[ Hyewon x Woori ] Vậy mà cô Kang lại thích em !?
sống chung.
Hyewon sống trong một căn hộ nhỏ nhưng gọn gàng và ấm áp. Khi Woori bước vào, em ngay lập tức cảm nhận được sự khác biệt—không gian này mang theo hương thơm nhẹ của trà hoa cúc, với những kệ sách được sắp xếp ngăn nắp và một góc nhỏ dành riêng cho cây xanh. - Em có thể ngủ ở phòng khách tạm thời, nếu cần gì thì cứ nói với tôi. Hyewon nói khi cô đặt vali của Woori xuống. Woori gật đầu, vẫn chưa quen với tình huống này. Chỉ vài tiếng trước, em còn đang không biết đi đâu, vậy mà bây giờ, em đã đứng trong căn hộ của giảng viên mình. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến em có chút bối rối. Hyewon nhìn em một lúc, rồi nhẹ nhàng hỏi: - Em đã ăn gì chưa? Woori định lắc đầu, nhưng rồi nhận ra rằng cô ấy có lẽ sẽ không để em bỏ bữa. - Em... chưa ạ. Hyewon thở dài, rồi xoay người bước vào bếp. - Ngồi xuống đi, tôi nấu gì đó cho em. - Không cần đâu ạ, em có thể tự lo— - Ngồi. Xuống. Woori im lặng ngồi xuống ghế, ngoan ngoãn như một đứa trẻ bị mẹ mắng. Em nhìn Hyewon lấy nguyên liệu từ tủ lạnh, từng động tác của cô đều rất thành thạo. Cảm giác này thật kỳ lạ — một người mà em vốn chỉ quen biết trong một không gian nghiêm túc như lớp học, giờ đây lại đang đứng trước mặt em, chuẩn bị nấu ăn như thể họ đã quen nhau từ lâu. Chỉ một lúc sau, Hyewon đặt xuống trước mặt em một tô canh rong biển nóng hổi cùng một bát cơm trắng. - Ăn đi. Woori cầm đũa, nhìn chằm chằm vào bát canh trước mặt. - Hôm nay không phải sinh nhật em đâu ạ... Hyewon bật cười. - Tôi biết. Nhưng tôi cũng không có nhiều món khác. Ăn tạm đi, không thì đói đấy. Woori cười nhẹ, cảm ơn cô rồi cẩn thận múc một muỗng canh. Vị thanh nhẹ của rong biển hòa với nước dùng ấm áp, khiến em cảm thấy như hơi lạnh từ cơ thể mình đang dần tan biến. - Ngon quá... – Em lẩm bẩm. Hyewon chỉ mỉm cười, nhìn em ăn mà không nói gì thêm. Sau bữa tối, khi Woori đang rửa bát, Hyewon dựa người vào quầy bếp, khoanh tay nhìn em. - Em định thế nào? Woori khựng lại. - Dạ? - Em sẽ ở đây bao lâu? Câu hỏi ấy khiến Woori chợt nhận ra rằng... em vẫn chưa suy nghĩ đến điều đó. Em đã quá bận loay hoay với việc tìm một chỗ ngủ qua đêm, đến mức không nghĩ về ngày mai. - Em... sẽ tìm một chỗ trọ khác sớm nhất có thể. Em không muốn làm phiền cô lâu đâu. Woori nói khẽ. Hyewon im lặng một lúc, rồi nói: - Không cần vội. Cứ ở đây đến khi em tìm được chỗ mới. Woori quay lại nhìn cô, định nói lời cảm ơn, nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, em bất giác thấy tim mình lỡ mất một nhịp. Không hiểu sao, cảm giác đó khiến Woori vừa thấy ấm áp, lại vừa thấy có gì đó... hơi nguy hiểm. Em nhanh chóng quay đi, tiếp tục rửa bát để che giấu sự bối rối của mình. bHyewon khẽ cười. - Ngày mai có tiết của tôi đấy, đừng ngủ quên. - Em biết rồi mà... Căn hộ nhỏ trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước chảy trong bồn rửa. Nhưng giữa sự im lặng đó, có một điều gì đó đang dần thay đổi. Woori biết, kể từ đêm nay, mối quan hệ giữa em và Hyewon sẽ không còn đơn thuần như trước nữa.
______________