[Jaeyi × Seulgi] Hạnh Phúc Đến Muộn

Chương 7



Sau khi nàng thu dọn đồ đạc về nhà của mình, cô một mình nằm trong phòng mắt vô hồn nhìn thẳng lên trên trần nhà, cảm thấy căn phòng của mình thiếu vắng cái gì đó, trong lòng cô đầy ngỗn ngang một bên là tri kỉ người đã lớn lên cùng với cô, cô xem như người trong gia đình, một bên là người cô yêu một phần trong cuộc sống, cũng là gia đình của cô.

Lúc cô chạy ra biển chứng kiến Seulgi đang dìm Byeong-jin xuống nước cô không kịp suy nghĩ gì cả chỉ đơn giản là muốn cứu Byeong-jin lên, cô cũng không cố ý đẩy nàng ngã xuống nước, cũng không muốn hất tay nàng tới mức ngã đập đầu như vậy, chỉ là lúc đó cô không khống chế được hành động của mình, cô rối ren không biết phải làm sao cả, từ lúc Byeong-jin xuất hiện hắn làm thay đổi cuộc sống của cô rất nhiều, cô cảm nhận được sự rung động đầu đời, được yêu thương chiều chuộng, được là ưu tiên lên hàng đầu, cô cảm nhận như hắn đã giành cho cô hết tất cả những gì tốt nhất trên đời này. Chuyện tình cảm khiến cô hạnh phúc, tự hào bao nhiêu thì tình bạn của cô tan vỡ bấy nhiêu, cô không hiểu sao bọn họ không thể hoà hợp với nhau, dường như giữa Seulgi Kyung Yeri với Byeong-jin có gì đó mâu thuẫn mà cô không thể biết được.

Cô nằm suy nghĩ rất lâu xong bật dậy vò đầu, trong đầu rối ren càng nghĩ càng thấy nhứt đầu, cô quyết định xuống giường lấy đồ đi tắm, định sẽ ngủ một giấc thật ngon sáng còn đến trường, còn phải xin lỗi nàng dù sao đi nữa cô cũng là người có lỗi, cô đẩy nàng bị thương thì cô cũng nên có trách nhiệm với nàng sáng đến trường cô sẽ xin lỗi nàng, cô nghĩ là nàng sẽ tha thứ cho cô, vì từ trước đến nay nàng chưa bao giờ giận cô. Nhưng suốt đêm cô cứ trằn trọc không hiểu sao không thể ngủ được trong lòng cứ cảm thấy khó chịu có một dự cảm không lành, Jaeyi cứ lăn tới lui đến gần sáng mới ngủ được.

Seulgi ở nhà cô cũng nửa năm Jaeyi mỗi sáng đều phải kêu nàng dậy đi học, ít nhiều cũng đã trở thành một thói quen của cô, sáng sớm khi đồng hồ báo thức reo cô như thường lệ giơ tay tắt báo thức, duỗi người một cái sau đó định quay sang đánh thức Seulgi, nhưng cô chợt nhớ ra điều gì đó rồi gõ đầu mình một cái, nàng đâu còn ở đây nữa nàng đã về nhà rồi, phần giường bên cạnh đã là một khoảng trống. Đến khi ăn sáng ngay cả cô giúp việc còn quên rằng nàng đã dọn đi, vẫn chuẩn bị hai phần ăn sáng cho hai người, cô nhìn sang phần ăn sáng đó trong lòng không hiểu sao bỗng có chút đau nhói thì ra nàng từ khi nào đã xâm nhập vào cuộc sống của cô, trở thành thói quen của cô.

Bên ngoài cổng Byeong-jin đã đợi từ lâu thấy cô ra hắn cười tươi đến híp cả mắt, tiến đến lấy balo, rồi mở cửa cho cô vào xe. Đến trường, 4 người không hẹn mà gặp cô vừa xuống xe đã thấy Seulgi cũng vừa xuống xe theo sau là Kyung và Yeri, thì ra người thay thế cô hộ tống nàng đi học giờ là Kyung và Yeri, trông ba người họ vẫn rất vui vẻ, cười đùa với nhau, cô quay sang tạm biệt Byeong-jin xong cũng chạy lại chỗ ba người bọn họ muốn đi cùng lên lớp, nhưng cô như người vô hình với ba người họ, ba người cứ nói chuyện của mình mà chẳng thèm để ý đến cô đang bị bỏ lại phía sau, giờ thì cô đã hiểu cảm giác của ba người họ lúc trước, thật khó chịu.

Lên đến lớp cô vẫn ngồi kế nàng, hôm nay nàng đặc biệt im lặng sáng giờ còn không nhìn cô lấy một cái, giận rồi sao? Cô dùng giọng làm nũng nói với nàng.

-Seulgi à~ trán cậu...cậu còn đau không? Quay qua để mình nhìn xem.

Seulgi nghe nhưng cũng chẳng màng để tâm nàng tiếp tục soạn tập của mình, tối hôm đó cô không nghe nàng giải thích đã đẩy nàng giờ lại quan tâm làm gì? Nàng mặc kệ cô luyên thuyên bên tai cho đến khi cô đụng vào người nàng, nàng không chịu nổi nữa, mặt đỏ bừng, hai tay nắm chặt, nóng giận nói với cô.

-Lúc đó mình giải thích cậu có tin không?

Nàng tức giận cũng ấm ức, rõ ràng nàng mới là nạn nhân sao chỉ cần hắn diễn một chút nàng lại thành tội phạm rồi, cô cũng tin hắn, chẳng phải trước giờ cô cũng không phải là kiểu dễ tin người hay sao, một người thông minh như Jaeyi chẳng lẽ không nhìn ra là Byeong-jin cố tình diễn là đang bị nhấn nước. Nàng nhíu mài nhìn cô, ánh mắt kiên định, tay chỉ lên trán, giọng vừa uất ức vừa rất tức giận.

-Yoo Jaeyi cậu nhìn cho kĩ sáu mũi khâu này là chính tay cậu đã gây ra cho mình.

Lần này nàng muốn vì bản thân mình một lần, suốt bao năm qua nàng luôn ưu tiên cô, chiều chuộng cô, cái gì cô nói nàng đều cho là đúng không hề phản bác lại vì đơn giản đối với Seulgi sự vui vẻ của Jaeyi quan trọng hơn cả việc đúng sai, nàng cũng chưa từng nỡ lớn tiếng với cô, nhưng hôm nay khi nghe cô xin lỗi nàng lại chẳng nghe ra một chút gì là cảm thấy có lỗi từ chính lời xin lỗi của cô, giống như cô biết nàng sẽ không giận nên cô chỉ là qua loa xin lỗi cho có, cộng thêm việc nàng nhớ lại lúc đó cô chẳng nghe nàng giải thích bất cứ thứ gì vì tâm hồn của cô đang dán trên người tên Byeong-jin cô đang bận rộn lo lắng cho hắn ta, chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đã đủ đánh gục nàng, nàng nhận ra tình cảm của cô dành cho nàng mỏng manh đến nổi chỉ cần hắn ta nói một tiếng thôi là cô có thể bỏ mặt nàng chạy đến bên cạnh hắn.

Dù cứng miệng như vậy nhưng khi nàng nhìn sang thấy cô hiện tại đang gục đầu, hai tay đan vào nhau trông cô buồn bã như vậy nàng lại cảm thấy đau lòng, cô vốn là bảo vật mà nàng luôn trân quý bảo vệ nâng niu từng chút một, với nàng người ở trong lòng làm sao nói quên là quên được, người đã thương thì cho dù có long trời lở đất vẫn còn thương. Nàng không biết được rằng chấp nhận tha thứ cho người đã làm tổn thương mình cũng giống như là tự đào một cái hố cho riêng mình.

-Thật xin lỗi Jaeyi mình hơi mất kiểm soát một chút, trán mình không sao, cậu tập trung học đi, sắp vào tiết rồi.

Nét buồn trong cô chợt tan biến, cô cười với nàng, nàng cũng mỉm cười đáp lại nhưng cô đâu biết sau nụ cười đó có biết bao nhiêu đau đớn, biết bao nhiêu sự tan vỡ từng chút từng chút bao lấy nàng.

------------------------

Những ngày sau đó cô với nàng vẫn vậy, vẫn nói chuyện chỉ có điều không còn thoải mái như trước kia giữa họ bây giờ đã có một bức tường vô hình chắn ngang, cô cũng cảm thấy khó chịu nhưng cũng chẳng còn cách nào khác mọi chuyện thành ra như bây giờ phần lớn đều là lỗi của cô, còn về phần Kyung, Yeri với Jaeyi thì không còn nói chuyện nữa, họ nhìn cô bây giờ như kẻ thù không đội trời chung.

Hôm nay là một ngày thời tiết đẹp nắng nhẹ không oi bức mà cũng gây cảm giác khó chịu, nhưng mọi người ở trong phòng học thì lại khác họ mồ hôi tuôn ra lấm tấm trên trán dù đã mở điều hòa, ai ai cũng căng thẳng cố gắng giải câu cuối trong đề toán mà thầy giáo đưa cho, họ quyết tâm phải giải được, giải được phân nửa bước kế tiếp lại làm cả lớp phải dừng bút không biết phải giải thế nào. Thầy ở trên bục nhìn thấy vậy cũng không nỡ, thầy nhìn Jaeyi kêu Jaeyi lên bảng giải cho các bạn, vốn định đề này tiết sau sẽ sửa nhưng vì lớp làm quá nhanh còn rất nhiều thời gian mà mọi người lại chỉ còn có nửa câu cuối thôi thầy sợ nếu không giải hôm nay có thể về nhà các bạn sẽ không ăn ngủ được vì bận suy nghĩ cách giải. Jaeyi bị kêu thì giật mình cô nãy giờ không có tập trung đề cũng mới tới câu cuối căn bản là chưa làm xong, nàng ngồi bên cạnh thấy cô lúng túng nhìn xuống lại thấy cô chưa giải câu cuối, nàng thấy cũng lạ cô bình thường chẳng phải rất giỏi mấy dạng này sao? Mặc kệ là tại sao, nàng đẩy bài mình qua cho cô còn bài cô thì nàng thu về, cô được nàng giải vây giúp cúi thấp người nói "cảm ơn Seulgi" rồi đi thẳng lên bảng giải bài cho cả lớp. Nàng để ý thấy cô hôm nay rất khác so với thường ngày, cô dạo gần đây rất hay bắt chuyện, kể chuyện, cười đùa với nàng hôm nay đột nhiên rất im lặng còn không tập trung vào làm toán môn này chẳng phải cô rất yêu thích hay sao? Rốt cuộc là cô bị gì?
Cô giải bài xong về chỗ ngồi xuống nàng liền quay qua hỏi thăm đây là lần đầu tiên sau gần 2 tuần kể từ hôm đó nàng mới mở miệng nói chuyện với cô trước.

-Jaeyi sao vậy? Cậu không tập trung?

-Không sao, không sao, mình ổn.

Cô vẫy vẫy tay ra hiệu mình ổn, nhưng nàng thấy cơ thể cô có vẻ thành thật hơn lời nói của cô, nàng nhìn cách vẫy tay cũng khác bình thường, tay cô như không có một chút sức lực nào, hai bên tai cũng ửng đỏ lên, Seulgi chỉ nhìn vậy là đã biết cô phát sốt rồi, nàng đưa tay lên trán Jaeyi kiểm tra quá thực phát sốt rồi, rất nóng.

-Jaeyi cậu phát sốt rồi. Đứng dậy đi mình dìu cậu xuống phòng y tế nghỉ ngơi.

-Không cần đâu. Mình ổn mà, không cần làm phiền cậu, cậu học đi.

-Cậu ngoan ngoãn một chút đi Jaeyi, đứng dậy.

Cái gì liên quan đến sức khỏe của cô thì nàng nhất quyết không nhượng bộ, cả hai xin thầy giáo xuống phòng y tế cho Jaeyi nghỉ ngơi, Kyung Yeri thấy Seulgi dìu Jaeyi thì hai người họ đều nhíu mài, không biết khi nào thì nàng mới buông bỏ được? Hai người cũng không thể thấy bạn như vậy mà bỏ mặc được, đành đi đến phụ Seulgi một tay, Jaeyi giờ cũng mất ý thức xuống phòng y tế phải truyền nước biển và phải được nằm nghỉ ngơi để theo dõi thêm.

-Hai cậu về lớp học đi, Jaeyi để mình chăm cho.

-Seulgi mình nhắc cậu...

-Sụyt mình vẫn còn nhớ cậu không cần phải nhắc đâu Kyung, dù sao trước giờ mình vẫn chịu ơn của Jaeyi.

Kyung thở dài với độ bướng của Seulgi, Kyung nhìn nàng nếu Seulgi sau này nàng có tổn thương thêm lần nữa thì cũng chính là do sự mềm lòng của ngày hôm nay gây ra.

-Tùy cậu đấy. Về lớp thôi lão bà.

Kyung thật không biết làm sao với sự cứng đầu của Seulgi, đau một lần chưa đủ để nàng khắc cốt ghi tâm chắc phải lần nữa nàng mới chừa, mà cô với Yeri cũng không nỡ để nàng phải chịu thêm một đả kích nữa, liệu sẽ giấu nàng chuyện cô và tên Byeong-jin kia được bao lâu? Kyung nắm tay Yeri mở cửa định bước ra thì Yeri quay đầu lại nói với nàng một câu rồi mới đóng cửa về lại lớp.

-Nếu cậu đã chọn cách tha thứ cho người làm tổn thương cậu thì cũng đồng nghĩa với việc cậu đang tự đào hố c.h.ô.n mình đấy Seulgi, mình biết có khuyên cậu bao nhiêu thì cũng thừa tình cảm là thứ khó có thể buông bỏ ngay nhưng Seulgi dù sao đi nữa mình mong cậu đủ mạnh mẽ để vượt qua, chỉ cần cậu nhớ cậu không cô đơn, cậu còn có mình và Kyung ở bên cạnh cậu.

Nàng cũng không hiểu Yeri đang muốn nói gì, sao phải mạnh mẽ vượt qua? Có chuyện gì kinh khủng lắm sao? Nàng thấy Yeri nghiêm túc như vậy thì cũng gật đầu cho qua, chuyện quan trọng là giờ cô đang sốt rất cao, nàng nhanh chân chạy đi lấy một cái thau một cái khăn đem giặt nước ấm lau người cho cô, người cô cứ run lên cầm cập cô bắt đầu có dấu hiệu mê sản, nàng lo lắng liền lấy điện thoại ra gọi cho bố của cô, sau khi nghe tin ông nhanh chóng cho xe đến đón cô tới bệnh viện để nhập viện, nàng cũng theo cô đến bệnh viện, đến nơi cô được đẩy thẳng vào phòng vip được truyền nước biển ngay, mà cô vẫn rất lạnh người vẫn còn run.

-Se..Seu.. Seulgi ô...ôm ôm...m mình đ...đi mìn..mình l...ạ..nh lạnh qu...á... Seulgi...gi.

Nàng căng thẳng không biết nên làm sao, thấy cô như vậy nàng cũng đau lòng học hành đến mức ngã bệnh thế này sao, thấy cô run quá nàng cũng chịu không, từ từ nằm lên giường của cô, choàng tay qua ôm lấy cô.

-Như vậy đỡ lạnh hơn không?

-Seulgi...gi ô...ôm mình ch..ặ...chặt hơ... hơn chút nữ...a..nữa đ..đi.

Seulgi cũng siết chặt hơn, trong lòng nàng bây giờ vừa lo cho cô mà cũng vừa hạnh phúc đã mấy tháng rồi nàng với cô mới có dịp ở riêng với nhau, cũng lâu lắm rồi nàng mới được ôm cô thoải mái như bây giờ. Một lát sau Seulgi thấy Jaeyi cũng đã đỡ lạnh hơn cô cũng đã ngủ nàng xuống giường lấy nhiệt kế đo cho cô "39,5" vẫn còn cao, nàng gọi y tá chuẩn bị cháo cho cô còn nàng thì đi giặt khăn để tiếp tục lau người cho cô. Sau khi nàng ra ngoài một chút thì điện thoại cô cũng reo lên đánh thức cô dậy, cô mơ màng quơ tay lấy điện thoại nhấn nghe máy, giọng đàn ông bên kia lập tức vang lên.

-Bảo bối anh đi công tác đột xuất chiều sẽ không đón bé được, chiều bé tự về nhé. Yêu.

-Anh....

Đầu dây bên kia có vẻ gấp gáp, cô còn chưa kịp trả lời Byeong-jin đã cúp máy trước, anh ta là đàn ông sao không có chút tinh tế nào vậy? Học hỏi Kyung một chút hôm bữa giận Yeri vẫn gọi xe chở nàng về tận nhà, còn anh ta chỉ đi công tác thôi mà đã bỏ cô tự sinh tự diệt rồi. Cô ho khan vài tiếng, định xuống giường rót nước uống thì nàng ở ngoài mở cửa đi vào trên tay còn cầm một thau nước, thấy cô tỉnh lại nàng lật đật chạy đến đỡ cô lên giường nằm, nước để nàng rót, cô chỉ cần nghỉ ngơi cho thật tốt là được rồi.

-Jaeyi cậu ngủ thêm đi, giờ vẫn còn sớm.

-Không cần đâu mình không buồn ngủ nữa.

-Sao trông cậu buồn thế Jaeyi?

-Byeo....

-Seulgi a về nhà thôi.

Jaeyi còn chưa nói hết câu Kyung đã tung cửa bước vào kế bên tất nhiên vẫn là lão bà của cô Yeri, 2 người bọn họ không muốn dính líu vào Jaeyi là thật nhưng nàng vẫn còn ở đây phải đến đón nàng về tránh cho cái tên phiền phức kia đến rồi gây sự với nàng. Nhưng nàng thì không muốn về nàng muốn chăm sóc cho cô, Kyung nghe xong tức đến độ vò đầu, dậm chân.

-Seulgi đừng làm phước nữa, về nhà, cậu lo cho sức khỏe của mình trước đi.

-Kyung cậu nhớ những gì mình nói ở phòng y tế chứ?

Seulgi nói nhỏ "Mình chịu ơn cậu ấy"

-Thôi được rồi Choi Kyung mình thua cậu luôn đấy Seulgi mình không muốn cãi nhau, một lần cuối này thôi đấy. Jaeyi cảm phiền cô cũng nên tịnh dưỡng tốt để Seulgi còn sớm về nhà. Seulgi mai là chủ nhật, thứ 2 cậu phải đi học đấy, bọn mình đến nhà đón cậu.

-Mình biết rồi, hai cậu về cẩn thận.

Suốt ngày hôm đó và cả ngày chủ nhật nàng luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô giống như cái cách cô chăm sóc nàng khi nàng nhập viện, nhưng mà nàng có vẻ tận tình hơn nhẹ nhàng hơn bởi nàng làm vì tình yêu, mọi hành động đều yêu chỉ là không thể nói thành lời. Jaeyi ở bên Seulgi cô cảm thấy cảm giác an toàn mà khi ở bên Byeong-jin cô không cảm nhận được. Cô tận hưởng hai ngày chỉ nằm còn lại đều có nàng lo cho, cô hầu như không phải đụng tay đụng chân vào gì cả, tất cả đều một tay nàng làm chỉ trừ những việc riêng tư trong WC.

Cuối ngày chủ nhật cô đã khỏe được xuất viện về cô ngỏ lời muốn nàng sang nhà cô ăn cơm, dì giúp việc nhớ nàng rồi cứ hỏi thăm nàng mãi, nhưng nàng từ chối nàng muốn về nhà nghỉ ngơi, cô cũng thoáng buồn, cô thật sự muốn nàng quay về như trước kia vui vẻ với cô, cô cũng muốn nàng về ở chung với cô nhưng cô không nhận ra người thay đổi không phải là nàng mà chính là cô.

----------------------------

Mới đó mà đã thi xong kì thi tốt nghiệp trung học rồi, cái ngày họ được đặt bút xuống sau khi môn thi cuối cùng kết thúc cũng là ngày tất cả các học sinh như trút bỏ được gánh nặng trên vai, họ bước ra khỏi cổng trường với tâm thế thoải mái, ngoài cổng đâu đâu cũng toàn là phụ huynh người thì reo hò cổ vũ người thì chạy đến ôm con mình vào lòng, cái không khí náo nhiệt này có lẽ suốt cuộc đời này của tuổi trẻ họ sẽ khó lòng mà quên được. Cả 4 người Seulgi Jaeyi Kyung Yeri cũng không phải ngoại lệ họ cảm thấy vai mình nhẹ hẳn đi bây giờ việc cần làm là nghỉ ngơi thật tốt chờ đợi kết quả đến với bọn họ, cả 4 đều rất tự tin vì môn nào họ cũng biết làm hơn nữa còn làm rất tốt, họ không cảm thấy thời gian mất ăn mất ngủ cày đề thời gian qua là vô nghĩa mà ngược lại nó còn giống như là một phần kí ức tốt đẹp của thời thanh xuân.

Cả 4 đang bước ra cổng thì đều đồng loạt khựng lại, họ nhìn thấy vẫn là chiếc xe đó vẫn là chỗ đậu đó vẫn là tên Byeong-jin đó nhưng hôm nay hắn đặc biệt ăn mặc bảnh bao rất ra dáng người lãnh đạo, áo vest đen khoác bên ngoài bên trong là áo sơ mi trắng được ủi phẳng phiu, tóc vuốt cao, hắn đang cầm một bó hoa hồng lớn đứng tựa vào xe, thấy nàng bước ra bên cạnh còn có những người kia đặc biệt có cả Seulgi, mắt hắn liền sáng lên, cười vẫy tay với cô sau đó tiến đến bên cạnh cô, Kyung kế bên Seulgi thấy hắn trong bộ dạng như thế thì biết ngay sẽ chẳng có gì tốt lành, hắn lại định giở trò gì nữa đây? Kyung cực kì khó chịu. Hắn ta chạy đến trước mặt cô mỉm cười, đưa hoa cho cô.

-Chúc mừng em bé đã thi thuận lợi nha.

Trao hoa kèm lời chúc xong hắn ta nhìn cô rồi cúi thấp đầu xuống đặt lên môi cô một nụ hôn giữa sự chứng kiến của biết bao phụ huynh lẫn học sinh, mọi người xung quanh thấy vậy liền hưng phấn không ngừng vỗ tay reo hò cổ vũ, chỉ có nàng bên cạnh không tin vào mắt mình nàng như c.h.ế.t lặng, tim đau nhói co thắt đến nghẹt thở, nàng cảm thấy mình không thể thở nổi, đầu ong ong, chân chao đảo đứng cũng không còn vững nữa, nàng chứng kiến tận mắt ở khoảng cách gần cảnh Byeong-jin cúi xuống hôn Jaeyi mà Jaeyi khi nhận được nụ hôn ấy cũng nhắm mắt, choàng tay qua vai hắn đáp lại hắn, hai má cô ửng hồng, hai tròng mắt đen còn mang theo hơi nước trong đó ngoại trừ hình bóng phản chiếu của người kia thì còn tình yêu và sự cam tâm tình nguyện, đôi môi khẽ mở chờ đợi sự xâm nhập. Nàng đứng như rơi xuống vực thẳm trời đất quay cuồng mọi thứ tối đen, sao để nàng phải chứng kiến cảnh này chứ? Sao cô với hắn ta có thể thân mật như vậy? Nàng chứng kiến cảnh đó liền quay đi nước mắt thi nhau rơi xuống, đau đớn thấu tận tâm can, người con gái nàng yêu, nàng đặt bao nhiêu kì vọng bây giờ lại vỡ tan tành chẳng còn lại một chút gì nữa, cái ngày nàng vui nhất ngày như chắc chắn mình sẽ có một vé vào cửa đại học y mà nàng hằng mong ước lại là ngày đau đớn nhất với nàng, ngày nàng chứng kiến cô ôm hôn người đàn ông khác mà còn ngay trước mắt nàng, ngay trước mặt tất cả các bạn học các phụ huynh. Hắn ta thắng rồi nàng chính thức thất bại, hắn chỉ mới đến đã được cô công khai trước toàn trường còn nàng thì sao? Tình cảm bao nhiêu lâu nay nàng dành cho cô thì sao? Chẳng lẽ cô n.g.u ngốc đến nỗi không nhận ra?

Nàng không khóc lóc làm ầm ĩ, không làm loạn, không hỏi cô lí do tại sao lại làm vậy, nàng chỉ thẫn thờ bỏ đi bởi nàng chỉ là kẻ đơn phương không danh không phận lấy tư cách gì để hỏi đây, cô thì đang đắm chìm trong mật ngọt nên cũng chẳng để tâm đến mọi chuyện xung quanh, chỉ có Kyung cùng với Yeri đuổi theo sau nàng, hơn ai hết hai người họ biết Seulgi giờ đang rất đau lòng, lơ là một chút nàng có thể làm bậy ngay. Yeri chạy đến sau nàng giơ tay kéo balo nàng lại.

-Sao rồi? Vừa nãy thấy một màn như vậy có phải đau lòng rồi không? Mình đã cảnh báo trước rồi do cậu quá mềm lòng thôi Seulgi.

Yeri là một người tính tình cứng rắn trong tình yêu lẫn tình bạn, nếu nàng cảm thấy không ổn sẽ dứt khoát rời đi, nàng chưa từng cho ai cơ hội để làm tổn thương mình lần nữa, nàng tức Jaeyi một, tức Seulgi mười, ai mà chẳng yêu nhưng không ai mù quáng như Seulgi cả Jaeyi đã tổn thương Seulgi bao nhiêu lần rồi vậy mà Seulgi vẫn cứ tha thứ hết lần này đến lần khác để rồi giờ đây bị cô tạt cho một gáo nước lạnh. Kyung bên cạnh cũng lên tiếng an ủi xoa dịu bầu không khí, cô biết Seulgi giờ như người mất hồn, đau đớn đến tê dại rồi có nói gì thì cũng như xác muối vào vết thương đang rỉ máu của Seulgi thôi.

-Seulgi tối nay đến bar đi. Người tồi thì cậu không cần phải tiếc.

Nàng hiện tại chỉ muốn về nhà, một mình nằm trong phòng tự mình gặm nhấm nỗi đau thôi, nàng không muốn ai thấy được dáng vẻ yếu đuối của mình ở nhà nàng muốn đau muốn khóc muốn la hét dày vò cũng tự nàng chịu đựng thôi mình nàng biết là được, vả lại đến nơi náo nhiệt như vậy nàng không thích, nàng càng không thích hợp với mấy chỗ như vậy. Cho dù nàng có đến cũng không cảm thấy vui vẻ.

Yeri nghe Kyung nói xong nàng không khỏi chấn động, nàng có nghe nhầm không? Nàng ở đây mà cô còn dám rủ Seulgi đến bar? Không phải là nàng ghen mà là dạ dày Seulgi vốn không tốt đến bar uống rượu chắc nàng chưa kịp hết buồn đã phải vào viện diện kiến bác sĩ. Yeri liền nhăn mặt đánh yêu vào vai Kyung một cái.

-Yaah dạ dày Seulgi yếu vào đó xong chắc cậu ấy đi diện kiến Diêm Vương luôn, đầu cậu nghĩ cái gì vậy Choi Kyung?

-Đi để giải sầu thôi, đến đó Seulgi có thể tự do bộc lộ cảm xúc của mình, cậu sẽ thấy ổn hơn đó Seulgi.

-----------------------

Bàn cãi qua lại một hồi, khi màn đêm buông xuống, dưới ánh đèn dập dìu, mơ hồ, cuối cùng cả ba đã có mặt ở một quán bar nằm ở trung tâm thành phố Z. Ánh đèn mờ ảo chiếu vào gương mặt nàng, khuôn mặt chứa đầy sự tuyệt vọng, đôi mắt vô hồn dường như đã khóc rất nhiều đến nỗi chẳng còn khóc nổi nữa. Nàng cũng muốn say một lần, muốn bộc lộ hết những gì trong lòng mình giấu kín nhưng căn bệnh của nàng không cho phép, nàng chỉ có thể nhấp một chút rượu, giọt rượu đắng trượt qua đầu lưỡi nàng rồi tiến vào bên trong, chỉ thử một chút thôi nàng cũng đã phải nhăn mặt vì độ đắng của nó, vậy mà mọi người xung quanh lại xem nó như nước lã không ngừng cho vào miệng thưởng thức. Kyung ở bên cạnh cũng từng ngụm từng ngụm cho vào miệng sau đó miệng không ngừng mắng chửi Jaeyi cùng với Byeong-jin. Không ngờ hai người họ lại linh như vậy, mới gọi tên có vài tiếng đã thấy bóng dáng hai người một cao một thấp một nam một nữ khoát tay nhau tiến vào, ngồi xuống giữa những người còn lại, bàn cô cách bàn nàng phải mấy bàn nữa, có lẽ vì mãi nói chuyện với hắn nên cô cũng chẳng thấy nàng và Kyung Yeri cũng đang ở trong bar. Nàng thấy cô thì nỗi đau đớn lại dâng lên, tim đau nhói, khó thở nàng một tay cầm lấy ly rượu ực một cái tất cả rượu đều được nàng nuốt sạch xuống, Yeri lập tức ngăn nàng lại nhưng nàng không nghe tay rót thêm ly nữa liên tục uống, Kyung bên cạnh cũng bồi nàng chỉ có cách này nàng mới thoải mái chút ngăn nàng cũng chỉ làm nàng đau đớn hơn thôi, cảm xúc bị giấu kín sẽ rất khó chịu, mà họ trước khi đến đây cũng đã chuẩn bị thuốc sẵn cho nàng.

Sau một hồi Kyung say khướt không còn biết gì nữa ngã vào lòng Yeri không ngừng làm nũng đòi nàng đưa cô vào phòng, nàng cũng bực bội muốn đá cô một cái, cuối cùng là đi an ủi Seulgi hay là đến để cô uống rượu đây. Nhìn Kyung như vậy Yeri cũng hết cách, nàng bảo Seulgi ngồi yên đó không được đi lung tung, nàng gọi điện book một phòng vip sau đó khó khăn dìu cô lên phòng.

Phần nàng khi còn có một mình ngồi ở đây, nàng tiếp tục rót rượu chỉ là mắt đang nhìn vào cô ở bàn bên kia. Được một lúc bỗng nàng thấy tên kia cho gì đó vào ly rượu mà cô thì không để ý giơ tay lấy ly rượu một hơi uống cạn, chỉ một lúc sau nàng quan sát thấy cô rất lạ cứ ngọ quậy cọ vào người tên Byeong-jin, mà cô cũng cảm thấy trong người rất lạ cảm thấy cơ thể rất nóng dù trong bar điều hòa vẫn đang chạy hết công suất, mồ hôi bắt đầu tuôn ra cô cũng nóng lên nhiều, cô thấy không ổn đứng dậy đi đến nhà vệ sinh, nàng thấy có vẻ tên Byeong-jin cũng muốn đi theo nhưng bị cô đẩy ngồi xuống lại ghế, nàng thấy không ổn cũng đứng dậy theo sau cô vào nhà vệ sinh, vừa vào đã thấy cô mồ hôi nhễ nhại, nàng tiến đến định hỏi thăm cô đã bị cô ôm lấy đẩy mạnh vào tường, mắt cô giờ chứa đầy hơi nước kèm theo tia dục vọng, nàng hoảng loạn, lo lắng hỏi cô.

-Cậu bị làm sao đấy Jaeyi?

-Seulgi mình khó chịu, mình....

Seulgi đẩy Jaeyi ra, chuông điện thoại Seulgi reo là Yeri gọi đến nàng không yên tâm để Seulgi ngồi một mình nên đã đặt cho Seulgi một phòng vip khác là phòng 204 bảo Seulgi lên đó nghỉ ngơi sáng rồi về dù sao Seulgi cũng có men, trong người không được tỉnh táo về sẽ đánh thức em gái nhỏ. Mà bên đầu dây bên kia giọng Yeri cứ đứt quãng, hơi thở gấp gáp, qua điện thoại Seulgi đỏ mặt cũng biết hai người họ đang làm gì nàng nhanh chóng "ừm" rồi cúp máy để lại cho họ không gian riêng. Seulgi liếc nhìn sang Jaeyi tình trạng cô ngày càng khó coi, hơi thở cũng gấp gáp cô nhìn nàng bằng ánh mắt chứa đầy dục vọng dường như muốn bổ nhào vào người nàng, dù là học bá nàng cũng biết cô đã dính thuốc nếu không nhanh chắc cô sẽ "giải quyết" tại đây, nàng khó khăn dìu cô lên phòng để cô vào bồn tắm nàng ra ngoài khóa cửa, nàng biết tên Byeong-jin đã biết nàng đi theo cô nếu để cửa hắn có thể xông vào bất cứ lúc nào nàng có ngăn hắn làm bậy cũng không được vì cơ bản nàng không phải là đối thủ của hắn, nàng cũng vất vả lắm mới đem cô lên tới trên phòng được bởi cô cứ hôn hít nàng tay chân không ở yên rất khó để dìu lên đến phòng.

Cô nằm trong bồn tắm khó chịu, nóng đến độ cô tự mình thoát y chỉ còn chừa lại những đồ che những thứ cần che cô cũng định cởi hết nhưng nàng ngăn cô lại, nàng không dám nhìn. Để cô ngồi yên ở đó nàng bắt đầu chỉnh nước lạnh xả vào bồn chỉ có cách này mới giúp cô tỉnh lại nhưng cô lạnh lẽo la lên muốn ra khỏi bồn, nàng phải chịu cái lạnh nhảy vào bồn cùng cô, từ phía sau ôm chặt cô lại. Nước lạnh lẽo phả vào vai trượt xuống ướt cả người khiến nàng rùng mình còn cô ở trong lòng không ngừng rên rỉ, cô không còn điều khiển được mình nữa cô cần được thoả mãn ngay bây giờ nếu không cô sẽ khó chịu c.h ế.t m.ấ.t, Jaeyi quay ra sau, tay cởi áo của Seulgi, nàng giật mình muốn đẩy cô ra nhưng cô giờ giống như không còn là cô nữa dục vọng xâm chiếm cô mặc kệ nàng ngăn cản, cứ tự nhiên thoát y cho nàng đến khi nàng không còn gì trên người cô cũng tự thoát y những thứ còn vướng víu lại trên người mình, giơ tay ra phía sau nàng tắt vòi nước, cô bước ra khỏi bồn tắm cũng kéo tay nàng ra theo, nàng có men sẵn trong người vả lại người trước mặt lại là người nàng hằng đêm mong nhớ, người nàng yêu thương, nàng không thể chống lại sự thôi thúc của con tim lẫn lí trí hơi men khiến nàng cũng dần mất lý trí quấn quýt lấy cô đến gần sáng mới ngủ, thuốc thật sự mạnh cô cứ đòi hết lần này đến lần khác đến nỗi tay nàng tê mỏi không còn cảm giác mà cô vẫn chưa thỏa mãn còn định tự mình "đâm" nhưng nàng nhìn thấy móng tay cô dài như vậy tự làm chắc sẽ rách mất, Seulgi đành cắn răng giúp cô thêm mấy trận nữa. Lần đầu của cô là chính tay nàng lấy vết máu vẫn còn ở trên ga giường, sau khi "lâm trận" xong cô mệt mỏi nằm ngủ trên tay nàng, nàng thấy người thương nằm trong lòng mà nở nụ cười hạnh phúc nàng quên mất đi cô là hoa đã có chủ, nàng đã quên mình phải đau đớn nhường nào khi chứng kiến cô hôn người khác, nàng mặc kệ giờ đây cô là người phụ nữ của nàng, ngày mai là chuyện ngày mai bây giờ nàng phải dậy dọn dẹp ga giường trước đã lấy kéo cắt phần vệt đỏ hồng ra gấp gọn bỏ vào túi áo khoác lấy thêm một chút tiền coi như tiền đền bù mua cái ga mới, tiếp đó nàng bế cô đặc vào bồn tắm xả nước ấm vào lau rửa người cùng chỗ đó của cô thật cẩn thận, lúc nãy nàng không để ý giờ mới thấy "nơi đó" của cô đã đỏ lên còn có chút sưng cũng may mà là phòng vip có sẵn thuốc để bôi, nàng lại bế cô ra đặc lên giường cẩn thận bôi thuốc cho cô mặc lại quần áo cho cả hai rồi mới lên giường ngủ.

------------------

Dù đau đớn nhưng mà cũng lời được "lần đầu"

Nay up sớm, chap này tạm tạm dị đi, ngược dị tui thấy cũng chưa đủ wow, hẹn các vị huynh đài chap sau sẽ ngược hơn nữa^^

Chương trước Chương tiếp
Loading...