KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI
Chương 14 : Rách
Chương 14 : Rách=================Vào đông, thời tiết phủ một bức màn lạnh lẽo. Văn Kỳ đang ngồi xổm giữa luống cỏ dại cạnh bờ tường hậu viện, tay mang găng vải cũ, lưng hơi khom xuống nhổ cỏ cho luống hoa tàn. Động tác của nàng không vội, từng chút từng chút một, như thể thời gian với nàng chưa bao giờ cần phải chạy.Đột nhiên, từ cổng vườn truyền đến tiếng bước chân trầm ổn. Người đến là A ĐạiVăn Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn thấy A Đại thì chỉ khẽ gật đầu.A Đại đã đi thẳng đến gần, cúi người đặt một túi vải nhỏ xuống tảng đá bên cạnh nàng."Giản tiểu thư bảo đưa cái này cho cô"Giọng anh ta ngắn gọn, trong ánh mắt mang theo độ ấmVăn Kỳ thoáng khựng tay. Nàng nhìn cái túi vải được thắt nút cẩn thận, trong lòng bỗng có một cảm giác là lạ như làn hơi ấm len vào những khe nứt vừa cứng lại."Trong đó có thuốc trị khớp, ít dầu giữ ấm, còn có khăn lót gối và mấy miếng cao dán. Giản tiểu thư nói cô gầy quá, đừng để lạnh vào xương. Còn có một số thực phẩm chức năng, cô chú ý sức khỏe đừng để đổ bệnh."A Đại nói xong, đứng thẳng người định rời đi, nhưng bước chân lại chậm một nhịp khi ánh mắt lướt qua mu bàn tay Văn Kỳ, nơi dính bùn đất và một mảng sưng nhẹ vừa thâm lại."...Cô nên dùng sớm"Anh ta nói khẽ hơn, rồi xoay người định đi. Nhưng Văn Kỳ đã lên tiếng chậm lại"Anh nói với Giản tiểu thư...tôi cảm ơn."A Đại xoay đầu mỉm cười chắc chắn."Văn Kỳ. Kỳ hạn hai năm sắp hết. Cô sẽ có khung trời của riêng mình."Khớp tay trái của Văn Kỳ khẽ cứng lại. Phải, thời gian đã sắp hết.Nắng trưa hắt nghiêng qua rặng trúc cuối vườn, ánh sáng nhợt nhạt như tâm trạng người.Tiểu Hân đang ôm một chồng khăn bàn trở về thì bất ngờ bị một người hầu khác xô mạnh khiến cả người lẫn khăn rơi vãi đầy đất. Còn chưa kịp đứng dậy đã bị thêm hai người khác châm chọc, dùng dày bản giẫm vào khăn bàn được giặt trắng tinh. Cô ta còn cười khẩy lên tiếng"Dạo này mày thích làm người tốt nhỉ? Còn dám thân cận với cái thứ kia? Chắc mày muốn nổi trội phải không?""À hay là mày chờ ngày cô ta được trở lại làm tiểu thư sẽ chiếu cố mày. Đúng là ngu xuẩn."Tiểu Hân vào Tư Đồ gia làm giúp việc được mấy năm, cô không tranh đấu càng không gây chuyện. Do đó, đứng trước thái độ của nhóm người, Tiểu Hân sợ hãi mà lúi cúi nhặt lại đồ với ý địnht tránh đi.Nhưng nhóm người dường như không có ý định buông tha dễ dàng. Một đứa thô bạo nắm lấy cổ áo của Tiểu Hân mà xách lên, giọng cô ta gằn xuống"Khôn hồn thì đừng tỏ vẻ tốt bụng bằng không tụi tao cho mày biết bị cô lập là thế nào?""Buông tay ra"Giọng Văn Kỳ không lớn, nhưng lạnh buốt. Những kẻ kia còn chưa kịp phản ứng, nàng đã bước tới, không kiêng dè gì mà xô mạnh vai người đang nắm cổ áo Tiểu Hân, khiến kẻ đó loạng choạng ngã xuống đất.Không khí đột ngột đặc quánh. Lần đầu tiên, người vẫn luôn cúi đầu chịu trận như nàng lại ra tay trước mặt bao người.Người làm bị xô ngã gào lên"Đánh người! Cô còn tưởng mình là tiểu thư sao?"Tiếng cãi vã, đổ lỗi, gào khóc... nhanh chóng lan khắp vườn như dầu lan trên lửa. Rất nhanh sau đó, quản gia Trình dẫn theo hai người hầu vạm vỡ tới.Không hỏi nhiều, không điều tra."Đánh người, chống đối quy củ. Người như cô nên sớm được dạy lại phép tắc."Dưới ánh mắt lạnh lùng, ông ta hất đầu ra hiệu. Hai người hầu tiến đến giữ chặt Văn Kỳ từ phía sau, ép nàng nằm sấp giữa sân, mặt áp đất. Cánh tay bị giữ ngược ra sau. Tiểu Hân khóc nức, định xông lên thì bị đạp ngã."Hai mươi roi. Không cần nương tay."Trình Khải liếc mắt ra lệnh. Người hầu nam nhanh chóng xuất ra một cây roi mây dẻoChát....Tiếng roi như xé tan mặt sân yên tĩnh.Chát....chiếc quần mỏng manh hoàn toàn không chống chịu được lực roi xé gió của nam nhân. Rất nhanh cảm giác bỏng rát như nhúng phải than hồng khiến Văn Kỳ khó chịu mà nhíu chặt màyChát...một roi không kiêng nể đánh xuống phần tiếp giáp đùi...thân thể Văn Kỳ run lên một trậnNhưng nàng vẫn im lặng không lên tiếng.Chát....Tiểu Hân ôm chân quản gia Trình gào khóc, van xin trong tuyệt vọng, nhưng không một ai động lòng. Người làm đi ngang qua đều ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí có kẻ còn cười lạnh.Ánh mặt trời chao nghiêng dần, chiếu qua tán cây rọi xuống thân thể run nhẹ của Văn Kỳ.Nàng không rên một tiếng, chỉ cắn chặt răng, để máu từ khóe miệng rỉ ra.Chát....Đến roi thứ mười ba, đôi môi nàng đã không còn chút sắc máu.Đến roi thứ mười lăm, đôi mắt bắt đầu mờ đi, hạ thể đã tơm máu.Đến roi thứ mười tám, nàng thả lỏng khớp tay trái vẫn đang siết chặt.Và đến roi cuối cùng, nàng vẫn không bật ra một tiếng oán trách.Cả thân người mềm oặt, như một chiếc lá bị giẫm nát.Trình Khải khẽ liếc mắt, thấy nàng còn thở, hừ lạnh một tiếng"Lần sau còn dám xằng bậy, sẽ không chỉ là roi."Ông ta phất tay, đám người hầu gây chuyện cũng giải tán. Chỉ còn Tiểu Hân từ dưới đất bò đến gần Văn Kỳ mà đỡ nàng dậy."T...ôi...không sao..."Hơi thở nóng ấm của Văn Kỳ phả ra. Tiểu Hân cả mặt đầy nước mắt mà nói trong tiếng nghẹn"Thật quá đáng....bọn họ rõ ràng ức hiếp cậu.""T..ôi..quen rồi...."Những lời này khiến Tiểu Hân bật khóc càng lớn nhưng khiến một bóng người đứng ở góc khuất nghe đến sửng sốt.Tư Đồ Thanh Thiển nhìn hai thân ảnh đang dìu dắt nhau bên kia mà trầm mặc Trời chuyển hoàng hôn, nắng nhạt như phai dần trên mặt nước.Tiệc mừng thọ bảy mươi của lão thái thái được tổ chức tại sân lớn trạch viện, khu biệt thự trung tâm của gia tộc, nơi vốn chỉ mở cửa tiếp khách vào những dịp thật sự trọng đại. Từ sáng sớm, từng tốp nhân viên sự kiện, an ninh và phục vụ chuyên nghiệp đã có mặt để dựng sân khấu, chỉnh âm thanh, trải thảm đỏ và trang trí không gian bằng hàng trăm đóa mẫu đơn đỏ thẫm, loài hoa yêu thích của lão thái thái, cũng là biểu tượng cho phú quý và địa vị.Cổng lớn được treo đèn lồng tỉ mỉ, từng chiếc đều là hàng đặt riêng từ xưởng thủ công nổi tiếng ở Tô Châu, ánh sáng mềm mại hòa với ánh chiều tạo nên một khung cảnh vừa tráng lệ vừa trang nhã. Dàn xe sang xếp hàng dài từ ngoài đường lớn, lấp loáng ánh đèn dưới bóng cây cổ thụ. Người làm trong viện đều thay đồng phục mới, di chuyển khẽ khàng, lễ nghi không chê vào đâu được.Khách mời lần lượt xuất hiện, phần lớn đều là nhân vật có tiếng nói và vị thế trong giới thương trường, chính trị hoặc giới thượng lưu cũ. Âm nhạc cổ điển du dương nhẹ nhàng vang lên từ dàn nhạc sống được thuê riêng, không gian phủ một lớp sang trọng đến mức khiến người ngoài chỉ dám thở khẽ.Vì trong nhà có tiệc lớn, toàn bộ người làm đều bị điều động theo từng phân khu rõ ràng.Người lo đèn, người giữ xe, người chỉ chuyên châm trà cho khách quý. Văn Kỳ vốn chỉ quen dọn dẹp trong hậu viện, hôm nay được điều đến làm công việc hậu cận, chịu trách nhiệm trông coi khu vực thức ăn chuẩn bị đưa lên bàn tiệc của các vị khách quan trọng.Gian bếp phụ phía sau sân trạch viện nhộn nhịp từ giữa trưa, mùi súp hải sâm nấm đông trùng lan khắp không khí, thơm nồng đậm vị quý hiếm. Văn Kỳ đứng gọn trong góc, ghi chép từng món được chuyển ra, ánh mắt vô thức đảo qua đám người qua lại. Chính khi ấy, sau tấm bình phong ngăn với khu vực gia chủ, nàng vô tình nghe thấy giọng hai người giúp việc thì thầm với nhau, tiếng nói nhỏ nhưng đầy hiểm ý."Chắc chắn lần này không thể chống đỡ được. Đã dặn kỹ, chỉ bỏ vào phần ăn của nhị tiểu thư thôi.""Ừ, thức ăn đã mang đi. Phỏng chừng cũng đã sắp dùng xong."Trong nháy mắt gương mặt nhợt nhạt của Văn Kỳ tái đi. Nàng không có đủ bình tĩnh để suy xét lời này là thật hay giả, vì trong tình huống cấp bách con tim luôn lấn át lý trí.Nàng thừa biết chính mình xông vào viện chính, nhất là khi đang tổ chức tiệc hậu quả gánh không nổi. nhưng nàng chấp nhận. Vì nàng không thể nhìn người khác hãm hại người đã 'từng' là chị gái của nàng.Bước chân vội vã chạy dồn dập trên hành lang mà không hề hay biết, hai người giúp việc kia cũng ý tứ nhìn nhau cười đắc chí.Một người vội vàng dùng điện thoại nhắn tin [Cá cắn câu.]Tư Đồ Thanh Nhược ngội bên cạnh Uyển Trân Trân nhìn tin nhắn được gửi đến mà đáy mắt không hề che dấu nụ cười tự mãn.Xem hôm nay Văn Kỳ sẽ chết như thế nào?Giữa ánh đèn pha lê rực rỡ, giữa hàng chục ánh mắt đang nhàn nhạt thưởng thức cảnh tượng xa hoa, một thân ảnh nhỏ bé như cắt xuyên không khí êm ả mà lao đến như một mũi tên.Chiếc thìa bạc vừa chạm miệng chén sứ tinh xảo, hơi khói mỏng còn lượn quanh, Tư Đồ Thanh Thiển còn chưa kịp cúi đầu nếm thử thì một bóng người vụt đến, trong khoảnh khắc hoảng hốt chiếc thìa bị hất văngVăn Kỳ đã hất mạnh tay Tư Đồ Thanh Thiển trong tiệc mừng thọ của lão thái thái. Thật sự quá chấn động.Choang..Chén súp nóng hổi rơi xuống, mảnh sứ vỡ tan trên nền đá cẩm thạch, chất lỏng màu vàng sóng sánh bắn lên chiếc váy dạ hội màu lam nhạt của Tư Đồ Thanh Thiển. Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như đông cứng lại.Tiếng nhạc bị cắt ngang. Một thoáng yên lặng đến rợn người.Tư Đồ Thanh Thiển còn chưa kịp hoàn hồn sau cú hất chén súp, thì giọng nói run run của Văn Kỳ đã vang lên, như một giọt nước làm tràn ly trong không gian đang nín thở."Trong...đó...có thuốc...chị ...không được ăn...."Cả đại sảnh trở nên đông cứng vì câu nói này. Ai lại có lá gan ở chỗ Tư Đồ gia đãi tiệc mà sinh sự.Ánh mắt Văn Kỳ nhìn Tư Đồ Thanh Thiển không hề yếu ớt như trước đây mà thể hiện sự kiên định, xen chút bướng bỉnh mà phải rất lâu rồi Tư Đồ Thanh Thiển mới nhìn thấy dáng dấp này của Văn Kỳ.Uyển Trân Trân cả kinh liền đứng bật dậy"Văn Kỳ, con nói vậy là sao?"Văn Kỳ khẽ nghiêng đầu, sườn mặt lạnh và xanh của nàng chạm vào ánh mắt của Uyển Trân Trân. Trong vô thức Uyển Trân Trân bị sửng sốt, bà đã dặn nhà biếp thêm khẩu phần cho con bé, chăn cũng cấp thêm cái mới, vì cái gì mỗi lần nhìn thấy đều là dáng vẻ yếu ớt bệnh tật."Trong.,...súp có thuốc.""Văn Kỳ tỷ. Đầu bếp hôm nay đều là người của Tư Đồ gia lâu năm sao có thể hại Thanh Thiển tỷ được....chị là đang làm mọi người khó xử...có phải vì chị đang oán khi không được mời dự tiệc không?"Không khí đột ngột lạnh buốt sau câu nói của Tư Đồ Thanh Nhược. Đám đông cũng xì xầm bàn tán, cho là Văn Kỳ tham luyến hư vinh nên nửa đường chạy ra làm loạn."Em...lui xuống đi..."Tư Đồ Thanh Thiển chậm rãi đứng dậy. Ánh mắt không mang theo ý tứ gì nhưng có thể thấy là sự kèm chế trong đó."Chị không...tin em..."Một câu như gió thoảng, nhưng lại khiến Văn Kỳ ngẩn người đứng đó, thân thể cứng đờ như hóa đá."Chị nói em lui xuống."Không khó để thấy Tư Đồ Thanh Thiển đang kèm chế cơn giận. Giọng cô lạnh đến độ có thể phủ đông Văn Kỳ."Em không thấy Tư Đồ gia đang có tiệc sao? Em không mang họ Tư Đồ ở đây gây sự là cho ràng mình da thịt cứng có thể chịu phạt sao?"Câu nói này còn nặng hơn cả roi da quất vào sóng lưng đầy sẹo của Văn Kỳ. Kiên định trong mắt nàng phút chốc như quẻ lửa nhỏ thả xuống đáy dương. Văn Kỳ khẽ cụp mắt. Đôi hàng mi run rẩy như gió lướt qua cành non. Nàng không nói, chỉ khẽ nghiêng người, đôi tay thõng xuống, khom lưng thật thấp như một người hầu đúng nghĩa."Vâng... là lỗi của em. Xin nhị tiểu thư... tha thứ." Giọng nói nàng nhẹ như tơ, nhưng mỗi chữ như bị bóp ra từ cổ họng đau đớn.Một vài tiếng xì xầm bắt đầu vang lên. Có người tặc lưỡi, có kẻ nhếch môi cười khẩy, và cũng có người đưa tay đẩy người đang chới với xuống hồ sâu.Tư Đồ Thanh Nhược thì nhẹ nhàng bước tới, ra vẻ hòa giải, vẫn là chất giọng mềm mại trời sinh động lòng người ấy."Văn Kỳ tỷ...chị đừng loạn nữa...hôm nay là tiệc thọ của bà nội...đừng làm bà không vui...."Đúng lúc ấy, một giọng nói trầm đục cất lên từ phía bậc thềm cao nhất"Đủ rồi."Lão thái gia chống gậy bước ra, từng bước tuy chậm nhưng trầm ổn như tiếng trống trận. Mọi người đồng loạt cúi người chào. Ánh mắt già nhưng sáng quắc của ông dừng lại trên người Văn Kỳ một lúc, rồi lướt qua Thanh Thiển và Thanh Nhược."Ở tiệc lớn mà dám càn rỡ xem chừng lá gan cũng thật lớn."Ông ngừng một nhịp, ánh mắt trầm xuống"Nhưng nếu là thật thì cũng quá phận. Thanh Phong, cho người mang chén súp đi kiểm nghiệm. Nếu không có gì, Văn Kỳ phải chịu phạt. Cô có nguyện ý không?"Văn Kỳ không hề sợ hãi mà gật đầu."Con nguyện ý chịu phạt."Tư Đồ Thanh Phong nãy giờ vẫn im lặng như núi, lúc này mới gật đầu, nghiêng người phân phó. Ngay lập tức có người hầu đưa chén súp đi.Không khí trong đại sảnh căng như dây đàn. Một người hầu mang chén súp rời đi, chưa đến mười phút sau đã trở lại, khom người báo"Bẩm lão thái gia, súp hoàn toàn không có vấn đề gì. Không có bất kỳ dấu hiệu nào của dược vật."Một câu ngắn gọn như tiếng búa giáng xuống.Văn Kỳ khựng người. Cả thân thể như hóa đá giữa ánh mắt dồn dập từ bốn phía. Mọi người xôn xao, bàn tán không ngừng"Thật sự là làm loạn vô cớ à...""Người của trại giáo dưỡng mà, đầu óc chắc có vấn đề...""Không biết thân phận, dám phá tiệc gia môn..."Tư Đồ Thanh Nhược khẽ mím môi, lắc đầu cảm thán"Văn Kỳ tỷ, nháo như vậy gia gia sẽ không vui. Làm sao đồng ý cho tỷ trở về nhà chính."Văn Kỳ nhìn cô gái đối diện liền minh bạch. Chính mình ngu ngốc giẫm vào chiếc bẫy thô sơ...Uyển Trân Trân quay mặt đi, tránh cảnh tượng khiến lòng dạ người làm mẹ khẽ co lại. Đứa nhỏ này sao lại bốc đồng đến vậy.Lão thái gia đập mạnh đầu gậy xuống sàn đá cẩm thạch, âm thanh vang lên như sấm"Lôi xuống. Phạt hai mươi roi gia pháp. Giam vào biệt thất phía sau ba ngày không cơm nước."Mặt lão không hề biến sắc, như thể vừa tuyên bố xử lý một tội đầy tớ ăn trộm.Văn Kỳ không biện hộ. Nàng chỉ khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh như băng của ông.Một khoảnh khắc rất ngắn, nàng mỉm cười. Rất nhẹ. Như một vệt khói mờ giữa trời tuyết."Vâng..."Hai người hầu nam bước tới, lôi nàng đi giữa những tiếng bàn tán và ánh nhìn khinh miệt.Trong đại sảnh, tiệc tùng tiếp tục. Những chén rượu lại nâng lên, tiếng cười nói lại vang ra như chưa từng có kẻ nào bị lôi đi vì nói thật.Chỉ có một người lặng lẽ nhìn theo. Tư Đồ Thanh Thiển, ánh mắt khẽ trầm xuống, bàn tay đặt trên bàn siết chặt đến trắng bệch. Trong đầu nàng vẫn còn vang lên câu nói run rẩy kia: "Trong đó... có thuốc... chị không được ăn..."Trong sân sau, âm thanh cũng nhốn nháo không kém.Văn Kỳ bị đè sấp xuống tấm phản gỗ cũ, hai tay trói chặt, quần ngoài cùng quần nhỏ bị người khác thô bạo kéo xuống giữa chân. Để lộ ra cẳng chân với làn da trắng sứ như sẹo từ roi để lại vô số.Tiếng gió réo bên tai, mùi bụi đất và gỗ mục trộn với mùi máu tanh tanh, khiến nàng lảo đảo ngay từ roi đầu tiên.Chát...."Hai mươi roi. Tội gây rối tiệc gia môn, xúc phạm trưởng bối."Giọng quản gia Trình không lớn, nhưng lạnh buốt như băng cắt.Chát..chát...chát...chát..chát...Gã người hầu ra tay dứt khoát, không hề xem người đang nằm chịu đòn là một cô gái gầy yếu mà là một khối gỗ vô tri, vô giác. Văn Kỳ siết chặt tay trái, tay phải nhất thời cũng không ngừng run lên.Roi thứ hai, thứ ba... năm... mười...Chát..chát...chát...chát..chát...Đến roi thứ hai mươi, người hầu phía sau hơi ngập ngừng dừng tay. Nhưng quản gia Trình vung tay, lạnh giọng."Con tiện nhân này tâm địa hiểm độc, suýt khiến tiểu thư ăn phải thứ bậy bạ. Đủ hai mươi roi sao có thể răn đe?"Không đợi ai phản ứng, hắn ra hiệu tiếp tục. Roi thứ hai mươi mốt giáng xuống, khiến người bên cạnh sững sờ.Chát..."Quản gia Trình, lão thái gia chỉ ra lệnh hai mươi""Ngươi cũng muốn chống lệnh ta sao?"Gã lạnh giọng quát, ánh mắt lóe lên sự độc ác."Tội mưu hại nhị tiểu thư, phạt roi đến khi nào hối cải!"Không ai dám ngăn. Hay chính xác là không ai muốn ngăn. Dù sao thì nhìn vào cũng biết là ai ngấm ngầm chỉ thị quản gia Trình ra tayBa mươi roi, năm mươi roi, bảy mươi roi...Chát...chát....chát....Mỗi lần roi hạ xuống là một tiếng thịt nát vang lên, hòa cùng tiếng thở gấp gáp đứt đoạn của Văn Kỳ.Nàng không còn sức phản kháng, thân thể gầy yếu co giật từng nhịp. Máu từ khóe miệng cực kỳ chói mắt.Chát...chát....chát....Đến khi roi thứ chín mươi lướt qua da thịt, cả phần thân sau từ mông đến cẳng chân, thậm chí cả lưng cũng đồng dạng một chữ 'nát' . Ngay cả người hầu đứng cạnh cũng chỉ dám quay đi, thật sự rất dọa người."Đủ rồi!"Một ai đó gào lên vì không thể nhìn thêm được nữa.Nhưng quản gia Trình vẫn bình thản bỏ ngoài tai. Mục đích của ông ta chính là đánh chết người."Còn chưa nhận tội, đánh tiếp."Một trăm lẻ hai roi.Chát....một roi này có thể là vết chém chí mạng mà không ai hay biết.Cuối cùng, cơ thể Văn Kỳ mềm oặt như búp bê vải rách. Mắt nàng khép hờ, máu loang khắp người, không biết còn sống hay đã chết. Chỉ có nhịp thở yếu ớt như tơ, phập phồng như sắp vụt tắt.Quản gia Trình hừ lạnh, phẩy tay"Quăng ra chuồng ngựa cũ. Dơ bẩn, không xứng nằm biệt thất."Hai người hầu kéo thân thể bê bết máu ấy như một mảnh giẻ lau cũ, ném thẳng vào sân sau bỏ hoang. Một tiếng "bịch" trầm đục vang lên, rồi im lặng tuyệt đối.Không ai báo lại với lão thái gia. Không ai biết nàng đã bị đánh đến sống dở chết dở.Chỉ có trăng lạnh xuyên qua mái ngói, chiếu lên thân thể ướt sũng máu kia.