JenSoo • Đồng Nghiệp Là Thẳng Nữ

Chap 23



- Oa, thật sự lâu lắm rồi chúng ta mới đi ăn cùng nhau đó!

Chaeyoung với đôi mắt sáng rỡ nhìn Jennie đang ngồi đối diện cùng Jisoo đang ngồi bên phía tay trái của em. Mặc dù em cứ ngỡ chỉ có Jisoo cùng em ăn tối nhưng không ngờ Jennie cũng đến, cơ mà em cũng không quá để tâm đến chuyện này. Càng đông càng vui, cũng tiện hỏi nhau một vài câu mà trước đây chưa kịp hỏi, dạo này lịch trình bận rộn, ngoài cùng nhau đến concert thì chẳng có mấy khi ở cùng nhau cả. Cho nên được đi ăn cùng nhau như thế này đã là may mắn lắm rồi, chỉ thiếu đi một người duy nhất. Chaeyoung mỉm cười với hai người chị của mình, sau đó mới tiếp tục gọi món.

Jisoo cảm thấy không gian có chút ngộp thở, mặc cho căn phòng kín rất rộng rãi, nói không ngoa có thể chứa đến hơn mười người cùng ăn, nhưng hiện tại chỉ có ba người lại khiến chị có cảm giác không thoải mái. Tuy vậy chị cũng không thể hiện cái loại cảm xúc này ra bên ngoài, chỉ im lặng mà nghịch điện thoại của mình.

- Jisoo, chị đã khoẻ hẳn chưa?

Jisoo nghe tên của mình được thốt ra từ miệng của Chaeyoung liền ngẩng mặt lên mà nhìn em, rất nhanh đã nở nụ cười, đáp:

- Chị cảm thấy khoẻ rồi, có thể đứng trên sân khấu. Còn em dạo này thế nào, lịch trình bận rộn nhỉ.

Chaeyoung nghe thế thì chỉ cưởi xoà ra, tay phất phất trước mặt, nói với một tông giọng vui vẻ:

- Không mệt, không mệt, đây là công việc của em mà. Em thích làm việc!

Chaeyoung quả là một diễn viên giỏi, nhưng mà cũng chẳng qua nổi ánh mắt của Jisoo, chị đã nhìn thấy những loại thuốc ở bên trong túi xách của em, mặc dù chị cũng không phải loại người tài giỏi gì nhưng đủ hiểu những thứ thuốc đó là dùng cho chứng đau đầu và mệt mỏi thường xuyên. Nhiều như vậy, có lẽ là nó đã trở thành "vitamin" của riêng em lúc nào không hay.

- Hãy giữ gìn sức khỏe nhé.

Một câu nói không quá dài nhưng đủ để bao hàm tất cả cảm xúc cùng sự lo lắng của Jisoo dành cho Chaeyoung, em có một chút ngẩn người, nhưng cũng nhanh chóng đem chiếc túi xách ở bên chân trái của mình dời sang bên phải, có lẽ em nên cẩn thận trọng trong việc đặt túi xách trong tầm mắt của người khác. Tuy rằng nó chẳng phải là một điều gì xấu xa cả, nhưng em không muốn bệnh tình của mình khiến cho người khác lo lắng, nhất là Jisoo.

- Òm... hai người có biết vì sao Lisa lại không đến không?

Câu nói này phát ra từ miệng của Jennie, nàng không biết rằng mối quan hệ hiện tại giữa hai đứa em của mình đang tệ đến mức nào, nàng cũng không biết là hai người kia đang cố tránh né chủ đề này, nàng chỉ muốn giải toả bầu không khí ngượng ngùng. Nhưng sau câu hỏi của Jennie thì không khí lại trở nên trầm trọng hơn, có lẽ nàng đã nói sai một điều gì chăng. Nhưng khi suy nghĩ lại câu hỏi của nàng đều rất đỗi bình thường, chẳng có gì quá phận cả.

Khi Jisoo bối rối nhìn lấy Chaeyoung không biết nên giải vây như thế nào thì em đã nhanh chóng mỉm cười, một nụ cười vô cùng dịu dàng, giống như mọi chuyện chẳng có gì to tát cả.

- Em đã nhắn tin cho cậu ấy rồi. Nhưng mà có lẽ lịch trình của cậu ấy khá dày đặc, cho nên không thể đến đây được.

Chaeyoung vừa dứt lời thì cũng nhận được cái gật đầu từ Jennie, em cũng chưa có ý định để tâm sự chuyện tình cảm này cho nàng nghe. Tuy rằng trước đây hai người thường xuyên nói chuyện phiếm với nhau và thường xuyên tâm sự những chuyện rối rắm xung quanh cuộc sống của mình, nhưng hiện tại lại cảm giác có chút cách xa, việc tâm sự cũng chính là một chuyện khó nói.

- Concert của chúng ta ở đất nước này sẽ khá dài ngày, hai người các chị đã có dự định đi đâu chưa?

Câu hỏi này khiến cho cả hai người đang không biết nói gì lại càng thêm im lặng, Jisoo thì chú tâm vào những chiếc đũa cùng chiếc muỗng ở trên bàn, đột nhiên lấy khăn giấy ra bắt đầu lau chùi bọn chúng mặc cho chúng đã rất sạch sẽ. Jennie nhìn thấy phản ứng như vậy của chị thì không khỏi phụt cười, điệu cười của nàng làm thu hút cả hai người kia, nhưng nàng không ngừng lại được, Kim Jisoo luôn đáng yêu như vậy.

Jennie cố trấn tỉnh lại cơn buồn cười ở trong người mình, chậm rãi hỏi lại Chaeyoung:

- Chị vẫn chưa có dự định đi đâu hết, còn em thì sao?

Chaeyoung đặt khuỷu tay lên bàn, nâng cằm của mình lên mu bàn tay, chu ra đôi môi hồng nhuận ra vẻ như đang đăm chiêu suy nghĩ một cái gì đó quan trọng lắm. Em cũng chưa dự định bản thân sẽ đi đâu cả, bởi vì đây là quê hương của em, những nơi em muốn đi đều đã đi qua hết rồi, nếu bây giờ có đi thì cũng chỉ là quay trở lại mà thôi, em cũng không đặc biệt muốn đến nơi nào cả, đi một mình thì nơi nào chẳng giống nhau.

- Em cũng không, chẳng đặc biệt muốn đi đâu cả.

Nghe được lời này từ Chaeyoung mắt Jisoo liền sáng lên, tay chị liền chạm vào mu bàn tay của em và nói:

- Vậy chúng ta hãy đến công viên đi!

Lời mời đột xuất đến từ Jisoo khiến cho Chaeyoung có chút sững người, chị phải biết rằng em chẳng bao giờ có thể từ chối được những lời mời từ chị. Nếu nói em lậm chị thì cũng không phải không đúng bởi vì bất cứ điều gì mà chị nói ra em đều sẽ đáp ứng. Nhưng mà trong lời nói của Jisoo chỉ có "chúng ta" hiển nhiên là không kèm thêm một người nào khác. Chaeyoung ngại ngùng nhìn qua Jennie, sau đó nàng chỉ mỉm cười để xoa dịu đi bầu không khí có chút ngượng ngùng.

Chaeyoung chữa cháy, hỏi Jennie:

- Chị đi với em và Jisoo unnie nhé!

Đáp lại lời của Chaeyoung chỉ là một cái lắc đầu đến từ Jennie, nàng mỉm cười và nhìn vào hai người, đáp:

- Không, em và Jisoo cứ đi đi, chị có lịch trình riêng rồi.

Jennie nói như vậy không phải vì nàng có lịch trình riêng, vì đã tổ chức concert thì làm gì có lịch trình nào xen kẽ vào. Chỉ là nếu như chị không muốn nàng đi cùng thì nàng sẽ không đi, tránh làm cho hai người luôn rơi vào tình trạng xấu hổ, có lẽ nàng đang học cách buông một người vốn dĩ đã luôn đợi chờ mình. Chính tay nàng đã phá hủy đi mọi thứ, nàng cũng không thể cứu vãn được gì cả.

- Thức ăn của quý khách đây ạ.

Bồi bàn tiến vào và đặt lên bàn những món ăn nóng hổi kèm theo đó là một chiếc lẩu nho nhỏ dành cho ba người, khi thấy lẩu cùng với rau mùi thì Jennie không ngăn được cảm giác "kinh hãi" mà đưa tay lên che lấy chiếc mũi của mình, nàng thật sự không thích mùi hương của loại rau này một tí nào. Không nói đến ăn, chỉ cần ngửi thôi nàng đã cảm thấy vô cùng khó chịu, không hiểu tại sao mọi người có thể ăn chúng được chứ. Có lần đi ăn lẩu cùng với các thành viên, Jennie đã ngồi giữa hai người biết ăn rau mùi đó chính là Jisoo và Chaeyoung. Nàng nhớ rằng hôm đó nàng đã chạy vào nhà vệ sinh trên dưới hai lần và mặt nàng lúc đó còn xanh hơn cả rau mùi nữa.

Từ đó về sau Jennie Kim thề rằng, nếu như rau mùi ở hướng Đông nàng chắc chắn sẽ đi về phía Tây.

Rút kinh nghiệm lần trước cho nên Jennie đã không ngồi giữa hai người bọn họ nữa. Nhưng chính là mùi hương của rau mùi quá mạnh mẽ, mạnh đến mức khiến cho đầu óc của nàng có chút choáng váng. Jisoo có thể thấy được biểu hiện đó của nàng, chị liền nhanh chóng rót ra một cốc nước đưa đến trước mặt. Khi nàng vừa đưa tay xoa trán thì đã thấy cốc nước trước mặt mình, nàng nhìn lấy chị và cười rộ lên.

- Rau mùi của món này nhiều thật ấy nhỉ.

Jennie nhìn ra một bàn đầy ắp những rau mùi, gương mặt có chút hoảng sợ nhưng cũng cố gắng kiềm chế, Jisoo thấy thế liền không nhịn cười được mà bật ra tiếng cười khe khẽ. Chaeyoung cũng không phải là một người thích ăn rau mùi lắm, cho nên cũng có thể hiểu được cảm giác của Jennie.

- Em nghĩ cũng nhiều thật, chúng ta nên bảo nhân viên dọn xuống một ít.

Khi Chaeyoung định gọi nhân viên tiến đến dọn rau xuống bên dưới thì Jisoo lại bắt lấy cánh tay của em và nói:

- Em thử ăn xem, có thể là rất hợp với khẩu vị của em, ví dụ như rau ngò khuấy vào chung với sốt đậu, thử đi Chaeyoung, rất ngon đấy!

Lời vừa dứt liền nghe được tiếng nôn từ phía Jennie, nàng xanh xao gương mặt, nàng không thể tưởng tượng được mùi vị của hai thứ đó trộn lẫn vào nhau sẽ kinh khủng đến mức nào, chỉ vừa nghĩ đến nàng đã muốn nôn, không thể ngăn lại được cơn nhợn ói ở trong người liền phát ra thêm vài tiếng nôn khan khiến cho hai người bên kia nổi da gà.

- Em... oẹ... xin lỗi... oẹ... em ra ngoài... oẹ!

Jennie đỏ mắt, nhanh chóng lấy tay chặn lại miệng nhỏ của mình và chạy như bay ra bên ngoài. Chaeyoung cùng Jisoo ngồi đó ngơ ngác nhìn bóng lưng đã khuất của Jennie rồi lại nhìn nhau, cuối cùng bật cười, không ngờ là Jennie Kim lại kỳ thị rau mùi đến như vậy, nếu như rau mùi có thể nói, chính là nói một câu: "Tôi chẳng làm gì cả, ai cũng xứng đáng được yêu thương."

- Em ăn trước đi, chị đi xem em ấy như thế nào đã.

Tuy rằng cảm thấy Jennie rất buồn cười nhưng Jisoo cũng cảm thấy khá lo lắng cho nàng, cho nên chị liền nói vài câu với Chaeyoung rồi nhanh chóng đi theo hướng mà nàng vừa rời đi.

Sau khi vừa bước vào phòng vệ sinh thì đã nghe được tiếng nôn thốc nôn tháo của Jennie, Jisoo đứng ở bên ngoài cánh cửa để chờ nàng nôn xong. Khoảng hai phút sau đó thì cánh cửa cũng bật mở.

- Jennie!

- Á!

Jisoo đột ngột gọi tên Jennie khiến cho nàng giật mình mà hét toáng lên. Khi bình tĩnh lại nàng liền đặt tay lên ngực trái cố trấn an trái tim đang đập đang thịch của mình, nàng cắn môi dưới và lấy tay đánh vào bả vai của chị mấy cái liên tục. Đánh thì rất nhiều, nhưng đau thì chẳng được bao nhiêu.

- Đáng ghét, đáng ghét, tại sao chị lại hù doạ em chứ! Kim Jisoo chị là đồ đáng ghét.

Jisoo bật cười khi thấy bộ dạng giận chó mắng mèo của Jennie nhưng cũng không tránh né mấy cái đánh kia. Nàng khẽ khịt mũi, chị liền xoè tay đưa ra một chiếc khăn cho nàng, nàng mếu máo nhìn chị rồi cầm lấy chiếc khăn mà lau đi mồ hôi trên mặt. Jennie tiến đến trước gương và dùng vòi rửa hất nước lên mặt, nàng liếc nhìn chị sắc lẻm, chị lại tỏ vẻ không liên quan.

- Đáng ghét, tại chị hết đó!

Jisoo nhìn gương mặt lấm lem của Jennie qua gương chẳng khác gì một nàng mèo bị ướt mưa cả, chị mỉm cười rồi dịu giọng an ủi:

- Phải, tất cả là tại Kim Jisoo.

_

Đã lâu không gặp, hi

Chương trước Chương tiếp
Loading...