JenSoo • Đồng Nghiệp Là Thẳng Nữ

Chap 35



Không gian tối tăm của căn phòng khách sạn bao phủ bởi ánh đèn đường mờ nhạt từ bên ngoài hắt vào tạo nên những chiếc bóng đổ lên sàn gỗ lạnh lẽo. Jennie hít sâu một hơi, khẽ gõ cửa phòng của Jisoo. Đợi một hồi không có dấu hiệu gì cho thấy chị sẽ ra mở. Nàng định quay đi thì cánh cửa bất ngờ mở ra và đôi mắt long lanh của Jisoo hiện lên trước mặt Jennie. Chị vẫn đẹp như thường lệ nhưng trong đôi mắt ấy có chút xa cách khiến trái tim của Jennie thổn thức.

- Jennie, có gì thì nói ở ngoài đi.

Giọng Jisoo mệt mỏi cùng tránh né, không khỏi pha thêm một chút gượng gạo.

Jennie không đáp lại, chỉ bước gần hơn, ánh mắt nàng sắc lẻm, nói:

- Nếu chị không cho em vào... em sẽ hôn chị và để cho tất cả cánh nhà báo ngoài kia chụp lại.

Câu nói đầy thách thức và bướng bỉnh của Jennie khiến Jisoo sững lại. Chị hiểu quá rõ tính cách của Jennie, biết rằng nàng sẽ làm điều nàng nói. Ánh mắt chị thoáng dao động, cuối cùng chị lùi bước sang một bên, nhường lối cho Jennie bước vào. Jennie bước vào phòng, không chút do dự nằm xuống giường, ngả đầu trên chiếc gối mềm mại. Ánh đèn mờ chiếu rọi làm nổi bật những đường nét trên khuôn mặt nàng. Trong khi đó Jisoo không quay lại mà tiếp tục sắp xếp hành lý. Chị muốn rời khỏi London, trở về Hàn Quốc càng sớm càng tốt.

Jennie nhìn chằm chằm vào tấm lưng của Jisoo, không giấu nổi sự tức giận và thất vọng:

- Tại sao chị luôn trốn tránh em?

Jennie khẽ hỏi, giọng nàng tràn đầy nỗi đau. Nhưng Jisoo không trả lời. Chị vẫn gập từng chiếc áo một cách gọn gàng, đôi tay thoăn thoắt như muốn dồn tất cả những suy nghĩ của mình vào hành động ấy. Jennie không thể kiềm chế được nữa, nàng lao đến đè Jisoo xuống sàn, đôi mắt ánh lên sự giận dữ và quyết tâm.

- Chị có nghe em nói không?

Jennie gắt lên, tay nàng giữ chặt vai của Jisoo. Rồi nàng cúi xuống, cắn mạnh vào cần cổ trắng ngần của chị như muốn đánh thức cảm xúc đã bị chôn vùi. Nhưng Jisoo vẫn không phản ứng, chỉ lặng yên để mặc cho Jennie muốn làm gì thì làm. Điều này càng khiến Jennie trở nên đau đớn hơn. Nàng bật khóc, nước mắt lăn dài trên má:

- Em xin lỗi chị, Jisoo. Em sẵn sàng vượt qua mọi thứ để ở cạnh chị. Đừng đẩy em ra nữa...

Jennie nấc nghẹn, đôi mắt nàng lấp lánh trong ánh sáng yếu ớt của căn phòng. Jisoo nhìn Jennie, trong một khoảnh khắc chị đã yếu lòng, những lớp vỏ bọc mà chị xây dựng bấy lâu nay như bị phá vỡ. Jennie chậm rãi cúi xuống, khẽ khàng hôn lên đôi môi trái tim của Jisoo. Đôi môi ấy thật mềm mại và ấm áp, một cảm giác mà Jennie đã đánh mất từ rất lâu.

- Em sẽ không bao giờ làm tổn thương chị, Jisoo. Em hứa.

Jennie thì thầm, môi nàng vẫn lướt nhẹ trên môi của chị.

Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên. Jisoo giật mình đẩy Jennie ra, vội vàng đứng dậy đi đến mở cửa. Khi cánh cửa mở ra, Chaeyoung bất ngờ lao vào lòng chị, khóc nức nở, nỗi đau trong em dường như muốn xé toạc cả không gian tĩnh lặng của căn phòng. Jennie cũng bị tiếng khóc của Chaeyoung làm giật mình. Hai người dìu em lại giường ngồi, cả hai khuôn mặt đầy lo lắng.

- Chaeyoung, chuyện gì đã xảy ra?

Jisoo dịu dàng hỏi, tay chị vuốt nhẹ tóc của em như muốn xoa dịu nỗi đau đớn ấy. Chaeyoung không trả lời ngay, những giọt nước mắt cứ thế tuôn trào, từng cơn nấc nghẹn ngào khiến em khó thở. Mãi một lúc sau, em mới thốt lên những lời khó khăn:

- Em... em vừa nói chuyện với Lisa... cậu ấy nói rằng chúng ta là nghệ sĩ, nên không thể yêu... Nhưng em biết... em biết cậu ấy đã phải lòng một người khác rồi.

Giọng Chaeyoung đầy oán hận và đau khổ, mỗi từ ngữ như một mũi dao đâm vào tim. Jisoo thở dài, ánh mắt chị ngập tràn sự thông cảm và đau lòng. Chị ôm lấy Chaeyoung, không nói gì, chỉ lặng lẽ để em khóc trên vai mình. Cả Jennie và Jisoo đều biết rõ về mối quan hệ mập mờ giữa Chaeyoung và Lisa. Ai cũng thấy nhưng không ai dám nói ra vì đó là thứ tình yêu bị kìm nén, bị bóp nghẹt trong một thế giới mà công chúng không cho phép những cảm xúc đó tồn tại.

- Tại sao lại đối xử với em như vậy chứ?

Chaeyoung nức nở.

- Tại sao lại phải dùng cái lý do là nghệ sĩ để chối bỏ tình cảm của mình?

Jisoo nhìn Chaeyoung, đôi mắt chị dường như trở nên trong suốt. Những lời nói của em như ánh sáng đâm xuyên qua bóng tối dày đặc trong lòng chị, khiến chị nhận ra sự thực tàn khốc về những gì mình đã tự huyễn hoặc bấy lâu nay. Đôi môi chị khẽ run rẩy và ánh mắt chị chợt trở nên mờ mịt. Khi Chaeyoung nhào vào phòng khóc nức nở, Jisoo như bị thức tỉnh khỏi những mộng tưởng mờ ảo. Những giọt nước mắt của Chaeyoung không chỉ là sự đau khổ của một người con gái mất đi tình yêu đơn phương mà còn là tiếng vang vọng của những áp lực, những đau thương mà một nghệ sĩ phải chịu đựng. Chaeyoung, với sự trẻ trung và hồn nhiên đã phải trải qua những nỗi đau mà Jisoo không bao giờ muốn nhìn thấy ở Jennie. Và chính những giọt nước mắt đó đã đẩy chị đến một sự giác ngộ cay đắng.

Khi ôm lấy Chaeyoung, cảm nhận được sự yếu đuối của em, Jisoo biết rằng tình yêu trong thế giới của họ sẽ mãi mãi là điều không thể. Nó giống như một giấc mơ ngọt ngào nhưng đầy đắng cay, một mơ tưởng không có kết cục tốt đẹp. Chị nhớ đến những lần mình và Jennie ở bên nhau, những cái nhìn trộm, những cái chạm tay vụng trộm mà không ai biết. Nhưng chị cũng biết rằng, tình yêu đó sẽ chẳng thể nào vượt qua được bức tường của ngành công nghiệp giải trí.

Jennie thấy vậy, lòng nàng chợt đau nhói. Nàng gọi tên chị:

- Jisoo, chị nghe em nói đi... Chị đừng nghĩ ngợi nữa...

Nhưng Jisoo ngoảnh mặt đi, không muốn nghe thêm một lời nào nữa. Jisoo đã thầm tự trách mình vì đã không thể làm tốt hơn, vì đã không đủ dũng cảm để yêu Jennie như nàng xứng đáng được yêu. Nhưng khi nghe những lời trách móc của Chaeyoung, chị cảm thấy như có một lưỡi dao sắc nhọn cắm vào trái tim mình. Chị không thể để bản thân và Jennie rơi vào tình trạng tương tự, không thể để tình yêu của họ trở thành một nỗi đau không lối thoát. Ánh mắt chị dần dần trở nên lãnh đạm hơn, quyết định từ bỏ đã được chị khắc ghi trong lòng từ khoảnh khắc ấy.

Chaeyoung sau khi khóc đến mệt lả người, cuối cùng cũng nằm xuống giường, đôi mắt đỏ hoe và giọng nói khàn đặc:

- Em sẽ từ bỏ... Từ bỏ cái tình yêu không có kết quả này...

Em thở dài, từng câu nói vang lên trong bóng tối như một lời tự nhủ với chính mình.

- Ngày mai, mắt em sẽ sưng húp lên, trông thật xấu xí.

Jisoo mỉm cười buồn bã, tay chị nhẹ nhàng vuốt tóc Chaeyoung:

- Vậy thì em cứ đeo kính đen vào là được.

Jennie ngồi bên cạnh, cố gắng tạo ra bầu không khí vui vẻ:

- Không sao đâu, cả ba chúng ta đều sẽ đeo kính râm để không ai có thể phân biệt được ai cả.

Chaeyoung bật cười, một nụ cười yếu ớt nhưng đầy chân thành. Em nhắm mắt lại, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, bỏ lại nỗi đau ở phía sau.

Jennie quay sang nhìn Jisoo, ánh mắt nàng như muốn nói điều gì nhưng chị chỉ thở dài, đưa tay ra hiệu bảo nàng hãy giữ im lặng. Jisoo cẩn thận đắp chăn cho Chaeyoung sau đó rời khỏi căn phòng, bước ra ban công. Bên ngoài, gió lạnh lùa qua làn tóc của chị, cuốn theo từng cảm xúc mà chị muốn bỏ lại phía sau. London hiện ra lạnh lẽo, những dãy đèn đường sáng mờ trên những con phố vắng người, bầu trời đêm u ám như chứa đựng những bí mật không bao giờ được kể.

Khi Jennie tiến đến bên chị ngoài ban công, Jisoo không còn thấy trái tim mình đập loạn như trước nữa. Thay vào đó, là một sự thanh thản lạ thường – thanh thản của người đã quyết định buông tay, đã chấp nhận rằng tình yêu không phải lúc nào cũng có thể đến được bến bờ hạnh phúc. Những lời nói của Jennie, những lời thuyết phục đầy chân thành, dù đau đớn, không thể nào thay đổi được quyết định của chị. Trái tim của Jisoo đã trở nên cứng cỏi hơn sau những gì chị thấy ở Chaeyoung.

- Chị... không phải vì Chaeyoung mà chị sẽ thay đổi ý định về chúng ta, đúng không?

Jisoo quay lại, đôi mắt chị đượm buồn nhưng kiên định:

- Jennie, em không hiểu... Áp lực của ngành giải trí không chỉ đến từ công chúng, mà còn từ chính chúng ta. Chaeyoung nói đúng... Em cũng thấy rồi đấy, tình yêu trong thế giới này sẽ chỉ mang đến đau khổ.

Jennie không chấp nhận, nàng giữ chặt lấy tay của Jisoo:

- Nhưng chúng ta có thể thử! Em không sợ gì cả, miễn là có chị bên cạnh!

Nhưng Jisoo lắc đầu, ánh mắt chị đã trở nên sắc lạnh và bình tĩnh sau khi chứng kiến sự suy sụp của Chaeyoung. Jennie là người dám yêu, dám đấu tranh cho tình yêu của mình. Nàng không ngại bày tỏ cảm xúc, không ngại đối diện với mọi hậu quả. Nhưng Jisoo thì khác. Chị luôn lo sợ cho tương lai, lo sợ rằng tình yêu của mình sẽ làm tổn thương Jennie, lo sợ rằng cả hai sẽ không thể đứng vững trước áp lực của thế giới này. Mỗi lần Jennie cố gắng tiến gần hơn, Jisoo lại lùi một bước, và chị cảm thấy mình như kẻ hèn nhát, một kẻ mãi mãi không dám đối diện với sự thật trong lòng.

- Không, Jennie... Chị không muốn em phải chịu đựng những gì mà Chaeyoung đang trải qua.

Jennie nhận ra ánh mắt cương quyết của Jisoo, một ánh nhìn mà nàng biết mình không thể lay chuyển. Sự tức giận và bất lực trào dâng, Jennie siết chặt tay chị hơn, đôi mắt nàng ánh lên sự đau khổ.

- Vậy thì... chúng ta không bao giờ có cơ hội sao? Jisoo... Em sẵn sàng từ bỏ tất cả để ở bên chị!

Jennie nói, giọng nàng lạc đi trong gió đêm, đôi tay vẫn không buông lỏng. Jisoo khẽ mỉm cười, một nụ cười buồn bã như đang nói lời từ biệt. Chị nhẹ nhàng gỡ tay Jennie ra, từng ngón tay của nàng như đông cứng lại trong cơn gió lạnh.

- Jennie, chị biết... tình cảm của chúng ta... Nhưng không thể. Chúng ta đều biết mình đang sống trong một thế giới mà mỗi hành động, mỗi cảm xúc đều bị phơi bày và phán xét. Chị không muốn điều đó và chị cũng không muốn em phải trải qua những áp lực đó.

Jennie lắc đầu, nước mắt nàng tuôn rơi không thể kiềm chế.

- Đừng nói như vậy, Jisoo... Chị đừng bỏ cuộc mà! Chúng ta có thể cùng nhau vượt qua!

Giọng nàng đứt quãng trong những tiếng nấc nghẹn.

Jisoo lặng lẽ đưa tay lên lau đi giọt nước mắt trên má Jennie, rồi quay người, nhìn xuống những ánh đèn London lấp lánh phía dưới. Thành phố này, với những con phố trải dài và những bóng đèn nhấp nháy đã chứng kiến bao nhiêu câu chuyện tình yêu, bao nhiêu niềm vui và nỗi buồn. Đêm nay, nó lại chứng kiến thêm một câu chuyện buồn.

- Chị không còn đủ sức để chiến đấu nữa, Jennie...

Jisoo nói nhỏ, giọng chị nhẹ nhàng như cơn gió nhưng từng lời lại như một nhát dao cắt ngang trái tim Jennie.

Nàng đứng đó, không biết phải nói gì thêm. Cảm giác mất mát bao trùm lấy nàng như thể cả thế giới này đang sụp đổ ngay trước mắt.

Jennie lặng lẽ quay người bước vào trong phòng để lại Jisoo đứng một mình ngoài ban công. Bóng dáng nàng biến mất trong căn phòng khách sạn tối tăm và tiếng cửa đóng lại như một lời kết thúc cho câu chuyện giữa hai người. Khi Jennie rời đi, mang theo tất cả những hy vọng mong manh mà nàng từng dành cho Jisoo, chị chỉ biết đứng lặng im nhìn theo. Ánh đèn thành phố London dần mờ đi trong làn sương mù và tiếng ồn ào của thành phố vẫn vang vọng như thể nhạo báng sự cô độc của chị. Bóng tối dần bao phủ lấy Jisoo và trong giây phút ấy chị nhận ra rằng mình đã đánh mất một điều gì đó quý giá nhưng cũng là điều mà chị không bao giờ có thể nắm giữ được.

Chị không khóc, vì nước mắt đã khô cạn từ lâu. Nhưng cảm giác mất mát vẫn cứ đè nặng lên trái tim chị như một bóng ma luôn ám ảnh không buông. Jisoo hít một hơi thật sâu, cảm nhận làn gió lạnh buốt đang lùa qua mái tóc. Những suy nghĩ về tương lai mờ mịt, về những áp lực và những điều chị không thể thay đổi dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Jisoo biết rằng quyết định của mình sẽ khiến Jennie tổn thương và nó cũng đã cướp đi một phần trái tim của chính chị. Nhưng chị không còn sự lựa chọn nào khác. Tình yêu của họ mãi mãi sẽ là một bí mật được giấu kín, một câu chuyện không bao giờ có kết cục. Như những cơn gió lạnh buốt của London đêm nay, tình yêu ấy sẽ trôi đi, mang theo những nỗi niềm chưa kịp thổ lộ, những lời chưa bao giờ được nói ra.

Jisoo đứng đó, nhìn xuống thành phố London trong đêm. Gió lạnh mang theo hơi ẩm của dòng sông Thames thổi qua mặt chị như muốn cuốn đi những nỗi niềm chất chứa bấy lâu nay. Trong lòng chị, một nỗi trống trải lạ thường dần dần lấn át.

Những lời nói của Chaeyoung, những giọt nước mắt của em, đã khiến Jisoo nhận ra rằng tình yêu của chị với Jennie cũng chỉ là một ảo tưởng vô vọng. Đã đến lúc phải từ bỏ, không chỉ vì bản thân chị mà còn vì cả Jennie – người mà chị luôn muốn bảo vệ.

Jisoo nhắm mắt lại, lặng lẽ hít vào một hơi thật sâu. Chị đã từng mơ về một tương lai mà hai người có thể hạnh phúc bên nhau, nhưng giờ đây những giấc mơ ấy đã bị cuốn trôi theo dòng sông thời gian. Áp lực của ngành giải trí không chỉ đến từ bên ngoài mà còn là những kỳ vọng vô hình đè nặng lên mỗi người nghệ sĩ. Chị không muốn Jennie phải chịu đựng những tổn thương mà Chaeyoung đã trải qua.

Gió London vẫn thổi, mang theo hơi lạnh của đêm và những lời tâm sự không bao giờ được nói ra. Jisoo lặng lẽ đứng nhìn xa xăm, đôi mắt chị thấm đẫm ánh đèn đường mờ ảo. Giữa bóng đêm mịt mù, Jisoo thở dài, đôi mắt chị hướng về khoảng không vô tận phía xa. Chị biết, tình yêu của họ sẽ mãi mãi là một bí mật, một câu chuyện không ai biết đến, chỉ tồn tại giữa những cơn gió đêm lạnh buốt của London, giữa ánh đèn vàng vọt mờ ảo và những lời thầm thì bị chôn giấu trong trái tim từng người nghệ sĩ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...