JenSoo • Đồng Nghiệp Là Thẳng Nữ
Chap 40
Jennie rời khỏi khách sạn, bước xuống con phố Paris tấp nập nhưng lòng nặng trĩu. Chiếc áo khoác nhẹ như không đủ ấm áp, giữa không khí mùa hạ dường như cũng trở nên lạ lẫm khiến nàng thấy mình cô đơn giữa thành phố xa hoa này. Tiếng xe cộ và tiếng người nói cười quanh nàng bỗng trở nên nhạt nhòa như thể cả thế giới chỉ còn lại những hồi tưởng rối bời về Jisoo. Những con đường lát đá cổ kính, ánh đèn vàng ấm áp hắt xuống mặt đường và âm thanh nhộn nhịp từ những quán cà phê ven đường, mọi thứ dường như đối lập hoàn toàn với cảm giác trong lòng nàng.Bước chầm chậm trên con đường lát đá cổ kính, Jennie thấy trái tim mình lạc lối. Những chiếc đèn đường tỏa ra ánh sáng dịu dàng, những cửa hiệu nhỏ với hoa tươi bày ngoài hiên lấp lánh sắc màu. Nhưng tất cả vẻ đẹp này chỉ làm nàng nhớ về khoảng thời gian họ từng mơ tưởng về Paris cùng nhau, từng mong mỏi được chia sẻ những khoảnh khắc trong lành. Trong lòng nàng, ký ức về Jisoo tràn về như những thước phim đã lỡ hẹn.Bỗng nhiên, Jennie rẽ vào một công viên nhỏ với những chiếc ghế gỗ dưới hàng cây rậm rạp. Nàng tìm một chiếc ghế gỗ bên dưới hàng cây râm mát, ngồi xuống, hai tay ôm lấy vai như thể để tự an ủi. Gió nhẹ thổi qua, khẽ rung động những tán lá, những chiếc lá xanh mướt phất phơ trong gió nhưng đối với nàng chúng lại như những mảnh ký ức vỡ vụn của tình bạn, tình yêu và những điều đã không thể quay lại.. Jennie nhắm mắt lại thả mình vào cảm giác xao xuyến lẫn đau đớn. Paris thật đẹp nhưng sao lại buồn đến thế.Nàng đưa tay vào túi, lấy điện thoại ra, nàng thấy một vài tin nhắn từ các thành viên khác trong nhóm, từ Lisa, từ Chaeyoung. Nhưng không có gì từ Jisoo. Nỗi trống trải ấy đè nặng trong lòng, nhắc nhở nàng rằng mình đã để mất điều quan trọng nhất. Một vài lần, ngón tay nàng lướt qua cái tên "Jisoo" trong danh bạ, như muốn soạn một tin nhắn nhưng rồi nàng lại ngập ngừng, do dự.- Jisoo có đang nhớ em không? Trong làn gió nhẹ thoảng qua, Jennie có cảm giác như đang nghe được những lời thì thầm của chính mình vọng lại từ quá khứ. Giữa thành phố lộng lẫy này nàng cảm thấy mình chỉ là một người khách lạ đang tìm kiếm chút ký ức đã mất đi với Jisoo.Giữa những tiếng cười vang của một nhóm bạn trẻ ở xa xa, Jennie cảm thấy mình lạc lõng hơn bao giờ hết. Nàng ngắm nhìn những cặp đôi tay trong tay và không khỏi tưởng tượng đến hình ảnh mình và Jisoo bên nhau, giữa khung cảnh lãng mạn này. Nhưng hiện tại, đó chỉ là ảo mộng mờ nhạt, một hình ảnh nhói lòng nàng đã không thể có được.Paris vẫn nhộn nhịp nhưng Jennie thì vẫn như trôi dạt chỉ có một mình. Mỗi ngóc ngách thành phố này lại trở thành những mảnh ký ức nàng muốn chắp nối lại nhưng càng cố gắng nàng càng thấy mình lạc xa hơn. Nàng ngước nhìn bầu trời Paris, thầm nhủ với chính mình rằng chỉ cần có thể nhìn thấy Jisoo thêm một lần nữa, nàng sẽ không ngần ngại nói ra những điều thầm kín từ lâu nay. Nhưng liệu Jisoo có đang chờ đợi nàng không? Trong lúc Jennie vẫn đang thả mình vào dòng suy nghĩ bỗng nàng cảm nhận được một cánh tay bé xíu chạm nhẹ vào cánh tay mình. Giật mình, nàng nhìn xuống và thấy một cô bé với mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh to tròn đang mỉm cười rạng rỡ nhìn lên nàng.Cô bé giơ ra một đóa hoa nhỏ màu tím, có vẻ như vừa hái được từ bụi hoa gần đó. Ánh mắt lấp lánh ngây thơ của cô bé làm Jennie không khỏi mỉm cười, cảm giác nặng nề trong lòng cũng phần nào tan biến.- Chị buồn ạ? Cô bé hỏi bằng tiếng Anh, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy sự quan tâm hồn nhiên.Jennie hơi ngạc nhiên nhưng nụ cười của cô bé khiến nàng cảm thấy một sự ấm áp dễ chịu. Nàng cúi xuống, nhẹ nhàng nhận lấy bông hoa từ tay cô bé, đôi mắt hơi ngấn lệ nhưng cũng tràn ngập tình cảm.- Ừ... có lẽ chị hơi buồn. Nhưng bây giờ thì đỡ hơn rồi, nhờ có em đó.Jennie khẽ đáp, cố giấu nỗi buồn trong mắt để không khiến cô bé bận tâm.Cô bé khẽ nhíu mày, gương mặt ngây thơ đầy vẻ nghiêm túc như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.- Vậy chị đừng buồn nữa nha! Mẹ em bảo mỗi khi buồn chỉ cần nghĩ đến những điều mình yêu thích là sẽ vui lại thôi! Cô bé nghiêng đầu, đôi mắt long lanh như ánh mặt trời phản chiếu qua hàng cây.Jennie gật đầu, lòng tràn ngập sự xúc động trước lời nói giản dị của cô bé. Cô chợt nhớ đến những điều mình yêu thương, từ sân khấu, âm nhạc, người hâm mộ, cho đến cả Jisoo - người mà nàng vẫn luôn khắc khoải trong lòng. Giữa khung cảnh Paris lãng mạn nhưng lẻ loi cô bé nhỏ nhắn này như một thiên thần xuất hiện để nhắc nhở nàng về những điều quan trọng nhất.- Cảm ơn em nhiều lắm.Jennie thì thầm, mỉm cười và khẽ xoa đầu cô bé.- Em thật tốt bụng.Cô bé cười tươi, khoe hàm răng sữa xinh xắn rồi vui vẻ chạy đi. Jennie nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đó, cảm giác trái tim mình như vừa được sưởi ấm. Bông hoa tím trong tay nàng lại như có một luồng nhiệt truyền đến trái tim khô cằn huân đến ấm áp.Nàng đứng lên, hít một hơi thật sâu, cảm giác như sẵn sàng đối diện với những gì đang chờ đợi.Jennie vừa định xoay người bước đi thì bất chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc hiện ra phía bên kia công viên. Jisoo, với dáng đi thanh thoát, đang chầm chậm tiến vào khu vực ngập nắng, mặc chiếc áo khoác dày ấm áp và quấn quanh cổ chiếc khăn choàng mà Jennie đã tặng chị. Jennie không nghĩ rằng mình sẽ gặp Jisoo ở đây - ở chính công viên này, dưới ánh hoàng hôn đang dần tàn. Khung cảnh thật lạ kỳ, như thể cả thành phố Paris lắng đọng lại trong khoảnh khắc này. Jennie đứng yên lặng nhìn Jisoo, cảm giác mọi cảm xúc chôn giấu bất chợt ùa về.Đã hơn bốn năm trôi qua kể từ lần cuối họ đến đây cùng nhau và nơi này vẫn giữ nguyên cái cảm giác bình yên, ấm áp ấy. Bốn năm trước, cũng vào một buổi chiều như thế này, Jennie và Jisoo đã đứng dưới bóng cây, chia sẻ một cái ôm nhẹ nhàng nhưng sâu lắng. Họ từng cười đùa tựa đầu vào nhau như thể khoảng khắc ấy là vĩnh cửu.Giờ đây, khi ánh hoàng hôn chiếu lên dáng hình của Jisoo, phủ lên chị một lớp ánh sáng rực rỡ và đầy mơ hồ, Jennie cảm thấy như mình đang nhìn lại một phần ký ức, một nỗi đau nhức nhối mà nàng đã cố gắng quên đi. Nhưng nỗi nhớ lại quá đỗi mạnh mẽ khiến trái tim nàng run rẩy.Jisoo không nhận ra sự có mặt của Jennie. Chị đang mải ngắm những khóm hoa và cành cây quanh công viên, đôi mắt trầm tư, nét mặt phảng phất nỗi buồn, mắt trầm lắng nhìn xuống con đường lát đá dưới chân. Khi nhìn thấy chiếc khăn choàng Jennie không khỏi tự hỏi liệu Jisoo có còn nghĩ đến mình không, dù chỉ là một chút.Khi Jisoo ngẩng đầu lên ánh mắt họ gặp nhau. Khoảnh khắc đó thời gian dường như dừng lại, Jisoo hơi ngạc nhiên, đôi mắt lấp lánh ánh hoàng hôn chợt lóe lên sự dịu dàng pha lẫn đau lòng.- Em... Jisoo khẽ cất lời, giọng chị mềm mại nhưng đầy xót xa. Ánh mắt dịu dàng của chị giờ đây lại tạo nên một khoảng cách vô hình, một nỗi buồn lặng lẽ mà Jennie chưa bao giờ thấy.- Không ngờ lại gặp em ở đây.Jennie mỉm cười nhẹ, nụ cười thoáng chút bối rối bởi nàng cũng không ngờ sẽ gặp chị ở chính nơi này. Nàng tiến gần thêm một bước, giọng khẽ run lên khi ký ức đổ về.- Chị còn nhớ không? Bốn năm trước... dưới ánh hoàng hôn, chúng ta từng hứa với nhau rằng sẽ luôn bên cạnh.Jisoo khẽ gật đầu, ánh mắt trầm lặng như đang cố giữ chặt ký ức ấy. Chị chạm nhẹ vào chiếc khăn choàng trên cổ. Jisoo không nói gì nhưng đôi mắt chị như thể muốn nói rất nhiều điều, những điều mà chị đã cố giấu đi trong suốt thời gian qua. Jennie cắn môi cố gắng kìm nén cảm xúc nhưng lòng nàng như muốn vỡ ra. Nàng biết đây là cơ hội để nói ra tất cả những gì mình giữ trong lòng nhưng lại sợ rằng bất kỳ lời nói nào cũng sẽ chỉ khiến họ thêm đau đớn.- Chị... Jennie khẽ nói, ánh mắt chăm chú nhìn Jisoo như thể muốn níu kéo một điều gì đó mà nàng biết là quá xa tầm tay.- Em xin lỗi vì đã để chị ở lại trong im lặng suốt thời gian qua. Em...Jisoo khẽ cười, một nụ cười dịu dàng nhưng chứa đựng biết bao nỗi niềm.- Không sao đâu, Jennie. Có lẽ cả hai chúng ta đều cần thời gian để hiểu rõ chính mình... và để nhận ra rằng có những điều không thể quay lại được.Jennie cảm nhận nỗi đau như từng đợt sóng đập vào trái tim, tưởng chừng như bao năm tháng đã trôi qua nhưng cảm giác xa cách vẫn đau đớn y như ngày đầu. Khi Jisoo nói ra những lời ấy nàng chỉ có thể im lặng không biết phải phản ứng ra sao. Dường như từng lời nói của Jisoo đều đang khắc sâu vào lòng nàng.- Em vẫn... Jennie khẽ nói, nhưng không thể tiếp tục. Bởi trong khoảnh khắc đó nàng nhận ra rằng mình không thể quay lại quá khứ, không thể thay đổi bất kỳ điều gì.Hoàng hôn dần tàn, những tia sáng cuối cùng chiếu lên gương mặt cả hai, nhấn chìm họ trong bầu không gian đầy day dứt và tiếc nuối. Một cơn gió nhẹ thoảng qua khiến chiếc khăn trên cổ Jisoo khẽ lay động như nhắc nhở về những ký ức đã qua, những cảm xúc không thể nào phai nhạt.Một cơn gió nhẹ lướt qua, lay động chiếc khăn trên cổ Jisoo như thể nhắc nhở Jennie về sự mong manh của khoảnh khắc này. Rồi họ lại nhìn nhau nhưng lần này không cần bất cứ lời nói nào nữa, chỉ là sự im lặng lặng lẽ giữa những ánh nhìn đan xen đầy tiếc nuối và thấu hiểu.Jisoo nhìn Jennie lần cuối rồi nhẹ nhàng bước đi, bóng hình chị dần hòa vào màn đêm đang buông xuống. Jennie đứng đó lặng lẽ nhìn theo và trong khoảnh khắc đó nàng biết rằng mọi thứ đã thật sự qua đi. Nỗi đau trong lòng như một vết thương âm ỉ không thể lành lại nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận.Giờ đây, dưới bầu trời Paris đầy ắp kỷ niệm, Jennie nhận ra rằng nàng đã đánh mất một điều vô giá và có lẽ, mãi mãi không bao giờ có thể lấy lại được.
_
Vì mấy bà lười vote nên tui được nghỉ xả hơi ba ngày, mơn nha.