JenSoo • Đồng Nghiệp Là Thẳng Nữ
Chap 47
- Jennie unnie! Lisa gọi to, giọng vẫn còn ngái ngủ nhưng không có bất kỳ hồi âm nào. Không có Jennie, Lisa đứng đơ người, trong khi Chaeyoung nghiêng đầu, nét mặt thoáng chút bối rối.- Không ở đây thật à?Cả hai đứng yên vài giây, như thể chờ đợi một câu trả lời kỳ diệu từ không gian trống rỗng. Chẳng có ai trả lời. Chỉ có tiếng sóng biển ngoài kia rì rào, như một lời thì thầm duy nhất trong buổi sáng yên tĩnh.- Vậy thì chắc chắn ở phòng Jisoo unnie. Chaeyoung nói, kéo tay Lisa đi nhanh về phía phòng của chị cả. Lisa chỉ kịp gật đầu, chân vẫn hơi mệt mỏi nhưng cô vẫn cố bước theo. Cả hai nhanh chóng tiến đến phòng Jisoo, mà cửa đã không đóng kín như lần trước. Lần này, cả hai cũng không gõ cửa, cứ thế mở tung ra, ánh mắt đầy kỳ vọng. Cảnh tượng trong phòng khiến họ ngừng lại ngay lập tức. Không có Jisoo, không có Jennie. Cả căn phòng chỉ còn lại những đồ đạc gọn gàng như thể người ở vừa mới rời đi. Chăn gối xếp lại ngay ngắn, không có dấu vết gì chứng tỏ ai đó đã nằm lại đây. Không gian như bị bỏ lại lạnh lẽo và trống trải. Lisa và Chaeyoung đứng đơ người trong vài giây, ánh mắt đảo qua đảo lại như để chắc chắn mình không bỏ sót điều gì.- Cậu có nghĩ là họ... trốn đi đâu không? Lisa hỏi, giọng có chút lo lắng, nhìn quanh căn phòng. Đôi mắt cô bắt đầu đảo qua đảo lại như đang tìm kiếm một dấu vết nào đó.Chaeyoung không đáp, chỉ chậm rãi ngồi phịch xuống đất, lưng dựa vào cánh cửa. Lisa nhìn em, sau đó cũng làm theo, ngồi cạnh em với ánh mắt mơ màng.- Họ biến mất rồi à? Lisa hỏi, giọng như trẻ con vừa bị lấy mất món đồ chơi yêu thích.- Không biết. Chaeyoung thở dài, đầu nghiêng ra sau, ánh mắt nhìn lên trần nhà. - Nhưng mà, họ đi đâu mà không nói gì nhỉ?Lisa cũng im lặng suy nghĩ, đầu gối gập lại trong tư thế lười biếng, tay chống cằm, ánh mắt vương vấn về phía cửa phòng. Không gian xung quanh vẫn lặng thinh như một không gian mờ nhạt không thể trả lời câu hỏi của cả hai. Cả hai chìm trong sự im lặng, chỉ có tiếng sóng biển ngoài kia là vẫn không ngừng vọng lại như trêu chọc hai đứa trẻ đang bối rối.- Hay là... Lisa bỗng nói, nhưng lại ngập ngừng.- Hay gì? Chaeyoung nghiêng đầu nhìn cô, chờ đợi.- Hay họ đi ăn sáng mà không rủ mình?Lisa nói, giọng nghiêm túc.
Chaeyoung bật cười khúc khích, tay vỗ nhẹ vào đầu gối Lisa:- Nếu thế thì cũng tệ thật.Cả hai tiếp tục ngồi đó, vừa cười vừa băn khoăn tự hỏi hai người chị lớn đã biến mất đi đâu trong buổi sáng bình yên này._Ánh sáng buổi sớm mờ nhạt dịu dàng vẽ lên đảo Udo một bức tranh yên bình, mặt biển như dát bạc bởi những tia nắng sớm mai. Không khí mát lành và tĩnh lặng, chỉ có tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ cùng tiếng những chú chim biển chao liệng trên cao. Hơi sương vẫn còn phảng phất trên những con đường nhỏ uốn lượn quanh đảo, nơi đôi khi có vài chú chim biển cất tiếng kêu lảnh lót.Jisoo cùng Jennie đi dọc bến cảng nhỏ, nơi những chiếc xe đạp được xếp ngay ngắn bên một cửa hàng nhỏ. Chị dừng lại, tay chỉ vào một chiếc xe đạp màu xanh nhạt, có giỏ mây phía trước.- Em nghĩ sao? Jisoo quay sang hỏi Jennie, giọng dịu dàng.Jennie không trả lời ngay, nàng chỉ khẽ gật đầu rồi đứng đó, tay ôm lấy chiếc mũ che nắng, ánh mắt hơi lơ đãng nhìn xuống mặt đất. Mái tóc dài của nàng buông nhẹ, lấp lánh trong ánh sáng buổi sớm, tạo thành một khung cảnh thanh tao mà có phần lặng lẽ.Một người phụ nữ trung niên với mái tóc búi gọn bước ra, nụ cười tươi tắn hiện trên gương mặt phúc hậu.- Chào buổi sáng! Hai cô dậy sớm quá nhỉ? Giọng bà tràn đầy nhiệt tình. - Cô gái, cô chọn xe nào?
Jisoo gật đầu chào, ánh mắt chị dừng lại trên một chiếc xe đạp màu xanh nhạt với giỏ mây phía trước.- Dì cho cháu thuê chiếc xe này nhé.Người phụ nữ kiểm tra xe cẩn thận, vừa làm vừa bắt chuyện:- Cô thật xinh đẹp, khuôn mặt như thế này chắc hẳn rất nhiều người để ý, đúng không?Jisoo cười khẽ, đôi mắt cong cong phản chiếu chút ánh sáng dịu dàng của buổi sáng:- Cảm ơn dì. Nhưng cháu vẫn chưa có ý định kết hôn đâu.Nghe đến đó, Jennie ở phía sau bắt đầu nhíu mày. Nàng đứng phía sau, đôi tay giữ chặt vành mũ. Ánh mắt nàng hơi cụp xuống, mũi chân khẽ đẩy những viên sỏi nhỏ dưới đất. Gió sớm thổi nhẹ qua làm mái tóc nàng bay bay nhưng nét mặt nàng thoáng chút giận dỗi.Người phụ nữ nghe vậy, liền cười lớn, lắc đầu đầy vẻ tiếc nuối:- Thật đáng tiếc! Một cô gái xinh đẹp như thế này mà chưa ai rước đi sao?Jennie lập tức ngẩng mặt lên, đôi môi nàng hơi mím lại, ánh mắt nhìn lướt qua Jisoo như trách móc. Nàng cúi xuống, chân đá mạnh hơn vào viên sỏi. Jisoo thoáng thấy dáng vẻ hờn dỗi ấy, không nhịn được cười. Chị bước vài bước đến bên Jennie, bàn tay dịu dàng chạm nhẹ lên tay nàng.- Em làm gì mà chu môi hờn dỗi thế này? Chị trêu, giọng pha chút hóm hỉnh. Jennie bĩu môi, không thèm nhìn chị, nàng khẽ hất mặt về phía người phụ nữ cho thuê xe, giọng nhỏ nhưng không giấu được vẻ bực dọc, đủ để Jisoo nghe thấy:- Chị không định nói gì với dì ấy sao?Jisoo phì cười, quay lại đối diện người phụ nữ:- À, dì ơi, thật ra Jennie đây là người yêu của cháu.Người phụ nữ sững lại một chút nhưng nhanh chóng mỉm cười:- À, ra là vậy! Hai cô đúng là rất xứng đôi đấy. Cô gái này cũng xinh xắn quá chừng.Jennie nghe thế, mặt nàng khẽ ửng hồng, ánh mắt thoáng chút ngại ngùng nhưng vẫn cố giữ vẻ kiêu kỳ, quay đi chỗ khác.Jisoo nhìn nàng, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp và mãn nguyện. Chị thích những nơi thế này, nơi không ai biết họ là ai, không cần phải che giấu tình cảm, không phải kiêng dè bất kỳ điều gì.Khi họ đã sẵn sàng, cả hai cùng đạp xe men theo con đường nhỏ dẫn ra phía biển. Gió sớm mơn man trên da, hương muối biển hòa quyện cùng mùi cỏ dại xung quanh. Jennie đạp xe phía trước, mái tóc dài của nàng bay nhẹ trong gió, còn Jisoo chậm rãi theo sau, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng của nàng.Cả hai cùng nhau đạp xe trên những con đường nhỏ, những dải cỏ xanh mướt bên vệ đường vút qua như một bức tranh đẹp vẽ lên trong mắt họ. Cảm giác làn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương biển mặn mà và không khí trong lành của đảo Udo làm dịu mát tâm hồn.Jennie cười khúc khích, thi thoảng lại ngoái đầu nhìn Jisoo, rồi lại đạp nhanh hơn khiến Jisoo không kìm nổi mà đuổi theo. Chị vững vàng và điềm tĩnh nhưng ánh mắt lấp lánh của Jennie khiến trái tim chị rung động mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Họ cứ thế đạp xe qua những con đường vắng vẻ, hòa mình vào thiên nhiên lặng lẽ tận hưởng giây phút bình yên này mà không cần lo lắng đến bất kỳ điều gì.Dọc theo con đường mòn, họ gặp những cánh đồng hoa mơ, hoa dại đung đưa trong gió. Jennie dừng lại, đưa tay chạm nhẹ vào những cánh hoa như để cảm nhận sự tươi mới của cuộc sống.- Nơi này thật đẹp... Jennie nói, ánh mắt nàng sáng lên.Jisoo đứng bên cạnh nàng, nhìn vào khuôn mặt bình yên của Jennie, chẳng nói gì ngoài một nụ cười nhẹ. Chị biết, giây phút này có lẽ là những gì họ cần: không có ánh đèn sân khấu, không có sự ồn ào, chỉ có những khoảng không gian tĩnh lặng và cả hai người họ.Bầu không khí giữa họ dịu dàng, không vướng bận, không hối thúc, chỉ là sự hòa hợp của hai tâm hồn sau những lo toan vất vả. Jisoo nhìn vào mắt Jennie rồi lại quay về với những suy nghĩ trong lòng mình nhưng không hề có sự giằng xé nữa.Jennie khẽ cười, rồi đạp nhanh hơn một chút, hướng về phía bãi biển nơi xa xa, nơi mà họ sẽ có thêm nhiều thời gian để trò chuyện, để thở dài nhẹ nhõm trong sự tĩnh lặng của đảo Udo.
_
Xin chào, _libre_ đây, mình vừa đăng tải một fic mang tên:
Toxic Till The End • JenSoo
Lấy cảm hứng từ bài hát của Rosé để viết lên. Và hy vọng mọi người sẽ đón nhận. Mình phải nói trước là fic miêu tả về mối quan hệ cực đoan nên mong nếu ai cảm thấy thích thì đọc nhé ạ. Không thì cũng đừng nặng lời với nhau nhé~