[ Hyewon x Woori ] Vậy mà cô Kang lại thích em !?
nghe hết rồi.
Sáng hôm sau, Woori không có ca học nên lại đến cửa hàng tiện lợi làm thêm như thường lệ. Em cứ nghĩ hôm nay sẽ là một ngày bình thường. Nhưng mọi chuyện lại không đơn giản như vậy. --- - Này Woori, chị hỏi thật nhé. Chị nhân viên làm chung với em—Minji—đột nhiên chống cằm nhìn em bằng ánh mắt tò mò. - Em với cô giáo Kang có gì không đấy? Woori suýt nữa làm rơi lon nước đang xếp lên kệ. - Chị... chị nói gì vậy?! - Đừng có mà chối nhé. Hôm trước chị thấy cô ấy đến đây mua đồ, ánh mắt cô ấy nhìn em không giống một giảng viên bình thường đâu. Woori cảm giác mặt mình nóng lên. - Cô ấy chỉ là quan tâm em thôi... - Ồ? Quan tâm? – Minji nhướng mày. – Quan tâm kiểu đặc biệt ấy à? Woori cứng họng. Thấy em không phản bác, Minji càng được đà trêu chọc. - Chị thấy nha, cô ấy lúc nào cũng để ý em. Mấy lần chị vô tình thấy em và cô ấy đi chung với nhau, bầu không khí giữa hai người cứ lạ lắm. – Minji chống cằm suy nghĩ. – Kiểu như... có một cái gì đó không thể gọi tên được. Woori bối rối. Đúng, em cũng cảm thấy có gì đó giữa mình và Hyewon. Một thứ gì đó không hẳn là tình bạn, nhưng cũng chẳng phải tình cảm bình thường giữa giảng viên và sinh viên. Đã có lúc em tự nhủ rằng mình chỉ đang nhạy cảm quá thôi. Nhưng những gì xảy ra dạo gần đây khiến em không thể tiếp tục lừa dối bản thân nữa. Em thở dài, đặt lon nước xuống, rồi lặng lẽ nói: - Em không biết cô ấy nghĩ gì. Nhưng em... Em dừng lại một chút, rồi hít sâu, chậm rãi thừa nhận. - Em nghĩ mình thích cô ấy mất rồi. Minji mở to mắt. - Thật sao?! - ...Ừm. Lần đầu tiên nói ra điều này thành lời, tim Woori đập loạn xạ. Nhưng đồng thời, em cũng cảm thấy nhẹ nhõm kỳ lạ. Đúng vậy. Em thích Hyewon. Từ lúc nào ư? Là từ những lần cô lặng lẽ chờ em về nhà an toàn. Là từ những lần cô quan tâm em hơn mức cần thiết. Là từ những cái chạm nhẹ thoáng qua, những ánh mắt không lời, những quan tâm dịu dàng mà em không thể nào phớt lờ được. Minji huýt sáo. - Wow, chị không ngờ em lại thật lòng đến vậy. Woori cười khẽ. - Đến em cũng không ngờ nữa. Em tưởng rằng chỉ cần phủ nhận, chỉ cần giả vờ như không có gì, thì mọi thứ sẽ ổn. Nhưng cuối cùng, em vẫn không thể lừa dối bản thân. Minji định nói gì đó, nhưng đột nhiên, một âm thanh vang lên khiến cả hai người giật mình. *Leng keng...* Tiếng chuông gió ở cửa. Có người vừa bước vào. Woori vô thức quay đầu lại—và tim em lập tức thắt chặt. Hyewon. Cô đứng ngay cửa, ánh mắt nhìn thẳng về phía em. Không giận dữ. Không bất ngờ. Chỉ có một sự bình tĩnh đến đáng sợ. Nhưng điều khiến Woori hoảng loạn hơn cả là... Cô đã đứng đó từ bao giờ? Và cô đã nghe được bao nhiêu trong cuộc trò chuyện vừa rồi? Nhìn ánh mắt của Hyewon lúc này, Woori có thể đoán được ngay câu trả lời. Cô đã nghe hết rồi.
______________
Hyewon đứng đó, dáng vẻ vẫn bình thản như mọi khi. Nhưng ánh mắt cô — một ánh mắt quá mức điềm tĩnh — lại khiến Woori cảm thấy bất an hơn bao giờ hết. Minji cũng cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ này, chị vội vàng lấy cớ lui vào trong kho, để lại Woori đối mặt với Hyewon. Cô chậm rãi bước về phía quầy thu ngân, nơi Woori đang đứng. Tim em đập mạnh đến mức tưởng chừng như Hyewon có thể nghe thấy. Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại vài bước chân, Hyewon mới dừng lại. - Vừa nãy... em nói gì nhỉ? Giọng cô không cao không thấp, nhưng với sen thẳng thắn này đủ để khiến Woori cứng người. Em mím môi, tránh ánh mắt cô. - Cô đã nghe rồi.. đúng không? Hyewon không đáp ngay.
Cô nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén như đang quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất của em. Rồi, sau một thoáng im lặng, cô khẽ nhếch môi. - Ừ, nghe rồi. Woori siết chặt tay, cảm giác mặt mình nóng bừng. Không có đường lui nữa. Hyewon đã nghe thấy hết. Nghe thấy lời thừa nhận của em. Nghe thấy điều mà ngay cả bản thân em cũng vừa mới chấp nhận. Woori hít một hơi sâu, lấy hết can đảm để ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô. - Vậy thì sao? Giọng em có chút run, nhưng ánh mắt thì không né tránh nữa. Hyewon khựng lại. Đây có lẽ là lần đầu tiên Woori chủ động đối diện với cô như thế này. Cô nhìn em một lúc lâu, rồi bỗng khẽ cười. - "Vậy thì sao" à? - Phải. – Woori nắm chặt hai tay. – Nếu cô đã nghe thấy rồi, thì em cũng không có gì để giấu nữa. Em thích cô. Nói ra câu đó, Woori gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Nhưng em không muốn trốn tránh nữa. Hyewon im lặng. Ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt Woori, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Rồi, chậm rãi, cô đặt hai tay lên quầy thu ngân, hơi cúi người xuống, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Hyewon nhìn thẳng vào em, giọng nói trầm thấp hơn bình thường. - Em thích tôi? Woori nuốt khan. - ... Vâng. - Em có biết mình đang nói gì không? - Em biết. - Vậy em có biết—một khi em đã nói ra, thì tôi sẽ không để em rút lại đâu không? Lời nói của Hyewon khiến Woori run lên. Em nhìn cô, chớp mắt vài lần, như thể đang cố hiểu hết hàm ý trong câu nói đó. Hyewon cười nhẹ, cúi sát xuống một chút nữa. - Tôi cho em một cơ hội cuối cùng để rút lại lời nói của mình. Giọng cô dịu dàng, nhưng ánh mắt thì không hề dịu dàng chút nào. - Nếu bây giờ em nói rằng em không chắc chắn, tôi sẽ coi như chưa từng nghe thấy gì hết. Woori nín thở. Trái tim em như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Rút lại sao? Bây giờ em có thể rút lại lời nói của mình. Có thể giả vờ như đây chỉ là một phút bồng bột. Có thể quay về như trước, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng... Woori nhìn vào đôi mắt Hyewon — đôi mắt đang nhìn em đầy chờ đợi. Một khi bước qua ranh giới này, sẽ không còn đường lui nữa. Nhưng nếu không bước... em sẽ hối hận. Hít sâu một hơi, Woori siết chặt nắm tay, rồi ngẩng đầu lên. Em nhìn thẳng vào Hyewon, đôi mắt không còn dao động nữa. - Em sẽ không rút lại. Hyewon khựng lại. Lần này, cô là người bất ngờ. Nhưng ngay sau đó, một nụ cười nửa miệng chậm rãi hiện lên trên môi cô. Nụ cười không còn sự thăm dò nữa. Mà là một sự chắc chắn. Giống như cuối cùng cô cũng có được câu trả lời mà mình muốn. Hyewon nghiêng đầu, khẽ nhấc cằm Woori lên bằng hai ngón tay, buộc em phải tiếp tục nhìn thẳng vào mắt cô. - Tốt. Chỉ một từ đơn giản, nhưng lại khiến cả người Woori như nóng bừng lên. Và trước khi em kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra— Hyewon cúi xuống, kề sát hơn bao giờ hết. - Vậy thì, Woori... – Giọng cô trầm thấp, mang theo một sự nguy hiểm dịu dàng. - Em chuẩn bị tinh thần đi.
___________________2k mắt xem rồi, mình cảm ơn mọi người nhiều lắm ấy ạa😭🙇🏿♀️
mọi người nhớ ồn ào lên để mình có động lực nhé =))