JenSoo • Đồng Nghiệp Là Thẳng Nữ
Chap 36
Jisoo xoa xoa gương mặt, chuẩn bị đi ngủ thì một thông báo tin nhắn bật lên. Chị vội vã với tay lấy điện thoại, nhưng khi mở ra chỉ thấy tên Lisa. Chị thở dài, đôi chút thất vọng, nhưng vẫn trả lời cô. lalalisa_m:
[Jisoo unnie... Chaeyoung không trả lời tin nhắn của em. Từ sau HYDE PARK đến giờ em có nhắn bao nhiêu lần cũng không được đáp lại. Cậu ấy cứ như vậy, thật sự trẻ con!]Lisa bắt đầu than vãn, cảm giác mệt mỏi như đè nặng trong từng chữ.
sooyaaa__:
[Em ấy vẫn đang... tổn thương thôi.]
Jisoo trả lời chậm rãi, nhớ lại khoảnh khắc Chaeyoung gục trong vòng tay mình.
lalalisa_m:[Nhưng cậu ấy phải học cách trưởng thành, em thật sự không hiểu nổi. Lúc nào cũng sống trong thế giới riêng của mình, có khiến người khác phải lo lắng không chứ? Cậu ấy còn live stream đùa giỡn nhưng lại không thèm chú ý đến em!]
Jisoo nhìn vào tin nhắn, một thoáng lưỡng lự hiện lên trên nét mặt. Chị chậm rãi gõ phím, cố lựa lời sao cho Lisa cảm thấy được an ủi.
sooyaaa__:
[Lisa, có lẽ Chaeyoung chỉ đang cần thêm thời gian để bình tĩnh lại. Không phải em ấy muốn né tránh em đâu. Từ sau mọi chuyện, chị nghĩ là em ấy cũng tổn thương nhiều lắm.]
Khoảng cách địa lý như càng khiến nỗi buồn thêm đậm nét, khi những dòng tin nhắn của Lisa lại hiện lên.
lalalisa_m:[Em hiểu chứ. Nhưng mà em muốn giúp, chị hiểu không? Đằng này cậu ấy cứ làm như em không hề tồn tại. Em không biết Chaeyoung nghĩ gì nữa...]
Jisoo nhìn vào những dòng chữ, trong lòng dâng lên sự bất lực. Chị nhớ lại cái cách Chaeyoung khóc đến kiệt sức ở London, cảm thấy đau lòng vì biết rõ em cũng đang tổn thương đến nhường nào.
Jisoo đọc tin nhắn của Lisa, cảm thấy một nỗi mệt mỏi trĩu nặng. Chị gõ một hồi rồi xóa, sau cùng quyết định trả lời thẳng thắn:sooyaaa__:
[Lisa, em có nghĩ rằng Chaeyoung không trả lời vì em chưa thật sự hiểu em ấy không? Em cứ bảo là Chaeyoung trẻ con, nhưng đằng sau đó là những nỗi đau mà em chẳng thể thấy.]
[Em biết cậu ấy buồn. Nhưng như vậy thì cứ nói với em đi chứ. Em chỉ muốn giúp Chaeng.]Jisoo khẽ thở dài, nhìn màn hình với ánh mắt trầm tư. Chị cảm nhận được sự nôn nóng của Lisa, nhưng cũng thấy rõ sự hời hợt của cô đối với những gì Chaeyoung đang trải qua.
sooyaaa__:
[Nhưng Lisa, em có bao giờ đặt mình vào vị trí của Chaeyoung chưa? Cứ nghĩ xem, em ấy vừa trải qua chuyện đau lòng, mà em lại cứ nhắn tin tới tấp như thế. Em nghĩ là mình đang giúp nhưng thật ra em đang khiến em ấy thấy áp lực thêm. Em cần hiểu rằng không phải cứ cố kéo người khác ra khỏi nỗi buồn là đúng đâu.]
[Nhưng em thật lòng chỉ muốn tốt cho Chaeyoung thôi...]Jisoo nhìn màn hình, không giấu nổi chút trách cứ trong từng dòng tin nhắn:
sooyaaa__:
[Em muốn tốt cho Chaeyoung nhưng em đã từng hỏi Chaeyoung cần gì chưa? Đừng đòi hỏi rằng người ta phải đáp lại ngay khi em muốn. Đôi khi, yêu thương là để người ta tự đi qua nỗi đau của mình, em hiểu không?]
[Chị có biết Chaeyoung đã nói gì với em không, Jisoo? Em hỏi cậu ấy liệu bọn em còn có thể làm bạn như ban đầu không, em nghĩ mình đã làm đúng mọi thứ. Nhưng Chaeyoung chỉ cười nhạt và đáp - "Tốt cho cậu."]Jisoo dừng tay trên bàn phím, đọc những từ ngắn ngủi của Lisa. Chị có thể tưởng tượng Chaeyoung đã dùng bao nhiêu sức lực để giữ giọng nói bình thản khi thốt ra câu nói ấy, những nỗi đau lẫn trách móc mà em giữ trong lòng, chỉ bật ra như một lời phó mặc đầy cay đắng.
sooyaaa__:
[Lisa, đôi khi "tốt cho cậu" không đồng nghĩa với "tốt cho cả hai." Em phải hiểu rằng, yêu thương thật sự không chỉ là nghĩ xem mình có thể làm gì, mà là dành thời gian để lắng nghe người kia. Chaeyoung đã cố nói với em điều đó.]
[Ok]Một từ ngắn gọn, không dấu chấm câu, như một câu trả lời miễn cưỡng và dửng dưng. Jisoo nhìn chằm chằm vào màn hình, trong lòng đau nhói. Chị ngả người ra sau ghế, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra cửa sổ, nơi ánh đèn thủ đô Seoul xa xa. Trong lòng chị là một mớ hỗn độn giữa sự đau khổ và bất lực. Jennie đã dần rời xa, từng chút một. Có lẽ, tình cảm này sẽ mãi là một câu chuyện không hồi kết. Dù lòng không muốn, chị vẫn phải chấp nhận rằng, có lẽ, tình yêu này thực sự đã tan biến vào khoảng không mịt mờ ấy.
_
Jennie ngồi co ro ở hàng ghế chờ trong sân bay, ánh đèn neon rực rỡ xung quanh như nhắc nhở nàng rằng thời gian không ngừng trôi và chuyến bay đến Paris đang đến gần. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những chiếc máy bay nối đuôi nhau cất cánh trong lòng dấy lên một nỗi xao xuyến. Seoul, thủ đô mà nàng đã yêu giờ đây lại như một cái bóng u ám, nơi chứa đựng quá nhiều ký ức đau thương.Mấy ngày qua, nàng sống trong chuỗi cảm xúc lẫn lộn, vừa cố gắng tỏ ra bình thường nhưng trái tim lại rỉ máu từng giây. Tình yêu với Jisoo, tưởng chừng mãnh liệt và kiên cường nhưng giờ đây lại hóa thành nỗi đau không thể giải bày. Chuyến bay sắp tới sẽ đưa nàng rời khỏi Hàn Quốc trước khi kỳ nghỉ kết thúc, như một cách để chạy trốn khỏi nỗi đau mà nàng không thể nào xóa nhòa.Khi quản lý đến bên nàng, trò chuyện vài câu về kế hoạch ở Paris, Jennie chỉ đáp lại bằng những cái gật đầu lặng lẽ. Nàng cảm thấy như mình đang lạc trong một giấc mơ tồi tệ, nơi mà mọi người xung quanh đều vui vẻ nhưng tâm hồn nàng thì trống rỗng. Còn lại một mình, nàng cúi đầu, ngón tay khẽ run rẩy khi chạm vào điện thoại, nhìn vào cuộc trò chuyện cuối cùng với Jisoo, nơi dòng tin nhắn cuối chỉ có duy nhất một từ "Ok." Nàng đã chẳng còn sức để đối diện với sự trống rỗng mà tình yêu không thể đến được bến bờ an yên mang lại.Jennie tự hỏi, liệu có phải Jisoo cũng đang cảm thấy đau đớn như nàng không? Cảm giác tội lỗi cứ luẩn quẩn trong tâm trí nàng như một lời nhắc nhở rằng sự rời đi này chính là sự từ bỏ. Nhưng nàng không thể ở lại, không thể đứng giữa những kỷ niệm mà không biết sẽ phải làm gì tiếp theo. Từng bước chân dường như nặng trĩu, như đang kéo lê cả một thế giới đầy nỗi niềm. Jennie hít một hơi thật sâu khi máy bay cất cánh. Nhìn qua cửa sổ, Seoul dần nhỏ lại, trở nên xa dần như chính tình yêu nàng đã phải chôn giấu. Trong lòng nàng chỉ còn hy vọng mong manh rằng có lẽ chuyến đi này sẽ giúp nàng tránh được tất cả những đau khổ. Jennie nhắm mắt lại như muốn quên đi hình bóng thân thương của thủ đô này nhưng trong lòng vẫn trào dâng nỗi đau đớn. Những ký ức với Jisoo cứ quay cuồng trong đầu như những ánh đèn đường kia – xa xôi, nhạt nhòa nhưng không bao giờ tắt hẳn. Nàng ước gì mình sẽ không phải quay về đây, nơi mà mỗi góc phố, mỗi con đường đều gợi lại cho nàng những vết thương không thể nào chữa lành.