JenSoo • Đồng Nghiệp Là Thẳng Nữ

Chap 37



Sáng sớm trên sông Seine mặt trời hé lộ chầm chậm sau những tầng mây, rải xuống dòng nước một lớp ánh sáng nhạt như tấm voan mỏng, dịu dàng mà không chói chang. Khung cảnh Paris tựa như một giấc mơ tĩnh lặng, bầu trời như màu khói lam, phảng phất nét mộng mơ của một bức tranh cổ điển. Chiếc du thuyền Dior Spa Cruise trôi chậm giữa làn sương sớm, mỗi đợt sóng lăn tăn như tiếng thở nhẹ của sông Seine. Thành phố vẫn ồn ào phía xa nhưng trên sông mọi thứ như bị kìm nén trong bầu không khí trầm mặc, một thế giới xa cách những ồn ào. Chuyến du thuyền len lỏi giữa Paris hoa lệ, khẽ khàng trôi qua những công trình cổ kính mang theo vẻ đẹp tĩnh lặng và hơi thở lịch sử.

Dù mọi thứ đang diễn ra trước mắt đều tuyệt đẹp – từ cây cầu cổ Pont Alexandre III, đến những con tàu nhỏ hơn nhấp nhô trên mặt nước... tất cả cảnh sắc Paris hôm nay dường như cũng chỉ là một khung cảnh không rõ ràng thiếu đi chút sức sống và niềm vui mà Jisoo từng cảm nhận. Dòng sông Seine ngày thường dịu dàng nay cũng trở nên tĩnh lặng đến lạ, uốn mình chảy như một dải lụa trong bầu trời xám buồn của buổi sớm mai.

Jisoo tựa người trên boong thuyền để dòng nước của sông Seine như cuốn đi những bộn bề trong lòng, mắt dõi theo từng cánh chim lướt ngang bầu trời sáng trong nhưng lại cảm thấy mình như lạc lõng giữa dòng chảy của thời gian. Cảm giác đó kéo dài cho đến khi giám đốc sáng tạo Maria Grazia Chiuri tiến đến cạnh chị, kéo chị trở lại với thực tại bằng một nụ cười thân thiện.

- Buổi sáng ở Paris thật tuyệt vời phải không Jisoo?

Maria mở đầu cuộc trò chuyện, ánh mắt không giấu nổi sự thích thú khi nhìn thấy Jisoo trên du thuyền sáng nay.

Jisoo mỉm cười nhẹ, gật đầu một cách khéo léo để đáp lại nhưng trong lòng vẫn còn đó một chút gì đó lửng lơ:

- Vâng, đúng là rất đẹp, Paris lúc nào cũng có một sức hút rất riêng.

Maria nghiêng người về phía Jisoo, nở nụ cười nhẹ rồi mở lời:

- Jisoo, bộ sưu tập lần này thực sự là một dấu ấn, không chỉ với Dior mà còn với phong cách của chính em nữa. Chị muốn biết trong tương lai em sẽ tiếp tục theo đuổi sự nghiệp như thế nào? Chị thấy ở em có tiềm năng rất lớn trong thế giới thời trang.

Jisoo cười nhẹ, đôi mắt ẩn sau lớp trang điểm hoàn hảo vẫn không giấu nổi chút mệt mỏi:

- Cảm ơn chị Maria. Thật ra... em cũng đang suy nghĩ về điều đó, không dễ để đưa ra quyết định đúng đắn.

Maria gật đầu, mắt chăm chú dõi theo từng cử chỉ của Jisoo:

- Đúng là sự nghiệp của em đang ở đỉnh cao, nhưng chị hiểu mà. Nghệ sĩ đôi khi cũng phải chọn lựa giữa hào quang và hạnh phúc cá nhân.

Jisoo thoáng ngập ngừng, rồi cười nhẹ, giọng chị dịu đi:

- Đôi khi em thấy mình như đang trôi dạt. Em yêu công việc này, nhưng đôi khi... đôi khi em không chắc mình đang tìm kiếm điều gì nữa.

Maria khẽ nhíu mày, giọng nhẹ nhàng khích lệ:

- Em còn trẻ, Jisoo. Đừng ngại bước chân đi để tìm kiếm. Nghệ thuật không bao giờ dừng lại ở một giai đoạn. Nếu cần, hãy nghỉ ngơi để nhìn lại, rồi em sẽ thấy mình muốn đi về đâu.

Jisoo mỉm cười, ánh mắt nhìn xa xăm về dòng sông Sein:

- Cảm ơn chị, Maria. Em nghĩ có lẽ em cần thời gian để suy nghĩ kỹ hơn. Nhưng... em sẽ không từ bỏ đam mê của mình. Chỉ là, có lẽ đã đến lúc phải xác định lại chính mình.

Maria nhẹ nhàng đặt tay lên vai Jisoo, khẽ nói:

- Chị tin rằng bất kể em chọn con đường nào em cũng sẽ tìm thấy ý nghĩa của riêng mình.

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi nhưng chân thành khiến Jisoo cảm thấy nhẹ lòng hơn, dù chỉ một chút. Nhưng khi mọi người rời đi, chỉ còn lại chị và dòng sông Sein tĩnh lặng, Jisoo lại để mình chìm vào những suy tư.

Jisoo đứng đó, giữa cảnh sắc lộng lẫy của Paris nhưng trong mắt chị tất cả chỉ là bức phông nền vô hồn cho một tâm trạng hoang hoải. Đôi mắt chị nhìn qua lớp ánh sáng như tìm kiếm gì đó trên mặt nước nhưng thứ phản chiếu trở lại chỉ là vẻ u buồn trong đáy mắt của chính mình. Paris đẹp đẽ nhưng trong lòng chị mọi cảnh sắc chỉ là những mảng màu nhòe nhoẹt không còn mang đến cảm giác rung động.

Peter Philips tiến đến bên cạnh Jisoo và bắt đầu nói với chị về những thứ nhỏ nhặt trong công việc, đôi mắt của vị giám đốc sáng tạo sáng rực như tia nắng sớm rọi trên dòng sông, tràn đầy niềm đam mê và mong đợi. Jisoo đáp lại từng câu, từng lời một cách hoàn hảo, không một từ nào dư thừa, không một lời nào lạc điệu. Nhưng trái tim chị như chìm sâu dưới dòng nước Seine, lặng lẽ trôi cùng những ký ức cũ. Những hình ảnh hiện lên trong tâm trí: bàn tay Jennie nắm lấy tay chị, hai người từng cùng nhau bước đi dưới ánh đèn vàng của tháp Eiffel, đôi mắt trong veo của Jennie phản chiếu bầu trời đêm. Những khoảnh khắc ấy nay đã xa xăm như ánh sao, chỉ để lại những vệt sáng mơ hồ trong tâm trí chị.

Peter vẫn không nhận ra sự u buồn ẩn dưới lớp mặt nạ kiên định của Jisoo. Sau khi ông rời đi Jisoo lại dùng đôi mắt dõi theo dòng nước lấp lánh. Dòng sông Seine chảy xuôi như thời gian vô tình, mang theo tất cả và cả Jisoo cũng đang trôi giữa dòng chảy ấy, mất hút giữa bức tranh Paris xa lạ.

Paris trông thật bình yên nhưng dưới vẻ tĩnh lặng ấy chị cảm nhận như đang ngồi giữa một thế giới khác biệt – một thế giới không có Jennie, không có ai có thể nắm tay chị giữa cuộc đời mịt mù phía trước.

Jisoo biết Jennie đang ở Paris và suốt mấy ngày nay chị đã không ngừng gọi cho nàng, hy vọng nhận được một hồi đáp dù chỉ là một tin nhắn ngắn ngủi. Nhưng tất cả những gì chị nhận lại chỉ là tiếng "tút tút" đơn điệu lạnh lẽo từ đầu dây bên kia. Cảm giác như có một bức tường vô hình dựng lên giữa hai người mà dù cố đến mấy chị vẫn không thể bước qua.

Khi chị đang mơ màng nhìn về phía xa, nghĩ đến lần cuối cả hai đi dạo cùng nhau ở thành phố này, một nhiếp ảnh gia nhẹ nhàng tiến đến, cúi đầu xin phép:

- Miss Kim Jisoo, xin lỗi vì đã làm phiền nhưng chúng tôi rất mong có vài tấm ảnh. Cô có thể tạo dáng không?

Jisoo quay lại, nhanh chóng nở một nụ cười duyên dáng, ánh mắt bỗng như bừng sáng trở lại dù trong lòng chị chỉ là những nỗi buồn âm ỉ.

- Tất nhiên rồi.

Giọng chị nhẹ nhàng, dễ chịu và nụ cười kia như một lớp mặt nạ hoàn hảo.

Chị tạo dáng giữa không gian tráng lệ của Paris và ánh nắng sớm, trong ánh đèn flash và ánh mắt ngưỡng mộ từ nhiếp ảnh gia. Những bức ảnh ghi lại Jisoo với vẻ ngoài rạng rỡ, thanh lịch và trong khoảnh khắc đó chị vẫn không ngừng nghĩ đến Jennie. Nàng từng là nguồn động viên mỗi khi chị mệt mỏi, là người đứng phía sau sân khấu cổ vũ chị vượt qua những áp lực nghề nghiệp. Giờ đây chị phải tự mình đối mặt, phải tự tạo nên nụ cười mà từng có nàng san sẻ.

Giữa khung cảnh hoàn mỹ của Paris, vẻ đẹp của Jisoo được ghi lại trọn vẹn, nhưng sâu thẳm chiếc máy ảnh không thể phản chiếu được cảm giác trống trải trong lòng chị. Khi Jisoo nhìn vào trong ống kính, sự giả dối ở sâu trong lòng như được phản chiếu vạch trần ra một tâm hồn đầy lỗ hổng của chị. Mọi thứ xung quanh vẫn ồn ào, vẫn hào nhoáng, còn Jisoo dù vẫn nở nụ cười quen thuộc, vẫn tạo dáng chuyên nghiệp lại như đang trôi dạt giữa dòng đời mênh mông mà không có điểm tựa.

...

Jisoo trở về khách sạn sau một ngày dài, ánh đèn neon của Paris lấp lánh xuyên qua khung cửa sổ tạo nên một bức tranh huyền ảo đầy màu sắc. Tuy nhiên, trong mắt chị vẻ đẹp rực rỡ ấy dường như chỉ là một lớp vỏ bọc cho những nỗi buồn đang tràn ngập trong lòng. Cảm giác cô đơn bao trùm chị như những đám mây u ám trên bầu trời vào buổi hoàng hôn, nơi ánh sáng và bóng tối giao thoa tạo nên một khung cảnh vừa đẹp vừa bi thương.

Ngồi bên cửa sổ, lòng Jisoo đầy nỗi trăn trở. Chị mở ra bản hợp đồng nghệ thuật từ YG, những dòng chữ in trên giấy như lướt qua trước mắt mà không thể chạm đến trái tim chị. Đặt bút xuống có nghĩa là tiếp tục gắn bó với cuộc sống sân khấu nhưng lại đồng nghĩa với việc phải gạt bỏ những phần đời riêng tư mà chị đang khao khát. Chị nhớ lại những buổi biểu diễn sôi động, những khoảnh khắc bùng nổ khi đứng trên sân khấu, ánh đèn soi sáng khắp nơi, tiếng vỗ tay vang dội như một bản giao hưởng của tình yêu từ người hâm mộ. Nhưng giờ đây tất cả những điều ấy trở nên xa vời, như một giấc mơ đã ngủ quên.

Ánh mắt chị dừng lại ở tháp Eiffel, ngọn tháp kiêu hãnh đứng vững giữa lòng thành phố lấp lánh dưới ánh đèn như một biểu tượng của sự lãng mạn. Chị lại nhớ về những ngày còn cùng Jennie nắm tay nhau đi dạo dưới tháp, cười đùa và chia sẻ những ước mơ về tương lai. Thời điểm đó mọi thứ có vẻ đơn giản và ngọt ngào nhưng giờ đây chị cảm thấy như bị mắc kẹt trong một trò chơi không hồi kết, nơi trái tim không ngừng khao khát nhưng lại không thể với tới.

Những ký ức đẹp đẽ như dòng chảy của sông Seine, vừa nhẹ nhàng vừa mãnh liệt. Chị tự hỏi liệu mình có còn đủ can đảm để theo đuổi những gì mình mong muốn hay không. Cảm giác mỏi mệt ập đến như một cơn sóng cuốn trôi đi những hoài bão và ước mơ mà chị đã từng nuôi dưỡng. Phải chăng chị đang đứng trước ngã rẽ của cuộc đời, nơi một lựa chọn sai lầm có thể dẫn đến những hệ lụy không thể đoán trước?

Cuối cùng, chị đặt những tờ giấy ấy xuống, đôi tay run rẩy như thể đang cố gắng buông bỏ một gánh nặng. Jisoo nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu cảm nhận không khí lạnh của Paris len lỏi qua những khe hở của cửa sổ. Đêm nay, thành phố này dường như tĩnh lặng hơn bao giờ hết nhưng trong lòng chị mọi thứ lại rối ren và bão tố. Jisoo khẽ đưa ra quyết định cho cuộc đời mình – một quyết định sẽ mãi là của riêng chị, không còn những ánh đèn rực rỡ hay tiếng hò reo vang dội, chỉ có trái tim chị và con đường mới mà chị sẽ chọn bước đi.

Ánh mắt chị lần nữa quay về phía tháp Eiffel như thể nơi ấy chứa đựng tất cả những kỷ niệm ngọt ngào và đau thương. Jisoo khẽ mỉm cười dù cho nước mắt đã lăn dài trên má, chị quyết tâm phải tìm lại ánh sáng cho chính mình. Bởi vì chị hiểu rằng, để bước tiếp trong cuộc sống đôi khi chị phải tự tay thắp sáng ngọn lửa trong lòng mình, ngay cả khi nó có thể chỉ là một ngọn nến nhỏ trong bóng tối của Paris.

_

Cứ 100vote sẽ có chap mới cho cả nhà yêu. Và như mọi người đã biết thì fic được viết dựa trên những sự kiện đã xảy ra của BLACKPINK nhưng mà kết cục thì nó sẽ khác nhé. Cảm ơn ạ~

Chương trước Chương tiếp
Loading...