KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI

Chương 1 : Trượt Ngã Từ Trên Cao



Chương 1 : Trượt Ngã Từ Trên Cao

==================

"Đây là tất cả bằng chứng. Nội dung tài liệu tuyệt mật rò rỉ, thời gian gửi, địa chỉ IP... đều từ thiết bị của em. Em còn ở đây chối tội quanh co. Anh quá thất vọng về em."

Âm thanh cứng lạnh từ giọng nói của đại thiếu gia nhà Tư Đồ – Tư Đồ Trạch Thiên vang lên như tiếng chém ngang không khí. Nam nhân tuấn lãng, gương mặt góc cạnh, ánh nhìn sắc bén quét qua dáng dấp đang quỳ gối của nữ nhân ấy mà hận đến nghiến răng, nghiến lợi.

Không còn ánh mắt yêu thương, chiều chuộng mà chỉ là cái nhìn khinh bỉ và đầy thù hằn dành cho kẻ không biết đều.

Anh tuyệt đối không dám tin đứa em gái mà nhà Tư Đồ xem như châu báu ngọc ngà lại là một loại phản phúc, vô ơn.

Tư Đồ Văn Kỳ vẫn quỳ gối dưới nên gạch lạnh lẽo, đầu cúi thấp, hai tay siết chặt đến trắng bệch.

Trên màn hình lớn giữa phòng khách, đoạn clip chiếu chậm từng giây: một cô gái trong bộ váy ngủ mỏng bằng lụa tơ tằm thượng hạng, đội mũ hoodie, lén mở két sắt trong thư phòng của Tư Đồ Thanh Phong vào lúc 2 giờ 37 phút sáng.

Bóng người trong clip không rõ mặt, nhưng cổ tay phải có đeo một chuỗi tràn hạt

Thứ duy nhất trên người Tư Đồ Văn Kỳ lúc này cũng chính là chuỗi tràn hạt ấy.

Gia chủ Tư Đồ gia cũng chính là chủ tịch hiện tại của tập đoàn Viễn Dương – Tư Đồ Thanh Phong ánh mắt sắc lạnh quét qua. Lời nói tựa như lưỡi dao lớn không ngừng chém xuống

"Đây là cách con báo đáp hai mươi năm nhà họ Tư Đồ nuôi dạy, cho con ăn mặc học hành tử tế?"

Tư Đồ Văn Kỳ ngước mặt nhìn lên, môi nàng trắng bệch run rẩy vang lên âm thanh rời rã

"Ba...con...không...."

Bốp....

Một cái tát tay vang dội đánh xuống từ mẹ - Uyển Trân Trân. Giọng bà lạnh lẽo chứa đầy tức giận

"Đến nước này mà còn muốn ngụy biện à? Còn mặt mũi nào gọi chúng ta là gia đình? Con đã làm gì cho gia đình, ngoài việc mang lại tai họa?"

Bốn phía là những ánh nhìn như mũi dao găm.

Ông nội Tư Đồ Hạo chống gậy, im lặng như tượng đá.

Bà nội nước mắt giàn giụa nhưng không hề bênh vực.

Chị gái Thanh Thiển cắn môi, ánh mắt tràn đầy thất vọng.

Anh cả Trạch Thiên siết nắm tay, giận đến xanh mặt.

Không ai tin nàng. Không một ai.

Tất cả đều đang nhìn nàng như kẻ trộm, kẻ phản bội, kẻ đáng nguyền rủa.

Chỉ có Phùng Thanh Nhược, đứa em gái mới được nhà Tư Đồ nhận về trong năm năm qua. Cô ấy đứng lặng lẽ đứng trong góc, gương mặt tái nhợt, hai hàng lệ long lanh.

Âm thanh giọng nói của cô ta mềm mại như suối nhỏ, sắc mặt u uất như chịu nhiều thương tổn

"Chị Văn Kỳ... em không biết tại sao chị lại làm vậy, nhưng nếu là lỗi của em khiến chị giận... thì em xin lỗi... chị đừng làm tổn thương ba nữa..."

Giọng cô ta run run, chân như đứng không vững, khiến Uyển Trân Trân vội vàng đỡ lấy.

Cảnh tượng ấy vừa đủ cho người ngoài tin rằng: Tư Đồ Văn Kỳ là một đứa lòng lang dạ sói, là một kẻ không biết đều, là một con chó phản chủ khi mà quay lại cắn ân nhân của mình.

"Nhược Nhược, đừng xúc động... con không có lỗi gì cả"

Uyển Trân Trân không ngừng trấn an con gái. Ánh mắt bà càng thương xót Phùng Thanh Nhược bao nhiêu thì hận ý đối với Tư Đồ Văn Kỳ lại nhiều hơn bấy nhiêu.

Năm năm trước, tam tiểu thư của nhà Tư Đồ được tìm thấy và đó là Phùng Thanh Nhược.

Năm năm trước, Tư Đồ Văn Kỳ bỗng chốc bị xóa nhòa, trở thành người không cùng huyết thống.
Năm năm qua, mọi thứ xoay vần, đổi thay, và tình thân cũng đã sớm rạn vỡ, không còn thuộc về nàng nữa.

Nhưng nàng sẽ không nhận những thứ mà nàng không làm.

"Con không lấy cắp tài liệu của tập đoàn."

Tư Đồ Hạo ngồi cao trên ghế gỗ trầm, cây gậy đầu rồng trong tay nện mạnh xuống nền đá cẩm thạch.

Rầm

Tiếng vang lạnh lẽo dội vào khắp tường, như một hồi trống phán quyết. Ánh mắt ông nghiêm khắc, sâu như vực thẳm, rót ra từng chữ như tát nước lạnh lên mặt

"Chứng cứ rành rành, đừng có quanh co! Cô tưởng ta không dám? Nhà Tư Đồ nuôi cô hai mươi năm, không lẽ lại không dám diệt một kẻ ăn cháo đá bát?"

Ông đứng bật dậy, cây gậy rút lên cao, rồi giáng xuống không hề báo trước.

Bốp

Đầu gậy đập thẳng vào vai Tư Đồ Văn Kỳ, khiến nàng loạng choạng, quỳ rạp xuống sàn nhà cứng lạnh.Một bên vai nàng lập tức bầm tím, hơi thở ngắt quãng, nhưng vẫn không hề bật khóc.

Chỉ có gương mặt trắng bệch cắn chặt răng, cắn vào tận cùng của uất nghẹn và tủi nhục.

"Cho cô cơm ăn, áo mặc, cái tên Tư Đồ Văn Kỳ — là nhà này ban cho. Không có Tư Đồ gia, cô là cái thá gì? Hả?"

Ông nghiến răng, nâng gậy lên lần nữa.

Bốp

Lần này là lưng nàng, thẳng xuống giữa sống lưng, khiến nàng oằn người trong đau đớn, hai tay chống sàn run rẩy.

"Còn dám đem cơ mật tập đoàn cho đối thủ. Đúng là vong ơn phụ nghĩa. Cô không phải là người nhà này, mà là kẻ giả danh ăn nhờ ở đậu"

Tư Đồ Văn Kỳ không cãi, cũng không gào khóc. Chỉ ngước đôi mắt đỏ hoe, đầy nước nhưng không rơi lệ, nàng cắn môi đến bật máu
"Nếu thật sự có chứng cứ... thì giao cho cảnh sát đi. Nhưng con không trộm. Cả đời này, dù chết cũng không nhận tội mà con không làm."

Sự cứng đầu ấy lại khiến đám người Tư Đồ gia thêm căm phẫn.

Phùng Thanh Nhược nấp sau Uyển Trân Trân, mặt cúi gằm, nhưng khóe môi hơi cong lên trong bóng tối.

Một kẻ im lặng, một kẻ gào tội, và một người đang quỳ gối gánh thay tất cả thù hận và định kiến.

Cây gậy trong tay Tư Đồ Hạo lại giơ lên lần nữa.

Lần này không cần lý lẽ, không cần bằng chứng.

Chỉ cần một lý do để trút giận, vì nàng đã phản bội sự dung dưỡng của nhà Tư Đồ dành cho nàng trong suốt hai mươi năm qua

Rắc

Một tiếng động khô khốc vang lên khi đầu gậy vụt trúng cổ tay nàng đang chống đỡ trên sàn. Cơn đau xé thấu từng đốt xương, khiến nàng run rẩy, nhưng vẫn không thốt ra tiếng nào.

Đó không phải là chịu đựng.

Đó là phản kháng cuối cùng, một sự im lặng đầy kiêu hãnh của người bị xé rách lòng tự tôn nhưng vẫn không cúi đầu trước cái sai.

Cơn đau nhức nơi cổ tay chưa kịp tan, Tư Đồ Văn Kỳ vẫn còn quỳ dưới đất, mái tóc rối xõa rũ che lấp nửa khuôn mặt trắng bệch. Vai nàng run lên, không phải vì sợ, mà vì quá lạnh lẽo giữa những người từng gọi là "người thân".

Lúc này, một giọng nữ mềm nhẹ cất lên, như một làn gió mát thổi ngang

"Ông nội... đừng đánh chị nữa..."

Phùng Thanh Nhược bước ra từ sau lưng Uyển Trân Trân, ánh mắt rưng rưng, giọng nói dịu như nước. Cô ta mặc một chiếc váy trắng, đứng giữa ánh đèn chùm pha lê như thiên sứ từ trời rơi xuống, giọng lo lắng dịu dàng

"Cho dù... là chị Văn Kỳ có sai... thì cũng nên cho chị ấy một cơ hội nhận lỗi, đúng không ạ?"

Tư Đồ Hạo khựng lại một chút, cây gậy gỗ gõ nhẹ xuống sàn, nhưng ánh mắt không hề dịu xuống.

"Thanh Nhược..."

Giọng ông trầm lại, pha chút nể nang, nhưng vẫn nghiêm khắc:

"Cháu tốt bụng quá mức. Nó đã làm mất cơ mật của công ty, khiến Tập đoàn Viễn Dương tổn thất hàng trăm triệu. Con tưởng nó còn xứng đáng để tha thứ sao?"

Phùng Thanh Nhược cắn nhẹ môi, nước mắt rưng rưng, quay sang nhìn Tư Đồ Văn Kỳ đang quỳ rạp dưới sàn, giọng cô ta run run đầy bi thương

"Chị... chị thừa biết dự án đó quan trọng thế nào. Mấy năm qua em không tranh giành với chị, cũng chưa từng muốn cướp gì cả... Nhưng tại sao... tại sao chị lại làm chuyện này, khiến công ty tổn thất lớn như vậy?"

Giọng cô ta cao lên một chút, đúng lúc mọi người xung quanh bắt đầu xì xào, ánh mắt hướng về phía Tư Đồ Văn Kỳ giờ đây chỉ còn lại sự căm ghét và khinh miệt.

"Chị vẫn còn không chịu nhận sao?"

Phùng Thanh Nhược bước đến, khụy gối xuống bên cạnh, cầm lấy tay Văn Kỳ, chính là bàn tay bầm tím, vẫn còn đang run lên vì đau.

"Chuỗi phật mà chị luôn đeo chính là bà nội năm chị mười tuổi đã ở trên núi thỉnh cho chị. Nó giống hệt với cô gái trong đoạn camara, vì sao chị phải bán tin tức cho đối thủ cạnh tranh của chúng ta chứ?"

Phùng Thanh Nhược nghẹn ngào quay mặt đi, như thể đang cố nuốt nước mắt. Nhưng tay kia, lại nắm chặt cổ tay đang sưng phồng của Văn Kỳ một cách kín đáo.

Siết mạnh.

Một cơn đau nhói xuyên thẳng qua khớp, khiến Văn Kỳ gần như hét lên. Ánh mắt nàng chạm vào ánh mắt Phùng Thanh Nhược, nơi đáy mắt kia, chẳng hề có đau lòng.

Chỉ có lạnh lùng và mưu mô được che giấu dưới vẻ ngoài trong trẻo.

"Chị nhận đi... đi mà nhận đi chị, rồi em sẽ xin ông nội tha cho chị. Em sẽ đứng ra bảo lãnh chị... được không?"
Giọng nói đó ngọt như rót mật. Nhưng mỗi chữ, như một mũi dao ghim thẳng vào tim Tư Đồ Văn Kỳ.

Nhận?

Nhận nàng là người đã bán cơ mật của tập đoàn.

Là đứa bất trung, bất hiếu? Là đứa con nuôi vô ơn hại cả gia tộc?

Tư Đô Văn Kỳ nhìn thẳng vào gương mặt cúi sát của Phùng Thanh Nhược, khẽ nghiêng đầu, đôi môi nứt nẻ nhếch lên một nụ cười lạnh buốt

"...Cô giỏi lắm."

Phùng Thanh Nhược khựng lại, chỉ trong chớp mắt rồi ngay lập tức rũ mi, nước mắt lã chã rơi xuống

"Chị... chị vẫn muốn chối sao...?"

Bốp...

Một cú đánh nữa giáng xuống. Lần này là gáy. Tầm mắt Tư Đồ Văn Kỳ trong tít tắt liền nói đi

Tư Đồ Hạo gằn giọng

"Thế nào? Muốn đợi cảnh sát còng tay cô, hay quỳ xuống nhận tội."

Đám người hầu nhà Tư Đô không ngừng xì xầm bàn tán.

"Quá đáng thật, nuôi cô hai mươi năm mà nó lại đâm sau lưng cả nhà..."

"Rõ ràng được yêu thương mà hành động như thế. Chả bằng Thanh Nhược tiểu thư..."

Tư Đồ Văn Kỳ quỳ đó, tóc xõa che hết gương mặt. Bên tai nàng, lời kết tội xé gió bay tới.

Sau lưng nàng, ánh mắt khinh miệt nối đuôi nhau xuyên thủng tim gan.

Trước mặt nàng, chỉ có một bàn tay trắng mịn đang giả đò nâng đỡ, thực chất ép nàng xuống đáy vực.

Ánh mắt nàng nhìn đến người duy nhất vẫn giữ im lặng từ đầu đến giờ - Tư Đồ Thanh Thiển.

Chị người có tin em vô tội không?

Chất giọng mềm mại của Phùng Thanh Nhược lần nữa vang lên

"...Nếu như... chị Văn Kỳ thật sự làm sai... thì con tin... chị ấy cũng rất đau lòng... Dù sao... chị ấy cũng đã sống ở đây hai mươi năm... Cũng từng là người thân của chúng ta..."

Lời nói mềm mại, tha thiết như muốn níu giữ chút tình cảm cuối cùng, nhưng từng chữ như kim nhọn cắm sâu vào lòng Tư Đồ Văn Kỳ, bởi trong sự dịu dàng ấy là sự mỉa mai trần trụi: Từng là người thân...

Phải, "từng là".

Hai mươi năm sống trong Tư Đồ gia, đổi lại chỉ là một chữ "từng".

Nàng không phải thiên thần, càng không phải thánh nhân. Nàng từng nghĩ nếu cố gắng nhiều hơn, chăm chỉ hơn, ngoan ngoãn hơn... thì sẽ mãi mãi là con gái của nhà họ Tư Đồ.

Nhưng nàng sai rồi. Sai từ năm năm trước, khi Phùng Thanh Nhược bước vào ngôi nhà này với danh xưng "tam tiểu thư thất lạc".

Tất cả bắt đầu sụp đổ từ khoảnh khắc đó.

Một cái bóng thay thế. Một sự hiện diện bị gạt ra ngoài. Một danh phận bị phủ định.

Và hôm nay, cô chính thức bị vứt bỏ.

Vào thời điểm vẫn còn dằn co giữa nhận tội và không nhận tội thi Tư Đồ Thanh Thiển đã chậm rãi rời khỏi sofa.

Đôi chân dài thẳng tắp đi trên đôi cao gót đế đỏ đắc giá. Bước chân cô từng bước đến gần bàn tay đang chống đất của Tư Đồ Văn Kỳ.

Không chút lưu tình mà dùng đề giày đạp xuống

Đau đớn từ những đốt xương càng khiến Tư Đồ Văn Kỳ ứa nước mắt. Nhưng nàng không khóc, chỉ có thể cắn rách vành môi của mình mà áp chế tiếng la thảm thiết trong cổ họng

"Bàn tay không sạch sẽ thì giữ để làm gì?"

Tư Đồ Thanh Thiển nhìn cũng không nhìn, trực tiếp dùng sức như muốn nghiền nát những đốt tay này. Mắt cũng không thèm nhìn xuống

Cô thừa biết Tư Đồ Văn Kỳ yêu thích vẽ tranh, ước mơ trở thành họa sĩ. Cú đạp này không chỉ đạp gãy đốt xương tay mà còn đánh đổ cả ước mơ chưa kịp thực hiện.

Tư Đồ Thanh Thiển khẽ thu chân lại, cô quay người quay về hướng Tư Đồ Hạo đang ngồi mà lên tiếng

"Chuyện lần này, con sẽ đích thân đứng ra xử lý. Tư Đồ gia không thể để một vết nhơ như vậy làm lung lay căn cơ."

Giọng cô vững vàng, lạnh lẽo mà đầy áp chế. Không một ai trong đại sảnh dám thở mạnh.

"Về phần Tư Đồ Văn Kỳ..."

Ánh mắt cô liếc xuống người đang nằm trên đất, giọng đều đều tiếp lời

"Giao cho trại giáo dưỡng ba năm. Trong đó, để cô ta học lại quy cách làm người."

Ngữ điệu không nhanh không chậm, nhưng từng chữ lại như nhát dao bén lướt qua da thịt người nghe.

"Ba năm sau trở lại, không được mang họ Tư Đồ. Chỉ là người giúp việc trong nhà mà thôi."

Không ai lên tiếng. Không ai dám cản. Nhưng đến đây, giọng cô đột ngột trầm xuống, tựa như nhấn chìm cả không khí trong đại sảnh

"Nếu cô dám không tuân, đứa nhỏ mà cô đang bảo trợ trong viện mồ côi..."

Tư Đồ Thanh Thiển dừng lại, môi khẽ cong lên – "...sẽ bị chôn sống."

Tư Đồ Văn Kỳ trợn trừng mắt, toàn thân run rẩy. Nhưng vẫn không dám khóc.

Bởi nàng biết, Tư Đồ Thanh Thiển chính là người nói được, làm được.

Nghe đến ba chữ "chôn sống", Tư Đồ Văn Kỳ như bị rút sạch máu khỏi cơ thể.

Nàng hoảng hốt ngẩng đầu, ánh mắt đẫm lệ đầy sợ hãi. Không cần nghĩ ngợi gì thêm, bất chấp bàn tay bị dẫm đến biến dạng, nàng lảo đảo bò tới, dùng tay còn lại siết chặt lấy ống quần của Tư Đồ Thanh Thiển.

"Thanh Thiển... chị ơi... đừng, làm ơn đừng..."

Tư Đồ Văn Kỳ khóc không thành tiếng, giọng khàn đến mức run rẩy. Môi dưới dính máu, mắt dại đi vì khiếp sợ.

"Đứa nhỏ đó... nó vô tội... chị muốn đánh em, giết em, em đều chịu... nhưng xin chị, xin chị đừng động đến nó..."

Bàn tay bị gãy không thể nắm lấy thứ gì, khiến nàng nghiêng ngả, rơi cả người xuống sàn lạnh. Nhưng vẫn không buông ống quần trắng của Tư Đồ Thanh Thiển

Tư Đồ Thanh Thiển cúi mắt nhìn người dưới chân. Đáy mắt cô không gợn sóng, giống như đang nhìn một con kiến đang giãy dụa vô nghĩa.

Cô chậm rãi giật chân ra, lạnh nhạt nói

"Lúc em dám giẫm lên đạo đức, em có nghĩ đến sự vô tội của nó không?"

Một câu hỏi nhẹ tênh, nhưng đủ để đập tan mọi chống chế.

Tư Đồ Văn Kỳ sụp đổ. Nàng gục mặt xuống sàn, nức nở như một con thú bị dồn đến đường cùng.

Nhưng Tư Đồ Thanh Thiển đã quay lưng, bước đi, không ngoảnh đầu lại.

Cô không cần thêm lời nào nữa, vì bản án đã được định.

====================

Một chiếc hố mới vì tình cờ thấy được một clip phim ngắn trên tiktok. Mình cảm thấy có chút hứng thú nên đào và để dần khi nào rãnh sẽ lắp.

Chương trước Chương tiếp
Loading...