JenSoo • Đồng Nghiệp Là Thẳng Nữ
Chap 42
Chaeyoung và Lisa đang ở trong phòng khách sạn tại Paris - nơi ánh sáng dịu nhẹ từ cửa sổ lớn chiếu vào tạo ra một không gian thư giãn, yên bình. Cả hai ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái, xung quanh là những chiếc gối mềm mại, khung cảnh ngoài cửa sổ là Paris lúc hoàng hôn, những ánh đèn bắt đầu le lói trong thành phố. Cả hai đều mặc đồ thoải mái, Lisa trong bộ đồ thể thao đơn giản còn Chaeyoung thì mặc chiếc áo hoodie rộng rãi. Mặc dù thời gian đang trôi qua rất nhanh nhưng không khí lại rất nhẹ nhàng và thoải mái.- Cậu thật sự muốn học may vá? Chaeyoung ngồi thoải mái, ngón tay quơ qua chiếc túi nhỏ chứa những bộ kim chỉ. Lisa nhìn qua, ánh mắt có chút mệt mỏi nhưng vẫn đầy vẻ tinh nghịch.- Ừ, không phiền cậu chứ, tớ muốn thêu thùa một chút cho vui. Lisa cầm lấy một bộ kim chỉ và bắt đầu thử từng màu sắc. Chaeyoung vừa nói vừa kéo một tấm vải trắng ra, đáp:
- Okay nhưng tớ nghĩ là mình muốn thử làm gì đó mới mẻ hơn nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Lisa nhướn mày rồi bật cười.- Chỉ cần không thêu những thứ quá phức tạp là ổn.Chaeyoung đưa mắt nhìn quanh phòng khách sạn, đôi mắt của cô sáng lên khi nghĩ đến việc gì đó.- Biết đâu chúng ta có thể thử làm một bức tranh đơn giản về Paris. Một chiếc Eiffel Tower nhỏ xinh chẳng hạn. Lisa lắc đầu, làm bộ điệu bộ hài hước.- Tớ chỉ muốn làm trái tim thôi. Chắc chắn trái tim dễ làm nhất, không phải ai cũng thích Eiffel Tower đâu!Chaeyoung bật cười theo, đôi mắt lấp lánh đầy thích thú. Cả hai ngồi lại, trò chuyện về những gì mình sẽ thêu, quyết định thay đổi một chút trong buổi tối yên tĩnh ấy.Lisa cầm chiếc điện thoại, đặt lên bàn và chỉnh màn hình sao cho vừa vặn. Chaeyoung đã chuẩn bị sẵn sàng với bộ kim chỉ và vải thêu trên tay. Họ chỉ định sẽ live stream một cách nhẹ nhàng không quá phô trương, chủ yếu để giao lưu với các fan qua những sở thích nhỏ nhặt của mình.- Chào mọi người! Lisa vẫy tay khi camera mở lên, ánh mắt lấp lánh nhưng vẫn giữ được vẻ tự nhiên. - Chúng mình chỉ muốn ngồi thêu thùa một chút thôi.Chaeyoung mỉm cười, giọng nói ngọt ngào phát ra:- Mình sẽ thêu một hình ngôi sao nhỏ xinh đơn giản thôi, còn Lisa thì... Chaeyoung nhướn mày nhìn Lisa đang loay hoay với cuộn chỉ. - Cậu ấy đang làm một cái gì đó như... hoa tulip à?Lisa cười mỉa mai.- Ừ, phải rồi, một hoa tulip siêu dễ làm. Cô vừa nói, vừa tiếp tục xoay tấm vải. - Các bạn cứ chờ xem. Nếu mình làm xong, chắc chắn sẽ đăng ảnh lên cho mọi người xem.Fan bắt đầu để lại rất nhiều bình luận và yêu cầu hai người thêu những hình thù dễ thương khác nhưng Lisa và Chaeyoung không thực sự thêu những bức tranh phức tạp. Họ chỉ làm những hình đơn giản: hành tinh, trái tim, ngôi sao, những đường chỉ cơ bản, vì đây chỉ là một buổi thư giãn, không có gì quá căng thẳng.- Ôi, các bạn ơi, đừng hỏi mình về những dự án âm nhạc tiếp theo nhé. Lisa nói, vừa làm ra vẻ bí ẩn. - Chúng mình ở đây chỉ để thêu thôi mà, không phải vì chuyện âm nhạc đâu!Chaeyoung cười tươi, tiếp tục thêu mà không quên trò chuyện với fan.- Thật ra thì hôm nay trời Paris đẹp lắm. Nếu ai có dịp đến đây, đừng quên ghé thăm các quán café nhỏ và thư giãn. Em vừa thêu, vừa miêu tả những cảnh đẹp của thành phố.Trong khi cả hai tiếp tục thêu có một số câu hỏi về cuộc sống hằng ngày và những sở thích nhỏ của họ nhưng không có gì quá nổi bật. Cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, không có sự kiện lớn nào xảy ra. Lisa thỉnh thoảng nghịch ngợm, giả vờ làm khó Chaeyoung khi đột ngột kéo chỉ ra ngoài vải, khiến Chaeyoung phải nhăn mặt và "phản pháo".- Cậu lại làm hỏng rồi! Chaeyoung cười giễu. Lisa chỉ đành nhìn vào máy quay, ra vẻ bất lực.- Thôi nào, tớ đã bảo là mình chỉ thêu vui thôi mà. Cô bật cười, tiếp tục công việc thêu của mình.Trong khi hai người đang chăm chú may vá thì các fan liên tục gửi đến những bình luận như "Hai người đẹp quá!" hay "OTP thật đáng yêu!" thì Chaeyoung và Lisa chỉ biết quay tay với kim chỉ, chẳng có cơ hội để fan nhìn thấy mặt họ. Đặc biệt là những câu khen dễ thương từ fan làm cả hai không khỏi bật cười.- Ôi, cám ơn mọi người nhiều lắm! Nhưng mọi người có thấy chúng mình đâu, khen đẹp làm chúng mình ngượng lắm.Chaeyoung cười khúc khích, tiếp lời:- Thật ra tụi mình chỉ thêu tay thôi, mà mọi người vẫn khen, haizz... Em cố tình làm giọng "thật khó khăn":- Nhưng... nói thật là khen cũng đúng rồi! Vì tay đẹp mà!Họ tiếp tục khen nhưng Chaeyoung và Lisa chẳng hề có ý định ngừng thêu, chỉ biết mỉm cười mà thôi. Trong không gian ấm cúng của căn phòng khách sạn, tiếng kim chỉ đâm vào vải đều đặn, tạo nên một âm thanh nhịp nhàng.Đột ngột, Lisa ngẩng lên, đôi mắt sáng lấp lánh một cách bất ngờ.- Tình yêu có hình dạng như thế nào nhỉ? Cậu có bao giờ nghĩ về nó chưa? Lisa hỏi, giọng điệu bâng quơ nhưng cũng ẩn chứa sự tò mò.
Câu hỏi của Lisa nhẹ nhàng nhưng lại không phải là câu hỏi bình thường. Cô hỏi như thể chỉ đang thử phản ứng của fan, như thể chỉ là một câu đùa vu vơ trong buổi live stream. Nhưng có lẽ chính Lisa cũng không nhận ra rằng đằng sau câu hỏi đó, một phần trong lòng cô đang tìm kiếm một câu trả lời, dù là một câu trả lời vô thức. Có lẽ cô không hề muốn thừa nhận nhưng câu hỏi ấy không phải là chỉ dành cho fan.Chaeyoung ngồi bên cạnh, đầu hơi cúi xuống, tay khẽ vuốt nhẹ bộ kim chỉ. Em có thể cảm nhận được sự khác biệt trong không khí, sự thay đổi tinh tế mà không ai nói ra. Khi Lisa hỏi câu đó một phần nào đó trong lòng Chaeyoung thắt lại, cảm giác như có một vết thương cũ được mở ra dù em đã cố gắng đóng chặt nó. Em không trả lời ngay mà chỉ mỉm cười, nụ cười đó vừa nhẹ nhàng vừa buồn bã. Câu hỏi của Lisa khiến em nhớ lại quá khứ, những ngày tháng mà Chaeyoung đã tự hỏi bản thân về tình yêu, về những cảm xúc mà em không dám thổ lộ, về cái cảm giác yêu thầm và tự hỏi liệu có khi nào tình yêu sẽ đến hay không.Lisa nhìn thấy sự im lặng của Chaeyoung nhưng không để tâm. Cô tiếp tục nói tựa như chỉ đang đùa giỡn nhưng thật sự trong lòng, câu hỏi này không chỉ đơn giản là để thử fan mà còn là sự dò xét.- Tớ cũng không biết.Nghe lời đáp của Chaeyoung thì Lisa khẽ thở dài sau đó lại tiếp tục nói với fan:- Paris là thành phố tình yêu đúng không mọi người.Lisa lại nhắc đến tình yêu, không khí giữa họ bỗng chốc trở nên khác lạ. Chaeyoung cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng em lại dấy lên một cơn sóng ngầm. Câu chuyện tình yêu của Lisa có lẽ là thứ mà Chaeyoung chưa bao giờ thực sự hiểu hết, lại càng không muốn đối diện. Em đã từng mơ về một ngày cả hai có thể vượt qua giới hạn bạn bè nhưng giờ đây khi nghe Lisa nhắc đến tình yêu, tất cả cảm xúc đã bị đẩy vào một khoảng không đầy đau đớn.Lần nữa, Chaeyoung cảm thấy sự tổn thương len lỏi vào lòng. Em không thể thoát khỏi suy nghĩ về những điều mình chưa dám thổ lộ, về cảm giác yêu đơn phương mà em đã kìm nén trong suốt thời gian qua. Tất cả sự mong mỏi ấy giờ chỉ còn lại sự trống vắng.Chính khoảnh khắc ấy, khi em lỡ lướt tay qua kim chỉ, chiếc kim đâm vào tay Chaeyoung một cách vô thức. Cảm giác đau đớn từ vết thương nhỏ nhưng lại khiến em giật mình. Máu chảy ra nhưng không đau bằng cảm giác trong tim em. Một chút máu, một chút cảm giác thật cụ thể như một lời nhắc nhở về sự tổn thương mà em không thể chối bỏ.Lisa vẫn tiếp tục nói, đôi mắt cô không nhìn vào Chaeyoung nhưng Chaeyoung lại không thể dừng suy nghĩ về câu hỏi của mình. Em có thể giả vờ không để ý, có thể nói rằng mình đã quên nhưng những cảm xúc này không dễ dàng phai nhòa.Chaeyoung hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Nhưng khi nhìn vào tay mình, vết máu ấy cứ như biểu tượng của mọi thứ em đã cố gắng che giấu bấy lâu nay. Chỉ là một vết thương nhỏ nhưng sao nó lại khiến em cảm thấy mình như đang vỡ vụn, như không thể tiếp tục giả vờ nữa.Chaeyoung hơi ngừng lại một chút, gương mặt trở nên trầm tư hơn. Em nhìn Lisa một lúc rồi nhẹ nhàng thốt ra câu hỏi mà chính em cũng không biết vì sao mình lại hỏi:- Nếu như cậu không cần một người đàn ông thì sao?Lisa nghe thấy câu hỏi, lập tức bật ra một tiếng "Opps" ngắn gọn sau đó quay mặt đi vờ như không nghe thấy gì. Cô cười nhẹ, xua tay một cách bối rối.- Tớ chẳng hiểu cậu đang nói gì đâu. Chúng ta đang nói về kim chỉ này mà, phải không? Lisa nhanh chóng chuyển chủ đề không để cho cuộc trò chuyện tiếp tục quá sâu. Chaeyoung nhìn cô, một chút ngạc nhiên trong mắt nhưng không nói gì thêm. Cả hai tiếp tục công việc của mình nhưng không khí có vẻ im lặng hơn trước, mỗi người chìm trong suy nghĩ riêng của mình.Chaeyoung im lặng nhìn tay mình, những ngón tay dường như đã quen thuộc với việc thêu lên từng đường kim chỉ một cách đều đặn, nhưng tâm trí em lại không yên. Câu hỏi mà em vừa hỏi Lisa vẫn vang vọng trong đầu: "Nếu như cậu không cần một người đàn ông thì sao?"Chaeyoung đã không nghĩ nhiều khi buột miệng hỏi như thế nhưng giờ đây câu hỏi lại cứ lởn vởn, khơi dậy một cơn sóng ngầm trong lòng em. Đó là một câu hỏi không chỉ cho Lisa, mà cũng chính là câu hỏi dành cho chính bản thân Chaeyoung. Em tự hỏi liệu có thật sự cần phải yêu ai đó hay chỉ đơn giản là sự cô đơn, là sự thiếu thốn một cái gì đó mà em không thể định nghĩa được đang thôi thúc mình như vậy?Khi Lisa lảng tránh câu hỏi của em, một cảm giác nhói lên trong lòng Chaeyoung. Em biết Lisa không muốn trả lời, nhưng tại sao lại không thể? Liệu trong lòng Lisa có điều gì đó em không nhận ra không? Hay là Lisa chỉ đơn giản là không muốn nghĩ đến những thứ rối rắm đó? Cảm giác của Chaeyoung giờ đây vừa buồn bã lại vừa hoang mang. Tay Chaeyoung vẫn miệt mài với kim chỉ, nhưng mỗi cú đâm của kim vào vải lại như nhắc nhở em về cảm giác đang ẩn sâu trong lòng. Em muốn không nghĩ đến nhưng dường như mọi thứ lại trở về, luôn làm em bối rối, làm em không thể quên. Có thể, Chaeyoung sẽ mãi không thể quên cảm giác ấy mặc dù em biết rằng tình bạn này có thể là tất cả những gì em có thể có với Lisa. Chỉ là, đôi khi, em vẫn tự hỏi liệu có bao giờ em thực sự buông bỏ được tình cảm này, hay sẽ mãi chỉ có thể thêu những hình thù đơn giản như vậy mà không bao giờ tìm ra câu trả lời thực sự cho trái tim mình.
- Okay nhưng tớ nghĩ là mình muốn thử làm gì đó mới mẻ hơn nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Lisa nhướn mày rồi bật cười.- Chỉ cần không thêu những thứ quá phức tạp là ổn.Chaeyoung đưa mắt nhìn quanh phòng khách sạn, đôi mắt của cô sáng lên khi nghĩ đến việc gì đó.- Biết đâu chúng ta có thể thử làm một bức tranh đơn giản về Paris. Một chiếc Eiffel Tower nhỏ xinh chẳng hạn. Lisa lắc đầu, làm bộ điệu bộ hài hước.- Tớ chỉ muốn làm trái tim thôi. Chắc chắn trái tim dễ làm nhất, không phải ai cũng thích Eiffel Tower đâu!Chaeyoung bật cười theo, đôi mắt lấp lánh đầy thích thú. Cả hai ngồi lại, trò chuyện về những gì mình sẽ thêu, quyết định thay đổi một chút trong buổi tối yên tĩnh ấy.Lisa cầm chiếc điện thoại, đặt lên bàn và chỉnh màn hình sao cho vừa vặn. Chaeyoung đã chuẩn bị sẵn sàng với bộ kim chỉ và vải thêu trên tay. Họ chỉ định sẽ live stream một cách nhẹ nhàng không quá phô trương, chủ yếu để giao lưu với các fan qua những sở thích nhỏ nhặt của mình.- Chào mọi người! Lisa vẫy tay khi camera mở lên, ánh mắt lấp lánh nhưng vẫn giữ được vẻ tự nhiên. - Chúng mình chỉ muốn ngồi thêu thùa một chút thôi.Chaeyoung mỉm cười, giọng nói ngọt ngào phát ra:- Mình sẽ thêu một hình ngôi sao nhỏ xinh đơn giản thôi, còn Lisa thì... Chaeyoung nhướn mày nhìn Lisa đang loay hoay với cuộn chỉ. - Cậu ấy đang làm một cái gì đó như... hoa tulip à?Lisa cười mỉa mai.- Ừ, phải rồi, một hoa tulip siêu dễ làm. Cô vừa nói, vừa tiếp tục xoay tấm vải. - Các bạn cứ chờ xem. Nếu mình làm xong, chắc chắn sẽ đăng ảnh lên cho mọi người xem.Fan bắt đầu để lại rất nhiều bình luận và yêu cầu hai người thêu những hình thù dễ thương khác nhưng Lisa và Chaeyoung không thực sự thêu những bức tranh phức tạp. Họ chỉ làm những hình đơn giản: hành tinh, trái tim, ngôi sao, những đường chỉ cơ bản, vì đây chỉ là một buổi thư giãn, không có gì quá căng thẳng.- Ôi, các bạn ơi, đừng hỏi mình về những dự án âm nhạc tiếp theo nhé. Lisa nói, vừa làm ra vẻ bí ẩn. - Chúng mình ở đây chỉ để thêu thôi mà, không phải vì chuyện âm nhạc đâu!Chaeyoung cười tươi, tiếp tục thêu mà không quên trò chuyện với fan.- Thật ra thì hôm nay trời Paris đẹp lắm. Nếu ai có dịp đến đây, đừng quên ghé thăm các quán café nhỏ và thư giãn. Em vừa thêu, vừa miêu tả những cảnh đẹp của thành phố.Trong khi cả hai tiếp tục thêu có một số câu hỏi về cuộc sống hằng ngày và những sở thích nhỏ của họ nhưng không có gì quá nổi bật. Cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, không có sự kiện lớn nào xảy ra. Lisa thỉnh thoảng nghịch ngợm, giả vờ làm khó Chaeyoung khi đột ngột kéo chỉ ra ngoài vải, khiến Chaeyoung phải nhăn mặt và "phản pháo".- Cậu lại làm hỏng rồi! Chaeyoung cười giễu. Lisa chỉ đành nhìn vào máy quay, ra vẻ bất lực.- Thôi nào, tớ đã bảo là mình chỉ thêu vui thôi mà. Cô bật cười, tiếp tục công việc thêu của mình.Trong khi hai người đang chăm chú may vá thì các fan liên tục gửi đến những bình luận như "Hai người đẹp quá!" hay "OTP thật đáng yêu!" thì Chaeyoung và Lisa chỉ biết quay tay với kim chỉ, chẳng có cơ hội để fan nhìn thấy mặt họ. Đặc biệt là những câu khen dễ thương từ fan làm cả hai không khỏi bật cười.- Ôi, cám ơn mọi người nhiều lắm! Nhưng mọi người có thấy chúng mình đâu, khen đẹp làm chúng mình ngượng lắm.Chaeyoung cười khúc khích, tiếp lời:- Thật ra tụi mình chỉ thêu tay thôi, mà mọi người vẫn khen, haizz... Em cố tình làm giọng "thật khó khăn":- Nhưng... nói thật là khen cũng đúng rồi! Vì tay đẹp mà!Họ tiếp tục khen nhưng Chaeyoung và Lisa chẳng hề có ý định ngừng thêu, chỉ biết mỉm cười mà thôi. Trong không gian ấm cúng của căn phòng khách sạn, tiếng kim chỉ đâm vào vải đều đặn, tạo nên một âm thanh nhịp nhàng.Đột ngột, Lisa ngẩng lên, đôi mắt sáng lấp lánh một cách bất ngờ.- Tình yêu có hình dạng như thế nào nhỉ? Cậu có bao giờ nghĩ về nó chưa? Lisa hỏi, giọng điệu bâng quơ nhưng cũng ẩn chứa sự tò mò.
Câu hỏi của Lisa nhẹ nhàng nhưng lại không phải là câu hỏi bình thường. Cô hỏi như thể chỉ đang thử phản ứng của fan, như thể chỉ là một câu đùa vu vơ trong buổi live stream. Nhưng có lẽ chính Lisa cũng không nhận ra rằng đằng sau câu hỏi đó, một phần trong lòng cô đang tìm kiếm một câu trả lời, dù là một câu trả lời vô thức. Có lẽ cô không hề muốn thừa nhận nhưng câu hỏi ấy không phải là chỉ dành cho fan.Chaeyoung ngồi bên cạnh, đầu hơi cúi xuống, tay khẽ vuốt nhẹ bộ kim chỉ. Em có thể cảm nhận được sự khác biệt trong không khí, sự thay đổi tinh tế mà không ai nói ra. Khi Lisa hỏi câu đó một phần nào đó trong lòng Chaeyoung thắt lại, cảm giác như có một vết thương cũ được mở ra dù em đã cố gắng đóng chặt nó. Em không trả lời ngay mà chỉ mỉm cười, nụ cười đó vừa nhẹ nhàng vừa buồn bã. Câu hỏi của Lisa khiến em nhớ lại quá khứ, những ngày tháng mà Chaeyoung đã tự hỏi bản thân về tình yêu, về những cảm xúc mà em không dám thổ lộ, về cái cảm giác yêu thầm và tự hỏi liệu có khi nào tình yêu sẽ đến hay không.Lisa nhìn thấy sự im lặng của Chaeyoung nhưng không để tâm. Cô tiếp tục nói tựa như chỉ đang đùa giỡn nhưng thật sự trong lòng, câu hỏi này không chỉ đơn giản là để thử fan mà còn là sự dò xét.- Tớ cũng không biết.Nghe lời đáp của Chaeyoung thì Lisa khẽ thở dài sau đó lại tiếp tục nói với fan:- Paris là thành phố tình yêu đúng không mọi người.Lisa lại nhắc đến tình yêu, không khí giữa họ bỗng chốc trở nên khác lạ. Chaeyoung cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng em lại dấy lên một cơn sóng ngầm. Câu chuyện tình yêu của Lisa có lẽ là thứ mà Chaeyoung chưa bao giờ thực sự hiểu hết, lại càng không muốn đối diện. Em đã từng mơ về một ngày cả hai có thể vượt qua giới hạn bạn bè nhưng giờ đây khi nghe Lisa nhắc đến tình yêu, tất cả cảm xúc đã bị đẩy vào một khoảng không đầy đau đớn.Lần nữa, Chaeyoung cảm thấy sự tổn thương len lỏi vào lòng. Em không thể thoát khỏi suy nghĩ về những điều mình chưa dám thổ lộ, về cảm giác yêu đơn phương mà em đã kìm nén trong suốt thời gian qua. Tất cả sự mong mỏi ấy giờ chỉ còn lại sự trống vắng.Chính khoảnh khắc ấy, khi em lỡ lướt tay qua kim chỉ, chiếc kim đâm vào tay Chaeyoung một cách vô thức. Cảm giác đau đớn từ vết thương nhỏ nhưng lại khiến em giật mình. Máu chảy ra nhưng không đau bằng cảm giác trong tim em. Một chút máu, một chút cảm giác thật cụ thể như một lời nhắc nhở về sự tổn thương mà em không thể chối bỏ.Lisa vẫn tiếp tục nói, đôi mắt cô không nhìn vào Chaeyoung nhưng Chaeyoung lại không thể dừng suy nghĩ về câu hỏi của mình. Em có thể giả vờ không để ý, có thể nói rằng mình đã quên nhưng những cảm xúc này không dễ dàng phai nhòa.Chaeyoung hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Nhưng khi nhìn vào tay mình, vết máu ấy cứ như biểu tượng của mọi thứ em đã cố gắng che giấu bấy lâu nay. Chỉ là một vết thương nhỏ nhưng sao nó lại khiến em cảm thấy mình như đang vỡ vụn, như không thể tiếp tục giả vờ nữa.Chaeyoung hơi ngừng lại một chút, gương mặt trở nên trầm tư hơn. Em nhìn Lisa một lúc rồi nhẹ nhàng thốt ra câu hỏi mà chính em cũng không biết vì sao mình lại hỏi:- Nếu như cậu không cần một người đàn ông thì sao?Lisa nghe thấy câu hỏi, lập tức bật ra một tiếng "Opps" ngắn gọn sau đó quay mặt đi vờ như không nghe thấy gì. Cô cười nhẹ, xua tay một cách bối rối.- Tớ chẳng hiểu cậu đang nói gì đâu. Chúng ta đang nói về kim chỉ này mà, phải không? Lisa nhanh chóng chuyển chủ đề không để cho cuộc trò chuyện tiếp tục quá sâu. Chaeyoung nhìn cô, một chút ngạc nhiên trong mắt nhưng không nói gì thêm. Cả hai tiếp tục công việc của mình nhưng không khí có vẻ im lặng hơn trước, mỗi người chìm trong suy nghĩ riêng của mình.Chaeyoung im lặng nhìn tay mình, những ngón tay dường như đã quen thuộc với việc thêu lên từng đường kim chỉ một cách đều đặn, nhưng tâm trí em lại không yên. Câu hỏi mà em vừa hỏi Lisa vẫn vang vọng trong đầu: "Nếu như cậu không cần một người đàn ông thì sao?"Chaeyoung đã không nghĩ nhiều khi buột miệng hỏi như thế nhưng giờ đây câu hỏi lại cứ lởn vởn, khơi dậy một cơn sóng ngầm trong lòng em. Đó là một câu hỏi không chỉ cho Lisa, mà cũng chính là câu hỏi dành cho chính bản thân Chaeyoung. Em tự hỏi liệu có thật sự cần phải yêu ai đó hay chỉ đơn giản là sự cô đơn, là sự thiếu thốn một cái gì đó mà em không thể định nghĩa được đang thôi thúc mình như vậy?Khi Lisa lảng tránh câu hỏi của em, một cảm giác nhói lên trong lòng Chaeyoung. Em biết Lisa không muốn trả lời, nhưng tại sao lại không thể? Liệu trong lòng Lisa có điều gì đó em không nhận ra không? Hay là Lisa chỉ đơn giản là không muốn nghĩ đến những thứ rối rắm đó? Cảm giác của Chaeyoung giờ đây vừa buồn bã lại vừa hoang mang. Tay Chaeyoung vẫn miệt mài với kim chỉ, nhưng mỗi cú đâm của kim vào vải lại như nhắc nhở em về cảm giác đang ẩn sâu trong lòng. Em muốn không nghĩ đến nhưng dường như mọi thứ lại trở về, luôn làm em bối rối, làm em không thể quên. Có thể, Chaeyoung sẽ mãi không thể quên cảm giác ấy mặc dù em biết rằng tình bạn này có thể là tất cả những gì em có thể có với Lisa. Chỉ là, đôi khi, em vẫn tự hỏi liệu có bao giờ em thực sự buông bỏ được tình cảm này, hay sẽ mãi chỉ có thể thêu những hình thù đơn giản như vậy mà không bao giờ tìm ra câu trả lời thực sự cho trái tim mình.
_
"Cảm ơn vì đã đọc, vote và bình luận."
Đương nhiên có một số đoạn mình thêm mắm dặm muối vào để câu chuyện được "hoàn chỉnh" hơn, mọi người đừng cố suy nghĩ về Lisa và Chaeyoung đã nói những câu nào trên livestream nhé~