[Hoàn Thành][Edit - BHTT - Đoản - HP] Obliviate - Viễn Hành Ca Giả
Chương 3
Chương 3: Hermione Granger, H.J.GKhi Hermione vừa mới nhập học tại Hogwarts, chỉ từng thấy qua Etheline.Nguyên nhân không gì khác ngoài Etheline, người mặc đồng phục nhà Ravenclaw, lúc nào cũng ngồi ở một chỗ cố định trong thư viện, Hermione có thể thường xuyên nhìn thấy cô.Nhưng phải đến năm học thứ ba của Hermione thì hai người mới thật sự quen biết nhau.Bên trong Tiệm viết lông ngỗng Scrivenshaft tại làng Hogsmeade, Hermione hoa cả mắt mà nhìn các mẫu mã bút lông ngỗng đa dạng trước mặt, lưỡng lự mãi vẫn không thể đưa ra được quyết định.Mà một bên Harry cùng Ron lại không ngừng thúc giục, khiến nàng có chút mất kiên nhẫn, đang muốn kêu bọn họ ngậm miệng lại, thì liền thấy một chiếc bút lông ưng màu lam đưa đến trước mặt.-"Em có thể xem thử mẫu bút này."Đây là lần đầu tiên mà Hermione có thể nghe được rõ ràng thanh âm của Etheline, âm sắc trong veo, nhấn nhá tự nhiên, có một loại thú vị khó nói thành lời."Cảm ơn." Hermione vô thức nói cảm ơn, ngẩng đầu nhìn thấy cô ấy thì có chút xuýt xoa.Etheline sở hữu đôi con ngươi mang sắc xanh tuyệt đẹp của đá saphhire, cũng như một mái tóc màu vàng nhạt mềm mại, dù rằng không mỉm cười, từ cô vẫn toát ra một sức hút khiến người khác dễ dàng sinh thiện cảm.Vẻ đẹp ấy vượt khỏi phạm vi khái niệm dung mạo bên ngoài, mà là một loại khí chất trầm lắng lan tỏa từ trong tâm hồn ra ngoài.Một Phù thủy sinh Nhà Ravenclaw trên nàng một khóa, kín tiếng, tốt bụng, rất cuốn hút.Đó là ấn tượng ban đầu mà Etheline mang đến cho Hermione.Đã có lần đầu nói chuyện, thì những lần sau cũng tự nhiên mà đến. Hermione, người vốn thường một mình đến thư viện, bắt đầu ngồi gần Etheline hơn, rồi dần dần chọn ngồi cạnh hoặc đối diện cô. Ở Gryffindor, nàng chẳng có bất cứ một người bạn chung chí hướng nào. Harry và Ron, hai người bạn thân thiết nhất, hễ nghe nói đến thư viện liền sẽ tìm cách trốn đi, Etheline là một trong số ít những người sẵn sàng thảo luận về bài tập về nhà với nàng.Nói cách khác, bất kể là Hermione nói về điều gì, Etheline đều có thể dễ dàng nắm bắt câu chuyện, và giữ chủ đề ấy trong khoảng vừa đủ để cả hai cảm thấy thoải mái.Trong ký ức của Hermione đây cũng là khoảng thời gian mà cả hai thân thiết nhất, nhưng bây giờ nhìn lại thì, nàng nhận ra mình khi ấy hoàn toàn không biết gì về Etheline cả.Những năm sau, Bộ Ba Tam Giác Vàng Gryffindor ngày càng gắn bó, và như một lẽ tất yếu, mối quan hệ giữa Hermione với Etheline dần nhạt đi.Mỗi lần ở thư viện, Hermione vẫn thường thấy Etheline ngồi một mình ở góc quen thuộc bên cửa sổ, chưa từng đổi chỗ ngồi, thậm chí đến cả dáng hình của cô ấy dường như cũng chưa từng thay đổi, thứ duy nhất thay đổi có chăng chỉ là chồng sách dày cộm trước mặt.Có lúc ngồi quá gần, thỉnh thoảng Hermione sẽ lo lắng rằng mình cùng Harry và Ron sẽ làm phiền đến cô ấy.Nhưng Etheline dường như chưa từng quay đầu nhìn qua, dẫu cho cả ba có bị bà Pince dùng chổi lông đuổi đi.Hermione rất muốn biết, rốt cuộc là cô ấy có để ý đến mình hay không, nhưng đến một ngày, Etheline ít đến thư viện hơn.Những chuyện sau này thì Hermione nhớ rõ hơn nhiều.Khi Hội Vận Động Cho Quyền Lợi Gia Tinh của Hermione bị Ron chế giễu không ngừng, thì chính Etheline là người đầu tiên nhận lấy chiếc huy hiệu S.P.E.W đầy thiện ý.Điều đó khiến Hermione ngạc nhiên, bởi nàng từng nghe Ron kể rằng nhà Floris cũng sùng bái tư tưởng Thuần Huyết chẳng khác gì nhà Malfoy.Thế nhưng, từ trên người Etheline, nàng chẳng thấy chút dấu vết cực đoan nào.Etheline trong ký ức dường như bị bao phủ bởi một tầng sương mù mỏng manh, cô ấy kiệm lời, ấn tượng để lại khi thì sâu sắc, khi lại mờ nhạt, như làn sương tan rồi lại tụ. Và rồi tất cả lại nhạt nhòa, như chiếc lá theo gió cuốn đi, nếu không để ý, sẽ chẳng bao giờ tìm lại được.Năm 1995 đánh dấu bước ngoặt của tất cả.Cho đến tận ngày hôm nay, Hermione vẫn không thể quên được - Etheline đã từ chối lời mời tham gia Quân đoàn Dumbledore.Như một trò đùa cay nghiệt, Hermione cảm thấy buồn tủi và sự thất vọng ấy còn nặng nề hơn bất cứ lời từ chối nào khác.Ron thì chỉ xem đó như một lẽ dĩ nhiên: "Chị ta vốn là người nhà Floris, cả nhà đều ở Slytherin, nghe nói cha mẹ chị ta còn từng là Tử Thần Thực Tử nữa cơ!"Hermion không nhịn được mà phản bác: "Nhưng Etheline đâu có vào Slytherin. Hơn nữa, cho dù có là thế đi chăng nữa, cũng đâu chứng minh được gì?"Không phải tất cả Slytherin đều sẽ trở thành Tử Thần Thực Tử!Nàng theo bản năng muốn đưa ra một vài ví dụ để chứng minh, nhưng lời tới miệng đã nghẹn lại.Ron được đà đắc chí: "Thôi đi, Hermione, đừng cố chấp nữa. Nhỡ đâu chị ta phản bội Quân Đoàn Dumbledore, thì coi như chúng ta xong đời rồi!"Hermione lạnh lùng liếc cậu một cái, chẳng buồn đáp lại.Từ sau đó, nàng và Etheline hiếm khi gặp nhau, không cần cố lục lọi tìm kiếm ký ức lại vẫn có thể nhớ ra rải rác vài khoảng khắc.Chỉ tiếc rằng, những lần gặp gỡ ấy đều chẳng mấy tốt đẹp.Ở Sở Bảo Mật lúc đang nghĩ cách cứu Sirius, hay tại Trang viên Malfoy, Etheline luôn xuất hiện bên cạnh Bellatrix.- Như thể cô ấy thực sự là một Tử Thần Thực Tử.Sau này, trong Trận chiến trường Hogwarts, Hermione chỉ gặp Etheline đúng một lần.Nàng theo bản năng triệu hồi Thần hộ mệnh cứu Etheline khỏi lũ Giám Ngục.Thần hộ mệnh của nàng là một con rái cá trong suốt, ánh sáng trong veo tỏa ra dưới chân Etheline, Hermione hét vào mặt cô:"Tại sao chị lại không tránh đi?" Etheline có chút chật vật, càng nói, Hermione càng tức giận, gặng hỏi thẳng: "Chị có thể triệu hồi Thần hộ mệnh không?"Tử Thần Thực Tử vốn dĩ không thể triệu hồi Thần hộ mệnh.Khuôn viên yên bình ngày nào giờ đã hóa thành chiến trường khói lửa khắp chốn, trước sự chất vấn của Hermione, Etheline chỉ im lặng, ánh mắt tĩnh mịch trống rỗng không đáp lại. Chung quanh, trận chiến hỗn loạn có thể nuốt chửng cả hai bất cứ lúc nào, Hermione đang vội tìm kiếm mọi người trong Quân đoàn Dumbledore, mà Etheline chẳng đáp lại, nàng buộc phải rời đi.Chạy được vài bước, nàng đột nhiên quay đầu, cao giọng hỏi: "Chị có từng nhìn thấy Crookshanks không? Một con mèo Ba Tư lông dài màu vàng nghệ."Giữa tiếng nổ, lửa cháy và bùa chú vang vọng khắp nơi, Etheline đáp lại bằng cái lắc đầu.Hermione thất vọng bỏ đi, lúc ấy nàng thoáng nghĩ Etheline sẽ biết tung tích của Crookshanks.Kể từ khi Crookshanks bỏ đi khỏi Hang sóc, Hermione chưa từng gặp lại nó, khác với những lần thỉnh thoảng biến mất mấy ngày trước đây, lần này Crookshanks đã không bao giờ quay về.Sau khi chiến tranh kết thúc, Hermione đọc được trên báo rất nhiều thành viên nhà Floris đã thiệt mạng, chỉ còn duy nhất Etheline sống sót.Diễn biến sau đó thật ngoài dự liệu, Bộ Pháp Thuật tiếp nhận Etheline vào làm một Unspeakable trong Sở Bí Ẩn - điều này cũng gián tiếp chứng minh rằng cô ấy hoàn toàn không phải là một Tử Thần Thực Tử.Những tin tức này có phần đến từ vài dòng chú thích nhỏ trên báo, phần lại đến từ những cuộc trò chuyện trong Hội Phượng Hoàng, và cũng có phần đến từ những lời đồn đại bên trong trường học.Hermione thì từ lâu đã được đọc qua các hồ sơ tuyệt mật về trận chiến đó.Etheline không phải Tử Thần Thực Tử, nhưng cô cũng chẳng có cống hiến gì đáng kể trong công cuộc chống lại Chúa tể Hắc ám Voldemort, cô từng đến Hogwarts, nhưng lại rời đi trước khi trận chiến khép lại, dũng cảm thì không phải, nhưng cũng chẳng thể nói là hèn nhát, mục đích của cô là gì thì chẳng ai biết được.Hermione chỉ cảm thấy sương mù lại lần nữa lượn lờ quanh thân thể mình, khơi dậy trí tò mò đến mức nàng chẳng thể nào gạt sang một bên được.Sau khi tốt nghiệp, Hermione được như ý nguyện vào làm tại Cục Quản lý và Kiểm soát Sinh Vật Huyền Bí, nỗ lực đấu tranh cho quyền lợi của Gia Tinh, trong khoảng thời gian này, nàng không hề có dịp tiếp xúc với đồng nghiệp nào của Sở Bí Ẩn.Etheline quá đỗi kín tiếng, đến mức hầu như không để lại chút cảm giác tồn tại nào.Hermione chỉ gặp lại Etheline sau khi nàng được điều chuyển sang Cục Thi Hành Luật Pháp Thuật, ở nơi này, nàng thường xuyên bắt gặp những Unspeakable lặng lẽ đến rồi đi, và thỉnh thoảng có thể thấy được Etheline trong đám người.Mái tóc dài màu vàng nhạt mềm mại, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt sở hữu sắc xanh lam, và phong cách ăn mặc thì chẳng khác gì khi còn ở Hogwarts.Cô dường như hòa mình vào khung cảnh chung quanh, nhưng lại cũng chẳng hòa hợp với ai, điều ấy để người khác chẳng thể nào nhìn thấu được cô.Hermione lúc nào cũng dành cho cô một sự chú ý đặc biệt."Hermione-" Một giọng nam đột ngột vang lên từ ngoài cửa, cắt ngang mạch suy nghĩ của Hermione, nàng vô thức thu lại đống hồ sơ trước mặt, ngạc nhiên quay đầu: "Harry? Cậu tìm mình à?""Tớ có viết cho cậu một lời nhắn, nhưng cậu không trả lời." Harry nhìn nàng với một ánh nhìn kỳ lạ: "Vừa rồi cậu đang nghĩ gì thế?""Không có gì." Hermione vội nhét tấm ảnh của Etheline vào túi áo khoác, lúc này mới để ý thấy chiếc máy bay giấy vẫn còn đang rung rung trên mặt bàn.Nàng dùng một tập hồ sơ khác che đi đóng tài liệu về Etheline vừa được đưa tới, rồi tiện tay mở chiếc máy bay giấy ra."Đến Hang sóc?" Hermione ngước nhìn: "Ngay đêm nay?"Harry gãi đầu: "Đúng vậy... Ginny và mẹ Molly đều rất nhớ cậu.""Harry, tiếc quá, tối nay e là tớ không rảnh." Hermione lộ vẻ tiếc nuối, đưa tay chỉ chỉ về phía bàn làm việc, trên đó chất đống hồ sơ chờ xử lý: "Rất nhiều việc còn chờ mình giải quyết."Bởi cũng đang làm việc tại Bộ Pháp Thuật Harry hiểu rất rõ sự bận rộn này: "Công việc ở Cục Thi hành Luật Pháp thuật đúng là nhiều thật..."Nói được nửa chừng, cậu lập tức đổi giọng: "Nhưng công việc thì làm sao hết được! Tại sao không tranh thủ thư giãn một chút?"Hermione nhếch môi cười mỉa: "Ý của Ron, phải không?"Harry thoáng lúng túng, chỉ biết thở dài: "Hermione, đi thôi, đừng bận tâm mấy chuyện đó nữa."Chẳng cần nhiều lời cũng biết, Ron và Hermione lại vừa cãi nhau, năm này qua năm khác, hai người họ vẫn chẳng khác gì hồi còn đi học, hết cãi vã lại đến chiến tranh lạnh, chẳng bao giờ yên, toàn nhờ Harry và Ginny đứng ra làm trung gian, vừa hòa giải vừa truyền lời cho hai người."Không đi." Hermione dứt khoát, ánh mắt sắc lạnh: "Chẳng phải lúc nào cậu ta cũng cho rằng mình độc đoán, chẳng biết lý lẽ sao - Gần đây còn cứ châm chọc, mỉa mai tớ suốt, chẳng lẽ cậu không nghe thấy? Tớ nghĩ cả hai nên tách nhau ra một thời gian, để có khoảng lặng mà suy nghĩ, trước mặt, không nên gặp nhau thì hơn."Harry nghe mà nhức cả đầu, cố gắng giải thích thay cho người anh em thân thiết: "Cậu cũng hiểu con người Ron rồi đấy, đôi khi cậu ấy không kiềm chế nổi cảm xúc, tuyệt đối không hề có ác ý..."Hermione nhìn Harry đầy thất vọng, giọng trầm xuống: "Harry, cậu lúc nào cũng đứng về phía cậu ấy."Nói rồi, nàng đặt tay lên chồng hồ sơ dày cộp, ngồi xuống như một cách tiễn khách: "Cậu về đi, mình còn phải làm việc."Harry chỉ còn biết bất lực nhìn Hermione một cái, thấy đối phương đã quyết ý, đành lặng lẽ xoay người rời đi.Khi bốn phía yên tĩnh trở lại, Hermione mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đưa tay mở ra bưu kiện được gửi tới từ Ngục Azkaban.Bưu kiện rất nhẹ, ngoại trừ phần bưu thiếp báo cáo kia ra, toàn bộ mọi thứ còn lại đều là bản thảo của Etheline.Một chồng bút tích lộn xộn, chẳng có ngày tháng, cũng chẳng có số trang.Theo Luật của Ngục Azkaban, tất cả di vật đều phải được hỏa táng cùng với phạm nhân, nhưng lần này Văn Phòng Thần Sáng quản ngục lại không làm như vậy.Hermione đoán có lẽ nguyên nhân nằm ở việc chính nàng từng lấy thân phận Phó cục trưởng để đích thân đến thăm Etheline - dẫu sao, chuyện như vậy ở Azkaban vốn đã cực kỳ hiếm thấy rồi.Nàng cũng bắt đầu lật xem tập bản thảo được viết trong ngục này.[Hermione Jean Granger, Hermione Granger, H.J.G.]Trên một trang giấy ngẫu nhiên, nàng thấy lặp đi lặp lại nhiều cách gọi khác nhau, nét chữ khi to khi nhỏ, chi chít phủ kín cả trang. Chỉ trong khoảnh khắc ấy, Hermione đã hiểu ra, rằng đây mới chính là lý do thật sự khiến Văn Phòng Thần Sáng quyết định chuyển giao những thứ này cho nàng.Lucasta: Ờm... ngoài lề một chút thì, Ron là nhân vật mình chưa bao giờ ưa nổi, vì nhiều nguyên nhân, nhưng chính xác thì Ron tồn tại cũng là một sai lầm đối với mình rồi, chỉ là ý kiến riêng thôi nhé. Update: 22.08.2025 - đã chỉnh sửa