KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI

Chương 15 : Tái Sinh



Chương 15 : Tái Sinh

===================

Buổi đêm tĩnh lặng. Tiệc đã tan từng lâu, mọi người cũng đã nghĩ ngơi, dường như không ai quan tâm đến chuyện náo động vừa rồi.

Chỉ có một người. Chính là Tiểu Hân.

Sau khi làm xong công việc của mình. Tiểu Hân cắn môi, tay ôm chặt túi vải đựng bông băng và thuốc đỏ, bước chân lén lút rón rén từng nhịp. Mỗi lần chạm đất, lòng cô như rơi thêm một nhịp.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ chỉ khép hờ. Trong bóng tối nhạt nhòa của ánh trăng treo bên ngoài khung cửa, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là... máu.

"Văn Kỳ..."

Giọng cô nghẹn lại nơi cổ họng khi ánh đèn soi rõ hình dáng người nằm cuộn tròn trên nền đất bẩn

Văn Kỳ vẫn mặc quần áo cũ, thân sau ướt đẫm, từng vệt roi lằn đỏ như rắn bò ngang dọc, có chỗ đã bật máu, có nơi mảng thịt tróc ra dính vào vải áo. Hô hấp yếu ớt đến mức Tiểu Hân phải áp tai sát vào để chắc chắn cô còn sống.

"Đau....con đau...."

Một giọng khản đặc, yếu đến mức như hơi gió. Văn Kỳ hé mắt, nhưng lại nhắm ngay lại. Mí mắt nàng đỏ ửng, hơi thở nóng hầm.

Tiểu Hân đưa tay chạm nhẹ lên trán, nóng bỏng như có thể thiêu cháy cả tay cô. Sốt rồi. Sốt rất cao.

Cô run rẩy mở túi, tay lóng ngóng lấy bông và thuốc sát trùng, nước mắt không tự chủ chảy dài.

"Mình biết....cậu cố chịu.... để tôi lau người cho cậu..."

Từng miếng bông lau đi máu khô, từng vết thương được bôi thuốc đỏ, đỏ đến mức Tiểu Hân không phân rõ đó là máu hay thuốc.

Cô đã băng bó cho Văn Kỳ không ít lần, nhưng chưa bao giờ thê lương đến thế này.

Mỗi lần gỡ áo ra khỏi lưng, cô đều nghe như da thịt bị xé toạc. Văn Kỳ không rên một tiếng, chỉ nhẹ nhíu mày, thỉnh thoảng hơi thở hụt như sắp đứt.

Tiểu Hân nghe rõ âm thanh rối loạn của chính mình.

"Văn Kỳ. Cố lên ngày mai cậu sẽ hết hạn hai năm..sẽ được rời đi...cậu không được bỏ cuộc."

Ánh sáng đầu tiên của buổi sớm vừa xuyên qua ngọn cây, chiếu lên chuồng ngựa lạnh lẽo. Hương rơm khô và mùi máu loang thoảng nhẹ trong sương.

Văn Kỳ mở mắt. Cơn đau chạy dọc từ sống lưng đến tận đầu ngón chân, như cả người bị nghiền nát, chỉ còn một hơi thở mong manh.

Nhưng hôm nay là ngày hai năm kết thúc.

Hôm nay, nàng phải bước ra. Nàng sẽ rời khỏi đây và không bao giờ quay lại. Ân tình nuôi dưỡng nàng sẽ nhớ cả đời, có cơ hội ...kiếp sau báo đáp.

Không ai biết bằng cách nào, nàng đã lết khỏi chuồng ngựa, tay bám tường, môi tái nhợt, máu dưới chân từng giọt từng giọt nhỏ xuống như xác nhận nàng còn sống và đang bước đi.

Khi ánh nắng đầu tiên chạm vào viện sau, Văn Kỳ đã đứng trong gian phòng nhỏ của mình.

Nàng tắm bằng nước lạnh đến run rẩy, lau đi máu khô bằng khăn bông sạch. Sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ màu đen tuyền với tay áo dài che đi hoàn toàn cơ thế thê tham, cài kín cổ áo. Mỗi động tác đều đau như xé da rút thịt, nhưng không một tiếng rên.

Trên tay nàng, là chiếc bể thủy tinh nhỏ, bên trong có một chú cá lục lam mà Tiểu Hân đã tặng

Trước khi rời đi, nàng đội một chiếc nón bo tròn, che gần hết gương mặt. Gương mặt vốn trắng nay chỉ còn lại một màu tái nhợt như tro lạnh. Nhưng đôi mắt dưới lớp tóc lòa xòa lại trong đến lạ thường.

Nàng bước qua từng dãy hành lang, từng bậc thềm. Từng người hầu thấy dáng nàng đều sững sờ, không ai dám mở miệng.

Cho đến khi nàng đứng tại sảnh chính của Tư Đồ gia.

Nơi ấy, tiếng bát đũa va chạm, tiếng trò chuyện nhàn nhạt giữa một bàn đầy người. Một gia đình ba thế hệ, quây quần đông đủ, không thiếu một ai càng không thừa một ai.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Văn Kỳ là của quản gia Trình. Trong khoảnh khắc, hắn như thấy một oan hồn trở về từ địa ngục. Nhưng hắn chỉ lơ đi không lên tiếng.

Cả đại sảnh thoáng chững lại. Giọng nàng rất nhẹ, nhưng xuyên thẳng vào tai từng người.

"Nhị tiểu thư. Kỳ hạn hai năm đã hết. Mong cô giữ lời. Đưa Tiểu Bạch cho tôi."

Một khoảng lặng phủ xuống bàn ăn sau câu nói.

Tư Đồ Thanh Thiển không nhìn Văn Kỳ, chỉ phất tay nhè nhẹ.

Từ bên kia căn phòng nhỏ, một thân hình nhỏ bé có chút gày chạy ra, mái tóc mềm rối tung, hai mắt long lanh sáng

Là Tiểu Bạch.

"Chị!"

Giọng trẻ con vang lên trong trẻo, như xuyên qua lớp u uất giữa sảnh đường.

Văn Kỳ khựng lại. Trong đôi mắt mờ nhòe vì cơn sốt và vết thương, Tiểu Bạch như phát sáng. Không đắn đo, nàng cúi người, vươn tay ôm lấy thân hình nhỏ ấy vào lòng.

Không một lời thừa thãi. Không ai ngăn cản. Chỉ lặng lẽ nhìn cảnh tay phải có chút vụng về ôm đứa nhỏ của Văn Kỳ.

Nàng ôm bể cá, tay kia dắt theo đứa trẻ nhỏ, chậm rãi bước lên hai bậc thềm. Đứng trước bàn ăn, Văn Kỳ cúi đầu thật sâu.

Không cao ngạo. Không thảm hại. Chỉ là một cái cúi đầu tròn trịa, như trả xong món nợ dưỡng dục hai mươi năm.

"Công dưỡng dục hai mươi năm con không quên. Nếu có kiếp sau con xin được bù đắp."

Không ai lên tiếng. Ngay cả lão thái gia, người nổi danh nghiêm khắc cũng không mở miệng.

Tiếng bát đũa đã dừng hẳn, không khí ngưng đọng.

Uyển Trân Trân nhìn hai bóng lưng một lớn một nhỏ rời đi trong nắng sớm mà lòng ngực co rút mạnh mẽ. Như thể bà vừa để vuột mất một điều vô cùng quý giá

Văn Kỳ xoay người rời đi. Bóng lưng nhỏ nhắn từng bước từng bước lướt ra khỏi nơi từng gọi là "nhà".

Nơi ấy, vừa là tuổi thơ. Cũng là cơn ác mộng.

Tiểu Bạch nép sát bên chân nàng, tay nhỏ siết chặt vạt áo, ngoái đầu nhìn lại một lần nữa căn nhà nguy nga phía sau. Văn Kỳ thì không quay đầu, bước đi thẳng tắp như sợ chỉ một cái liếc mắt sẽ kéo nàng lại hố sâu.

Ra đến cổng chỉ có mình A Đại trực. Anh ta nhìn Văn Kỳ cùng cô nhóc bên cạnh mà nở một nụ cười tươi, thở phào nhẹ nhõm. Khi hai người đến gần, anh ta từ bên góc khuất của hàng rào lấy ra một chiếc tủi nhỏ màu xanh biển.

"Giản tiểu thư đã gửi cho cô những thứ này. Điều cần nói cô ấy đã để bên trong. Còn quyết định thế nào thì cô hãy cho cô ấy biết."

Văn Kỳ nhìn chiếc túi, ánh mắt hiện lên một nụ cười hiếm có. Giản Thanh Khê vì sao lại làm nhiều việc như vậy?

Nàng đưa hồ cá nhỏ cho Tiểu Bạch, chính mình cầm chiếc túi bằng tay trái. Chất giọng khản đặc của người sốt cao chậm rãi lên tiếng

"Cảm ơn"

A Đại không lên tiếng và Văn Kỳ cũng không nhiều lời.

Cổng lớn phía sau rầm một tiếng đóng lại, chia đôi hai thế giới.

Một bên là trạch viện uy nghi của Tư Đồ gia. Một bên là con đường gập ghềnh, nắng nhạt và tự do

Văn Kỳ và Tiểu Bạch dõi theo bước chân nàng mỉm cười nhìn nhau.

Cả hai ngồi xuống băng ghế đá trong công viên bên ngoài khu đất tư nhân. Ánh nắng sáng sớm xuyên qua tán lá, hắt lên người một lớn một nhỏ, phủ màu ấm nhàn nhạt.

Văn Kỳ mở túi vải mà Giản Thanh Khê chuẩn bị, tay nàng vẫn hơi run vì sốt cao chưa dứt. Bên trong là một phong thư dày, một địa chỉ, một số điện thoại và một tấm thẻ ngân hàng. Nàng thoáng ngạc nhiên, nhanh chóng mở thư ra.

Dòng chữ ngay ngắn lập tức đập vào mắt

[Em có hai sự lựa chọn. Một là đi theo tôi, làm người yêu của tôi mọi thứ em và Tiểu Bạch không phải lo nghĩ. Hai là tôi làm chủ nợ của em, tôi cho em mượn một trăm ngàn tệ để hai người dùng trong thời gian đầu. sau này mỗi tháng em trả tôi. Tôi để số điện thoại của mình ở đây, khi nào em chọn xong hãy cho tôi biết.]

Văn Kỳ lặng lẽ đọc, rồi đọc lần thứ hai, lần thứ ba. Sau đó, nàng chậm rãi gấp thư lại, đặt xuống đùi. Ngước nhìn Tiểu Bạch đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh, nàng bỗng bật cười, giọng khản đặc nhưng vẫn ẩn chút dịu dàng

"Tiểu Bạch. Có phải nếu không thân quen thì đừng nên nhận ân huệ của họ phải không?"

Tiểu Bạch chỉ là đứa bảy tuổi, có điều hiểu điều chưa, nhưng đạo lý này cô nhóc biết. Cái miệng nhỏ tức thì thoăn thoắt

"Đúng là như vậy"

"Ngoan. Đi chúng ta đi thuê nhà, mua quần áo sau đó ăn một bữa. Chào mừng ngày đoàn tụ"

Khi tin nhắn từ một số điện thoại vừa kích hoạt gửi đến mấy Giản Thanh Khê, nàng đã lập tức cười.

[Tôi chọn phương án hai]

Giản Thanh Khê chỉ khẽ cong môi, lặng lẽ cười.

Vì nàng biết, Văn Kỳ luôn như vậy. Rõ ràng yếu ớt đến mức phải dựa vào người khác, nhưng cũng kiêu hãnh đến mức không cho phép bản thân nương tựa.

Một người như vậy Tư Đồ gia không trân trọng cũng không sao. Có nàng trân trọng là được.

Nhưng Giản Thanh Khê vẫn có chút thương tâm. Vì cái gì Văn Kỳ hoàn toàn không nhớ đến nàng khi cả hai gặp nhau ở buổi triển lãm tranh năm đó. Trí nhớ của em ấy thật tệ.

Gieo tương tư liền bỏ trốn.

Căn nhà trọ được thuê vào cuối buổi sáng. Chỉ là một phòng nhỏ tầng ba, có ban công hẹp nhìn ra phố, tường sơn xanh đã loang màu nhưng sạch sẽ và có ánh nắng lọt vào mỗi sớm.

Chủ nhà là một phụ nữ trung niên ở tầng một, ánh mắt bàn nhìn dáng vẻ của Văn Kỳ cùng, một bé gái gầy ôm chiếc hồ cá thì chỉ lặng lẽ gật đầu, không hỏi nhiều.

Nhận tiền cọc xong liên trao chìa khóa và rời đi,

Sau đó, Văn Kỳ dẫn Tiểu Bạch đi mua vài bộ quần áo mới. Không cần phải đẹp, chỉ cần sạch sẽ, vừa vặn và đủ ấm. Bé gái lần đầu được tự tay chọn đồ cho mình, rụt rè rồi dần dần cười rộ lên như nắng sau mưa.

Văn Kỳ đứng bên nhìn, đáy mắt có một sự dịu dàng mà nhiều năm qua đã bị chôn vùi.

Chiều muộn, hai người ghé vào một quán ăn nhỏ ven đường. Bàn gỗ thấp, chiếc quạt trần quay chậm trên đầu.

Văn Kỳ gọi một bữa đơn giản: hai tô mì trứng, một đĩa rau xào, và một chiếc bánh gato nhỏ chỉ bằng bàn tay.

Tiểu Bạch chống cằm, mắt lấp lánh nhìn chiếc bánh.

"Chị Văn Kỳ, hôm nay là sinh nhật ai vậy?"

Văn Kỳ ngẩn ra một giây, rồi khẽ mỉm cười, nàng tháo nón để sang một bên, ngũ quan xinh đẹp nhưng nhợt nhòa của người ôm lâu năm liền hiện ra.

Dưới ánh nắng nghiêng nhẹ, gương mặt nàng xanh xao nhưng lại rạng rỡ lạ thường.

Nàng nhìn chiếc bánh trắng đơn giản chỉ cắm một ngọn nến nhỏ, chậm rãi nói

"Sinh nhật của chị."

Tiểu Bạch ngạc nhiên

"Không đúng, em nhớ sinh nhật chị qua rồi mà."

Văn Kỳ cúi đầu, thổi tắt ngọn nến vừa được châm lên. Lúc ngẩng lên, ánh mắt nàng rất yên tĩnh

"Bởi vì... đến hôm nay chị mới thật sự được sinh ra một lần nữa. Từ nay về sau, cứ lấy ngày này làm ngày sinh nhật của chị đi."

Đêm ấy, trong căn phòng trọ đơn sơ vừa thuê, không có điều hòa, chỉ có chiếc quạt đứng kêu lạch cạch cùng ánh đèn ngủ vàng nhạt.

Hai người cuộn mình trên chiếc giường nhỏ với bộ chăn ga mỏng vừa mới mua vội ở cửa hàng dưới phố.

Văn Kỳ sốt.

Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ nằm nghiêng quay mặt vào tường, hơi thở nặng dần. Cơn sốt đến như một hệ quả tất yếu của đêm hôm trước, của những vết roi chưa lành, của rất nhiều ngày bị giam, bị bỏ đói và bây giờ là cảm giác buông lỏng sau hai năm trời sống trong lồng sắt

Tiểu Bạch phát hiện chị Văn Kỳ rất lâu vẫn không trở mình, thân người thì nóng như lò lửa. Cô nhóc quýnh lên, luống cuống đi lấy khăn ướt, không biết nên đắp trán hay lau tay. Nước trong chậu bị làm đổ hai lần, chiếc khăn rơi xuống đất một lần, nhưng cuối cùng cũng được cô bé cẩn thận vắt khô rồi đặt lên trán chị.

"Chị đừng nóng nữa... đừng mệt nữa."

Cô bé khẽ thì thầm, giọng non nớt đầy hoảng hốt.

Nửa đêm, Tiểu Bạch ngồi bó gối ở đầu giường, mắt mở thao láo canh giấc ngủ cho chị.

Thỉnh thoảng lại thò tay kiểm tra hơi thở, thỉnh thoảng lẩm bẩm vài lời an ủi học được từ phim hoạt hình

"Mau biến mất cơn sốt kia, biến mất, ngày mai dậy sớm ăn bánh nhé..."

Rạng sáng, nhiệt độ của Văn Kỳ mới hạ bớt. Nàng tỉnh lại trong làn mồ hôi lạnh, cảm nhận được chiếc khăn ẩm trên trán, chiếc chăn đắp ngang eo hơi lệch, và đôi mắt lo lắng vẫn chưa chợp mắt của Tiểu Bạch.

Nàng khó khăn nâng tay lên, khẽ vuốt tóc bé gái.

"Chị khỏe lại rồi. Giỏi lắm, Tiểu Bạch biết chăm người ốm rồi."

Tiểu Bạch chớp chớp mắt, như sợ mình đang mơ. Một lúc sau mới mỉm cười thật tươi.

"Vì em là người nhà của chị."

Văn Kỳ cụp mắt, môi mím chặt. Sau ngần ấy năm, rốt cuộc, hai chữ "người nhà" cũng không còn là một thứ chỉ mang mùi máu tanh hay áp bức.

Và buồn cười hơn nó đến từ một đứa trẻ.

Đêm ấy, Uyển Trân Trân không ngủ được. Kể từ lúc người kia rời đi, căn nhà đột nhiên yên tĩnh đến mức lạ lẫm.

Không còn tiếng bước chân rón rén, không còn hơi thở nhẹ như bóng trong hành lang phía tây. Mọi thứ dường như trở nên trống rỗng và lạnh hơn bình thường.

Trong một khoảnh khắc không rõ là xúc động gì, bà khoác áo choàng mỏng, cầm đèn pin nhỏ rồi lặng lẽ đi về phía viện sau, nơi Văn Kỳ đã sống suốt hai năm qua.

Cánh cửa phòng gỗ đã cũ, bản lề phát ra âm thanh khô khốc khi bị đẩy ra. Mùi ẩm mốc pha chút hương thuốc thảo dược vẫn còn vươn trong không khí tràn vào mũi khiến Uyển Trân Trân bất giác chau mày.

Căn phòng hẹp đến đáng sợ. Tường bong tróc, cửa sổ lớn nhưng lại hỏng hóc nhiều chỗ. Quạt trần đã hỏng, phòng tắm không có hệ thống nước nóng, vào mùa đông lạnh buốt, có lẽ chỉ có thể lau người bằng khăn thấm nước lạnh như đá.

Uyển Trân Trân lặng người. Bà bước vào, tay lần lần lên mặt bàn gỗ đã xước, ánh mắt dừng lại ở chiếc tủ con bên giường. Bên trong không phải quần áo mà là hàng chồng giấy : giấy vẽ, giấy viết, giấy ăn tận dụng cả hai mặt.

Những bức tranh nguệch ngoạc, lem luốc chì và màu nước nhạt nhòa, không hề giống một người từng là sinh viên xuất sắc của đại học mỹ thuật năm nào.

Đa phần đều là những hình người không có mặt, một căn phòng trống, một cô gái bị khóa trong lồng chim, và lặp đi lặp lại hình ảnh một chú cá nhỏ trong bể thủy tinh.

Nét vẽ rời rạc nhưng lại ẩn chứa một tài năng hơn người. Chỉ tiếc..

Bàn tay bà run lên khi lật từng tờ. Đôi mắt cay xè, trái tim đập hỗn loạn.

Văn Kỳ đã sống ở đây thế này sao? Hai năm trời, thân thể vốn yếu ớt, mỗi ngày đều ra vào nơi này, mùa hè thì nóng như thiêu đốt, mùa đông thì lạnh như băng giá, không có một lời than vãn.

Một bức vẽ cuối cùng, nằm lẫn trong đống giấy cũ: là hình bóng của một cô gái co mình quỳ dưới đất...xung quanh là vô số đường nét thể hiện sự đổ vỡ từ bên trong...

Uyển Trân Trân cắn môi, cả người như bị thứ gì đó kéo dội lại. Nước mắt không khống chế nổi mà rơi xuống.

Đây không phải là con bé đang vẽ chính nó sao?

Cuối cùng là bà đã bỏ sót điều gì?

Là Văn Kỳ thay đổi hay thực tế con bé chưa từng thay đổi mà chỉ lặng lẽ chết đi...

Sau một buổi sáng lang thang trong thành phố, Văn Kỳ mới hiểu được cái gọi là "khó khăn sinh tồn" nó có thể phơi bày con người đến mức nào.

Tay phải của nàng hoàn toàn không dùng được. Cổ tay bị gãy chưa từng được kiểm tra tử tế, các đốt xương tay bị chấn thương năm đó đã không thể co lại như người thường. Ngay cả hồ sơ xin việc được nàng viết bằng tay trái cũng, nét chữ nghiêng ngả như của đứa trẻ tiểu học.

Nàng đi qua ba khu chợ, năm cửa hàng, hỏi thăm tám nơi tuyển dụng.

"Cô từng làm qua chưa?"

"Không có kinh nghiệm? Không nhận được."

"Đây là công việc dùng tay, tay cô như vậy làm sao mà bê nổi đồ?"

"Không có bằng cấp? Xin lỗi, quy định công ty."

Những câu trả lời lặp đi lặp lại, ánh mắt nghi ngại, hay thậm chí thương hại. Có nơi không nói gì, chỉ nhìn nàng rồi lắc đầu, như thể sợ sự kiên trì kia sẽ làm họ khó xử.

Đến giữa trưa, Văn Kỳ dừng chân ở quán ăn nhỏ trong hẻm để xin rửa chén thuê. Chủ quán nhìn qua rồi hỏi

"Tay bị thương à? Mà cô bao nhiêu tuổi rồi, học hết cấp ba chưa?"

Văn Kỳ gật đầu

"Tôi có thể rửa bằng tay trái. Cần lương thấp cũng được, miễn có công việc để làm."

Chủ quán nhìn nàng chằm chằm trong vài giây, sau cùng thở dài

"Vào đi. Nhưng làm không nổi thì nói trước, tôi không chịu trách nhiệm đâu."

Nàng gật đầu. Đối với nàng, một công việc và một nơi có thể bắt đầu đã là may mắn.

Buổi chiều, Văn Kỳ lặng lẽ rửa bát trong gian bếp nhỏ, tay trái cầm, tay phải run nhẹ, thi thoảng phải dựa vào thành bồn rửa để giữ thăng bằng.

Áo nàng bị ướt nước, tóc dính trán, lưng đau ê ẩm vì đứng quá lâu, nhưng nàng không than một tiếng.

Mỗi đồng tiền kiếm được từ đây là từng viên gạch nhỏ, xây nền móng cho cuộc sống mới cùng Tiểu Bạch.

Khi màn đêm buông xuống, nàng trở về phòng trọ nhỏ đã thuê trước đó, Tiểu Bạch ngồi bên bàn nhỏ đọc sách. Cô nhóc thấy nàng về, lập tức chạy tới đỡ, lo lắng nói

"Chị có đau tay không? Có mệt không? Có ăn cơm chưa?"

Văn Kỳ xoa đầu con bé, mỉm cười dịu dàng

"Không đau. Hôm nay chị đã tìm được việc. cuối tuần chị sẽ dẫn Tiểu Bạch đi tìm lão sư."

Buổi đêm, đầu gối của lão thái thái lại đau nhức từng cơn, đau đến nỗi nằm không yên. Bà gọi người, Tư Đồ Thanh Nhược thong thả đến, tay cầm lọ dầu gừng nóng.

"Cháu để ở đây bà bảo vú Phương giúp bà xoa nhé. Cháu hơi choáng đầu nơi đi nghỉ sớm."

Dứt lời, Tư Đồ Thanh Nhược liền quay người về phòng, giọng không buồn che giấu vẻ buồn ngủ

Lão thái thái nhìn lọ dầu đặt bên thành giường, lòng chợt trống trải. Mùi thuốc gừng quen thuộc khiến ký ức trỗi dậy, cái đêm đông lạnh đến buốt tay buốt chân đó.

Cũng là đêm như thế, gối nhức mỏi khiến bà không ngủ được. Người hầu đều đã nghỉ, chỉ có đứa nhỏ kia biết được, lặng lẽ quỳ bên ghế bành suốt đêm, tay nhỏ gầy xoa từ bắp chân đến khớp gối.

Tay con bé vụng về, run rẩy, nhưng từng động tác đều cẩn thận và chân thành.

Lúc đó, bà giả vờ ngủ, xem như là bổn phận của một người giúp việc. Nhưng sáng hôm sau, người của Tư Đồ gia phát hiện nó quỳ cả đêm mà không được phép, lập tức lôi ra sân sau đánh một trận.

Giờ đây, căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường và cảm giác tê buốt nơi khớp gối. Bà ngồi lặng thật lâu, tay cầm lọ dầu mà đứa cháu bà cho là ngoan ngoãn lại không chịu xoa giúp

Trong lòng bỗng trồi lên một vị đắng. Một đứa cháu năm xưa bà cho là phản phúc vô ơn, lại là người duy nhất không rời bỏ bà khi bà cần. Bây giờ nghĩ lại, người ấy đã đi rồi.

Đã không còn là chiếc bóng lăng căm trong ngôi nhà rộng lớn này nữa. Một giọt nước mắt lăn xuống, âm thầm và có lẽ là muộn màng.

Mỗi sáng sớm, Văn Kỳ lại thức dậy trước ánh mặt trời, nhẹ nhàng rời khỏi giường để không đánh thức Tiểu Bạch vẫn còn say ngủ. nàng chuẩn bị buổi sáng đơn giản trong căn bếp nhỏ, sau lại đánh thức Tiểu Bạch và cả hai cũng rời khỏi nhà

Nàng đi làm và Tiểu Bạch đến nhà trẻ. Mặc dù đã quá tuổi đến trường những một năm nhưng Văn Kỳ đang tích cực tìm kiếm lớp học, cũng như chuẩn bị giấy tờ để Tiểu Bạch có thể đến lóp.

Công việc bưng bê ở quán ăn nhỏ tuy vất vả, đôi khi phải bê những khay canh nóng hổi bằng cánh tay trái vốn chẳng còn khỏe, nhưng nàng chưa từng kêu than. Tay phải bị tổn thương, không thể nắm chặt, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn học cách làm việc bằng tay trái, từng chút một, vụng về mà cẩn thận.

Chủ quán là một đôi vợ chồng lớn tuổi, hiền lành và ít hỏi chuyện. Họ chỉ nói: "Làm được bao nhiêu thì làm, nghỉ ngơi nếu mệt." Thế là đủ.

Tan làm buổi chiều, Văn Kỳ sẽ ghé qua trường mẫu giáo đón Tiểu Bạch. Hai người nắm tay nhau đi qua con phố nhỏ rực rỡ nắng vàng, thỉnh thoảng Tiểu Bạch lại kể chuyện trên lớp bằng giọng đầy biểu cảm, còn nàng thì mỉm cười, ánh mắt mềm đi trong từng câu chữ ngây thơ của đứa trẻ.

Có hôm cả hai cùng chia nhau một xiên cá viên chiên bên vỉa hè, ngồi trên chiếc băng đá cũ kỹ. Tiểu Bạch cười khanh khách vì mẩu cá rơi xuống áo, Văn Kỳ thì bật cười, lấy khăn giấy lau cho cô bé. Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi dầu mỡ, bụi đường... và cả mùi bình yên.

Không ai quát tháo. Không ai cầm roi. Không còn là Tư Đồ gia.

Nơi này, tuy nghèo khó, nhưng có tiếng cười.

Văn Kỳ bỗng cảm thấy, hoá ra mình thật sự đã sống lại.

Chương trước Chương tiếp
Loading...