một sự thật. Nàng đứng thẳng dậy, ánh mắt lần nữa khóa vào người đàn ông:

"Nếu tôi có thể vẽ lại một bản, đẹp hơn cả kỳ vọng của anh – thì không phải ông chú đây, mà là các anh nên xin lỗi."

Người đàn ông chớp mắt, gương mặt hiện rõ vẻ khó tin. Một lát sau, hắn cười phá lên:

"Thế cô là họa sĩ à? Ghê gớm thế? Thôi được, tôi cho cô một cơ hội. Có giỏi thì chứng minh đi. Làm được thì tôi không chỉ xin lỗi ông ta, mà còn trả gấp đôi phí thiết kế. Làm không được... tự biết đường mà ngậm miệng."

Văn Kỳ không đáp. Nàng xoay người về phía ông lão, giọng nói dịu lại

"Chú, có mang theo màu gì không?"

Người đàn ông trung niên vội vàng lục trong túi đeo cũ kỹ, lấy ra một hộp màu nước loại phổ thông, thậm chí đầu cọ còn bị tưa đi. Tay ông run run, mắt rưng đỏ

"Cô gái... cô thật sự biết vẽ?"

Văn Kỳ chỉ gật nhẹ. Chẳng có gì cần nói thêm.

Gió nhẹ thổi qua mái tóc đen, nàng ngồi xuống vệ đường, mở hộp màu, bàn tay quen thuộc lướt đi từng nét. Bỏ lại sau lưng ba gã thanh niên đã đứng đờ ra, gương mặt dần mang một chút dao động không rõ tên.

Chỉ mất chưa tới hai mươi phút, bảng quảng cáo vốn thô vụng nay trở nên sống động lạ thường. Màu sắc hài hòa, đường nét sắc sảo, từng chi tiết nhỏ đều mang lại cảm giác chân thực đến kinh ngạc.

Ba gã đàn ông dõi theo từng chuyển động của nàng, ánh mắt từ nghi ngờ chuyển thành kinh ngạc, cuối cùng là ngỡ ngàng đến thất thần.

Đặc biệt là khi nhận ra, nàng vẽ hoàn toàn bằng tay trái.

"Cô... cô thật sự là họa sĩ à?"

Một người lắp bắp, ánh mắt không rời nổi bảng quảng cáo đã hoàn thiện.

Người đứng giữa im lặng rất lâu rồi mới vội vàng móc ví, lúng túng đếm thêm tiền đưa cho ông lão

"Xin lỗi. Bảng quảng cáo này quá tuyệt. Chúng tôi sai."

Người đàn ông nhìn sấp tiền được đưa thêm rồi nhìn đến Văn Kỳ đang thu dọn màu mà cảm động suýt khóc. Ông vội vàng lên tiếng.

"Thật không biết phải cảm ơn cháu thế nào? Cháu là họa sĩ sao?"

"Không hẳn ạ. Cháu biết vẽ nhưng không được công nhận là họa sĩ với lại cháu vừa bị xưởng vẽ đuổi, cũng có thể khó mà ở ngành này cạnh tranh được."

Ông lão hai mắt sáng rỡ vội vã nắm lấy vai Văn Kỳ mà hỏi dồn

"Cháu không ngại có thể đến chỗ ta làm việc. Thật không giấu gì cháu. Ta có một xưởng chuyên làm bảng hiệu quảng cáo bằng hình vẽ thủ công, mấy năm này kinh doanh bết bát. Vừa rồi thợ trong xưởng cũng xin nghĩ vì chê lương thấp. Xưởng của ta ở phố Đông. Cháu có muốn qua xem thử không?"

Văn Kỳ hơi sững người, không ngờ một hành động bộc phát lại dẫn đến một lời mời làm việc chân thành như thế. Nàng nhìn đôi mắt sáng rỡ của ông chú, bàn tay còn vương vết sơn đang nắm lấy vai mình đầy tha thiết.

"Cháu không ngại việc cực, chỉ sợ làm không đúng mong đợi của chú."

Giọng nàng nhẹ, nhưng ánh mắt lại kiên định hơn bao giờ hết.

Ông lão bật cười, giọng run vì xúc động

"Cháu mà còn lo làm không tốt thì trên đời này ai dám cầm cọ nữa? Cháu chịu đến là phúc ba đời nhà ta rồi!"

Văn Kỳ khẽ cười, nhìn bảng quảng cáo đã khô một nửa, lòng dường như ấm lên một chút sau cơn mưa thất nghiệp. Nàng gật đầu

"Vậy mai cháu sẽ qua. Chú cứ gọi cháu là Văn Kỳ."

Chương trước Chương tiếp
Loading...