JenSoo • Đồng Nghiệp Là Thẳng Nữ
Chap 34
Sân khấu tại HYDE PARK trở nên rực rỡ và sôi động hơn bao giờ hết khi BLACKPINK xuất hiện. Hàng nghìn ánh đèn flash liên tục lóe lên, chiếu sáng cả không gian rộng lớn. Tiếng hò reo của khán giả như vỡ òa, hòa cùng nhịp trống dồn dập tạo nên bầu không khí sôi động, nóng bỏng đến mức như muốn đốt cháy tất cả. Tiếng gọi tên các thành viên vang lên không ngớt - "Jisoo!", "Jennie!", "Lisa!", "Chaeyoung!" - từng tiếng la hét, từng giọng nói đầy phấn khích đẩy cao nhịp tim của mọi người trong đám đông. Khung cảnh ngập tràn tiếng nhạc, tiếng hò reo đốt cháy cả một khoảng trời London.Jisoo với vẻ tự tin và chuyên nghiệp quay sang Jennie khi hát những câu cuối cùng của bài "Forever Young" để kết thúc một màn trình diễn kéo dài hàng giờ đồng hồ. Khi ánh đèn sân khấu dịu đi để tập trung vào đoạn cuối chị bắt gặp ánh mắt của Jennie đang nhìn mình chăm chú. Một nụ cười nhẹ thoáng qua khuôn mặt Jennie trước khi nàng tiến đến, vòng tay ôm lấy chị. Jisoo sững người, trái tim chị như ngừng đập trong một thoáng. Tuy nhiên, chị nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục biểu diễn như thể không có gì xảy ra để không làm khán giả nhận ra sự ngỡ ngàng của mình.Jennie giữ nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Jisoo như một cái chạm vô tình. Chỉ một thoáng nhưng ánh mắt nàng lại toát lên sự sâu sắc mà chỉ Jisoo mới nhận thấy. Nội tâm Jisoo trào dâng một cảm xúc hỗn loạn nhưng chị vẫn cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh. Jisoo quay sang nhìn Chaeyoung và Lisa - hai đứa em đang nhiệt huyết nhảy múa, hòa nhịp cùng tiếng nhạc sôi động. Chị mỉm cười, thầm cảm thán trước tinh thần kiên cường của Chaeyoung. Dù có chuyện gì xảy ra em luôn đem đến trạng thái tốt nhất trên sân khấu, luôn biết cách tự phục hồi dù có khó khăn đến đâu. Thỉnh thoảng, Lisa và Chaeyoung vẫn có những phút giây không kiểm soát được cảm xúc và tranh cãi, mang biểu cảm không tốt đến sân khấu nhưng Jisoo hiểu rằng người hâm mộ sẽ luôn tha thứ cho những lỗi lầm nhỏ nhặt ấy.Sau khi kết thúc màn trình diễn, BLACKPINK thoái lui vào cánh gà trong tiếng cổ vũ không dứt của khán giả. Chaeyoung vừa bước vào bên trong đã bật khóc. Nước mắt em chảy dài trên má, không kìm nén nổi cảm xúc trước sự nhiệt huyết của đám đông và niềm vui khi nhóm đã hoàn thành một buổi diễn hoàn hảo mà không gặp sơ suất. Lisa đứng cạnh, đôi mắt đỏ hoe ôm nhẹ vai Chaeyoung:- Tớ tự hào về cậu, Chaeyoung. Cậu đã làm rất tốt.Jisoo đứng nhìn hai đứa em, lòng chị tràn đầy sự ấm áp. Dù có những bất hòa, tranh cãi nhưng cuối cùng Lisa và Chaeyoung vẫn luôn sát cánh bên nhau, sẵn sàng ủng hộ và an ủi khi cần. Chị chợt cảm thấy sống lưng có chút lạnh, xoay người lại liền bắt gặp ánh mắt của Jennie. Đôi mắt nàng như muốn lột trần mọi suy nghĩ của chị, sâu thẳm và bí ẩn. Jisoo lập tức quay đi, không muốn đối diện với ánh nhìn ấy, vội vàng chuyển hướng sang nói chuyện với quản lý để tránh sự truy xét của Jennie.Jisoo viện cớ không khỏe và tạm biệt mọi người để trở về khách sạn trước. Lisa và Chaeyoung quyết định đi ăn tối cùng nhau nhưng khi quay sang muốn mời Jennie thì nàng đã biến mất, chỉ để lại cái bóng lướt nhanh đằng sau Jisoo.Jennie bước nhanh theo sau Jisoo, lòng nàng ngổn ngang với bao cảm xúc. Nàng đã nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Jisoo trên sân khấu, sự ngỡ ngàng và xao động thoáng qua mà chị cố giấu kín. Jennie không muốn bỏ lỡ cơ hội để tiếp cận Jisoo để khám phá xem liệu có phải những cảm xúc mà nàng cảm nhận có thực sự tồn tại giữa hai người hay không. Trong lòng Jennie, niềm hy vọng và lo lắng đan xen nhau, khiến bước chân nàng trở nên nhanh hơn, như muốn theo kịp trái tim đang đập mạnh trong lồng ngực.
...
Lisa và Chaeyoung đến một nhà hàng Thái nổi tiếng, ánh đèn vàng ấm áp chiếu rọi lên những món ăn hấp dẫn trên bàn. Chaeyoung nhìn những món ăn quen thuộc trước mặt, mắt em hoen đỏ, những ký ức về thời gian quay show thực tế "BLACKPINK HOUSE" ở Thái Lan ùa về. Em cảm thấy sống lưng tê buốt, như thể từng kỷ niệm ấy đang lần lượt trôi qua trí nhớ của em.Lisa và Chaeyoung ngồi đối diện nhau, không gian nhà hàng mang đến một bầu không khí ấm cúng nhưng lại quá yên tĩnh. Chaeyoung nhìn Lisa, cô vẫn tỏa sáng như thường lệ nhưng hôm nay sự bận tâm trong mắt cô khiến em không thể không chú ý. Bên ngoài, đèn đường phản chiếu qua cửa sổ tạo ra những dải sáng lấp lánh nhưng với Chaeyoung, không gian xung quanh như đang thu nhỏ lại, chỉ còn lại hai người họ.Em biết rằng mình không nên cảm thấy như vậy. Em không nên hy vọng, không nên ảo tưởng rằng Lisa cũng cảm nhận điều tương tự. Những lần Lisa nắm tay em trên sân khấu, hay ôm chầm lấy em khi cùng hát bài ca cuối, Chaeyoung đều phải tự dặn lòng rằng đó chỉ là sự thân thiết giữa những người bạn, những người đồng đội. Nhưng sâu thẳm bên trong trái tim của Chaeyoung không ngừng tự lừa dối chính mình, rằng có lẽ, chỉ có lẽ, Lisa cũng cảm thấy một điều gì đó hơn thế.Chaeyoung ngẩng mặt nhìn Lisa, ánh mắt như muốn tìm kiếm câu trả lời từ cô. Lisa cảm nhận được sự trăn trở và buồn bã của Chaeyoung, lòng cô cũng đau đớn không kém. Cô biết rằng những lời cô sắp nói sẽ khiến Chaeyoung tổn thương nhưng nếu cứ tiếp tục dây dưa cả hai sẽ không bao giờ tìm được lối thoát.Lisa hít một hơi sâu, cắt ngang suy nghĩ của em bằng giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc:- Chaeyoung... tớ nghĩ đã đến lúc chúng ta phải nói rõ với nhau về chuyện này.Chaeyoung giật mình, nhìn thẳng vào đôi mắt của Lisa, ánh mắt đầy kiên định nhưng cũng có chút do dự. Lời nói của Lisa vang lên trong tâm trí em như tiếng chuông báo thức, kéo em ra khỏi những giấc mơ không có lối thoát. Em cảm thấy một nỗi lo sợ mơ hồ dâng lên, như biết trước điều gì đó đau đớn sắp sửa xảy ra.- Tớ nghĩ rằng chúng ta nên dừng lại... Chúng ta chỉ nên là bạn bè thôi.Lời nói ấy như một lưỡi dao cắt ngang qua lồng ngực của Chaeyoung. Em biết điều này sẽ đến nhưng không nghĩ rằng nó lại đến một cách quá phũ phàng như vậy. Mắt em trở nên mờ ảo, em bật cười trào phúng, cố gắng che giấu nỗi đau đang trào dâng trong lòng:- Bạn bè? Vậy ngoài bạn bè, cậu nghĩ giữa chúng ta còn có gì khác nữa sao Lalisa Manobal?Lisa im lặng trong một thoáng, đã bao lâu rồi Chaeyoung đã không gọi tên cô như thế, mỗi lần như vậy cô nghĩ rằng sẽ chỉ trong tâm trạng trêu đùa nhưng hôm nay lại nặng lòng đến lạ, cô ngập ngừng, cố gắng tìm lời giải thích sao cho ít gây tổn thương nhất có thể. Nhưng trong ánh mắt của Chaeyoung, em đã thấy rõ sự thật: Lisa muốn kết thúc mọi sự mập mờ giữa họ, chấm dứt những khoảnh khắc thân thiết mà em đã ngỡ là đặc biệt. Trái tim của Chaeyoung dường như nghẹn lại nhưng em vẫn cố giữ nụ cười trên môi, tiếp tục cuộc trò chuyện như không có gì xảy ra.Lisa siết chặt tay, ánh mắt đầy sự khổ sở:- Chaeyoung, cậu hiểu ý tớ mà. Chúng ta không thể... không nên... Chúng ta là nghệ sĩ, và những cảm xúc này không có chỗ tồn tại trong thế giới của chúng ta.Chaeyoung gật đầu, đôi mắt em đỏ hoe nhưng vẫn cố gắng kìm nén nước mắt. Những giọt nước mắt ấy là biểu hiện của sự giằng xé nội tâm mà em đã giữ kín bao lâu nay. Từng lời nói của Lisa như một cú đấm vào tim nhưng em biết rằng cô ấy nói đúng. Những mối quan hệ không rõ ràng, những tình cảm vượt quá giới hạn sẽ chỉ mang đến rắc rối và đau khổ cho cả hai. Đó là cái giá mà người nghệ sĩ phải trả - luôn giữ khoảng cách và không được để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến sự nghiệp chung. Chaeyoung cũng nhận thức rõ rằng trong thế giới khắc nghiệt của showbiz, những tình cảm như thế không bao giờ nên tồn tại. Là nghệ sĩ, em phải luôn giữ hình ảnh trong sạch và hoàn hảo trước công chúng. Những mối quan hệ thân mật vượt quá ranh giới bạn bè có thể trở thành scandal và đe dọa sự nghiệp của cả nhóm. BLACKPINK không chỉ là một nhóm nhạc mà còn là hình ảnh của hàng triệu người hâm mộ, của những người đã đặt niềm tin và kỳ vọng vào từng bước đi của các thành viên. Một phút giây yếu lòng có thể làm tan vỡ tất cả.Nhưng tình cảm của Chaeyoung dành cho Lisa không thể dễ dàng buông bỏ. Khi ở bên cạnh Lisa, em cảm nhận được sự ấm áp, sự an toàn mà không ai khác có thể mang lại. Có những đêm khi Lisa ôm lấy em thật chặt sau một ngày dài mệt mỏi em cảm thấy như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ, như thể mọi áp lực và định kiến đều tan biến. Nhưng rồi, mỗi khi ánh sáng ban ngày rọi vào, thực tại lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Em chỉ có thể lặng lẽ đứng từ xa dõi theo bước đi của Lisa, tự hỏi liệu mình có quyền giữ lấy chút cảm xúc đó hay không. Nhưng cho đến hôm nay câu trả lời rõ ràng là không.Lisa nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời đã u ám, ánh đèn đường mờ nhạt như thể chia sẻ cùng cô sự nặng nề trong lòng. Cô tự hỏi, sau cơn mưa, liệu trời có lại sáng? - Lát nữa tớ sẽ bay đến Paris tham dự show thời trang Haute Couture của BVLGARI. Chúng ta sẽ không gặp nhau một thời gian dài... nên, nếu có gì muốn nói, hãy nói với nhau bây giờ.Chaeyoung im lặng, cúi đầu xuống, như đang suy nghĩ điều gì đó rất lâu. Em không thể nói được nữa, chỉ tiếp tục ăn, từng chút từng chút, trong im lặng. Mãi một lúc sau em mới ngẩng đầu lên, giọng nói đứt quãng:- Nếu cậu mời tớ đi ăn chỉ để làm tổn thương tớ thì chúng ta nên dừng lại ở đây. Tớ không muốn lại trải qua cảm giác vừa ăn vừa khóc nữa. Tớ biết, giữa chúng ta là không thể... và tớ đã học cách buông bỏ.Lisa chỉ mãi mê chú ý giải quyết vấn đề nên đã bỏ lỡ một từ "lại" quan trọng, có lẽ là Chaeyoung đã vừa ăn vừa khóc nhiều hơn một lần, nhưng vì em che giấu quá sâu, lại cũng không có ai nguyện ý để tìm hiểu.- Chaeyoung à...- Cậu không cần phải nói thêm đâu, Lisa... Tớ hiểu mà.Giọng Chaeyoung khẽ khàng, nhưng không giấu nổi sự đau đớn. Chaeyoung cầm lấy chiếc nĩa, tiếp tục ăn mà không ngẩng đầu lên. Em biết rằng, nếu lúc này em nhìn vào đôi mắt của Lisa thì những cảm xúc kìm nén bấy lâu nay sẽ vỡ òa và em sẽ không thể giữ được sự bình tĩnh nữa. Em không muốn Lisa thấy mình yếu đuối đến thế. Lisa có thể đã chọn con đường của riêng mình nhưng em sẽ không để sự thất bại của trái tim mình làm tổn thương bản thân em thêm một lần nào nữa.Lisa nhìn Chaeyoung, cảm thấy trái tim mình như đang tan nát. Dù đã quyết định rõ ràng cô vẫn cảm thấy mình vừa mất đi một điều gì đó quan trọng. Những giây phút thân mật, những kỷ niệm ngọt ngào giờ đây chỉ còn là quá khứ và cả hai phải học cách bước tiếp, dù điều đó có đau đớn đến đâu.- Vậy... chúng ta vẫn có thể làm bạn, đúng không? Lisa hỏi, giọng cô khẽ run như đang nắm bắt lấy hy vọng cuối cùng. Chaeyoung im lặng hồi lâu, nắm chặt chiếc nĩa trong tay. Mãi một lúc sau em mới ngẩng đầu lên, đôi mắt khẽ nhắm lại để kiềm nén cảm xúc:- Ừ... làm bạn.Chaeyoung cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã biết rằng tình bạn này sẽ không bao giờ còn giống như trước nữa. Những kỷ niệm đẹp, những lần cả hai cùng cười đùa giờ đây đã trở thành quá khứ xa xăm và Chaeyoung sẽ phải học cách chấp nhận sự thật đó, dù có khó khăn đến đâu. Lisa thở phào, mỉm cười, dùng đôi mắt ấy nhìn lấy Chaeyoung.- Thật tốt, Chaeyoung.- Ừ, thật... tốt cho cậu._
Mừng Rosé thống trị bảng xếp hạng nhạc số tặng các độc giả một chap vào hôm nay và một chap vào ngày mai!