[Jaeyi × Seulgi] Hạnh Phúc Đến Muộn
Chương 9
Bên ngoài cửa sổ cả trời tối đen mưa như trút nước sấm chớp nổ vang trời, một tia sét đánh xuống tiếng nổ chói cả tai ánh sáng của tia sét ấy thông qua cửa kính mà chiếu vào khuôn mặt nhợt nhạt đôi mắt nhắm nghiền cùng đôi môi tái nhợt của nàng, nàng vẫn nằm bất động trên giường bệnh, hiện tại túc trực bên giường bệnh của nàng vẫn là hai gương mặt quen thuộc Kyung và Yeri, ba mẹ nàng vẫn không thấy mặt mũi ở đâu cả có lẽ lại bận rộn với công việc. Yeri ngồi bên cạnh giường bệnh Seulgi nàng tựa đầu lên vai của Kyung cả hai đan mười ngón tay vào nhau, ánh mắt lo lắng nhìn Seulgi nằm ở trên giường bệnh. Không lâu sau đó Seulgi cũng có dấu hiệu tỉnh lại nàng cựa mình cảm giác đầu óc choáng váng, đau nhứt, từ từ mở mắt ra, ánh sáng của đèn phòng chiếu vào mắt làm nàng nhất thời không thể nhìn rõ xung quanh chỉ cảm nhận được bên tay phía bên phải của mình đang được bàn tay của ai đó rất mềm mại nắm lấy, bên tai là tiếng nói mừng rỡ của Kyung và Yeri họ ríu rít hỏi xem nàng cảm thấy trong người thế nào rồi. Nàng hiện tại không thể trả lời được bất cứ câu gì vì bản thân bây giờ đang rất mệt mỏi, cổ họng cũng khô khóc, đau nhói, nàng nằm yên cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng. Mắt bị chói nhất thời chưa thể nhìn rõ được ai nên nàng chỉ có thể cảm nhận bằng tất cả ngũ quan của mình. Nàng cảm thấy khi nàng tỉnh lại cái bàn tay nắm nàng cũng nắm chặt hơn còn có những giọt nước ấm nóng rơi trên mu bàn tay nàng có vẻ người này đang khóc? Nàng chỉ có thể tự mình suy đoán. Sau đó một lúc thì bàn tay đó cũng buông tay nàng ra, nàng cảm nhận được cái người đó từ từ đứng dậy rồi bỗng khom người xuống nàng có thể ngửi được mùi hương dịu nhẹ của hoa hồng thoang thoảng ngày càng gần cánh mũi nàng, tiếp đến là bàn tay mềm mại nhưng lại lành lạnh luồng qua sau gáy nàng kéo đỡ nàng ngồi dựa vào thành giường, người đó để nàng ngồi yên đó rồi quay sang rót nước. Seulgi tập trung lắng nghe cảm nhận từng cử chỉ của người đó, cảm giác người này rất ôn nhu, đối với nàng từng cái chạm, cái nắm tay đều rất nhẹ nhàng từ tốn, tâm hồn vẫn đang tập trung thì người đó quay sang cất giọng nói khiến nàng phải giật mình, tim nhói đau nàng không thể tin được những gì tai mình đã nghe. -Cún con à, uống nước này cậu đã hôn mê rất lâu đó, mọi người ai ai cũng lo lắng cho cậu, mình cũng lo cậu, cậu làm mình hết hồn đấy.Là giọng của Jaeyi? Âm thanh của cô sao nàng có thể nhầm lẫn với người khác được, thanh âm này nàng đã nghe suốt mười mấy năm không thể nào nhận nhầm được. Nhưng sao cô ở đây? Không phải cô đang ghét nàng lắm sao? Sao giờ lại xuất hiện ở đây? Còn sử dụng cách gọi thân mật như vậy, cách gọi này đã lâu lắm rồi cô không còn gọi nữa. Nàng nghĩ là mình ở dưới biển lâu quá nên não úng nước thật rồi, cô không thể ở đây được, không tin những gì đang xảy ra nàng lắc lắc đầu tay vỗ vỗ vào trán giúp mình tỉnh táo lại nhưng hành động đó của nàng khiến người kế bên hoảng hốt, chạm tay lên vai nàng giọng nói gấp gáp.-Seulgi cậu đau ở đâu sao? Mình gọi bác sĩ nhé? Seulgi. Nàng lắc đầu giơ tay ngăn người đó lại, hiện tại nàng đã nhìn thấy rồi người trước mặt nàng thật sự là Jaeyi hơn nữa còn ở dáng vẻ rất ôn nhu y như cô của vài năm trước. Nàng là đang nằm mơ sao? -Này Seulgi, cậu ổn không? Sao đang học ở trên lớp tự dưng cậu lại ngất xỉu vậy, đã vậy còn hôn mê cả 3 4 ngày trời. Cậu làm lão bà nhà mình khóc sưng con mắt rồi đây này.Kyung thấy Seulgi tỉnh lại cô cũng vui mừng lập tức pha trò cho nàng vui. Nhưng càng lúc nàng càng rối, tại sao lại là ngất xỉu ở trên lớp? Rõ ràng là nàng đang ở dưới biển mà? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Chẳng lẽ những chuyện trước nay đều do nàng mơ thấy? Seulgi hoài nghi quay sang nhìn Jaeyi, Jaeyi vẫn như lúc đi học nghe Kyung chọc ghẹo nàng thì liền đi qua nhéo tai Kyung kéo lên đến khi nào Kyung van xin thua mới thôi cả hai giờ vẫn vui vẻ đùa giỡn không hề có thái độ khó chịu với nhau, Yeri ở bên cạnh cũng chỉ bất lực ngồi cười y như lúc còn đi học, chẳng lẽ chuyện trước nay thật sự đều là do nàng mơ thấy? Jaeyi thấy nàng thất thần nhìn họ, cô âm thầm tiến đến bên cạnh nàng gõ trán nàng một cái. -Con cún con nhà cậu đang suy nghĩ linh tinh gì đấy? Nàng nhìn cô, cảm giác ấm áp bao trùm lấy nàng, tốt quá Jaeyi quay trở lại rồi, đây mới là Jaeyi của nàng, nàng nhớ nụ cười này của cô quá. Bên ngoài cửa lại truyền đến âm thanh tiếng bước chân tiếp theo là tiếng mở cửa, là bố mẹ của nàng còn có em gái, con bé thấy nàng liền phấn khích tươi cười vỗ tay đòi được nàng bế nhưng cô đã nhanh tay, giơ tay đón con bé từ tay mẹ Seulgi, cô ẩm em Seulgi trên tay, tay chọt chọt vào đôi má phúng phính của con bé, cười cười nói. -Âyy em vợ à, hiện tại vợ của chị không được khỏe, để chị ẩm em thay vợ chị nha, ngoan. Nàng nghe thấy thì chấn động mắt mở to, nàng không có nghe nhầm chứ? Vợ? Nàng với cô hiện tại đang là mối quan hệ gì? Còn tên Byeong-jin đâu? Lạ hơn nữa là bố mẹ nàng bây giờ lại có thời gian đến thăm nàng sao? Cười nói hỏi thăm nàng, chuyện quái gì đang xảy ra vậy chứ, nàng vô cùng hoang mang nhìn cô, nghi hoặc hỏi.-Jaeyi?-Gọi chồng.Cô chỉ đáp lại ngắn gọn như vậy mắt vẫn nhìn em bé nhỏ trên tay, chồng cái gì chứ? Cô bị ấm đầu à? Nàng cứ như vậy bất động nhìn cô. Cô thấy lạ nàng gọi cô lâu như vậy xong lại im lặng, Jaeyi đành dời ánh mắt sang nhìn nàng, thấy nàng nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, cô lại quay sang mẹ nàng giọng uất ức méc.-Mẹ vợ à, mẹ xem Seulgi ngất xỉu xong tỉnh lại cứ nhìn như không quen biết con vậy đó. Mẹ phạt cậu ấy đi.Mẹ nàng cũng như trở thành người khác, bà cười với Jaeyi một cái rồi tiến đến gõ nhẹ lên trán nàng, dịu dàng nói. -Seulgi con học quá nên mất trí nhớ có đúng không? Con với Jaeyi quen nhau được cả năm rồi đấy. Mấy tháng trước đã dắt về ra mắt gia đình hai bên, con còn hứa hẹn với mẹ sẽ chăm chỉ học hành thi đậu vào trường luật. Nàng lại thêm một phen chấn động, ngạc nhiên đến nổi không biết nên vui hay nên buồn hai mắt mở to không tin nhìn mẹ mình, là trường luật không phải trường y sao? Jaeyi cùng nàng quen nhau 1 năm đã ra mắt gia đình rồi? Chuyện tốt này sao có thể xảy ra chứ? Nàng run run cầm tay mẹ lên hỏi vài câu để xác nhận suy đoán của mình.-Mẹ vậy anh hai và anh Byeong-jin đâu rồi?-Con bé này, mất trí nhớ thật đấy à? Anh hai con đang đi du học cùng Byeong-jin. Học trường y. Anh hai nàng còn sống? Vậy trước nay tất cả đều là ác mộng do nàng tạo ra thôi hay sao, nhưng mà nó chân thật quá, nàng rối bời không biết nên chấp nhận sự thật làm sao. Nhưng dù sao việc anh hai vẫn còn sống khiến nàng vui mừng không thôi như trút bỏ được cục tạ trên vai xuống, ổn rồi, tất cả chỉ là mơ thôi cuối cùng nàng cũng đã tỉnh lại rồi, đây mới là cuộc đời của nàng. Nàng thầm nghĩ chẳng lẽ con người ta sống trong hạnh phúc mỹ mãn quá lâu sẽ sinh ra những ác mộng kinh khủng như vậy sao? Nàng thật sự không dám nhớ lại cơn ác mộng kinh hoàng đó. Giờ bên cạnh nàng có bố mẹ em gái, có bạn bè thân thiết, có anh hai hơn nữa còn có Jaeyi, hai người giờ đã hạnh phúc bên nhau nàng nhất định sẽ giữ mãi cô bên cạnh mình. Mọi người vui vẻ cười nói với nhau, kể cho nàng nghe những chuyện vui vẻ mà họ đã trải qua trong lúc nàng còn hôn mê, nàng cũng dần dần thích nghi hòa nhập với mọi người, đến khi gần tối cô lại đuổi hết mọi người về, nàng thì để cô chăm sóc, bố mẹ nàng thấy như vậy cũng chỉ cười giao nàng lại cho cô rồi an tâm rời đi. Cô sau khi đóng cửa xong quay lại kéo ghế ngồi kế bên cạnh giường Seulgi dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nàng. Nàng bị cô nhìn đến ngại đỏ mặt tía tai, lấy tay che mặt quay qua chỗ khác né tránh ánh mắt của cô, nàng càng né cô càng rướn người tới gần hơn đến khi thấy nàng sắp té xuống khỏi giường cô mới nhanh tay đỡ lấy lưng nàng.-Chỉ nhìn thôi mà cậu đã đỏ mặt như vậy sao? Sao những lúc tiến xa hơn không thấy cậu né tránh như vậy? Cô vừa đỡ nàng vừa giở giọng trêu ghẹo khiến nàng càng ngại hơn, nàng có như vậy sao? Seulgi thẹn quá hóa giận, làm mặt giận dữ nhìn cô nhưng gương mặt nàng quá đỗi đáng yêu có làm nét giận cũng như chú cún nhỏ xù lông, cô cảm thấy đáng yêu vô cùng cô bật cười làm còn nàng càng giận hơn ngồi bật dậy nhưng nàng không ngờ rằng trán nàng sẽ đụng phải trán cô tạo ra âm thanh mà nghe thôi cũng cảm thấy đau nhứt. Cô dù đau nhưng cũng ôm lấy nàng trước, tay xoa xoa trán dỗ dành nàng. -Tiểu tổ tông của tôi ơi sao cậu lại bất cẩn như vậy, trán đỏ rồi này, để mình thổi cho nha. Seulgi thấy cô cứ luống cuống tay chân, dù trán đau nhưng nàng cũng buồn cười, nàng cảm thấy cái ôm của cô ấm áp thật đấy, thầm sung sướng được làm người yêu của cô thật sự hạnh phúc. Nàng đột nhiên nhớ tới chuyện cũ lúc cô vô tình đẩy nàng ra ngã phải khâu 6 mũi lòng nàng trở nên buồn bã, nỗi đau đó đột nhiên ùa về khiến nàng tự nhiên lại bật khóc, nàng khóc ngày càng nhiều cô thì càng luống cuống hơn, tay cứ hết ôm rồi xoa trán rồi lau nước mắt, miệng liên tục trấn an nàng. -Đau lắm phải không? Nín đi. Đừng khóc đừng khóc mà, ngoan, mình thương.Cô dù trán cũng đau, cũng đỏ không kém nàng nhưng vẫn kiên nhẫn dỗ dành nàng trước, càng dỗ nàng càng khóc nhiều hơn, Jaeyi nhìn thấy càng đau lòng, sau một hồi Seulgi bình ổn lại tâm trạng nàng ôm cô một cái thật chặt để xác nhận đây không phải là mơ. -Vợ, cậu ôm chặt quá, mình nghẹt thở rồi này. -Mình không sao nữa rồi, cậu ngồi xuống đây, mình xem vết thương của cậu.Seulgi ngồi dịch sang một bên tay vỗ vỗ lên chỗ còn trống cô cũng hiểu ý ngồi xuống, nàng đưa tay sờ nhẹ vào vết đỏ trên trán cô dù đau cũng cố nén giả vờ như không có gì. -Đau lắm phải không?Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của nàng dành cho cô, cõi lòng cô dâng lên cảm giác ngọt ngào, đột nhiên muốn được nàng dỗ dành cô một chút, cô nhăn nhó ngã vào lòng nàng làm nũng.-Đau.-Vậy làm sao thì hết đau?-Vợ hôn một cái đi, sẽ hết đau ngay. Cô học ở đâu ra trò này vậy chứ, thì ra yêu đương rồi thì cô sẽ trở thành con người đáng yêu như thế này sao, nhìn cô nàng cũng muốn hôn một cái nhưng mà hiện tại tay cô đang không yên phận mò mẫm khắp nơi, nàng chặn tay cô lại, liếc cô một cái.-Tránh ra, cậu là biến thái à?-Biến thái với vợ thôi, nhưng mà vợ lạ thật đấy trước đây cứ bấm lấy mình gọi mình là bảo bảo, chị xã, lão công bây giờ tỉnh lại cứ gọi tên, xưng mình với cậu. Mình buồn đấy, vợ thay đổi rồi.Nàng không khỏi ngạc nhiên cả người đông cứng nhìn cô, trong lòng thầm mắng chính mình yêu đương vào cũng sến sẩm như vậy sao? Nàng nghe cô nói thôi mà đã nổi da gà, ngại đỏ cả mặt chẳng lẽ nàng trước khi ngất xỉu ngày nào cũng bám lấy cô gọi cô như vậy, bây giờ có một cái lỗ nàng sẽ chui xuống ngay lập tức. Nhưng mà hình như cô rất thích thú với cách gọi đó của nàng, khi cô kể ánh mắt còn sáng lên, nàng cũng đành thua, cô vui là được, nàng cũng phải tập gọi để quen dần.-Mới tỉnh lại nhất thời mình chưa thích nghi được, cậu...à không bảo bảo cho mình thời gian nhé.Seulgi định xưng mình với cậu rồi nhưng nói được chữ cậu thì đã thấy Jaeyi liếc nàng một cái, nội tâm nàng gào thét nếu không đổi cách xưng hô thì chắc chắn cô sẽ nổi giận. Jaeyi nghe nàng kêu mình bằng bảo bảo lúc này mới thả lỏng cơ mặt, cười với nàng một cái sau đó giơ hai tay đặt lên má nàng kéo gương mặt nàng lại gần mình*chụt* cô thơm nàng một cái rõ to không những một lần mà rất nhiều lần khiến môi nàng bắt đầu đỏ lên, không chịu nổi nữa nàng chống hai tay lên vai cô đẩy nhẹ cô ra khỏi người mình. -Đủ rồi, tránh ra đi, bảo bảo cậu cầm tinh con cún sao? Cắn mình muốn chảy cả máu đây này. -Đâu có bảo bảo cầm tinh con cáo.-Cậu xàm quá.Cô ngày càng tiến lại gần nhìn nàng với ánh mắt rất kì lạ, cô chu môi định hôn, nàng vội vàng né tránh, lấy tay đẩy mặt cô qua một bên, thét lên.-Cáo già, mau tránh ra chỗ khác đi, cậu tối nay tự tìm chỗ khác mà ngủ.-Aissss không có được, xa vợ mình không có ngủ được.-Cậu tránh ra coi, kéo kéo tay mình như vậy nó giãn ra bây giờ. Cả hai cùng nhau vui vẻ cười đùa, Seulgi cảm thấy như đang bay trên mây, như đang được bao bọc bởi một cảm giác ấm áp, hạnh phúc. Khi ở bên cạnh người mình yêu nàng như đã tìm thấy nơi thuộc về nàng, như đã tìm thấy người bạn đồng hành của riêng nàng khiến cho mỗi giây phút, mỗi hơi thở đều trở nên có ý nghĩa, nàng thấy như đang được sống lại, như đang được trải nghiệm cuộc sống một lần nữa mà cuộc sống này mới là cuộc sống mà nàng mong muốn, ở bên cạnh cô nàng dường như quên đi mọi mệt mỏi mọi đau đớn, Jaeyi của hiện tại chăm sóc xem nàng như bảo bối mà đối xử thật khác với cô ở cơn ác mộng kia.Tối hôm đó cô cùng nàng nằm chung một cái giường, cùng nằm một cái gối, nàng ở trong lòng cô yên lặng lắng nghe tiếng thở đều đều, tiếng tim cô đập mỗi nhịp đập của trái tim đều trở nên hòa quyện với nhau nàng cảm giác như đang được bảo vệ, được che chở bởi người mình yêu. Cảm giác này làm cho nàng cảm thấy an toàn, cảm thấy như đang được trở về nhà khiến cho mỗi giây phút đều đều đáng trân trọng, mỗi khoảnh khắc đều trở nên quý giá. Nàng biết rằng khi thức dậy, nàng sẽ lại được nhìn thấy nụ cười của người mình yêu, sẽ lại được nghe tiếng nói của người mình yêu. Và đó là điều làm cho nàng cảm thấy hạnh phúc nhất. Nàng cũng an đi đi vào giấc ngủ cùng cô.---------------------Sau 5 ngày ở viện cuối cùng nàng cũng đã được xuất viện được cô đón trở về nhà cô, lần này nàng được mẹ vợ ra đón tận cửa, dìu tay nàng vào nhà, cười nói hỏi thăm nàng mà chẳng thèm quan tâm đến cô đang phải xách đồ lỉnh kỉnh trên tay khiến cô cảm thấy như mình bị bỏ rơi.Nàng ở nhà cô được cô chăm sóc tận tình, tình cảm của cả hai cũng tiến triển rất tốt, nàng cũng đã quen với cuộc sống hiện tại, mỗi ngày ở bên cạnh cô nàng đều cảm thấy hạnh phúc, nàng cười rất nhiều ăn ngủ cũng rất ngon, cô nuôi nàng khéo đến nỗi nàng tăng mấy kg liền. Nàng ở trước gương vừa thử đồ vừa nhíu mài, liên tục cằn nhằn cô.-Bảo bảo, vợ mập lên nữa rồi này, đồ mặc chật cả rồi, tại bảo bảo không đó.Cô cưng chiều tiến đến sau lưng nàng, luồn tay qua ôm eo, cằm tựa lên vai ngắm nhìn nàng trong gương.-Không có mập, bảo bối vô cùng khả ái, cực kì đáng yêu.-Dẻo miệng. Chồng đi gọi xem Kyung với lão bà cậu ấy chuẩn bị xong chưa mình qua đón chứ để mẹ em chờ lâu. -Tuân lệnh bã xã.Jaeyi cười rời cái ôm tiện tay chọt chọt vào má nàng mấy cái rồi mới quay lưng đi gọi điện thoại cho Kyung cùng Yeri. Hôm nay mẹ nàng gọi cả 4 người qua nhà mẹ nàng ăn cơm, bà sẽ đích thân xuống bếp nấu, chắc hẳn là phải có chuyện gì vui lắm mẹ nàng mới xuống bếp nấu chứ mọi khi toàn giúp việc làm. Cả 4 người Seulgi Jaeyi Kyung Yeri hí hửng đến nhà nàng, mong chờ được thưởng thức món mẹ Seulgi nấu. Vừa ngồi vào bàn nàng đột nhiên có cảm giác rất lạ, dường như khung cảnh này rất quen thuộc hình như đã xảy ra rồi nhưng nàng nhất thời không nhớ rõ. Trên tay nàng vẫn là cô em gái, nàng vẫn ngồi vị trí đó, mọi người vẫn ngồi vị trí đó, vẫn món ăn đó, đột nhiên cỏi lòng dâng lên cảm giác bất an, tim đập hẫng đi một nhịp, hơi thở cũng ngưng trệ, nàng nhớ ra rồi, là hắn ta, đúng rồi đây là thời điểm hắn ta sẽ xuất hiện, nàng còn chưa kịp điều chỉnh hơi thở thì ngoài cửa, cánh cửa mở bung ra mọi người cũng không còn cười nói nữa không khí im bặt, nàng run rẩy nhìn xuống tay mình cô em gái không còn được nàng bế nữa mà tên Byeong-jin từ ngoài cửa cũng bước nhanh vào, ánh mắt giận dữ, gương mặt đỏ bừng hai tay nắm chặt, đầu óc nàng căng ra, mắt cũng mở to, chuyện gì vậy chứ? Chẳng phải nói hắn đi du học cùng anh trai sao, sao bây giờ lại ở đây? Ánh mắt này là sao? Hắn vẫn còn hận nàng? Nàng chỉ biết ngồi yên tại chỗ, cả người như bị đóng băng muốn nhúc nhích cũng chẳng được nữa, chỉ có thể ngồi nhìn hắn dần dần đến gần mình sau đó giơ tay bóp chặt lấy cổ nàng đè xuống bàn ăn, Seulgi khó thở bắt đầu quơ quào tay chân làm đổ hết cả đồ ăn trên bàn xuống đất, nàng kêu cứu nhưng kì lạ mọi người ai cũng yên lặng ngồi ăn như chẳng có chuyện gì xảy ra như thể chẳng ai thấy sự hiện diện của nàng, nàng có kêu la thảm thiết đến thế nào họ cũng không hề có chút phản ứng mà hình như ai cũng vừa cúi đầu ăn vừa âm thầm rơi nước mắt, nàng khó hiểu, vừa chống cự với Byeong-jin vừa nhìn sang chỗ Jaeyi kế bên chỗ đó là một hủ tro c.ố.t, cố gắng nhìn kĩ hơn nữa thì gương mặt được dán trên đó chính là gương mặt của S.e.u.l g.i, nước mắt nàng lập tức tuôn ra. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy chứ? Rõ ràng lúc nãy, chỉ mới vài phút trước nàng còn nắm tay cô, ôm cô, hôn cô sao bây giờ lại như vậy? Byeong-jin bóp ngày càng chặt mặt nàng từ đỏ cũng dần trở nên tím tái nàng không còn giãy dụa nữa, buông lỏng cả hai tay nhưng hắn không có dấu hiệu muốn tha cho nàng càng bóp chặt hơn cảm giác đau đớn nghẹt thở khiến nàng khó chịu. ------------------Nàng đau đớn, không thở được hước lên một cái lấy không khí để thở không ngờ mở mắt ra bỗng thấy mình đang ở bệnh viện, cổ không hề đau cũng không hề khó thở nữa, mà cảm giác của nàng bây giờ là khô họng, cổ họng đau đớn cảm tưởng như đã lâu rồi không được uống nước, đầu đau ngực cũng đau, nàng muốn ngồi dậy nhưng nhận ra trên miệng đang được chụp đồ để hỗ trợ thở oxy. Kyung cùng Yeri thấy nàng tỉnh lại thì mừng rỡ, tiến lại lo lắng hỏi nàng xem có ổn không. Nàng tỉnh lại trong tình trạng hoảng loạn mồ hôi nhễ nhại, lại chuyện gì đây? Đâu mới là sự thật? Lúc nãy còn đang bị Byeong-jin bóp cổ mà bây giờ lại nằm trong bệnh viện rồi? Nàng thuề thào hỏi Yeri.-Yeri mì...mình bị s...sa...sao vậy?-Cậu làm công chúa cứu công chúa, bầy đặt định làm anh hùng nhảy xuống biển cứu công chúa đồ, giờ vô đây nè còn hỏi gì nữa? Mất trí nhớ à? Vợ mình không nhảy xuống cứu cậu lên là có khi cậu làm vợ h.à b.á rồi . Sau khi cô được cứu lên còn nàng vẫn chìm sâu ở dưới biển, Kyung không cam tâm để bạn mình c.h.ế.t như vậy cô mặc kệ sự ngăn cản của Yeri liều mạng nhảy xuống biển với hi vọng đem được nàng còn sống sót lên bờ, cô thật sự làm được thật sự cứu được Seulgi lên, nhưng đưa nàng vào bệnh viện cả tháng rồi nàng vẫn chưa chịu tỉnh lại. Khi nàng tỉnh lại Kyung và Yeri thì vui mừng còn nàng thì ánh mắt vô hồn nàng tỉnh lại từ giấc mơ đẹp, cảm giác đang bay trên mây, đang được bao bọc bởi một cảm giác ấm áp, hạnh phúc. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa nàng thấy thế giới xung quanh mình đã thay đổi. Không khí trong phòng đột nhiên trở nên nặng nề, cảm giác như đang bị đè nặng bởi một tảng đá khổng lồ, mới nãy nàng còn hạnh phúc mà, tại sao phải tỉnh lại, sao phải tỉnh lại chứ? Nàng cảm thấy rất đau đớn, rất cô đơn, và rất mất mát. Giấc mơ đẹp của nàng đã tan vỡ nàng vẫn phải đối mặt với thực tế khắc nghiệt. Nhưng nàng vẫn không thể nào quên được cô, cảm giác ấm áp, hạnh phúc đó vẫn còn đọng trong kí ức của nàng.-Jaeyi...đâu rồi Kyung? Kyung đỡ nàng ngồi lên, đút cho nàng chút nước, Kyung liếc nàng một cái, cô chán nản nói. -Không cần phải lo lắng cho cái con người khốn nạn đó đâu. Cậu cứu cậu ta một mạng vậy mà một lần đến thăm cũng không có....à....Kyung định nói gì đó rồi lại thôi cứ ngập ngừng mãi, Yeri nhanh miệng nói luôn, Yeri muốn Seulgi sớm buông bỏ Jaeyi, muốn nàng thoát khỏi cuộc sống hiện tại cuộc sống phụ thuộc vào cảm xúc của cô để Seulgi sống vì chính bản thân mình, Yeri cũng muốn Seulgi tiếp tục thực hiện ước mơ của chính nàng.-Mình nói cho cậu biết chuyện này, cho dù có đau lòng thì cậu cũng phải chấp nhận mình đã nhắc nhở rất nhiều lần rồi. Trong thời gian 1 tháng cậu hôn mê bất tỉnh ở đây thì Jaeyi đã tỉnh dậy và trở về nhà rồi.-Ha không sao, cần gì đến thăm chứ, chỉ có vậy thôi mà, mình không đau lòng đâu.-Cậu hết thuốc chữa rồi đấy, ở dưới biển lâu quá nên não cũng úng nước phải không? Còn nữa cậu ta đã chấp nhận lời cầu hôn của Byeong-jin rồi tuần sau sẽ đính hôn, học xong đại học sẽ kết hôn. -Sao chứ? Cậu nói cái gì? Nàng lúc nãy còn cười cười trấn an mình,
Giờ đây khi nghe xong tin đó nụ cười nàng biến mất ngay lập tức, nàng cảm thấy như đang đứng trên bờ vực của một cái hố sâu, không có đáy. Tất cả hy vọng, tất cả mơ ước, tất cả cảm xúc của nàng đều đang bị xé nát, bị tiêu diệt.Người mình yêu thầm, người mà nàng đã dành cả trái tim và tâm hồn của mình, đang chuẩn bị lên xe hoa với người khác. Cảm giác như đang bị đâm một con dao vào trái tim, như đang bị bóp nghẹt bởi một bàn tay vô hình. Nàng không biết làm thế nào để đối mặt với thực tế này, làm thế nào để vượt qua nỗi đau đớn này. Nàng chỉ biết rằng nàng phải từ bỏ, phải buông bỏ người mình yêu thầm. Nhưng làm thế nào để buông bỏ khi trái tim của nàng vẫn còn gắn bó với người đó? Seulgi đau đớn như ai đó đã lấy mất đi một phần của mình, như đang bị chia cắt thành hai phần, nàng không biết làm thế nào để sống tiếp, làm thế nào để vượt qua nỗi đau đớn này, chỉ biết rằng nàng đang cảm thấy rất đau đớn, rất cô đơn, và rất mất mát. Nàng khóc đến thương tâm, Kyung và Yeri chỉ có thể đứng một bên để mặc cho nàng khóc để nàng tự bộc lộ hết những nỗi đau đớn trong lòng. -Nếu không chịu nổi nữa thì đi đến đất nước khác tìm lại chính mình đi. Tuần trước trường đại học y ở Anh nơi mà cậu đăng ký đã gửi giấy báo trúng tuyển rồi. Câụ suy nghĩ cho kĩ đi, ở đây cũng chỉ thêm đau lòng thôi. -Mình...kh..khô.. không cam lòng. Hic tại s..sa...sao chứ aaaaa.Nàng sẽ phát điên lên mất, cô nỡ đối xử với nàng như vậy sao? Chỉ vì nàng không phải là con trai nên mới không được cô chấp nhận? Rõ ràng nàng mới là người cứu cô một mạng tại sao người được cô chọn ở bên cạnh lại không phải là nàng. Hiện tại nàng như đang bị sét đánh, bị một cơn bão tố cuốn trôi cảm giác đau đớn tột cùng. Tin tức chấn động như một cú đấm mạnh vào bụng, làm cho Seulgi cảm thấy như đang bị mất hơi nàng không thể tin được, không thể chấp nhận được. Người mình thầm yêu, người mà nàng đã dành cả trái tim và tâm hồn của mình, đã nhận lời cầu hôn của người khác. Sau một hồi khóc lóc cuối cùng nàng cũng đã nín, nàng nhận ra cho dù bây giờ có dày vò bản thân ra sao, thậm chí có c.h.ế.t đi thì cô vẫn sẽ không chọn nàng, nếu người mình yêu đã không chọn mình thì nàng chấp nhận lùi lại một bước, nàng chấp nhận chúc phúc cho cô, nàng muốn cô hạnh phúc vui vẻ nhưng đừng để cho nàng thấy hạnh phúc đó, nàng sẽ đau lòng c.h.ế.t m.ấ.t.-Các cậu thấy mình sẽ trở thành một bác sĩ tốt chứ? Nàng nhìn hai con người trước mặt, nàng biết họ đã vì nàng mà không màn nguy hiểm, vì nàng mà lo lắng, đau lòng, họ là những người bạn người chị em tốt nhất đối với nàng, nàng không thể cứ để họ mãi thấp thỏm lo lắng cho mình như vậy được dù sao nàng cũng đã lớn rồi. Bọn họ nghe xong cũng biết ý tứ câu nói đó của nàng, Kyung và Yeri vừa cười vừa rơi nước mắt gật đầu liên tục.-Chắc chắn, chắc chắn mà.-Cậu sẽ làm một vị bác sĩ tốt nhất trên thế giới này.Hai người họ biết trong thời gian ngắn nàng không thể quên cô ngay được, nhưng nếu nàng đã chấp nhận đi du học thì nàng cũng đã chấp nhận buông tay cô rồi. Họ chỉ mong nàng có thể tự chăm sóc tốt bản thân cũng như mãi mãi đừng nhớ nhung về Jaeyi nữa, đoạn tình cảm này nên chấm dứt ở đây đi, nàng xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này.
-------------------
Định bữa nay ngược tàn canh đó nhma vẫn chưa được, hoii thì từ từ vậy.Good night!!!!
Giờ đây khi nghe xong tin đó nụ cười nàng biến mất ngay lập tức, nàng cảm thấy như đang đứng trên bờ vực của một cái hố sâu, không có đáy. Tất cả hy vọng, tất cả mơ ước, tất cả cảm xúc của nàng đều đang bị xé nát, bị tiêu diệt.Người mình yêu thầm, người mà nàng đã dành cả trái tim và tâm hồn của mình, đang chuẩn bị lên xe hoa với người khác. Cảm giác như đang bị đâm một con dao vào trái tim, như đang bị bóp nghẹt bởi một bàn tay vô hình. Nàng không biết làm thế nào để đối mặt với thực tế này, làm thế nào để vượt qua nỗi đau đớn này. Nàng chỉ biết rằng nàng phải từ bỏ, phải buông bỏ người mình yêu thầm. Nhưng làm thế nào để buông bỏ khi trái tim của nàng vẫn còn gắn bó với người đó? Seulgi đau đớn như ai đó đã lấy mất đi một phần của mình, như đang bị chia cắt thành hai phần, nàng không biết làm thế nào để sống tiếp, làm thế nào để vượt qua nỗi đau đớn này, chỉ biết rằng nàng đang cảm thấy rất đau đớn, rất cô đơn, và rất mất mát. Nàng khóc đến thương tâm, Kyung và Yeri chỉ có thể đứng một bên để mặc cho nàng khóc để nàng tự bộc lộ hết những nỗi đau đớn trong lòng. -Nếu không chịu nổi nữa thì đi đến đất nước khác tìm lại chính mình đi. Tuần trước trường đại học y ở Anh nơi mà cậu đăng ký đã gửi giấy báo trúng tuyển rồi. Câụ suy nghĩ cho kĩ đi, ở đây cũng chỉ thêm đau lòng thôi. -Mình...kh..khô.. không cam lòng. Hic tại s..sa...sao chứ aaaaa.Nàng sẽ phát điên lên mất, cô nỡ đối xử với nàng như vậy sao? Chỉ vì nàng không phải là con trai nên mới không được cô chấp nhận? Rõ ràng nàng mới là người cứu cô một mạng tại sao người được cô chọn ở bên cạnh lại không phải là nàng. Hiện tại nàng như đang bị sét đánh, bị một cơn bão tố cuốn trôi cảm giác đau đớn tột cùng. Tin tức chấn động như một cú đấm mạnh vào bụng, làm cho Seulgi cảm thấy như đang bị mất hơi nàng không thể tin được, không thể chấp nhận được. Người mình thầm yêu, người mà nàng đã dành cả trái tim và tâm hồn của mình, đã nhận lời cầu hôn của người khác. Sau một hồi khóc lóc cuối cùng nàng cũng đã nín, nàng nhận ra cho dù bây giờ có dày vò bản thân ra sao, thậm chí có c.h.ế.t đi thì cô vẫn sẽ không chọn nàng, nếu người mình yêu đã không chọn mình thì nàng chấp nhận lùi lại một bước, nàng chấp nhận chúc phúc cho cô, nàng muốn cô hạnh phúc vui vẻ nhưng đừng để cho nàng thấy hạnh phúc đó, nàng sẽ đau lòng c.h.ế.t m.ấ.t.-Các cậu thấy mình sẽ trở thành một bác sĩ tốt chứ? Nàng nhìn hai con người trước mặt, nàng biết họ đã vì nàng mà không màn nguy hiểm, vì nàng mà lo lắng, đau lòng, họ là những người bạn người chị em tốt nhất đối với nàng, nàng không thể cứ để họ mãi thấp thỏm lo lắng cho mình như vậy được dù sao nàng cũng đã lớn rồi. Bọn họ nghe xong cũng biết ý tứ câu nói đó của nàng, Kyung và Yeri vừa cười vừa rơi nước mắt gật đầu liên tục.-Chắc chắn, chắc chắn mà.-Cậu sẽ làm một vị bác sĩ tốt nhất trên thế giới này.Hai người họ biết trong thời gian ngắn nàng không thể quên cô ngay được, nhưng nếu nàng đã chấp nhận đi du học thì nàng cũng đã chấp nhận buông tay cô rồi. Họ chỉ mong nàng có thể tự chăm sóc tốt bản thân cũng như mãi mãi đừng nhớ nhung về Jaeyi nữa, đoạn tình cảm này nên chấm dứt ở đây đi, nàng xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này.
-------------------
Định bữa nay ngược tàn canh đó nhma vẫn chưa được, hoii thì từ từ vậy.Good night!!!!