[Hoàn Thành][Edit - BHTT - Đoản - HP] Obliviate - Viễn Hành Ca Giả

Chương 4



Chương 4: Chết cóng và phát điên, nên chọn một.

Những dòng chữ trên bản thảo có chỗ loang lổ, đôi khi lại đứt đoạn, Hermione nghĩ, có lẽ ở Azkaban thậm chí còn chẳng có nổi bút lông và mực tử tế cho cô ấy dùng.

Nàng không nhớ đã bao nhiêu năm rồi mình chưa từng được thấy lại nét chữ của Etheline, nhưng dù chỉ nhìn thoáng qua, Hermione vẫn lập tức nhận ra được, đó chính là bút tích của Etheline.

Mỗi nét chữ đều như dồn hết cả tâm huyết, để người thấy vừa ngỡ ngàng vừa bàng hoàng, chăm chú nhìn tên của mình trải dài khắp trang giấy, sống mũi Hermione bỗng cay xè. 

Nàng lật sang một trang khác.

[Chỉ mong hôm nay đừng có tuyết rơi, tay lạnh cóng, khó mà cầm nổi bút lông. Anna hỏi tôi đang viết gì, tôi đáp không biết, đó là sự thật. Tôi chỉ muốn kiếm việc gì đó để làm thôi, thời gian trong ngục giam trôi qua quá đỗi nhàm chán, em biết đấy.]

Em?

Trang này không có nhắc đến tên ai cả, Hermione cũng không dám chắc rốt cuộc có phải viết cho mình hay không. 

[Anna nói rất nhiều, dẫu tôi chẳng đáp lời thì cô ấy vẫn có thể thao thao bất tuyệt, thật ngại khi tôi lại chẳng nghe lọt những gì cô ấy nói. Tôi luôn nhớ về em, may mắn là em không hề hay biết - nếu không, e rằng tôi cũng chẳng còn dám nhớ về em nữa.

Trời lạnh đến buốt giá, giá mà có thể được dùng một thần chú làm ấm đơn giản thì tốt biết mấy, nhưng Thần Sáng đang tuần tra đã từ chối lời đề nghị này. Tôi bắt đầu nhớ cây đũa phép đã bị tịch thu của tôi, Bộ Pháp Thuật sẽ xử lý nó ra sao? Anna bảo rằng nó sẽ bị tiêu hủy. Tôi lặng người, nó đã gắn bó với tôi hơn mười năm rồi, không ngờ cuối cùng lại kết thúc theo cách ấy, là tôi có lỗi với nó. Còn con cú mèo Shirley của tôi nữa, tôi thả nó đi, cũng không biết hiện tại đã bay đến nơi nào, hy vọng nó luôn được bình an. Và cả Anny nữa, nó rất quý em, tiếc là em chưa gặp nó bao giờ.

Anna vừa mới nói, sắp đến Lễ Giáng Sinh rồi. Tôi nhờ thế mới biết được thời gian, một nơi như Azkaban thì luôn chỉ có u ám bủa vây, cửa sổ nơi ngục giam rất nhỏ, ánh nắng có thể len lỏi vào bằng một vài tia mờ nhạt, hiện tại là ban ngày hay ban đêm? Tôi cũng chẳng thể phân biệt được. Thần Sáng tuần tra mỗi ngày đều sẽ đưa đồ ăn đến, một ngày hai lần, trước kia tôi dựa vào đó để đếm ngày tháng. Một ngày rồi lại một ngày, một phút rồi lại một phút, trong chốn ngục tù thời gian trở thành thứ vô nghĩa nhất, tôi nhớ đến tháng ngày còn ở Phòng Thời Gian nơi đầy ắp những chiếc đồng hồ cát và chuông, nơi mà thời gian chính là trung tâm của tất cả.

Giờ tôi đã không còn đếm xem hôm nay là ngày mấy tháng mấy nữa. Nhưng Anna vẫn kiên trì đếm, mỗi tuần đều sẽ báo cho tôi một lần - nhưng thỉnh thoảng cô ấy lại nhẩm sai, luôn sớm hơn vài hôm, mà tôi cũng không muốn gây mất hứng nên chưa từng nhắc nhở cô ấy. Mỗi lần nói ra, đôi mắt Anna đều sáng rực, đó hẳn là một đôi mắt ngập tràn hy vọng cùng với niềm khao khát, cô ấy chỉ bị tuyên án năm năm, còn tôi lại là chung thân.

Vô thời hạn sao, thật sự là dài dằng dặc một đời người.

Tôi không nghĩ rằng mình có thể sống yên ổn đến cuối đời, lựa chọn của tôi chỉ có chết cóng hoặc phát điên.

Ánh sáng quá yếu, khiến tôi khó mà nhìn rõ những con chữ trên trang giấy, cũng quên mất mình từng viết những gì, và tại sao lại viết.

Quá lâu, tận cùng của cô đơn, mỗi ngày đều trôi qua trong tăm tối như một vũng nước tù đọng, tôi chỉ còn biết sống trong hồi ức, không ngừng tưởng niệm ngày tháng đã qua không biết bao lần, những ký ức ấy không những không trôi đi theo dòng chảy của thời gian, mà ngược lại qua mỗi lần hồi tưởng ấy lại hiện lên càng rõ ràng hơn. Ký ức là bảo vật quý giá nhất, tôi dùng nó để chứng minh sự tồn tại của mình, nhưng nếu ký ức của một người bị sửa đổi hay xóa bỏ, thì liệu quá khứ thật sự còn có thể được khai quật? Nói cách khác, em còn có thể nhận ra chính mình là ai sao?

Tôi thực sự thấy có lỗi với em.

Giờ phút này đây, tôi ở Ngục Azkaban lạnh giá viết nên những bức thư sẽ không bao giờ được gửi đi, em ở văn phòng Cục Thi Hành Luật Pháp Thuật hay Hang Sóc cười đến mức khoe ra lúm đồng tiền, trên tay tôi phủ đầy sương giá, tê buốt đến ửng đỏ, khiến từng nét chữ trở nên run rẩy, đây chính là cuộc đời mà tôi đã chọn.]

Nét chữ càng lúc càng trở nên thất thường và cũng đơn giản dần đi, Hermione nhìn chằm chằm vào những con chữ chẳng còn tuân theo bất kỳ quy tắc nào, như thể có điều gì đó muốn phá vỡ xiềng xích, thoát khỏi lớp bụi phủ kín từ trong trí nhớ nàng.

Những mảnh ký ức xám trắng vô hồn trong chớp mắt bỗng trở nên sống động phong phú, từng chi tiết rời rạc ập đến choáng ngợp trong đầu nàng.

Thế nhưng chưa đầy nửa giây, hết thảy lại trở về tĩnh lặng.

____________

Update: 23.08.2025 - đã chỉnh sửa

Chương trước Chương tiếp
Loading...