[Jaeyi × Seulgi] Hạnh Phúc Đến Muộn
Chương 8
Sáng sớm hôm sau khi tỉnh dậy, rèm cửa còn đang được buông lỏng, bên ngoài hình như đang mưa rả rích, cô nhăn nhó xoa xoa thái dương, run rẩy chống tay ngượng ngồi dậy, đầu cô đau như búa bổ, nơi đó truyền lên cảm giác đau đớn, thắt lưng đau nhói muốn di chuyển cũng không được. Nghe bên ngoài có tiếng bước chân nhẹ, cô ngước mắt nhìn ra nơi phát ra âm thanh thì thấy nàng ở ngoài mở cửa bước vào, nàng mặc quần áo giản dị một cái áo phông quần suông dài tiến vào phòng trên tay là đồ ăn sáng cho cô, cô nhìn thấy nàng lập tức chuyện tối qua như cuốn phim tua nhanh chạy qua đầu. Nhìn cô nhăn nhó di chuyển, nàng tiến lại vừa khom lưng, duỗi tay ra đỡ cô đứng dậy, vừa lo lắng hỏi. -Cậu tỉnh rồi hả? Không sao chứ, còn đau không? Tối qua....*Chát* giọng nói còn chưa kịp dứt một âm thanh chói tai vang lên, mặt nàng bị đánh lệch qua một bên, da nàng vốn dĩ đã trắng một tác động nhỏ cũng khiến nó đỏ lên, cô tát một cái in hẳn 5 dấu tay lên đó, ánh mắt cô đỏ lên còn thấy cả những tia máu chứng tỏ cô đang rất giận dữ, nàng bị tát bất chợt không kịp đề phòng liền lão đão sắp té cũng may nàng quơ tay vịn được thành giường, nàng đã làm gì sai chứ? Hôm qua rõ ràng là cô bám lấy nàng không buông, là cô một mực ôm chặt không để nàng đi, là cô khóc lóc kêu nàng giúp cô không thì cô sẽ không chịu nổi, cô sẽ c.h.ế.t m.ấ.t nếu nàng bỏ đi, vậy mà khi tỉnh lại cô lại ban cho một cái tát đau điếng, đây là cách cô trả ơn cho nàng sao? Đây cũng là lần đầu tiên cô đánh nàng, cả một bên mặt đau đến tê dại, nàng phải lấy tay xoa xoa. Nước mắt bắt đầu thi nhau trào ra, nỗi đau thể xác cũng không bằng một phần nỗi đau trong tâm hồn của nàng.-Jaeyi... -Câm miệng, cô biết mình đã làm gì không? Cô khi tỉnh dậy trong tình trạng toàn thân đau nhứt thì cũng hình dung ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì chỉ là không biết làm cùng ai, tim cô đập loạn cả lên, trong lòng dâng lên nỗi bất an cùng hoảng loạn cho đến khi cô nhìn thấy người mở cửa bước vào là Seulgi thì tâm trạng mới ổn định lại đôi chút, nhưng rồi lại chấn động vì người đó là nàng, sao cô lại có thể làm điều này với nàng? Cô không thể tin được, từ hoảng loạn lo lắng cô chuyển sang tức giận hai mắt dần đỏ lên nhìn nàng. Thấy cô tức giận như vậy nàng cũng hiểu "lần đầu" tự nhiên bị lấy đi trong tình trạng không tỉnh táo như vậy ai mà không tức giận, nàng run run đi lại nhỏ giọng trấn an mong cô bình tĩnh lại.-Jaeyi không phải, cậu nghe mình nói, hôm qua cậu bị bỏ thuốc mình đến hỏi thăm cậu thì cậu cứ dính lấy mình. Mình không cố ý đâu Jaeyi.Cô nhếch mép nhìn nàng, cô căn bản không tin lời nàng nói. Cô cảm thấy người mình giờ rất dơ bẩn, cô hiện tại không muốn nhìn thấy mặt của nàng dù chỉ một giây. Cô chỉ tay về phía cửa, nghiến răng, đôi mắt căm phẫn trừng trừng nhìn nàng.-Mau cút ra ngoài đi.-Cậu bình tĩnh đi Jaeyi. Mình thích cậu từ rất lâu rồi nên mình sẽ chịu trách nhiệm với cậu mà. Seulgi chống tay đứng dậy, giọng run rẩy nén cơn đau trên mặt trấn an cô, nàng muốn tiến đến vỗ về cái người đang hoảng loạn không khống chế được cảm xúc kia, cô liên tục ném đồ đạc khắp nơi trong phòng, âm thanh tiếng đồ đạc đỗ vỡ thật chói tai. Nàng càng bước lại gần, cô càng ném đồ nhiều hơn, quơ lấy cái đồng hồ trên bàn cô theo quán tính từ nãy giờ cũng ném đi đến lúc nhận ra thì cái đồng hồ đó đã bay đến chỗ nàng, *bụp* chiếc đồng hồ xẹt qua va vào trán nàng rơi xuống đất, nàng từ từ cảm nhận được cơn đau đớn tộn cùng, vết thương cũ còn chưa kịp lành hẳn vết thương mới đã ập đến còn ngay chỗ vết khâu cũ, nàng cảm thấy trán lành lạnh máu tươm ra chảy xuống mờ cả mắt, nàng đau đớn duỗi tay lấy miếng khăn giấy úp lên cầm máu ở miệng vết thương, mắt cô thoáng hiện chút lo lắng cùng chấn động, chân bước lên một bước về phía nàng nhưng rồi rất nhanh lại lùi lại, quay về dáng vẻ dửng dưng như thể không có chuyện gì xảy ra, cô khoanh tay, cười khẩy nhìn nàng đau đớn vật vã.-Đây là cô đáng bị như vậy. Chịu trách nhiệm? Ha tôi không cần, tôi cảm thấy mình hiện tại đang rất bẩn cô biết không? Tôi cảm thấy ghê tởm thứ tình cảm đó của cô, tôi cũng không cần loại tình cảm bị cả xã hội chà đạp kì thị như vậy, một mình cô như vậy đi tôi không phải loại người đó. Không sao, tôi có thể coi như ăn bánh trả tiền chúng ta huề nhau. Giờ thì CÚT cho khuất mắt tôi.Nàng thấy mình bị xúc phạm cả về thể xác lẫn tinh thần, tình cảm của nàng dơ bẩn như thế sao? Ngẩng đầu lên nhìn con người lạnh lùng trước mặt, đây là Jaeyi sao? Đây là cái người luôn hiền lành, dịu dàng, chăm sóc, lo lắng cho nàng trước kia sao? Là người nàng hết lòng theo đuổi, hết lòng bảo vệ mặc kệ cả những lời khuyên can đây sao? Không thể nào, đây không phải là Jaeyi mà nàng biết nữa, đây là Yoo Jaeyi là một người hoàn toàn xa lạ với nàng, còn cái người mà nàng thích có lẽ đã c.h.ế.t từ lâu, c.h.ế.t kể từ cái ngày lần đầu gặp gỡ ăn uống cùng tên Byeong-jin ở nhà nàng rồi.Nàng thật sự không cam lòng mặc dù không cam lòng thì nàng cũng đã quá mệt mỏi, nàng kiệt sức rồi quá nhiều tổn thương, cô cứ vô tình như vậy gây cho nàng biết bao nhiêu tổn thương, nàng không còn khóc nữa, quẹt nhanh những giọt nước mắt, hít một hơi thật sâu, nhìn cô một cái rồi nhanh chóng quay mặt đi bước ra khỏi phòng, nàng phải ra khỏi đây ngay lập tức nàng không chịu nổi nữa, nhìn con người lạnh lùng trước mặt tim nàng như thắt lại, đau đớn đến nghẹt thở. Máu trên trán vẫn chưa được cầm lại, nó vẫn còn chảy, mặt nàng cũng dần tái đi. Cũng may vừa mở cửa bước ra đã gặp được Kyung cùng với Yeri đang đi tới, hai người họ lên tìm nàng vì cũng gần trưa rồi vẫn chưa thấy nàng trả phòng để về nhà. Hai người đang chim chuột cười nói vui vẻ, nhìn lên thấy nàng yếu ớt, mặt cắt không còn một giọt máu, một tay này vừa ấn lên trán tay kia vừa vịn cửa cố đứng vững, thì họ lập tức chạy đến bên cạnh đỡ nàng, Yeri thấy máu trên trán nhuộm đỏ cả giấy thấm ra luôn cả tay nàng. Yeri hốt hoảng hỏi Seulgi.-Seulgi làm sao vậy? SEULGI....Yeri sốt ruột hỏi xem nàng gặp chuyện gì nhưng đang hỏi thì thấy nàng ngày càng buông lỏng tay, nàng ngất xỉu rồi, hai người họ lập tức đưa nàng đến bệnh viện gần đó, vì vết thương cũ chưa lành còn bị thêm một vết thương mới nên máu chảy ra rất nhiều, phải rất lâu bác sĩ mới có thể cầm được máu. Còn về phần cô sau khi nàng rời đi cô ngã khụy xuống nền gạch lạnh lẽo. Sao phải ra nông nỗi này? Mọi chuyện đã đi xa quá, vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cô, tại sao chuyện tối đêm qua lại xảy ra? Tại sao hai người con gái lại làm ra được chuyện này? Hàng ngàn câu hỏi tại sao xuất hiện trong đầu cô khiến đầu càng thêm đau nhứt, nước mắt cũng thi nhau trào ra làm mờ cả tầm nhìn của cô. Cô nằm khóc vật vã trên nền gạch vừa cảm thấy ghê tởm bản thân mình vừa nhớ lại lúc nãy nàng còn bị thương, tâm trạng rối bời, cô càng lo lắng hơn nếu Byeong-jin biết chuyện này hắn có còn yêu thương cô như bây giờ không? Hay sẽ vứt bỏ cô tìm người mới? Càng nghĩ cô càng khóc nhiều hơn, cơn đau thể xác lẫn tinh thần khiến cô cảm giác mình như c.hế.t đi, vừa vặn lúc đó có điện thoại gọi đến mà giọng nói đầu dây bên kia khiến cô bình tĩnh hơn.-Alo, bé ở đâu từ tối đến giờ vậy? Bé ở phòng mấy anh lên đón bé về. -Em ở...ở ph...ò..phòng 2..04 hic.-Em sao vậy Jaeyi? Ở yên đó anh lên đến với em. Cô vẫn còn tiếng thút thít nói ra một câu cũng khó khăn, cô không hề có chút nghi ngờ khi hắn hỏi cô ở phòng mấy, hắn làm sao biết bây giờ cô còn ở bar? Hắn ta vừa ngồi ở ghế trong bar, lắc lắc ly rượu vang đang cầm trên tay, mắt nhìn xoáy vào ly rượu, nhếch mép cười khẩy giả vờ lo lắng cho Jaeyi giọng gấp gáp như muốn lên với cô ngay lập tức nhưng thật ra trong lòng hắn đang hả hê lắm, hắn thấy nàng được Kyung cùng Yeri đưa ra khỏi bar với tình trạng rất yếu máu chảy rất nhiều, chuyện tối qua cô bị bỏ thuốc, chuyện nàng theo cô vào nhà vệ sinh hắn cũng biết nhưng chuyện sau đó nàng dìu cô vào phòng là nằm ngoài dự đoán của hắn nhưng cũng may vì thế mà kế hoạch chia rẽ cô và nàng của hắn thành công ngoài mong đợi. Phần cô nghe hắn muốn lên cô sợ hắn thấy cô trong tình trạng như vậy thì sẽ bỏ cô, cô nhanh chóng điều chỉnh lại giọng nói cố nén sự thút thít nói hắn không cần lên cô sẽ tự về nhà, hắn cũng lười không muốn lên để lại phải giả vờ quan tâm cô nên cũng đồng ý.Nàng tỉnh lại cũng là chuyện của nửa ngày sau, vừa tỉnh lại mùi thuốc khử trùng quen thuộc ập vào mặt, cơn đau đớn lập tức bao lấy nàng, giờ nàng mới cảm nhận sâu sắc được nỗi đau. Nàng nằm trên giường bệnh nhớ lại chuyện lúc sáng miệng cười nhưng nước mắt lại thi nhau theo khóe mắt trượt xuống gối. Kyung và Yeri đang nằm ôm nhau ở ghế sofa gần đó, nghe trên giường có tiếng động cả hai liền bật dậy tiến đến bên giường bệnh của nàng, thấy nàng khóc cả hai càng hoảng sợ hơn cứ nghĩ là vết thương trên trán nàng làm nàng đau quá, hai người cùng nhau động viên nàng nói nàng nghỉ ngơi nhiều thì sẽ không đau nữa. Seulgi vừa nhìn thấy hai người họ, thấy họ lo lắng cho mình như vậy nàng đưa đôi mắt to hồn nhiên ngày nào giờ đã trở nên sưng húp còn rất đỏ nhìn họ, ánh mắt nàng chứa đầy sự tuyệt vọng mà lại rất cô đơn, nàng run run. -Kyung à Yeri à, mình thua rồi, thua thật rồi...Nàng nói xong òa khóc to hơn, giang hai tay kéo cả hai người thấp xuống để ôm. Cả hai không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn lo lắng cho nàng, tay vỗ nhè nhẹ vào lưng, vỗ về, an ủi nàng, nàng bây giờ như người đã c.h.ế.t có an ủi bao nhiêu thì nàng cũng không thể tốt hơn. Nàng cảm thấy đau quá, không thể thở nổi. Tại sao ông trời lại để nàng gặp cô chẳng lẽ chỉ để hành hạ tra tấn cả hai đến khi không chịu nổi nữa thì đường ai nấy đi hay sao? Nàng không khỏi suy nghĩ có phải kiếp trước mình đã làm chuyện gì rất ác nên kiếp này mới phải chịu như vậy không? Nàng bị chính người mình yêu hất hủi, xem thường tình cảm, chà đạp lên lòng tự tôn của nàng. Nàng cứ như vậy mà khóc, khóc ướt cả áo của Kyung và Yeri. -Được rồi Seulgi cậu nói cho mình nghe đã xảy ra chuyện gì? Kyung không thể kiên nhẫn hơn nữa, rời khỏi cái ôm, đứng thẳng nhìn nàng, nếu cứ để như vậy nàng sẽ khóc mãi thôi, khóc như vậy mắt nàng sẽ không chịu nổi nó sẽ mù mất dạo gần đây nàng đã phải khóc rất nhiều. -Đêm qua mình cùng Jaeyi... đã đi quá giới hạn rồi. -Sao? Yeri chấn động, sao có thể hôm qua nàng vẫn còn tỉnh táo để nghe điện thoại mà vả lại hôm qua nàng cũng ở một mình, tự nhiên bây giờ lại có thêm cô nữa, rồi đi quá giới hạn là sao?-Đêm qua Jaeyi bị bỏ thuốc...Nàng trên giường bệnh kể lại từ đầu đến cuối chuyện hôm qua cho Kyung và Yeri nghe, càng nghe mặt cả hai càng tối lại, Kyung bấu chặt ngón tay vào lòng bàn tay, cô tức đến độ bây giờ chỉ muốn lau đến nhà Jaeyi tát cho cô một cái để trả lại cho cái tát mà cô dành cho nàng. Cô khốn nạn đến thế à? Jaeyi ngày xưa đâu rồi? Giờ đây ai nghe xong câu chuyện cũng cảm thấy Jaeyi đã thay đổi rồi, cô không còn là cô nữa, cô biến thành con người khác, con người mà ai cũng muốn tránh xa, cô vì thứ tình yêu đó mà phải trở nên như vậy sao? Vì tên đàn ông đó mà cô trở thành con người khốn nạn như bây giờ? Chỉ tội cho nàng đã dành hết tuổi thanh xuân để theo đuổi người không đáng, nàng đã đem tình cảm đáng giá ngàn vàng của tuổi trẻ trao cho người không biết trân trọng. Nàng bây giờ cũng không thể xác định được rằng bản thân có còn yêu cô không nữa, nàng không biết mình đã buông hay chưa, nàng chỉ biết bây giờ nàng rất đau, niềm tin, hi vọng của nàng đã không còn tất cả mọi thứ đều sụp đổ, nàng như rơi xuống vực thẳm đau đớn tột cùng, nếu được quay về lúc bé nàng sẽ vĩnh viễn không thích cô, vĩnh viễn không tiếp xúc với cô, vĩnh viễn xem cô như người lạ thoáng qua. ------------------------Một tuần kể từ hôm xuất viện về nàng như bốc hơi khỏi thế giới, nàng tách mình ra khỏi thế giới của mọi người, một mình nàng ở trong thế giới của riêng mình, ngày nào nàng cũng chịu đựng cơn đau dai dẳng từ thể xác và cơn đau đớn nghẹt thở từ trái tim, nàng nhốt mình ở trong phòng một mình chịu đựng tất cả mà không có một ai ở bên, ba mẹ quá bận để quan tâm đến nàng, Kyung và Yeri muốn quan tâm nhưng nàng đã tắt hết thiết bị liên lạc, người giúp việc cũng đuổi đi, cổng nhà thì luôn luôn khóa chặt, hai người Kyung và Yeri cũng hết cách chỉ biết bất lực cầu mong nàng sớm vượt qua, dù sao chuyện này cũng chỉ có nàng mới cứu được chính bản thân mình, kéo bản thân ra khỏi đóng tiêu cực vây quanh.Sau một thời gian thi cử vất vả hôm nay cả lớp quyết định họp mặt đi du lịch, nơi cả lớp thống nhất lại là bãi biển. Nàng tất nhiên là không có tâm trạng để đi, nhưng cả lớp đã kéo đến tận nhà đi theo còn có cả cô chủ nhiệm, nàng không thể từ chối nữa đành phải ra khỏi nhà cùng họ đi. Đến nơi nàng mới chấn động, lòng càng hoảng loạn, bãi biển này? Sao lại đến đây? Đây chính là nơi anh hai nàng đã bỏ nàng mà đi mãi mãi. Sống biển ào ào tiến vào, nàng càng sợ hãi hơn cũng may mà có Kyung và Yeri đi cùng, hai người họ cứ mãi kè kè theo nàng, vì chuyến đi này cũng có cô có thêm cả Byeong-jin, bọn họ sợ nàng gặp cô và hắn thì sẽ đau lòng. Nhưng nàng giờ phút này làm gì còn có tâm trạng để ý đến đôi cẩu nam nữ đó, tranh thủ lúc Kyung cùng Yeri đang ra biển nô đùa, nàng nhìn theo họ một chút chạnh lòng thật đấy họ hạnh phúc thật, thứ hạnh phúc mà có lẽ suốt cuộc đời này nàng không thể có được, suy nghĩ một chút rồi nàng cũng nhanh chóng quay mặt đi, lẻn đi lên bãi đá cao nơi xa chỗ mọi người đang nô đùa, nàng lên đó ngồi xuống mắt hướng ra biển "Anh hai, có phải rất lạnh lẽo không? Có phải rất cô đơn không? Có thể đến đón em đi cùng anh không? Em mệt quá" nước mắt lăn dài trên má, nàng thất thần nhìn xa xăm thật lâu, đột nhiên đằng sau có tiến bước chân nàng phản ứng nhanh liền quay đầu lại nhìn, lại là hắn, hắn theo nàng ra đây làm gì nữa? Không phải đang rất hạnh phúc với Jaeyi sao? Hắn bước đến đứng kế bên nàng, nàng thấy hắn liền không vui đứng phắt dậy phủi phủi cát trên quần áo, định quay lưng rời đi thì hắn cười lớn.-Đêm đó có phải rất hạnh phúc không? Seulgi nghe xong lòng không khỏi run rẩy sao hắn biết được? Là hắn làm? Mọi thứ đều do hắn sắp xếp sao? Nàng túm cổ áo hắn, trừng mắt, nghiến răng hỏi. -Là anh đã làm? -Nè bình tĩnh bỏ tay xuống đi, không phải rất thích Jaeyi sao? Tôi nhường cho "lần đầu" rồi còn nhìn tôi như vậy? Không cảm ơn tôi tiếng nào à?-Thằng khốn. Nàng không thể chịu đựng nữa, đấm cho hắn một cú bật cả máu, hắn chao đảo, nàng hận không thể cầm dao đ.â.m cho hắn một nhát, người như hắn không nên tồn tại trên đời này, hắn tồn tại chỉ thêm chật đất. Hắn cũng không vừa, cú đấm lúc nãy cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến hắn, hắn tức giận giơ tay bóp chặt lấy mặt nàng, trừng trừng mắt nhìn nàng.-Mày thấy cảm giác bị người mình yêu ruồng bỏ có đau không? Có thấy dày vò không? Mày bị bấy nhiêu đó còn quá nhẹ, mày phải nếm trải cảm giác mất đi người mình xem như là cả thế giới, mày phải ngày ngày sống trong đau đớn, dằn vặt như vậy tao mới vừa lòng. Mày hiểu không? Haha.Byeong-jin cười lớn, hắn xem nàng như kẻ thù, một khi nàng còn sống thì hắn phải khiến cho nàng đau khổ đến mức sống cũng không được mà chết cũng không xong, như vậy hắn mới hả dạ. Mặt nàng bị bóp đến tê dại mất cảm giác, hắn ta vẫn không buông ra ngược lại còn bóp chặt hơn, nàng vùng vẫy nhưng nàng không phải đối thủ của hắn, cả hai cứ vật qua lại. Một lúc sau Jaeyi đi tìm Byeong-jin cuối cùng cũng thấy hắn, nhưng hắn bây giờ đang dày vò nàng, nàng nghe tiếng bước chân nàng quay ra nhìn thấy, là cô, cô thấy được sự tuyệt vọng trong mắt nàng khi nàng nhìn cô. Cô nhìn thấy vết thương trên trán nàng, chột dạ cô cụp mắt xuống, tiến đến ngăn hai người lại nhưng hắn đang quá tức giận, hắn mất cả lí trí, không còn giả vờ nâng niu cô nữa, cũng không cần biết cô là ai, cô nắm tay hắn kéo ra nhưng vì đang giằng co hắn bị trượt tay đẩy cô té xuống biển, cô vốn dĩ không biết bơi...-JAEYI....Nàng thét lên tiếng thét lấn át luôn cả tiếng sóng biển ngoài kia...Nàng hoảng loạn, đầu óc quay cuồng, mắt nhìn xuống nơi cô đang ngôi lên ngụp xuống, nàng ám ảnh, kí ức xưa ùa về nàng nghĩ lúc đó anh nàng cũng đã vũng vẫy như vậy cuối cùng kiệt sức chìm xuống sâu bên dưới biển nước mênh mông đó, Seulgi chôn chân tại chỗ nước mắt cứ tuôn ra nàng muốn nhảy xuống với cô nhưng nổi ám ảnh đó quá lớn nàng nhìn vùng nước sâu thăm thẳm đó thấy nó rất đáng sợ, nó sẽ nuốt chửng nàng mất, nhưng nàng không xuống thì cô sẽ c.h.ế.t mất, cô không biết bơi, còn tên khốn Byeong-jin ở bên cạnh nàng cũng đứng chôn chân tại chỗ, mắt vô hồn nhìn cô đang cố vùng vẫy ở dưới biển, không biết hắn suy nghĩ điều gì nhưng nước mắt cũng đã rơi đầy cả khuôn mặt, hắn khụy xuống hai chân quỳ trên đá, tay ôm đầu khóc đến run cả người. Nàng biết bây giờ chỉ có nàng mới cứu được cô thôi, lấy hết can đảm, nàng hít một hơi thật sâu. *Bùm* nàng lao người xuống biển, mặc kệ nổi sợ trong lòng, nàng phải cứu cô lên trước đã, cô vùng vẫy hồi lâu cũng dần hết hơi bắt đầu thả lỏng người từ từ chìm xuống, nàng tìm kiếm cuối cùng cũng thấy cô rồi nhưng có vẻ cô thiếu oxy sắp ngất xỉu rồi Seulgi nhanh chóng kéo cô đến bên mình trực tiếp hô hấp truyền hết oxy của mình sang cho cô, nàng biết làm như vậy thì nàng và cả cô sẽ rất nguy hiểm nhưng lúc nãy các bạn học cũng đã chạy đến chắc chắn sẽ có người xuống cứu cả hai, nàng tin là như vậy nên mới liều một phen. Byeong-jin vẫn còn khóc lóc trên bãi đá, mọi người đến không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ vừa kịp thấy Seulgi lao người xuống biển, cả lớp chấn động, bãi biển cũng trở nên nhốn nháo hơn. Kyung tiến đến túm cổ áo hắn kéo đứng lên, giận dữ thét lên ra lệnh. -Anh ở đây còn khóc lóc cái gì nữa? Mau xuống cứu Seulgi đi. MAU LÊN Cả lớp căn bản không ai dám xuống dù sao họ cũng chỉ mới 18 tuổi, cũng là lần đầu tiên đến đây làm sao biết dưới đó như thế nào, ai cũng chần chừ không dám nhảy xuống, hắn là người lớn tuổi nhất ở đây nên ai cũng thúc giục hắn xuống cứu nàng. Kyung cũng muốn lao xuống nhưng Yeri đang giữ tay cô lại nàng lo lắng không muốn cô mạo hiểm tính mạng như vậy, dù sao Byeong-jin cũng đã tỉnh táo lại nhảy xuống rồi chắc chắn sẽ cứu được Seulgi. Kyung cùng Yeri ở đây nhìn mặt biển không một chút gợn sóng, rõ ràng là nàng biết bơi mà sao lại không thể ngôi lên được, nước mắt cả hai bắt đầu rơi, lòng ai cũng lo lắng, cầu mong Byeong-jin tìm ra nàng. Nhưng khi hắn ngôi lên người hắn cứu lại là Jaeyi. Kyung chấn động, tim hẫng đi một nhịp đau nhói. Jaeyi? Seulgi đâu? Kyung gạt tay Yeri lao ra chỗ Byeong-jin, lớn giọng.-Seulgi đâu? Hắn chỉ im lặng nhìn Kyung, lắc đầu, ôm cô lướt qua người Kyung rồi tiến lên bờ. Lúc hắn lao xuống tìm kiếm cô và nàng thì cô đã được nàng nâng lên cao rất để nắm lấy, hắn giơ tay ra bắt lấy cô cũng định nắm lấy tay nàng nhưng nàng đã hết không khí rồi nàng trượt tay khỏi tay hắn rồi chìm xuống dưới, hắn cũng không kịp suy nghĩ vì hắn cũng không còn nhiều oxy nữa nếu cứ níu kéo có thể cả ba cùng nhau chìm xuống m.ấ.t thôi.
Kyung không tin vào những gì mình đang thấy Seulgi bơi rất giỏi mà? Sao lại chìm xuống dưới? Xin cậu đấy Seulgi ngôi lên đi, cậu còn cả tương lai ở phía trước không thể chôn vùi ở chỗ này được, không thể."Seulgi làm ơn, mình xin cậu lên đây đi, ở nơi đó rất lạnh lẽo" cô bất lực thét lên, rồi ngã khụy xuống, nước mắt rơi không ngừng, khóc đến run cả người. Nàng ở dưới cũng dần mất ý thức, nàng chấp nhận từ bỏ sự sống này, nàng bây giờ sống mà như đã c.h.ế.t thôi thì nàng chọn cách này để kết liễu đời mình, để tình yêu này, nỗi khổ đau sự thiếu thốn tình cảm bấy lâu nay cùng nàng hoà tan thành bọt biển, chỗ này cũng có anh hai của nàng, nàng sẽ không để anh phải cô đơn ở nơi lạnh lẽo này, trong thời khắc cận kề cái c.h.ế.t, trong cơn mơ màng nàng nghe có tiếng nói bên tai dường như rất giận dữ, mà cũng rất hoảng loạn, rất lo lắng, giọng nói ấy cứ run rẩy gấp gáp."WOO SEULGI, em phải sống có biết không? Mạng của em là do anh đã đánh đổi để giành về. Anh không lấy lại thì không ai có quyền làm điều đó, em phải quý lấy thân xác này, không được phép từ bỏ nó, không được từ bỏ sự sống của chính mình, em nghe anh nói không? Em phải tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại" Giọng nói ấy những lời gần cuối dần lớn hơn gấp gáp hơn rồi xa dần xa dần nàng không còn nghe được nữa, nàng đau đớn, tim nhói lên từng cơn, mình đang làm cái gì? Vì tình yêu mà từ bỏ cả thể xác? Từ bỏ sự kì vọng của anh hai? Thân xác này là anh đã dùng cả mạng sống để đổi lấy, nàng cảm thấy mình vô cùng có lỗi với sự kì vọng của anh, lúc nàng tuyệt vọng nhất thì nàng cảm giác thân thể mình được ai đó nắm lấy kéo lên, nhưng nàng đã mệt quá rồi hai mắt nhắm nghiền, mặc kệ mọi chuyện đang xảy ra, nàng dần dần mất đi ý thức...
--------------------
Cặp chính rồi thì chắc chắn sẽ đến cặp phụ....Chúc mọi người ngủ ngon^^
Kyung không tin vào những gì mình đang thấy Seulgi bơi rất giỏi mà? Sao lại chìm xuống dưới? Xin cậu đấy Seulgi ngôi lên đi, cậu còn cả tương lai ở phía trước không thể chôn vùi ở chỗ này được, không thể."Seulgi làm ơn, mình xin cậu lên đây đi, ở nơi đó rất lạnh lẽo" cô bất lực thét lên, rồi ngã khụy xuống, nước mắt rơi không ngừng, khóc đến run cả người. Nàng ở dưới cũng dần mất ý thức, nàng chấp nhận từ bỏ sự sống này, nàng bây giờ sống mà như đã c.h.ế.t thôi thì nàng chọn cách này để kết liễu đời mình, để tình yêu này, nỗi khổ đau sự thiếu thốn tình cảm bấy lâu nay cùng nàng hoà tan thành bọt biển, chỗ này cũng có anh hai của nàng, nàng sẽ không để anh phải cô đơn ở nơi lạnh lẽo này, trong thời khắc cận kề cái c.h.ế.t, trong cơn mơ màng nàng nghe có tiếng nói bên tai dường như rất giận dữ, mà cũng rất hoảng loạn, rất lo lắng, giọng nói ấy cứ run rẩy gấp gáp."WOO SEULGI, em phải sống có biết không? Mạng của em là do anh đã đánh đổi để giành về. Anh không lấy lại thì không ai có quyền làm điều đó, em phải quý lấy thân xác này, không được phép từ bỏ nó, không được từ bỏ sự sống của chính mình, em nghe anh nói không? Em phải tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại" Giọng nói ấy những lời gần cuối dần lớn hơn gấp gáp hơn rồi xa dần xa dần nàng không còn nghe được nữa, nàng đau đớn, tim nhói lên từng cơn, mình đang làm cái gì? Vì tình yêu mà từ bỏ cả thể xác? Từ bỏ sự kì vọng của anh hai? Thân xác này là anh đã dùng cả mạng sống để đổi lấy, nàng cảm thấy mình vô cùng có lỗi với sự kì vọng của anh, lúc nàng tuyệt vọng nhất thì nàng cảm giác thân thể mình được ai đó nắm lấy kéo lên, nhưng nàng đã mệt quá rồi hai mắt nhắm nghiền, mặc kệ mọi chuyện đang xảy ra, nàng dần dần mất đi ý thức...
--------------------
Cặp chính rồi thì chắc chắn sẽ đến cặp phụ....Chúc mọi người ngủ ngon^^