JenSoo • Đồng Nghiệp Là Thẳng Nữ

Chap 41



Trên chuyến bay trở về Seoul, Jennie ngồi cạnh Jisoo trong sự yên lặng ngột ngạt, từng phút trôi qua chậm rãi mà nặng nề. Ánh đèn trong khoang máy bay mờ dịu, phản chiếu lên những giọt nước nhỏ xíu đọng trên cửa sổ, giống như lòng nàng lúc này – ngổn ngang, chông chênh, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Chuyến đi này, Paris này, tất cả lẽ ra phải là những khoảnh khắc vui vẻ, nhưng giờ đây nó lại khắc sâu thêm khoảng cách giữa hai người khiến nàng không biết phải đối mặt với Jisoo thế nào.

Jisoo ngồi ngay bên cạnh, ngả người dựa ghế, đôi mắt khép hờ nhưng Jennie biết chị không hề ngủ. Trên cổ Jisoo vẫn quàng chiếc khăn choàng mà Jennie đã tặng chị vào một ngày đông năm nào. Đó từng là món quà mà nàng tỉ mỉ chọn lựa, mong sao có thể truyền đến Jisoo sự ấm áp mà nàng luôn khao khát được dành cho chị. Nhưng bây giờ nhìn Jisoo cùng chiếc khăn ấy, nàng không tránh khỏi cảm giác mọi thứ chỉ còn là một kỷ niệm xa vời, mong manh như làn khói tan.

Mắt Jennie khẽ chớp, rồi nàng đưa tay lên che đi ánh đèn bên trên như cố gắng che đậy nỗi buồn trĩu nặng. Nhìn Jisoo ngồi yên lặng bên cạnh mình, nàng cảm thấy như có một bức tường vô hình dựng lên giữa họ làm mọi lời muốn nói đều trở nên vô nghĩa. Cuối cùng, Jennie khẽ đặt tay lên tay Jisoo, ngón tay nàng run run như mang cả nỗi lo sợ lẫn niềm hy vọng mỏng manh.

- Chị...

Jennie thì thầm, cảm giác như giọng nói của mình bị kìm nén lại.

- Em muốn xin lỗi... vì tất cả những gì đã xảy ra.

Jisoo quay lại nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm như chứa cả một bầu trời chất chứa. Jennie thấy chị mỉm cười, một nụ cười dịu dàng nhưng thoáng buồn như thể chị đã hiểu hết mọi điều mà nàng muốn nói nhưng không có ý định hồi đáp lại.

- Jennie, em không cần phải xin lỗi. Đôi khi... có những chuyện chúng ta không thể thay đổi được.

Nghe Jisoo nói Jennie cảm thấy cả thế giới như chao đảo. Nàng nhận ra rằng có lẽ Jisoo đã thực sự từ bỏ, đã chấp nhận rằng họ không còn thuộc về nhau nữa. Trái tim Jennie quặn thắt, cảm giác bất lực và hối hận dồn nén trong lồng ngực như muốn vỡ tung. Nàng muốn níu kéo, muốn nói rằng mình chưa bao giờ từ bỏ hy vọng nhưng lời nào cũng nghẹn lại nơi cổ họng như thể bị xé rách bởi chính nỗi đau mà nàng tự gây ra.

Một lúc sau Jisoo nhẹ nhàng đặt tay lên tay Jennie, nắm chặt như muốn trấn an nàng. Nhưng cái chạm ấy lại mang theo sự vĩnh biệt mà Jennie không hề mong đợi.

- Rồi mọi thứ sẽ ổn thôi, Jennie... Em sẽ tìm được con đường của mình và chị cũng thế. Chúng ta rồi sẽ ổn.

Jennie khẽ gật đầu, mắt nàng lấp lánh ánh lệ nhưng nàng cắn chặt môi cố kìm nén cảm xúc đang trào dâng. Nàng không muốn để Jisoo thấy mình yếu đuối, không muốn để chị thấy trái tim nàng đang vỡ vụn. Lời nói của Jisoo như một lời nhắn gửi cuối cùng – rằng họ rồi sẽ phải rời xa nhau, rằng mọi cảm xúc đã từng cháy bỏng giữa hai người sẽ chỉ còn là hồi ức.

Suốt thời gian còn lại trên máy bay Jennie ngồi yên lặng bên cạnh Jisoo, cả hai chìm trong dòng suy tư riêng. Những khoảnh khắc cuối cùng này Jennie cảm nhận rõ khoảng cách vô hình đang dần giãn rộng cho đến khi cả hai sẽ phải đối diện với một Seoul đã không còn như xưa. Chuyến đi này là đoạn kết và dù trái tim Jennie không muốn chấp nhận, nàng biết rằng thời gian sẽ buộc họ phải bước tiếp.

Jennie lặng nhìn Jisoo bên cạnh, từng đường nét khuôn mặt chị in hằn trong mắt nàng. Không gian khoang máy bay yên tĩnh chỉ còn tiếng động cơ khẽ rung bên ngoài như lời ru khiến mọi thứ bỗng trở nên mềm mại hơn. Ánh đèn vàng nhẹ nhàng chiếu xuống tô thêm sắc ấm cho gương mặt người con gái mà nàng yêu thương. Khoảnh khắc đó Jennie cảm thấy một sự xao xuyến trào dâng, một tình cảm mãnh liệt mà nàng đã chấp nhận chôn vùi.

Jennie đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vai Jisoo, đôi ngón tay khẽ run khi nàng gọi khẽ.

- Jisoo...

Chị không đáp lời, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, hơi thở nhịp nhàng, đều đặn. Jennie khẽ mỉm cười như thể nàng hiểu rằng Jisoo đã tìm thấy một giấc mơ bình yên nào đó. Nhưng trong lòng nàng, những xúc cảm rối bời vẫn đang dâng trào, cảm giác như mọi thứ chất chứa bấy lâu nay chưa bao giờ có cơ hội bày tỏ.

Jennie nhẹ nhàng cúi xuống, hơi thở nàng chạm đến trán Jisoo, hôn nhẹ như gió thoảng. Đôi môi nàng khẽ đặt lên làn da mềm mại của chị, gửi gắm những điều chưa từng được nói – sự hối tiếc về khoảng cách ngày càng xa giữa hai người, sự nhớ nhung dày vò nàng suốt những ngày tháng qua và cả tình yêu sâu đậm nàng đã giấu kín trong tim. Chỉ có nụ hôn này mới có thể tỏ bày tất cả những lời mà nàng không bao giờ dám thốt ra.

Bỗng nhiên, Jennie thoáng cảm nhận hơi thở của Jisoo thay đổi. Nàng chợt giật mình, như vừa tỉnh dậy sau cơn mộng mị, tim đập loạn nhịp khi nhận ra rằng... có thể Jisoo vẫn đang thức. Dù đôi mắt vẫn khép, nhưng cảm giác như Jisoo đã nhận ra nụ hôn ấy. Jennie thoáng giật mình, nụ cười chợt vụt tắt, trái tim nàng đập loạn trong lồng ngực. Một chút bối rối, một chút xấu hổ, và một chút sợ hãi, nàng nhanh chóng rụt tay về. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng rối bời với hàng vạn suy nghĩ. Nếu Jisoo biết nàng đã làm gì, liệu chị sẽ nghĩ sao?

Ngồi thẳng lại, Jennie cố gắng giữ cho gương mặt mình thật bình thản nhưng ánh mắt vẫn không thể nào rời khỏi bóng hình Jisoo. Nàng tự nhủ rằng có lẽ mình đã tưởng tượng nhưng lại không thể kìm nén cảm giác bối rối. Khoang máy bay vẫn yên tĩnh như lúc đầu nhưng trong lòng Jennie mọi cảm xúc dường như đang xoay vần không ngừng.

Jisoo vẫn im lặng, vẫn như đang chìm vào giấc ngủ nhưng cảm giác giữa hai người giờ đây dường như thật mong manh. Không một lời nào được thốt lên nhưng cả Jennie và Jisoo đều biết rằng họ vừa chia sẻ một khoảnh khắc rất riêng tư, một điều rất thật mà chẳng cần nói ra cũng đủ để hai trái tim hiểu thấu.

...

Jennie và Jisoo bước ra khỏi cổng sân bay Incheon, nơi đám đông người hâm mộ đã chờ đợi từ lâu. Những tiếng hò reo vang dội, tiếng gọi tên hai người nối tiếp không ngừng tạo nên một bầu không khí choáng ngợp. Ánh đèn flash chớp nháy liên tục từ những chiếc máy ảnh và điện thoại, sáng lóa cả một góc sảnh chờ.

Jisoo bước đi phía trước, duyên dáng trong từng bước chân, gương mặt bình thản nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng gửi đến fan. Jennie lặng lẽ theo sau, đôi mắt nàng lướt nhìn qua những gương mặt quen thuộc của người hâm mộ nhưng trái tim nàng lại mang một cảm giác trống rỗng khó diễn tả. Chuyến đi Paris cùng những kỷ niệm xen lẫn niềm vui và nỗi buồn còn đọng lại trong tâm trí nàng, từng phút từng giây.

Khi ánh mắt của Jennie vô tình chạm vào Jisoo trước mặt, một cảm giác vừa thân thuộc vừa xa cách lướt qua nàng. Chỉ mới vài tiếng trước thôi, trên chuyến bay hai người đã trải qua những khoảnh khắc gần gũi trong sự im lặng. Nhưng giờ đây khi đứng trước đám đông hâm mộ mỗi người dường như lại trở về vai trò của mình, mang những nụ cười rạng rỡ và phong thái chuyên nghiệp mà ai cũng mong đợi.

Một fan nữ ở hàng đầu cầm một tấm bảng nhỏ có dòng chữ "Jensoo forever" vẫy vẫy về phía họ. Thoáng một chút ngại ngùng, Jennie mỉm cười nhẹ nhàng và vẫy tay đáp lại nhưng đôi mắt nàng không giấu được chút ưu tư. Jisoo cũng đưa tay ra vẫy fan, gương mặt chị tỏa sáng nhưng ánh mắt đôi khi vẫn lén lút liếc về phía Jennie như thể muốn chắc chắn rằng nàng vẫn ổn.

Đoàn vệ sĩ ra hiệu mời hai người di chuyển nhanh ra xe nhưng Jennie vẫn nán lại, cố gắng trao đổi thêm chút ánh nhìn với các fan như một lời cảm ơn thầm lặng. Khi nàng bước lên xe, nàng quay đầu nhìn lại một lần nữa đám đông ngoài cửa kính, ánh mắt nàng lướt qua dòng chữ "Jensoo forever".

Khi Jennie ngồi vào xe và cửa kính từ từ khép lại, nàng không kìm được ngoái lại nhìn Jisoo ở phía xa. Jisoo cũng vừa khẽ nghiêng đầu, thoáng nhìn về hướng xe Jennie trước khi ngồi vào xe mình. Ánh mắt họ chạm nhau trong thoáng chốc và dù không thể nói gì cả hai đều cảm nhận được một điều gì đó không thể diễn tả thành lời.

Khi xe bắt đầu lăn bánh Jennie tựa đầu vào ghế khép mắt lại nhưng lòng nàng vẫn chưa thể yên ổn. Hình ảnh của Jisoo cứ lặp đi lặp lại như thể một cuốn phim tua chậm những khoảnh khắc còn sót lại của Paris, nơi họ đã trải qua cả những niềm vui và sự xa cách.

Ngồi trên xe, Jisoo không khỏi nhớ lại nụ hôn nhẹ nhàng mà đầy ám ảnh ấy. Chị đã giả vờ ngủ mong rằng có thể giữ khoảng cách và để mọi thứ dần trở nên xa cách như họ đã ngầm đồng ý. Nhưng sự dịu dàng của Jennie, một cử chỉ quá đỗi quen thuộc và đầy yêu thương như kéo Jisoo trở lại với mọi ký ức mà chị cố gắng chôn vùi.

Jisoo thầm trách bản thân vì đã yếu lòng. Chị biết mình không nên rung động nữa, không nên để nỗi nhớ nhung xâm chiếm. Nhưng nụ hôn ấy như xé toạc bức tường mà chị đã cố dựng lên. Chị đã muốn tỉnh giấc, muốn hỏi Jennie tại sao nàng vẫn còn thể hiện sự ấm áp như vậy dù cả hai đều biết rằng con đường họ chọn là xa cách.

Một nỗi đau khẽ dâng lên trong lòng Jisoo như cơn sóng lặng nhưng đục ngầu dưới bề mặt yên bình. Tại sao Jennie lại dành cho chị một điều dịu dàng cuối cùng, một chút hy vọng mong manh mà họ sẽ không bao giờ có thể đuổi kịp? Chị nhắm mắt, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt chỉ chực rơi. Jisoo cảm thấy lạc lõng hơn bao giờ hết, như thể nụ hôn ấy là lời chia tay chưa thành tiếng, một lời từ biệt đớn đau, lặng thầm mà cả hai đều không muốn thừa nhận.

...

Căn hộ của Jisoo chìm trong tĩnh lặng đến mức chị có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ tí tách trên tường, từng nhịp một như khắc sâu thêm sự cô đơn hiện hữu. Chị đứng đó, lặng lẽ trong khoảng không gian trống vắng cảm thấy cả căn phòng như trở nên xa lạ. Những bức tường mà bình thường bao bọc lấy chị giờ lại làm chị cảm thấy như bị giam hãm, nhấn chìm trong sự tịch mịch đến ngột ngạt.

Đặt những món quà Hello Kitty đáng yêu xuống bàn, Jisoo khẽ mỉm cười nhưng là một nụ cười mệt mỏi như thể chỉ để tự nhắc nhở bản thân rằng mình vẫn ổn. Những món quà từ fan thật ngọt ngào, chúng có thể sưởi ấm đôi tay chị nhưng không thể xua đi cảm giác lạnh lẽo đang bao trùm lên cả tâm hồn. Đôi mắt chị lơ đễnh nhìn vào khoảng không như lạc vào ký ức của những ngày tháng mà chị không phải đối diện với sự im lặng đến đáng sợ này.

Chị tiến lại gần cửa sổ nhìn ra khung cảnh Seoul lấp lánh dưới ánh đèn đường. Thành phố này nhộn nhịp biết bao nhưng trong căn hộ vắng lặng chỉ có mình chị với nỗi cô đơn ngấm ngầm và day dứt. Jisoo hít một hơi thật sâu như thể muốn thu hết tất cả cảnh vật, âm thanh của thành phố vào trong lòng nhưng tất cả chỉ là khoảng trống rỗng.

Ánh đèn phố lập lòe trong ánh mắt mờ sương của chị, những ký ức cũ như những bóng mờ cứ hiện lên trong đầu. Chị nhớ lại từng cái ôm, từng nụ cười, từng khoảnh khắc không cần lời nói nhưng hiểu nhau trọn vẹn. Nhưng giờ đây, ngay cả khi Jennie vừa mới ở cạnh, cảm giác đó cũng chẳng còn nguyên vẹn. Sự gần gũi ấy không còn như trước nữa và nụ hôn vụng về trên máy bay chỉ làm mọi thứ thêm phức tạp.

Đêm nay, cái lạnh không chỉ là hơi gió se lạnh của mùa thu Seoul mà còn là sự trống trải không người nào có thể xua tan được. Ngay lúc này, Jisoo chợt nhớ đến sự ấm áp nơi Jennie, cái cách nàng vẫn luôn xuất hiện để lấp đầy khoảng trống trong cuộc sống của chị. Nhưng giờ đây, khoảng trống ấy càng thêm sâu thẳm như làn gió lạnh cắt da đang ùa vào lòng Jisoo, nhắc nhở rằng hơi ấm của Jennie đã xa vời.

- Seoul bắt đầu lạnh rồi...

Câu nói như lời nhắc nhở dành cho bản thân, rằng mùa đông đang đến gần và trái tim chị cũng đang dần chai cứng vì lạnh. Không có ai khác ngoài chính bản thân chị ở đây, đối diện với sự trống rỗng này, nơi từng ngập tràn hơi ấm và yêu thương. Jisoo vòng tay ôm lấy chính mình, cố gắng tìm một chút bình yên nhưng chỉ cảm thấy trống trải hơn. Những món quà Hello Kitty đáng yêu ấy chỉ là chút ấm áp nhỏ bé, không thể lấp đầy nỗi cô đơn trong lòng.

_

Cảm ơn vì đã đọc và vote~
Có bồ tèo nào bấm chỉ tay khi nào OTP có mmt lại không vậy huhu

Chương trước Chương tiếp
Loading...