JenSoo • Đồng Nghiệp Là Thẳng Nữ
Chap 46
Jisoo và Chaeyoung lặng lẽ bước vào căn hộ ven biển, nơi ánh sáng vàng dịu dàng len qua những khe rèm, nhuộm ấm không gian trong sự tĩnh lặng đặc trưng của những buổi chiều muộn, bình lặng và yên bình đến mức trái ngược với bầu không khí mà họ mang theo từ bên ngoài. Tấm rèm trắng khẽ đung đưa trước làn gió nhẹ, hòa quyện cùng tiếng nhạc jazz chậm rãi phát ra từ một chiếc loa nhỏ đặt trên kệ sách như muốn lấp đầy khoảng không mênh mang. Căn phòng như một nơi trú ẩn nhưng sự tĩnh lặng ấy không khiến Jisoo cảm thấy thoải mái, trái lại còn gợi lên trong chị cảm giác xa lạ, mơ hồ đến mức khó chịu.Chưa kịp để Jisoo kịp nói gì, một bóng người bất ngờ xuất hiện từ phòng khách. Lisa, trong bộ đồ thoải mái với áo hoodie rộng thùng thình và quần short, hớt hải chạy ra với đôi mắt sáng rỡ. Nụ cười của cô như ánh nắng xua tan lớp mây đen kịt bám chặt nơi căn hộ.- Chaeng! Cuối cùng cậu cũng về rồi! Lisa hét lên đầy hào hứng, giọng nói vang vọng cả căn phòng. Chưa để Chaeyoung kịp phản ứng, Lisa đã lao tới, nắm lấy tay em một cách phấn khích.- Nhanh nào, đi với tớ! Tớ có điều bất ngờ muốn cho cậu xem! Lisa vừa nói vừa kéo Chaeyoung ra phía cửa, bước chân đầy vội vã.- Chờ đã, Lisa! Chaeyoung giật mình, tay bị kéo đi mà không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Em ngoái lại nhìn Jisoo, ánh mắt như muốn tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng chẳng nói thêm lời nào.- Lisa, ít ra cũng để Chaeyoung mang thêm áo ấm đã chứ! Jisoo lên tiếng, giọng chị đều đều nhưng không giấu được chút bất lực. Lisa quay lại, nhún vai cười:- Cần gì, em ôm cậu ấy là được mà!Rồi chẳng đợi thêm, Lisa kéo Chaeyoung ra ngoài như một cơn gió lướt qua. Cánh cửa khép hờ để lại Jisoo đứng lặng nhìn theo bóng lưng hai người em mình khuất dần nơi hành lang, lòng bất giác trĩu nặng. Hình ảnh Lisa nắm tay Chaeyoung bước đi đầy vô tư lại khiến chị nhớ đến những ngày cả nhóm còn trẻ, khi mọi thứ đều đơn giản hơn, khi họ có thể cùng nhau cười đùa mà không phải lo nghĩ đến những hợp đồng, những kỳ vọng, hay những con đường riêng lẻ sắp tới.Bàn tay chị lơ đễnh vuốt qua vạt áo, một thói quen vô thức mỗi khi cảm thấy bất an. Giai điệu chậm rãi của bản nhạc jazz như càng nhấn mạnh sự cô đơn bao phủ lấy chị. Ngón tay khẽ bấm vào lòng bàn tay, như một nỗ lực nhỏ nhoi để trấn an chính mình.Chị cúi đầu, lặng lẽ nhắm mắt. Lần đầu tiên trong ngày Jisoo cho phép mình thả lỏng hoàn toàn, để những suy nghĩ dồn nén chậm rãi ùa về cuốn lấy chị như thủy triều không cách nào chống cự.Jisoo bước vào trong, không khí ấm áp và quen thuộc như vòng tay dịu dàng ôm lấy chị. Mùi hương của thức ăn sắp chín lan tỏa khắp nơi, quyện trong ánh sáng vàng ấm áp từ chiếc đèn treo trên trần. Bước chân chị khẽ chững lại khi phát hiện âm thanh khe khẽ phát ra từ bếp, tiếng xào nấu lẫn tiếng nhạc nền êm dịu càng làm khung cảnh thêm phần dịu dàng.Chị nhấc bước chậm rãi, đôi dép lê khẽ cọ xát với mặt sàn tạo ra những âm thanh rất nhỏ. Đứng trước khung cửa bếp, Jisoo nhìn thấy Jennie đang bận rộn nấu nướng. Nàng mặc chiếc tạp dề màu caramel, mái tóc dài được buộc gọn gàng phía sau, để lộ chiếc gáy nhỏ nhắn. Jennie cúi đầu chăm chú, bàn tay thoăn thoắt xào nấu, tựa như đang hòa mình vào một bản nhạc vô hình mà chỉ có nàng hiểu.Jisoo không vội lên tiếng, chỉ đứng tựa lưng vào tường, ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng cử chỉ của Jennie. Cảnh tượng này quá đỗi thân thuộc, đến mức bất giác chị thấy lòng mình chùng lại, như thể một chiếc dây đàn vừa bị bàn tay vô hình khẽ lướt qua.Chị không thể ngăn mình nhớ về ngày ấy – cái ngày chị và nàng cùng nhau làm món trái cây ngào đường trong căn bếp nhỏ. Lúc đó Jennie cũng như thế này, tập trung đến mức đáng yêu, khuôn mặt nghiêm nghị như đang đứng trước một buổi ghi hình quan trọng. Chỉ khác là khi ấy bàn tay cả hai cùng lấm lem bột và đường, không gian tràn ngập tiếng cười vang.- Soo, em nghĩ đường cháy rồi! Jennie ngày đó vừa hét lên vừa quay lại nhìn chị, ánh mắt hoảng hốt nhưng không giấu được ý cười.- Not bad but not good. Jisoo đã trả lời như thế khi nếm thành quả của cả hai. Khoảnh khắc ấy trở về trong ký ức của Jisoo, sống động đến mức chị gần như nghe được tiếng cười trong trẻo của Jennie vang vọng giữa không gian yên tĩnh của hiện tại. Nhưng thời gian đã trôi qua và giờ đây họ chỉ là hai người đứng ở hai phía của một ngọn núi.Jisoo tiến lại gần, từng bước chân của chị nhẹ nhàng như sợ phá vỡ không gian tĩnh lặng. Ánh đèn vàng dịu hắt lên bóng Jennie đang đứng quay lưng, đôi vai nhỏ gầy khẽ chuyển động theo từng động tác khuấy nồi. Trong căn phòng ấm áp ấy, chỉ còn mùi hương của súp đang sôi lăn tăn, hòa quyện với chút hương nhè nhẹ từ nước hoa quen thuộc của nàng. Jennie dường như cảm nhận được ánh mắt của chị, bất giác quay đầu lại. Bốn mắt chạm nhau, Một nụ cười dịu dàng hiện trên đôi môi đỏ mềm, làm tan đi chút giá lạnh còn vương trên gương mặt Jisoo sau những giờ ngoài biển gió.
- Chị về rồi à? Jennie khẽ nói, giọng nàng như giọt mật, ngọt ngào nhưng không quá phô trương. Đôi mắt hơi sáng lên khi nhìn thấy Jisoo, như thể đã chờ đợi từ rất lâu.Jisoo đứng đó, đôi mắt lặng lẽ quan sát từng đường nét trên gương mặt nàng. Jennie hôm nay không trang điểm cầu kỳ, chỉ có làn da mịn màng tự nhiên ánh lên trong ánh đèn, làm chị bất giác nhớ đến những ngày đầu cả nhóm sống chung trong ký túc xá, những ngày còn chưa vướng bận bởi ánh hào quang hay sự chia xa.- Lisa bảo muốn bốn người chúng ta cùng ăn một bữa như trước. Jennie tiếp tục, đôi tay đặt nhẹ lên thành nồi, ánh mắt liếc xuống nồi súp rồi lại ngước lên nhìn chị. - Nhưng nhà hết thức uống rồi, nên em ấy đi mua.Jisoo mỉm cười nhạt, cảm giác thoáng chút chua chát. Lisa vẫn vậy, luôn náo nhiệt, luôn tìm cách kéo mọi người lại gần nhau nhưng cũng như một tia nắng, cô chỉ biết cách xua tan bóng tối chứ không thể lấp đầy những khoảng trống trong lòng họ.- Vậy em nấu một mình sao? Jisoo hỏi, giọng nhẹ tênh nhưng đôi mắt lại dừng lâu trên Jennie như muốn tìm kiếm điều gì đó mà chính chị cũng không rõ. Jennie nhấc nắp nồi lên, làn hơi nước mỏng tỏa ra, mùi thơm ngọt dịu lan khắp gian bếp. Nàng mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối:- Không còn cách nào khác. Em chỉ làm vài món đơn giản thôi. Chị nghỉ ngơi đi, bữa tối sắp xong rồi.Jisoo tiến thêm vài bước, đứng bên cạnh nàng. Hơi ấm từ bếp lò phả vào da thịt nhưng cảm giác trong lòng chị vẫn lạnh lẽo như thể có một khoảng cách vô hình không thể bước qua.- Để chị phụ em.Jisoo nói khẽ, giọng chị trầm ấm, nhưng trong lòng lại có một sự ngập ngừng khó gọi tên. Jennie khẽ nghiêng đầu, đôi mắt nhìn chị một cách dịu dàng nhưng cũng đầy dò hỏi. Nàng không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu rồi nhích sang một bên để Jisoo đứng cùng mình.Trong không gian yên tĩnh ấy chỉ còn tiếng nồi súp sôi nhè nhẹ và tiếng dao cắt rau lách cách. Jisoo chăm chú làm việc nhưng ánh mắt chị thỉnh thoảng lại dừng trên bàn tay Jennie, những ngón tay nhỏ nhắn ấy cầm chắc con dao, cắt từng lát cà rốt đều đặn như một thói quen đã quá quen thuộc.Chợt, hình ảnh này làm chị nhớ đến lần cả hai cùng nhau làm món bánh kem. Đó là một buổi chiều rảnh rỗi hiếm hoi giữa những ngày lịch trình dày đặc. Jennie đứng bên bếp, mồ hôi lấm tấm trên trán vì hơi nóng nhưng nụ cười lại rực rỡ như nắng. Còn chị thì cứ đứng nhìn, chẳng làm được gì ngoài việc trêu nàng vài câu và bị nàng quẹt một vệt mứt lên má.- Chị lại nghĩ linh tinh gì đó? Jennie lên tiếng, kéo Jisoo ra khỏi dòng ký ức.Jisoo khẽ giật mình, ánh mắt chị hơi lảng đi:- Không có gì. Chỉ là nhớ vài chuyện thôi.Jennie cười nhẹ nhưng không nói gì thêm. Trong đôi mắt nàng dường như có một chút cảm thông, một chút ấm áp mà Jisoo không dám nhìn lâu. Không gian ấm áp là thế nhưng trong lòng mỗi người, những suy nghĩ thầm kín cứ âm thầm chồng chất. Ai cũng muốn níu giữ chút bình yên này nhưng đều biết rằng nó chỉ như ngọn lửa nhỏ giữa cơn gió lớn – chẳng thể cháy mãi.Jisoo khẽ ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh bàn ăn, ánh sáng vàng nhạt từ ngọn đèn trên trần dịu dàng phủ lên mái tóc đen mượt của chị. Bàn tay thanh mảnh chậm rãi vươn tới chiếc đĩa nhỏ đặt ở giữa bàn, ngón tay cẩn thận lấy một miếng Yukjeon bỏ vào miệng. Mùi thơm nhẹ của đậu nành lan tỏa, vị thịt dịu dàng ôm lấy từng giác quan. Chị nhai chậm rãi, chân mày thoáng giãn ra như thể món ăn đơn giản này có thể xoa dịu đi những phiền muộn vô hình trong lòng.Jennie ngồi ở phía đối diện, tay xoay xoay một chiếc thìa nhỏ, ánh mắt nàng dán chặt vào từng cử động của Jisoo như thể không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào. Khi Jisoo ngước lên, bắt gặp ánh nhìn ấy, Jennie chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng như ánh hoàng hôn ngoài khung cửa.- Chị vẫn thích món này nhỉ?Jennie cất lời, giọng nàng không lớn nhưng đủ để xua tan sự tĩnh lặng bao trùm căn bếp. Jisoo nhìn nàng, đôi mắt nâu sẫm ánh lên chút lười biếng xen lẫn dịu dàng.- Ừ, món này không bao giờ làm chị thấy ngán. Nhất là do em làm.Jennie hơi khựng lại, nụ cười nàng thoáng trở nên ngại ngùng, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thản:- Chị chỉ nói thế để chiều lòng em phải không.- Không. Chị nói thật. Jisoo đáp, tay gắp thêm một miếng kim chi đỏ au từ đĩa. - Vẫn ngon như hồi tụi mình mới debut.Jennie bật cười khẽ, tay chống cằm, đôi mắt nàng sáng lên như một đứa trẻ vừa nghe thấy lời khen:- Vậy là công sức của em không uổng phí rồi.Nói xong, nàng nhẹ nhàng gắp thêm một miếng củ cải muối vàng óng đặt vào đĩa của Jisoo.- Ăn nhiều một chút, dạo này nhìn chị có vẻ hơi mệt. Nàng nói, giọng điệu nửa như quan tâm nửa như trách móc. Jisoo cười mỉm nhưng không đáp. Chị gắp lấy miếng củ cải Jennie vừa bỏ vào đĩa, chậm rãi thưởng thức. Cả hai bắt đầu nói về những chuyện vặt vãnh, như những dòng hồi ức đang được kể lại bằng thứ ngôn ngữ riêng mà chỉ họ hiểu. Jennie kể về việc Lisa khi nãy đã say mê khoe mấy chiếc khăn tay cô tự thêu, giọng nàng đầy vẻ trêu chọc:- Em thề là nếu không quen Lisa, em còn tưởng em ấy đang quảng cáo cho một thương hiệu thời trang nào đấy.Jisoo bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng vang lên như tiếng chuông nhỏ ngân trong không gian yên tĩnh.- Lisa lúc nào chẳng vậy. Lúc nào cũng làm như mấy chuyện nhỏ nhặt đó là đại sự. Nhưng nghĩ lại, cũng nhờ em ấy mà tụi mình đỡ chán.Jennie gật đầu, nhưng đôi mắt nàng thoáng vẻ trầm tư:- Đúng. Nhưng đôi khi em nghĩ, sao em ấy có thể giữ được sự hồn nhiên ấy mãi? Như thể chẳng có gì làm em ấy lo lắng.Jisoo đặt đũa xuống, chống tay lên bàn, nhìn Jennie một lúc lâu.- Chắc tại em ấy biết cách che giấu. Ai mà không có chuyện riêng, chỉ là chúng ta không nhìn thấy thôi.Jennie im lặng một lúc, ánh mắt nàng thoáng ngập ngừng như thể muốn hỏi một điều gì đó nhưng cuối cùng lại từ bỏ. Nàng chỉ mỉm cười, đưa tay rót thêm nước vào cốc của Jisoo.- Vậy chị thì sao? Jennie đột ngột lên tiếng. - Mấy ngày nay chị thế nào?Jisoo thoáng giật mình trước câu hỏi, nhưng rất nhanh sau đó nụ cười quen thuộc lại hiện lên trên môi:- Chị vẫn ổn.- Ổn thật không?Jennie nghiêng đầu, ánh mắt dò xét nhưng giọng nàng vẫn nhẹ nhàng. Jisoo không trả lời ngay, đôi mắt chị nhìn xuống mặt bàn, bàn tay vô thức xoay xoay chiếc đũa.- Ừ. Cuối cùng chị cũng trả lời, giọng nói nhỏ đến mức như thể chị đang tự nhủ với chính mình hơn là đáp lại Jennie. Không gian lại rơi vào yên lặng, chỉ còn tiếng nhạc nhẹ nhàng từ chiếc loa nhỏ góc phòng. Jennie nhìn Jisoo, đôi mắt nàng như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Họ ngồi đối diện nhau trong ánh sáng ấm áp, chia sẻ chút yên bình ngắn ngủi như một món quà nhỏ giữa những ngày tháng bận rộn.Jisoo trở về phòng nghỉ, cánh cửa khép lại để lại sau lưng ánh sáng ấm áp của căn bếp. Căn phòng được bài trí đơn giản, không cầu kỳ nhưng lại mang đến cảm giác dễ chịu với những gam màu trung tính và ánh sáng nhẹ nhàng từ chiếc đèn ngủ đặt bên giường.Chị chậm rãi tháo chiếc áo khoác mỏng, đặt nó lên lưng ghế, định bước vào phòng tắm để rũ bỏ những mệt mỏi cả ngày. Nhưng đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại vang lên, âm thanh dường như xuyên qua không gian yên tĩnh khiến Jisoo khựng lại. Chị nhấc máy, màn hình hiện lên một dãy số quen thuộc.- Xin chào, Jisoo đây.Giọng của quản lý vang lên ở đầu dây bên kia, lịch sự nhưng pha chút ngập ngừng:"Jisoo, chị vừa nhận được thông báo, mọi thủ tục đã được xử lý xong. Em đã chắc chắn về quyết định này chưa?"Jisoo khẽ mím môi, bước tới cửa sổ, kéo nhẹ rèm nhìn ra ngoài. Trời đã tối nhưng ánh đèn từ xa xa vẫn soi sáng cả vùng biển Jeju. Một làn gió nhẹ lướt qua, làm lay động những tấm rèm mỏng khiến chị bất giác rùng mình.- Vâng, em đã cân nhắc rất kỹ. Giọng chị trầm xuống, không giấu nổi chút mệt mỏi. - Mong là mọi chuyện sẽ diễn ra êm đẹp."Nhưng..."Quản lý ngập ngừng. "Em không định nói với ai sao?"Jisoo quay người lại, tựa lưng vào tường, đôi mắt chị khẽ cụp xuống, nhìn về phía điện thoại như thể đó là một người bạn cũ mà chị đang giãi bày.- Không. Chưa phải lúc.Chị đáp, giọng nhẹ như một hơi thở. - Càng ít người biết càng tốt. Em không muốn làm ảnh hưởng đến bất kỳ ai... nhất là các cô gái.Đầu dây bên kia im lặng một lúc như thể người quản lý cũng đang đấu tranh giữa việc tôn trọng quyết định của chị và nỗi lo lắng cho tương lai của nhóm."Chị hiểu. Nhưng Jisoo..."Vừa lúc ấy, cánh cửa phòng đột ngột mở ra. Jisoo quay lại, giật mình khi thấy Jennie đứng ngay đó, chị vội vã ngắt cuộc gọi. Gương mặt nàng có vẻ ảm đạm, không còn sự tươi sáng như khi nãy. Đôi mắt của Jennie lướt qua chiếc điện thoại trong tay chị, ánh nhìn như thể đã nghe thấy tất cả những lời nói vừa rồi. Một khoảng lặng đột ngột bao trùm không gian.Jennie không nói gì ngay, chỉ đứng đó, ánh mắt đầy suy tư nhưng không giấu nổi nỗi lo lắng. Jisoo không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, chỉ nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống và quay đi, cố gắng không để lộ sự bất ổn trong lòng.- Jennie... Jisoo khẽ gọi, nhưng giọng chị có vẻ yếu ớt, không đủ mạnh mẽ để làm dịu đi bầu không khí căng thẳng.Jennie bước vào thêm một bước, nhìn chị chằm chằm, không phải vẻ mỉm cười, không phải vẻ thân thiết. Chỉ là một cái nhìn rất khác như thể có một vết nứt nào đó đã xuất hiện giữa họ.- Chị không có gì muốn nói với em sao? Jennie lên tiếng, giọng nàng nhẹ nhưng chứa đầy sự nghi vấn. Jisoo im lặng, không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy những lời muốn nói bỗng dưng trở nên nặng nề và khó khăn.Jennie bước gần lại, không nói gì thêm nhưng đôi mắt nàng đã nói hết tất cả. Jisoo đứng bất động, hơi thở của nàng dường như đánh tan không gian yên lặng trong căn phòng. Nàng không đợi chị phản ứng, chỉ tiến lại gần và ôm chặt lấy Jisoo, cơ thể nàng run lên nhẹ như thể không thể kìm nén được cảm xúc.Nước mắt nóng hổi nhanh chóng lăn dài trên gương mặt Jennie, ướt đẫm bờ vai của Jisoo. Những lời nàng nói như chạm vào trái tim chị, đầy ắp sự ân hận, đau khổ và tình yêu mà Jennie vẫn cố giấu kín bấy lâu nay.- Jisoo, em xin lỗi... Jennie khẽ thì thầm, giọng nàng nghẹn ngào, không còn sự mạnh mẽ vốn có. - Xin lỗi những chuyện đã qua... Em thật sự không biết phải làm gì nữa... Nhưng em hy vọng... hy vọng chị có thể cho em một cơ hội nữa, để bắt đầu lại từ đầu.Jisoo đứng im, cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim Jennie qua từng cử chỉ nhẹ nhàng ấy. Chị vẫn không nói gì, nhưng tay chị khẽ đặt lên lưng Jennie, một động tác vô thức, như muốn vỗ về an ủi, dù lòng chị không hề nhẹ nhàng.- Em không thể sống thiếu chị... Jennie tiếp tục, giọng nàng yếu ớt như một đứa trẻ cần được che chở. - Chị là tất cả đối với em, Jisoo.Jisoo cảm nhận được lời nói đó của nàng như một đòn mạnh vào trái tim mình. Đã bao lần chị tự hỏi mình có thể tiếp tục sống trong thế giới không có Jennie hay không, nhưng giờ phút này, khi nghe nàng nói như vậy, tất cả những câu trả lời bỗng trở nên mơ hồ. Chị không biết phải làm gì, có lẽ vì chính chị cũng không thể sống thiếu Jennie, dù trong lòng đang chất chứa bao nhiêu tổn thương và giằng xé.Jisoo đứng lặng im một lúc lâu, đôi tay vẫn vướng lại nơi lưng Jennie nhưng rồi một cảm giác ấm áp dâng trào trong lòng chị. Chị từ từ vươn tay, nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc mềm mại của Jennie như muốn xoa dịu mọi nỗi đau lẫn vết thương không thể nói ra. Mái tóc ấy mềm mượt và thân thuộc đến mức chị không thể ngừng nghĩ về những khoảnh khắc quá khứ – những buổi chiều dài bên nhau, những lời thầm thì không nói hết, những ánh mắt đầy yêu thương.Jisoo cúi đầu, đặt lên mái tóc nàng một nụ hôn nhẹ nhàng, như một lời xin lỗi, một lời tha thứ cho chính bản thân chị, cho tất cả những gì đã xảy ra. Nụ hôn ấy không ngọt ngào nhưng đầy nỗi niềm không thể thốt thành lời. Nó như một lời hứa – dù có thế nào, chị vẫn ở đây, bên cạnh nàng, dù mọi thứ xung quanh có thay đổi ra sao.Jennie ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên trước hành động này của Jisoo. Đôi mắt nàng mở to, đầy sự ngỡ ngàng nhưng cũng không thiếu phần dịu dàng như thể nàng không thể tin rằng mình lại được Jisoo đáp lại theo cách này. Jennie nhìn chị, đôi môi run rẩy, không biết phải nói gì, chỉ cảm nhận rõ sự ấm áp và yêu thương từ cử chỉ ấy.Jisoo không nói gì, mọi lời nói lúc này đều trở nên thừa thãi. Chị chỉ muốn tiếp tục cảm nhận sự gần gũi của Jennie, mong rằng những nỗi đau sẽ dần phai mờ và có thể một ngày nào đó họ sẽ tìm lại được chính mình, cùng nhau bước đi trên con đường phía trước.
- Chị về rồi à? Jennie khẽ nói, giọng nàng như giọt mật, ngọt ngào nhưng không quá phô trương. Đôi mắt hơi sáng lên khi nhìn thấy Jisoo, như thể đã chờ đợi từ rất lâu.Jisoo đứng đó, đôi mắt lặng lẽ quan sát từng đường nét trên gương mặt nàng. Jennie hôm nay không trang điểm cầu kỳ, chỉ có làn da mịn màng tự nhiên ánh lên trong ánh đèn, làm chị bất giác nhớ đến những ngày đầu cả nhóm sống chung trong ký túc xá, những ngày còn chưa vướng bận bởi ánh hào quang hay sự chia xa.- Lisa bảo muốn bốn người chúng ta cùng ăn một bữa như trước. Jennie tiếp tục, đôi tay đặt nhẹ lên thành nồi, ánh mắt liếc xuống nồi súp rồi lại ngước lên nhìn chị. - Nhưng nhà hết thức uống rồi, nên em ấy đi mua.Jisoo mỉm cười nhạt, cảm giác thoáng chút chua chát. Lisa vẫn vậy, luôn náo nhiệt, luôn tìm cách kéo mọi người lại gần nhau nhưng cũng như một tia nắng, cô chỉ biết cách xua tan bóng tối chứ không thể lấp đầy những khoảng trống trong lòng họ.- Vậy em nấu một mình sao? Jisoo hỏi, giọng nhẹ tênh nhưng đôi mắt lại dừng lâu trên Jennie như muốn tìm kiếm điều gì đó mà chính chị cũng không rõ. Jennie nhấc nắp nồi lên, làn hơi nước mỏng tỏa ra, mùi thơm ngọt dịu lan khắp gian bếp. Nàng mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối:- Không còn cách nào khác. Em chỉ làm vài món đơn giản thôi. Chị nghỉ ngơi đi, bữa tối sắp xong rồi.Jisoo tiến thêm vài bước, đứng bên cạnh nàng. Hơi ấm từ bếp lò phả vào da thịt nhưng cảm giác trong lòng chị vẫn lạnh lẽo như thể có một khoảng cách vô hình không thể bước qua.- Để chị phụ em.Jisoo nói khẽ, giọng chị trầm ấm, nhưng trong lòng lại có một sự ngập ngừng khó gọi tên. Jennie khẽ nghiêng đầu, đôi mắt nhìn chị một cách dịu dàng nhưng cũng đầy dò hỏi. Nàng không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu rồi nhích sang một bên để Jisoo đứng cùng mình.Trong không gian yên tĩnh ấy chỉ còn tiếng nồi súp sôi nhè nhẹ và tiếng dao cắt rau lách cách. Jisoo chăm chú làm việc nhưng ánh mắt chị thỉnh thoảng lại dừng trên bàn tay Jennie, những ngón tay nhỏ nhắn ấy cầm chắc con dao, cắt từng lát cà rốt đều đặn như một thói quen đã quá quen thuộc.Chợt, hình ảnh này làm chị nhớ đến lần cả hai cùng nhau làm món bánh kem. Đó là một buổi chiều rảnh rỗi hiếm hoi giữa những ngày lịch trình dày đặc. Jennie đứng bên bếp, mồ hôi lấm tấm trên trán vì hơi nóng nhưng nụ cười lại rực rỡ như nắng. Còn chị thì cứ đứng nhìn, chẳng làm được gì ngoài việc trêu nàng vài câu và bị nàng quẹt một vệt mứt lên má.- Chị lại nghĩ linh tinh gì đó? Jennie lên tiếng, kéo Jisoo ra khỏi dòng ký ức.Jisoo khẽ giật mình, ánh mắt chị hơi lảng đi:- Không có gì. Chỉ là nhớ vài chuyện thôi.Jennie cười nhẹ nhưng không nói gì thêm. Trong đôi mắt nàng dường như có một chút cảm thông, một chút ấm áp mà Jisoo không dám nhìn lâu. Không gian ấm áp là thế nhưng trong lòng mỗi người, những suy nghĩ thầm kín cứ âm thầm chồng chất. Ai cũng muốn níu giữ chút bình yên này nhưng đều biết rằng nó chỉ như ngọn lửa nhỏ giữa cơn gió lớn – chẳng thể cháy mãi.Jisoo khẽ ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh bàn ăn, ánh sáng vàng nhạt từ ngọn đèn trên trần dịu dàng phủ lên mái tóc đen mượt của chị. Bàn tay thanh mảnh chậm rãi vươn tới chiếc đĩa nhỏ đặt ở giữa bàn, ngón tay cẩn thận lấy một miếng Yukjeon bỏ vào miệng. Mùi thơm nhẹ của đậu nành lan tỏa, vị thịt dịu dàng ôm lấy từng giác quan. Chị nhai chậm rãi, chân mày thoáng giãn ra như thể món ăn đơn giản này có thể xoa dịu đi những phiền muộn vô hình trong lòng.Jennie ngồi ở phía đối diện, tay xoay xoay một chiếc thìa nhỏ, ánh mắt nàng dán chặt vào từng cử động của Jisoo như thể không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào. Khi Jisoo ngước lên, bắt gặp ánh nhìn ấy, Jennie chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng như ánh hoàng hôn ngoài khung cửa.- Chị vẫn thích món này nhỉ?Jennie cất lời, giọng nàng không lớn nhưng đủ để xua tan sự tĩnh lặng bao trùm căn bếp. Jisoo nhìn nàng, đôi mắt nâu sẫm ánh lên chút lười biếng xen lẫn dịu dàng.- Ừ, món này không bao giờ làm chị thấy ngán. Nhất là do em làm.Jennie hơi khựng lại, nụ cười nàng thoáng trở nên ngại ngùng, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thản:- Chị chỉ nói thế để chiều lòng em phải không.- Không. Chị nói thật. Jisoo đáp, tay gắp thêm một miếng kim chi đỏ au từ đĩa. - Vẫn ngon như hồi tụi mình mới debut.Jennie bật cười khẽ, tay chống cằm, đôi mắt nàng sáng lên như một đứa trẻ vừa nghe thấy lời khen:- Vậy là công sức của em không uổng phí rồi.Nói xong, nàng nhẹ nhàng gắp thêm một miếng củ cải muối vàng óng đặt vào đĩa của Jisoo.- Ăn nhiều một chút, dạo này nhìn chị có vẻ hơi mệt. Nàng nói, giọng điệu nửa như quan tâm nửa như trách móc. Jisoo cười mỉm nhưng không đáp. Chị gắp lấy miếng củ cải Jennie vừa bỏ vào đĩa, chậm rãi thưởng thức. Cả hai bắt đầu nói về những chuyện vặt vãnh, như những dòng hồi ức đang được kể lại bằng thứ ngôn ngữ riêng mà chỉ họ hiểu. Jennie kể về việc Lisa khi nãy đã say mê khoe mấy chiếc khăn tay cô tự thêu, giọng nàng đầy vẻ trêu chọc:- Em thề là nếu không quen Lisa, em còn tưởng em ấy đang quảng cáo cho một thương hiệu thời trang nào đấy.Jisoo bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng vang lên như tiếng chuông nhỏ ngân trong không gian yên tĩnh.- Lisa lúc nào chẳng vậy. Lúc nào cũng làm như mấy chuyện nhỏ nhặt đó là đại sự. Nhưng nghĩ lại, cũng nhờ em ấy mà tụi mình đỡ chán.Jennie gật đầu, nhưng đôi mắt nàng thoáng vẻ trầm tư:- Đúng. Nhưng đôi khi em nghĩ, sao em ấy có thể giữ được sự hồn nhiên ấy mãi? Như thể chẳng có gì làm em ấy lo lắng.Jisoo đặt đũa xuống, chống tay lên bàn, nhìn Jennie một lúc lâu.- Chắc tại em ấy biết cách che giấu. Ai mà không có chuyện riêng, chỉ là chúng ta không nhìn thấy thôi.Jennie im lặng một lúc, ánh mắt nàng thoáng ngập ngừng như thể muốn hỏi một điều gì đó nhưng cuối cùng lại từ bỏ. Nàng chỉ mỉm cười, đưa tay rót thêm nước vào cốc của Jisoo.- Vậy chị thì sao? Jennie đột ngột lên tiếng. - Mấy ngày nay chị thế nào?Jisoo thoáng giật mình trước câu hỏi, nhưng rất nhanh sau đó nụ cười quen thuộc lại hiện lên trên môi:- Chị vẫn ổn.- Ổn thật không?Jennie nghiêng đầu, ánh mắt dò xét nhưng giọng nàng vẫn nhẹ nhàng. Jisoo không trả lời ngay, đôi mắt chị nhìn xuống mặt bàn, bàn tay vô thức xoay xoay chiếc đũa.- Ừ. Cuối cùng chị cũng trả lời, giọng nói nhỏ đến mức như thể chị đang tự nhủ với chính mình hơn là đáp lại Jennie. Không gian lại rơi vào yên lặng, chỉ còn tiếng nhạc nhẹ nhàng từ chiếc loa nhỏ góc phòng. Jennie nhìn Jisoo, đôi mắt nàng như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Họ ngồi đối diện nhau trong ánh sáng ấm áp, chia sẻ chút yên bình ngắn ngủi như một món quà nhỏ giữa những ngày tháng bận rộn.Jisoo trở về phòng nghỉ, cánh cửa khép lại để lại sau lưng ánh sáng ấm áp của căn bếp. Căn phòng được bài trí đơn giản, không cầu kỳ nhưng lại mang đến cảm giác dễ chịu với những gam màu trung tính và ánh sáng nhẹ nhàng từ chiếc đèn ngủ đặt bên giường.Chị chậm rãi tháo chiếc áo khoác mỏng, đặt nó lên lưng ghế, định bước vào phòng tắm để rũ bỏ những mệt mỏi cả ngày. Nhưng đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại vang lên, âm thanh dường như xuyên qua không gian yên tĩnh khiến Jisoo khựng lại. Chị nhấc máy, màn hình hiện lên một dãy số quen thuộc.- Xin chào, Jisoo đây.Giọng của quản lý vang lên ở đầu dây bên kia, lịch sự nhưng pha chút ngập ngừng:"Jisoo, chị vừa nhận được thông báo, mọi thủ tục đã được xử lý xong. Em đã chắc chắn về quyết định này chưa?"Jisoo khẽ mím môi, bước tới cửa sổ, kéo nhẹ rèm nhìn ra ngoài. Trời đã tối nhưng ánh đèn từ xa xa vẫn soi sáng cả vùng biển Jeju. Một làn gió nhẹ lướt qua, làm lay động những tấm rèm mỏng khiến chị bất giác rùng mình.- Vâng, em đã cân nhắc rất kỹ. Giọng chị trầm xuống, không giấu nổi chút mệt mỏi. - Mong là mọi chuyện sẽ diễn ra êm đẹp."Nhưng..."Quản lý ngập ngừng. "Em không định nói với ai sao?"Jisoo quay người lại, tựa lưng vào tường, đôi mắt chị khẽ cụp xuống, nhìn về phía điện thoại như thể đó là một người bạn cũ mà chị đang giãi bày.- Không. Chưa phải lúc.Chị đáp, giọng nhẹ như một hơi thở. - Càng ít người biết càng tốt. Em không muốn làm ảnh hưởng đến bất kỳ ai... nhất là các cô gái.Đầu dây bên kia im lặng một lúc như thể người quản lý cũng đang đấu tranh giữa việc tôn trọng quyết định của chị và nỗi lo lắng cho tương lai của nhóm."Chị hiểu. Nhưng Jisoo..."Vừa lúc ấy, cánh cửa phòng đột ngột mở ra. Jisoo quay lại, giật mình khi thấy Jennie đứng ngay đó, chị vội vã ngắt cuộc gọi. Gương mặt nàng có vẻ ảm đạm, không còn sự tươi sáng như khi nãy. Đôi mắt của Jennie lướt qua chiếc điện thoại trong tay chị, ánh nhìn như thể đã nghe thấy tất cả những lời nói vừa rồi. Một khoảng lặng đột ngột bao trùm không gian.Jennie không nói gì ngay, chỉ đứng đó, ánh mắt đầy suy tư nhưng không giấu nổi nỗi lo lắng. Jisoo không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, chỉ nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống và quay đi, cố gắng không để lộ sự bất ổn trong lòng.- Jennie... Jisoo khẽ gọi, nhưng giọng chị có vẻ yếu ớt, không đủ mạnh mẽ để làm dịu đi bầu không khí căng thẳng.Jennie bước vào thêm một bước, nhìn chị chằm chằm, không phải vẻ mỉm cười, không phải vẻ thân thiết. Chỉ là một cái nhìn rất khác như thể có một vết nứt nào đó đã xuất hiện giữa họ.- Chị không có gì muốn nói với em sao? Jennie lên tiếng, giọng nàng nhẹ nhưng chứa đầy sự nghi vấn. Jisoo im lặng, không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy những lời muốn nói bỗng dưng trở nên nặng nề và khó khăn.Jennie bước gần lại, không nói gì thêm nhưng đôi mắt nàng đã nói hết tất cả. Jisoo đứng bất động, hơi thở của nàng dường như đánh tan không gian yên lặng trong căn phòng. Nàng không đợi chị phản ứng, chỉ tiến lại gần và ôm chặt lấy Jisoo, cơ thể nàng run lên nhẹ như thể không thể kìm nén được cảm xúc.Nước mắt nóng hổi nhanh chóng lăn dài trên gương mặt Jennie, ướt đẫm bờ vai của Jisoo. Những lời nàng nói như chạm vào trái tim chị, đầy ắp sự ân hận, đau khổ và tình yêu mà Jennie vẫn cố giấu kín bấy lâu nay.- Jisoo, em xin lỗi... Jennie khẽ thì thầm, giọng nàng nghẹn ngào, không còn sự mạnh mẽ vốn có. - Xin lỗi những chuyện đã qua... Em thật sự không biết phải làm gì nữa... Nhưng em hy vọng... hy vọng chị có thể cho em một cơ hội nữa, để bắt đầu lại từ đầu.Jisoo đứng im, cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim Jennie qua từng cử chỉ nhẹ nhàng ấy. Chị vẫn không nói gì, nhưng tay chị khẽ đặt lên lưng Jennie, một động tác vô thức, như muốn vỗ về an ủi, dù lòng chị không hề nhẹ nhàng.- Em không thể sống thiếu chị... Jennie tiếp tục, giọng nàng yếu ớt như một đứa trẻ cần được che chở. - Chị là tất cả đối với em, Jisoo.Jisoo cảm nhận được lời nói đó của nàng như một đòn mạnh vào trái tim mình. Đã bao lần chị tự hỏi mình có thể tiếp tục sống trong thế giới không có Jennie hay không, nhưng giờ phút này, khi nghe nàng nói như vậy, tất cả những câu trả lời bỗng trở nên mơ hồ. Chị không biết phải làm gì, có lẽ vì chính chị cũng không thể sống thiếu Jennie, dù trong lòng đang chất chứa bao nhiêu tổn thương và giằng xé.Jisoo đứng lặng im một lúc lâu, đôi tay vẫn vướng lại nơi lưng Jennie nhưng rồi một cảm giác ấm áp dâng trào trong lòng chị. Chị từ từ vươn tay, nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc mềm mại của Jennie như muốn xoa dịu mọi nỗi đau lẫn vết thương không thể nói ra. Mái tóc ấy mềm mượt và thân thuộc đến mức chị không thể ngừng nghĩ về những khoảnh khắc quá khứ – những buổi chiều dài bên nhau, những lời thầm thì không nói hết, những ánh mắt đầy yêu thương.Jisoo cúi đầu, đặt lên mái tóc nàng một nụ hôn nhẹ nhàng, như một lời xin lỗi, một lời tha thứ cho chính bản thân chị, cho tất cả những gì đã xảy ra. Nụ hôn ấy không ngọt ngào nhưng đầy nỗi niềm không thể thốt thành lời. Nó như một lời hứa – dù có thế nào, chị vẫn ở đây, bên cạnh nàng, dù mọi thứ xung quanh có thay đổi ra sao.Jennie ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên trước hành động này của Jisoo. Đôi mắt nàng mở to, đầy sự ngỡ ngàng nhưng cũng không thiếu phần dịu dàng như thể nàng không thể tin rằng mình lại được Jisoo đáp lại theo cách này. Jennie nhìn chị, đôi môi run rẩy, không biết phải nói gì, chỉ cảm nhận rõ sự ấm áp và yêu thương từ cử chỉ ấy.Jisoo không nói gì, mọi lời nói lúc này đều trở nên thừa thãi. Chị chỉ muốn tiếp tục cảm nhận sự gần gũi của Jennie, mong rằng những nỗi đau sẽ dần phai mờ và có thể một ngày nào đó họ sẽ tìm lại được chính mình, cùng nhau bước đi trên con đường phía trước.
_
VOTE ĐI CÁC MOM, MOM NÀO CHAP TRƯỚC CHƯA VOTE QUAY LẠI VOTE LIỀN. Nói chứ sắp tạm biệt nhau rồi các bồ ạ~