[ Hyewon x Woori ] Vậy mà cô Kang lại thích em !?
ánh mắt.
Sáng hôm sau, Woori đến trường với những suy nghĩ và cảm giác lạ thường. Dù tối qua mọi thứ đã thay đổi theo một cách nào đó, nhưng em vẫn chưa hoàn toàn quen với cảm giác này.
Em không biết liệu Hyewon có thực sự đối xử với em khác biệt ngay cả ở trường không, hay cô sẽ tiếp tục giữ ranh giới giữa giảng viên và sinh viên như trước. Nhưng rồi, khi vào lớp, Woori đã nhanh chóng có câu trả lời. Hyewon vẫn nghiêm túc như mọi khi khi giảng bài. Cô không hề thiên vị hay dành cho em ánh mắt đặc biệt nào. Nhưng Woori lại cảm nhận được một điều rất rõ ràng. Cô không còn cố ý xa cách em nữa. Không còn sự lạnh nhạt gượng gạo, không còn lướt qua em như thể em chỉ là một sinh viên bình thường. Và đến khi điểm danh, khoảnh khắc ấy lại càng khẳng định điều đó. - Oh Woori. Hyewon gọi tên em một cách bình thường, nhưng khi Woori ngẩng lên, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau. Không có gì đặc biệt trong giọng nói của cô, nhưng trong ánh mắt ấy... có một tia cười dịu dàng thoáng qua. Chỉ là thoáng qua thôi, đủ để Woori nhận ra—và cũng đủ để làm tim em đập nhanh hơn. Có lẽ người khác không để ý.
Nhưng Woori thì có. Vì giờ đây, em đã nhận ra một điều. Sự "đặc biệt" không nằm ở cách Hyewon đối xử với em ra sao trước mặt mọi người. Mà nằm ở những khoảnh khắc nhỏ thế này—những khoảnh khắc chỉ hai người họ mới hiểu.
______________ Suốt buổi học hôm ấy, Woori cảm thấy có chút khó tập trung. Không phải vì bài giảng quá khó. Mà là vì... mỗi khi em vô thức ngẩng lên, ánh mắt lại chạm phải một đôi mắt quen thuộc. Hyewon không nhìn em quá lâu, không biểu lộ gì quá rõ ràng, nhưng có một điều Woori chắc chắn—cô vẫn để ý đến em. Những lần ánh mắt cô lướt qua em chậm hơn một chút. Những lần cô khẽ nhếch môi cười khi thấy em vô thức cắn bút suy nghĩ. Những lần em cảm giác như mình đang bị "quan sát", nhưng khi quay lại thì Hyewon đã rời mắt đi rồi. Woori không biết có phải chỉ là do em tưởng tượng không. Nhưng em chắc chắn một điều: khoảng cách xa lạ mấy ngày trước đã biến mất hoàn toàn. Và điều đó... làm tim em rối loạn. --- Tan học, Woori nhanh chóng thu dọn đồ để về. Nhưng khi vừa bước ra khỏi lớp, em đã bị một nhóm bạn chặn lại. - Này, Woori. – Một cô bạn trong lớp chớp mắt đầy ẩn ý. – Sao dạo này cô giáo Kang không còn đối xử với cậu đặc biệt nữa thế? - Hả? - Thì mấy ngày trước cô ấy còn có vẻ quan tâm cậu lắm, nhưng gần đây lại bình thường hơn rồi. – Một người khác xen vào, giọng điệu như thể đang cố dò xét. – Hai người có chuyện gì à? Woori chớp mắt, không biết phải trả lời thế nào. Nếu là trước đây, em sẽ thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng không bị chú ý nữa. Nhưng bây giờ, khi nghe thấy những lời này, Woori lại cảm thấy có chút khó chịu. Như thể em không muốn người khác nghĩ rằng giữa mình và Hyewon chỉ đơn thuần là "bình thường". ... Mình đang nghĩ gì vậy chứ? Woori vội lắc đầu, cố gắng trấn tĩnh lại. - Không có gì đâu. Chắc các cậu tưởng tượng thôi. Nói rồi, em nhanh chóng rời đi trước khi họ hỏi thêm điều gì khác. Nhưng khi vừa đi đến cầu thang, Woori bỗng giật mình dừng bước. Hyewon đang đứng cách đó không xa. Cô không nhìn thẳng vào em, nhưng rõ ràng là đã nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi. Ánh mắt cô không có cảm xúc gì quá rõ ràng, nhưng Woori vẫn có thể cảm nhận được... một sự thích thú rất nhẹ nhàng trong đó. Như thể cô đang đợi xem em sẽ phản ứng thế nào. Không muốn để Hyewon thấy mình bối rối, em vội vàng cúi đầu bước nhanh xuống cầu thang. Nhưng khi lướt qua cô, một giọng nói trầm ấm bỗng vang lên bên tai, chỉ đủ để mình em nghe thấy. - Em không cần phải giấu đâu. Tim Woori khẽ run lên. Nhưng khi em quay lại, Hyewon đã đi về hướng ngược lại, dáng vẻ bình thản như chưa từng nói gì cả. Chỉ để lại Woori đứng đó, lòng ngổn ngang với một cảm giác khó tả.
_________________