[ Hyewon x Woori ] Vậy mà cô Kang lại thích em !?
một nơi để trở về.
Sau buổi trò chuyện hôm đó, giữa Woori và Hyewon dường như có một sự thay đổi không rõ ràng nhưng lại rất thật. Woori vẫn là sinh viên, Hyewon vẫn là giảng viên của em. Nhưng ở ngoài lớp học, khi trở về căn hộ này, họ không còn chỉ đơn thuần là hai con người xa lạ sống chung một chỗ nữa. Có một điều gì đó giữa họ, một sự kết nối âm thầm nhưng vững chắc. ---- Tối hôm đó, sau khi tắm xong, Woori bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc còn ướt. Em mặc một chiếc áo hoodie rộng, nhìn quanh căn hộ một lượt. Hyewon vẫn đang ngồi trên ghế sofa, laptop đặt trên đùi, nhưng có vẻ cô không còn tập trung vào màn hình nữa. Thấy vậy, Woori lên tiếng: - Cô vẫn chưa ngủ ạ? Hyewon khẽ ngẩng lên, nhìn Woori một lúc rồi mới đáp: - Chưa. Tôi đang suy nghĩ một chút. - Nghĩ gì vậy ạ? Hyewon mím môi, như thể đang cân nhắc xem có nên nói ra không. Nhưng rồi cô thở ra một hơi nhẹ, khẽ dựa lưng vào ghế. - Nghĩ về em. Woori hơi giật mình. - Em... sao ạ? Hyewon không trả lời ngay. Cô nhìn Woori một lúc lâu, như thể đang cố gắng hiểu rõ hơn về em. - Chỉ là... – Cô nói chậm rãi. – Tôi không thể tưởng tượng được việc lớn lên mà không có gia đình sẽ như thế nào. Woori lặng người. Em đã quen với những phản ứng như vậy khi ai đó biết về quá khứ của mình. Đôi khi là thương cảm, đôi khi là áy náy, hoặc có khi là bối rối, không biết phải nói gì. Nhưng Hyewon không giống như vậy. Ánh mắt cô không chứa sự thương hại, cũng không có vẻ áy náy như thể cô đang thấy có lỗi vì đã nhắc đến chuyện này. Chỉ đơn giản là một sự quan tâm rất thật. Woori cúi đầu, cười nhẹ. - Em cũng không biết. Từ bé đến giờ, em chưa từng có gia đình, nên em cũng chẳng biết cảm giác có một gia đình thì sẽ như thế nào. Hyewon im lặng. Woori tiếp tục: - Nhưng nếu hỏi em có thấy cô đơn không... thì có, em đã từng rất cô đơn. Lần đầu tiên, em thừa nhận điều này với ai đó. Suốt bao nhiêu năm, Woori luôn tự nhủ rằng em đã quen với việc một mình. Rằng không có ai bên cạnh cũng chẳng sao, vì em vẫn sống tốt. Nhưng sự thật là... có những lúc, em đã rất muốn có một nơi để trở về. Một ai đó để đợi mình khi mệt mỏi. Nhưng Woori biết, đó là một điều xa xỉ đối với em. Hyewon vẫn không nói gì. Cô chỉ đứng dậy, bước đến gần Woori, rồi bất ngờ đưa tay xoa nhẹ lên đầu em. Woori giật mình. - Cô...? Hyewon khẽ cười, nhưng giọng nói lại đầy sự dịu dàng. - Em vất vả rồi. Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng khiến Woori cứng đờ cả người. Có gì đó nghẹn lại trong cổ họng em. Suốt bao nhiêu năm, chưa từng có ai nói với em câu đó. Chưa từng có ai nhìn em với ánh mắt như thế này. Giây phút ấy, Woori chợt nhận ra. Có lẽ, cuối cùng em cũng đã tìm được một nơi để trở về.
_________