JenSoo • Đồng Nghiệp Là Thẳng Nữ

Chap 49



Bên ngoài sân khấu, khung cảnh náo nhiệt như một cơn bão cảm xúc. Hàng ngàn người hâm mộ hòa mình trong ánh sáng lung linh của hàng loạt chiếc lightstick màu hồng đặc trưng tạo thành một biển người rực rỡ dưới ánh đèn sân khấu. Tiếng reo hò vang dội, từng đợt sóng âm thanh cuộn trào theo nhịp điệu của ca khúc "Lovesick Girls" vừa kết thúc.

Mỗi góc của sân khấu đều là một điểm sáng rực rỡ. Từ dàn màn hình LED phát ra những hình ảnh sống động của các thành viên BLACKPINK, đến hệ thống đèn chiếu đổi màu liên tục, tất cả tạo nên một không gian lộng lẫy như đưa mọi người vào một thế giới khác.

Tiếng bass mạnh mẽ vẫn còn rung chuyển cả không khí, hòa quyện với tiếng trống dồn dập từ ban nhạc. Những người hâm mộ từ khắp nơi trên thế giới, cầm banner của thần tượng mình yêu thích, không ngừng hô vang từng chữ "BLACKPINK in your area!" như một lời tuyên bố đầy tự hào và mãnh liệt.

Ở phía xa, những đám khói mờ từ hiệu ứng sân khấu vẫn chưa tan hết, tạo ra một lớp mờ ảo trong ánh sáng xanh tím, càng làm khung cảnh thêm phần thần bí. Tiếng cổ vũ không ngớt của đám đông như tiếp thêm năng lượng cho không gian vốn đã sôi động.

Một vài người hâm mộ gần rìa sân khấu vẫn cố gắng nhảy múa theo nhịp điệu của bài hát dù các thành viên đã lui vào trong. Tiếng cười đùa, tiếng nói chuyện pha lẫn giữa các ngôn ngữ khác nhau, tất cả hòa quyện tạo thành một bản giao hưởng của sự phấn khích, niềm vui và tình yêu dành cho BLACKPINK.

Bầu không khí sôi động ngoài sân khấu như tràn vào cánh gà, chỉ cách nhau một tấm màn đen nhưng sự náo nhiệt ấy vẫn làm tim mọi người trong hậu trường đập nhanh, một sự phấn khích len lỏi vào từng tế bào, nhắc nhở rằng họ đang đứng trước hàng nghìn ánh mắt ngưỡng mộ.

Cả bốn người ngay khi kết thúc màn trình diễn "Lovesick Girls" liền vội lui vào trong cánh gà, không khí náo nhiệt từ ngoài sân khấu dường như vẫn còn vang vọng qua từng tiếng reo hò và tiếng nhạc nền. Các nhân viên vội vã chuẩn bị trang phục mới, chỉnh lại micro và kiểm tra từng chi tiết nhỏ để đảm bảo buổi diễn tiếp tục hoàn hảo.

Jisoo nhanh chóng thay xong bộ trang phục đầu tiên. Chị ngồi phịch xuống chiếc ghế trong góc, tay cầm chiếc khăn nhỏ lau mồ hôi trên trán. Cả cơ thể chị như đang réo lên một tiếng than nhẹ vì sự mệt mỏi sau phần biểu diễn đầy nhiệt huyết. Mái tóc đen nhánh cột cao, vài sợi dính trên vầng trán bóng mồ hôi khiến chị trông càng thêm quyến rũ dù là trong khoảnh khắc thư giãn hiếm hoi này.

Bên cạnh chị, Chaeyoung chậm rãi bước đến, dáng vẻ có phần uể oải. Từ hôm qua em đã bắt đầu có dấu hiệu cảm lạnh và rõ ràng là sự căng thẳng của buổi diễn không giúp tình hình khá hơn. Chaeyoung ngồi xuống bên cạnh, ho nhẹ vài tiếng, âm thanh ấy nhỏ thôi nhưng đủ để khiến Jisoo quay sang nhìn em bằng ánh mắt lo lắng.

- Em không sao chứ?
Jisoo hỏi, giọng chị pha chút trầm ấm quen thuộc. Tay chị nhẹ nhàng đặt lên vai em, xoa xoa như để làm dịu đi sự khó chịu mà Chaeyoung đang phải chịu đựng. Em mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như để trấn an chị. Em khẽ lắc đầu, giọng nói hơi khàn vì cơn cảm lạnh:

- Không sao đâu, chị. Chỉ là cảm nhẹ thôi mà.

Nhưng Jisoo không dễ dàng bị thuyết phục. Đôi tay chị vẫn đặt yên trên vai em, ấm áp và nhẹ nhàng như một lời nhắc nhở rằng chị luôn ở đây. Dù chỉ là một cử chỉ nhỏ nhưng sự quan tâm ấy đủ để khiến Chaeyoung cảm thấy dễ chịu hơn phần nào.

- Đừng cố quá, được không?

Jisoo nói, giọng chị nghiêm lại nhưng vẫn giữ được sự dịu dàng.

- Nếu mệt thì phải nói ngay. Chị không muốn thấy em kiệt sức đâu.

Chaeyoung chỉ cười, cúi đầu không nói gì thêm. Em biết rằng chị lo lắng nhưng cũng hiểu rằng đây là một phần của công việc và em không muốn làm ảnh hưởng đến toàn đội. Nhưng trong khoảnh khắc đó, sự quan tâm của Jisoo như một làn gió nhẹ xua tan bớt sự mệt nhọc đang đè nặng lên em.

Jennie sau khi thay xong bộ trang phục tiếp theo liền bước nhanh tới bàn nước, nhấc lên một chai nước lạnh. Tiếng nắp chai bật mở kêu khẽ trong không gian lẫn mùi nước hoa thoang thoảng. Nàng ngửa cổ uống một hơi dài, từng giọt nước trong vắt lăn xuống cằm rồi thấm vào chiếc khăn mỏng trên cổ. Mái tóc buộc cao của Jennie vẫn còn ướt đẫm, những lọn tóc mai dính sát vào thái dương. Nàng thở dài, dùng bàn tay quạt nhẹ trước mặt, làn da trắng mịn ửng đỏ vì cái nóng.

- Trời ơi, thời tiết ở Việt Nam thật nóng quá!

Jennie than thở, đặt chai nước xuống bàn, bàn tay lơ đãng vén lại tóc mái.

Lisa lúc này vừa từ sau tấm rèm bước ra, khăn bông màu trắng trong tay đang miết nhẹ lên gáy. Mồ hôi chảy thành dòng từ mái tóc nâu óng, thấm ướt cổ áo. Cô cười rạng rỡ, đôi mắt vẫn sáng lên sự hào hứng sau màn trình diễn đầy năng lượng.

- Nhưng BLINK ở đây nhiệt tình quá, mồ hôi đổ bao nhiêu cũng đáng!

Lisa vừa lau mồ hôi vừa nghiêng đầu nhìn Jennie, giọng cô cất lên đầy tự hào. Jisoo ngồi bên góc phòng, tay cầm một chiếc quạt cầm tay nhỏ quạt nhẹ trước mặt. Ánh mắt chị dõi theo ba người còn lại, đôi môi mỉm cười như đang nhớ lại điều gì đó.

- Lần đầu tiên chị thấy khán giả chịu mưa mà vẫn reo hò cuồng nhiệt như vậy. Thật sự rất cảm động.

Giọng chị trầm thấp nhưng đầy cảm xúc, đôi mắt hướng về phía cánh gà nơi âm thanh từ khán giả vẫn còn vang vọng. Chaeyoung ngồi thả lưng trên chiếc ghế lớn, đôi mắt lơ đãng nhìn lên trần, trong tay là một chai nước ép nhỏ chưa mở. Dáng vẻ em trông mệt mỏi, hai gò má hơi tái nhợt, nhưng nụ cười nhẹ vẫn nở trên môi.

- Thời tiết có thế nào cũng không cản được BLINK Việt Nam. Em nghe họ hát theo từng câu một, cứ như chúng ta đang ở giữa buổi họp mặt gia đình.

Em khẽ nói, giọng vẫn còn chút khàn khàn vì cảm lạnh. Jennie bật cười, nàng đưa tay gõ nhẹ lên vai Chaeyoung, ánh mắt dịu dàng như người chị cả.

- Chỉ có em mới ví buổi concert với họp mặt gia đình thôi, Chaeyoung à.

Jennie nghiêng đầu, giọng pha chút trêu chọc.

Bên ngoài sân khấu, tiếng khán giả vẫn không ngừng vang lên, từng đợt hò reo hoà cùng tiếng nhạc nền phát lại. Những chiếc lightstick màu hồng chớp nháy rực rỡ như dòng sông ánh sáng giữa biển người đông đúc. Dù đã lùi vào sau cánh gà, nhưng hơi thở nóng hổi của không khí ngoài kia vẫn len lỏi vào từng ngóc ngách, kéo dài sự phấn khích của buổi biểu diễn.

Các cô gái tranh thủ từng giây để hồi phục, nhưng ánh mắt họ đều ánh lên niềm hạnh phúc khi cảm nhận được tình yêu mà BLINK Việt Nam dành cho mình. Giữa cái nóng và mồ hôi, những nụ cười vẫn không tắt, bởi họ biết mỗi giây phút này đều là kỷ niệm không thể quên.

Jennie ngồi xuống cạnh Chaeyoung, đôi mắt tinh nghịch của nàng liếc nhìn em như đang dò xét. Ánh đèn trong phòng thay đồ hơi nhạt màu, nhưng vẫn đủ để Jennie nhận ra sắc mặt của Chaeyoung có vẻ bớt mệt mỏi hơn so với lúc nãy. Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên vai em, giọng nói mang chút tò mò lẫn pha trò:

- Em đã học thuộc mấy từ tiếng Việt rồi chưa?

Chaeyoung thoáng ngơ ngác rồi như nhớ ra điều gì đó, em vội thò tay vào túi áo, lấy ra một mẩu giấy nhỏ đã nhăn nheo. Trên đó là vài chữ viết tay mờ nhòe, có lẽ do đã bị cọ xát quá nhiều lần. Em nheo mắt, tay vuốt phẳng tờ giấy, làm điệu bộ như đang "ôn bài". Giọng em khàn nhẹ nhưng vẫn đủ nghe rõ sự cố gắng:

- Chị xem đây này, em "học" rất chăm chỉ đấy nhé!

Jennie bật cười khúc khích, nghiêng đầu để đọc thử vài từ trên giấy. Nàng cố gắng không cười thành tiếng trước những ký tự nguệch ngoạc nhưng không thành. Đúng lúc đó, Lisa từ phía bàn trang điểm quay lại, khăn trên vai, mái tóc ướt rủ xuống trán. Cô bước lại gần, chống tay lên hông, giọng đầy vẻ "tâm sự người cùng khổ":

- Cậu giỏi hơn tớ rồi, Chaeyoung. Tớ cũng thử học đấy, nhưng phát âm... thật sự là ác mộng!

Lisa làm bộ nhăn nhó, miệng mím lại như để diễn tả sự "đau khổ" khi học tiếng Việt. Chaeyoung nghe thế thì ngẩng lên, mắt nhìn Lisa đầy đồng cảm:

- Thật ra tớ cũng thấy khó, nhưng mấy từ đơn giản thì chắc tớ vẫn nói được... Hy vọng không bị lẫn lộn.

Jennie khẽ cười, đặt tay lên vai Lisa, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch:

- Không sao đâu, người Việt Nam yêu quý chúng ta lắm. Họ nghe Lisa nói chắc chắn sẽ cảm động mà bỏ qua lỗi phát âm.

Bốn người vừa cười vừa trò chuyện rôm rả, không khí thoải mái hơn hẳn. Nhưng chưa kịp đáp lại lời của Jennie, tiếng của staff vang lên từ phía cửa phòng thay đồ:

- Đoạn VCR đã kết thúc rồi, nhanh lên sân khấu đi nào!

Jennie đứng bật dậy, quay sang vỗ nhẹ lên tay Chaeyoung.

- Nhanh nào, không BLINK chờ lâu là mất hứng đấy.

Chaeyoung gấp vội tờ giấy, Lisa nhặt lấy chiếc micro đặt trên bàn, còn Jisoo thì nhanh nhẹn chỉnh lại mái tóc trước gương. Tiếng giày gót thấp gõ nhẹ xuống sàn, tất cả đều nhanh chóng tập trung tinh thần cho phần trình diễn tiếp theo, bỏ lại những mẩu chuyện nhỏ phía sau để bước lên sân khấu, nơi mà hàng ngàn ánh mắt đang chờ đợi.

Trước khi bước lên sân khấu, Jennie quay sang nhìn mọi người, ánh mắt đầy sự khích lệ. Nàng nhẹ nhàng nói, giọng dịu dàng nhưng dứt khoát:

- Chúng ta làm được mà, chỉ còn một chút nữa thôi.

Jisoo gật đầu, tay nắm chặt micro như tiếp thêm quyết tâm:

- Đúng thế, BLINK ở đây không chỉ để xem chúng ta biểu diễn mà còn để cùng tận hưởng. Mệt cũng phải mỉm cười!

Lisa nhướng mày, giơ tay ra hiệu "ok" với mọi người.

- Nào, bốn người chúng ta, chiến thôi!

Chaeyoung mỉm cười, ánh mắt sáng lên dù nét mặt vẫn phảng phất chút mệt mỏi. Em giơ nắm tay lên ngang ngực, thì thầm:

- Let's go!

Khi ánh đèn sân khấu vừa tắt đi, nhịp trống dồn dập của Kill This Love vang lên, đẩy không khí sân vận động lên đến đỉnh điểm. Một tia sáng duy nhất rọi vào giữa sân khấu, nơi Jennie xuất hiện với tư thế mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu cả biển người. Nàng bước lên vài nhịp, tiếng rap đầu tiên bật ra từ micro kéo theo tiếng hét vang dội từ khán đài. Lisa tiếp nối ngay sau đó, giọng rap của cô cứng cỏi nhưng không kém phần quyến rũ, khiến từng câu chữ như chạm vào trái tim người nghe.

Jisoo và Chaeyoung tiến lên từ phía hai bên sân khấu, hòa giọng vào phần điệp khúc. Tiếng hát của họ như xé toạc không gian, hòa quyện với nhịp trống và âm thanh dồn dập. Đám đông bên dưới như hòa làm một với giai điệu, từng cây lightstick nhấp nháy hồng rực, tạo nên một biển ánh sáng không ngừng chuyển động.

Khi bản nhạc sôi động kết thúc, không gian sân khấu dần chìm vào bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng dịu dàng từ những chiếc đèn nhỏ xung quanh. Âm điệu guitar chậm rãi của Stay bắt đầu ngân vang, đưa khán giả vào một thế giới hoàn toàn khác. Chaeyoung cất lên câu hát đầu tiên, giọng em khàn nhẹ do cảm lạnh nhưng lại càng thêm phần sâu lắng. Jennie đứng ở giữa, ánh mắt nàng nhìn xuống đám đông, như đang kể câu chuyện của chính mình qua từng lời ca.

Jisoo nhẹ nhàng bước lên phía trước, giọng hát trầm ấm và đầy nội lực của chị làm khán giả như lặng đi. Lisa đứng bên cạnh, ánh mắt đôi lúc nhìn về phía khán giả như muốn khích lệ họ cùng hòa giọng. Dưới sân khấu, hàng ngàn người cầm lightstick màu hồng nhẹ nhàng đung đưa theo nhịp, tạo thành một khung cảnh huyền ảo.

Khi bài hát kết thúc, ánh đèn chiếu sáng trở lại, từng người một cúi chào khán giả. Jennie bước lên trước, nụ cười rạng rỡ hiện trên khuôn mặt nàng, giọng nói vẫn còn vương chút hơi thở gấp:

- Việt Nam thật sự tuyệt vời. Các bạn đã làm chúng mình cảm thấy như đang ở nhà vậy.

Lisa giơ hai tay tạo thành hình trái tim, khuôn mặt cô rạng rỡ hơn bao giờ hết:

- Cảm ơn mọi người vì đã đến và hát cùng bọn mình. Đây thật sự là một đêm khó quên!

Jisoo mỉm cười nhẹ nhàng, giọng chị trầm ấm:

- BLINK Việt Nam thật đặc biệt. Các bạn đã tạo nên một khoảnh khắc không thể nào quên.

Tiếng reo hò lại bùng lên, khán đài như muốn vỡ tung bởi sự cuồng nhiệt của BLINK. Chaeyoung, dù mệt mỏi, vẫn cầm micro và nói bằng tiếng Việt đầy đáng yêu:

- Cảm ơn... rất nhiều!

Cả bốn người nhìn nhau, ánh mắt chứa đựng niềm tự hào và hạnh phúc, rồi cùng nhau cúi đầu chào lần nữa trước khi rời sân khấu để chuẩn bị cho phần tiếp theo. Nhưng trong lòng họ biết, đêm nay không chỉ là một buổi diễn, mà là một kỷ niệm mà cả họ và BLINK sẽ mang theo mãi mãi.

Khi âm thanh vang lên từ cuối bài Pink Venom, cả bốn thành viên đứng trên sân khấu, ánh sáng vẫn rực rỡ chiếu rọi, nhưng một sự bất ngờ vừa xảy ra ở cánh gà mà không ai kịp nhận ra. Khi bục sân khấu vừa hạ xuống, Chaeyoung đột ngột mất thăng bằng, chân em xiêu vẹo, như thể không thể đứng vững được nữa. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, em nghiêng người sang một bên và ngã vào Lisa.

- Chaeyoung!

Lisa hốt hoảng không thể nào kịp phản ứng, nhưng với phản xạ nhanh nhẹn, cô lập tức đỡ lấy Chaeyoung, ôm chặt em trong vòng tay mình, không để em ngã xuống. Cô hơi hoảng hốt, đôi mắt mở to, nhìn thấy Chaeyoung có vẻ mệt mỏi, nhưng lại không nói lời nào, chỉ khẽ lắc đầu như muốn trấn an mọi người rằng em chỉ cần nghỉ ngơi một chút.

Chaeyoung thở nhẹ, mệt mỏi dựa vào Lisa, đôi mắt vẫn nhắm lại, nhưng em không muốn làm phiền đến ai, thậm chí không cất lời giải thích. Lisa cảm nhận được sự yếu đuối trong cơ thể em, nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc nhẹ nhàng dìu em vào bên trong cánh gà. Cả hai đi lướt qua sân khấu, tiếng vỗ tay từ người hâm mộ vẫn văng vẳng sau lưng.

Jisoo đứng gần đó, ánh mắt lo lắng hướng về phía em, nhưng staff nhanh chóng nhắc nhở rằng chị là người trình diễn solo tiếp theo. Jisoo cắn môi, ánh mắt chần chừ nhìn Lisa đang bận rộn với Chaeyoung.

- Chị phải đi thay trang phục ngay, hai người các em chăm sóc Chaeyoung nhé!

Chị nói nhanh với Lisa, ánh mắt luyến tiếc rời khỏi khung cảnh trước mắt.

Lisa chỉ kịp gật đầu, ôm sát Chaeyoung hơn để giữ em khỏi trượt ngã. Jennie, đứng một bên gần đó, lặng lẽ theo bước chân của Lisa. Đôi mắt nàng đầy lo âu, lo sợ rằng Chaeyoung có thể gặp vấn đề nghiêm trọng, nhưng không thể nói gì ngay lúc này. Nàng nhìn Chaeyoung và Lisa, chỉ biết đứng đó để giữ một khoảng cách khi thấy không gian bắt đầu trở nên căng thẳng.

Chaeyoung được Lisa giúp ngồi xuống một chiếc ghế dài gần góc phòng nghỉ. Ánh đèn màu vàng dịu nhẹ chiếu vào, bầu không khí dường như tĩnh lặng hơn hẳn so với sự ồn ào phía ngoài. Chaeyoung khẽ nhắm mắt, đầu em tựa lên vai Lisa, mồ hôi ẩm chảy dài trên trán, làn da em lạnh toát vì mồ hôi và có chút yếu đuối. Lisa lo lắng, đưa tay vuốt nhẹ tóc em, để cho em cảm thấy dễ chịu hơn, giọng cô lạc đi:

- Cậu không sao chứ? Sao không nói gì với tớ từ sớm?

Jennie hỏi, giọng đầy sự lo âu, mắt nhìn Chaeyoung chằm chằm:

- Em ổn không?

Chaeyoung mệt mỏi mở mắt, cười một cách yếu ớt:

- Em chỉ hơi mệt thôi... Không sao đâu.

Lisa không thể tin được, dù có cố gắng trấn an mình, nhưng vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt Chaeyoung vẫn khiến cô không thể yên tâm. Jennie đứng bên cạnh, cũng không khỏi lo lắng, cảm nhận được sự thay đổi trên người em. Nàng nhẹ nhàng nói:

- Em uống chút nước đi. Có cần gọi bác sĩ không?

Chaeyoung chỉ khẽ lắc đầu, rồi giơ tay nhận chai nước từ Jennie. Mắt em vẫn hơi mơ màng vì mệt, nhưng em không muốn làm người khác lo lắng thêm.

Lisa liếc nhìn Jennie, gật đầu nhẹ rồi nói:

- Chị đừng lo, em sẽ ở lại chăm sóc Chaeyoung. Chị đi thay trang phục đi. Cứ yên tâm.

Jennie cảm nhận được sự quan tâm của Lisa và gật đầu, trong lòng vẫn nặng trĩu lo âu.

Jennie nhẹ nhàng rời đi, chỉ để lại Lisa và Chaeyoung trong phòng nghỉ yên tĩnh. Phía ngoài, âm thanh của khán giả vẫn vang lên, còn trong này, chỉ có hai người lặng lẽ đối diện với nhau, nơi mọi lo lắng và tình cảm đều dồn vào nhau.

_

Vote đi các mom ơi ☺️

Chương trước Chương tiếp
Loading...