[ Hyewon x Woori ] Vậy mà cô Kang lại thích em !?
nếu em không muốn.
Woori cứ tưởng mình sẽ quen với sự thay đổi này. Nhưng đã mấy ngày trôi qua, cảm giác trống trải ấy không những không giảm bớt, mà còn ngày càng rõ rệt hơn. Trong lớp, Hyewon vẫn giữ đúng ranh giới giữa giảng viên và sinh viên. Cô không còn gọi tên em theo cách đặc biệt, không còn chủ động nhìn em mỗi khi giảng bài. Mọi thứ trở nên xa cách một cách kỳ lạ. Hôm nay, khi Woori vào cửa hàng tiện lợi để làm ca tối, em bất giác rút điện thoại ra. Trước đây, thỉnh thoảng Hyewon sẽ nhắn tin cho em. Những tin nhắn rất đơn giản—chỉ là nhắc em nhớ mang theo áo khoác nếu trời lạnh, hoặc hỏi em có muốn cô đón về không. Nhưng giờ, màn hình điện thoại trống trơn. Không một tin nhắn nào từ cô. Woori cắn môi, cất điện thoại vào túi. Có lẽ, em đã quen với sự quan tâm của Hyewon hơn em nghĩ. --- Tan ca làm, Woori chậm rãi đi bộ về nhà. Đêm nay trời lạnh hơn mọi khi, gió thổi mạnh làm em rùng mình.
Trước đây, mỗi lần tan làm về trễ, Hyewon thường nhắn tin hỏi em đã về chưa. Đôi khi, cô thậm chí còn lái xe đến đón em. Nhưng bây giờ, em chỉ có một mình trên con đường vắng vẻ. Woori khẽ thở dài. Khi về đến nhà, em mở cửa, thấy Hyewon đang ngồi trên sofa như mọi khi. Nhưng khác với trước đây, cô không hỏi em có mệt không, cũng không bảo em ngồi xuống nghỉ ngơi. Chỉ là một ánh mắt lướt qua, rồi quay đi. Không có câu hỏi "Hôm nay có mệt không?", không có ánh mắt dịu dàng hay lời nhắc nhở "Lần sau đừng về khuya quá." Chỉ có một khoảng không im lặng giữa hai người. Tim Woori chợt siết lại. Không chịu được nữa, em bước tới, đứng ngay trước mặt Hyewon. - Cô Hyewon.
Hyewon ngước lên, đôi mắt bình thản như thể chờ xem em định nói gì. Woori cắn môi, cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Nhưng rồi, em hít sâu, cố lấy hết can đảm để nói ra những gì mình đã giấu trong lòng suốt mấy ngày nay. - Cô... có cần phải xa cách với em đến mức này không? Hyewon thoáng sững lại. - Em là người đã yêu cầu điều này mà? - Đúng. – Woori siết chặt tay. – Nhưng... em không nghĩ nó lại khó chịu đến thế. Hyewon im lặng, chỉ nhìn em, như thể đang đợi em nói tiếp. Woori cắn môi, rồi buột miệng nói ra điều mà chính em cũng không ngờ tới. - Em đã quen với cách cô quan tâm em rồi. Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Ánh mắt Hyewon thoáng dao động. Woori tiếp tục, giọng nói nhỏ dần nhưng lại chân thành hơn bao giờ hết. - Em đã quen với việc mỗi khi em tan làm muộn, cô sẽ nhắn tin hỏi em đã về chưa. Em đã quen với việc có người nhắc em mặc áo khoác khi trời lạnh. Đã quen với việc cô nhìn em theo cách đặc biệt hơn những sinh viên khác... Em dừng lại một chút, tim đập mạnh đến mức có thể nghe thấy rõ trong lồng ngực. - Và em nhận ra... em không muốn cô đối xử với em giống như những người khác. Một giây, hai giây... Hyewon vẫn nhìn em, không nói gì. Nhưng trong đáy mắt cô, Woori thấy được một cảm xúc nào đó đang dần hiện lên. Em không chắc nó là gì. Chỉ biết rằng, nếu đây là một lời tỏ tình—thì có lẽ, em đã vô thức nói ra nó rồi.
_____________________ Không gian giữa hai người im lặng đến mức Woori có thể nghe rõ cả tiếng kim đồng hồ đang chậm rãi tích tắc. Hyewon vẫn nhìn em. Không còn sự bình thản như trước nữa. Trong ánh mắt cô, có chút gì đó dao động. - Woori. – Cô lên tiếng, giọng nói thấp hơn bình thường. – Em biết mình vừa nói gì không? Woori cắn môi, tim đập loạn xạ, nhưng vẫn gật đầu. - Em biết. Hyewon khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén như đang cố đọc từng biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt em. - Vậy em đang mong đợi điều gì? Câu hỏi ấy làm Woori sững lại. Đúng vậy... Em đang mong đợi điều gì chứ? Em không biết. Em chỉ biết rằng, em không thể chịu nổi cảm giác xa cách này nữa. Em đã quen với sự quan tâm của Hyewon. Quen đến mức nếu mất đi, em thấy mình lạc lõng đến khó chịu. Nhưng... nếu thừa nhận điều đó, thì có nghĩa là gì? Tim Woori đập mạnh. Em không muốn suy nghĩ sâu hơn về câu trả lời ấy. Em chỉ biết, nếu có thể, em muốn Hyewon tiếp tục quan tâm em như trước. Muốn ánh mắt cô lại tìm đến em giữa lớp học. Muốn khi về nhà, cô sẽ hỏi em hôm nay có mệt không. Muốn cô tiếp tục là Hyewon mà em đã quen thuộc. Dù cho điều đó có nghĩa là gì đi chăng nữa. Woori hít sâu, lấy hết can đảm, rồi nhìn thẳng vào mắt Hyewon. - Nếu em nói rằng... em không muốn cô đối xử với em giống như những người khác. Em ngừng lại một chút, rồi tiếp tục. - Thì cô sẽ làm gì? Hyewon im lặng. Ánh mắt cô trầm xuống, nhưng trên môi lại thấp thoáng một nụ cười nhẹ. Cô nhìn em rất lâu, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Rồi, chậm rãi, cô đặt tách trà xuống bàn, nghiêng người về phía em một chút. - Nếu em không muốn... Giọng cô thấp hơn, dịu dàng hơn, nhưng lại có gì đó khiến tim Woori thắt lại. - ...thì tôi sẽ không làm vậy nữa. Woori mở lớn mắt, tim chợt lỡ một nhịp. Lời nói ấy... có phải có ý nghĩa khác không? Em không chắc. Chỉ biết rằng, khi nhìn vào đôi mắt Hyewon lúc này, em không còn thấy khoảng cách xa lạ như mấy ngày qua nữa. Mà thay vào đó... là một sự dịu dàng, nhưng cũng đầy nguy hiểm. Giống như thể, một khi em đã mở lời trước—thì Hyewon sẽ không còn để em có cơ hội rút lui nữa.
_____