KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI
Chương 12 : Chợt Nhận Ra
Chương 12 : Chợt Nhận Ra=================Giản Thanh Khê trầm mặc nhìn thành phố Hải Thành bên dưới lớp kính lớn. Sau khi nghe Tô Vũ báo cáo về tình hình của Văn Kỳ, chỉ có nàng biết chính mình rơi vào hốt hoảng không tên.Đầu ngón tay được cắt tỉa gọn gàng cứ thế gõ nhẹ vào lớp kính nhưng từng hồi chuông vọng ra từ địa ngục.Qua vài phút kéo dài trong im lặng, đến mức Tô Vũ đã đổ mồ hôi bịn rịn trên trán thì Giản Thanh Khê mới chậm rãi lên tiếng"Báo với người nhà Tư Đồ, tối nay ta ghé qua xem đồ cổ mà Tư Đồ lão gia đã đề cập ở buổi triễn làm vừa rồi."Tô Vũ nuốt xuống một ngụm nước bọt. Tổng tài nhà hắn đã không đợi được nữa rồi."Vâng. Tôi đi chuẩn bị"Trước khi Tô Vũ quay đi, Giản Thanh Khê đã bỏ thêm một câu "Bảo Tống Đan Linh tối nay đi theo tôi."Ý tứ này Tô Vũ hiểu đến rõ ràng. Tống Đan Linh còn không phải là bác sĩ riêng của nhà họ Giản sao?Người được mệnh danh có thể dành người chết từ tay tử thần.Đúng bảy giờ tối, chiếc Roll-Royce chậm rãi đổ xuống sân lớn của Tư Đồ gia. Giản Thanh Khê trên người mặc thiết kế mới của Haute Conture, đơn giản, trang nhã nhưng thể hiện được địa vị của nàng. Theo sau nàng là hai người một nam, một nữ tiến vào sảnh chính của Tư Đồ gia.Đến sảnh chính, Giản Thanh Khê có thể thấy được ngoài Tư Đồ Thanh Phong cùng Uyển Trân Trân thì còn có Tư Đồ Thanh Nhược.Nàng trên môi nở nụ cười tiêu chuẩn mà lên tiếng."Lần trước ở triển lãm, vãn bối thấy Tư Đồ tiên sinh đối với chiếc bình gốm đời Minh rất có nhã hứng. Hôm nay vãn bối đến chính là muốn tặng tiên sinh chiếc bình này. Đổi lại không biết vãn bối có thể chiêm ngưỡng bút pháp nguyên của đời Tống mà tiên sinh đang sưu tầm hay không?"Tư Đồ Thanh Phong nghe vậy, khẽ cười, nâng tay mời khách."Đã là lễ vật của Giản tiểu thư, lẽ nào ta lại từ chối. Bút pháp nguyên bản kia vốn chỉ chờ đúng người đến xem."Lời lẽ khách khí, ngữ điệu đúng mực, nhưng ánh mắt của Tư Đồ Thanh Phong vẫn mang theo hoài nghi nên có. Trên thương trường tập đoàn Viễn Dương của ông so với Thiên Thành của nhà họ Giản vẫn phải lùi sau một bước.Theo lý, Giản Thanh Khê không cần phải xuất hiện ở Tư Đô gia chỉ với mục đích xem tranh?Người này là muốn đều gì?Uyển Trân Trân cũng đứng lên, cười cười đón tiếp, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua chiếc bình gốm được Tô Vũ cẩn thận mang vào.Chỉ có Tư Đồ Thanh Nhược, đứng yên bên cạnh Uyển Trân Trân, ánh mắt dừng trên Giản Thanh Khê một chút lâu hơn cần thiết. Cô ta mím môi, rồi chậm rãi rũ mắt xuống, trong lòng đối với suy nghĩ của bản thân mà thảng thốt.Quả thật Giản Thanh Khê rất đẹp. Nét đẹp lạnh lùng khiến người khác vừa sợ hãi nhưng lại vừa tò mò muốn thâm nhập.Nhưng là người Tư Đồ gia không biết, hai người đi theo nàng là Tống Đan Linh và một trợ lý khác đã kín đáo tách đoàn khi bước qua hành lang bên khu nhà phụ.Không ai để ý, nhưng ngay khi băng qua cửa ngách, một cái bóng từ bụi trúc sau vườn đã nhanh chóng hòa vào họ. Là A Đại.Người bảo an mặc áo đồng phục đơn sơ như bao người khác, nhưng ánh mắt sắc bén như dao lạnh giữa đêm."Bên này."Không chào, không vòng vo, hắn chỉ nói đúng hai chữ, rồi dẫn đường.Tống Đan Linh ban đầu hơi ngần ngại đây là đất tư gia, tùy tiện đột nhập có thể gây rắc rối, nhưng nhìn ánh mắt Giản Thanh Khê trước lúc đi, cô biết : người mà cô đến gặp đối với Giản gia tiểu thư rất có trọng lượngHọ lặng lẽ vượt qua nhà bếp phụ, dãy kho cũ, rồi rẽ vào một lối nhỏ lát đá xám đã ngả rêu. Đến trước dãy phòng dành cho người hầu, và có một căn gần như tách biệt với bên ngoài liền dừng bướcA Đại nhanh chóng gật đầu xác nhân. Người đi bên cạnh Tống Đan Linh đưa tay vặn cửa, không khóa.Cánh cửa đẩy ra, bên trong ánh đèn có chút yếu như hơi thở người đang nằm....Văn Kỳ nằm đó. Một cái chăn mỏng phủ nửa người, hơi thở cực kỳ yếu. Tóc dính bết, mặt trắng bệch, môi thâm tái.Hoàn toàn là dáng dấp của người đã đặt chân đến – cửa tử.Tống Đan Linh không nói một lời, lập tức bước vào, quỳ xuống cạnh Văn Kỳ. Cô đưa tay bắt mạch, đo nhịp thở, mở đèn soi mắt, rồi quay sang trợ lý"Phổi tổn thương, mạch chậm bất thường. Tình trạng sau ngạt nặng. Cần tiêm trợ hô hấp và truyền dịch ngay."Cô ngẩng đầu nói thêm một câu như nhát roi quất vào không khí, lạnh buốt"Nếu trễ thêm một đêm... người này sẽ chết."Ngoài mặt, Giản Thanh Khê đang đứng cạnh tủ kính, ngắm một mảnh thư pháp đời Tống được bảo quản bằng hộp thủy tinh. Nhưng trong lòng là cồn cào như sóng đánh"Giản tiểu thư, thức ăn đã dọn sẵn. Chúng ta qua phòng ăn vừa vừa bàn luận."Tư Đồ Thanh Phong lên tiếng mời khách, Giản Thanh Khê càng không từ chối."Được. Đa tạ Tư Đồ tiên sinh đã mời."Phòng ăn chính Tư Đồ gia, đèn thủy tinh sáng trắng, phản chiếu bóng người gọn gàng như những trụ cơ ngay ngắn được cắm sẵn Tư Đồ Thanh Phong ngồi vị trí chủ. Giản Thanh Khê bên trái, Uyển Trân Trân bên phải và Tư Đồ Thanh Nhược ngồi cạnh mẹ mình.Nhưng là Tư Đồ Thanh Nhược từ khi Giản Thanh Khê xuất hiện ở Tư Đồ gia lần trước, cô ta đối với người này đã vô cùng ấn tượng. nhiều lần lên mạng tra thông tin lại càng thêm cuống hút.Với vị thế của Giản Thanh Khê, nếu có thể được cô ta để mắt đến thì đừng nói Tư Đồ gia, ngay cả Giản gia, cô cũng sẽ nắm trọn trong tay.Câu chuyện khởi đầu bằng những lời quen thuộc trên bàn cơm của giới thương gia"Nghe nói Giản gia vừa ký hợp đồng chuỗi resort biển phía nam? Thị trường bất động sản ở phân khúc này đang cạnh tranh gây gắt. Có sự chen chân của của nhà họ Giản càng thêm sôi động mấy phần."Giản Thanh Khê không phủ nhận, cũng không quá giải thích."Đúng là như vậy. Bánh ngon sẽ có nhiều người muốn. Giống như trân bảo vậy, ai cũng sẽ muốn dành."Tư Đồ Thanh Phong gật đầu, tiếp tục chuyển đề tài sang văn hóa cổ và hợp tác triển lãm. Không khí có vẻ hòa nhã, nhưng...Ánh mắt của Tư Đồ Thanh Nhược vẫn không giấu được sự say mê, mềm như nước, nhưng nhìn chằm chặp như lưỡi câu cắm trong vết thịt.Mỗi lần Giản Thanh Khê cười nhẹ, cô ta lại mím môi khẽ. Mỗi lần Giản Thanh Khê nghiêng người rót trà, cô ta liền cúi đầu che đi ánh nhìn.Nhưng ánh mắt đó, không thoát khỏi cặp mắt lạnh như băng của Giản Thanh Khê.Giản Thanh Khê vẫn cười, nâng ly trà lên môi, nhưng đáy mắt đã gợn lên một tia lạnh nhạt đầy chế giễu."Mình cũng thật có sức hút. Tùy tiện cũng có thể thu hút con rắn độc này...."Bàn tay đặt ly xuống bàn, tiếng va chạm nhẹ như chuông gió.Giản Thanh Khê cười, lời lẽ từ miệng nàng thốt ra so với tiêu chuẩn thường ngày là bá đạo hơn một bậc"Thật ra vãn bối đối với tam tiểu thư có chút mong muốn kết bạn...."Lời vừa dứt, cả bàn ăn khựng lại.Tay cầm đũa sứ của Uyển Trân Trân khẽ run lên. Tư Đồ Thanh Phong hơi cau mày, chưa kịp hiểu ngữ điệu ấy thuộc dạng trêu hay dò xétChỉ có Tư Đồ Thanh Nhược, sắc mặt thoáng cứng lại, rồi đỏ bừng từ cổ lên tai."Em sao? Em cũng...rất muốn kết bạn cùng chị....."Giản Thanh Khê mỉm cười"Vậy thật tốt. Tam tiểu thư khí chất nhu thuận, rất vui vì có thể làm quen cùng tam tiểu thư."Giọng nàng vẫn dịu dàng, ánh mắt vẫn bình thản. Nhưng trong lòng... là một vệt cười lạnh như gươm."Cách trả đũa tốt nhất là để họ ném đủ vui thú trên thiên đàng liền đạp xuống địa ngục tầng thứ mười....chín...nơi dành riêng cho Phùng Thanh Nhược nào phải Tư Đồ Thanh Nhược."Dưới sự căn dặn của Tư Đồ Thanh Phong mà sự kiện ở hồ bơi của Văn Kỳ như đá nhỏ chìm dưới đại dương, không ai nhắc đến càng không có quá nhiều người biết đến.Nàng ngày thường cũng chỉ là chiếc bóng lặng căm không ai nhìn đến, không ai nhắc tên. Chỉ có Tiểu Hân là mỗi đêm lui tới phòng nhỏ bị lãng quên ấy tận tình chăm sóc, thỉnh thoảng vẫn tự dùng tay quẹt vội nước mắt của chính mình..Thời tiết vẫn lạnh, lão thái thái vẫn mất ngủ vì cơn đau nhứt từ trong xương. Khớp gối sưng đỏ, đầu gối nóng rực như than. Bà ngồi nghiêng trên ghế trầm, tay mân mê chuỗi tràng hạt cũ.Trong không gian yên ắng của đêm khuya, mọi thứ càng rơi vào tĩnh lặng, và bất tri bất giác bà lại nhớ đến dáng vẻ đêm đó của Văn Kỳ. Dáng vẻ yên ắng quỳ bên người bà với bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng xoa nắn đầu gối đau nhứt....Bà không nhớ đã bao lâu rồi...từng mảng ký ức xa xưa như tiếng vọng về từ tiềm thức, đứa nhỏ ấy líu ríu bên chân bà mỗi đêm và nỉ non lên tiếng"Bà nội, lạnh rồi, để Tiểu Kỳ giúp bà xoa bóp nhé."Âm thanh ho khan của Tư Đồ lão gia vang lên khắp thư phòng, người hầu già vội vã nâng lên tách trà gừng vừa được đun nóng. Nhấp một ngụm cho thông họng, ông nhìn người hầu mà bâng quơ hỏi nhẹ"Mấy hôm nay Nhược Nhược không mang kẹo ngậm cho ta sao?"Người hầu già rơi vào lúng túng, dáng dấp có lời muốn nói nhưng lại ngập ngừng không dám. Điều này không qua mắt được lão gia tử. Ông trầm giọng cất lời."Như thế nào?""Lão gia, lần đó kẹo ngậm có thể không phải tam tiểu thư mang đến. Cô ấy cơ bản không phân biệt được dược liêu."Một câu này khiến tay cầm tách của Tư Đồ lão gia khẽ run lên. Ông không phải không nghĩ đến chỉ là từ chối suy nghĩ này mà thôi....Có những người cổ hủ đến mức chỉ tin vào những tờ giấy vô tri mà hủy đi tình thương bao nhiêu năm ấp ủ...Hành lang dẫn đến dãy phòng của người làm phía sau hậu viện luôn không có quá nhiều người lui đến. Uyển Trân Trân hôm nay ngủ không yên, chợt tỉnh giữa đêm nên sai người mang áo khoác, nói muốn ra vườn hóng gió. Thực chất... bà không biết mình định đi đâu.Bước chân mang theo một mơ hồ, trong vô thức mà đi đến dãy phòng sau hậu việnÁnh mắ bàn nhìn đến căn phòng tách biệt của người đó, cửa khép kín, bên trong vang ra tiếng ho nhẹ.Không gắt. Không dồn dập. Chỉ là thứ âm thanh khản đặc, yếu như âm thanh gió thổi qua kẽ taiUyển Trân Trân dừng chân.Một khoảnh khắc. Hai khoảnh khắc. Ba...Bàn tay bà đặc lên nắm cửa cũ kỹ nhưng bà không mở cửa. Cũng không quay đi, chỉ đứng đó, lặng lẽ như thể chờ... mà không biết chờ gì.Mùi thuốc mỡ phảng phất theo gió lùa ra khiến lòng ngực như bị ai bóp nghẹt.Cuối cùng bà vẫn chọn lựa xoay lưng đi. Về đến phòng, lão chồng đã say giấc, bà ngồi lặng trước bàn trang điểm, rút ra chiếc khăn tay trắng.Góc khăn có vài mũi khâu xiêu vẹo, nét chỉ vụng về, len lỏi như đường đi của đứa trẻ học cầm kim lần đầu.Bà đặt chiếc khăn lên mặt bàn, đầu ngón tay khẽ lướt qua từng vết chỉ gấp khúc."Văn Kỳ, vì sao con lại thay đổi đến mức mẹ không còn nhận thức được nữa?"Câu nói không có ai nghe. Chỉ vọng lại trong lòng bà, như một vết kim khâu sai, chọc nhầm vào thịt.Trời sớm, mây vẫn phủ một lớp sương nhẹ. Đình viện phía đông vang lên tiếng ấm nước sôi rót vào chén sứ. Mùi trà ô long nhè nhẹ tỏa ra, quyện cùng mùi hoa ngọc lan ven tường rào đang vào mùa nở rộ.Tư Đồ lão gia và lão thái thái ngồi đối diện nhau, một người ngước nhìn mây, một người cúi rót trà. Bầu không khí tĩnh đến lạ thường của hai lão nhân gia.Bên kia vườn, tiếng lẹt xẹt của kéo cắt tỉa vang lên, âm thanh nhỏ, đều, cẩn thận.Lão gia khẽ liếc mắt nhìn sang, rồi lại liếc thêm một lần nữa, lão thái thái cũng từ từ xoay đầu. trong khoảng khắc ngắn ngủi cả hai người đều bị cuốn vào dáng vẻ ấy.Người đang ngồi xổm bên khóm mẫu đơn, cẩn thận tỉa từng chiếc lá úa là Văn Kỳ.Tóc nàng buộc thấp bằng dây ruy băng nhỏ, thời tiết đã chuyển đông nhưng trên người nàng vẫn là áo thun tay dài cổ cao, chất liệu mỏng dính, hoàn toàn không che chắn được cái lạnh của thời tiết.Lão thái thái đột nhiên nhớ đến, chả phải mấy ngày trước còn sốt nằm liệt giường sao? bà không quên mỗi khi chuyển trời sức khỏe của đứa nhỏ này cũng yếu ớt theo.Ánh nắng sớm chiếu nghiêng qua sống mũi thon gầy, hắt bóng xuống đường viền gò má tái nhợt của nàng. Vẫn là khuôn mặt tinh xảo như gốm sứ thượng hạng ấy vì cái gì hiện tại lại xanh xao như vậy?Tư Đồ lão gia càng nhìn càng trầm mặc, trong vô thức mà cảm thấy khó chịu.Nhưng...có một thứ khiến hai người chú ý hơn tất cả chính là hành động của Văn Kỳ
Tất cả động tác cầm nắm, cắt, tỉa đều làm bằng tay trái, tay phải chỉ buông thỏng một bên, thỉnh thoảng nâng lên để ở trên đùi...mà không hề dùng nó để làm việc....giống như...Lão thái thái chớp mắt. Tư Đồ lão gia hơi nhíu mày. Cả hai đều đồng loạt nhìn vào nhau đầy nghi vấn.Một người từng học mỹ thuật, tay phải từng cầm cọ như múa, giờ lại dùng tay trái như thể... tay phải chưa từng tồn tại.Văn Kỳ vẫn tiếp tục làm việc. Tay trái của nàng cầm kéo, mũi kéo hướng ra ngoài để không cắt phạm vào cành chính, động tác cực kỳ thuần thục, như đã làm hàng trăm lần trong im lặng.Tư Đồ lão gia đặt chén trà xuống, ánh mắt không rời khỏi bóng người nhỏ bé kia."Tay phải... sao không dùng?"Lão thái thái không trả lời ngay. Bà chỉ nắm chặt chuỗi tràng hạt, rồi thật khẽ lên tiếng"Là chuyện từ khi nào?..."Tư Đồ lão gia không lên tiếng. nhưng ông biêt phản ưng đau lòng này là vô cùng chân thật, chân thật hơn cả việc ông từng tức giận khi đứa nhỏ này tiết lộ cơ mật tập đoàn vào năm đó.Văn Kỳ vẫn cúi đầu tỉa cây, bên khóm mẫu đơn sát bờ kè. Tay trái đều đặn đưa kéo, từng chiếc lá úa rơi xuống êm như tiếng thở dài của đất.Tư Đồ lão gia rót thêm trà, ánh mắt chưa từng rời khỏi nàng.Lão thái thái vẫn xoay chuỗi tràng hạt, đôi mắt mờ đục của tuổi già... đột nhiên long lanh đến lạ.Trong vô thức khung cảnh trở nên bình yên đến lạ.Tiếng bước chân vang lên từ hướng hành lang, vội vã, cố ý. Hai người hầu gái trẻ tiến đến, tay cầm khay đồ làm vườn, mặt cười cợt giọng cố ý lớn."Ơ kìa, không phải tam tiểu thư sao? Giờ lại thành người hầu cả ngày dính phân cây cỏ, việc nặng nhọc nào cũng làm. Thời thế đúng là đổi đến váng cả đầu."Người còn lại nheo mắt"Nhưng cũng đúng thôi. Họ Tư Đồ mà cô mang đâu phải thật? Mượn danh nhiều năm như vậy, giờ trả lại rồi thì nên làm tròn trách nhiệm – dọn phân, hứng nước, cọ toilet chứ?"Họ không hề nhỏ giọng. Văn Kỳ vẫn không đáp. Tay trái tiếp tục đưa kéo, dù sao thì những lời này nàng nghe đã đến quen thuộc.Nàng cúi đầu sâu hơn không phải để nhẫn nhục, mà là... đỡ nhìn ánh mắt người đối diện.Người hầu có mái tóc nâu đen lướt mắt nhìn nàng, rồi hất cằm"Ê, hôm qua phu nhân nói bình tưới để sai chỗ, chắc là - tam tiểu thư - để đó rồi. Cầm lên, lau sạch. Đúng là đồ vô dụng"Văn Kỳ nhặt bình tưới lên, một bình nhựa cứng loại lớn, miệng hơi mẻ.Người hầu lại cười khẩy."Hay là vẫn chưa chấp nhận? Nghĩ mình vẫn cao quý, đụng vào là bị nhiễm bẩn? cô chính là bẩn nhất ở cái viện này."Không đợi phản ứng người hầu đưa tay giật mạnh bình từ tay nàng, rồi như đùa cợt,
trong một tích tắc vung cả bình tưới vào thẳng thái dương của Văn Kỳ.Bốp...Một âm thanh nặng nề vang lên, như da thịt chạm nhựa cứng, đầu Văn Kỳ lắc mạnh về bên trái, tay trái khựng lại, một vết nứt nhẹ ngay thái dương.Nàng không kêu. Chỉ rùng mình một cái rất nhỏ. Rồi... tiếp tục cúi xuống, nhặt chiếc kéo rơi dưới đất.Trong đình viện, tiếng chén trà rơi vỡ vang lên rất khẽTư Đồ lão gia bật đứng dậy, tay còn run. Lão thái thái tái mặt, cả người cứng đờ.Họ không nhìn nhau. Chỉ nhìn cô gái gầy yếu kia. Đang ngồi tỉa cây như thể người vừa bị tác động không phải là mình...Bình thản đến đáng sợ.Góc cuối của khu nhà phụ là khu nơi bếp dành riêng cho người hầu, thông thường chủ tử sẽ không ai lui tới giờ này.Nhưng hôm này, Uyển Trân Trân với ý định tìm người làm cũ để hỏi về một món thuốc bắc, và khi bà rẽ qua dãy hành lang cạnh bếp, bà liền chững lại.Từ trong căn bếp ám khói, tiếng ồn ào vang ra, có cười cợt, có mắng nhiếc, tiếng muỗng va vào bát sành, tiếng ai đó gằn giọng."Cái thứ mặt dày! Không biết xấu hổ thì cũng phải biết điều!""Chủ nhân không đuổi là phúc tổ tám đời nhà cô rồi đó!""Ta mà là cô đã cắn lưỡi chết cho xong rồi. Đồ phế nhân."Bên cửa sổ mở hờ, Uyển Trân Trân thấy rõ Văn Kỳ đứng ở bàn bếp, dáng gầy đến mức báo động, nàng lọt thỏm giữa ánh đèn điện xiên ngang, trong tay là chiếc bát mẻ được đưa cho buổi trưa của nàng.Canh loãng, không rau, không thịt, và cũng là một bữa duy nhất trong ngày.Một người hầu trẻ khoanh tay, ngồi bắt chéo chân trên bàn gỗ, nheo mắt, giọng lạnh như dao"Muốn ăn à? Còn biết đói nữa sao? Nhưng bữa này... đâu phải của ai cũng được ăn."Cô ta hất đầu về phía Văn Kỳ, cười nghiêng ngả với hai người khác"Muốn ăn, thì quỳ xuống xin."Văn Kỳ đứng im. Bóng nàng trải dài trên nền gạch xám. Gió từ cửa sau lùa qua, làm tóc rối bay ngang trán, lấp ló một tầng băng cá nhân đang dán ở thái dương. Nàng không quỳ. Chỉ nhẹ nhàng đặt bát xuống bàn rồi xoay người bước đi."Đứng lại!"Tiếng quát xé gió vang lên, rồi trong một tích tắc, một bàn tay tát thẳng vào má nàng.Chát.Đầu nàng lệch sang bên, sống lưng vẫn thẳng. trên nước da trắng nhợt nhạt năm dấu tay đỏ đến chói mắt."Tao bảo mày quỳ xuống cơ mà! Loại tiểu thư mạo nhận mặt dày, còn định tỏ vẻ cao sang gì nữa? Mày nghĩ mày là ai? Mày sống ở đây – là ăn bám, là rác rưởi. Chỉ xứng liếm chén người ta thừa đồ cặn mà thôi. Chẳng phải lần trước đại thiếu gia đã cho mày ăn thức ăn của con chó A Tử sao? Tỏ vẻ thanh cao cái gì?"Một cô hầu bước lại, vốc thẳng một nắm cơm thừa và cải trộn rồi đổ xuống từ đỉnh đầu Văn Kỳ.Sột soạtThức ăn nhớp nháp, chất lỏng lấm lem trượt dọc theo gò má nàng.Một tràng cười rộ lên. Tiếng đũa gõ vào bàn. Ai đó còn giả vờ ngáp:"Khóc đi. Mày mà khóc thì bọn tao cho mày chén canh có thịt. Hoặc là quỳ xuống đi, gọi nãi nãi liền cho mày thức ăn."Nhưng Văn Kỳ không khóc cũng không lau mặt. Nàng chỉ khẽ hít một hơi rồi quay lưng, bước đi.Từ góc hành lang, Uyển Trân Trân đứng chết lặng sau cánh cột.Tay bà siết lại run đến bần bật, à nhìn chằm vào bóng lưng đứa trẻ đó và hoàn toàn không còn nhìn thấy Tư Đồ Văn Kỳ mà bà từng cưng nựng trước đây.Và vẫn trong căn phòng ấy, vẫn là thân thể ướt sủng dưới dòng nước lạnh lẽo ấy. Văn Kỳ từ từ hạ gối quỳ xuống sàn gạch xám, nàng dùng đầu tựa vào nền gạch lạnh...Chậm rãi cảm nhận mạch đập yếu ớt của bản thân...từng chút, từng chút một.
Tất cả động tác cầm nắm, cắt, tỉa đều làm bằng tay trái, tay phải chỉ buông thỏng một bên, thỉnh thoảng nâng lên để ở trên đùi...mà không hề dùng nó để làm việc....giống như...Lão thái thái chớp mắt. Tư Đồ lão gia hơi nhíu mày. Cả hai đều đồng loạt nhìn vào nhau đầy nghi vấn.Một người từng học mỹ thuật, tay phải từng cầm cọ như múa, giờ lại dùng tay trái như thể... tay phải chưa từng tồn tại.Văn Kỳ vẫn tiếp tục làm việc. Tay trái của nàng cầm kéo, mũi kéo hướng ra ngoài để không cắt phạm vào cành chính, động tác cực kỳ thuần thục, như đã làm hàng trăm lần trong im lặng.Tư Đồ lão gia đặt chén trà xuống, ánh mắt không rời khỏi bóng người nhỏ bé kia."Tay phải... sao không dùng?"Lão thái thái không trả lời ngay. Bà chỉ nắm chặt chuỗi tràng hạt, rồi thật khẽ lên tiếng"Là chuyện từ khi nào?..."Tư Đồ lão gia không lên tiếng. nhưng ông biêt phản ưng đau lòng này là vô cùng chân thật, chân thật hơn cả việc ông từng tức giận khi đứa nhỏ này tiết lộ cơ mật tập đoàn vào năm đó.Văn Kỳ vẫn cúi đầu tỉa cây, bên khóm mẫu đơn sát bờ kè. Tay trái đều đặn đưa kéo, từng chiếc lá úa rơi xuống êm như tiếng thở dài của đất.Tư Đồ lão gia rót thêm trà, ánh mắt chưa từng rời khỏi nàng.Lão thái thái vẫn xoay chuỗi tràng hạt, đôi mắt mờ đục của tuổi già... đột nhiên long lanh đến lạ.Trong vô thức khung cảnh trở nên bình yên đến lạ.Tiếng bước chân vang lên từ hướng hành lang, vội vã, cố ý. Hai người hầu gái trẻ tiến đến, tay cầm khay đồ làm vườn, mặt cười cợt giọng cố ý lớn."Ơ kìa, không phải tam tiểu thư sao? Giờ lại thành người hầu cả ngày dính phân cây cỏ, việc nặng nhọc nào cũng làm. Thời thế đúng là đổi đến váng cả đầu."Người còn lại nheo mắt"Nhưng cũng đúng thôi. Họ Tư Đồ mà cô mang đâu phải thật? Mượn danh nhiều năm như vậy, giờ trả lại rồi thì nên làm tròn trách nhiệm – dọn phân, hứng nước, cọ toilet chứ?"Họ không hề nhỏ giọng. Văn Kỳ vẫn không đáp. Tay trái tiếp tục đưa kéo, dù sao thì những lời này nàng nghe đã đến quen thuộc.Nàng cúi đầu sâu hơn không phải để nhẫn nhục, mà là... đỡ nhìn ánh mắt người đối diện.Người hầu có mái tóc nâu đen lướt mắt nhìn nàng, rồi hất cằm"Ê, hôm qua phu nhân nói bình tưới để sai chỗ, chắc là - tam tiểu thư - để đó rồi. Cầm lên, lau sạch. Đúng là đồ vô dụng"Văn Kỳ nhặt bình tưới lên, một bình nhựa cứng loại lớn, miệng hơi mẻ.Người hầu lại cười khẩy."Hay là vẫn chưa chấp nhận? Nghĩ mình vẫn cao quý, đụng vào là bị nhiễm bẩn? cô chính là bẩn nhất ở cái viện này."Không đợi phản ứng người hầu đưa tay giật mạnh bình từ tay nàng, rồi như đùa cợt,
trong một tích tắc vung cả bình tưới vào thẳng thái dương của Văn Kỳ.Bốp...Một âm thanh nặng nề vang lên, như da thịt chạm nhựa cứng, đầu Văn Kỳ lắc mạnh về bên trái, tay trái khựng lại, một vết nứt nhẹ ngay thái dương.Nàng không kêu. Chỉ rùng mình một cái rất nhỏ. Rồi... tiếp tục cúi xuống, nhặt chiếc kéo rơi dưới đất.Trong đình viện, tiếng chén trà rơi vỡ vang lên rất khẽTư Đồ lão gia bật đứng dậy, tay còn run. Lão thái thái tái mặt, cả người cứng đờ.Họ không nhìn nhau. Chỉ nhìn cô gái gầy yếu kia. Đang ngồi tỉa cây như thể người vừa bị tác động không phải là mình...Bình thản đến đáng sợ.Góc cuối của khu nhà phụ là khu nơi bếp dành riêng cho người hầu, thông thường chủ tử sẽ không ai lui tới giờ này.Nhưng hôm này, Uyển Trân Trân với ý định tìm người làm cũ để hỏi về một món thuốc bắc, và khi bà rẽ qua dãy hành lang cạnh bếp, bà liền chững lại.Từ trong căn bếp ám khói, tiếng ồn ào vang ra, có cười cợt, có mắng nhiếc, tiếng muỗng va vào bát sành, tiếng ai đó gằn giọng."Cái thứ mặt dày! Không biết xấu hổ thì cũng phải biết điều!""Chủ nhân không đuổi là phúc tổ tám đời nhà cô rồi đó!""Ta mà là cô đã cắn lưỡi chết cho xong rồi. Đồ phế nhân."Bên cửa sổ mở hờ, Uyển Trân Trân thấy rõ Văn Kỳ đứng ở bàn bếp, dáng gầy đến mức báo động, nàng lọt thỏm giữa ánh đèn điện xiên ngang, trong tay là chiếc bát mẻ được đưa cho buổi trưa của nàng.Canh loãng, không rau, không thịt, và cũng là một bữa duy nhất trong ngày.Một người hầu trẻ khoanh tay, ngồi bắt chéo chân trên bàn gỗ, nheo mắt, giọng lạnh như dao"Muốn ăn à? Còn biết đói nữa sao? Nhưng bữa này... đâu phải của ai cũng được ăn."Cô ta hất đầu về phía Văn Kỳ, cười nghiêng ngả với hai người khác"Muốn ăn, thì quỳ xuống xin."Văn Kỳ đứng im. Bóng nàng trải dài trên nền gạch xám. Gió từ cửa sau lùa qua, làm tóc rối bay ngang trán, lấp ló một tầng băng cá nhân đang dán ở thái dương. Nàng không quỳ. Chỉ nhẹ nhàng đặt bát xuống bàn rồi xoay người bước đi."Đứng lại!"Tiếng quát xé gió vang lên, rồi trong một tích tắc, một bàn tay tát thẳng vào má nàng.Chát.Đầu nàng lệch sang bên, sống lưng vẫn thẳng. trên nước da trắng nhợt nhạt năm dấu tay đỏ đến chói mắt."Tao bảo mày quỳ xuống cơ mà! Loại tiểu thư mạo nhận mặt dày, còn định tỏ vẻ cao sang gì nữa? Mày nghĩ mày là ai? Mày sống ở đây – là ăn bám, là rác rưởi. Chỉ xứng liếm chén người ta thừa đồ cặn mà thôi. Chẳng phải lần trước đại thiếu gia đã cho mày ăn thức ăn của con chó A Tử sao? Tỏ vẻ thanh cao cái gì?"Một cô hầu bước lại, vốc thẳng một nắm cơm thừa và cải trộn rồi đổ xuống từ đỉnh đầu Văn Kỳ.Sột soạtThức ăn nhớp nháp, chất lỏng lấm lem trượt dọc theo gò má nàng.Một tràng cười rộ lên. Tiếng đũa gõ vào bàn. Ai đó còn giả vờ ngáp:"Khóc đi. Mày mà khóc thì bọn tao cho mày chén canh có thịt. Hoặc là quỳ xuống đi, gọi nãi nãi liền cho mày thức ăn."Nhưng Văn Kỳ không khóc cũng không lau mặt. Nàng chỉ khẽ hít một hơi rồi quay lưng, bước đi.Từ góc hành lang, Uyển Trân Trân đứng chết lặng sau cánh cột.Tay bà siết lại run đến bần bật, à nhìn chằm vào bóng lưng đứa trẻ đó và hoàn toàn không còn nhìn thấy Tư Đồ Văn Kỳ mà bà từng cưng nựng trước đây.Và vẫn trong căn phòng ấy, vẫn là thân thể ướt sủng dưới dòng nước lạnh lẽo ấy. Văn Kỳ từ từ hạ gối quỳ xuống sàn gạch xám, nàng dùng đầu tựa vào nền gạch lạnh...Chậm rãi cảm nhận mạch đập yếu ớt của bản thân...từng chút, từng chút một.