[Hoàn Thành][Edit - BHTT - Đoản - HP] Obliviate - Viễn Hành Ca Giả

Chương 5



Chương 5: Em là người bạn thân mật nhất của tôi, dẫu cho ngay cả tên của tôi em cũng chẳng hề biết.

Trên trời ngàn sao tỏa sáng, giống như ánh sáng tỏa ra từ đèn kéo quân lúc thì sáng lúc lại tối vậy, hiếm khi trên gương mặt điềm tĩnh của vạn sự thông tiểu thư lại thấp thoáng chút xao động.

Lẽ ra, Etheline Floris phải xuất hiện bên cạnh nàng.

Nhưng tại sao nàng lại không hề có chút ấn tượng nào? Hermione sao tin nổi vào trí nhớ của chính mình nữa.

Ngay sau đó, nàng lật đến vài tờ nhật ký có nội dung nối tiếp nhau.

[Anna luôn hỏi bóng gió vì sao tôi lại bị nhốt ở đây, lần đầu biết tôi bị kết án chung thân và bị giam giữ tới cuối đời, ánh mắt nhìn tôi khi ấy như nhìn thấy một tên Tử Thần Thực Tử hay một kẻ sát nhân. May thay từ nhỏ tôi đã không quan tâm ánh nhìn của người khác. Thôi, nơi này cũng cũng chẳng có ai khác, có lẽ tôi nên thẳng thắn với bản thân một chút, mạnh miệng cũng không mang lại lợi ích gì, đáng tiếc, tôi lại chưa bao giờ làm được.

Tôi luôn để ý đến cái nhìn của em, rất rất để ý.

Mà cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng ta lại thật hài hước, hài hước đến mức khiến người ta phải bật cười.

Ấy là ngày thứ mười bảy mà tôi rời khỏi nhà Floris, tôi hóa thành một con mèo để né tránh các cuộc trò chuyện chẳng đáng, lang thang khắp nơi, cũng chẳng cần bận tâm ánh nhìn của các phù thủy khác.

"Amado, Animo, Animato, Animagus." Đây là câu thần chú mà tôi học được năm mười hai tuổi, tôi chưa từng nói với em, tôi là một Metamorphmagus, thiên phú này không ngừng nhắc nhở rằng tôi mang họ Floris. Metamorphmagus chưa đăng ký - Em hiểu rõ điều này có ý nghĩa gì.

Vào lúc ấy, sự phản loạn của tôi bắt đầu có manh mối, trí truệ hơn người là tài sản lớn nhất tôi có, tôi không hề sợ hãi, không một ai nhận ra sự khác biệt nơi tôi.]

Hermione sững sờ, bóng hình mông lung trong ký ức bỗng trở nên rõ ràng  - Đó là con mèo lai Kneazle mà nàng không cách nào quên.

[Hôm ấy trời rất đẹp, em không biết tôi đã lang thang trong bao lâu đâu, cuối cùng, tôi bị nhặt vào một cửa tiệm sinh vật huyền bí, người nhân viên tốt bụng đặt cho tôi một cái tên, cho tôi chút đồ ăn khô khốc.

Tôi bắt đầu chán ghét cảnh lang thang, nên dứt khoát ở lại cửa tiệm chật hẹp này, trên tường treo đầy những chiếc lồng sắt, vừa hôi vừa ồn, cóc, thỏ cùng đám quạ cãi vã inh ỏi, còn có mèo với đủ loại màu lông khác nhau. Vì tôi chỉ tình cờ bị nhặt về, nên tạm thời chưa bị nhốt chung với chúng.

Tôi còn nhớ rất rõ trên quầy khi ấy có một chiếc lồng rất bự, nhốt đầy những con chuột đen, tiếng kêu chi chi và cái đuôi trọc lóc của chúng khiến người ta ghê tởm, tôi ghét chuột nhất trần đời.

Đoạn hồi ức này tôi vẫn nhớ rõ ràng, dẫu cho có đem ký ức khi ấy đưa vào Chậu Tưởng Ký, thì cũng chẳng thể chi tiết hơn trí nhớ của tôi.

Cửa tiệm này làm ăn rất tốt, nhưng dẫu vậy vẫn chẳng có vị khách nào chọn tôi, nhân viên cửa hàng vuốt ve bộ lông màu vàng nghệ bông xù của tôi, nói: "Crookshanks, mi cần tỏ ra thân thiện một chút."

Tôi là một con mèo Kneazle, vừa nhìn đã thấy toát lên vẻ cáu kỉnh, thực sự chẳng có chút gì gọi là đáng yêu.

Nhưng tôi hài lòng với điều ấy, cái cảm giác muốn gì làm nấy này khi còn trong thân phận phù thủy là điều tôi chưa từng có được, ở đây lâu rồi, tôi định tìm thời gian thích hợp để trốn đi, tiếp tục hành trình lang bạt của mình.

Nếu có thể, tôi nguyện ý cả đời này chỉ làm một Crookshanks, không cần trở lại làm Etheline Floris.]

- Crookshanks.

Hermione nắm chặt tờ giấy, tay khẽ run, như thể có thứ gì đó từ tận sâu trong linh hồn nàng mãnh liệt muốn phá vỡ tuôn trào.

Nàng không cách nào giữ nổi bình tĩnh để đọc tiếp.

[Nhưng mà em đã xuất hiện.

"Con thích con mèo này, nó tên là Crookshanks đúng không?" Em vừa trò chuyện với nhân viên cửa hàng, vừa khẽ cúi xuống nhìn tôi đang ngồi xổm trên quầy, đôi mắt xinh đẹp sáng người, cũng cũng thật thông minh ấy ẩn chứa bóng hình tôi bên trong, như thể toàn bộ cửa tiệm chỉ có duy nhất tôi là vật cưng.

Nữ phù thủy nhân viên cửa hàng nheo mắt cười: "Đúng vậy, Crookshanks bị bỏ rơi, nó lang thang cũng đã lâu, nó ở đây cũng chẳng có ai muốn nó."

Sự ngạc nhiên thoáng hiện trong đôi mắt em, nhưng rất nhanh lại phủ lên thêm một tầng cảm xúc gọi là thương hại.

Khi ấy tôi cũng không hề biết em chính là nữ sinh nổi dành nhà Gryffindor - Hermione Granger.

Cứ như thế, em dang vòng tay ôm chặt lấy tôi, cũng mua tôi.

Thế là kế hoạch bỏ trốn khỏi tiệm thú cưng của tôi từ đó cũng tan theo mây khói.

Nhưng sự việc lại chẳng hề thuận buồm xuôi gió, bạn trai em tỏ ra vô cùng khó chịu với tôi - tôi biết, khi đó cậu ta vẫn chưa phải là bạn trai của em.

Cậu ta nâng niu con chuột Animagus già cỗi kia, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tôi: "Cậu mua con quái vật đó thật à?"

Quả thật trông tôi không được lòng người cho lắm, nhưng tôi cũng không định thay đổi.

Em đáp lại với đôi mắt lấp lánh: "Màu lông của nó trông rất xán lạn, đúng không?"

Đôi tay mềm mại vuốt ve sống lưng tôi, nằm trong lòng em thỏa mã mà bật ra vài tiếng khò khè.

- Em là nữ phù thủy đầu tiên chủ động cất lời ca ngợi tôi.

Tôi theo em đến quán Cái Vạc Lủng, nằm trong rổ cành liễu đến ga xe lửa, phong cảnh bên ngoài thật thân quen, chưa từng nghĩ tới, tôi thế nhưng sẽ có một ngày trở lại Hogwarts với thân phận một con mèo cưng.

Nói không chừng người nhà Floris còn mong tôi mất tích luôn không cần trở về nữa.

Sau khi năm học chính thức khai giảng, em trở nên vô cùng bận rộn, khó mà tin nổi, em vậy mà lại đăng ký nhiều môn học như vậy, thậm chí lại còn có môn học trùng giờ - khoảng thời gian tôi học mệt mỏi nhất ở Ravenclaw cũng chưa từng đăng ký nhiều môn tới như vậy.

Nhưng so với tất cả những chuyện đó, điều khiến tôi chú ý nhất vẫn là con chuột già kia của bạn trai em.

Tôi rất ghét chuột, càng ghét hơn nữa là Animagus chuột - đối với một Metamorphmagus có thiên phú trác tuyệt như tôi mà nói thì, để phân biệt ra chúng là điều dễ như trở bàn tay.

Metamorphmagus từ bao giờ lại nhiều nhan nhản thế chứ? Hơn nữa, tôi cảm nhận được ý đồ xấu xa từ hắn, người bạn trai si ngốc kia của em thật đáng thương, thế mà lại bị một con chuột lừa gạt tình cảm.

Tôi còn nhớ rõ cậu ta từng gầm lên với tôi "Con súc sinh ngu đần", tôi nào cam lòng chịu yếu thế lập tức cắn trả lại, còn em thì ở một bên thét lên "Ron đừng làm nó bị thương!", thật ra em càng lo cho bạn trai tương lai của mình hơn chứ gì, tôi vốn dĩ cũng chỉ là một con mèo mà thôi.

Ấy vậy mà có đôi lúc cậu ta nói cũng chẳng sai, tôi quả thật có hơi kỳ quặc, và thật sự có thể nghe hiểu được lời cậu ta.

Cuộc chiến giữa tôi và Ronald thường khép lại bằng cảnh em ngang ngạnh ôm tôi rời đi, khoảng khắc ấy tôi nhịn không được mà khe khẽ hừ lên một điệu hát, Crookshanks phát ra những tiếng lẩm bẩm khe khẽ.

Nghĩ lại thì, tôi cảm thấy có lỗi với em, bị một con mèo lừa gạt tình cảm - Như vậy, tôi cũng khác gì con chuột xảo trá kia đâu?

Dù thế nào đi nữa, cũng thật thoải mái khi làm một con mèo, nhất là khi được làm mèo cưng của em.

Đến tận hôm nay tôi vẫn chưa từng gặp được một ai như em - một cô gái vừa giàu lòng thương cảm vừa kiên nhẫn đến lạ, dẫu có mệt mỏi vì việc học đến nỗi chẳng thở ra hơi, hay bị bạn bè chọc tức đến phát run, em vẫn kiên quyết ôm chặt lấy tôi, không để Ronald đá tôi, thậm chí ném tôi đi.

"Crookshanks, mi là con mèo thông minh nhất mà tôi từng thấy." Em để tôi nằm trên giường ký túc xá, thử thì thầm trò chuyện cùng tôi - rốt cuộc là điều gì khiến em tin rằng một con mèo lai Kneazle có thể hiểu được những lời ấy đây?

Đôi khi tôi tự hỏi, em có phát hiện ra chút manh mối nào không, nhưng em vẫn luôn thương yêu tôi như thuở ban đầu, chẳng hề đề phòng mà ôm tôi vào lòng ngủ say.

Thật ra tôi hiểu được hết, cũng biết em không hề muốn đôi co với Ronald, cho nên tôi ngoan ngoãn ở lại ký túc xã, chờ em trở về.

Nhưng thú thật thì, khi em không ở bên, tôi cảm thấy buồn tẻ vô cùng. May mà trong phòng em sách vở không thiếu, tôi dùng móng cẩn thận lật từng trang, ánh sáng trong ký túc xá rất yếu, song khả năng nhìn trong đêm của mèo rất tốt, đọc sách đối với tôi chẳng tốn chút sức nào.

Mỗi lần đoán em sắp về đến, tôi liền dọn dẹp mọi thứ gọn gàng, nằm dài trên thảm vờ ngủ say, một người thường hấp tấp như em nhìn thấy cảnh ấy liền trở nên khẽ khàng hơn, đến tận lúc tôi xoay mình đứng dậy, ngẩng đầu cất mấy tiếng meo meo với em.

Em buồn cười, đưa tay muốn vuốt ve vùng bụng của tôi, ban đầu tôi cho rằng bản thân sẽ rất phản kháng những cử chỉ thân mật ấy, nhưng thực tế lại không phải vậy, từ em tôi cảm nhận được cảm giác an toàn từ lâu đã không còn.

Tôi rất nhớ những cái chạm dịu dàng của em.

Tôi ở bên cạnh dõi theo em làm bài tập, em thông minh, cũng rất khắc khổ, ở Gryffindor lại nổi tiếng, năm ấy khi tôi đến trường đã từng nghe về chuyện em cùng "cậu bé sống sót" Harry trải qua bao cuộc phiêu lưu mà ít ai tường tận. Nói đi cũng phải nói lại, em thường xuyên lui tới thư viện, có lẽ trước đây chúng ta đã từng lướt qua nhau? Giả sử không có dịp gặp gỡ ở tiệm thú cưng, thì cuộc gặp gỡ của chúng ta sẽ bắt đầu như thế nào đây?

Ngày nối ngày trôi, tôi dần quen với cuộc sống khi là Crookshanks. Etheline mất tích đã mấy tháng, nhưng chẳng một ai để tâm.

Tôi đã từng chạy đến bàn của Nhà Ravenclaw trong Đại sảnh đường, danh sách của các cấp trường không hề có tôi, Andrew Floris lấy cái cớ gì đây? Tôi rảo bước trên hành lang gấp khúc, bỗng bắt gặp cô bé năm hai Luna Lovegood, cô ấy nhìn tôi chằm chằm, trong nháy mắt ấy tôi ngờ rằng có lẽ cô ấy đã nhìn thấu tôi.

Vẻ mặt ngạc nhiên thoáng hiện trên gương mặt cô ấy, giọng nói vẫn chất chứa sự nhẹ nhàng thường thấy: "Mi lạc đường à?"

Tôi rất thích cô gái này, cô ấy là một trong sốt ít người bạn mà tôi có ở Ravenclaw.

Nhưng giờ tôi chỉ là một con mèo, thế nhưng hệt như lời em nói, tôi là một con mèo thông minh, vậy thì thông minh một chút cũng chẳng hề gì đâu nhỉ.

Luna dẫn tôi vào phòng sinh hoạt chung của Nhà Ravenclaw, tôi đi vào phòng ngủ của mình theo thói quen, rèm gường khẽ lay động, bên trên chẳng có gì cả.

"Lovegood lập dị lại mang về một con mèo xấu xí nữa kìa!" Phòng nghỉ lập tức xôn xao, chẳng mấy chốc tôi đã bị đuổi ra ngoài.

Nhìn Luna có vẻ khổ sở, tôi bèn dùng móng vuốt vỗ về cô ấy, cô nàng lại cười khúc khích. Nhìn khắp nơi bao trùm một màu xanh lam nhạt thân quen xen lẫn sắc đồng ấm áp, ngẩng đầu nhìn lên mái vòm phòng nghỉ, nơi chứa đựng hàng ngàn vì sao, thời gian khi còn ở Ravenclaw như ùa về trước mắt tôi.

Tôi được phân đến Ravenclaw, lúc mà Andrew Floris suýt ngất khi nghe tin, nhưng mà phu nhân của hắn - cũng chính là người mẹ trên danh nghĩa của tôi - lại rất chi là vui sướng.

Floris luôn lấy làm kiêu hãnh vì dòng máu thuần chủng của mình, cả gia tộc phần lớn đều thuộc về Slytherin cao quý, chỉ riêng tôi là kẻ dị loại.

"Tạp chủng thì vẫn là tạp chủng, dòng máu Muggle quả nhiên sẽ làm ô uế Floris!" Charles ném cho tôi một ánh mắt khinh khỉnh, hất cằm nói: "Sao không dứt khoát ném mày vào Hufflepuff cho rồi?"

Tôi thích tất cả các Nhà trong trường, ngoại trừ Slytherin. Floris thì hoàn toàn ngược lại.

Vì sao tôi lại bị phân đến Ravenclaw? Có lẽ chẳng liên quan gì đến trí tuệ, chỉ đơn giản là tính cách không có điểm nào nổi trội.

Một kẻ yếu đuối tận xương tủy định sẵn vô duyên với Gryffindor, một tâm hồn trầm lặng, u uất, chẳng cách nào bước vào được cánh cửa Hufflepuff.

Tôi co mình trong thế giới riêng, mượn trang sách mở ra cho mình cánh cửa khác, tự tìm cho mình một chỗ lánh nạn lý tưởng.

Marianne - người mẹ Muggle của tôi cũng làm thế. Đáng tiếc bà ấy cuối cùng vẫn trốn không thoát cái vực sâu mang tên tình yêu hư ảo, vì một kẻ phù thủy cao ngạo mà đánh mất cả sự nghiệp học giả, cũng đánh mất cả tính mạng.

Sinh mệnh của một Muggle trong mắt cao ngạo phù thủy thì có đáng gì? Một đứa con lai được sinh ra như tôi trong mắt bọn họ cũng chỉ là một mớ rác rưởi dơ bẩn mà thôi.

Tôi thích Ravenclaw, nơi chẳng bận tậm đến xuất thân, cũng chấp nhận mọi loại tính cách.

Luna ngồi xuống trò chuyện cùng tôi, cô ấy là một cô gái rất thú vị, tôi không nghĩ cô ấy đang nói nhăng nói cuội, chúng tôi lúc nào cũng trò chuyện rất vui vẻ.

Tôi thường nghĩ, giả sử khi đó em không mua Crookshanks, có lẽ tôi đã yêu một cô gái như Luna cũng không chừng - Thí nghiệm thất bại, nếu như không có sự xuất hiện đột ngột của em trong đời, thì tôi cũng sẽ chẳng thích bất kỳ một ai.

Tôi thích Luna, cô ấy giống như mặt trăng, em thì lại giống mặt trời, sưởi ấm một trái tim héo tàn.

Điều tôi hằng nhớ mong chính là tia nắng ấm áp.

Tôi trở về phòng sinh hoạt chung Gryffindor, năm ấy em đăng ký quá nhiều môn học, thậm chí có lúc còn trùng giờ lên lớp - Về sau tôi mới hiểu ra.

Thời gian là một sự tồn tại kỳ diệu biết bao nhiêu, em xem, phép thuật thật sự có thể thay đổi thế giới, bởi vì nó có thể thay đổi được thời gian.

Ấy vậy mà các phù thủy lại không mấy hứng thú với thứ sức mạnh đáng sợ này, ở trước mặt nó, Grindelwald hay Voldemort có đáng là gì?

Nói như vậy không có nghĩa là tôi ôm tham vọng trở thành hắc ma vương đời kế tiếp, gieo rắc nỗi sợ hãi cho giới phù thủy, tôi không có cái dã tâm ấy, đây chỉ là khát vọng khám phá những gì chưa được biết tới mà thôi. Suy cho cùng, Nón Phân Loại quả thật không hề sai.

Vận mệnh vốn vô thường, song lúc đưa ra quyết định kia, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm thái cho việc bị giam vào Ngục Azkaban. Nhưng tôi không ngờ, người phụ trách vụ án này lại chính là em. Xem kìa, vận mệnh quả thật vô thường, đây có thể xem như là duyên phận giữa tôi và em không?

Ở tuổi mười bốn, em sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được mười năm sau trông như thế nào, mà khi ấy tôi vẫn còn được nằm trong lồng ngực em, là Crookshanks thân thiết với em nhất.

Tôi không phải một con mèo, chỉ là một Animagus, ước gì tôi thật sự chính là một con mèo Kneazle.

Lười biếng và uể oải vốn không phải bản tính của tôi, nhưng khi ở cạnh em, và tôi hưởng thụ một cuộc sống như vậy. Cho đến tận bây giờ, sự thúc ép khắc nghiệt từ nhà Floris đã làm tôi quên mất khoảng trời thảnh thơi dễ chịu, cho đến khi bàn tay em khẽ lướt qua sống lưng tôi.

Cuộc sống như thế quá đỗi tốt đẹp, đẹp đến mức khiến tôi sinh lòng sợ hãi.

Đó là quãng thời gian tôi trộm được.

Tôi buộc phải tính đến khả năng tồi tệ nhất.

Một ngày nọ, tôi lấy thân phận Etheline một lần nữa bước vào văn phòng của giáo sư Flitwick, giáo sư rất vui lòng giúp tôi bổ sung thủ tục nhập học, thậm chí còn lo lắng đến cả sinh hoạt và tình hình học tập của tôi.

Ngoại trừ những chuyện liên quan đến nhà Floris, mọi chuyện với tôi đều tốt, quần áo sách giáo khoa hay kể cả là đũa phép tất cả luôn được tôi mang theo bên mình bằng bùa cơi nới, để bất cứ lúc nào cũng có thể sẵn sàng bỏ trốn.

Tôi cảm thấy day dứt vì đã lừa dối em, thậm chí, tôi còn từng nghĩ đến việc tìm cho em một con mèo Kneazle khác thay thế – bởi tôi biết, sẽ có một ngày mình phải rời đi.

Ban ngày, sau khi em đi học, tôi lại trở về thân phận Etheline để lên lớp, ngoại trừ bạn cùng phòng và Luna, hầu hết mọi người trong trường đều chẳng hề để tâm tới việc tôi có mặt hay không, bọn họ thậm chí còn chưa từng chú ý đến việc lớp học thiếu mất một người.

Thành tích học tập của tôi vẫn luôn dẫn đầu, các giáo sư đối với việc tôi thoắt ẩn thoắt hiện cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, bạn cùng phòng cũng chẳng mấy khi để ý đến tôi, quanh năm kín tiếng vào lúc này đã có ích. 

Chính vì thế, tôi bắt đầu một cuộc sống kỳ diệu với hai thân phận, ban ngày tôi sẽ là phù thủy sinh Nhà Ravenclaw - Etheline, còn ban đêm thì tôi sẽ là Crookshanks mèo cưng của em - để có được thời gian rảnh vào buổi tối, ban ngày tôi buộc phải hiệu suất học tập của bản thân đến mức cao nhất, trước khi rời đi tôi không quen dùng một bùa chú mang đến ảo giác chân thật với giường trong ký túc của mình, kéo rèm lại, thoạt nhìn hệt như tôi đã ngủ say.

Nhưng hầu hết thời gian, tôi luôn ngủ ở đầu giường em, cuộn lại thân mình cùng đuôi, cuộn tròn thành một cục bông, tựa sát vào gối đầu của em. Có đôi khi em sẽ kéo tôi vào trong chăn, khẽ vuốt ve phần bụng hay sống lưng tôi. Tôi cũng sẽ phát ra vài tiếng thở dài thỏa mãn, em thì bật cười, rồi sẽ ôm tôi thật chặt trong lòng, làm tôi thấy thẹn thùng.

Mà theo thời gian thấm thoát thoi đưa, những điều tốt đẹp ấy đã trở thành quá khứ, một quá khứ không cách nào quay lại được nữa, cũng như tôi chỉ có thể ở trong bóng tối lạnh lẽo của Ngục Azkaban tự mình nuốt xuống, chua xót hoài niệm.

Hermione, tôi chừa từng có ý định lừa dối tình cảm của em, chứ đừng nói đến việc làm em sợ, thế cho nên tôi chỉ có thể tiếp tục sắm vai Crookshanks, cố gắng không để lộ bất kỳ sơ hở nào.

Đây là một màn nhập vai hoàn mỹ.

Những lúc em không có mặt ở ký túc xá, tôi thường sẽ chuồn đi, ở một phòng trống trở lại với thân phận Etheline của mình, đi đến phòng sinh hoạt chung Nhà Ravenclaw, đi đến thư viện, đôi khi tôi còn hy vọng sẽ tình cờ gặp được em, thậm chí tôi còn muốn đánh bạo chào hỏi một câu - "Xin chào, tôi tên Etheline, tôi biết em là Hermione, vạn sự thông tiểu thư của Gryffindor, liệu chúng ta có thể trở thành bạn chăng?"

Có lẽ em sẽ lộ ra vẻ ngạc nhiên xen lẫn chút bối rối, nhưng đáng tiếc thay, dẫu chúng ta đã đôi lần đi kề vai, em vẫn vội vàng bỏ đi, còn tôi thì cũng chưa từng gom đủ cam đản để cất lời.

Dẫu bề ngoài tôi thường tỏ ra điềm tĩnh, thản nhiên, nhưng tận trong xương tủy tôi vẫn chỉ là một kẻ hèn nhát mà thôi.

Em lúc nào cũng chỉ một mình ôm sách ngồi trong thư viện, có đôi khi lại ngồi ở phía trước tôi, có khi là ở phía sau, em chẳng mảy may để ý xung quanh thế nào, như thể nơi ấy chỉ có mình em.

Không biết đã từng có ai nói với em chưa nhỉ, trông em khi ấy cuốn hút đến lạ, với mái tóc nâu dài dày xõa trên vai, ánh mắt chuyên chú đến mức dường như chẳng ai có thể xâm nhập vào được, đôi khi cau có quăng sách xuống bàn, đôi lúc bất chợt nở nụ cười khi hiểu ra điều gì đó. Khi ấy tôi thật sự chỉ muốn hóa thành Crookshanks để được ở cạnh em, nằm trên đùi em, để em khẽ vuốt ve lông tôi, hoặc bồng bế tôi cười tươi thủ thỉ chuyện trò. 

Tôi nhìn đăm đăm vào sách giáo khoa, cố gắng hết sức để không phải chú ý đến em, thế nhưng cây bút lông chim trên tay lại chẳng nghe lời, cứ không ngừng mà viết ra tên của em, một lần rồi lại một lần.

Em là người bạn thân mật nhất của tôi, dẫu cho ngay cả tên của tôi em cũng chẳng hề biết.]

Hoàng hôn dần buông xuống, trên tuyết trắng chứa đựng ánh chiều tà, Đêm giáng sinh gần kề, Bộ Pháp Thuật hiện rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng củi lách tách cháy trong lò sửi giữa bức tường đá lạnh.

Hermione ngồi trước bàn làm việc, đầu gục xuống, đôi mắt thất thần.

Update: 25.08.2025 - đã chỉnh sửa

Chương trước Chương tiếp
Loading...