KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI

Chương 2 : Trại Giáo Dưỡng



Chương 2

==============

Trại giáo dưỡng số 17 nằm sâu trong rừng, ba mặt là núi đá, mặt còn lại hướng ra đầm lầy, quanh năm sương phủ trắng xóa như thể chốn này chưa từng được ánh sáng mặt trời gọi tên.

Chiếc xe đen dừng lại trước cánh cổng sắt đen sì, cao đến hai tầng người. Trên đỉnh cổng là hàng chữ thép nguội ngắt

/ Nơi kẻ không còn tư cách làm người bắt đầu lại từ đầu/

Tư Đồ Văn Kỳ bị kéo ra khỏi xe như một bao tải rác. Đôi chân đi dép nhựa lê trên nền đá lạnh, lấm lem bùn đất và vết máu đã khô từ vết thương ở tay. Mỗi bước đi là một nhát dao cứa vào tình thân sụp đổ trong lòng nàng.

"Cúi đầu. Bước thẳng. Không được hỏi, không được nhìn."

Tiếng quát của người đàn bà mặc đồng phục đen vang lên bên tai, lạnh như kim loại va đập vào nhau.

Nàng bị đưa vào một căn phòng nhỏ không cửa sổ. Trên trần là đèn huỳnh quang chập chờn như sắp nổ. Một người đàn ông mặc áo blouse trắng đeo găng tay cao su, lạnh lùng nhìn nàng từ sau cặp kính dày cộp.

"Đứng yên."

"Tên?"

"...Tư Đồ Văn Kỳ."

"Sai rồi."

Giọng hắn ta như đang bóp nát một mảnh thủy tinh

"Mày không còn họ. Không còn tên. Từ giờ, chỉ còn mã số: 8715."

Họ cắt ngang mái tóc dài của nàng. Mái tóc từng mềm như lụa, từng được chải bằng lược bạc mỗi sáng trong biệt thự Tư Đồ. Giờ đây rơi lả tả xuống nền xi măng như rụng hết kiêu hãnh.

Áo nàng bị thay bằng đồng phục màu chì nhạt, rộng thùng thình, cổ áo rách một bên, còn dính vết loang nâu của ai đó trước nàng đã từng mặc.

Trại trưởng bước vào, giọng trầm đều như tiếng cưa sắt

"8715, luật đầu tiên – Mày không phải người. Mày là thứ phải học lại cách thở, cách ăn, cách sống. Nếu mày dám không hợp tác thì ý tứ của nhà họ Tư Đồ mày đã rõ. Ta không cần nhắc lại"

Tư Đồ Văn Kỳ muốn ngẩng đầu, nhưng cổ như đeo phải xiềng đá. Môi run lên, không phải vì lạnh mà vì thứ trong lòng đã vỡ vụn.

Ước mơ thành họa sĩ? Ngón tay giờ đã gãy.
Danh phận? Họ Tư Đồ đã bị chính chị gái đạp xuống đất, nghiền nát.

Giờ đây, nàng chỉ là 8715 – một con số, một bóng ma bị xóa tên

Cửa phòng đóng lại. Từng chiếc khóa sắt gài vào như giam nhốt một dã thú, nhưng cũng như đóng chặt cánh cửa nhân tính.

Ngoài kia trời bắt đầu mưa. Địa ngục, vừa mới bắt đầu.

Ngày đầu tiên trong trại giáo dưỡng số 17, Văn Kỳ bị đánh thức bằng một cú đá vào mạng sườn.

Không chuông báo. Không tên gọi. Chỉ có tiếng gót giày giẫm lên xương sườn non nớt của nàng

"Dậy. Mày đến đây để học làm người. Không phải để ngủ như heo."

Trong sương sớm xám xịt, nàng cùng hơn ba mươi người khác bị lùa ra sân tập rộng mênh mông, đất đá lởm chởm, gió lùa như lưỡi dao lướt qua da thịt.

Một giọng nữ sắc lẻm vang lên sau loa phát thanh

"Hôm nay là bài huấn luyện: Bò qua hố gai Ai bỏ cuộc giữa chừng, cắt khẩu phần ăn ba ngày. Ai không bò nổi, trói vào cọc. Chết sống tự chịu."

Văn Kỳ nhìn thấy cái "hố gai" đó: là một đường dài 30m, bên dưới rải đầy dây thép rỉ và thủy tinh vỡ, bên trên có hàng dây kẽm gai chỉ cách mặt đất vài gang tay.

Máu, bùn và tiếng rên rỉ đã phủ lên mảnh đất này không biết bao lượt người.

Vết thương ở tay còn chưa lành, nhưng nàng không có nhận được sự nhân nhượng ở đây

"Mày đặc biệt lắm, có người thân gửi lời nhờ vả đấy. Dặn là dạy mày nhớ đời, không chết thì phải tàn. Đừng phụ lòng người nhà mày, con ranh."

Và rồi... nàng bị đá ngã xuống, bắt đầu bò bằng khuỷu tay gãy, bằng đôi chân trần, bằng tất cả cơn đau và máu chảy.

Tiếng da rách, tiếng gai sượt qua xương, tiếng máu nhỏ tí tách.

Có người ngất giữa đường, bị lôi ra đánh đến khi tỉnh.

Có người gào khóc, xin tha, bị bắt ngậm giẻ lau và trói đứng nguyên đêm.

Văn Kỳ không khóc, không xin, dù môi đã bật máu, bàn tay run đến co giật.

"Tốt, kiêu ngạo lắm. Ta thích."

Người quản trại cười nhạt, tay cầm roi da.

"Lát nữa vào phòng học lễ nghĩa, ta đích thân dạy mày cách làm một đứa con ngoan."

Buổi tối sương lạnh đổ xuống nền xi măng nhám nhúa. Văn Kỳ bị nhốt vào một phòng giam biệt lập, tường bê tông loang lổ vết máu của những người đến trước.

Nàng quỳ suốt ba tiếng để "sám hối" như luật định ở đây vào mỗi đêm

Đèn phòng không tắt. Loa không ngừng phát một đoạn ghi âm: Người không có họ, không có tên. Người chỉ là công cụ. Người sống để sửa sai. Người phải chịu nhục để được tha.

Mỗi mười phút, loa lặp lại. Mỗi một lần nghe, là một lần tự trọng bị cạo thêm một lớp.

Nàng chưa từng chịu dày vò nhiều đến vậy. Sau vài ngày Văn Kỳ phát sốt

Vết thương tay mưng mủ. Nàng sốt cao, mê man.

Nhưng bác sĩ không cho thuốc.

"Lệnh người nhà là không để chết, nhưng không cần chữa. Cứ để nó rữa ra, đau đến tỉnh ra."

Văn Kỳ nghiến răng bò dậy, ăn cháo nguội trộn bã đậu, mửa ra cũng phải nuốt lại.

Mỗi cơn đau như vỡ sọ. Nhưng trong đáy mắt, có thứ gì đó đang trồi lên

Không còn là giấc mơ làm họa sĩ. Không còn gia đình. Không còn tên họ. Càng không có tình thân.

Như vì sao nàng phải hứng chịu những oan khuất này?

Ngày thứ năm ở trại giáo dưỡng số 17 mở đầu bằng một cơn ác mộng không hồi kết. Chưa kịp tỉnh lại sau đêm lạnh giá, Văn Kỳ đã bị kéo thẳng ra sân tập trong bộ đồng phục ướt đẫm mồ hôi và bùn đất, tay chân run rẩy vì sốt và kiệt sức.

"8715! Đứng im!"

Giọng quát lạnh tanh vang lên từ phía một người đàn ông lực lưỡng, mắt ánh lên vẻ hả hê bệnh hoạn.

Hắn cầm roi da đen sẫm, tay quất phập phồng từng nhát không thương tiếc.

Vút....một..vút...năm..vút..mười

Vút..mười lăm....vút.....hai mươi...

Mỗi tiếng roi đánh xuống da thịt Văn Kỳ như tiếng vỡ tan của những mảnh gương thủy tinh sắc bén, từng cơn đau xé nát cả thân thể và tinh thần.

"Mày là một đứa con phản bội sự tin yêu của gia đình. Còn không bằng một con chó được nuôi dưỡng. Mày không xứng đáng được yêu thương."

Chưa kịp lấy hơi, nàng bị kéo đến dưới vòi nước lạnh tàn nhẫn, nước đóng băng chảy xối xả như trút giận lên da thịt rớm máu.

Người đàn ông ấy lạnh lùng mỉa mai

"Thở đi, mày còn thở được chứ? Đây là bài học đầu tiên để biết thế nào là sống như đồ bỏ đi."

Văn Kỳ run rẩy, cố gắng không gục ngã, tay bám chặt vào thành bê tông, thân thể co rúm như con thú hoang bị ép vào góc tường.

Rồi họ bắt đầu trò chơi tàn nhẫn tiếp theo: xỏ vào cổ nàng chiếc vòng sắt nặng đến mức cứ mỗi bước đi là một cú đập đau buốt vào xương cổ.

Họ kéo lê nàng qua sân đất đầy đá nhọn, đất bùn và những mảnh thủy tinh vỡ vụn, như lôi theo cả giá trị con người đã bị họ bóp nghẹt.

Văn Kỳ cố gắng không hét lên, không gào khóc, dù lòng đau đến cạn kiệt, từng bước đi là từng mảnh hồn vỡ vụn.

Tối đến, Văn Kỳ bị nhốt trong phòng giam nhỏ hẹp, tường bê tông loang lổ máu của những người trước, không một chút ánh sáng.

Cổ tay và cổ chân bị trói chặt bằng dây thừng thô ráp, từng vết trầy xước đỏ ửng.

Nàng quỳ trên nền xi măng lạnh, theo luật định phải "sám hối" suốt ba tiếng đồng hồ.

Cơn đói chưa kịp lắng xuống thì buổi "huấn luyện tâm lý tập thể" bắt đầu.

Đó là cách họ gọi những buổi hành xác có hệ thống.

Nơi một cá nhân sẽ bị kéo ra làm gương cho đám đông, trong khi mọi cảm xúc bị nhào nặn thành công cụ để kiểm soát tâm trí.

Tên giám thị cao lớn, đôi mắt lạnh băng, gõ ba nhịp vào gậy sắt rồi hô to

"8715. Ra giữa sân."

Văn Kỳ lê bước, thân thể đã bầm dập sau những ngày dài tra tấn. Nàng biết hôm nay lại là một "bài học phép tắc". Nhưng không ngờ, nó sẽ tàn nhẫn đến thế.

Hai giám thị giữ chặt tay nàng, kéo lên giá treo giữa sân như một món đồ triển lãm. Quần nàng bị lột xuống không một lời báo trước, để lộ vùng da thịt mỏng manh nơi hạ thể. Hai cẳng chân khẳng khiu như cành trúc chằn chịt vết thương còn chưa kịp đóng vảy

"Loại bất hiếu, bất trung, bất lương thì cần ăn đau đầy nhục nhã mới nhớ lâu!"

Một giọng cười vang lên phía sau, kèm theo tiếng roi mây rít qua không khí.

Chát

Âm thanh vang vọng khắp sân. Da thịt bị xé toạc từng lớp, không chỉ đau, mà là cảm giác nhục nhã đến tận xương tủy.

Chát....Chát... Chát....

Mỗi nhát roi là một sự chối bỏ. Một cách để họ tước đi phẩm giá còn sót lại của một con người

Ngay khi nàng tưởng không thể nhịn nổi tiếng kêu đau, một màn hình lớn bật sáng phía trước. Giữa trời mưa phùn và gió buốt, hình ảnh hiện lên rõ ràng đến tàn nhẫn.

Phùng Thanh Nhược, tam tiểu thư vừa được mang về của nhà Tư Đồ - đang đứng giữa buổi tiệc sinh nhật rực rỡ ánh đèn.

Chiếc bánh ba tầng phủ đầy hoa tươi, khách khứa tươi cười nâng ly, nhạc nhẹ vang lên cùng tiếng cười giòn giã. Cô gái ấy mặc váy trắng công chúa, cổ tay đeo lắc đá quý, cúi đầu thổi nến bên cạnh ông bà nội, ba mẹ

Ánh nhìn triều mến của Tư Đồ Trạch Thiên

Tư Đồ Thanh Thiển là người không thích náo nhiệt nhưng vẫn đứng đó cùng Phùng Thanh Nhược hát khúc mừng sinh nhật.

Hôm nay cũng là sinh nhật hai mươi một tuổi của nàng.

Mỗi hình ảnh như một cái tát ngược thẳng vào mặt Văn Kỳ.

Nàng, kẻ đang bị trói trần giữa sân, bầm dập dưới roi mây

Còn Phùng Thanh Nhược, đang được yêu chiều, nâng niu như châu ngọc.

Roi lại quất xuống, lần này không chỉ vào da thịt mà vào tâm hồn đang tan chảy trong uất nghẹn.

"Mày thấy chưa?"

Giám thị nói như thì thầm vào tai nàng

"Đó mới là tam tiểu thư. Còn mày chỉ là một đứa con nuôi, không hiểu lễ nghĩa, không biết vị trí. Ở đây, ta sẽ dạy mày thế nào là lễ giáo."

Tiếng vỗ tay vang lên từ những giám thị khác, như tán thưởng một buổi diễn vừa khéo léo vừa độc ác.

Một số học viên mới bị ép đứng xem, trong lòng thầm khấn bản thân sẽ không rơi vào kết cục này. Bằng không thà cắn lưỡi chết đi cho rồi.

Văn Kỳ không khóc. Không phải vì không đau, mà là vì nàng đã quên cách phát ra âm thanh khi nỗi nhục quá lớn.

Đôi mắt nàng dán chặt vào hình ảnh Phùng Thanh Nhược đang được anh cả ôm vào lòng, đôi môi mấp máy những lời chúc mừng

Ngay cả khi tiếng roi ngừng lại, da thịt rỉ máu, cơ thể lạnh run trong mưa, thì khung cảnh ấy vẫn tiếp tục chiếu – như một bản án không lời dành cho sự tồn tại của nàng

Màn hình đã tắt. Đèn sân cũng tắt. Nhóm người cũng lục đục rời đi.

Nhưng Văn Kỳ vẫn bị trói ở đó cho đến đêm tối lạnh lẽo.

Nàng được kéo ra khỏi giá treo như một bao tải rách, quần áo rách nát, máu thấm từ hông xuống đùi lạnh buốt. Hai giám thị quẳng nàng ra sân xi măng như quẳng một món đồ hỏng.

Không thuốc, không vải băng, không lời thương hại. Chỉ có một sợi xích sắt móc vào cổ chân trái, cột thẳng vào trụ cờ giữa sân – như buộc một con chó vừa bị đánh chết chưa kịp đem chôn.

Gió đêm tràn về từ dãy núi phía xa, tạt ngang những cơn buốt cắt vào từng mảng da trần trụi. Trời không mưa, nhưng sương dày như nước. Nền đất lạnh như băng đá.

Văn Kỳ không thể nằm, không thể ngủ, chỉ có thể ngồi co quắp với phần mông đầy vết roi đang sưng tấy, đau như có kiến lửa cắn từng tế bào.

Tiếng gió rít qua kẽ rào thép nghe như tiếng hú của loài thú ăn đêm. Có tiếng dơi vỗ cánh bay ngang đầu. Nhưng cô không còn phản ứng gì nữa.

Chỉ ngồi đó, với hai tay ôm lấy đầu gối, mặt tựa lên cánh tay bẩn thỉu đầy máu khô. Ánh mắt trống rỗng nhìn vào bóng đêm phía trước. Như thể linh hồn đã bị đánh văng khỏi cơ thể từ lâu rồi.

Trong đầu nàng không còn một ý nghĩ hoàn chỉnh. Không còn giận, không còn uất, không còn cả câu hỏi "tại sao".

Chỉ là một khoảng trắng lạnh lẽo kéo dài, phủ đầy bụi.

Nàng đã từng nghĩ chỉ cần cố găng sẽ có thể tồn tại. Bản thân nàng đối với ơn dưỡng dục của Tư Đồ gia luôn khắc trong lòng. Quyết định ở lại chính là muốn báo đáp, kết quả lại đẩy chính mình vào tuyệt lộ.

Nàng tin tưởng những lời của Tư Đồ Thanh Thiển chỉ là nóng giận nhất thời. Chị ấy sẽ không thật sự nhốt nàng ở địa ngục này, sẽ âm thầm đều tra rằng nàng là người vô tội

Nhưng đã lâu như vậy rồi. Thân thể nàng cũng đã bị dày vò đến mục nát và nàng cũng đã thôi huyễn hoặc tình thân của nhà Tư Đồ dành cho mình.

Có những lúc nàng muốn tự mình kết thúc chuỗi ngày nghiệt ngã này nhưng Tiểu Bạch chính là sợi dây níu giữ nàng lại.

Nếu nàng thật sự dám tự sát ở đây thì Tư Đồ Thanh Thiển sẽ chôn sống đứa trẻ tội nghiệp ấy.

Nàng và Tiểu Bạch không có huyết thống nhưng chính tay nàng năm đó đã cứu lấy Tiểu Bạch và cũng chính nàng là người bảo hộ cho đứa trẻ ấy.

Nàng chính là không thể trái ý của nhà Tư Đồ.

Và thời gian qua nàng hiểu được mục đích Tư Đồ gia mang nàng đến địa phương này là gì?

Họ muốn nàng hiểu vị trí của mình ở đâu.

Một con vật thì không cần tự tôn. Không cần ấm áp. Không cần lễ sinh nhật.
Chỉ cần biết phục tùng. Biết cúi đầu. Biết không được ngẩng mặt nhìn lên.

Thời gian chảy trôi trong im lặng. Có lẽ đã quá nửa đêm. Không ai ra sân, không ai kiểm tra. Chỉ còn một thân hình nhỏ gầy, loang máu, ngồi bất động như tượng đá giữa nền đất lạnh buốt.

Và đêm đó, một điều gì đó trong nàng đã lặng lẽ chết đi.

Khi trời còn chưa kịp sáng hẳn, tiếng còi báo hiệu buổi sớm vang lên như nhát búa nện vào đầu.

Chỉ vài phút sau, hai giám thị đã xuất hiện. Một kẻ đá mạnh vào chân Văn Kỳ

"Còn sống thì dậy. Hôm nay còn phải rửa toàn bộ nhà vệ sinh tầng ba."

Văn Kỳ không động đậy. Không phải vì muốn chống đối. Mà bởi cơ thể không còn chút sức lực nào để phản ứng.

Một cái tát giáng xuống, giật đầu nàng lắc sang một bên. Âm thanh bén nhọn của giám thị ở bên tai không ngừng thốt lên

"Đồ không biết điều. Bị đánh một trận chưa đủ sao?"

Không đợi thêm, họ kéo nàng dậy như lôi xác. Mắt nàng mở hé, sưng đến mức chỉ còn khe hở nhỏ. Vết thương ở mông, ở lưng, ở cổ chân, rách ra thêm lần nữa vì động tác kéo lê thô bạo. Máu thấm ướt băng gạc sơ sài được quấn vào như cho có lệ.

Không ai hỏi nàng có đi nổi không. Không ai bận tâm liệu nàng có thể cầm nổi bàn chải hay cây lau.

Nhà vệ sinh tầng ba hôi thối và ngập nước, là nơi hình phạt thường xuyên rơi xuống những đứa "phản nghịch".

Nhưng hôm nay, không đứa nào bị phạt, chỉ có mình nàng. Ngay từ đầu nàng đã biết Tư Đồ gia đặc biệt căn dặn người ở đây 'chiếu cố' nàng.

Văn Kỳ quỳ rạp, dùng tay không cào từng vệt bẩn, cọ rửa bệ sứ nứt nẻ, nước bẩn văng vào vết thương.

Đau, nhưng nàng không nhăn mặt.

Đau, nhưng nàngkhông còn cảm nhận.

Đến trưa, khi chuông báo ăn vang lên, những người trong trại xếp hàng lấy phần ăn. Khẩu phần cơ bản chỉ gồm cơm trắng, ít rau, vài miếng đạm mỏng. Nhưng dù ít, nó vẫn là quyền được ăn. Điều mà Văn Kỳ đã không còn sau buổi tối hôm qua.

Nàng không được phát phần ăn.

Không có mâm, không có thìa, không có ghế ngồi.

Chỉ có một thân hình rách rưới, loạng choạng bước giữa căn tin, ánh mắt như loài ăn mày bị quên lãng.

Không ai nói gì khi Văn Kỳ tiến đến gần bàn ăn của những người khác.

Không ai nhường. Không ai đuổi. Chỉ có cái nhìn thản nhiên, thậm chí thích thú, như đang xem một màn diễn.

Văn Kỳ khuỵu xuống giữa sàn căn tin, chỗ người ta đi lại, làm rơi cơm, đổ canh. Tay nàng chống xuống đất dơ, đầu cúi gập, giọng khản đặc nhưng vẫn nghe rõ từng từ

"...Làm ơn... cho tôi chút cơm thừa..."

Không phải nàng không có tự tôn mà là tự tôn không thể giúp nàng tồn tại qua ban năm này.

Nàng cần phải sống.

Nàng không nhìn mặt ai cả. Chỉ quỳ, và điên cuồng lặp lại như một chiếc máy móc đã hỏng hệ điều hành

"Xin một miếng thôi... chút canh cũng được..."

Một đứa con gái nhìn cô, lấy thìa múc cơm thừa từ hộp, toàn những hạt cháy, sau đó ném xuống sàn gần chân nàng

"Mày đói thế thì liếm đi."

Tiếng cười bật ra từ một vài kẻ khác. Có đứa giả vờ làm rơi mẩu rau, có đứa ném cục mỡ cá thừa xuống cạnh đó như ném cho chó hoang.

Văn Kỳ không phản ứng. Nàng co chặt nắm tay và từ từ cúi thấp đầu hạ xuống nền đất bẩn thỉu.

Nàng bò đến, nhặt lấy miếng cơm dính đất, nhai chậm chạp. Không phải vì ngon. Mà vì nếu ăn nhanh, sẽ hết. Nếu hết, nàng lại đói. Nếu đói, nàng sẽ không đủ sức để sống đến ngày mai.

Mỗi miếng cơm là một ngụm nhục nhã. Nhưng cũng là một nhịp đập kéo dài sự tồn tại.

Ai đó khẽ nói

"Cậu ta điên rồi sao?"

Đó không phải là điên mà là sức sống sinh tồn của bản năng.

Đêm xuống. Không ai gọi tên nàng, cũng không ai ra lệnh thêm gì. Nàng bị bỏ lại bên ngoài sân xi măng trơ trọi, vẫn với xích sắt lạnh buộc ngang cổ chân, mắt cá đỏ lên vì vết trầy va vào từng hòn đá vụn, gió lạnh xuyên áo mỏng.

Nàng không nhớ nổi lần cuối cùng được nằm trong một chiếc chăn sạch sẽ là khi nào. Mặt úp xuống nền đất cứng, hơi thở chỉ là làn khói trắng mong manh.

Vết thương đã khô máu lại bị nứt toác khi co người vì lạnh. Thân thể chưa từng được lành lặn.

Tiếng bước chân rất khẽ vọng đến. Không phải tiếng giày giám thị

Tiếng này nhẹ, gần như lướt qua, như ai đó biết cách len lỏi giữa bóng tối không để lại dấu vết.

Nàng không ngẩng lên. Không còn sức để hoài nghi hay cảnh giác.

Một vật mát lạnh chạm vào mu bàn tay nàng. Khiến cơ thể giật khẽ như phản xạ sinh tồn. Là một chai nước. Vỏ trong suốt, không phải nước giếng vàng đục nơi trại giáo dưỡng, mà là loại nước lọc đóng chai

Không một lời thừa. Không một giải thích. Chỉ một câu, chậm rãi và rõ ràng, nhỏ đến mức như chỉ dành cho mình nàng.

"Phải sống để trở ra."

Giọng nữ. Lặng như sương. Trầm như đáy nước.

Không ấm áp, nhưng cũng không lạnh lẽo. Chỉ đơn giản là thật lòng.

Không còn tiếng chân. Người đó đã đi.

Văn Kỳ vẫn không ngẩng lên. Nhưng bàn tay run rẩy đưa chai nước lại gần ngực. Nàng không uống vội. Chỉ áp nó vào má.

Lần đầu tiên trong nhiều ngày, nàng khẽ nhắm mắt lại

Không phải vì ngất.

Mà vì muốn giữ lấy hơi ấm rất mỏng ấy... để đi tiếp.

Chương trước Chương tiếp
Loading...