[ Hyewon x Woori ] Vậy mà cô Kang lại thích em !?

quá khứ.




Ngày hôm sau, Woori thức dậy với cảm giác lạ lẫm. Căn phòng khách của Hyewon không phải là một nơi em cảm thấy quen thuộc, nhưng ít nhất, trong lúc này, nó lại là nơi duy nhất em có thể tìm đến. Woori đứng dậy, vươn vai một cái. Sau khi thay đồ và chuẩn bị nhanh chóng, em bước vào bếp để lấy một cốc nước. 

Hyewon đã thức dậy từ trước, đang ngồi bên bàn ăn, tay cầm tờ báo, ánh mắt chăm chú vào từng dòng chữ. Khi Woori bước vào, cô khẽ ngẩng lên :

- Chào buổi sáng. 

- Chào cô.

   Woori trả lời, mỉm cười ngại ngùng. 

Hyewon không nói gì thêm, chỉ gật đầu, cười mỉm rồi lại tiếp tục đọc báo.

Sau khi ăn sáng xong, Woori chuẩn bị rời đi. Hôm nay em không có tiết, Hyewon biết điều đó nên lấy làm lạ :

- Em đi đâu vậy? 

Hyewon đặt tờ báo xuống và nhìn em.

- Em có ca làm thêm ở cửa hàng tiện lợi. – Woori trả lời, ngập ngừng một chút. – Cần phải kiếm thêm tiền để trang trải, và để không làm phiền cô lâu. 

Hyewon nhìn em, nhưng không có vẻ gì là bất ngờ. Cô chỉ khẽ gật đầu. 

- Được rồi. Nhưng nhớ là em đã có một nơi để về, đừng vất vả quá. 

- Vâng, em biết rồi. – Woori mỉm cười, rồi vội vã ra khỏi căn hộ. 

Mặc dù cô đã nói như vậy, Woori vẫn không thể không cảm thấy có chút tội lỗi. Em vẫn chưa quen với việc sống nhờ vào lòng tốt của người khác. Mỗi lần nghĩ đến việc ở đây lâu dài, Woori lại cảm thấy khó chịu trong lòng. Nhưng hiện tại, em chỉ có thể làm vậy để vượt qua giai đoạn khó khăn này. 
___________________

Thời gian trôi qua, Woori dần quen với nhịp sống chung cùng Hyewon. Mỗi sáng, hai người cùng ăn sáng trước khi đến trường. Ban ngày, họ giữ mối quan hệ giảng viên – sinh viên như bình thường. Đến tối, Hyewon làm việc hoặc đọc sách, còn Woori thường tranh thủ học bài hoặc đi làm thêm. Dù đôi khi bận rộn, nhưng trong căn hộ này, ít nhất em cũng có một nơi để về. 

Tuy nhiên, có một điều khiến Hyewon chú ý. 

Suốt khoảng thời gian sống cùng nhau, cô chưa từng thấy Woori gọi điện hay nhắn tin cho ai trong gia đình. Dù là vào buổi tối hay ngày nghỉ, điện thoại của em luôn im lặng. Không một cuộc gọi hỏi thăm từ cha mẹ, không một tin nhắn nhắc nhở từ người thân. 

Lúc đầu, Hyewon nghĩ có lẽ em chỉ không thân với gia đình. Nhưng rồi, sự im lặng đó kéo dài quá lâu khiến cô bắt đầu nghi ngờ. 

Một buổi tối, khi Woori vừa từ cửa hàng tiện lợi trở về, Hyewon quyết định lên tiếng. 

- Woori. 

- Dạ? – Em ngước lên, tháo chiếc áo khoác mỏng và đặt túi đồ xuống. 

Hyewon nhìn em một lúc, rồi khẽ hỏi: 

- Từ lúc em ở đây, tôi chưa từng thấy em gọi điện về nhà. 

Câu hỏi ấy khiến Woori sững người. 

- À... 

Hyewon không ép em trả lời ngay. Cô chỉ lặng lẽ quan sát, như đang chờ đợi. 

Cuối cùng, Woori thở ra một hơi dài, rồi chậm rãi ngồi xuống ghế. 

- Em... không có ai để gọi cả. 

Hyewon khẽ nhíu mày. 

- Ý em là sao? 

Woori im lặng một lúc, đôi mắt lơ đãng nhìn xuống tay mình. Cuối cùng, em nói, giọng nhẹ như một cơn gió thoảng qua. 

- Em là trẻ mồ côi. 

Hyewon sững lại. 

Cô không ngờ đến câu trả lời này. 

Woori cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy mang theo một nỗi buồn khó tả. 

- Em không biết cha mẹ ruột của mình là ai. Từ bé, em đã sống trong trại trẻ mồ côi. Khi lớn lên, em cố gắng tự lập càng sớm càng tốt để có thể tự lo cho bản thân. 

Hyewon không nói gì. Cô chỉ lắng nghe, để Woori có thể tiếp tục. 

- Khi vào đại học, em đã phải làm nhiều công việc khác nhau để trang trải học phí và sinh hoạt. Em không có ai để gọi về, không có ai để chia sẻ mỗi khi mệt mỏi. Chỉ có chính mình. 

Lời nói của Woori rất nhẹ nhàng, như thể em đã chấp nhận sự thật này từ lâu. Nhưng chính sự bình thản đó lại khiến tim Hyewon nhói lên. 

Cô không thể tưởng tượng được một đứa trẻ đã lớn lên mà không có gia đình sẽ cảm thấy thế nào. 

Hyewon nhìn Woori một lúc, rồi khẽ thở dài. 

- Vậy mà em vẫn có thể sống tốt đến tận bây giờ. 

Woori bật cười, nhưng trong ánh mắt vẫn còn chút u buồn. 

- Em cũng không biết đó có gọi là "sống tốt" hay không... nhưng em vẫn ổn. 

Hyewon im lặng. Cô không nói thêm gì nữa, chỉ đưa tay lấy ly nước đặt xuống trước mặt Woori. 

- Dù thế nào đi nữa, từ bây giờ, ít nhất em cũng không còn một mình nữa. 

Woori ngước lên, ánh mắt lộ rõ sự ngạc nhiên. 

Hyewon chỉ khẽ mỉm cười. 

- Nếu em không có ai để gọi về nhà, vậy thì cứ xem nơi này là nhà của em. 

Lời nói ấy khiến Woori không biết phải trả lời thế nào. 

Nhưng trong lòng em, có một cảm giác ấm áp len lỏi, xua tan đi phần nào sự cô đơn mà em đã quen thuộc từ bé.
______________

Chương trước Chương tiếp
Loading...