Hàng xóm sát vách | MILKLOVE

10



Ngày Tết năm ấy, mâm cơm hai nhà lại được dọn bên nhau như bao mùa Tết trước. Nhưng không khí thì chẳng còn như xưa. Thay cho những ánh mắt dò xét hay những câu hỏi vòng vo đầy ẩn ý, bữa cơm hôm ấy rộn rã tiếng cười, chan hòa sự ấm áp. Ba mẹ Milk và ba mẹ Love ngồi cạnh nhau, vừa nâng chén rượu mừng, vừa hàn huyên những câu chuyện cũ – từ ngày hai đứa còn nhỏ, nghịch phá khắp xóm, cho đến lúc chúng lớn lên, trưởng thành theo cách riêng của mình. Không gian nhà dưới ngập hương Tết, hòa quyện mùi thịt kho, mùi dưa món, và hương thơm của lá dong còn vương lại từ nồi bánh đêm 30.

Love ngồi bên cạnh Milk, cố tỏ ra bình thản, nhưng bàn tay đặt dưới bàn lại khẽ nắm chặt lấy nhau. Mỗi lần thấy chị cao nhẹ nhàng gắp cho mình một miếng thức ăn, cô lại cúi mặt, giọng thì thào như chỉ đủ cho hai người nghe:
"Trước mặt ba mẹ mà cứ gắp hoài..."

Milk không nói gì, chỉ khẽ nghiêng đầu, mỉm cười rồi thong thả đặt thêm một miếng cá kho thơm phức vào bát của cô. Love mím môi, cố làm ra vẻ khó chịu, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên, để lộ nụ cười chẳng thể giấu nổi.

Tiếng nói cười rộn ràng quanh bàn ăn dần lùi lại trong tâm trí Love khi ký ức ùa về. Cô nhớ rõ cái Tết của nhiều năm trước — khi cả đám trẻ con tụ tập quanh mâm cơm, giành nhau từng miếng bánh chưng vừa được cắt ra, còn khói vẫn bốc nhẹ, thơm lừng. Khi ấy, Milk – cao lớn hơn đám bạn đồng trang lứa – nhanh tay gắp phần ngon nhất, lặng lẽ bỏ vào bát của cô bé Love ngồi ở góc bàn.

Cô bé khi ấy vội vã che mặt, giọng lắp bắp, ngại ngùng đến đỏ cả tai:
"Không cần! Người ta nhìn thấy thì sao!"

Milk chỉ nhún vai, như thể đó là chuyện nhỏ nhặt, rồi tiếp tục ăn mà không thèm ngẩng lên. Còn Love, giấu miếng bánh ấy xuống đáy bát, cố nén nụ cười mà chẳng thành, khúc khích vui vẻ một mình.

Ký ức khép lại, Love trở về với thực tại. Gian nhà giờ sáng rực ánh đèn vàng, tiếng cười nói vang vọng khắp nơi, hòa cùng hương Tết thân quen len lỏi qua từng góc nhỏ. Love nghiêng đầu, khẽ liếc nhìn người bên cạnh. Dù bao năm đã trôi qua, Milk vẫn chẳng đổi thay — vẫn là ánh mắt lặng lẽ, cách quan tâm thầm lặng, chẳng ồn ào, chẳng phô trương, nhưng lúc nào cũng âm thầm để dành cho cô những điều tốt đẹp nhất.

Và Love, trong khoảnh khắc ấy, bỗng nhận ra — Tết có thể khác, thời gian có thể đổi, nhưng người bên cạnh mình thì vẫn luôn là người ấy, từ những ngày ngây ngô cho đến tận bây giờ.

Một ý nghĩ vụt qua đầu Love, rõ ràng và rực rỡ như ánh pháo hoa ngoài kia:
Mười mấy năm rồi... chị vẫn luôn là nhà của em.

Cô cúi xuống, khẽ múc thêm cơm, giấu nụ cười lặng lẽ trong chiếc chén trắng. Dưới bàn, bàn tay Milk chậm rãi trượt sang, nhẹ nhàng đặt lên tay cô. Không cần giấu giếm, không còn dè dặt, cái nắm ấy vững vàng như lời khẳng định mà không cần nói thành lời.

Ba mẹ hai bên đều thấy. Họ chỉ khẽ nhìn nhau, nở nụ cười ấm áp – nụ cười của những người đã đợi giây phút này từ rất lâu, của những người hiểu rằng, hạnh phúc thật ra vốn đơn giản đến vậy.

Ngoài kia, bầu trời Tết nở rộ pháo hoa, ánh sáng phản chiếu qua khung cửa, rơi xuống bàn ăn rực rỡ. Trong căn nhà ấm áp, tiếng cười xen lẫn tiếng chén đũa va vào nhau, chan hòa như khúc nhạc mùa xuân.

Hai gia đình, chung một mâm cơm.
Hai con người, chung một mái nhà.

Chương trước Chương tiếp
Loading...